Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Kiss Kiss Bad Girl full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
“Thế thì sao?” Tôi hơi bực tức gằn giọng.
“Sao thế? Giận rồi à? Anh chỉ là so sánh một tí thôi mà! Hà hà!”
“Hừ! Chẳng phải cũng còn một người không thích sao, đâu phải ai cũng thích cô ta!” Nước mắt lưng tròng, tôi thật không cam tâm, tại sao tôi không bằng Thành Vũ Tuyết chứ, rốt cuộc tôi có gì thua cô ta? Hay là, Thừa Tầm vốn chưa từng xem tôi như là một “cô gái”?
“Đúng thế, vẫn còn lại một!” Khương Tải Hoán mỉm cười nói.
“Người còn lại đó là đủ rồi!”
“… Người đó chính là anh!” Khương Tải Hoán ngẩng đầu lên, ánh mắt không rời khỏi tôi.
Tôi có phần không dám tin, mở to mắt nhìn anh ta.
Anh ta… anh ta nói thế là có ý gì? Rốt cuộc anh ta muốn nói những gì? Kỳ quặc… tại sao tôi lại thấy tim đập thình thịch thế này?
“À… tôi… tôi và anh mới quen nhau mấy ngày mà, như vậy… nói vậy không phải rất kỳ lạ sao?” Tôi nuốt nước miếng, cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh lại.
“Đúng, em biết anh chỉ mới mấy ngày… nhưng anh quen em đã mười năm rồi đó, vậy mà em không biết chút gì à? Ha ha, thật là thú vị!” Khương Tải Hoán cười hi hi nói, hệt như đang nói về chuyện của người khác.
“Mười năm? Ha ha, tiền bối thích nói đùa với tôi lắm phải không?” Sao có thể thế được, sao anh ta có thể biết tôi mười năm rồi chứ? Anh ta đâu phải Thừa Tầm!
Anh ta nhất định đang nói dối rồi, quả nhiên là không sai, anh ta quả thật thích đùa giỡn với con gái, đây cũng là một trong những kế sách nhỉ, tôi… tôi sẽ không dễ dàng bị anh ta đùa bỡn thế đâu, Doãn Đa Lâm tôi đây sẽ không dễ bị lừa thế đâu! Đúng thế, Doãn Đa Lâm! Nhất định phải đề cao cảnh giác mới được! Ừ! Ừ!
“Uhm… được thôi, chuyện đã qua rồi thì không cần nhắc lại nữa, hôm nay chúng mình uống một ly cho vui đi, công chúa nhỏ của ta hình như có vẻ rất buồn phiền, sao thế, có phải đã xảy ra chuyện gì không vui à?” Khương Tải Hoán đột nhiên chuyển khỏi đề tài nhạy cảm.
Chuyện không vui à?
Đúng, lại khiến tôi nhớ đến Thừa Tầm rồi, tôi cũng không thể tin, không tin được đây là sự thật, tại sao chỉ để tôi thích cậu ta, như thế có phải là quá không công bằng không?
Ngày nào tôi cũng đau khổ, nhưng cậu ta lại cùng người cậu ta thích hi hi ha ha, tôi thật giống một con ngốc, người ngu ngốc nhất thế giới … dần dần đi yêu thích một tên mà hắn mãi mãi cũng không thể thích mình, dần dần yêu thích một tên không bao giờ thèm nhìn mình một cách nghiêm túc! Đúng là ngu chết đi được!
“Không có… không có chuyện gì hết… chẳng có gì…” Tôi cúi đầu càng thấp hơn nữa, giọng nói vô tình cứng nghẹn lại.
“Đừng khóc, đừng khóc nữa.”
“Cái gì? Tôi… tôi đâu có khóc, tôi có khóc bao giờ đâu!” Mới bị anh ta nói thế, tôi đã vô ý sờ sờ đôi mắt, mới phát hiện ra trên ngón tay là một giọt nước mắt nho nhỏ.
Tôi… sao lại khóc thế này? Thực mất mặt quá đi! Doãn Đa Lâm, mày không được trở nên như thế! Bị Thừa Tầm nhìn thấy, cậu ta nhất định sẽ cười mày đó!
“Nếu không chúng ta đi uống một ly đi, lúc tâm tình không tốt thì uống rượu là chuyện vui nhất đó!” Vừa nói, Khương Tải Hoán liền đưa tay kéo tôi ra khỏi chỗ ngồi.
“Không đi, tôi không đi đâu! Tôi đã nhận lời Thừa Tầm không uống rượu nữa rồi, không đi đánh bi-da nữa rồi!” Tôi giằng tay ra, lại ngồi xuống trở lại.
“Thế em muốn giữ tất cả mọi chuyện trong lòng, mãi mãi không nói ra hả? Em muốn thế sao? Như vậy em có thoải mái được không?”
Không biết, tôi không biết… Bây giờ tôi rất khó chịu, mới nhớ đến gương mặt Thừa Tầm thôi, tim tôi đã buồn lắm rồi… đã không thể trở lại chính mình như trước kia, chẳng biết bất cứ chuyện gì nữa rồi, đã không còn cách nào trở về như trước nữa… hư… tôi thở ra một hơi thật dài.
3.
Từ lúc bắt đầu tới giờ, chúng tôi đã uống rượu hai giờ liền rồi, tôi không biết mình đã uống hết bao nhiêu rượu nữa, chỉ biết trong mơ hồ rằng trước mặt tôi bày đầy một đống bình, nào bia, nào rượu nấu, hà hà… nhiều thật nhiều thật…
“Một… hai… ba…” là do tác dụng của rượu chăng, ngoài việc khiến tôi cười ngốc nghếch và ngồi đếm bình rượu ra, tôi thật không biết nó còn tác dụng gì nữa, có thể khiến tôi trong phút chốc quên đi Thừa Tầm được không? Thật sự có thể chứ?
Chỉ cần quên được Thừa Tầm, chỉ cần đừng để tôi đau khổ như bây giờ, chuyện gì tôi cũng nguyện làm cả! Chuyện gì cũng nguyện làm mà!
Hic… tôi bò từ bàn dậy rất khó khăn, lại cầm một bình rượu nấu nữa.
“Đừng uống nữa, em muốn uống đến chết hả?” Khương Tải Hoán tức giận giằng lấy bình rượu trong tay tôi.
“Đưa tôi…”
“Được rồi, đi thôi! Em mau đứng dậy đi, anh đưa em về nhà.” Vừa nói, Khương Tải Hoán vừa cầm ví tiền định trả.
“Mau đưa trả bình rượu cho tôi!” Tôi như một con điên, haizzz! Thật là muốn điên rồi đây! Sao tôi lại thành ra thế này? Đúng là mất mặt quá đi thôi!
“Em say rồi, biết không hả? Em say rồi đấy! Đừng có bướng nữa!” Khương Tải Hoán bất lực giữ tôi lại, giống như đang quát một đứa trẻ không biết nghe lời.
“…”
Không say không say, tôi không say… từ trước tới giờ tôi chưa hề tỉnh táo như lúc này! Nhưng mà, mí mắt sao càng lúc càng nặng thế này?
“Về nhà đi, được không? Ngày mai em còn phải đi học đó!”
“Tiền bối… anh có hiểu không? Cảm nhận của tôi, anh có thể hiểu được không?” Tôi nhoài lên trên bàn, mơ mơ hồ hồ gào hét.
“Có thể anh mãi mãi cũng không hiểu được đâu nhỉ? Chắc anh chưa từng yêu ai đâu nhỉ, anh không biết được tình yêu là gì đâu… cũng đúng, cũng đúng…”
“Em uống nhiều quá rồi…”
“Bây giờ tôi rất tỉnh táo… chưa từng tỉnh như thế này bao giờ, tôi rất tỉnh táo!” Nước mắt lưng tròng, tôi chẳng nhìn rõ gì nữa, một màn mờ đục… tất cả đều là một màn mờ đục…
“Thừa Tầm…” Tôi hít một hơi thật sâu, cũng giống như đang thở dài, “Tôi thích Thừa Tầm… câu này tôi chưa từng nói với bất cứ ai, nó đã ở trong lòng rất lâu rồi… Cho dù tôi có thể gạt tất cả mọi người, nhưng tôi không thể lừa dối bản thân mình…”
Thật sự… tôi thật sự sắp đến giới hạn rồi, ngày nào cũng phải gồng mình như thế, tôi đã quá mệt quá mệt rồi…
“… Tại sao lại nói với anh?” Giọng nói Khương Tải Hoán vừa lạnh vừa nhạt, nhưng anh ta vẫn vuốt nhẹ tóc tôi, để tôi bình tĩnh lại.
“Bởi vì… bởi vì tôi cảm thấy anh là người tốt, tiền bối là người tốt, không phải sao?”
“…”
“… Không biết bắt đầu từ khi nào, tôi đã bắt đầu thích Thừa Tầm, chỉ cần dừng lại một chút là lại ngẩn ra nhớ đến cậu ấy, không hay biết thế nào ánh mắt lại dừng ở cậu ấy, muốn biết cậu ấy mỗi ngày làm gì, muốn biết cậu ấy đã ăn no chưa, muốn biết cậu ấy có bị bệnh không, muốn biết cậu ấy thích mẫu con gái nào… Đợi đến khi phát hiện ra thì, tôi đã sớm yêu thích cậu ấy rồi… Thừa Tầm cậu ấy… cậu ấy là người yêu đầu tiên của tôi… ha ha… tôi ngốc quá phải không, giấu tất cả những câu nói này trong bụng, quả thực là một con ngốc, phải thế không? Tiền bối cũng nghĩ như vậy chứ?” Tôi lại bắt đầu cười ngốc nghếch không ngừng nữa rồi.
“…”
“Nhưng mà… nhưng mà Thừa Tầm không hề thích tôi, cũng không thể trách cậu ấy được, vì cậu ấy không hề biết tôi thích cậu ấy mà. Nhưng… chỉ cần nghĩ đến đó, tôi vẫn cảm thấy rất buồn rất khó chịu… Ở trên thế gian này, tất cả mọi người đều có thể bỏ rơi tôi, tất cả đều có thể ghét tôi, nhưng chỉ có Thừa Tầm là không được, không đúng, Thừa Tầm sẽ không bỏ rơi tôi đâu… Cho dù cậu ấy có hư hỏng bao nhiêu, hoặc lạnh nhạt bao nhiêu, tôi cũng không để ý… Cho dù cậu ấy khiến tôi đau lòng đến thế nào, buồn phiền thế nào, tôi cũng không bao giờ rời xa cậu ấy… Dù cậu ấy có thích người khác, tôi cũng không muốn xa cậu ấy…” Nói đến đây, nước mắt đã lăn dài trên mặt, cổ họng như có vật gì chặn lại, đau quá!
Rất lâu, rất lâu rồi đã không nói cho người khác nghe tiếng lòng mình như bây giờ… nói ra rồi sẽ tốt hơn chứ? Nhưng mà, tại sao tôi vẫn thấy nặng nề quá ?
“Thế thì, nếu có một ngày cậu ta kết hôn… em sẽ làm gì?” Giọng Khương Tải Hoán nhạt nhẽo, dường như còn nhẹ hơn gió.
“Vậy tôi sẽ tiếp tục chờ đợi cậu ấy, cho dù đợi bao lâu đi nữa… tôi vẫn sẽ ở bên cậu ấy.”
“… Nếu cậu ấy không quay lại thì sao?”
“…”
“Nếu cậu ấy không quay về bên em, thì em có thể làm được gì?”
“… Cậu ấy sẽ… chắc chắn sẽ quay lại, tôi tin cậu ấy… cậu ấy… nhất định sẽ quay lại, sẽ có một ngày… quay lại…”
“…”
“Tiền bối à… thật ra tôi rất muốn chạy đến trước mặt tất cả mọi người, hét to rằng: ‘Tôi thích Hàn Thừa Tầm’ nhưng tôi không làm được, tôi không biết phải dùng lời nào để bày tỏ tình cảm của mình với cậu ấy nữa… tôi sợ sau khi mình nói ra, cậu ấy sẽ bỏ đi mất, đến một nơi rất xa rất xa tôi, để tôi không thể tìm thấy… Như thế, tôi nhất định sẽ không sống nổi… anh có thể hiểu tôi không?”
Buồn ngủ quá… mệt quá… khóc rồi, muốn ngủ, mắt mở không nổi nữa… Thừa Tầm, Thừa Tầm… cậu đang ở đâu?
“Thừa Tầm…” Đột nhiên tôi ôm mặt khóc nức lên, nước mắt như thủy tinh trượt theo kẽ tay tôi rơi xuống tí tách. Thừa Tầm! Cậu là đồ ngốc! Tớ ghét cậu! Tớ ghét cái dáng vẻ làm bộ làm tịch của cậu!!
Trên đời này, tớ ghét nhất nhất là cậu!!! Kiss Kiss Bad Girl - Chương 05
… Khi tôi mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình đã ở trên lưng của một người nào đó rồi.
Gió ban đêm lạnh quá…
“…Anh là ai?” Tôi mơ mơ hồ hồ hỏi một tiếng, tác dụng của rượu làm cả cái đầu tôi bãi công rồi.
“Tiền bối của em, Khương Tải Hoán.” Giọng nói đó rất nhẹ.
“Thừa Tầm hả?” Mắt tôi dường như bị sưng lên rồi, nặng quá nặng quá, mở không nổi nữa.
“Anh không phải…”
“Thừa Tầm!” Tôi hét to lên, nước mắt cuối cùng đã không chịu nghe lời mà trào ra rồi.
“… Anh đã nói rồi, anh không phải Hàn Thừa Tầm, anh là Khương Tải Hoán!”
“… Hu hu hu hu… Thừa Tầm, cậu không biết tớ bây giờ muốn gặp cậu thế nào đâu! Cậu có biết không, từ sau khi cậu nói cậu muốn qua lại với Thành Vũ Tuyết, tim của tớ đã tan nát rồi! Tại sao cậu lại đối xử thế với tớ? Tớ thích cậu đến như vậy, tại sao cậu còn qua lại với những đứa con gái khác? Hu hu hu…” Vừa nghĩ đến chuyện này thôi, nước mắt tôi lại như cơn đại hồng thủy ào ra dữ dội.
“… Thế sao? Em… em thích Hàn Thừa Tầm đến thế à?”
“Thừa Tầm, cậu mới biết hả? Tớ thích cậu bao nhiêu, đến bây giờ cậu mới biết ư? Tớ vui quá, tớ cứ ảo tưởng rằng sẽ có một ngày được cậu cõng thế này, tớ có thể trèo lên lưng cậu thế này, tớ thật rất vui rất vui đó, dù ngày mai có bắt tớ chết cũng chẳng sao…” Tôi ôm chặt lấy vai của “Thừa Tầm”, nói như kẻ mộng du.
“…”
“Nhưng mà… Hàn Thừa Tầm! Tại sao cậu lại qua lại với những đứa con gái khác ngoài tớ chứ? Tớ ghét nhất cậu đó! Tại sao… lại dùng cách này để làm tớ tổn thương?! Tớ ghét cậu! Trên thế giới này, người tớ ghét nhất là cậu! Cậu… trái tim cậu chỉ có Thành Vũ Tuyết, chưa hề có tớ! Chưa hề có!!! Cái đồ ngốc nhà cậu! Cậu là đồ đại ngu ngốc!!!” Tôi phẫn nộ ngoác miệng ra mắng chửi.
“Đã như thế, vậy… tại sao em còn thích hắn?”
“Cho dù là thế… cho dù là thế… Thừa Tầm, tớ vẫn thích cậu… dù bị cậu vứt bỏ, dù có như vậy, tớ cũng vẫn không quên được cậu, Thừa Tầm…”
“Ngốc ạ…”
“Thừa Tầm, cậu có thích tớ không? Từ nhỏ đến lớn, trong bao nhiêu năm trời, cậu có bao giờ… có bao giờ thích tớ không? Dù chỉ một chút, dù chỉ một chút xíu xiu không thể nhìn ra, có không? Rốt cuộc là có bao giờ chưa hả?” Tôi dường như vừa khóc vừa nói ra câu này.
“Anh…”
“… Có không? Van xin cậu, cho dù gạt tớ cũng được mà, cho dù là giả dối cũng được mà, cậu nói tớ nghe đi, cậu đã từng thích tớ, cho dù là chỉ làm tớ vui cũng được mà…” Tôi mơ mơ hồ hồ nói.
“Anh thích em.”
“Thật không? Thừa Tầm? Cậu đã từng thích tớ? Cám ơn… cám ơn cậu… Dù tớ biết là, cậu nhất định là vì muốn tớ vui mới nói thế, nhưng cho dù là thế, tớ cũng vui lắm lắm …”
“Tại sao em chỉ nghĩ đến Thừa Tầm, hắn rốt cuộc có điểm nào tốt hơn anh? … thích hắn ta đến như thế hả? Thật sự là thích đến thế sao?”
“… Thích, thích… thích vô cùng! Thừa Tầm… Thừa Tầm, tớ muốn nhìn thấy Thừa Tầm…” Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy giọng mình nhỏ dần, càng lúc càng nhỏ, cho đến khi ngay cả tôi cũng không nghe thấy nữa.
…
Thừa Tầm! Đại ngu ngốc! Ngốc nghếch… tớ không bao giờ tha thứ cho cậu nữa đâu, không bao giờ, tớ mệt quá… đã quá mệt mỏi rồi!
Cứ như thế, tôi nhắm đôi mắt nặng trĩu, đi vào giấc mộng.
…
A… Đã sáng rồi sao? Tôi chầm chậm bò dậy khỏi giường… hu! Trời ơi! Đầu của tôi, sao đau thế này? Thật là đau chết tôi mất thôi! Nặng trĩu…
Ánh nắng nhức mắt quá! Í ?! Kỳ lạ, ở đây… chẳng phải là nhà tôi sao? Sao tôi lại ở đây? Sao tôi về nhà được nhỉ? Chuyện gì thế này? Sao tôi chẳng có chút ấn tượng gì hết?!
Ở trường.
Kỳ lạ thật, sao tôi về nhà được nhỉ? Để tôi nhớ xem nào, để tôi nhớ kỹ lại xem! Ừ… tôi chỉ nhớ tôi đang uống rượu… chẳng lẽ là tiền bối đưa tôi về nhà? Nhưng mà, sao anh ta lại biết nhà tôi chứ? Không thể nào, không thể nào… Thế thì tôi đã làm thế nào nhỉ? Được, được, để nhớ lại từ đầu xem, đầu tiên tôi gặp Chính Hạo… sau đó đi ăn cùng với Khương Tải Hoán… uống rượu… sau đó thì sao? Sau đó là gì? Uống rượu… uống rượu… hừ… tôi không nói nhảm gì chứ? Tôi không nói linh tinh gì chứ? Nhưng sao tôi chẳng nhớ được chút gì cả? Chết tiệt! Chuyện tối qua sao tôi chẳng có chút ấn tượng gì thế này?!
Ư hư…
“Này! Doãn Đa Lâm!!! Tớ đã gọi cậu mấy trăm lần rồi đấy! Làm sao thế? Trong tai cậu đầy lông heo hả?” Hiền Chu đột nhiên hét lên đầy bất mãn.
“Thật à…” Tôi chau mày , miễn cưỡng cắn vào ngón tay.
“Này này, rốt cuộc cậu bị sao thế? Có chuyện gì buồn phiền hả? Làm gì mà mặt mũi ỉu xìu thế?” Hiền Chu lảm nhảm hỏi.
“Còn tệ hơn thế nữa.” Tôi trả lời rất thành thực.
“Nhưng kỳ lạ quá, hôm nay Chính Hạo không đến tìm tớ để cùng đi học, vả lại vừa nãy gặp cậu ấy, môi cậu ấy hình như bị rách, tớ có hỏi đã xảy ra chuyện gì nhưng cậu ấy không chịu thừa nhận là đã đánh nhau!”
“Hả? Cái gì? Chẳng lẽ Chính Hạo không nói cậu biết à?” Tôi trợn mắt lên nhìn Hiền Chu, nghi ngờ hỏi.
“Nói cái gì?”
Hư… chẳng còn cách nào khác, việc đã đến nước này, tôi đành phải đem nguồn cơn sự việc kể hết cho Hiền Chu nghe – để cùng bàn bạc, vì chính tôi cũng chẳng nghĩ ra đáp án, có thể là hơn một người thì thêm được một sức mạnh chăng?
“Ôi… chẳng trách cậu thất thần thế, nhưng cậu quả thực chẳng nhớ gì cả sao? Chẳng hạn cậu và Khương Tải Hoán có vào khách sạn không ấy?” Hiền Chu cẩn thận thăm dò.