Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện teen hài Tên sở khanh ta ghét ngươi full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
-Cậu..gan lắm!_No choàng người dậy.
-Tại cậu không công bằng gì hết, hôm qua cậu hôn a mà không hôn tớ cái nào, huhu.._Huy lại vờ khóc.
Nó lại bó tay.
-Thôi thôi..cậu về phòng đi! Còn đi học nữa!_Nó bước xuống giường và vào làm vệ sinh cá nhân.
Huy cười tươi và tung tăng về phòng.
Bữa ăn sáng lại xảy ra hỗn chiến.
-A làm gì vậy hả?phần này là của tôi mà!_Nó hét khi bị hắn giành ăn.
-Cô ăn cái kia đi! Heo rồi ăn nhiều làm gì!_Hắn dửng dưng trả lời.
-Cái gì? A nói ai là heo hả? Hứ..đưa đây!_Nó chồm dậy lấy dĩa thức ăn hắn giành.
Hắn gắp bỏ vào miệng nhai trong sự tức tối của nó.
-Thôi, ăn nhanh còn đi học nữa!_Thái nói.
-Cậu muốn ăn thì tớ sẽ làm thêm mà!_Huy nói.-Hay cậu ăn phần của tớ nè!_Cậu đưa phần cậu cho nó.
-Thôi! Tui không muốn ăn nữa!_Nó uống ly nước rồi bỏ ra ngoài.
Rồi họ cũng nhanh chóng ăn và đến trường.
Chap 24: Diễn kịch.
Hôm nay, bà, dì và bố hắn đến chơi. Nó đã nghĩ ra cách để thoát rồi, và nó nghĩ cách này không tồi. Nó nói hắn nghe, nhưng hắn cứ thờ ơ, chả quan tâm.
Bực bội nó hét.
-A muốn kết hôn lắm sao? Nếu a muốn thì tôi xin lỗi a, tôi không thích!
Hắn thật sự rất giận nhưng vẫn tỏ ra thờ ơ, kiêu ngạo.
-Tôi cũng không nghĩ mình sẽ kết hôn với cô._Miệng nói nhưng lòng lại cảm thấy hơi nhói.
-Nếu vậy a phải hợp tác với tôi!
-Tuỳ cô_Rồi hắn bước lên lầu.
Nó mệt mỏi ngồi xuống ghế, thật sự nó không muốn kết hôn chút nào, cái tuổi nó là phải chơi, chưa gì mà đã về nhà chồng sao? Không, không thể như thế được.
Tuy rằng nó thích hắn chút chút, nhưng mà tại sao không để nó và hắn tự do tìm hiểu, hẹn hò như những cặp đôi khác, nếu thấy hợp nhau thì nó và hắn sẽ tiến tới, đằng này, thật sự đến cái hẹn hò mơ mộng tuổi mới lớn còn chưa trải mà phải làm dâu rồi sao?
-Không!!! Không thể được!_Nó đứng bật dậy-Mình phải làm mọi cách để được tự do!
Nực cười, sao lại phải nghe theo sự sắp đặt của người lớn chứ? Họ thì hiểu gì, dù sao nó vẫn là một con nhóc Mười bảy mà thôi. Cớ sao lại để nó kết hôn sớm như vậy? Nó còn muốn được đi khắp du lịch khắp nơi, chụp cho mình những bức ảnh đẹp nhất của cuộc sống, đúng vậy ước mơ nhỏ bé của nó là thế, nó muốn tìm hiểu cuộc sống này nhiều hơn, nó muốn tự do một khoảng thời gian, muốn mình trưởng thành, muốn mình giống như cơn gió phiêu bạt khắp nơi.
Nhưng ước mơ chưa thực hiện thì xảy ra chuyện như vậy. Thật sự nó không muốn, đối với nó sự tự do là cái để nó sống trên đời này, vì nó giống như một cơn gió vậy, không thích sự ràng buộc.
Còn hắn, thật sự buồn đến phát giận, tại sao nó không hiểu hắn vậy, một mực đòi thoát khỏi cuộc hôn nhân này? Lý do là gì? Hắn không xứng đáng với nó sao? Hắn đẹp trai, nhà giàu, muốn gì có nấy, thế mà muốn nó không được.
Tại sao vậy? Hắn thích nó thậm chí có thể nói là yêu, nhưng nó thì sao? Hắn nghe nói kết hôn với nó hắn vui lắm tuy có chút bất ngờ nhưng lại vui sướng hơn bao giờ, bởi hắn nghĩ rằng thiếu nó rồi thì ai tranh cãi với hắn, ai cho hắn cảm giác thoải mái?
Nhưng những lúc cạnh nó hắn lại luôn gây ác cảm để nó giờ ghét hắn đến không muốn kết hôn luôn, vậy đó, trách sao được, đó là tính cách thật của hắn mà, đúng là những lúc bên cạnh nó hắn không ngọt ngào, không lãng mạn, nhưng hắn luôn thành thật với nó, bên cạnh nó hắn mới chính là hắn.
Nhưng nó không thích thì hắn cũng không ép buộc được.
Sáng nay, a hai và Jenny qua rước Huy ,Thái ,Quyên đi chơi cả rồi, để nó thuận tiện tiếp họ hơn và hình như bố mẹ nó cũng có qua nữa, vậy càng tốt, kế hoạch nó sẽ dễ dàng hơn.
Sau khi chuẩn bị xong, thì cả hai gia đình cũng qua, họ chào hỏi, bàn bạc về đám cưới của nó với hắn rồi nó mẹ và dì hắn xuống bếp vừa nấu ăn vừa trò chuyện.
Rồi bữa ăn cũng trôi qua nhanh chóng, có lẽ cũng đã đến lúc. Nó nháy mắt bảo hắn lên phòng, hắn lạnh lùng xin phép lên phòng một chút.
Sau khi hắn đi nó cũng xin phép lên phòng với hắn, cả nhà ai cũng cười tươi.
-Tại sao tôi lại ngoại tình mà không phải là cô?_Hắn hỏi nó.
-Mai ra nếu họ muốn gặp cô ta thì a còn kiếm được chớ tôi thì kiếm đâu ra!
-Nhưng tôi..
-Không nhưng nhị! Diễn!
Cả nhà đang nói chuyện vui vẻ bỗng nghe tiếng nó la khóc.
-A nói đi, đêm hôm qua a cùng con nhỏ đó đã làm gì hả? Bây giờ lại còn hẹn hò nữa à?a..a.._Nó khóc lóc kể lể.
Mẹ ,dì và bà lại đỡ nó.
-Có chuyện gì vậy con?_Mẹ ân cần hỏi nó.
-Mẹ..huhu..con không muốn kết hôn với a ta nữa! A ta không yêu con, a ta đã có một người đàn bà khác, huhu.._Nước mắt nó rơi chả lả, coi bộ ráng tập lắm mới có thể diễn như vậy.
-Cái gì?_Tất cả đồng thanh nhìn hắn.
-Con nói đi, phải vậy không?_Bố hắn nhìn hắn có vẻ không hài lòng hỏi.
-E..cả nhà cho con giải thích đi, cho a được giải thích đi.._Hắn nhìn nó và cả nhà nói, giọng ăn năn nhưng nét mặt lại vô cùng bình thản, có chút lạnh.
-A không cần giải thích..tôi hiểu tôi hiểu hết mà..a không yêu tôi, a cứ đi theo con ả đó đi, con ta quyến rũ hơn e cô ta đẹp hơn e,huhu...
-Tú..có phải vậy không?_Bà hắn gằng giọng nhìn hắn.
-Bà..con..
-Được rồi ta hiểu, nếu con không yêu Ngọc ta sẽ không bắt con lấy nhau đâu! Con chỉ làm khổ Ngọc của ta thôi!
Nó mừng thầm "bà chí lý lắm bà!" Tuy rằng có chút tiếc nuối nhưng nhanh chóng gạt bỏ.
-Từ nay con muốn làm gì thì làm, ngày mai ta sẽ đi!Hừ.._Rồi bà tức giận bỏ đi.
-Cuối cùng cũng tự do rồi! Thật là vui quá_Nó vui vẻ đứng dậy khi mọi người đã ra ngoài hết.
-Giờ thì cô hài lòng rồi đó!_Hắn lạnh lùng bước qua nó.
Nó cảm thấy hơi buồn, nhưng nghĩ mình được tự do thì vô cùng thích thú, sau này nó trưởng thành và công việc ổn định thì mới tính tới việc kết hôn.
Và nó quyết định ra đi, thực hiện cái ước mơ nhỏ bé của mình.
Chap 25: Tôi sẽ chờ em, heo ngốc!
Nó đã chuẩn bị đồ đạt tươm tất chuẩn bị cho hành trình du lịch vòng quanh đất nước. Cả nhà cứ nghỉ vì nó quá buồn nên muốn quên đi, nên chấp nhận cho nó đi. Nó sẽ qua Nhật là một du học sinh sống một thời gian và tìm hiểu cuộc sống của xứ sở hoa anh đào rồi nó sẽ tiếp tục du lịch nước khác, nó nghĩ mà cảm thấy vui sướng.
Tối trước cái ngày mà nó đi hắn đã tìm đến rượu giải sầu, hắn uống nhiều lắm, rượu uống cay và đắng nhưng không bằng trái tim hắn đang rỉ máu, nó thật sự muốn rời khỏi hắn sau?
Hắn thật không ngờ lại có ngày hôm nay, ngày mai nó đi rồi, đi khỏi cuộc sống hắn, và ngày mai nó và hắn sẽ như hai người xa lạ, và không biết có còn gặp lại nhau nữa không!
Sáng hôm sau, tại sân bay, cả nhóm cùng bố mẹ nó tiễn nó.
-Con nhớ giữ gìn sức khỏe con nhé! Mẹ sẽ nhớ con nhiều lắm đó!_Mẹ nó ôm nó và nói.
-Cả tụi tui cũng vậy! Nhớ cậu lắm đấy!huhu_Huy ôm nó khóc lóc.
-Được rồi! Con sẽ thường xuyên gọi về mà! Bố mẹ đừng lo nhé! Cả mọi người nữa, tôi sẽ rất rất là nhớ các cậu. A hai chăm sóc tốt cho cô bạn của e nhé! E đi đây!_Rồi cô ôm mỗi người một cái, từ giã mọi người cô nhanh chóng bước vào trong, trong lòng muốn gặp hắn nhưng có lẽ hắn không đến rồi.
Hắn ngủ say, bây giờ mới loạng choạng ngồi dậy vì nghe tiếng chuông điện thoại. Hắn bật máy.
-Alo..
-A còn ngủ được sao? Tại sao a lại làm thế với Ngọc hả? Cô ấy đã đi rồi đó a hài lòng chưa hả?_Tiếng Huy giận dỗi vang trong điện thoại.
-Cậu hiểu cái gì mà nói tôi như vậy chứ!_Hắn bực tức trả lời rồi cúp máy, quẳng điện thoại sang một bên cậu đứng dậy định vào vệ sinh thì nhìn thấy một bức thư trên bàn, bóc ra xem, là của nó.
" Thời gian qua thật sự rất cảm ơn a đã cho tôi những ngày vui vẻ, tôi rất vui khi quen được a và càng không thể tin được chúng ta lại sẽ kết hôn. Tôi thành thật xin lỗi! Tôi nghĩ mình chưa đủ lớn, tôi muốn được tự do khoảng thời gian nữa.
Có điều này tôi muốn nói với a, a biết không, tôi cũng rất thích a chỉ có điều tôi chưa chuẩn bị tâm lý, a biết đấy, chúng ta chỉ mới mười bảy tuổi thôi, tôi cảm thấy mình cần tìm hiểu cuộc sống này hơn, thời gian này tôi sẽ nhớ a lắm đấy!
A nhớ giữ gìn sức khỏe nhé và tôi chúc a hạnh phúc, rồi a cũng sẽ tìm một người tốt hơn tôi mà! Thật sự tôi cũng cảm thấy rất buồn, không biết rồi ai sẽ giành đồ với tôi?rồi ai sẽ lại kêu tôi là heo ngốc? rồi ai sẽ lại cùng tôi cãi về một vấn đề? rồi ai sẽ ôm tôi mỗi khi tôi buồn để tôi tức giận mà mắng?
A à! Tình cảm này thật sự ngốc nghếch giống như một đứa trẻ vậy nhưng nó đủ làm tôi cảm thấy vui và ngọt ngào. Nhưng tình cảm đó có lẽ là dĩ vãng rồi. A hãy sống tốt a nhé! Tôi mãi nhớ a, cảm ơn a đã chịu giúp tôi để tôi có cơ hội thực hiện ước mơ được tự do của mình.
Tạm biệt a,
Bảo Ngọc."
-E nghĩ tôi sẽ sống tốt được sao? Tôi luôn tự cho mình hiểu e nhưng bây giờ mới biết mình thật ngốc, e muốn được do vậy mà tôi..._Hắn khuỵ xuống, nước mắt rơi.
Người ta nói con trai yêu bằng mắt, khóc bằng trái tim, nhưng nếu người con trai rơi nước mắt thì họ đã yêu cô gái ấy thật lòng.
Hắn vội vã láy xe, chiếc xe ngừng tại một bãi đất trống. Nơi nhìn thấy chiếc máy bay bay ngang qua. Tựa lưng vào chiếc xe, hắn nói.
-Tạm biệt e, a sẽ chờ a, heo ngốc!
Chap 26: Ngày trở về.
Thời gian phút chốc trôi nhanh, nhanh đến bất ngờ, và mới đây đã 5 năm.
5 năm kể từ ngày nó đi, đi đến những nơi mà nó yêu thích, tìm hiểu cuộc sống muôn màu. Và ngày hôm nay, nó quyết định trở về.
Tại thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc.
- Trả đây!_Nó đang rượt theo một bọn con trai đang chạy phía trước.
-Không...E nói yêu tôi đi tôi sẽ trả!_Một thằng con trai nhìn khá đẹp trai với phong cách ăn mặc sành điệu quay lại giơ quyển sổ màu đen nói.
Nó ngừng lại, chống tay lên gối thở dốc. Bọn con trai cũng ngừng lại.
-A bị gì mà nói hoài không hiểu hả?? hơ..hơ..mau đưa đây, tôi còn phải đi nữa!
-Nhưng tại sao e không thích tôi? Nếu e không chịu nói, tôi không đưa, để xem là gì mà e quý quá vậy!_Hắn mở quyển sổ ra.-Woa! những bức ảnh này thật đẹp nha, e chụp đấy sao?_Hắn xem từng trang.
-Đưa đây!_Nó bước lại, đấy là quyển sổ chụp ảnh và ghi lại những kỉ niệm cảm xúc của nó khi đi đến từng đất nước.
-Nga? tẩu tẩu ghi chữ gì không hiểu hết nha!
A ha, nó ghi bằng tiếng việt, đối với bọn ham chơi không chịu học thì lấy gì biết!
-Được rồi! xem đủ chưa, đưa đây, tôi không có thời gian đâu!_Nó bực bội tiến về phía giành lấy quyển sổ rồi bước đi.
-Ân, Bảo Ngọc! đi bảo trọng nha, ta sẽ nhớ nàng lắm!_Tên đó nhìn theo bóng nó dần khuất hét lớn. Nó không quay lại, chỉ khoác tay tạm biệt.
Bắt chiếc taxi, nó nhanh chóng tới sân bay. Hoàn tất mọi thủ tục xong xuôi, nó yên
tọa trên chỗ ngồi, nghĩ tới lúc về không biết có gặp lại hắn không, nó nghĩ hắn giờ chắc có tình yêu mới rồi, cũng có thể là một đàn con rồi ấy chứ nhỉ!?
Nhắm mắt để trôi theo dòng suy nghĩ, nó vẫn còn nhớ như chỉ mới hôm qua, nó và hắn luôn tranh giành với nhau như đứa trẻ, rồi đôi lúc ngồi lại với nhau tâm sự, thật không hiểu nổi, nó không biết hắn thích nó hay không nhưng nó cũng cảm thấy hình như chút chút thì phải, nó thì thừa nhận mình thích hắn nhưng hắn chưa hề nói với nó tiếng yêu nên nó cảm thấy mình giống như đang ngộ nhận vậy.
Nhưng dù gì thì đó cũng là quá khứ rồi, cái đó giống như thứ được gọi là cảm nắng của tuổi mới lớn vậy, nhưng rồi cái cảm nắng ấy sẽ nhanh chóng qua đi như một cơn gió thoáng qua.
Chuyến bay hạ cánh, nó nhanh chóng bước ra bên ngoài.
-Bảo Ngọc!_Tiếng a hai nó vang lên, nó quay lại, chạy đến và ôm a nó.
-E nhớ a quá! ủa? sao chỉ có mình a hai thôi vậy?_Mặt nó hơi buồn.
-Ngốc, e quên mình nói với a giữ bí mật để e tạo bất ngờ à?_A hai cốc đầu nó.
-A ha, quên! mình đi thôi!
Rồi a nó chở nó về nhà, vừa lái xe vào cổng thì một thằng nhóc khoảng 4 tuổi chạy ra.
-Bố về!bố về!
Nó bước xuống xe, cúi đầu nhìn thằng nhóc rồi nhìn a hai nó.
-Trời, giống như đúc há!_Nó nói, tuy là Jenny có gửi cho nó hình đám cưới của hai người vì nó không về được và hình của thằng nhóc nhưng lúc đó mới một tuổi thôi.
-Dì Bảo ngọc đấy sao?_Nhóc hỏi.
-Ờ..ta đây, người thường nói chuyện qua điện thoại với nhóc đấy!
-Ặc..Hình của dì lúc trước đẹp giờ nhìn ngoài thấy có đẹp gì đâu!_Thằng nhóc Gia Kiệt lè lưỡi.
-Trời, thằng nhóc này!_Nó nhéo má bé Kiệt.
-Á..dì dám nhéo má con, trời ơi nó mà xệ xấu trai con là con bắt đền dì nha!_Kiệt la oai oái.
Cánh cửa mở ra, là Jenny.
-Bồ về rồi à?ây da..nhớ bồ quá đi!_Jenny ôm chầm lấy nó.
-Ế..bà mang bầu hồi nào thế? _Nó ngạc nhiên nhìn Jenny.
-Hí..định cho bà bất ngờ á!_Cô cười.
-Trời ơi,bất ngờ thiệt nha!
- Thôi vào nhà đi!_A hai nó lên tiếng rồi dẫn bé Kiệt vào nhà.
Nó bước vào, bố mẹ nó đang ngồi thấy nó liền chạy lại ôm, mừng rỡ tay bắt mặt mừng.
-Con gái,về sao không báo cho mẹ biết! nhớ con quá! xem xem nay con khác quá, xinh đẹp hẳn lên!
-Baba mami con nhớ hai người quá, hai người có bất ngờ không?_Nó ôm chầm lấy hai người.
-Còn hỏi, quá bất ngờ!_Bố nó cười rồi ôm nó.
Cà nhà đắm chìm trong tiếng cười rộn rã, không khí gia đình vô cùng ấm cúng. Tối hôm đó cả nhà tổ chức tiệc mừng nó về, ai cũng có quà do nó tặng. Còn nó, lâu rồi mới thấy hạnh phúc như vậy, gia đình là nơi tuyệt nhất!
Chap 27: Gặp lại a rồi, tên sở khanh!
Từ lúc nó về cũng được một tuần, chủ yếu là đi chơi cùng cả nhà, rồi sau đó sẽ vào công ty phụ giúp anh hai. Hôm nay,Jenny cùng Quyên đi mua đồ cho baby của mình rồi, họ rủ cô đi cùng nhưng cô từ chối, để hai bà bầu đi với nhau thì tốt hơn.
Lang thang trên vỉ hè, ngắm nhìn thành phố đang đổi mới, chỉ 5 năm thôi mà tất cả điều thay đổi, điều trở nên xa hoa lộng lẫy, bất chợt nó nhớ hắn, mối tình đầu của nó, tuy là không có gì lãng mạn cũng chẳng ngọt ngào nhưng nó mãi là kí ức đẹp của tuổi mười bảy đầy mơ mộng.
Suốt 5 năm, nó vẫn không tài nào quên được hắn, như một cái gì đó đã khắc ghi trong trái tim nó, muốn tháo gỡ nhưng quá khó. Nó tự cười cho bản thân mình ngốc nghếch, giờ người ta chắc đang rất hạnh phúc bên gia đình với một người vợ xinh đẹp hơn nó, đảm đang và luôn nhường nhịn hắn chứ không tranh giành như nó.
-Bỏ đi, đã nói là quá khứ rồi mà cứ đem ra rồi tự suy diễn lung tung, giờ cả hai đều đã là những người xa lạ..haizz.._Nó thở dài.
Rẽ bước vào một quán cafe capuchino, nó chọn cho mình một chỗ ngồi cạnh cửa sổ để có thể ngắm toàn bộ cảnh vật bên ngoài. Nhâm nhi ly capuchino vừa ngọt vừa thơm, béo và có chút đắng. Nó lại nghĩ về những tháng ngày đã qua.
Từ lúc nó đi, nhóm bạn chơi cũng mỗi người mỗi ngả,hiếm khi gặp nhau,chỉ có Jenny và Quyên là thường gặp. Jenny và Kelvin kết hôn, anh nó đi làm,phụ giúp bố ở công ty chi nhánh lớn thứ hai,jenny ở nhà chăm sóc bé Kiệt, mẹ nó thì vẫn thường xuyên đi đóng phim, quay quảng cáo, bố thì bận rộn quản lý công ty lớn. Nó cảm thấy mình thảnh thơi thật, du lịch khắp cả nước, thực hiện cái ước mơ nhỏ bé, rồi trở về.