Tiểu Mai đi xe riêng, tôi đèo Vy, thằng K chở nhỏ H, thằng T đi 1
xe, L với D đèo nhau, cả bọn lúc tập múa xong đã 4h30 chiều, rủ
nhau ra biển hóng gió rồi về đi ăn. Thằng T năn nỉ dữ lắm thì Tiểu
Mai mới đồng ý đi chung. Đường rộng, Tiểu Mai chạy giữa, 3 thằng T-
L- D chạy sóng đôi với nàng, tôi đèo em Vy, mà H thì thân với Vy,
nên thằng K mập có vẻ rất bất mãn khi phải chở nhỏ H mà chạy song
song với tôi, để nhỏ H nói chuyện với Vy, tội thằng mập ^^!
Biển Đồi Dương, đúng như tên gọi của nó, là cả một rừng những dương
là dương, 2 con đường nhỏ lát gạch chạy ngoằn ngèo đan xen nhau dẫn
ra bờ biển. Phía trên bên trái là một ngọn đồi xanh mướt cỏ thơm,
từ trên đó nhìn xuống dưới rất đẹp, kế bên đó là khu đất riêng của
sân golf Novotel, rìa của Novotel lại là 1 bãi cỏ xanh mướt trải
dài cả bờ biển bên trái. Bên phải là bãi cát trắng muốt dọc dần đến
ngọn hải đăng, rồi mới đến biển Hương Chánh. Lọt thỏm giữa rừng
dương là những quán café sân vườn mái dừa, có ghế bố dài cho khách
thưởng lãm bờ biển.
Lúc tôi gửi xe xong, đi bộ bờ biển thì đã thấy xa tít ngoài kia bọn
thằng K với Vy, nhỏ H đang đùa giỡn nghịch nước từa lưa, bước được
1 đoạn thì thấy Tiểu Mai ngồi trên đồi, em ấy vẫn vậy, trầm lặng mà
xinh đẹp. Tôi bước đến rồi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Mai.
- Tiểu Mai ko xuống đó chơi à ?
- Ừ…mình thích ngắm biển hơn – Em ngập ngừng trả lời
- Hì, xuống chơi cho vui, mấy khi có dịp đi cùng….- Tôi kịp ngậm
miệng trước khi hố lời
- ……. N ra đó đi, chút Vy lại thấy.. !
- ..Sao hôm giờ, Tiểu Mai ko nói chuyện với N nữa ?
- N có đến nói chuyện với mình đâu mà bảo – Nàng hấp háy mắt.
- Tại…N cảm giác như…Mai ko muốn gặp N..
- Nếu vậy thì giờ mình đâu có ngồi đây – Em mỉm cười.
- ………..!!
2 đứa tôi lại lặng im, mỗi người đuổi theo những suy nghĩ của riêng
mình, gió biển vẫn rì rào giữa hàng dương, biển và bầu trời tuy
cùng màu xanh nhưng lại ko xanh giống nhau, là do khác gam màu hay
do đường chân trời đằng xa đang phân cách cả hai ?
Chạy giỡn nghịch nước chán chê rồi, bọn thằng K lếch thếch đi lên,
chả rõ mồ hôi hay nước biển mà nhễ nhại ướt đẫm, Vy tóc dính bết
vào người, cười rạng rỡ trong ánh hoàng hôn buổi chiều tà, rồi tới
ngồi cạnh tôi .
- 2 người ngồi đây nãy giờ hở? Sao ko xuống dưới chơi cho vui ? –
Vy hỏi
- Hì, mình ngại bị ướt, ngồi xem cũng vui mà – Tiểu Mai đáp.
- Còn N, gửi xe xong sao ko ra luôn ? Vy nhìn tôi
- Ừ, gửi xong thì ra đây thấy mỗi.. bạn Mai đang ngồi, chứ đâu thấy
Vy với bọn kia ở chỗ nào đâu mà tìm. – Tôi bịa
- Xạo chưa, ở ngay sát rạt, nhìn ra là thấy – Em nó vẫn xoáy
- Thật ko thấy mà =.= ! – Tôi chống chế yếu ớt
- Phải ko đó ? Hay là…. – Vy cười, tôi toát mồ hôi, bất giác thấy
sao em nó cười hiểm quá..
- Hay là sao…, N ko hiểu !
- Hay là N ..sợ nước đó ? Chắc vậy rồi, hì hì – Rất nhanh, Vy nhìn
qua Tiểu Mai rồi cười nhạt với tôi .
- Sợ nước sao tắm chị hai ? N thơm tho thế này mà – Tôi lảng qua
chủ đề khác ngay
- Giỏi cho cái mồm ! – Nói rồi Vy đứng dậy, vẫy vẫy bọn kia.
Tôi cũng đứng dậy theo, hú vía vì màn xét hỏi vừa rồi, tôi ko lo
cho tôi sẽ ra sao, mà ngại nếu tôi cứ tiếp tục ngồi đây thì sau này
Tiểu Mai cảm thấy khó xử sự với Vy thôi .
Chơi đã rồi, giờ khát nước, bọn nó rủ đi ăn bánh canh với chè đá,
lần này lấy cớ quán bánh canh ở xa, mà lại có đoạn lên dốc nên
thằng T xung phong chở Tiểu Mai. Thằng L có vẻ hậm hực vì bị giành,
cũng phải thôi, chậm thì mất phần, thằng K thì khỏi nói, vẫn mang
cái mặt đi đưa đám mà chở nhỏ H, còn thằng D thì chạy xe Tiểu Mai
mà cái mặt tươi hơn hớn, tôi chẳng hiểu nó vui cái gì !
Lúc này thằng K chả thèm giữ ý nữa, nó chạy luôn lên trên, dàn hàng
4 để đi chung với Tiểu Mai, mặc cho nhỏ H la oai oái phía sau . Tôi
chở Vy đi chậm, 2 đứa im lặng một hồi mà chẳng ai nói gì, đúng hơn
là tôi ko biết nói gì và cũng lo lo, vì đây là lần đầu tiên 2 đứa
tôi đi riêng với nhau mà yên ắng như vậy.
- Nè, làm bạn bình thường thôi đó nha – Vy giật giật tay áo tôi nói
khẽ.
- Hở, là sao ? – Tôi mừng húm, cuối cùng thì em nó cũng nói.
- Thì N với Mai đó…. – Em ấy cắn môi đáp
- Ừa, thì bạn mà, N có làm gì đâu. – Tôi ngoái lại đáp, mà thật,
đến giờ thì tôi xác định tôi với Tiểu Mai chỉ là bạn, ko hề có ý gì
khác, tôi đang thích em Vy mà.
- Ừ, mà nãy thấy vậy Vy hơi buồn đó…sau này đi đâu, đi 2 đứa nha –
Vy phụng phịu.
- Ừa, hì hì – Tôi cười, thấy sao em nó dễ thương vậy ko biết
nữa.
Rồi từ đằng sau, em ấy khẽ tựa đầu vào lưng tôi… thành phố đã bắt
đầu lên đèn, con đường biển đã dần thưa thớt, ánh chiều tà đang rót
những giọt nắng vàng vọt cuối cùng của ngày lên lưng hai đứa, bất
giác tôi cảm thấy thật bình yên, và thầm mong cho khoảnh khắc này
là mãi mãi mà thôi.