Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen, Yêu lại từ đầu, em nhé! full full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
- NaDy, em hãy kể về ký ức mà em cho là đẹp nhất của em.
- Dạ, thưa thầy….Nó ấp úng, nó không muốn nhắc lại quá khứ, nó đã muốn quên đi anh, đó thật sự là 1 quá khứ đẹp nhưng đối với nó bây giờ cái quá khứ đó thật tồi tệ. Đúng tình yêu giữa nó và anh là đẹp nhất, nhưng bây giờ chỉ là niềm đau, làm sao mà nó có thể khơi lại được. Nó ứa nước mắt, người run run. Cầm micro, nó nói trong nước mắt.
- Thưa thầy, em không có kỉ niệm đẹp và kỉ niệm đẹp nhất của em cũng không thể mang ra công khai nói được. Nói rồi nó chạy xuống sân khấu, dù nó đã cố gắng che đi những giọt nước mắt nhưng anh vẫn nhìn thấy.
Anh đuổi theo nó, Trâm và Huy cũng chạy đến, nhỏ Trâm tức giận chặn anh lại :
- Không phải ai cũng có kí ức đẹp đâu thầy, kí ức của Ny đẹp đấy, nhưng bây giờ thì chỉ là niềm đau, thầy hỏi câu đó khác nào khơi dậy nỗi đau của nó.
Anh khá bối rối trước câu nói của Trâm, anh không hề biết chuyện quá khứ của nó. Anh lại tiếp tục đuổi theo nó. Quốc Huy cũng đuổi theo và lần này, cậu thật sự đã sai lầm khi đuổi theo nó và Phước Thiên.
Nó lại đứng dựa vào gốc câu sau trường, nước mắt vẫn rơi ra, nó lại nhớ đến anh, cũng lâu rồi tim nó không đau như vậy. Bỗng 1 bàn tay mềm mại khẽ lướt qua hàng mi nó lau đi những giọt nước mắt. Nó ngước mặt lên nhìn, là anh, người con trai mà mấy tháng nay đã làm tim nó đập nhanh hơn trước. Nó bỗng thấy ghét anh, tại câu hỏi đó mà nó mất đi giải thưởng, làm thất vọng các bạn trong lớp. Nó tức quá đánh bộp bộp và người anh, anh không chống trả, không né tránh chỉ đứng yên, rồi anh ôm chầm lấy nó, làm nó không ngọ nguậy được, mặt anh cúi sát bờ vai nó và nhẹ nhàng nói nhỏ để nó đủ nghe :
- NaDy ah, anh xin lỗi…..
Chap 22 : Hạnh phúc thoáng qua
Nó ngước mặt lên nhìn anh, vẻ mặt bối rối xen lẫn ngạc nhiên, anh cũng nhìn nó mỉm cười, lấy tay lau những giọt nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt nó :
- Khuôn mặt đẹp thế này mà bị lem bởi những giọt nước mắt mất tiu rồi, hihi nhìn em giống lọ lem quá đi mất.
Anh cười lớn ghẹo nó làm nó đỏ mặt, nãy giờ nó cứ tròn mắt trước những cử chỉ của anh. Anh như biến thành một người khác vậy, vẻ lạnh lùng khó hiểu mọi ngày đã biến mất, giờ đây trong mắt nó, anh thật ấm áp và ngọt ngào. Anh khẽ hôn nhẹ lên trán nó sau đó nắm tay, dắt nó ra xe và chở nó về nhà. Ngồi trên xe nó và anh đều im lặng, không ai nói lời nào, tay anh vẫn nắm lấy tay nó thay cho lời nói “ anh yêu em ” đây sao ? Nó cũng không rút tay ra, cứ để yên đấy, lâu rồi trong lòng nó không cảm thấy ấm áp như bây giờ.
Vẫn biết chưa thể nói yêu em lúc này
Nhưng anh vẫn không thể làm chủ trái tim mình
Nhìn thấy những giọt nước em mắt rơi đó
Anh chỉ muốn lau khô ngay tức thì.
7h sáng
- Alô, Trâm nghe
- Ukm, tôi là Phước Thiên đây
- Oh, có gì không thầy ?
- Tôi có chuyện cần gặp em, nửa tiếng nữa ở quán café Sam nhé
- Ok thầy.
Café Sam.
Vì còn sớm nên quán chưa đông đúc mấy, Phước Thiên và Trâm ngồi ở 1 cái bàn gần vòi nước đang phun, những tia nắng ấm áp khẽ rọi vào khuôn mặt của 2 người. Trâm vừa đến ngồi vào bàn liền quay sang Phước Thiên :
- Có chuyện gì vậy thầy ?
- Em uống gì gọi đi, cứ từ từ đã.
- Cho tôi 1 coctai xí muội. Trâm quay sang nói với chị phục vụ thì bắt gặp ánh mắt chị ta đang nhìn Thiên say đắm
- Này, 1 coctai xí muội. Trâm hét lớn làm chị ta giật mình đỏ mặt vội gật đầu dạ, dạ rồi chạy vô. Phước Thiên thấy thế chỉ biết lắc đầu cười.
Anh nhìn Trâm rồi cất tiếng :
- Em, có thể cho tôi biết về quá khứ của NaDy được không ?
- Tại sao thầy lại muốn biết ? Chẳng lẽ thầy để ý đến Ny sao ?
- Nói không để ý cũng không đúng, nhưng tôi thật sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ mà làm NaDy đau lòng như vậy ?
- Thầy rất giống người ấy, chỉ gọi Ny là NaDy
- Người ấy…..???
- Đúng vậy.
Thế là Trâm bắt đầu kể mọi chuyện cho Phước Thiên nghe, lâu lâu anh khẽ nhíu máy với một suy nghĩ nào đó.
9h sáng, tại sân bay Tân Sơn Nhất
Một cô gái với dáng chuẩn, cao ráo, da trắng, tốc nâu vàng, mặc chiếc quần cạp cao ôm sát chân cùng chiếc áo sơmi trắng tinh, chân mang đôi giày cao gót màu da, cô ăn mặc khá bình thường nhưng lại tạo ra sức hút khá lớn đối với những người xung quanh và hầu như là toàn sân bay đều hướng cái nhìn về cô. Thậm chí có một vài chàng trai chạy đến xin xách vali giùm cô nữa. Nhưng cô vẫn khéo léo từ chối. Bỗng 1 cô gái hét lên
- Siêu mẫu Thy Loan kìa.
- Đâu đâu . Một đám người nhao nhao lại
Thế là cô gái đó bị khá nhiều người ở sân bay bu lại khi phát hiện ra mình. Cô vẫn giữ khoảng cách nhưng vẫn không xua đuổi họ, vẫn cho chữ ký và chụp hình chung. Khi số đông đã không còn bu mình nhiều, cô khẽ móc điện thoại gọi cho ai đó.
- Alô, anh ra sân bay đón em chưa, cả đám người bu em như gì vậy đó, mệt quá ah. Cô õng ẹo
- Đợi chút. Giọng nói lạnh lùng trong máy vang lên
15p sau, 1 chiếc Limo xuất hiện trước sân bay, 1 chàng trai trẻ, ăn mặc sành điệu bước ra :
- Thy Loan, Thy Loan
- A, anh Tường, anh đón em hả ?
- Ukm nè, lại đây. Duy Tường vẫy vẫy tay với Loan
Anh xách vali và mở cửa x echo cô, khi 2 người đã yên vị trong xe, Thy Loan cất tiếng hỏi :
- Anh Thiên đâu ? Sao không ra đón em.
- Oh, nó bận chút việc, bây giờ anh chở em đi ăn nhé, rồi sau đó về khách sạn
- Sao lại về khách sạn, về nhà anh Thiên chứ, em là vợ chưa cưới của ảnh mà. Ở chung nhà là chuyện bình thường mà anh
- Ukm, Loan nè, chị Ái Liên vẫn khỏe chứ
- Dạ, vẫn khỏe anh, hihi
- Chị ấy sống có hạnh phúc không ?
- Ah, chị ấy sống 1 mình rồi, li thân với chồng rồi anh
- Sao vậy ? Mới cưới 1 năm thôi mà
- Dạ, em cũng không biết.
Nhìn ánh mắt tò mò của Thy Loan, Tường thôi không hỏi nữa, anh chuyển sang đề tài khác, trong lòng anh không thôi bồn chồn. Lâu lâu anh khẽ liếc sang Thy Loan, cô nàng mang một vẻ đẹp sắc sảo, mặn mà, cách nói chuyện duyên dáng, nhìn vậy mà khó ai biết được trong lòng cô lại không đẹp được như vẻ bề ngoài, cô yêu Phước Thiên với 1 tình yêu sở hữu như kiểu độc tài của HitLe vậy. Nhớ khi Phước Thiên còn ở bên Anh, cô gái nào mà có ý định cưa cẩm cậu là không xong với Thy Loan. Đang suy nghĩ vẩn vơ thì tiếng của Thy Loan vang lên :
- Vào quán này ăn sáng đi anh. Cô chỉ vào một quán café nhìn khá đẹp.
- Ok. Tường cho xe rẽ vào quán.
Vừa bước vào quán café, chưa kịp ngồi vào bàn thì cô đã nhìn thấy phía vòi nước đang phun , Phước Thiên đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ với Ngọc Trâm. Máu hoạn thư nổi lên, ngay lập tức Loan chạy ngay tới cái bàn đó.
- Anh Thiên, hôm nay em về anh không ra đón em mà ngồi đây vui vẻ với người con gái khác sao ? Cô giận dữ nhìn Phước Thiên.
Phước Thiên hơi ngạc nhiên khi Thy Loan xuất hiện ở đây, anh quay qua nhìn Duy Tường thì thấy Tường đang nhún vai lắc lắc cái đầu. Anh lại điềm tỉnh nhìn Thy Loan rồi lên tiếng :
- Đây là học trò của anh, anh bận việc nên không ra đón em được.
- Ai vậy thầy ? Ngọc Trâm hỏi.
- Tôi là vợ chưa cưới của anh Thiên, cô khôn hồn thì đừng có ve vãn chồng tôi. Phước Thiên chưa kịp trả lời thì Thy Loan đã nhảy vô nói.
- Là sao thầy ? Vậy nãy giờ những gì thầy nói với em đều là giả dối sao ? Đã có vợ chưa cưới sao lại….Trâm ngạc nhiên nhìn Phước Thiên đợi câu trả lời
- Chuyện này tôi sẽ giải thích cho em sau, nhưng những gì nãy giờ tôi nói với em đều là tâm sự thật lòng của tôi, trước mắt em đừng cho NaDy biết chuyện này.
Nói xong anh kéo tay Thy Loan bỏ đi, Thy Loan vẫn còn chưa chịu đi, cô nhìn chằm chằm Ngọc Trâm bằng ánh mắt giận dữ nhưng trong lòng cô có một nỗi sợ hãi và một câu hỏi nổi lên “ NaDy đây sao ? Có thật sao ? ”
Ngồi trên xe hơi, anh quay sang nhìn Thy Loan bằng ánh mắt sắc lạnh, gằn từng chữ một :
- Em có biết mình đang làm gì không ? Thật mất hình tượng quá đi, hai năm qua em đều hạ bệ những cô gái bên cạnh tôi, nhưng lần này thì em đừng hòng
- Anh nói gì vậy ? Em mới chính là người anh yêu trước khi bị tai nạn mà.
- Em im đi, tôi không cảm thấy một chút cảm giác nào khi ở bên em cả.
- Chẳng lẽ con nhỏ đó là NaDy sao ? Anh tìm được rồi sao ? Thy Loan hét lên sau đó im bặt, cô biết mình đã lỡ nói hớ ra những điều không nên nói.
- Em…em vừa nói gì ? Chẳng phải 2 năm trước em nói với tôi em chính là NaDy, cô gái tôi thường mơ thấy, người yêu cũ của tôi sao ?
Thy Loan vẫn im lặng, cô biết mình đã làm cho Phước Thiên nghi ngờ, không được, không được, mình phải làm cho anh ấy tin mình. Nghĩ rồi cô quay sang Phước Thiên, ôm chầm lấy anh và nhìn thẳng vào mắt anh, trong tay cô đưa ra một thứ, làm Phước Thiên ngạc nhiên nhìn cô.
Chap 23 : Vụt Tắt
Thy Loan móc trong túi ra một sơi dây chuyền bằng bạch kim lóng lánh, mặt của sợi dây là hình mặt trăng được làm bằng bạc cứng bao hết bên ngoài, bên trong là viên đá saphia màu tím, cái mặt dây chuyền cứ ánh lên mỗi khi được ánh nắng chiếu vào, mặt sau của sợi dây chuyền được khắc 2 chữ N & M. Cô đưa sợi dây chuyền lên trước mặt anh và nói :
- Anh còn nhớ thứ này chứ, 3 năm trước anh đã tặng cho em đấy, em chính là NaDy, cái tên này là do anh đặt cho em, chỉ mình anh và em biết thôi. Sau đó anh bị tai nạn rồi quên đi tất cả, quên cả em , may là em tìm được anh nhưng em cũng không hiểu tại sao sau đó anh không gọi em bằng cái tên đó nữa, em cũng rất buồn nhưng không sao, anh còn sống và ở bên em là em hạnh phúc lắm rồi. Phước Thiên ah, đừng bao giờ có người con gái khác, em đã ở bên anh trong suốt gần 6 tháng anh bất tỉnh, gia đình anh ai cũng công nhận em, chẳng lẽ anh không tin em sao ?
Cô nói mà nước mắt tuôn rơi, cô dựa đầu vào ngực anh, anh cũng thôi không tức giận nữa, lái thẳng xe về nhà.
Chiếc xe chạy thẳng vào ngôi biệt thư, Thy Loan bước xuống xe, tíu tít chạy ngay vào nhà thì Phước Thiên gọi với lại :
- Tôi muốn xem sợi dây chuyền đó.
- Dạ, được thôi
Anh kêu người hầu dọn cho Thy Loan một phòng sau đó đi thẳng lên phòng. Ngồi trên chiếc ghế sopha, anh cầm sợi dây chuyền đưa qua, đưa lại trước mặt, quả thật sợi dây nhìn rất quen, bỗng trong đầu anh xoẹt qua một hình ảnh, có tới 2 sợi dây chuyền, một sợi là ngôi sao và một sợi là mặt trăng. Hai sợi ư, vậy chẳng lẽ đây là dây chuyền cặp ah, nếu mình đã tặng cho Thy Loan vậy thì sợi dây của mình đâu. Đang suy nghĩ thì anh nghe tiếng la í oái dưới nhà, anh liền mở cửa phòng và đi xuống thì thấy Thy Loan đang đứng chống nạnh còn mấy cô giúp việc đang đứng khép nép trước cô. Anh lên tiếng :
- Có chuyện gì vậy ?
- Em muốn ở căn phòng màu hồng trên lầu 2 mà mấy đứa này không chịu dọn đồ em vào. Cô chạy lại ôm lấy tay Phước Thiên
- Không được, đó là phòng của chị Ái Liên, em chọn phòng khác đi. Giọng anh lạnh lùng
- Mà em thích phòng đó à. Cô nũng nịu
- Nếu em không đồng ý thì ra khách sạn mà ở, tôi không ép, căn phòng đó nhất định không được.
Nói rồi anh lặng lẽ đi lên phòng mặc cho Thy Loan tức giận giãy đành đạch ở dưới nhà.
Nguyên buổi tối hôm đó, nó không ngủ được, cứ nằm nghĩ tới anh rồi chốc chốc lại mỉm cười, thật sự bây giờ nó đang rất rất là hạnh phúc thì phải, đang nghĩ vẩn vơ thì tiếng mẹ nó vang lên :
- Xuống nhà ăn cơm đi con gái, ba con về rồi đó.
- Dạ. Nó tung tăng chạy xuống nhà
Vừa ngồi vào bàn ăn thì ba nó cũng vừa tắm xong ra, ông xoa xoa đầu nó cười hiền.
- Có Socola trong tủ lạnh cho con đó
- Oh yeah, cám ơn papa iu. Nó ôm chầm lấy ba nó hôn một cái vào má ông
- Ăn cơm xong ba sẽ chở hai mẹ con đi xem phim nhé.
- Hoan hô, ba là nhất, hihi
Gia đình nó là thế, luôn luôn vui vẻ và hạnh phúc, ba nó là một bác sĩ. Nó không biết ông có chức vụ gì nhưng nó thấy ông đi công tác liên tục, ba nó phải là một bác sĩ giỏi thì mới như vậy chứ. Nó luôn tự hào về papa nó.
Khác với ngôi nhà của Ny, bữa cơm hôm nay của Phước Thiên diễn ra thật tẻ nhạt với Thy Loan. Suốt buổi ngồi nghe cô chê đồ ăn ỏng ỏng ẹo ẹo anh đã không nuốt nổi rồi. Sau đó cô còn bắt anh chở đi dạo mát nữa chứ, thật là phiền phức, anh bực mình lắm nhưng cũng không nỡ la mắng cô vì đúng với gia đình thì anh và cô là vợ chồng sắp cưới, chỉ đợi cô tròn 20 là gia đình anh sẽ bắt anh lấy cô ngay. Vì thế anh tìm cách chuồn về Việt Nam, ai ngờ cô theo anh qua tới đây, đúng là dai như đỉa mà.
Ngồi trên chiếc SH, Thy Loan ôm anh cứng ngắc như sợ anh bay mất vậy, anh khó chịu quay sang cô :
- Anh không thở được, em buông tay ra đi
- Ứ chịu, không buông. Cô lại ỏng ẹo
Anh cũng chẳng thèm nói, thế là phóng xe ra đường, suốt buổi Thy Loan cứ luyên thuyên bên tai anh làm anh nhức cả đầu. Ở bên cô đúng là chẳng có gì thú vị cả.
Gia đình Ny vừa bước ra khỏi rạp chiếu phim, cô đi giữa ba và mẹ mình, đang nói nói đùa đùa vui vẻ với mẹ trong khi đợi ba lấy xe. Bỗng cô thấy Phước Thiên phóng xe vụt qua, không phải đi một mình mà phía sau anh, Thy Loan đang ôm anh rất chặt và vô tình Phước Thiên quay mặt qua, anh bắt gặp được ánh mắt của Ny. Hình như cô sắp khóc thì phải, hình bóng anh vụt qua rất nhanh, y như 1 ngôi sao băng vậy, xuất hiện rất nhanh, rất đẹp để lại trong trí nhớ của mỗi người một hình ảnh đẹp về nó nhưng khi nó qua đi rồi thì người ta sẽ cảm thấy hụt hẫng vì cái cảm giác được nhìn ngắm nó đã mất đi. Ny cũng vậy, cô đưa tay để lên ngực, đau quá, đau thật, rồi cô ngất đi vào lòng mẹ mình.
Cô bắt đầu mơ màng tỉnh dậy, hiện ra trước mắt cô là khuôn mặt hiền dịu và đầy lo lắng của mẹ, cô đang nằm trong một căn phòng, nhưng lần này không phải là màu hồng nữa mà là toàn màu trắng. Mẹ cô âu yếm ôm lấy cô nhẹ nhàng hỏi :
- Con sao vậy ? Thấy người như thế nào rồi.
- Dạ, hơi choáng tý thôi mẹ, papa đâu rồi mẹ.
- Ah, ba con về nhà lấy quần áo và mua cháo cho con rồi.
Vừa lúc đó thì nhỏ Trâm và Quốc Huy cũng đã tới bệnh viện, cả hai vội vã bay lại hỏi thăm nó, vẻ mặt ai cũng hết sức lo lắng. Mẹ nó thấy thế liền đi ra ngoài cho tụi nó thoải mái nói chuyện. Là người sinh ra Ny, bà biết chắc rằng có chuyện gì đau đớn lắm mới khiến con gái bà bất tỉnh như vậy.
- Sao vậy ? Tự nhiên xỉu ah. Nghe ****** gọi điện tao lật đật chạy tới liền đây. Nhỏ Trâm ôm lấy bạn
- Ny có sao không, Huy lo quá, có mua trái cây đây, Ny ăn cho lấy lại sức nhé. Quốc Huy nhìn nó bằng ánh mắt ấm áp.
Lúc này, có lẽ nó đã không chịu đựng được nữa, nước mắt cứ lã chã rơi ra. Nó ôm lấy nhỏ Trâm, khóc sướt mướt :
- Tao bị lừa rồi Trâm ơi, thật không ngờ mà, tao…tao vừa thấy thầy chở 1 người con gái khác, hai người rất tình tứ…hức…hức. Nó nói trong tiếng nấc.
- Chẳng lẽ mày biết hết rồi sao ? Ngỏ Trâm không ngạc nhiên mà điềm tỉnh hỏi nó.
- Cái gì ? Mày nói gì ? Biết hết là sao ? Chẳng lẽ mày đã biết trước tao, tại sao lại giấu tao chứ, hức…hức…
- Bình tĩnh đi, mọi chuyện không như mày nghĩ đâu, tao cũng chưa hiểu hết nữa.
Nãy giờ nghe cuộc đối thoại của hai người. Quốc Huy như hiểu được phần nào câu chuyện, trong lòng cậu dâng lên một nỗi đau xót xa. Cậu lặng lẽ rời khỏi bệnh viện. Mất em thật rồi sao ? Tình cảm bấy lâu nay của anh chẳng lẽ em không hiểu, hay là giả vờ không hiểu. Không, anh sẽ giành lại được em, bằng mọi giá Ny ah. Vì trái tim anh, ngoài em ra không ai có thể thay thế được nữa.
Chap 24 : Ký ức của Thy Loan