Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Chap 207 :
Chiều hôm đó, tôi về nhà mà trong đầu cứ thắc mắc mãi câu hỏi rằng lúc nãy Tiểu Mai và Vy nói với nhau những gì để sau đó Vy có vẻ bực tức thế nhỉ ? Và lại còn câu nói tiếng Anh của Tiểu Mai khi nãy nữa, từ lúc đó đến giờ cái mặt tôi cứ ngu ra vì chả hiểu gì sất !
- “ Hai người đó nói gì thế nhỉ ? “ – Tôi tặc lưỡi lắc đầu vì tò mò mãi mà không có kết quả.
- Về rồi à con ? Bữa cuối thế nào ? – Mẹ tôi hỏi khi thấy tôi dắt xe vào nhà.
- Dạ cũng bình thường ! – Tôi nhún vai đáp.
- Vậy thứ hai tuần sau là học lại rồi, đúng không ? – Nói rồi mẹ tôi lại quay sang ấm nước đang sôi sùng sục trên bếp.
- Còn nghỉ được 2 ngày, lo gì ! – Tôi trả lời.
Buổi cuối cùng học quân sự của ngày hôm nay là thứ 6, vậy là tính đến thứ 2 tuần sau nhập học chính thức thì tôi còn đến 2 ngày nghỉ nữa. Dù sao đầu năm bài vở chắc cũng không có gì nhiều, thế là tối đó tôi nằm xem ti vi suốt dù mẹ tôi cứ cằn nhằn vì gần vào năm học mới mà tôi vẫn không chịu xem lại bài. Nhưng tôi chả làm gì khác được, vì cứ ngồi yên tĩnh một mình là đầu óc lại cứ nghĩ đến Khả Vy, đến những kỉ niệm ngày trước, dù rằng ngày nào tôi cũng dạo vài vòng qua những nơi in dấu kỉ niệm của hai đứa cho đúng với “ Vong tình thiên thư “.
Đến tận buổi tối chủ nhật, khi đang xem tập phim hình sự đang đoạn gay cấn thì mẹ tôi chợt bước lên lầu rồi cầm remote tắt máy cái phụp.
- Ớ, con đang xem hay mà mẹ ? – Tôi sửng sốt.
- Cô Nguyệt đến chơi kìa, xuống dưới chào khách đi, cả ngày nay mày nằm ườn trên đây rồi còn gì ! – Mẹ tôi nhăn mặt khó chịu.
- Uầy…. thì mẹ cứ để tivi đó, chào xong con lên xem tiếp thôi ! – Tôi thở dài ngao ngán.
- Kêu xuống là xuống, cấm cãi ! – Mẹ tôi sầm mặt nạt.
Và lúc này thì có cho vàng thì tôi cũng chả dám hó hé nửa lời, vội ngoan ngoãn chạy vụt xuống cầu thang ngay tắp lự.
- Dạ, con chào cô ! – Vừa bước xuống nhà tôi đã thấy cô Nguyệt cùng bé Trân ngồi ở salon phòng khách.
- Ừ, dạo này con học hành sao rồi ? – Cô Nguyệt mỉm cười gật đầu.
- Dạ….cũng bình thường ! – Tôi lúng búng đáp, không dám nói rằng đã tự ý bỏ học thêm tất cả các môn.
- Hông dám đâu, anh Nam mà bình thường, học giỏi thấy mồ ! – Bé Trân cười cười trêu.
Nghe thế thì tôi chỉ biết đứng gãi đầu cười trừ cho có lệ, dù trong bụng đang nhủ thầm phải chi con bé răng khểnh tóc dài ngồi đằng kia mà là em gái tôi thì nãy giờ nó u đầu vì cái tội nói leo rồi. Tiếp chuyện một hồi thì mẹ tôi mới ra bưng khay nước ra cứu viện :
- Dạ, cô ngồi chơi, con xin phép ! – Tôi thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị cáo từ.
- Ừ ! – Cô Nguyệt gật đầu.
Thế nhưng con bé răng khểnh kia vẫn chưa chịu yên :
- Đi dạo đi anh Nam, chủ nhật ngồi nhà chán chết !
- Hả ? – Tôi há hốc mồm.
- Ừ, mày chở con bé ra ngoài dạo cho mát đi con ! – Mẹ tôi đồng tình.
- Ớ…… ! – Tôi đần mặt ra vì cứng họng chưa biết làm sao.
- Đi nào, lâu lâu em mới qua mà ! – Nói rồi bé Trân đẩy vai tôi ra phía cổng.
Ít phút sau, tôi ngao ngán thở dài đạp xe phía trước, bé Trân tủm tỉm ngồi phía sau, hết bảo tôi chạy đường này đến chạy đường khác, hết quay sang bên này lại quay sang bên kia.
- Anh nhìn kìa, chỗ đó đẹp ghê !
- Ờ, đẹp !
- Woa…nè nè, vô đó xem người hát đi ! – Cô bé đập đập vào lưng tôi.
- Hát hò có gì mà nghe ! – Tôi nhăn mặt đạp xe qua luôn.
- Dạo này thấy anh sao sao ấy ! – Trân bĩu môi làm mặt dỗi.
- ……. ! – Tôi cũng lặng thinh chả buồn trả lời.
Vòng vèo một hồi, tôi lại chạy xuống phía con đường biển, buổi đêm gió mát rười rượi, ánh đèn vàng soi rõ hàng cây cảnh thẳng tắp kéo dài đến tận bãi Đồi Dương. Nhìn khung cảnh ấy, tôi lại nhớ đến những tháng ngày vẫn dạo chơi cùng Khả Vy nơi đây. Bây giờ tôi cũng vẫn đến nơi đây, chỉ khác là người ngồi sau xe lại là một người khác.
- Haizzz ! – Tôi đưa mắt nhìn về phía biển, bất giác buông tiếng thở dài.
- Gì vậy anh ? – Bé Trân tò mò hỏi.
- Ừ…không có gì ! – Tôi lắc đầu gạt đi.
- Xạo, rõ là bữa giờ em thấy anh lạ ghê luôn ấy ! – Cô bé bướng lên hỏi tiếp.
- …………. !
Quả thật là từ sau khi chia tay với Vy, tôi giờ như một con người khác, trầm hẳn và ít nói đi, cứ như một tên thất tình và bất cần đời.
- Về hen ? – Tôi thở hắt ra, quay xe lại theo hướng ngược với đường xuống biển.
- Chán ! – Trân bĩu môi.
- Sao mà chán ? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Em biết, đi với em thì anh thấy xấu hổ chứ gì, phải rồi, em đâu có đẹp như chị Mai chứ ! – Cô bé xụ mặt đáp.
- Bậy….em cũng xinh mà ! – Tôi nhăn mặt nói bừa, mà quả thật là Trân cũng xinh thật, bằng chứng là nãy giờ thỉnh thoảng cũng có vài đứa con trai chạy xe ngang qua mà cứ dòm con bé lom lom.
- Chứ sao nữa ? Lâu lâu nhờ anh chở đi dạo mà anh im ru, rồi mới giờ đã đòi về rồi, chán gì đâu ! – Cô bé làm bộ dỗi.
- ……… ! – Tôi lặng thinh, nhất thời chả biết nói sao.
- Thôi, bỏ tui xuống, tui tự đi bộ về cho rồi ! – Trân vùng vằng đập vai tôi.
- Ờ…thế tự về nhé ! – Tôi hừ nhạt rồi dừng xe lại.
- Anh….hức, nhớ nha ! – Bé Trân sửng sốt rồi vờ nấc lên.
Nhìn điệu bộ một cô bé răng khểnh thường ngày tinh nghịch đùa giỡn mà giờ lại đang xụ mặt vờ dỗi thì tôi chả thể nào nhịn cười được.
- Thôi giỡn đó, giờ đi ăn kem, chịu chưa ? – Tôi phì cười nháy mắt với cô bé.
- Hi hi, em yêu anh nhất á ! – Nói rồi Trân cười toe, vòng tay qua eo tôi rồi tình tứ ôm như… bạn gái ôm bạn trai.
- Bỏ ra, con bé này ! – Tôi hoảng hồn giật thót người.
- Không bỏ đó, làm gì nhau, hihi ! – Trân lè lưỡi trêu lại.
- Giỡn miết, bỏ ra nào… ! – Tôi nhăn nhó gỡ tay con bé ra.
- Khó tính ghê á, như ông già ! – Trân nói rồi chuyển sang tựa đầu vào vai tôi. – Hay như này nha ? Không thì….ơ…..chị Mai… !
Đang luống cuống chống đỡ với cô bé nghịch ngợm này thì tôi cũng sững người, quay sang nhìn về hướng Trân đang nhìn :
- Hi, chị Mai về hồi nào vậy ? – Trân vô tư hỏi tiếp.
Trước mắt hai đứa tôi là Tiểu Mai tóc xoã kẹp hờ tao nhã, áo pull váy dài chạm gối, gương mặt băng sương nguyệt lãnh như ngày nào giờ đang tròn mắt ngạc nhiên nhìn bọn tôi.
- …….. ! – Tôi cứng họng mà không hiểu vì sao, nghe tim mình đập thình thịch.
- Ừm, chị về được hơn tuần rồi, chào em ! – Tiểu Mai mỉm cười với Trân, rồi đưa mắt buồn xa xăm nhìn tôi. – Chào Nam !
- Ừ…ừm….chào Mai ! – Tôi bối rối đáp.
- Sao giờ này chị đi bộ một mình vậy ? – Trân hồn nhiên thắc mắc.
- Chị đi dạo cho dễ ngủ thôi, nhà chị gần đây mà ! – Nàng từ tốn đáp, khẽ thu đôi bàn tay vào túi áo khoác ngoài.
- Hi, em với anh Nam cũng đang đi dạo nè, ba người cùng đi cho vui, dắt bộ xe nha anh ! – Bé Trân lém lỉnh quay sang tôi nói.
- À…ừ… ! – Tôi vội bước xuống xe.
- Được rồi, hai người cứ dạo đi, giờ mình cũng về rồi ! – Tiểu Mai khẽ cười. – Chị về trước nhé !
- Dạ….vậy bữa khác ha chị ! – Trân rầu rầu đáp, vẻ như sau lần này trở đi con bé sẽ hết ham dạo chơi với bọn “ người lớn “ tụi tôi nữa.
Tôi lúc này còn chưa biết phải nói gì, đang lóng ngóng há mồm thì bất chợt chạm phải ánh nhìn của Tiểu Mai, và ngay giây phút đó, tôi lại cảm thấy một khoảng lặng quen thuộc giữa hai đứa như mọi lần, một cảm giác ấm áp và thân thương nhẹ dần lan toả.
- …………. !
- …… !
Và rồi mặc cho bé Trân ngơ ngác hết nhìn Tiểu Mai rồi lại quay sang nhìn tôi, nàng chỉ lẳng lặng gật đầu rồi nhẹ bước quay đi. Tôi thoáng thẫn thờ, nhìn đôi làn tóc mai nhẹ đưa trong gió mà ngẩn ngơ quên cả thời gian.
- Anh !
- …… !
- Anh Nam ! – Trân đập vào vai tôi cái độp.
- Ớ…hả ? – Tôi giật mình.
- Sao tự dưng đứng đó vậy ? Đi chơi tiếp thôi ! – Cô bé nhíu mày vẻ khó hiểu.
- Ừ.. lên xe đi ! – Tôi lúng búng gật đầu.
Tôi chầm chậm đạp xe, thẫn thờ nhận ra mình càng lúc càng gần đến đoạn đường Tiểu Mai đang lững thững đi dạo phía trước. Và khi chạy ngang qua nàng, tôi đâm ra hồi hộp một cách lạ thường, tim đập binh binh trong lồng ngực.
- Chị Mai…đang nhìn mình kìa, anh ! – Bé Trân thì thầm bên tai.
- Vậy….à ? – Tôi nghe như có hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
- Bữa nay hai anh chị sao đó, ai cũng lạ hết nha ! Con bé thở hắt ra nói.
- ……….. !
Xe chạy ngang qua đường nhà Tiểu Mai cả đoạn dài thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy như đã thoát khỏi ánh nhìn lạnh băng của nàng rồi. Suốt từ lúc đó đến khi về nhà, tôi cứ ngờ ngợ đồ như mình lúc nãy hệt như là ngoại tình bị vợ bắt gặp vậy, chứ tự dưng đang giỡn với bé Trân mà khi gặp Tiểu Mai thì tôi lại vã cả mồ hôi hột. Mãi lo nghĩ về chuyện đó mà tôi chả buồn mở mồm nói năng gì sất, để rồi đến khi dừng xe trước nhà, tôi mới nghe bé Trân dậm chân bước xuống, bĩu môi hờn dỗi làm tôi chỉ biết cười trừ :
- Chán ngắt, hẹn hò dạo chơi gì mà im ru cả buổi, hứ !