Truyện Teen - Tình Yêu Của Thiếu Gia Full
Mr.Luân™ [Admin] [On] 30/11/24 - 22:01 |
tuy nó đã bị dập nát..nhưng đó là tấm lòng của Ron.
Long khá cẩn thận,khi đã đưa Sin về tới nhà rồi Long còn đợi tới lúc cô bé vào tận nhà và khóa cửa lại luôn cậu mới chịu quay lại bệnh viện.
.................
Sin khi thay đồ xong lập tức đem bộ đồ dính máu ngâm liềm,chứ để đến ngày mai khó mà giặt ra.Nhìn cái màu đỏ quét của máu khi bộ quần áo vừa mới để vào nước mà Sin thấy xót.Sao lúc đó Ron không chịu đi bệnh viện ngay mà đợi Sin làm gì chứ?!
CHAP 36:Hố!...
Sin rầu rĩ ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ,cả tiết học bữa nay Hải Phong và Sin cứ như “người dưng nước lả” không nói chuyện với nhau một câu nào.Nếu có Thùy Như ở đây chắc chắn Như sẽ tìm cách giúp hai người “sắp xếp” ổn thỏa vậy mà cô lại nghỉ học đúng hôm nay...
-Đi ăn không?
Tiếng nói làm Sin ngước lên nhìn,Phong đang đứng trước mặt cô bé với nụ cười tỏa nắng thường ngày.
-Đi đi_cô bé mừng rỡ hẳn lên.Lon ton đi theo sau Hải Phong.
Vẫn như thường lệ Hải Phong và Sin ngồi ở cái bàn quen thuộc ở một góc khuất trong căn tin và vẫn món ăn quen thuộc.Sin hamburger,một dĩa khoai tây chiên kèm theo một ly coca mát lạnh.Hải Phong đơn giản hơn,chỉ một tô mì hoành thánh thôi ^^.
-Mình xin lỗi_Sin ngại ngùng cất tiếng.
-Lỗi gì mà phải xin??
-Hôm qua...
-Trời tưởng gì,hôm qua thấy cậu không đến mình đã về rồi.Chắc lại ngủ quên nữa rồi phải không_Hải Phong cười xòa.
Sin cũng toe toét cười,may mắn là Hải Phong không đợi tới khuya lắc khuya lơ như Ron.Nhưng cô bé không để ý đến Hải Phong lúc nói câu ấy,ánh mắt cậu buồn rười rượi.Có ai biết rằng lúc ấy Hải Phong đã đợi đến 11h mấy khuya,ráng năn nỉ chủ quán để cho cậu ở lại thêm một chút,một chút,rồi một chút nữa.Cuối cùng,Sin vẫn không đến...
Đầu tiết cuối Hải Phong có việc gấp phải về,nên lúc ra về Sin chỉ đi có một mình.Trên đường về cô bé ghé qua siêu thị tậu về
nguyên một con gà nhỏ nhỏ để về hầm bồi bổ cho...ai đó (cưng dữ=">">)
................................
Hì hục nấu cả buổi chiều mới ra được nồi canh gà hầm ưng í.Món này Sin đã “đổ mồ hôi sôi nước mắt” mới làm được,tốn cả tiếng đồng hồ năn nỉ bà hàng xóm kêu Sin bằng Sinnosuke chỉ làm gà hầm,rốt cuộc bả cũng chịu.Vì tài nấu ăn của cô bé chưa ra tới “phạm vi” nấu đồ ăn bổ dưỡng phức tạp và khó nhằn này,”phạm vi” của Sin mới có mấy món ăn gia đình thường ngày mà thôi.Khi làm xong mệt muốn đứt hơi,ráng “bò” ra ghế sô pha nằm cho đỡ mệt,giờ đã tối mà chưa thấy “động tĩnh” gì từ Đình Quân hết.Có khi Sin mở ra mở vô điện thoại mà cũng không thấy chút tin nhắn hay cuộc gọi nào cả.Sin bắt đầu cảm thấy chú lo lắng..
Giấc ngủ mau chóng đến với Sin,quá mệt nên hai mí mắt cô bé đã sụp xuống hết.Không còn khả năng “chống cự” nữa,dù sao cũng đã tối rồi,có gì mai nếu chưa thấy Đình Quân phản hồi thì Sin sẽ tới bệnh viện xem tình hình thế nào.
....................
6h sáng hôm sau...
Đang ngon giấc trên ghế sô pha bỗng dưng điện thoại réo inh ỏi cả lên làm Sin giật mình té lăn quay xuống sàn nhà đập đầu xuống đất,ngay cái vết thương hôm bữa mới đau chứ! ==’
Đầu cô bé choáng váng cả lên,đau tới xương chứ chẳng chơi.Sin *** cồm ngồi dậy và nghe điện thoại với giọng ngáy ngủ.
-Ai đó?
-[Chị ơi,anh Ron tỉnh thì em...">_tiếng Đình Quân vang lên.
-Ron tỉnh rồi hả?ờ ờ,để vào liền!_Sin tỉnh hẳn,cô bé phi nhanh lên phòng mình làm vscn với vận tốc ánh sáng.
Cô bé nhanh nhảu phóng ngay lên bệnh viện,Sin không biết rằng Đình Quân còn nói câu sau,chưa kịp nói hết câu thì Sin đã cắt máy.
......................
-Sao...rồi...?_Sin vừa nói vừa thở hồng hộc,ngồi xuống cái ghế gần đó để tìm chút sức lực.
-Sao chị không đợi người đến rước?_Đình Quân trố mắt,sẵn tay đang cầm chai nước suối chưa uống,cậu đưa luôn cho Sin.
-Cám ơn.
-Hình như,chị nhầm lẫn thì phải...hồi nãy chị nói anh Ron tỉnh rồi sau đó cắt máy luôn em chưa kịp nói gì hết,thật ra ảnh chưa có tỉnh.Em điện cho chị tính nói với chị chừng nào anh Ron tỉnh em mới điện,giờ thì chưa tỉnh nên em không có điện_Đình Quân gãi gãi đầu vẻ khó nói.
-Trời ạ!
Sin vỗ đầu mình một cái rồi thở hắt ra.Cũng tại cái tật nghe ba chớp ba nhoáng không nghe người ta nói hết câu mới hố như vậy.Làm xấu hổ chết được!
CHAP 37:Ngọt ngào.
Khi biết Ron chưa tỉnh,cơn buồn ngủ lại ập đến Sin,mà giờ này lại sắp đi học..
Đấu tranh tư tưởng một hồi,cuối cùng “cơn buồn ngủ” đã thắng,”lí trí” thì thua thảm hại.Giờ là lúc để cô bé dùng cái quyền “muốn học giờ nào cũng được” của ông hiệu trưởng “đặc ân” cho từ trước.Ngủ ngoài ghế nhìn không hay lắm,với lại con gái,người ta nhìn vào sẽ đánh giá là...vô ý vô tứ.Đình Quân cũng biết thế,cậu ngẫm nghĩ một hồi rồi chỉ thẳng vào phòng bệnh của Ron.
-Hay chị vào phòng anh Ron mà nằm,phòng này phòng VIP nên có giường rộng lắm.Nhưng khổ nỗi...có một giường thôi à.
-Dưới đất hay trên giường gì cũng được tất.Giờ “bổn cô nương” buồn ngủ quá rồi!!!!
Sin nói rồi đi thẳng vào phòng bệnh Ron trước ánh mắt trợn tròn của Đình Quân..
Tuy biết họ là một đôi nhưng về việc nằm chung thì Sin hơi...bạo,nhưng kệ,miễn sao không đụng chạm gì nhau là được rồi!
Phân nửa “hiền thục” của Sin đã “lên tiếng” (còn được gọi là thiên thần nhỏ):điên hay sao mà lại nằm kế trai chứ?không biết câu “nam nữ thọ thọ bất thân” hay sao!!!!!!!
Phân nửa “hun dữ” của Sin cũng “lên tiếng” (còn gọi là ác quỉ nhỏ):con thiên thần đó lúa thế,thời này còn câu nói đó.Mày sinh ra trong thế kỉ nào vậy?cái thời lương sơn bá trúc anh đài đấy à?há há há.
Thiên thần nhỏ:tao đánh cho rụng răng nanh hết nhé!
Ác quỉ nhỏ:giỏi lại đây.Mà Sin nhớ nằm luôn cho khỏe nhé,nghe nói giường ở phòng VIP êm dữ lắm!
Vậy là một cuộc “hỗn chiến” giữa hai lương tâm của Sin xảy ra.Cô bé giờ hoàn toàn bị giấc ngủ kiểm soát,cộng thêm “lời khuyên” của con ác quỉ nhỏ nữa.
Nhưng vừa mới ngồi lên giường thôi Sin đã khựng lại.Lỡ mà Ron thức giấc thì thế nào nhỉ?Thôi mặc kệ,cứ ngủ rồi hẳng tính!
Vậy là cô bé nằm phịch xuống giường.Đúng như “lời” của ác quỉ nhó nói,giường ở phòng VIP êm thật,còn có điều hòa nữa chứ.Sướng phải biết!hehe.
....................
Sin choàng tỉnh dậy.Liếc nhìn đồng hồ treo trên tường,2h chiều rồi ư?vậy là Sin đã ngủ...để xem nào...1,2,3....8 tiếng đồng hồ!
Vậy còn ít chán,mấy ngày hè hoặc ngày nghỉ Sin còn ngủ dữ hơn nữa.Toàn tới trưa chiều gì mới thức thôi!
Cô bé vươn vai ngáp một cái.Nhưng đụng phải “vật” gì đó mềm mềm,mịn mịn.Sin nhíu mày.Quay mặt qua nhìn thì...má ơi,cô bé (lại) giật mình và suýt té xuống giường.Ron đang mở thao láo đôi mắt nhìn Sin chằm chằm.May là có bàn tay cậu nhóc nắm lại chứ không có nước mà đo đất.
-Còn không mau nằm lại đàng quàng,sắp đứt nguyên cánh tay rồi đây này!_Ron nạt lên.Đúng là khắp người Ron chỗ nào cũng bị thương cả,cậu nhóc tuy tay đau vẫn níu Sin lại,vậy mà mặt Sin vẫn ngơ ngơ,não bộ chưa “định hình” được chuyện gì!
-Nhanh!_Ron nạt lên một lần nữa (lần này lớn hơn khi nãy).
Sin mới hốt hoảng nhích nửa người vào trong giường.Lúc nãy sắp té,giống kiểu “nửa ngoài nửa trong” í.
-Á,cậu tỉnh rồi à.Cảm ơn trời phật_Sin hét toáng lên ôm chầm lấy người Ron,lúc này não bộ mới từ từ “định hình” và “hoạt động” lại.
-Nhẹ...nhẹ,thôi...đau!_Ron nhăn mặt.
-Ơ...xin lỗi.
Sin quên mất rằng Ron đang bị thương khắp người,cô bé lập tức thả ra ngay.
-Kêu nhẹ thôi chứ có phải là buông luôn đâu nhỉ.Ngố thế không biết!_Ron lầm bầm đủ để Sin nghe.
-vậy ôm lại nhé_cô bé giở giọng trêu chọc ra,và biết chắc rằng Ron sẽ nạt lên và “tống cổ” thẳng cô bé ra khỏi phòng bệnh.
-Ừ!
-Hả??_Sin tròn mắt nhìn cậu nhóc,chẳng lẽ lần này “tiên đoán” của cô bé lại sai nhỉ?
-Mệt quá,không thôi_Ron liếc liếc Sin một cái rồi quay mặt sang chỗ khác (người thì không quay được vì vết thương)
...
Một cái ôm nhẹ nhưng ngọt ngào được Sin trao cho Ron,Ron không biết hôm qua đến giờ Sin đã lo lắng thế nào đâu.Mất ăn nhưng ngủ được =">">.Ron quay mặt lại,mỉm cười và khó nhọc đưa cánh tay lên xoa xoa đầu Sin.Lúc này Ron không ngồi lên được,vì nếu muốn ngồi lên phải nhờ người đỡ.Cho nên ôm theo kiểu nằm cũng...hạnh phúc chán! Hehe.
Bất ngờ cánh cửa phòng bật tung ra.Đình Quân và đám đàn em lù lù bước vào.
-Hả?_một tên đàn em kinh ngạc,không phải một tên mà nguyên một đám cùng kinh ngạc.Ai nấy mắt chữ A mồm chữ O hướng thẳng đôi mắt đang mở hết cỡ ấy mà nhìn chằm chằm hai người họ.
Ron nhìn đám đàn em của mình đầy phẫn nộ và ức chế.Đưa đôi mắt đầy “uất ức” kiểu: “biến ngay cái bọn phá đám!”
-Xin lỗi đã phá vỡ “giây phút” của hai người.Đi thôi tụi mày ơi,chỗ người ta đang “tâm sự”,mình vào phá đám làm giề!_Đình Quân đẩy bọn người kia ra.Tỏ ra “lịch sự” thế nhưng khi đã đóng cửa lại thì tiếng cười hô hố,ha há rần rần ngoài cửa.
Cái đám người “thất đức” đó cắt ngang cái hạnh phúc ngọt ngào đang “tuôn trào” của người ta. Sin ngượng chín cả mặt.Ron thì tủm tỉm cười,ai ngờ lúc Sin ngượng dễ thương thế cơ chứ!
CHAP 38
Một lúc sau thì bác sĩ cùng hai người y tá vào thay băng cho Ron,cô y tá bên phải trông còn trẻ phết,vừa mới bước vào đã lườm cho Sin phát cháy mặt mà không rõ lí do(chắc ganh tị đây mà).Cậu nhóc kêu Sin đi ra ngoài nhưng Sin nhất quyết không chịu ra phải ngồi coi thay băng mới chịu.Cậu nhóc dùng từ lời nhỏ nhẹ tới bắt nạt tới luôn hâm dọa,Sin vẫn ở lì trong phòng!Rốt cuộc đành phải bó tay với cái tính bướng bỉnh của cô bé mà thôi.
Ron nhìn có vẻ đau lắm,tuy không hé môi ra lời nào nhưng mặt cậu nhóc nhăn cứ như khỉ.Đang chăm chú nhìn thì chợt cô bé hét toáng lên.
-Chết,quên rồi..
-Gì vậy??
-Tôi quên đồ,để chạy về nhà lấy cái.Đợi đó không đi đâu nhé! (có đi được đâu đâu,ngốc thật).
-Khoan,đi đâu kêu tụi nó chở đi_Ron nói.
-Ờ,đi chút quay lại nhé.Chị y tá mang đôi guốc cao chót vót kia nhớ thay băng cẩn thận nhé,kẻo thay làm sao đau quá hắn ta lại bụp vô mặt là tiu đời đấy.Có khi té chổng cổ không chừng,lêu lêu_Sin lè lưỡi trêu bà y tá khi nãy,ai kêu “đắc tội” với cô bé để bị shock làm chi,hehe.Rồi Sin hớn hả đi ra.
Còn nhỏ y tá ấy tức giận đến run người,miệng lầm bầm những từ ngữ không hay ho mấy dành cho cô bé.Sin không nghe nhưng bạn trai Sin lại nghe.
-Lầm bầm nói gì trong họng đó?
Nhỏ y tá giật mình,đầu lắc lia lắc lịa.
-Đâu,đâu có nói gì đâu.
.....................
Đồ mà cô bé quên chính là cái nồi canh gà hầm,sáng quên đem theo mà tới bây giờ mới nhớ.Xem ra vẫn chưa có “triệu chứng” của thiu,hâm lại là được.
Sin múc canh gà ra cà mên rồi xách ra ngoài,nhờ một cậu đi cùng cầm dùm để cô bé chốt cửa lại.
....................
Ron đã thay băng xong và đang nằm xem tivi,nói chính xác hơn là xem phim hành động.Vừa bước vào cô bé đã chói tai cả lên vì tiếng đánh lộn và bắn súng ì xèo trên cái tivi màn hình phẳng bự tổ chảng ấy.
-Xách gì theo thế??_Ron đưa mắt nhìn xuống cái vật cô bé đang cầm trên tay.
-Canh gà đấy,ngồi dậy qua đây ăn đi_Sin mỉm cười đưa cà mên để lên bàn.
-Sao qua?_Ron buông một câu rồi tiếp tục dán mắt vào màn hình.
Sin liếc liếc Ron,bao công sức của cô bé lại bị cậu nhóc thờ ơ đến vậy.Ngồi ấm ức một hồi cô bé mới nhớ ra Ron đến ngồi còn phải nhờ người đỡ huống chi là đi qua tới tận bàn bên đây.Cô bé mới cầm cái cà mên bước đến giường,đưa đôi mắt đầy hối lỗi nhìn Ron.
-Đến giờ mới biết à.Đúng là ngốc hết biết_Ron lầm rầm.
-Quên mà,xin lỗi_Sin phụng phịu.
-Cái vật thể bằng inox đó chứa cái gì vậy??
-Canh gà hầm_Sin cười toe toét -Tôi đã bỏ công sức ra làm nên phải ăn cho bằng hết nhé!
Ron trợn mắt nhìn cô bé.Khá nghi ngờ cái “tài nghệ” nấu bếp của Sin.
-Khỏi nhìn,tôi nấu ngon lắm.
Rồi Sin mở cái nắp cà mên ra đưa cho Ron.Mùi canh gà thơm phức,Sin còn phải thèm nhưng không thể ăn được.Hi sinh hết cả nước lẫn cái cho Ron,nhất quyết không ăn miếng nào!
Cậu nhóc hí hoáy cầm muỗng lên,mút thử một miếng vào miệng xem có...chết hay không rồi mới ăn tiếp.Từ bữa tới giờ Ron toàn “ngủ” chứ có cho gì vào bụng đâu,hôm nay cần phải nạp đầy đủ năng lượng.
-Sao,được không?
-Hừm...cũng ngon phết đấy chứ,sau này về làm vợ cũng được đây!_Cậu nhóc nói tỉnh bơ.
-Vợ gì mà vợ,đúng là khùng_Sin bặm môi trợn mắt lên nhìn cậu nhóc.
-Đừng có dọa tôi bằng cái mặt đó nhé,không sợ đâu!
-Ai mượn cậu sợ,hứ_Sin giận lẫy quay mặt chỗ khác.
Ron thì cười hả hê vì đã chọc được cô bé,cậu nhóc biết nãy giờ Sin muốn ăn canh gà lắm rồi mà tại cố “nén lòng” lại mà thôi.Chắc chắn lí do của việc giẫn lẫy là đây,đói quá không làm chủ được mình chứ gì.Tuy Ron nhỉn hơn Sin về mặt...đói một chút nhưng Sin sáng giờ cũng chưa có gì bỏ vào bụng.
-Ăn không?
-Không thèm,ăn đi.
-Tự nhiên giận,có làm gì cô đâu mà giận nhỉ?đúng là đồ congái lúc nắng lúc mưa,khó hiểu thật_Ron nhíu mày.
-Nói ai lúc nắng lúc mưa hả?_Sin quay qua đánh thẳng vào vai Ron một cái.
-Ây da_Ron nhăn mặt.
-Sao vậy,trúng ngay chỗ đau hả?_cô bé lo lắng lấy tay xoa xoa vào vết thương trên vai cậu nhóc.
Ron tủm tỉm đưa tay xoa đầu Sin,không ngờ Sin dễ dụ thật.Cú đánh nhẹ hìu ấy không đáng phải đau điếng hồn đâu.
-Sao xoa đầu quài vậy?có phải đầu tôi có để cho cậu xoa đâu.
-Giờ có ăn không,không ăn thì đây ăn hết nhé!lúc đó đừng trách à.
-Ăn
Cậu nhóc phì cười,múc một muỗng canh lên đúc cho cô bé,ai đời bệnh nhân lại đi đút cho người khỏe ăn chứ.Ngược ngạo quá đi thôi..
Ron đút cho Sin ăn hết phần còn lại,nhường cho cô bé cái đùi gà ngon lành luôn.Nhưng Sin không chịu và bắt cậu nhóc phải ăn cái đùi gà ấy,nếu không sẽ đánh vào ngay vết thương bị đâm ngay bụng (máu dữ =">">).
Có lẽ Sin ăn vẫn còn chưa no nên Ron kêu Sin xuống căn tin bệnh viện ăn thêm cái gì đó đi.Thực chất là để cho cậu nhóc và Đình Quân nói chuyện.
-Xử xong đám đó rồi à?
-Dạ,ngay tối hôm qua em đã dẹp hết rồi.Hôm nay em sẽ đưa người sang bằng nguyên đám JC luôn thể,cái bọn hèn ấy chỉ biết đánh lén sau lưng thôi.
-Tốt,nếu có gì trục trặc cứ điện cho Phan,nó sẽ huy động người đến.
CHAP 39:Đêm...
3h khuya...
Sin cứ ngồi run cầm cập vì...sợ ma,Sin đêm nay chợt nổi hứng đòi coi phim kinh dị-ma mà Ron thì nhất quyết không chịu,cậu nhóc bảo rằng thế nào đang xem cũng hét ầm lên làm phiền người khác cộng thêm làm phiền Ron nữa,có gì mai Ron kêu người mua đĩa về tha hồ mà coi cả ngày (phòng VIP trong bệnh viện này cũng có đầu đĩa nữa).Vậy mà cô bé nhất quyết không chịu,một mực đòi phải coi với Ron vào giờ này và không cho cậu nhóc ngủ chừng nào hết phim thì thôi (tội nghiệp)!
Ron cũng đành bó tay và chiều theo ý của cô bé,mới vô đầu phim thôi mà Sin đã bắt đầu “phát huy” công sức của cái volume rồi.Vậy là năn nỉ Ron ra nằm ra ngoài để cho Sin nằm trong. ==’
Ron buồn ngủ quá nên không chiều theo ý của Sin nữa,vậy là cậu bé lăn quay ra ngủ..
Tưởng đâu đã “êm xuôi” hết mọi chuyện khi Sin không la nữa đã gần một tiếng.Ai ngờ còn “dữ dội” hơn,cô bé cứ nắm cứng ngắt bàn tay Ron không buông ra,càng nắm càng chặt.Lâu lâu đến cảnh hãi hùng thì lại bấu vào chặt hơn.
...
Ro
Long khá cẩn thận,khi đã đưa Sin về tới nhà rồi Long còn đợi tới lúc cô bé vào tận nhà và khóa cửa lại luôn cậu mới chịu quay lại bệnh viện.
.................
Sin khi thay đồ xong lập tức đem bộ đồ dính máu ngâm liềm,chứ để đến ngày mai khó mà giặt ra.Nhìn cái màu đỏ quét của máu khi bộ quần áo vừa mới để vào nước mà Sin thấy xót.Sao lúc đó Ron không chịu đi bệnh viện ngay mà đợi Sin làm gì chứ?!
CHAP 36:Hố!...
Sin rầu rĩ ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ,cả tiết học bữa nay Hải Phong và Sin cứ như “người dưng nước lả” không nói chuyện với nhau một câu nào.Nếu có Thùy Như ở đây chắc chắn Như sẽ tìm cách giúp hai người “sắp xếp” ổn thỏa vậy mà cô lại nghỉ học đúng hôm nay...
-Đi ăn không?
Tiếng nói làm Sin ngước lên nhìn,Phong đang đứng trước mặt cô bé với nụ cười tỏa nắng thường ngày.
-Đi đi_cô bé mừng rỡ hẳn lên.Lon ton đi theo sau Hải Phong.
Vẫn như thường lệ Hải Phong và Sin ngồi ở cái bàn quen thuộc ở một góc khuất trong căn tin và vẫn món ăn quen thuộc.Sin hamburger,một dĩa khoai tây chiên kèm theo một ly coca mát lạnh.Hải Phong đơn giản hơn,chỉ một tô mì hoành thánh thôi ^^.
-Mình xin lỗi_Sin ngại ngùng cất tiếng.
-Lỗi gì mà phải xin??
-Hôm qua...
-Trời tưởng gì,hôm qua thấy cậu không đến mình đã về rồi.Chắc lại ngủ quên nữa rồi phải không_Hải Phong cười xòa.
Sin cũng toe toét cười,may mắn là Hải Phong không đợi tới khuya lắc khuya lơ như Ron.Nhưng cô bé không để ý đến Hải Phong lúc nói câu ấy,ánh mắt cậu buồn rười rượi.Có ai biết rằng lúc ấy Hải Phong đã đợi đến 11h mấy khuya,ráng năn nỉ chủ quán để cho cậu ở lại thêm một chút,một chút,rồi một chút nữa.Cuối cùng,Sin vẫn không đến...
Đầu tiết cuối Hải Phong có việc gấp phải về,nên lúc ra về Sin chỉ đi có một mình.Trên đường về cô bé ghé qua siêu thị tậu về
nguyên một con gà nhỏ nhỏ để về hầm bồi bổ cho...ai đó (cưng dữ=">">)
................................
Hì hục nấu cả buổi chiều mới ra được nồi canh gà hầm ưng í.Món này Sin đã “đổ mồ hôi sôi nước mắt” mới làm được,tốn cả tiếng đồng hồ năn nỉ bà hàng xóm kêu Sin bằng Sinnosuke chỉ làm gà hầm,rốt cuộc bả cũng chịu.Vì tài nấu ăn của cô bé chưa ra tới “phạm vi” nấu đồ ăn bổ dưỡng phức tạp và khó nhằn này,”phạm vi” của Sin mới có mấy món ăn gia đình thường ngày mà thôi.Khi làm xong mệt muốn đứt hơi,ráng “bò” ra ghế sô pha nằm cho đỡ mệt,giờ đã tối mà chưa thấy “động tĩnh” gì từ Đình Quân hết.Có khi Sin mở ra mở vô điện thoại mà cũng không thấy chút tin nhắn hay cuộc gọi nào cả.Sin bắt đầu cảm thấy chú lo lắng..
Giấc ngủ mau chóng đến với Sin,quá mệt nên hai mí mắt cô bé đã sụp xuống hết.Không còn khả năng “chống cự” nữa,dù sao cũng đã tối rồi,có gì mai nếu chưa thấy Đình Quân phản hồi thì Sin sẽ tới bệnh viện xem tình hình thế nào.
....................
6h sáng hôm sau...
Đang ngon giấc trên ghế sô pha bỗng dưng điện thoại réo inh ỏi cả lên làm Sin giật mình té lăn quay xuống sàn nhà đập đầu xuống đất,ngay cái vết thương hôm bữa mới đau chứ! ==’
Đầu cô bé choáng váng cả lên,đau tới xương chứ chẳng chơi.Sin *** cồm ngồi dậy và nghe điện thoại với giọng ngáy ngủ.
-Ai đó?
-[Chị ơi,anh Ron tỉnh thì em...">_tiếng Đình Quân vang lên.
-Ron tỉnh rồi hả?ờ ờ,để vào liền!_Sin tỉnh hẳn,cô bé phi nhanh lên phòng mình làm vscn với vận tốc ánh sáng.
Cô bé nhanh nhảu phóng ngay lên bệnh viện,Sin không biết rằng Đình Quân còn nói câu sau,chưa kịp nói hết câu thì Sin đã cắt máy.
......................
-Sao...rồi...?_Sin vừa nói vừa thở hồng hộc,ngồi xuống cái ghế gần đó để tìm chút sức lực.
-Sao chị không đợi người đến rước?_Đình Quân trố mắt,sẵn tay đang cầm chai nước suối chưa uống,cậu đưa luôn cho Sin.
-Cám ơn.
-Hình như,chị nhầm lẫn thì phải...hồi nãy chị nói anh Ron tỉnh rồi sau đó cắt máy luôn em chưa kịp nói gì hết,thật ra ảnh chưa có tỉnh.Em điện cho chị tính nói với chị chừng nào anh Ron tỉnh em mới điện,giờ thì chưa tỉnh nên em không có điện_Đình Quân gãi gãi đầu vẻ khó nói.
-Trời ạ!
Sin vỗ đầu mình một cái rồi thở hắt ra.Cũng tại cái tật nghe ba chớp ba nhoáng không nghe người ta nói hết câu mới hố như vậy.Làm xấu hổ chết được!
CHAP 37:Ngọt ngào.
Khi biết Ron chưa tỉnh,cơn buồn ngủ lại ập đến Sin,mà giờ này lại sắp đi học..
Đấu tranh tư tưởng một hồi,cuối cùng “cơn buồn ngủ” đã thắng,”lí trí” thì thua thảm hại.Giờ là lúc để cô bé dùng cái quyền “muốn học giờ nào cũng được” của ông hiệu trưởng “đặc ân” cho từ trước.Ngủ ngoài ghế nhìn không hay lắm,với lại con gái,người ta nhìn vào sẽ đánh giá là...vô ý vô tứ.Đình Quân cũng biết thế,cậu ngẫm nghĩ một hồi rồi chỉ thẳng vào phòng bệnh của Ron.
-Hay chị vào phòng anh Ron mà nằm,phòng này phòng VIP nên có giường rộng lắm.Nhưng khổ nỗi...có một giường thôi à.
-Dưới đất hay trên giường gì cũng được tất.Giờ “bổn cô nương” buồn ngủ quá rồi!!!!
Sin nói rồi đi thẳng vào phòng bệnh Ron trước ánh mắt trợn tròn của Đình Quân..
Tuy biết họ là một đôi nhưng về việc nằm chung thì Sin hơi...bạo,nhưng kệ,miễn sao không đụng chạm gì nhau là được rồi!
Phân nửa “hiền thục” của Sin đã “lên tiếng” (còn được gọi là thiên thần nhỏ):điên hay sao mà lại nằm kế trai chứ?không biết câu “nam nữ thọ thọ bất thân” hay sao!!!!!!!
Phân nửa “hun dữ” của Sin cũng “lên tiếng” (còn gọi là ác quỉ nhỏ):con thiên thần đó lúa thế,thời này còn câu nói đó.Mày sinh ra trong thế kỉ nào vậy?cái thời lương sơn bá trúc anh đài đấy à?há há há.
Thiên thần nhỏ:tao đánh cho rụng răng nanh hết nhé!
Ác quỉ nhỏ:giỏi lại đây.Mà Sin nhớ nằm luôn cho khỏe nhé,nghe nói giường ở phòng VIP êm dữ lắm!
Vậy là một cuộc “hỗn chiến” giữa hai lương tâm của Sin xảy ra.Cô bé giờ hoàn toàn bị giấc ngủ kiểm soát,cộng thêm “lời khuyên” của con ác quỉ nhỏ nữa.
Nhưng vừa mới ngồi lên giường thôi Sin đã khựng lại.Lỡ mà Ron thức giấc thì thế nào nhỉ?Thôi mặc kệ,cứ ngủ rồi hẳng tính!
Vậy là cô bé nằm phịch xuống giường.Đúng như “lời” của ác quỉ nhó nói,giường ở phòng VIP êm thật,còn có điều hòa nữa chứ.Sướng phải biết!hehe.
....................
Sin choàng tỉnh dậy.Liếc nhìn đồng hồ treo trên tường,2h chiều rồi ư?vậy là Sin đã ngủ...để xem nào...1,2,3....8 tiếng đồng hồ!
Vậy còn ít chán,mấy ngày hè hoặc ngày nghỉ Sin còn ngủ dữ hơn nữa.Toàn tới trưa chiều gì mới thức thôi!
Cô bé vươn vai ngáp một cái.Nhưng đụng phải “vật” gì đó mềm mềm,mịn mịn.Sin nhíu mày.Quay mặt qua nhìn thì...má ơi,cô bé (lại) giật mình và suýt té xuống giường.Ron đang mở thao láo đôi mắt nhìn Sin chằm chằm.May là có bàn tay cậu nhóc nắm lại chứ không có nước mà đo đất.
-Còn không mau nằm lại đàng quàng,sắp đứt nguyên cánh tay rồi đây này!_Ron nạt lên.Đúng là khắp người Ron chỗ nào cũng bị thương cả,cậu nhóc tuy tay đau vẫn níu Sin lại,vậy mà mặt Sin vẫn ngơ ngơ,não bộ chưa “định hình” được chuyện gì!
-Nhanh!_Ron nạt lên một lần nữa (lần này lớn hơn khi nãy).
Sin mới hốt hoảng nhích nửa người vào trong giường.Lúc nãy sắp té,giống kiểu “nửa ngoài nửa trong” í.
-Á,cậu tỉnh rồi à.Cảm ơn trời phật_Sin hét toáng lên ôm chầm lấy người Ron,lúc này não bộ mới từ từ “định hình” và “hoạt động” lại.
-Nhẹ...nhẹ,thôi...đau!_Ron nhăn mặt.
-Ơ...xin lỗi.
Sin quên mất rằng Ron đang bị thương khắp người,cô bé lập tức thả ra ngay.
-Kêu nhẹ thôi chứ có phải là buông luôn đâu nhỉ.Ngố thế không biết!_Ron lầm bầm đủ để Sin nghe.
-vậy ôm lại nhé_cô bé giở giọng trêu chọc ra,và biết chắc rằng Ron sẽ nạt lên và “tống cổ” thẳng cô bé ra khỏi phòng bệnh.
-Ừ!
-Hả??_Sin tròn mắt nhìn cậu nhóc,chẳng lẽ lần này “tiên đoán” của cô bé lại sai nhỉ?
-Mệt quá,không thôi_Ron liếc liếc Sin một cái rồi quay mặt sang chỗ khác (người thì không quay được vì vết thương)
...
Một cái ôm nhẹ nhưng ngọt ngào được Sin trao cho Ron,Ron không biết hôm qua đến giờ Sin đã lo lắng thế nào đâu.Mất ăn nhưng ngủ được =">">.Ron quay mặt lại,mỉm cười và khó nhọc đưa cánh tay lên xoa xoa đầu Sin.Lúc này Ron không ngồi lên được,vì nếu muốn ngồi lên phải nhờ người đỡ.Cho nên ôm theo kiểu nằm cũng...hạnh phúc chán! Hehe.
Bất ngờ cánh cửa phòng bật tung ra.Đình Quân và đám đàn em lù lù bước vào.
-Hả?_một tên đàn em kinh ngạc,không phải một tên mà nguyên một đám cùng kinh ngạc.Ai nấy mắt chữ A mồm chữ O hướng thẳng đôi mắt đang mở hết cỡ ấy mà nhìn chằm chằm hai người họ.
Ron nhìn đám đàn em của mình đầy phẫn nộ và ức chế.Đưa đôi mắt đầy “uất ức” kiểu: “biến ngay cái bọn phá đám!”
-Xin lỗi đã phá vỡ “giây phút” của hai người.Đi thôi tụi mày ơi,chỗ người ta đang “tâm sự”,mình vào phá đám làm giề!_Đình Quân đẩy bọn người kia ra.Tỏ ra “lịch sự” thế nhưng khi đã đóng cửa lại thì tiếng cười hô hố,ha há rần rần ngoài cửa.
Cái đám người “thất đức” đó cắt ngang cái hạnh phúc ngọt ngào đang “tuôn trào” của người ta. Sin ngượng chín cả mặt.Ron thì tủm tỉm cười,ai ngờ lúc Sin ngượng dễ thương thế cơ chứ!
CHAP 38
Một lúc sau thì bác sĩ cùng hai người y tá vào thay băng cho Ron,cô y tá bên phải trông còn trẻ phết,vừa mới bước vào đã lườm cho Sin phát cháy mặt mà không rõ lí do(chắc ganh tị đây mà).Cậu nhóc kêu Sin đi ra ngoài nhưng Sin nhất quyết không chịu ra phải ngồi coi thay băng mới chịu.Cậu nhóc dùng từ lời nhỏ nhẹ tới bắt nạt tới luôn hâm dọa,Sin vẫn ở lì trong phòng!Rốt cuộc đành phải bó tay với cái tính bướng bỉnh của cô bé mà thôi.
Ron nhìn có vẻ đau lắm,tuy không hé môi ra lời nào nhưng mặt cậu nhóc nhăn cứ như khỉ.Đang chăm chú nhìn thì chợt cô bé hét toáng lên.
-Chết,quên rồi..
-Gì vậy??
-Tôi quên đồ,để chạy về nhà lấy cái.Đợi đó không đi đâu nhé! (có đi được đâu đâu,ngốc thật).
-Khoan,đi đâu kêu tụi nó chở đi_Ron nói.
-Ờ,đi chút quay lại nhé.Chị y tá mang đôi guốc cao chót vót kia nhớ thay băng cẩn thận nhé,kẻo thay làm sao đau quá hắn ta lại bụp vô mặt là tiu đời đấy.Có khi té chổng cổ không chừng,lêu lêu_Sin lè lưỡi trêu bà y tá khi nãy,ai kêu “đắc tội” với cô bé để bị shock làm chi,hehe.Rồi Sin hớn hả đi ra.
Còn nhỏ y tá ấy tức giận đến run người,miệng lầm bầm những từ ngữ không hay ho mấy dành cho cô bé.Sin không nghe nhưng bạn trai Sin lại nghe.
-Lầm bầm nói gì trong họng đó?
Nhỏ y tá giật mình,đầu lắc lia lắc lịa.
-Đâu,đâu có nói gì đâu.
.....................
Đồ mà cô bé quên chính là cái nồi canh gà hầm,sáng quên đem theo mà tới bây giờ mới nhớ.Xem ra vẫn chưa có “triệu chứng” của thiu,hâm lại là được.
Sin múc canh gà ra cà mên rồi xách ra ngoài,nhờ một cậu đi cùng cầm dùm để cô bé chốt cửa lại.
....................
Ron đã thay băng xong và đang nằm xem tivi,nói chính xác hơn là xem phim hành động.Vừa bước vào cô bé đã chói tai cả lên vì tiếng đánh lộn và bắn súng ì xèo trên cái tivi màn hình phẳng bự tổ chảng ấy.
-Xách gì theo thế??_Ron đưa mắt nhìn xuống cái vật cô bé đang cầm trên tay.
-Canh gà đấy,ngồi dậy qua đây ăn đi_Sin mỉm cười đưa cà mên để lên bàn.
-Sao qua?_Ron buông một câu rồi tiếp tục dán mắt vào màn hình.
Sin liếc liếc Ron,bao công sức của cô bé lại bị cậu nhóc thờ ơ đến vậy.Ngồi ấm ức một hồi cô bé mới nhớ ra Ron đến ngồi còn phải nhờ người đỡ huống chi là đi qua tới tận bàn bên đây.Cô bé mới cầm cái cà mên bước đến giường,đưa đôi mắt đầy hối lỗi nhìn Ron.
-Đến giờ mới biết à.Đúng là ngốc hết biết_Ron lầm rầm.
-Quên mà,xin lỗi_Sin phụng phịu.
-Cái vật thể bằng inox đó chứa cái gì vậy??
-Canh gà hầm_Sin cười toe toét -Tôi đã bỏ công sức ra làm nên phải ăn cho bằng hết nhé!
Ron trợn mắt nhìn cô bé.Khá nghi ngờ cái “tài nghệ” nấu bếp của Sin.
-Khỏi nhìn,tôi nấu ngon lắm.
Rồi Sin mở cái nắp cà mên ra đưa cho Ron.Mùi canh gà thơm phức,Sin còn phải thèm nhưng không thể ăn được.Hi sinh hết cả nước lẫn cái cho Ron,nhất quyết không ăn miếng nào!
Cậu nhóc hí hoáy cầm muỗng lên,mút thử một miếng vào miệng xem có...chết hay không rồi mới ăn tiếp.Từ bữa tới giờ Ron toàn “ngủ” chứ có cho gì vào bụng đâu,hôm nay cần phải nạp đầy đủ năng lượng.
-Sao,được không?
-Hừm...cũng ngon phết đấy chứ,sau này về làm vợ cũng được đây!_Cậu nhóc nói tỉnh bơ.
-Vợ gì mà vợ,đúng là khùng_Sin bặm môi trợn mắt lên nhìn cậu nhóc.
-Đừng có dọa tôi bằng cái mặt đó nhé,không sợ đâu!
-Ai mượn cậu sợ,hứ_Sin giận lẫy quay mặt chỗ khác.
Ron thì cười hả hê vì đã chọc được cô bé,cậu nhóc biết nãy giờ Sin muốn ăn canh gà lắm rồi mà tại cố “nén lòng” lại mà thôi.Chắc chắn lí do của việc giẫn lẫy là đây,đói quá không làm chủ được mình chứ gì.Tuy Ron nhỉn hơn Sin về mặt...đói một chút nhưng Sin sáng giờ cũng chưa có gì bỏ vào bụng.
-Ăn không?
-Không thèm,ăn đi.
-Tự nhiên giận,có làm gì cô đâu mà giận nhỉ?đúng là đồ congái lúc nắng lúc mưa,khó hiểu thật_Ron nhíu mày.
-Nói ai lúc nắng lúc mưa hả?_Sin quay qua đánh thẳng vào vai Ron một cái.
-Ây da_Ron nhăn mặt.
-Sao vậy,trúng ngay chỗ đau hả?_cô bé lo lắng lấy tay xoa xoa vào vết thương trên vai cậu nhóc.
Ron tủm tỉm đưa tay xoa đầu Sin,không ngờ Sin dễ dụ thật.Cú đánh nhẹ hìu ấy không đáng phải đau điếng hồn đâu.
-Sao xoa đầu quài vậy?có phải đầu tôi có để cho cậu xoa đâu.
-Giờ có ăn không,không ăn thì đây ăn hết nhé!lúc đó đừng trách à.
-Ăn
Cậu nhóc phì cười,múc một muỗng canh lên đúc cho cô bé,ai đời bệnh nhân lại đi đút cho người khỏe ăn chứ.Ngược ngạo quá đi thôi..
Ron đút cho Sin ăn hết phần còn lại,nhường cho cô bé cái đùi gà ngon lành luôn.Nhưng Sin không chịu và bắt cậu nhóc phải ăn cái đùi gà ấy,nếu không sẽ đánh vào ngay vết thương bị đâm ngay bụng (máu dữ =">">).
Có lẽ Sin ăn vẫn còn chưa no nên Ron kêu Sin xuống căn tin bệnh viện ăn thêm cái gì đó đi.Thực chất là để cho cậu nhóc và Đình Quân nói chuyện.
-Xử xong đám đó rồi à?
-Dạ,ngay tối hôm qua em đã dẹp hết rồi.Hôm nay em sẽ đưa người sang bằng nguyên đám JC luôn thể,cái bọn hèn ấy chỉ biết đánh lén sau lưng thôi.
-Tốt,nếu có gì trục trặc cứ điện cho Phan,nó sẽ huy động người đến.
CHAP 39:Đêm...
3h khuya...
Sin cứ ngồi run cầm cập vì...sợ ma,Sin đêm nay chợt nổi hứng đòi coi phim kinh dị-ma mà Ron thì nhất quyết không chịu,cậu nhóc bảo rằng thế nào đang xem cũng hét ầm lên làm phiền người khác cộng thêm làm phiền Ron nữa,có gì mai Ron kêu người mua đĩa về tha hồ mà coi cả ngày (phòng VIP trong bệnh viện này cũng có đầu đĩa nữa).Vậy mà cô bé nhất quyết không chịu,một mực đòi phải coi với Ron vào giờ này và không cho cậu nhóc ngủ chừng nào hết phim thì thôi (tội nghiệp)!
Ron cũng đành bó tay và chiều theo ý của cô bé,mới vô đầu phim thôi mà Sin đã bắt đầu “phát huy” công sức của cái volume rồi.Vậy là năn nỉ Ron ra nằm ra ngoài để cho Sin nằm trong. ==’
Ron buồn ngủ quá nên không chiều theo ý của Sin nữa,vậy là cậu bé lăn quay ra ngủ..
Tưởng đâu đã “êm xuôi” hết mọi chuyện khi Sin không la nữa đã gần một tiếng.Ai ngờ còn “dữ dội” hơn,cô bé cứ nắm cứng ngắt bàn tay Ron không buông ra,càng nắm càng chặt.Lâu lâu đến cảnh hãi hùng thì lại bấu vào chặt hơn.
...
Ro
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
- 483[ 4129 ngày trước - Xem: ]