Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Học trò full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
- thế có cần xếp chỗ cho tớ luôn không? -Minh quay sang hỏi nó
- à.....- nó ngại, cậu....ngồi đi, tự nhiên hihi
xong xuôi chuyện chỗ ngồi, 5 đứa bắt đầu gọi món rồi ngồi nói chuyện liên tu bất tận, chừng 1 tiếng mới bắt đầu nhổ neo đi về ( ngồi lâu dữ dội)
chào tạm biệt nó và Dung, Minh quay xe đưa Long về nhà.
- sao thế? - Long hỏi khi thấy vẻ mặt Minh có vẻ....không vui
- không có gì
- cứ nói ra xem, nhìn cái mặt thế bảo không có được hả?
- đúng là...chỉ chú hiểu anh ^^. cũng không có gì, đi cùng mọi người bỗng dưng thấy hơi lạc lõng thôi
- có gì đâu, thì bọn tao cùng lớp mà, lại chơi chung, thoải mái là bình thường, dần sẽ quen, an tâm đi
- chả biết nữa....Bảo cũng chung nhóm hả? - Minh bỗng dưng chuyển sang giọng thăm dò
- ừ dĩ nhiên rồi
- thấy có vẻ thân với Khanh nhỉ
- ừ, tính khí 2 đứa gần giống nhau nên hợp lắm, cứ như 2 tên con trai ý chứ chả phải trai gái với nhau. sao hỏi lạ thế
- thấy thì hỏi
- đừng có lo - Long chẹp miệng, ra vẻ đã hiểu - 2 đứa đấy không bao giờ có chuyện gì đâu. mày cũng biết rõ tình cảm của Khanh còn nghĩ gì nữa
-.................. - Minh vẫn chỉ im lặng không nói, đầu suy nghĩ mông lung
- ấy, mưa rồi mày!!!!!!!! - Long kêu lớn - đi nhanh không ướt
- mưa à? - Minh ngước nhìn trời, nó không mang ô, cả Dung cũng thế, không biết đã kịp về đến nhà chưa?????
**********************************
hôm nay là buổi thi cuối cùng, sắp xong rồi. sáng nay dậy nó thấy hơi mệt, không biết làm sao. hôm qua vừa đưa Dung về đến nhà thì trời đổ mưa, nó chẳng kịp quay lại nhà Dung mượn ô mà cứ thế phi 1 mạch về nhà, về đến nơi ướt sạch, nhưng tối qua nó vẫn bình thường cơ mà, chả nhẽ hôm nay lại ốm? dậy sớm nhưng không học vào chữ nào, nó lại lên giường ngủ tiếp. cố gắng lên, hôm nay nữa thôi là xong xuối, được nghỉ xả láng, tự cổ vũ mình, nó uể oải xuống nhà măm sáng. mấy hôm thi mẹ nó dậy sớm làm đồ ăn cho nó để đảm bảo sức khoẻ làm bài.
vừa thấy nó xuống nhà, chưa kịp nhắc nó ăn, mẹ nó thấy vẻ mặt nó không tốt nên lo lắng hỏi:
- sao thế con? không khoẻ à? hay buồn ngủ? cố gắng nốt hôm nay vậy
- con không sao, chắc tại thiếu ngủ thôi - nó vừa ngáp vừa trả lời
để mẹ an tâm, nó ăn 1 bát rõ to cơm rang mẹ nó làm rồi chuẩn bị đi học. sao ngứa mũi thế nhỉ? hắt....xì........hắt xì.........nó nhảy mũi liền 2 cái. "ma nào nhắc tên mình sớm thế nhỉ?" nó thầm nghĩ.
hắt xì............lại nữa, sao nhiều người nhắc nó thế nhỉ
hắt xì.................lần thứ 4, chắc nó bị cảm mất rùi T_T
mẹ nó thấy nó hắt xì liên tục, bắt nó uống thuốc cảm cúm rồi mới cho đi, nó ghét nhất là uống thuốc, nhận mấy viên thuốc từ mẹ nhưng chờ mẹ quay lưng nó nhét luôn vào thùng rác. hôm nay thi, uống thuốc cảm cúm chỉ tổ buồn ngủ sái quai hàm, làm bài thế nào được..
lên đến lớp, nó thở nặng nhọc như vừa leo núi. chả kịp chào ai, nó lại tiếp tục...hắt xì....hắt xì....
Dung và Linh nhìn nó e ngại
- cúm rồi à tỷ? có sao không? có làm bài được không?
nó vừa sụt sịt vừa trả lời;
- không sao, vẫn còn tỉnh táo, không làm được cũng phải làm, sao bỏ được
- đã uống thuốc chưa, chắc tại hôm qua đi mưa hả? trời đã lạnh đi mưa càng dễ cảm lạnh mà - Dung bỏ quyển sách trên tay xuống bàn, hỏi nó
- không sao, không sao - nó trấn an mọi người - bị cảm suốt nên quen rồi mà. đi về phòng mình thôi muội. hôm nay thi hóa, giúp tỷ nhá - nó gọi Linh
2 đứa vừa xuống đến cửa phòng thi thì trống báo vang lên, may chưa. nó mắt nhắm mắt mở lò dò lấy đồ dùng mang vào phòng thi, sao buồn ngủ thế nhỉ? lại còn đau hết đầu gói nữa chứ, chả còn sức để bước đi nữa? Long tiến lại chỗ nó và Linh đang đứng, hỏi thăm:
- sao thế? chưa hết buồn ngủ à? sao nhìn như ma thế này (còn trêu đc >" - cháu cảm - nó trả lời với cái giọng không khác gì vịt, bằng chứng hùng hồn cho lời nói của nó. nhìn nó khổ sở với cái mũi đang ngừng hoạt động mà cả Long và Linh đều thấy thương thương.
- cháu có ổn không, không khỏe thì báo cáo rồi thi sau cũng được mà, thi thử nên thoải mái thôi
- thi sau để cháu làm bài1 mình thì chết à?
nó nhìn xung quanh. Minh đang mải nói chuyện với bạn, không nhìn sang bên này. cũng tốt. nó không muốn Minh thấy bộ dạng thiếu sức sống của nó. Long vẫn đang nhìn nó với ánh mắt lo lắng. nó trấn an:
- không sao đâu bác, vẫn ổn. cháu nói với mọi người mấy lần rồi, đừng lo gì hết. cháu vào đây, cô gọi tên rồi
nó lờ đờ đi vào tìm chỗ theo SBD, ngồi phịch xuống. mệt quá! mũi nó đình công nên mắt cũng đòi nghỉ theo hay sao mà cứ ríu hết cả lại. khó thở, buồn ngủ, mệt mỏi. đầu óc nó không thể tập trung vào bài thi được. có gắng lắm nó cũng chỉ hoàn thành được 1/3, cuối cùng không chịu nổi nó khoanh bừa nốt để hoàn thành bài thi cho nhanh, mặc kệ kết quả.Linh có ném qua cho nó vài câu đáp án, nó chỉ kịp khoanh thêm rồi tay buông bút rơi tự do. đóng nắp bút, nó nằm xuống bàn, chìm ngay vào giấc ngủ.................
Linh và Long đang làm bài, thi thoảng nhìn sang nó lo lắng rồi lại hỏi nhau mà chẳng đứa nào trả lời đc (2 người này SBD gần nhau nên hay ngồi gần). còn 1 người nữa lo lắng cho nó. còn ai vào đây nữa, vì là môn tủ, Minh làm xong bài khá nhanh. nhìn về chỗ ngồi của nó thấy sắc mặt của nó không tốt, lát sau lại thấy nó ngủ, Minh thấy nóng ruột nhưng không biết làm gì, cũng không biết nó bị làm sao. chưa hết giờ làm bài nên không thể hỏi Long được. càng nhìn nó, Minh càng sốt ruột, thời gian sao trôi chậm thế.
có mẩu giấy bay xuống chỗ Minh, tò mò không biết ai gửi, Minh nhìn dáo dác xung quanh thì nhận thấy dấu hiệu của Long. mở tờ giấy ra, Minh mới biết nó bị cảm, thảo nào lại thế. có lẽ vì cơn mưa hôm qua. đúng như Minh đã lo ngại. giờ thì làm sao? chứ hết 2/3 thời gian không được phép xin ra ngoài.
cô giám thị đang đi tới chỗ nó đánh thức nó dậy, cô hỏi nó làm bài xong chưa. thấy nó cỏ vẻ mệt nên cô cho phép nó nộp bài ra ngoài sớm. tuy không còn sức nhưng nó cũng cô gắng đứng dậy, ngồi đây có ích gì đâu.
xuống đến sân, nó ngồi luôn vào ghế đá. nó hy vọng may ra lạnh làm nó tỉnh 1 chút, kiểu này chắc nó phải nhờ Dung hay ai đưa nó về thôi, không thể về được rồi, cơn cảm cúm chết tiệt, đến lúc nào không đến, đúng lúc này. nó ngyền rủa (thế là vẫn còn khoẻ chán^^), nằm luôn xuống ghế đá, đằng nào cũng đang giờ thi, không ai thấy. đang mơ màng thì có người đi về phía nó
- sao ra sớm thế? làm xong bài rồi à?
nó ngẩng lên nhìn, người quen (đoán xem ai ^^)
- không, mệt quá nên không làm được nữa, cô cho ra sớm. thế còn bố - nó hỏi (đoán ra ai rồi chứ ^_^)
Du ngồi xuốg cạnh nó, kể lể:
- cái đề khó mà dài quá, bố làm mãi mới được hơn nửa, chán nên làm nốt rồi ra sớm cho thoải mái ý mà, ngồi trong đấy bí lắm, lại căng thẳng
nó gật gù mà nghe câu được câu mất. thấy nó im lặng, Du quay sang hỏi:
- con bị làm sao thế? trông con không được tốt
- con cảm , khó chịu quá, đang chờ Dung để nhờ đưa về, con không đi nổi - nó thều thào ( không giống thều thào kiểu sắp chết đâu nha, ngạt mũi ý mừ ^^)
- còn 10 phút nữa mới hết giờ cơ. thôi để bố đưa con về - Du nó rồi kéo tay nó dậy
- thế sao được. con với bố có cùng đường đâu, làm phiền bố quá - nó chống cự
- không sao, hôm nay bố cũng không có xe về, bố đưa con về rồi mượn xe con đi về nhà. mệt thì ngồi chờ bố đi lấy xe
Du không thèm nghe nó nói thêm câu gì, đi thẳng ra chỗ để xe. phần vì mệt, phần vì muốn về nhà nhanh, nó cũng không phản đối.
trên tầng 2, có người nhìn theo bóng nó và Du khuất sau cổng trường
( truyện hay cập nhật tại V I P T R U Y E N . P R O )
sau 2 ngày dài nghỉ ngơi dưỡng sức ở nhà, nó đã đến trường trở lại. nhờ công sức mama chăm sóc,công của Dung, Linh đến chơi thường xuyên cho nó đỡ buồn, Long, Bảo thì liên tục làm nó cười. hiện giờ sức khỏe của nó đã hồi phục, tuy giọng vẫn chứ thoát khỏi kiếp vịt nhưng ít ra nó đã có thể quậy phá mọi người như trước ^^. thêm vào đó, kết quả thi thử khá tốt, càng làm nó phấn chấn hơn. vậy nên nó rủ rê Dung, dĩ nhiên đi kèm phụ kiện không bản rời là Long, đi ăn chơi 1 bữa. mấy người khác đều có kế hoạch riêng nên đánh lẻ hết, chỉ còn lại 3 người. thông qua Long nó cũng biết Minh làm bài tốt (Minh mà ^^), càng thêm sung sướng hơn.
thời tiết không có vẻ gì là ấm dần lên dù đã cuối tháng 1 (ầm được mới tài ^^). tuy nhiên nó lại thích thế, tín đồ mùa đông như nó thì càng mong mùa đông kéo dài mãi càng tốt,sắp được nghỉ tết nữa chứ
nói huyên thuyên thế thôi, đi gặp các nhân vật chính nào
trong 1 quán trà sữa đc bài trí cực sáng sủa, rất teen, rất thu hút ánh mắt của khách qâ đờng. bên trong quán, ngay phía ngoài thui, 2 con nhóc đang nói chuyện cười đùa ầm ỹ, làm rộn lên cả cái quán đang yên tĩnh.
nó và Dung (tất nhiên). Long đang bận vào....WC. hôm nay nó nhất quyết bắt 2 người khao một chầu vì sự kiện to lớn là kết thúc thi cử, chuẩn bị nghỉ tế (thế sao nó không khao ?_?). chưa khỏi ốm hẳn nhưng nó viện cớ hôm nay khá ấm áp để kéo Long và Dung đi, mặc cho ánh nhìn không mấy dễ chịu của 2 người. xem nó và Dung đang nói gì mà zui thế
- haizzzzzzzzz, no quá - nó ngồi vỗ vỗ cái bụng đã ních đầy đồ ăn - uống gì tráng miệng chứ huynh nhỉ. cô ơi! - không thèm hỏi ý Dung, nó gọi luôn chủ quán - cho 3 cốc trà sữa nha cô, tất cả đều dâu
không hiểu nó lấy quyền hành gì mà chọn khẩu vị luôn cho cả Dung và Long. đến khổ với nhóc tham ăn. bấy giờ nó mới quay qua Dung hỏi thăm tiếp:
- chồng huynh đi lâu thế, chắc đi nặng ^^. huynh có cần vào hỏi thăm không (oá >
- không, đệ đùa dai nhỉ - Dung tức tối nhìn nó. từ sau khi thi xong đến giờ Dung và Long ngày nào cũng bị nó hành lên hành xuống bằng cách này. nó lại cứ nói bóng gió làm cho Dung lo sợ mọi người sẽ đoán ra. nhóm nó bà tám siêu hạng nên ai cũng tinh tường mấy vụ tình cảm thế này. Dung quen nó lâu còn không chịu nổi, thế mà Long thì chả biểu hiện gì, ngược lại còn quay qua trêu lại nó nữa chứ. không hiểu Long vô tâm thật hay không thèm để ý nữa..
- mà huynh có chuyện đây -Dung nghiêm túc nhìn nó
- uhm, huynh cứ nói - nó vẫn đang ngắm nghía nhìn thực đơn, trả lời qua quýt(định gọi nữa sao trời >"
- đệ không định bày tỏ với người ấy ah?
câu này có tác dụng kinh thật, làm nó tập trung vào Dung ngay lập tức. nó bàng hoàng hỏi
- huynh nói lạ thế? sao đệ phải bày tỏ làm gì?
- đệ nói hay nhỉ - Dung lườm nó - tụi mình chả từng hứa với nhau nếu 1 trong 2 bày tỏ thì người kia cũng phải làm theo còn gì? định giả vờ để thoát tội hả?
chết rùi, có vụ này sau. mặt nó nhăn như khỉ ăn ớt , sao không nhớ gì thế này >
- ah..uhm...thì.....đệ....sẽ nói....nhanh thôi, không sớm thì muộn, không bây giờ thì....mai sau ^^
- định ra trường mới nói chắc - Dung cắt lời nó - huynh đã can đảm nói ra và kết quả cũng...tốt. giờ đến lượt đệ. đệ từng bảo huynh dù kết quả ra sao thì cũng phải đối diện 1 lần còn gì
- nhưng mà huynh khác. Long nói trước mà, có phải huynh đâu, huynh dễ thở hơn đệ nhiều chứ
- nói gì thì nói thì mình cũng nhất trí chỉ cần 1 người thành công người kia cũng sẽ cố gắng thế còn gì. đừng có cố cãi nghe chưa?
hix biết thế nó k nói vậy. ban đầu nó nói thế để Dung thêm can đảm, thậm chí khi Dung bắt nó cũng phải nói, nó vẫn không lo vì nó thừa hiểu lá gan của Dung....không đc to cho lắm. ai mà ngờ.............
- hay đệ chỉ biết nói mà không biết làm - Dung công kích nó
cái gì???????????? chưa có gì mà nó không dám hết nhá. kể cả tỏ tình hộ Dung (chỉ gián tiếp) nó còn dám nữa là (chuyện người khác bà ơi =_='). lửa tự ái bừng lên trong óc nó
- được rồi - nó dứt khoát - đệ sẽ nói, được chưa? trước khi nghỉ tết đệ sẽ nói...và nghe câu trả lời khi đi học lại sau tết (khôn ghê, đỡ phải ăn tết trong nỗi buồn^^)
- được rồi, đệ nói là làm đấy nhá - Dung cười nhìn nó nham hiểm. cùng lúc đấy Long quay trở ra ( đúng lúc thế O_O)
- sao rồi, ăn uống no nê chưa? - Long hỏi hồn nhiên trong khi đó phục vụ đang mang đồ uống ra
Long trố mắt hỏi nó với Dung:
- ai gọi thêm món này đây? ăn nổi nữa không mà gọi thế?
- cháu! - vừa hút sồn sột, nó vừa thừa nhận - có đến 2 người chủ chi tội gì không gọi, phí của
nó thản nhiên uống tiếp trong cái nhìn nổ lửa của Long.
uống nhiều quá hay sao mà lúc chuẩn bị ra về, nó phải phi ngay vào WC của quán >"<
Long và Dung nhìn nó ngán ngẩm. Long hỏi:
- sao rồi, Khanh có nói gì về chuyện ấy ấy không? bạn bè chắc cũng tâm sự chứ
- uhm, cũng không nói gì nhiều lắm - Dung không dám nói với Long vụ kia, sợ bị lộ tình cảm dành cho Long thì nguy hiểm (thế mà không tranh thủ luôn >_
Long thở dài, kể lể (con trai mà cũng 8 nhiệt tình thế ^^)
- hôm thứ 5 ý (hôm thi cuối cùng), Khanh vừa rời khỏi phòng thi 1 lúc thì hắn cũng ra theo, chắc muốn biết tình hình thế nào. tớ nhìn theo để xem có gì xảy ra không (thực ra là tò mò quá >
- thái độ thế nào? -Dug sốt sắng hỏi (2 người tò mò như nhau ^^)
- uhm... -Long ngẫm nghĩ - hình như có vẻ buồn bực gì đấy, thất vọng gì đấy, tớ chịu, cái này con trai có bao giờ để ý đâu mà hỏi
Dung bực mình nói:
- không để ý nhưng đang giúp người ta nhìn kỹ tý chứ! (ôi ôi sao nói nặng với người mình thích thế là sao >"
- được rồi, lần sau sẽ để ý - Long khó chịu
- ah nhớ rồi, hôm đấy, theo lời Khanh kể thì hình như Du đưa nó về - Dung nói tiếp, làm Long quên luôn bực tức, dỏng tai lên nghe - ban đầu Khanh định nhờ tớ chở về vì mệt quá, nhưng Du cũng xong sớm nên...có khi nào.....
Dung và Long nhìn nhau, đoán già đoán non
- 2 anh chị nhìn nhau đắm đuối thế đủ chưa? về được chưa?
giọng nó vang lên làm cả 2 giật mình. nó thấy thế càng cười gian, hehehe, bị bắt quả tang nên ngượng đây mà (hiểu lầm càng ngày càng sâu ^^). đã thế trêu tiếp cho biết mặt (chơi ác thật đấy > - thôi bác hộ tống Dung về, cháu đi đường khác cháu về 1 mình cũng được - nó vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Dung khiến Dung chỉ biết cười đau khổ. lại nghịch rồi!!!!!!!!
- thôi không phí phạm thời gian, cháu về trước. bác đi chậm chậm, cứ bình tĩnh nói chuyện, nhá!
nó vọt thẳng ra cửa, để lại Long ngáo ngơ nhìn theo, Dung đỏ mặt tía tai
- haizzzzzzzzzz, bao giờ mới lớn. thôi cũng được - Long đứng dậy xách balo - có thêm thời gian bàn bạc. đi thôi!!
Long ra quầy thanh toán rồi dắt xe cùng Dung về
sau khi gán ghép thành công. nó đang đạp xe chầm chậm vừa ngắm cảnh vừa hít thở khí trời. mọi việc dạo này rất...mưa thuận gió hòa, sóng yên biển lặng. vậy là tút, quá tút.
sắp đến va lung tung. vì trót hứa với Dung nên nó phải làm gì đo thôi, ít nhất cũng phải giảm nhiệt huyết sôi sục của Dung xuống. hay nhân dịp này nói luôn nhỉ? nhưng liệu Minh có nhận hay không đây????? nó nghĩ đăm chiêu
một cú đập nhẹ vào vai làm nó giật mình. quay sang bên, nó càng ngạc nhiên
- nghĩ ngợi khi đang đi xe dễ va chạm lắm đấy nhá - Minh đi song song với nó, mỉm cười tươi tắn
nó tạm thời shock vì 2 điều: sự xuất hiện bất ngờ của Minh, và nụ cười mê hoặc của Minh (nó vẫn chưa thể nào miễn dịch được)
càng ngày nó càng cảm thấy trời đang giúp mình, vì nó cứ gặp Minh riết thui, hầu như khi nào không ngờ nhất lại gặp, cứ như có ý định trước (biết đâu đấy :D). tuy nó vẫn còn khá ngượng ngập khi nhìn Minh nhưng cũng tự nhiên hơn rồi. cụ thể là giờ nó và Minh đang đạp xe song song, cười nói vui vẻ. phải cảm ơn Long đã "biết điều" chơi thân với Minh. tuy thời gian còn lại không nhiều nhưng....còn hơn phải hối hận sau này, đúng hem?