“ Đêm giáng sinh an lành, cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn
và trong phố sực nức mùi ngỗng quay, nhà nào cũng vui vẻ, ấm cúng
và trang hoàng rực rỡ. Chỗ thì đèn màu nhấp nháy, chỗ có cây giáng
sinh với những quà bánh đầy mầu. Có nhà dọn lên bàn gà tây, rượu,
bánh trái trông thật ngon lành, và mọi người trong gia đình hạnh
phúc quây quần bên nhau. “
Trích từ Cô bé bán diêm của Andersen.
Tiểu Mai vẫn đứng bất động trước cổng nhà, tay phải run run nắm
chặt chùm chìa khoá, và từ sau lưng nàng tôi vẫn đang nhìn theo mà
chẳng biết phải nên làm gì lúc này. Nhìn hình bóng người con gái cô
độc đứng trước căn nhà to rộng nhưng ko một thành viên gia đình
hiện hữu, màn đêm đã phủ xuống như đông cứng khoảng không gian tĩnh
mịch buổi khuya, tôi chợt nghe tim mình đập mạnh, một cảm xúc dâng
trào mà tôi không thể định nghĩa được đó là gì, hoặc giả có lẽ chỉ
là sự cảm thông của một người con trai với một người con gái đang
buồn khổ.
Tôi dựng xe, khẽ bước đến gần Tiểu Mai :
- Ơ…N…, về..đi N.., khuya rồi…! – Nàng chợt nhận ra tôi, nấc lên
từng từ một, tay đang cầm một phong thư chuyển phát nhanh có lẽ vừa
được bóc ra.
- Có chuyện vì vậy Mai ? – Vừa hỏi xong tôi liền tự rủa thầm mình
ngu ngốc, đã biết chuyện gì đang xảy ra rồi mà lại còn chạm vào nỗi
đau của nàng lần nữa, lúc này sao mà có thể nói ra được.
- …… ! – Nàng ngập ngừng đưa tôi lá thư vừa bóc ra, đôi mắt đã ngân
ngấn nước như chỉ chực trào ra.
“ Gửi bé Mai của ba.
Ba thật xin lỗi con vì có lẽ ba sẽ không về kịp giáng sinh cùng con
như đã hứa, bởi có điện khẩn của thuyền trưởng cho biết nhiều người
trên tàu đang rất không ổn định về sức khoẻ do thời tiết quá lạnh
nơi đây. Vậy nên ba cần phải có mặt, con gái đừng giận ba nhé, ba
nhất định sẽ về vào dịp Tết nguyên đán cùng con.
Ôm con thật lâu, ba của con ! “
Bức thư chỉ vỏn vẹn vài dòng, nhưng nếu là tôi trong hoàn cảnh này
thì dù có là con trai cứng rắn đến đâu cũng không khỏi buồn và tủi
thân. Tiểu Mai vai run run nấc lên thành tiếng, đôi chân tựa hồ sắp
khuỵa xuống …. Và chẳng phải là sách báo hay phim ảnh đã dạy, hay
là những lời kể trong những cuộc vui của các bậc đàn anh già đời đi
trước, mà là bản năng của một người con trai khi đứng trước một
người con gái đang cần được chở che, bạn sẽ tự biết những gì bạn
phải và nên làm, tôi không do dự ôm lấy Tiểu Mai, khẽ tựa mái đầu
nàng vào vai mình, và đó là lần đầu tiên trong đời tôi ôm một người
con gái.
- Không sao, cứ khóc đi, không sao đâu ! – Tôi khẽ nói.
Và Tiểu Mai khóc thật, nàng khóc một cách chân nguyên mộc mạc nhất,
từng giọt nước mắt ấm nóng trên bờ vai mà hơn lúc nào hết tôi có
thể cảm nhận được, thẩm thấu được rằng những lúc này người con gái
chỉ cần một bờ vai chở che để họ có thể an tâm bộc lộ hết những gì
vốn đã kìm nén tận trong tâm.
Và tôi lúc này, tôi đang nghĩ gì, tự bản thân tôi có biết chăng?
Hay là tôi không dám phủ định bản thân, không dám phủ định tình cảm
của mình để có thể quay ngược lại quá khứ ? Không, lúc này tôi vẫn
chỉ đang đối xử với Tiểu Mai như một người bạn tâm giao, không thể
khác được từ tận tâm can, mà tôi tin chắc rằng bất cứ đứa con trai
nào khác trong hoàn cảnh này cũng đều làm vậy, thằng T, thằng K,
thằng L hay bất cứ ai, chỉ cần đó là con trai.
Nhưng liệu có phải với bất kỳ người con trai nào thì Tiểu Mai cũng
có thể khóc chăng?
Đêm giáng sinh, bầu trời khuya tĩnh lặng với ánh trăng và ngàn sao
lấp lánh, gió thốc mát lạnh từng cơn thổi cây lá khẽ xào xạc, thời
gian chầm chậm trôi…
Tôi ngồi cạnh Tiểu Mai ở băng ghế trước nhà, nàng đã tĩnh tâm trở
lại, ngượng ngùng giữ khoảng cách ngồi với tôi.
- Ba Mai là bác sĩ ngoại khoa và cũng là chuyên viên tâm lý, nhưng
lại ko làm ở bệnh viện, tính ông thích ngao du đây đó không bị bó
buộc về khuôn khổ hay địa điểm, thế nên ông đã làm bác sĩ trên
thuyền của một người bạn hồi đại học… Nên ba hay đi công tác, cũng
ít khi về nhà lắm, hoạ hoằn một năm về được vài ba lần rồi lại đi..
– Tiểu Mai giọng đượm buồn kể. – Còn mẹ thì vì công việc và nhà
ngoại nhất quyết ở lại Nhật Bản, và Mai cảm thấy ko hợp với cuộc
sống luôn diễn ra quá nhanh ở Nhật, nên mới quyết định về quê nội
là ở đây sống với cô gọi ba Mai bằng anh hai. Mình được ở nhà
riêng, thỉnh thoảng gia đình cô lại ghé qua chơi hỏi thăm rồi về,
có gì cần thì gọi cho cô, tiền sinh hoạt thì ba Mai gửi trong tài
khoản ngân hàng, nói chung sống tự lập cũng quen dần, hì !
- Vậy…Mai ko nhớ mẹ à ? – Tôi lại hỏi ngu lần nữa.
- Cũng…có chứ, nhưng hè về là Mai lại sang Nhật thăm mẹ vài tháng
rồi mới về lại ! – Nàng gượng cười.
- Ừ…, cũng buồn ha, gặp N chắc ko chịu nổi rồi ! – Tôi gãi
đầu.
- N là con trai mà, chắc ổn hơn, hì ! – Tiểu Mai vén tóc mai
đáp.
Lại im lặng với nhau, có lẽ chúng tôi vẫn còn cảm thấy ngượng vì
lúc vừa nãy, giờ ngồi đây mãi cũng ko biết làm gì, nhưng về nhà để
Tiểu Mai một mình thì tôi lại không đành, nhìn đồng hồ đã hơn 11h
đêm, tôi thu nắm tay lại, đứng dậy quyết định.
- Vào nhà chút đi Mai ! – Tôi hít 1 hơi dài nói.
- Nhưng khuya rồi, N ko về gia đình lo sao ? – Nàng ngước mắt nhìn
tôi.
- Chẳng sao, vào nhà cho N mượn điện thoại chút ! – Tôi cười trấn
an.
- Ừa, N ko dắt xe vào à ? – Tiểu Mai nhìn ra sau.
- Cứ để đó ! – Tôi khoát tay.
Tay cầm điện thoại, tay bấm số nhà, tôi có đôi phần chột dạ, thôi
kệ, lỡ đâm lao rồi phải theo lao tới cùng.
- Mẹ hả ? Con nè ! – Tôi làm giọng tỉnh queo.
- Gì đấy ? Sắp về chưa ? – Mẹ tôi hỏi.
- Chắc chưa đâu mẹ, lễ nhà thờ 12 giờ mới xong mà ! – Tôi gãi
đầu.
- 12 giờ khuya quá, hay giờ về đi, mẹ còn đợi được, chứ chút buồn
ngủ là con khỏi vô nhà luôn đấy ! – Mẹ tôi doạ, nhưng giọng nghe
vẫn hiền từ lắm.
- Dạ thì ý con là đi chơi về con ngủ nhà thằng K mập luôn, rồi sáng
mai về sớm, mẹ ngủ cho khoẻ chứ đừng đợi con nha ! – Tôi hồi hộp
chờ phán quyết.
- Đi chơi cho cố đi, mẹ méc ba mầy đấy ! – Mẹ tôi nói.
- Dạ hì hì, lâu lâu con mới đi mà, à con lấy xấp vải bên nhà cô Hai
rồi, sáng mai con đem về ! – Tôi thở phào nhẹ nhõm.
- Ừ, đi đường cẩn thận đấy ! – Rồi mẹ tôi gác máy.
Tôi cười ú tim, vậy là đã thông quan thuận lợi, nhìn sang thì thấy
Tiểu Mai nhìn tôi vừa cảm kích vừa… đỏ mặt ngạc nhiên.
- Rồi…tối N ngủ ở đâu ? – Nàng cắn môi hỏi.
- Khỏi ngủ, hai đứa ra ngoài chơi Noel, chán thì thôi, hén ? – Tôi
nháy mắt .
- Ừ… ừa, hì ! – Tiểu Mai hấp háy mắt cười thật tươi. – Vậy N đợi
mình thay đồ chút nha !
- Ừ, khoác thêm áo vào nhé, trời đêm lạnh đấy ! – Tôi gật
đầu.
Đoạn rồi tôi ra trước ngồi trên xe đợi, nghĩ đến Vy tôi lại tự hỏi
không biết mình làm như vầy là đúng hay sai.
“ Tuỳ N, Vy ko quản được, chỉ cần…! “ – Tôi nhớ lại câu này của em
nó, đúng rồi, chỉ cần mình vẫn một lòng với em ấy, vẫn xem Tiểu Mai
là bạn thì chẳng sao cả, nghĩ bụng thế nên tôi cười trấn an
mình.