watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Tiểu Thuyết Lão Đại Là Tổng Đài

Tiểu Thuyết Lão Đại Là Tổng Đài

Xuống Cuối Trang

Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Tiểu Thuyết Lão Đại Là Tổng Đài full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.


Nhưng khi bị chọc giận, ý nghĩ đó bỗng chốc thay đổi.
Gọi một cách chính xác là rắn chuột một ổ, vật họp theo loài, hắn căn bản là không cần phải phụ nhân chi nhân (khoan dung như phụ nữ), huống hồ thượng lương bất chánh hạ lương oai (thành ngữ mang ý nghĩa: nếu người trên không ngay thẳng, đứng đắn thì những người bên dưới cũng sẽ giống vậy), dựa vào nơi này để kiếm tiền nuôi sống gia đình cùng con nhỏ, có thể có mấy người không lầm đường lạc lối?
Vì thế vẫn nên trảm thảo trừ căn (thành ngữ chỉ: việc nhổ tận gốc để tránh hậu họa), hơn nữa tuyệt đối không cho bọn họ có cơ hội được sinh ra lần nữa.
“Hạ tổng tài, hôm nay chúng ta đặc biệt đến đây để xin lỗi ngài, xin ngài đại nhân có đại lượng, thứ lỗi cho chúng ta có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, thật rất rất xin lỗi.” Tổng biên Trần cùng ký giả Lâm bỗng nhiên cúi người 90o về phía hắn.
Hạ Tử Giác nhìn bọn họ mặt không chút thay đổi, cho đến khi hai người bọn họ không thể chịu được cái yên tĩnh từ bốn phía xung quanh thêm nữa, ngẩng đầu lên lén nhìn phản ứng của hắn với nỗi lo lắng, lúc này hắn mới chậm rãi mở miệng…
“Sớm biết như thế thì cần gì phải có lúc đầu?” Hắn lạnh lùng nhìn bọn họ nói.
“Chúng ta rất xin lỗi”
“Xin lỗi cũng không thể thay đổi được sự thật.”
“Xin ngươi thương xót, có rất nhiều nhân viên trong công ty phải dựa vào tiền lương để nuôi sống gia đình, nếu như tạp chí sụp đổ, thì…”
“Ta sẽ giới thiệu công việc mới cho bọn họ, đương nhiên” cho chắc ăn, hắn thông thả bồi thêm một câu, “là chỉ những nhân viên vô tội.”
Khuôn mặt tổng biên Trần cùng ký giả Lâm đều biến sắc.
“Ngươi… có cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy không?” Tổng biên Trần run giọng nói.
“Ta đã cho các ngươi cơ hội, nhưng các ngươi lại coi nó như gió thoảng bên tai.”
“Đó là bởi vì…”
“Bởi vì chưa biết ta có năng lực lớn như vậy, không biết chọc giận ta sẽ bị đuổi tận giết tuyệt?” Hạ Tử Giác lạnh lùng cắt ngang lời hắn. “Nói cách khác, tất cả các ngươi đều là bọn bại hoại khinh thiện sợ ác, đám người cặn bã.” (Ca có nghề … chửi a~^o^~)
Tổng biên Trần ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn thẳng, cắn răng nghe những lời nói đó giận dữ không thể nào kiềm chế được quát: “Hạ Tử Giác!” Đồng thời hướng tới chỗ ngồi sau bàn làm việc của Hạ Tử Giác, vẻ mặt như không thể không giết hắn
Hạ Tử Giác tựa như đã sớm có chuẩn bị sẵn, vừa nhấc chân lên, đánh về phía con mạnh thú đang chồm tới làm hắn ngã xuống sàn, sau đó xoay người đối diện với tên cầm thú đang nhào qua bàn trực tiếp tấn công hắn, lập tức khóa chặt một tay làm đối phương kêu lên ái ái. (Kiếp trước ca là đồ đệ Thiếu Lâm Tự hả @__@)
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.mobi
Hắn đem hai tên cầm thú kia ném thành một đống, lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt làm người khác rùng mình.
Hắn đưa tay nhấn nút điện thoại nội tuyến trên bàn, “Thư kí Trần, bảo vệ tới chưa?”
“Vừa mới đến.”
“Nói bọn họ vào đây,” hắn tiếp tục nhìn vào hai tên kia, sau đó lạnh lùng nói với hai bảo vệ mới vừa vào văn phòng: “Đem hai tên cặn bã kia ném ra ngoài.”
“Vâng!”

Chương 3:
Edit+Beta: Tử Sa
Công ty lớn và công ty nhỏ quả nhiên có khác biệt.
Trước đây tại Uy Đạt thì tất cả mọi người bất kể lớn nhỏ đều tập trung làm việc tại một văn phòng chỉ rộng khoảng 20 bình, không chỉ có văn kiện công ty chất đống trên bàn làm việc, bốn phía trừ lối ra vào thì ngoài ra trong công ty đều chồng chất những gì đâu đâu, mỗi lần có động đất, trong lòng ai ai đều run sợ sẽ bị chôn sống.
Tuy nhiên nhìn hết thảy mọi thứ trước mắt!
Đèn điện sáng ngời, không gian rộng mở, bàn làm việc OA 0 ngay ngắn thống nhất, mỗi người đều có một ngăn đồ riêng, còn có phòng giao lưu, phòng đọc sách, phòng gym …
Oh, mạch giới! 0 Từ đầu công ty lớn so với công ty nhỏ thật sự tốt hơn nhiều, không chỉ được đảm bảo, mà nhân viên còn được phúc lợi 0, nàng rốt cuộc đã hiểu.
Tại thời điểm này, đối với nàng mà nói việc khuất phục mẹ nàng làm dụng quyền hạn mà phải đến tập đoàn Liên Chuẩn xin việc, lần đầu tiên cảm thấy không hối hận.
“Đây là quy định của công ty, trước tiên sáng nay ngươi xem cái này, chờ ta xử lý xong các văn kiện khẩn cấp, rồi sẽ nói cho ngươi biết phạm vi công việc.”
Sau khi tìm người nào đó giới thiệu toàn bộ các thiết bị cơ bản của công ty hồi lâu, tổ trưởng phụ trách dẫn dắt nàng đã lấy ra hai bản quy định của công ty vừa dày vừa nặng đưa cho nàng, rồi lập tức xoay người đi làm việc.
Buổi sáng đầu tiên đi làm, nàng chỉ ở tại chỗ mà lật qua lật lại hai bản quy định chi tiêu trong công ty nhàm chán, không hứng thú, nhưng buổi chiều thì đã có thể không thoải mái như vậy. (trông như tỷ hứng thú với công việc lắm zậy, ng' ta mún chơi còn ko dc nữa là =.=)
Sau giờ nghỉ trưa, tổ trưởng bắt đầu phân công công việc cho nàng, hơn nữa dường như là đang kiểm tra năng lực và trình độ của nàng, mới đầu nội dung công tác còn đơn giản dễ dàng, từ từ sau đó dần trở nên gian nan hơn.
Chỗ không giống nhau giữa công ty lớn và công ty nhỏ, nàng nhanh chóng lại phát hiện ra một điểm, đó là khác biệt về phân chia số lượng công việc.
Công ty lớn phân ra rất nhỏ, mỗi một dự án cần trải qua rất nhiều giai đoạn, sáu cá nhân có năng lực cùng làm mới có thể hoàn thành, còn ở công ty nhỏ thì từ đầu đến cuối chỉ có một người làm, thế này thật đơn giản lại nhanh.
Đương nhiên, cả hai nơi này mỗi bên đều có điểm ưu khuyết khác nhau, nhưng nếu dựa theo mức độ học tập của cá nhân mà nói, người làm việc ở công ty nhỏ học được rất nhiều thứ so với công ty lớn, vì họ có thể làm được bất cứ thứ gì.
Dịch Tiểu Liên rất vui vẻ với những kinh nghiệm của chính mình khi làm việc tại công ty nhỏ, bởi nàng hiểu rằng, điều đó có thể nhiều hơn khi so với người khác, mới đi làm không bao lâu thôi, không chỉ có đồng sự và tổ trưởng, ngay cả giám đốc cũng đôi khi chạy tới thỉnh giáo nàng, làm nàng trở nên vượt trội lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Chỉ vì nàng vừa không dấu diếm gì sẵn sàng giúp đỡ người khác vừa quan hệ tốt với những người xung quanh, tất cả mọi người làm chung đều thích ý nhưng thật ra rất thẳng thắng, một chút nói xấu cũng không có- ít nhất bản thân nàng cũng chưa từng nghe thấy.
Tóm lại, đối với công việc mới, đồng sự mới cùng môi trường công tác mới, nàng hoàn toàn không có chút vấn đề, đối kháng nào, cứ y như cá gặp nước vậy, tất cả đều cực kỳ hoàn hảo.
Vì vậy chỉ trong nháy mắt, ba tháng thử việc đã trôi qua, nàng cũng đã trở thành nhân viên chính thức của Liên Chuẩn.

“Chờ một chút! Thang máy!”
Khi nghe thấy có người gọi như vậy, bình thường người đợi trong thang máy sẽ nhanh chóng chặn cửa lại khi thang máy sắp đóng, làm cho cửa mở ra lần nữa, chờ người kia đang hết sức chạy về phía thang máy.
Hạ Tử Giác cũng không ngoại lệ, chỉ bất quá là hắn chưa từng nghĩ rằng người đang nổ lực vào thang máy chính là nàng.
Là cô gái tên Dịch Tiểu Liên kia.
“Cảm ơn.” Nàng mỉm cười gật đầu cảm ơn hắn, sau đó xoay người lại, nàng đưa tay nhấn vào tầng muốn đến.
Cửa thang máy đóng lại, thang máy bắt đầu đi lên, nhưng nàng chẳng thèm quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Nàng không nhận ra hắn, hoặc là giả vờ không nhận ra, hắn tuyệt đối không mấy hứng thú, nhưng thật ra so với việc bản thân mình có thể nhận ra nàng ngay từ ánh mắt đầu tiên thì cảm thấy có chút hờn giận.

Mặc dù nàng đã vào công ty được vài tháng, nhưng bởi vì tầng làm việc khác nhau, bọn họ cũng không có cơ hội gì để chạm mặt, nói cách khác, bản thân nàng chưa từng gặp hắn, từ lúc nhìn thấy nàng qua lý lịch đến nay cũng đã được vài tháng, nhưng hắn lại chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra nàng, điều này làm cho hắn cảm thấy tức giận không hiểu tại sao.
Nhăn mày, miệng mím lại, hắn nhìn những con số đang từ từ nhảy lên trên màn hình thông tin trên cửa thang máy, từ 8, 9, 10, 11…
Thang máy đột nhiên chấn động, các con số trên màn hình thông tin ngừng lại, thang máy dường như cũng ngừng lại.
Xung quanh bỗng nhiên yên lặng lạ thường, làm cho người ta cảm thấy khó thở.
Tất cả điều này chỉ xảy ra trong một hai giây.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Nàng bỗng nhiên bật thốt lên nói, trong giọng nói có xen lẫn một chút sợ hãi, bối rối.
“Không biết.” Hắn trả lời, sau đó tiến một bước lên phía trước, đưa tay nhấn nút kêu cứu khẩn cấp, cùng lúc cầm bộ đàm lên. “Có ai ở đấy không?” Hắn cất giọng hỏi.
“Có.” Có tiếng nói từ đầu bên kia truyền đến.
“Xin hỏi tại sao thang máy đột nhiên ngừng hoạt động, xảy ra chuyện gì vậy?” Hắn hỏi.
“Tiên sinh, thang máy ngươi đang ở trong bị sự cố sao? Bên trong tổng cộng có bao nhiêu người?”
“Hai người, ngoài ta ra, còn có một vị tiểu thư. Xảy ra chuyện gì vậy?” Hắn hạ giọng hỏi, chắc chắn là không phải do cúp điện gây nên, bởi vì đèn trong thang máy vẫn chưa tắt.
“Chúng ta đang tiến hành điều tra nguyên nhân, xin hai vị cứ thoải mái, đứng lo lắng.”
“Thật sự là nói dễ nghe hơn cả hát, ngươi có muốn thử cảm giác bị nhốt trong một cái lồng, rồi treo lơ lửng trên không không? Cũng chẳng biết nó có rơi xuống hay không nữa?”
Dịch Tiểu Liên không kìm được hướng đến người phía đầu dây kia của cái bộ đàm tức giận quát, bởi vì trong giọng nói chuyện của hắn dường như mang theo ý cười, hình như là nói hôm nay thời tiết thật tốt, rất thích hợp để ra ngoại ô đạp thanh -6, để đi dạo tản bộ, một chút khẩn trương cũng không có, thật sự rất làm cho người ta căm ghét.
“Thành thực rất xin lỗi, chúng ta đang nỗ lực xử lý một cách nhanh chóng, xin hai vị chờ một lát.” Hình như cảm nhận được nổi bất mãn cùng tức giận của nàng, đối phương nhanh chóng nói, ngay khi tiếng quát vừa chấm dứt.
“Tại sao lại có người như thế chứ?” Nàng lớn tiếng mắng.
Hạ Tử Giác im lặng không lên tiếng, cảm thấy tính cách của nàng cực kỳ thẳng thắng, bộc trực.
“Xin lỗi, ngươi nhất định là bị ta liên lụy rồi.” Nàng bỗng dưng quay đầu lại nói với hắn.
Hắn nhìn nàng, nghe nàng chủ động tiến đến giải thích.
“Chuyện này nhất định là vì trừng phạt việc ta đến trễ, mới có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nếu không tại sao một tòa sao ốc lớn thế này, có tới những sáu thang máy hoạt động, nhưng tại sao chỉ có thang máy của chúng ta xảy ra sự cố chứ?” Dịch Tiểu Liên nhăn mày nói, “Ngươi nhất định là bị ta liên lụy rồi, xin lỗi.”
Nàng thực sự hướng về phía hắn cuối đầu một cái, làm cho Hạ Tử Giác nghĩ rằng tiếp tục im lặng không nói gì đều không thể biến nàng thành người qua đường.
“Có lẽ là ngược lại, là ta làm liên lụy đến ngươi, cho nên ngươi không cần phải xin lỗi ta.” Hắn bình thản mở miệng nói.
“Không thể nào, bởi vì hai ngày nay ta rất xui xẻo, suy thần (thần xui xẻo ) vẫn còn đi theo ta, cho nên ngươi tuyệt đối là bị ta liên lụy.” Nàng lắc đầu nói.
“Xui xẻo thế nào?” Hạ Tử Giác nhận thấy mình đã mở lời trước, khi lời vừa bật ra khỏi miệng.
“Ngày hôm qua tâm huyết bỗng dâng trào chạy đi mua một ngàn trái phiếu Toàn Giang, về nhà mới phát hiện là ví tiền biến mất, không biết là bị rớt hay trộm nữa, đến cục cảnh sát báo án thì lại bị trời đột ngột mưa to làm cho ướt sủng, ngươi nói thế có xui không chứ?”
“Còn chưa hết đâu, lúc trở về nhà, không biết mẹ ta uống nhầm phải thuốc gì, kiên quyết lôi ta ra oanh tạc đến nửa đêm, hại ta cả đêm gặp ác mộng, sau khi tỉnh dậy lại phát hiện mình ngủ quá trớn vì thế nên đi làm muộn, cuối cùng chạy tới công ty đứng trong thang máy lại xảy ra chuyện này, ngươi nói thử xem ta có xui hay không? Có phải hay không bị suy thần đeo bám?”
Nàng thẳng thắng nói với hắn một cách chắc chắn, thái độ rất tự nhiên, tựa như hai người đã là bằng hữu quen thuộc lâu năm, mà không phải như người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt, quan trọng là, nói ra tất cả mọi chuyện của chính mình. Sao mà lại có một cô gái như vậy a? Hạ Tử Giác tự hỏi một cách ngạc nhiên.
“Tóm lại, ta khẳng định rằng ngươi là bị ta liên lụy, bởi bì hai ngày nay ta thật sự rất xui.” Nàng đưa ra kết luận.
“Ác mộng gì vậy?” Hắn hỏi nàng. Dù sao cũng đang rất nhàn rỗi, trong thang máy lại chỉ có hai người, không nói lời nào cũng rất kỳ. Hắn trong lòng tự nói với chính mình.
“Bị một tên mập mạp toàn thân đầy mỡ oán hận.”
“A?” Câu trả lời thật bất ngờ, làm hắn sửng sốt ngây ra một lúc.

“Ngươi có biết bị ngàn người chỉ chỉ trỏ trỏ, trăm cái miệng cũng không thể biện bạch, còn bị con yêu quái tóc dài đáng sợ đuội theo cảm giác thế nào không? Bất kể ngươi liều mình chạy thế nào, bốn bề đều có yêu quái giương nanh múa vuốt với ngươi, khi ngươi chạy đến kiệt sức, cuối cùng bị yêu quái bắt được, kéo đến rồi tâng bốc Đại Sơn Vương trước mặt mà bọn họ sùng bái, phía sau tiếp trước tranh công, dường như có thể cắt ngươi ra thành nhiều miếng nhỏ vậy, Thật là một cơn ác mộng đáng sợ.!”
Nhưng theo lời nàng rốt cuộc tên mập mạp toàn thân đầy mỡ kia ở đâu? Hạ Tử Giác nhăn mày, không nói gì, tự hỏi.
“Quan trọng là đây!” Nàng tiếp tục nói.
Còn có điểm quan trọng nữa sao. Hắn mặt không chút thay đổi.
“Sơn Đại Vương ngồi phía trên cao đột nhiên lên tiếng nói: ‘Câm miệng.’ Bầy yêu liền tuân lệnh, bên trong đôi mắt biến thành màu hồng.”
Thế nhưng quan trọng là ở đâu? Hắn cố nhẫn nhịn, khóe mắt co giật.
“Lúc đó ta đang bị trói, rõ ràng rất sợ chết, nhưng vẫn muốn nhìn thấy kẻ cầm đầu đã hại ta như thế nào. Ta ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một tên cựa kỳ béo mập, ác tâm đắc yếu mệnh (độc ác thì chết sớm) tên béo đang ngồi phịch ở chỗ ngồi cao nhất, khó có thể tiếp cận, kiêu ngạo liếc mắt xuống nhìn ta, lỗ mũi hướng lên trời, nói với ta bằng giọng điệu ghê tởm: ‘Dựa vào ngươi để giao phối ư?’ Sau đó ta giật mình tỉnh dậy, thật là khủng khiếp!”
“Phụt! Haha…” Tiếng cười bật ra từ loa ngoài bộ đàm của thang máy.
Hai người bên trong thang máy đều không cười, bởi vì một người trong lòng còn đang hoang mang, còn người kia thì hoàn toàn cười không nổi.
Không phải bởi vì câu chuyện của nàng không đủ sống động, hay là nội dung của giấc mơ không buồn cười, mà là trong lòng Hạ Tử Giác bỗng nhận ra được cái tên mập mạp toàn thân đầy mỡ kia, nguyên bản chính là hắn.
Cho nên nàng nói những lời này với hắn, rốt cuộc là bởi vì biết thân phận của hắn, muốn thu hút sự chú ý của hắn? Hay là nàng thật sự không biết hắn chính là vị tổng tài kia cũng là con cả nhà họ Hạ?
Tên mập mạp toàn thân đầy mỡ…
Chẳng lẽ họ đồn đại rằng con cả nhà họ Hạ là một tên mập sao?
Hắn không tự chủ được nhíu mày.
“Uy, tiên sinh này, thật vui vì đã giải trí giúp ngươi, xin hỏi thang máy lúc nào mới khôi phục lại bình thường?” Nàng quay lại hỏi người bên kia bộ đàm không còn giận dữ nữa.
Tiếng cười đầu dây bên kia lập tức ngừng lại, đổi lại giọng đứng đắng nghiêm túc đáp: “Xin lỗi, xin hai vị đợi thêm lát nữa.”
“Thật là, rốt cuộc tại sao ta lại xui xẻo thế chứ? Cuối tuần nghỉ ngơi, ta phải đến Thiên cung 0 để tạm biệt, trừ bỏ uế khí.” Vẻ mặt nàng như tự hứa với chính mình.
Cô gái này…
Hạ Tử Giác không biết phải hình dung nàng như thế nào nữa, chỉ có thể nói diện mạo này của nàng đem so với người mà lão Nhị gặp tại quán cà phê kia, chắc chắn rằng các nàng là một.

Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Tiểu Thuyết Lão Đại Là Tổng Đài
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé
Truyện Teen, Chồng hờ ơi! Vợ yêu chồng mất rồi!
Truyện Teen, Yêu lại từ đầu, em nhé! full
Truyện Teen - Anh Đã Tan Rồi
Truyện Teen Người Hùng Của Em
Truyện Teen Đừng Hôn Em
Truyện Teen Ký Ức Đẹp
Truyện Teen Biệt Thự Đen
Truyện Cực Hay Tưởng Nhầm Gái Hư Được Nhầm Gái Ngoan
Truyện Teen Hãy Cười Lên Anh Nhé... Để Kẻ Đến Sau Là Em Còn Cảm Thấy Hạnh Phúc
1234...101112»
Trang chủ
U-ON - 81