Đầu đuôi mọi chuyện là tại thằng D ăn no rửng mỡ, sau khi xong bữa
mận cây nhà là vườn thì bọn con trai ngồi dưới thềm tán dóc đợi…giờ
trưa ăn cơm, tốp con gái thì chia ra, em Vy với nhỏ H ngồi xích đu,
Tiểu Mai ở kế bên vẻ như đang bày Y ù nấu vài món chay, nhỏ P ngồi
tám chuyện với các nhỏ khác. Trưa nắng 11h, ngồi dưới gốc mận mát
rượi của nhà thằng L, tự dưng tôi nổi hứng…leo lên cây hái thêm vài
trái nữa ngồi nhâm nhi, vì lúc nãy tôi ngồi kế bên Y ù, kết quả là
bị nhỏ này giật ăn hết rồi cười hô hố, tôi ngẩn tò te mất mấy phút
mới phục hồi lại tinh thần.
- Ham ăn thế chú ? – K mập trố mắt.
- Nãy tao ăn ít, giờ tọng thêm cho đủ sở hụi ! – Tôi nói vọng từ
trên cây xuống.
Lần này tôi hái toàn lựa mấy trái to nằm tít trên cao, quả mận nào
nấy đều bóng ưỡn và mọng nước, nhìn chỉ muốn cắn cái rộp. Lúc trèo
xuống, chợt thấy em Vy đang nhìn tôi cười cười.
- Nữa ko Vy ? – Tôi chìa mớ mận trong tay ra.
- Ừ, ít thôi ! – Em ấy hấp háy mắt.
Thằng K nhìn tôi bằng ánh mắt thòm thèm, dù rằng nó đang xoa bụng
vì quá no.
- Dòm cái giề ? – Tôi ngưng thần giới bị ngay, giấu mớ mận ra đằng
sau.
- Nhìn…mày, hề hề ! – K mập cười láo liên.
- Dẹp ! – Tôi sầm mặt nạt.
Mận nhà thằng L đúng là ngon tuyệt, tuy là giống mận màu trắng
nhưng ngọt và giòn ko thua gì giống mận đỏ, tôi đang thưởng thức
thì bên xích đu nhỏ H la oai oái :
- Chua quá, ông N hại tui ! – Nhỏ H mặt nhăn như bị.
- Ớ….. ! – Tôi ngớ người.
- Chua chua ngọt ngọt ăn cũng ngon mà ! – Em Vy cười đáp.
Và thằng D trời đánh thánh đâm chớp ngay cơ hội.
- Ối chà, Vy thèm chua à ? – Nó vờ thốt ra, mặt đểu hết sức.
- Đâu….có.. ! – Vy ngơ ngác lắc đầu.
- Hà hà, bạn Vy nhà ta thèm chua ! – K mập cũng hùa vào chọc.
- Hây dà, con gái thèm chua thì hình như đến lúc…. ! – Thằng T nheo
mắt tinh quái.
Tôi ngồi bên kia cười cười, tưởng rằng đây chỉ là giỡn qua lại cho
vui, nên cũng bước tới gần xích đu hóng chuyện.
- Nãy ko nói, tui hái thêm mấy trái chua xuống cho ăn ! – L đội
trưởng tham gia.
- Mấy ông thôi đi nha ! – Nhỏ H xua tay.
- Hề hề, sao rồi bạn Vy, đã biết trai hay gái chưa ? – Thằng Q chọc
hiểm.
Em Vy mặt đỏ như gấc, phản đối yếu ớt trước cả đám đang bâu vào mà
cù nhây chọc, cuối cùng em ấy quyết định đứng dậy đi ra chỗ
khác.
Nhưng hình như mận nhà thằng L có chất độc tẩy não, tôi cũng bị mất
đi tỉnh táo, thấy Vy đứng dậy liền bước tới chặn đầu.
- Ấy, ngồi xuống, coi chừng động…long thai ! – Tôi cười cười ấn vai
em nó ngồi xuống lại xích đu.
- Ố ồ ô, long thai luôn à ? Hớ hớ ! – Y ù với điệu cười kinh dị
muôn thuở quay sang.
- É hé hé, hèn gì bữa giờ có biểu hiện lạ lùng ! – Thằng D bố
láo.
- Chắc lúc nãy thèm khế lắm mà hông dám ăn đây mà ! – Thằng T bơm
đểu.
Nhỏ H ngồi chối đây đẩy, bào chữa dùm em Vy đang cúi gằm mặt, tôi
ko nhận ra được tình hình trước mắt, vẫn còn đứng cười ha hả, đến
khi thấy Tiểu Mai nhăn mặt trừng mắt nhìn thì tôi mới giật thót
người mà ngậm mồm lại, đưa mắt nhìn sang xích đu.
Em Vy nấc lên rồi ứa nước mắt, cả đám ngay lập tức im bặt.
- Ông thấy chưa ? – Nhỏ H nhìn tôi toé lửa.
- Ơ…… ! – Tôi run run bước lại gần.
Và tiên sư thay mấy thằng bạn chí cốt, chọc giỡn thì cả đám hùa
vào, đến lúc giải quyết hậu quả thì chỉ có mình tôi bước tới, còn
tụi nó tản ra rồi lảng đi đâu mất tích.
- Này…làm sao đó ? – Tôi chột dạ hỏi, để tay lên vai em ấy.
- …….. ! – Vy chả thèm dòm, hất tay tôi ra một cách rất là
phũ.
- Đó, giỏi quá mà ! – Nhỏ H cạnh khoé.
- Ngon chọc nữa đi ! – Y ù đía thêm, trong khi rõ là lúc nãy nhỏ
này cũng có góp phần.
- Thôi mà…nãy giỡn mà… ! – Tôi ngồi xuống năn nỉ.
- ……….. ! – Em Vy quệt nước mắt đứng dậy rồi bỏ đi ra phía nhà sau,
nhỏ H lật đật bước theo.
Khỏi phải nói, cái mặt tôi chảy dài ra như trái dưa leo, hôm nay
hình như ra đường ko coi ngày hay sao đây mà, lúc thì xì lốp xe,
lúc thì bị chặn họng, và mới vừa sáng còn tặng quà cười nói vui vẻ
với em nó thì giờ tôi đã bị giận, lần đầu tiên tôi bị Vy giận một
cách chính thức và công khai trước mặt bàn dân thiên hạ như thế
này.
- Sao rồi ? – Bọn K mập rón rén trờ tới.
- Trăng sao gì nữa, nãy giờ tụi mày đâu ? – Tôi méo xệch miệng
hỏi.
- Núp…chứ đâu ! – Thằng D gãi đầu.
- Hừ, cả đám làm mình tao chịu ! – Tôi hừ nhạt rồi thất thểu ra sân
ngồi tự kỷ.
Suy nghĩ một hồi xem làm cách nào để xin lỗi Vy, tôi chợt nghĩ ra
con gái là rất thích ăn uống, có thể bao tử no rồi thì sẽ tâm trạng
sẽ dễ chịu hơn, thế nên tôi chạy ra đầu ngõ mua ngay vài lố kẹo
sugus rồi thêm cả nước ngọt đem vào.
Nhưng đáp lại nỗ lực chân thành của tôi là sự im lặng đáng sợ của
Vy, thậm chí em ấy còn chẳng nhìn tôi lấy một cái, xem như tôi
chẳng tồn tại trên đời ấy, chắc là ruồi muỗi đang vo ve xung quanh
mà thôi. Kết quả là mớ kẹo và nước được nhỏ Y ù với mấy nhỏ khác
tận dụng triệt để, tôi ôm mặt thảm não ngồi tự trách bản thân khi
nãy biết vậy ngồi yên là được rồi, nhào vô chi ko biết.
Trách bản thân chưa đã, tôi chuyển sang trách…nhỏ H, sao mà nhỏ này
cứ kè kè sát bên em Vy miết, làm tôi muốn tới làm mặt tội nghiệp để
xin lỗi Vy cũng ko được, vì cái tính sĩ diện ko cho phép tôi tự hạ
thấp mình trong mắt người khác ngoài người tôi thích ra.
Và lại còn bất công hơn nữa, khi đến giờ cơm trưa em Vy đã cười nói
lại bình thường với bọn K mập, chỉ có đối với tôi là vẫn giữ nguyên
khuôn mặt vô cảm như băng sương, không nói không rằng mà cũng chẳng
ừ hử chi hết, làm như em ấy là họ hàng đâu đâu của Tiểu Mai lạnh
lùng cố hữu hay sao ấy, cứ để tôi mặc sức tự do độc thoại rồi lại
thất thểu rút lui trong câm nín, tiu nghỉu như mèo bị cắt tai.