watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Truyện Teen Lời Chia Tay Ngày 1 Tháng 4

Truyện Teen Lời Chia Tay Ngày 1 Tháng 4

Xuống Cuối Trang

Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Lời Chia Tay Ngày 1 Tháng 4 full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.



“Em sẽ không, sẽ không bao giờ nữa.”

“Trước khi Sở Phong sắp chết vẫn luôn muốn A Khải tìm em trở về. Ha, hiện giờ tâm nguyện của Sở Phong đã đạt được rồi.”

Nói xong, vẻ mặt của Diệp Phi cũng trở nên mơ màng.

Sở Phong… Tôi nheo mắt nhìn ra xa, trong ký ức hình ảnh anh ấy trắng bệch như tờ giấy, luôn lạnh lùng ngồi bên cạnh nghe Diệp Phi và A Khải chém gió tứ tung, thi thoảng gửi cho Diệp Phi một ánh cười.

Anh ấy chết rồi, sinh mệnh đúng là rất mỏng manh, đột nhiên tôi bỗng cảm thấy lòng mình trống rỗng.

Không chịu được, tôi bèn liếc mắt sang Diệp Phi đang ngây người bên cạnh, nào ngờ…

“Sao anh lại cười kỳ dị vậy?” Tôi lo lắng không biết có phải anh ta nhất thời bị kích động nên thần kinh không bình thường.

“Hả? Không.” Anh ta nhếch miệng, ép bỏ nụ cười bên miệng đi.

“Không có?”

“Ha… Anh…” Bỗng nhiên anh ta nhìn chằm chằm tôi đang sửng sốt, như nhớ tới điều gì đó, “Phiên Nhiên ngốc nghếch, chúng ta đi dạo phố đi?”

“Sao em cứ cảm thấy anh không có ý tốt nha.” Tôi có chút chột dạ liền lùi lại hai bước.

“Anh sẽ không hại em đâu, ha…ha…” Diệp Phi nói hai câu, nhịn không được liền phá ra cười ha ha, đến mức tôi phát cáu lên. “Em có biết… Ôi… Tên tiểu tử họ Bạch kia từng hỏi anh chuyện gì không?”

“Chuyện gì?” Không chịu nổi sự cám dỗ bí hiểm của anh ta, tôi nhích lại gần cạnh anh ta.

“Cậu ta hỏi anh là vào thời điểm kia thì nên làm như thế nào.”

“Thời điểm nào?” Tôi mù mờ nhìn vào một điểm trong không gian.

“Trên giường… Ôi…” Diệp Phi nhấn mạnh hai chữ đó bên tai tôi.

Ngay tức khắc, tôi không biết mình có đỏ mặt không nhưng cảm thấy mặt mình rất nóng. “Gì cơ…” Tôi ra vẻ điềm tĩnh, ném cho anh ta một ánh mắt coi thường.

“Chúng ta phải giúp A Khải một tay, đúng không hả!” Diệp Phi tiếp tục nụ cười quỉ dị của cậu ta.

“Làm sao… giúp…” Chữ cuối cùng gần như không phát ra tiếng, trong đầu tôi bỗng hiện ra hình ảnh buổi đêm với những hướng chuyển động ấy.

“Mẹ ơi, thật là lộ liễu, không được.” Ngữ điệu của tôi chấn động.

“Nếu muốn có được hiệu quả ấy thì… màu oải hương được không…”

“Đắt lắm.”

“Khà khà, anh sẽ cho em vay, việc thành công thì A Khải sẽ thanh toán…” Giọng điệu anh ta gian giảo kèm theo tiếng cười đắc ý.



Màu oải hương… Tôi nhìn đồ nội y mỏng tang trước mắt, sau khi giặt sạch đang dần khô.

“A.” Tôi cắn chăn cười ngốc nghếch một hồi, sau đó liền kéo chăn qua đầu.

“Con gái?” Mẹ già nhà chúng tôi đang gõ cửa phòng tôi.

Tôi vội vã xoay người, nhét đám “màu oải hương” kia vào ba lô.

“Mẹ.” Tôi ra vẻ bình tĩnh chỉnh chỉnh tóc.

“Con gái, gần đây con rất hay không ở nhà đấy.” Mẹ già nói cứ như uất ức lắm ấy.

“Vâng, ra ngoài cho thoáng chút ạ.”

“Con ở cùng bạn trai, không cần bà mẹ già này nữa rồi.”

“Không phải đâu ạ.” Tôi suýt cười ngất đi, mẹ tôi sao lại nổi máu ghen cứ, thói gì vậy.

“Quý bà à, địa vị giang hồ của mẹ hiện giờ vẫn chưa thay đổi và mãi mãi cũng không thay đổi được.” Tôi hướng về phía mẹ khoa chân múa tay, dáng vẻ rất kiên định.

“Điều mẹ tức giận chính là sao mẹ vẫn chưa được thấy con rể tương lai vậy?” Mẹ già nhìn tôi đang co một chân nằm trên giường, hầm hừ nói.

“Người… người ta còn chưa nói là muốn con mà.” Tôi bắt đầu nghịch ngón tay mình, đúng là anh ấy vẫn chưa nói, vẫn luôn chưa nói đến.

“Mẹ nuôi báo cô con rồi, điều này còn phải nói sao? Đương nhiên là phải mưu đồ rồi.” Mẹ già gõ đầu tôi giáo huấn. “Gần đây bố con cũng là lạ sao ấy.”

“Ông ấy làm sao ạ?” Nhắc đến bố già kia, đầu tôi bắt đầu đau lên, tất cả những gì trước đó cứ như vở hài kịch ấy.

“Ông ấy đối xử với con rể ta cứ tẩm ngẩm thế nào ấy, không biết có ý gì nữa.”

“Con mệt rồi, không muốn đoán ý tứ của ông ấy nữa.” Tôi trề miệng.

“Mẹ cũng chỉ quan tâm đến khi nào thì mẹ có thể gặp con rể thôi.”

“Được, vậy để con sắp xếp một cuộc hẹn nhé.” Tôi phủ cả cái gối lên mặt mình.

Lại qua hai ngày tôi thật sự không chịu nổi nữa, tuy một ngày nhận được nhiều cuộc điện thoại của anh nhưng tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu, dù có thi đại học thì vẫn có thể gặp mặt mà.

“Gặp em có phải rất ngạc nhiên vui mừng đúng không?” Tôi nhảy cả người vào phòng anh. Vừa nghe thấy hôm nay anh không đi làm, cả trái tim tôi như nhảy nhót lên.

“A.” Thấy tôi, anh chống người, chầm chậm ngồi dậy. “Tối qua ngủ muộn…”

“Anh cho rằng anh giải thích như thế thì em sẽ tha thứ cho anh à?” Tôi hung dữ nhào tới. “Cho anh nằm đấy, anh đừng có mà ngồi dậy.” Tôi chìa tay ra đè anh xuống giường.

“Anh chỉ còn lại nửa cái mạng mà em cũng không dịu dàng yêu thương một chút à.” Anh nhe răng, không biết sống chết mà phản đối.

“Vậy anh giả chết đi.” Tôi đặt chiếc gối ra sau phía sau lưng anh.

“Mấy ngày không gặp anh, có cảm giác như xa ngàn thu không vậy.” Anh lại cười, nắm lấy tay tôi.

“Anh bớt đùa giỡn em đi, anh xem anh đã gầy thành cái gì rồi.” Tôi nắm tay anh, vuốt ve gân xanh trên đó, so với anh trước kia đúng là khác quá nhiều.

“Khụ…” Anh che miệng ho nhẹ, “Lại đây ôm anh chút nào.”

Tôi xoay người, sà vào lòng anh, một cảm giác rất ấm áp, rất thân thiết.

“Anh nhớ em, rất nhớ ấy.” Anh vùi mặt vào tóc tôi, khàn giọng nói.

“Em cũng vậy.” Trái tim tôi như ngưng đọng lại, tôi không quen nghe anh nói những lời bộc lộ tình cảm, nhưng lại rất thích nghe.

Trong không gian yên lặng, ấm áp, đôi môi mềm mại của anh chà chà làn môi tôi, thật mềm mại.

Vô thức tôi nhắm mắt lại, cuốn theo sự tấn công của chiếc lưỡi mềm mại kia.

Nụ hôn kích động, khẩn thiết, mang tính chiếm đoạt.

Trong lúc mơ màng, dường như tôi quay trở lại trước kia, hai trái tim trẻ tuổi giữa rừng cây trong trường.

Nụ hôn ướt át kéo dài ngừng lại. Khi tôi mở mắt nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của anh ngưng kết dừng trên khuôn mặt của tôi.

Anh hướng về phía tôi, nói ba chữ không ra tiếng, nói rất chậm, tuy không có thanh âm nhưng tôi vẫn nghe thấy – Anh yêu em.

Nước mắt không biết vì sao lại tuôn ra.

“Cuối cùng anh cũng nói rồi.” Tôi đưa tay lau nước mắt.

“Em cảm động rồi sao?” Anh rõ ràng đang mang vẻ mặt đắc ý, hàm răng trắng khiến tôi thấy loá mắt.

“Cút.” Tôi xấu hổ quá hoá nổi giận, đấm vào ngực anh.

“Ô –” Đột nhiên cảm thấy như thiếu không khí, đôi môi anh, hơi thở anh mạnh mẽ tiến đến…

14.

“Xin chào, anh là Bạch Vũ Khải, ở trong điện thoại em nói là có việc tìm anh…” Anh lái một chiếc mô tô, chầm chậm dừng lại trước mặt tôi.

“Vâng.” Tôi bối rối nhìn xung quanh, không có ai cả, tốt rồi.

“Xin hỏi anh có thể giúp gì được cho em?” Anh tiếp tục hỏi lịch sự.

“Em… em thích anh mất rồi, anh nói xem em nên làm thế nào?” Tôi suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói ra.

“À.”Anh nở một nụ cười rực rỡ, nhìn về phía xa.

Nụ cười.

Ánh mặt trời.

Tôi mở mắt, tất cả chỉ là mơ, đó là chuyện đã qua rất lâu rồi giờ lại nhảy vào trong giấc mơ của tôi.

Tôi cười tỉnh ngủ, khoé mắt còn vương một giọt nước mắt.

Ngày hôm qua, ngày hôm nay…

Tôi đột nhiên quay đầu, nhìn thấy anh. Anh đang ngủ say, nụ cười trên môi rất bình yên và thoả mãn. Không biết anh đang mơ thấy gì nữa.

Tôi nhẹ nhàng đến gần anh, cọ cọ chiếc mũi mình vào má anh.

Chúng tôi đang ở cạnh nhau, đây là người mà tôi có thể đem cả tính mạng của mình ra để yêu. Ngón tay của tôi lướt một đường từ mặt anh, chầm chậm lướt xuống dưới cổ, qua cơ thể trần trụi, sau đó xuống tới phần nửa người phía dưới không còn cảm giác gì của anh.

Tôi ôm chặt lấy anh, cơ thể hai người không còn chỗ nào là không dính với nhau nữa.

“Bà xã, em còn muốn khiếm nhã với anh bao lâu nữa đây.”

“Anh giả vờ ngủ à?” Tôi nhảy dựng lên, không khí mình tự tạo ra cũng nhất thời biến mất.

“Em sờ tới sờ lui, anh không thể không tỉnh được.” Anh ở cạnh mang vẻ mặt oan ức. Cánh tay thon dài đã sớm không ngoan ngoãn vòng tới.

“Giữ lại cho em chút thể diện đi!” Tôi hậm hực tìm đường lùi. “Đúng rồi, vừa nãy anh gọi em là gì?” Tôi giống như một đứa ngốc bắt đầu quay lại vài phút trước.

“Bà xã!” Anh nhe răng ra cười, có chút đắc ý.

“Ai nói lấy anh chứ.” Tôi mím môi, ra vẻ dè dặt.

“Anh đã lấy thân báo đáp rồi, em phải chịu trách nhiệm đấy!” Anh cười gian tới gần tôi.

“Không cùng chí hướng không thể cùng nhau mưu sự được.” Tôi kiềm chế nụ cười bên khoé miệng, ôm quần áo chạy trốn vào nhà vệ sinh.

“Bà xã?” Tôi ngây ngô cười mình trong gương, tay chỉ vào chính chiếc mũi của mình.

Xưng hô như vậy đã xem là có tính đột phá, mẹ già à, con gái của mẹ cuối cùng cũng có người muốn rồi.

Sau một hồi tôi cũng hoàn thành xong việc đánh răng rửa mặt và mặc quần áo. Đẩy cửa ra thấy anh đã mặc xong quần áo ngủ, ngồi trên xe lăn, nhìn chằm chằm vào góc túi ba lô màu tím của tôi.

“Đây là gì vậy?” Anh chỉ vào góc màu tím kia.

“Nội… nội y.” Tôi chầm chậm nghĩ cách nên trả lời thế nào. Đạo cụ còn chưa dùng đến mà việc đã làm xong rồi, lỗ to rồi.

“Em mang theo nội y bên người?” Anh cảm thấy rất buồn cười và kỳ lạ. “Đến đây.” Anh đưa tay về phía tôi.

Tôi ngồi lên đùi anh, lấy đồ nội y ra. “Đẹp không?”

Anh nheo mắt, dáng vẻ đã hiểu rõ, nham hiểm cười, “Đẹp, nhưng có vẻ không giống phương pháp em có thể nghĩ ra.”

“Diệp Phi giúp em mua đấy nha!” Tôi lập tức giải thích.

“Diệp Phi?” Sắc mặt anh biến đổi có chút xấu xa, “Những việc như đưa bà xã đi mua đồ nội y vốn là trách nhiệm của anh chứ.” Anh ghé sát vào tai tôi, trầm giọng nói, dường như còn kèm theo tiếng nghiến răng.

“Ha – Em, em không biết là anh còn biết ghen đấy.” Tôi cười đến mức ngã lên người anh. “Nhưng Diệp Phi nói anh sẽ thanh toán mà.”

“Hừ.” Anh nhếch miệng, vẻ không đồng tình. “Đúng là tên lắm chuyện.”

Tôi cười ha ha nhìn anh, thật ra tôi rất thích anh như vậy, thật không biết anh đã đem hết những thứ nặng nề trong lòng tôi đến nơi chốn nào nữa.

“Việc công ty đã có chuyển biến tốt rồi.” Anh ôm tôi nói, “Em không cần thay anh lo lắng nữa.”

“Ừ, em chỉ lo lắng cho sức khỏe của anh thôi, chưa bao giờ em nghi ngờ năng lực của anh. Khi còn đi học anh đã là một nhân vật thủ lĩnh rồi, dù rằng anh luôn rất ôn hòa nhã nhặn.”

“Em đang khen anh đấy à? Nhưng anh hiện giờ là một người không thể bước qua đường, không thể cùng em du ngoạn sơn thủy, không thể chăm sóc em như ước nguyện…”

“Nhưng em tự nguyện mà.” Tôi hung hăng lưu lại một nụ hôn trên môi anh.

“Em vừa nói là em tự nguyện đấy nhé.” Anh giống như một tên thợ săn bắt được con mồi, đắc ý vô cùng, không biết anh lôi từ đâu ra một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, nhanh chóng đeo vào ngón áp út của tôi.

“Anh đang trói buộc em đấy à?” Tôi kêu to, không nén được sự vui mừng trong lòng.

“Ừ, nếu ngày nào đó em muốn được giải thoát , hãy nói với anh, đừng lặng lẽ rời đi nữa.” Anh hôn chiếc nhẫn trên ngón tay tôi, dường như muốn tìm

“Em mới không cần giải thoát ấy, anh bắt em đợi bốn năm, tra tấn em bốn năm rồi, bây giờ không có hoa hồng, không có nến, như vậy mà đã đặt mua em rồi. Ôi – ôi, em muốn nói cho mẹ em biết.” Ngôn ngữ của tôi lộn xộn, lại vừa khóc vừa cười.

“A, ngốc quá.” Anh xoa đầu tôi cưng chiều, “Sao lại khóc nữa rồi.”

“Người ta tủi thân thôi!” Tôi tiếp tục chơi xấu.

“Ốc xào!” Người nào đó tung ra một đòn sát thủ bên tai tôi.

“Hả? Đàm phán xong.” Nước mắt của tôi lập tức ngừng lại.

“Ngon quá!” Tay và miệng tôi vô cùng bận rộn.

Lâu rồi không quay lại trường ăn ốc, lần trước là khi vừa biết chuyện chân của anh, chuyện đó dù sao cũng khiến người ta không ngờ tới.

“Lau tay.” Anh cầm khăn tay cẩn thận giúp tôi lau tay.

Mỗi lần ăn ốc, anh đều làm việc này, tôi hớn hở duỗi bàn tay ngây ngốc ra, cảm thấy như mình đang trên chín tầng mây.

“Kia không phải là Bạch Vũ Khải sao? Rất giống trong tấm ảnh ở đoàn trường mà.” Một câu hỏi vang lên cách đó không xa.

“Đúng vậy, không ngờ đường đường một tiền đạo bóng rổ giờ lại rơi vào kết cục phải ngồi xe lăn như thế.” Một thanh âm hả hê đáp lại, lập tức khiến tôi đang lơ lửng trên chín tầng mây rơi xuống.

Cơn giận dữ khiến tôi ngay lập tức đứng lên.

Một cánh tay trắng ngần kéo tôi lại. “Còn chưa ăn hết mà.” Anh điềm đạm cười chỉ vào cái đĩa còn lại mấy con ốc.

“Anh đừng quản em.” Tôi thử thoát ra khỏi tay anh, nhưng không ngờ lực của anh có thể đủ chế ngự tôi.

“Hà tất phải thế? Đây là sự thực, em còn muốn tranh cãi với họ sao?” Vẻ mặt anh bình tĩnh, có đôi chút bất lực.

“Nhưng bọn họ không thể nói như thế được.” Tôi cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ trong giọng nói của mình.

“Sở Phong từng nói: Được sống là điều tốt nhất. Hiện giờ anh không chỉ được sống mà còn có thể ở cạnh em, đó không phải điều tốt đẹp nhất hay sao? Hà tất phải để ý người khác nghĩ gì?”

Tôi chầm chậm ngồi xuống, lặng lẽ nghiền ngẫm từng chữ anh nói.

Tôi không nhịn được quay đầu, trừng mắt hung dữ nhìn hai người kia.

“Bố mẹ anh đang an dưỡng ở nước ngoài, đợi họ trở về chúng ta sẽ đi thăm họ được không?” Anh không để ý động tác mờ ám của tôi, nói sang chuyện khác.

“Được, bố mẹ anh vẫn khỏe chứ? Diệp Phi bảo họ vì chuyện lần này mà ngã bệnh.”

“Đã khỏe lên rất nhiều rồi. Họ cũng lớn tuổi rồi, vì chuyện của anh mà đã lo lắng rất nhiều, sau này anh sẽ tiếp nhận toàn bộ việc của công ty, sẽ không để họ vất vả như vậy nữa.”

“Nhưng sức khỏe của anh, Diệp Phi nói rồi, anh không khỏe mạnh thế đâu.” Tôi có chút lo lắng nhìn anh, dù những gì anh nói rất đúng đạo lý, nhưng sức khỏe của anh không tốt cũng là thực tế không thể chối cãi.

“Tên tiểu tử Diệp Phi ấy còn nói gì nữa?” Anh á khẩu bật cười, “Tên đó giỏi nhất chuyện mê hoặc người khác.”

“Anh ấy còn nói Sở phong chết rồi.”

“Ừ.” Anh nắm tay tôi, “Ba người chúng ta giờ chỉ còn lại hai, sinh mệnh đúng là rất mỏng manh.” Lời nói của anh mang theo vẻ buồn bã.

“Khi đó hai người bọn anh cùng nằm viện, Sở Phong luôn nói rằng nếu có thể cấy ghép chân, như thế thì ít nhất anh cũng nguyên vẹn.” Anh thấp giọng kể lại, sau đó chỉ lặng im trầm mặc.

Tôi phát hiện anh không phóng khoáng với Diệp Phi là do liên quan đến sự liều chết của Sở Phong.

Tôi không tìm được

Trang: « Trước 178[9]

Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Truyện Teen Lời Chia Tay Ngày 1 Tháng 4
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé
Truyện Teen, Chồng hờ ơi! Vợ yêu chồng mất rồi!
Truyện Teen, Yêu lại từ đầu, em nhé! full
Truyện Teen - Anh Đã Tan Rồi
Truyện Teen Người Hùng Của Em
Truyện Teen Đừng Hôn Em
Truyện Teen Ký Ức Đẹp
Truyện Teen Biệt Thự Đen
Truyện Cực Hay Tưởng Nhầm Gái Hư Được Nhầm Gái Ngoan
Truyện Teen Hãy Cười Lên Anh Nhé... Để Kẻ Đến Sau Là Em Còn Cảm Thấy Hạnh Phúc
1234...101112»
Trang chủ
U-ON - 222