Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
“Phụt!” Trấn Trường thiếu chút nữa phun trà, thấy con ngươi của Phương Nhĩ Kiệt hơi u ám,cô cười đến siêu cấp vui vẻ.”Hưmm. . . . . . Không nghĩ tới a ……thật không nghĩ tới, Ajay, thật bất ngờ! Tổn thương sao?”
Phương Nhĩ Kiệt hừ nhẹ, sớm biết người phụ nữ này có loại phản ứng như thế.
“Ha ha, vốn cho là tiểu hồng mao thích cậu, cho dù còn u mê không biết, nhưng cũng không nên là loại phản ứng này. . . . . . Xem ra, không phải là tiểu hồng mao thích cậu, chẳng qua là chỗ sâu trong lòng người ta có thích người khác.” Vị hôn phu của côg. Bất quá cô sẽ không nói với Phương Nhĩ Kiệt…
Thích người khác? Thanh Lê Kha?
Phương Nhĩ Kiệt nghĩ đến Uông Ngữ Mạt trong miệng vẫn gọi Thanh Lê Kha, uống rượu say cô luôn miệng kêu ba chữ kia, ngay cả cùng hắn lên giường tỉnh lại, cũng là kêu cái tên này.
Cái tên Thanh Lê Kha kia là ai?
Hắn có hỏi, nhưng cuối cùng hai người cũng vây quanh những vấn đề khác, hắn cũng không nghĩ quá nhiều, không thế nào để ý, nhưng bây giờ. . . . . .
Cánh môi không tự chủ mân lên, con ngươi chuyển sâu, Phương Nhĩ Kiệt phát hiện mình thế nhưng để ý.
Gặp quỷ, hắn đang toan tính cái gì?
Nha đầu còn thích người khác, so với hắn có thích hơn không? Cho nên mới nói quên mất chuyện lên giường, làm như không có xảy ra chuyện gì? Cũng bởi vì tên Thanh Lê Kha trong miệng cô sao?
Nhìn sắc mặt Phương Nhĩ Kiệt âm tư, lông mày Trấn Trường nhướng cao hơn, khó thấy được nha! Khó được thấy hoa tâm nam nhân lộ ra loại xuân tình này.
Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha - Chương 36
“A, tôi mới vừa đi qua tiệm bán hoa thấy Tiểu Mạt, bên cạnh còn có hai người nam sinh vây quanh,tôi thấy Tiểu Mạt đỏ mặt , bị người ta đến gần còn vội vã không biết nên làm sao cự tuyệt, thật đáng yêu.”
“Sao?Không tệ nha!” Phương Nhĩ Kiệt vô tình nhún vai.”Tiểu nha đầu lớn lên khả ái, bị đến gần là bình thường .”
“Đúng!” Trấn Trường gật đầu đồng ý.
Hai người nhìn lẫn nhau, Trấn Trường cười càng ngọt, Phương Nhĩ Kiệt thì sờ môi.
Hắn đứng dậy, “Tôi đi đến phòng khám, uống xong đặt ly tại đây là được.” Nói xong, hắn suy sụp chạy ra khỏi phòng,phong thái trước sau không tập trung, đáng tiếc bước chân hơi nhanh để lộ ra ý nghĩ trong lòng hắn.
A! Trấn Trường cười uống trà, đôi mắt đẹp lưu chuyển.
Xem ra có chuyện rồi! Đại Dã Lang không phải là thờ ơ nha. . . . . . Bất quá Tiểu hồng mao còn có vị hôn phu, xem ra có trò hay để xem rồi.
Uông Ngữ Mạt biết dáng vẻ tránh né của mình quá rõ ràng, rõ ràng nói muốn cái gì cũng không có xảy ra, nhưng mà cô nhịn không được vẫn trốn hắn.
Không có biện pháp, cô cũng không cách nào nhìn thẳng hắn! Hơn nữa cũng không biết dùng thái độ gì đối mặt hắn, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cô căn bản làm không được nha! Cuối cùng chỉ có thể lựa chọn phương pháp kém cỏi nhất—— trốn.
Vội vã chạy ra cửa, Uông Ngữ Mạt chỉ có thể dùng sức thở dài, nhìn cửa một cái,cô vô lực buông thỏng cúi đầu đi ra sân.
Hôm nay muốn đi ra tiệm bán hoa giúp đỡ, mỗi ngày làm cho mình bận rộn, chính là không đến phòng khám bệnh, bởi vì đến phòng khám bệnh thì phải cùng Phương Nhĩ Kiệt chung đụng,cô không dám.
Chỉ tưởng tượng thôi trái tim của cô liền cuồng loạn,cô hiện tại nhìn hắn cũng không dám, nào dám cùng hắn ở chung một chỗ?
Mấy ngày qua cô làm mình bận rộn nhiều việc, loay hoay không rảnh suy nghĩ, làm cho mình mệt đến ngã đầu liền ngủ, nhưng mà khi mệt đến ngủ thiếp đi, trong mộng vẫn mơ tới hắn.
Nghĩ đến hình ảnh trong mộng, khuôn mặt nhỏ nhắn tựu cảm thấy thẹn đỏ lên.
Mộng xuân lần lượt không ngừng quấn cô, trong mộng hai người cùng kích tình, da thịt và da thịt lửa nóng kề nhau, khi hắn thương yêu, ngón tay đặt lên vai hạ dấu vết, mông xoay chuyển, ngay cả chân cũng nhiệt tình vòng chặc hông của hắn. . . . .
Mà hắn nóng rực xuyên qua cô, một lần lại một lần, ma sát nơi nhạy cảm của cô, làm cho cô run rẩy rên rỉ, cuốn lấy càng chặt.
“A. . . . . .” Uông Ngữ Mạt đỏ mặt, dùng sức lắc đầu,muốn vứt đi những hình ảnh tu nhân trong đầu, rõ ràng là mộng,nhưng lại vô cùng chân thật, mỗi một đêm cũng kịch liệt cuốn lấy cô
Có lẽ thật không phải là mộng.
Bởi vì cô quả thật với hắn từng lên giường, thậm chí thân thể của cô giờ phút này còn có lưu dấu vết của hắn, ngày thứ tư, dấu vết trên người vẫn chưa hoàn toàn rút đi, mỗi lần nhìn dấu hôn trên người mình, cô đỏ mặt tim đập loạn, thậm chí còn sẽ nghĩ tới hắn, đột nhiên cả người nóng lên.
Uông Ngữ Mạt,cô học thói xấu, cô là sắc nữ! Đừng quên cô đã có Thanh Lê Kha, hơn nữa qua một tháng nữa phải lập gia đình. . . . . .
Uông Ngữ Mạt sửng sốt, lúc này mới nghĩ đến mình đã rời nhà gần một tháng, nhiều nhất đợi nửa tháng nữa cô phải trở về.
Trở về. . . . . .
Cô không tự chủ khẽ thở dài, sau khi trở về, sẽ không thấy được anh Phương. . . . . Trong lòng đột nhiên co rút đau đớn,cô không nhịn được cau mày.
Lại tới nữa , gần đây không biết xảy ra chuyện gì, trong lòng hay đau , nhất là nghĩ đến không thấy được anh Phương. . . . . . Tại sao lại như vậy nha?
“Tiểu Mạt, Cô tại sao đứng ngẩn người ở cửa?” Ông chủ tiệm bán hoa thấy Uông Ngữ Mạt vẫn đứng ở cửa không vào , không nhịn được tò mò.
“A?” Uông Ngữ Mạt hoàn hồn, thấy ông chủ nghi ngờ nhìn cô,cô vội vàng lắc đầu.”Không có, không có gì, thật xin lỗi.”
“Hi hi!” Ông chủ cười, “Tôi không có mắng cô.”
Uông Ngữ Mạt cũng không để ý cười tươi, mọi người trong trấn rất tốt, mặc dù mới tới không lâu, nhưng là cô rất thích người trong trấn, cũng rất thích anh Phương. . . . .
Trong lòng bỗng nhiên chấn động, không! Không phải là loại thích giống anh hai, bởi vì hắn người rất tốt, cô xem hắn như anh trai mình. . . . . .
Nhưng, nhưng mà. . . . . . Cô đã cùng anh hai lên giường?
Trong lòng đột nhiên xuất hiện nghi vấn này,cô lập tức lắc đầu.
Vậy là mộng xuân sao?
Không! Làm sao có thể?
Nhưng mà cô và Phương Nhĩ Kiệt lên giường, còn mơ tới hắn. . . . . . Lên giường có thể nói là sai lầm khi say rượu, còn mộng xuân thì sao?
Uông Ngữ Mạt cắn môi có chút hoảng hốt .
“Tiểu Mạt! Tiểu Mạt!” Thấy cô ngẩn người, sắc mặt thật là khó nhìn, ông chủ không khỏi khẩn trương.
Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha - Chương 37
“A?” Uông Ngữ Mạt kinh ngạc ngẩng đầu.
“Tại sao? Cô không khỏe sao?” Ông chủ lo lắng sờ trán của cô.
“Không có, tôikhông sao.” Uông Ngữ Mạt vội vàng xé ra nụ cười, nhưng ánh mắt vô cùng loạn ,cô cúi đầu, vội vàng mở miệng, “Tôi,tôi đi vào trong giúp đỡ.”
“Tiểu Mạt?” Ông chủ nhíu mày, mặc dù cảm thấy Uông Ngữ Mạt là lạ , nhưng cũng không hỏi nhiều, “Vậy làm phiền cô chú ý phòng trọ một chút, tôi phải đem hoa xuống dưới chân núi.”
“Được.” Uông Ngữ Mạt mặc tạp dề vào, mắt nhìn ông chủ rời đi,cô ôm lấy chậu hoa nhỏ để trước cửa để đi, bận rộn sửa sang lại tiệm bán hoa.
Mà bối rối trong đầu thì cô bỏ mặc, không để cho mình nghĩ nhiều hơn nữa, chỉ cần làm cho mình bận rộn,cô sẽ không loạn tưởng nha .
Cô đem chậu hoa nhỏ đặt bên ngoài xong,rồi cầm lấy nước, chuẩn bị tưới nước cho hoa.
“Tiểu thư.”
“Vâng”Cô quay đầu nhìn về phía khách hàng, thấy hai người nam sinh đứng ở trước mặt, cô nhìn bọn họ mỉm cười.”Muốn mua hoa sao?”
Không nghĩ tới gặp được nữ sinh đáng yêu như thế, hai người nam sinh bị chạm điện nụ cười của cô, nam sinh bên phải lập tức mở miệng.”Tiểu thư, cô thật xinh đẹp, là người trong trấn sao?”
“Ách. . . . . .” Uông Ngữ Mạt trừng mắt nhìn.
“Tiểu thư,cô tên là gì?” Nam sinh bên trái cũng khẩn thiết mở miệng.”Chúng tôi lần đầu tiên đến trấn nhỏ này, cô có nơi nào để tham quan không?”
“Nếu không có thể mời cô hướng dẫn cho chúng tôi?” Nam sinh bên phải nói tiếp.
“Tôi. . . . . .” Uông Ngữ Mạt nhìn bọn họ, “Thật xin lỗi,tôi còn công việc. . . . . .”
“Vậy chúng tôi giúp cô.” Đã thấy trên tay cô đang cầm bình tưới hoa, nam sinh bên trái liền đưa tay giúp cô.
“Không, không cần.” Uông Ngữ Mạt đưa tay, không thể ứng phó tình hình như thế,cô chịu đựng lui về sau. Từ nhỏ được bảo hộ rất tốt, nam sinh bên cạnh ngoại trừ sáu anh trai chính là Thanh Lê Kha, cho dù rời nhà trốn đi,cô cũng chỉ cùng Phương Nhĩ Kiệt thân thiết.
Đối với đàn ông khác cô đều giữ một khoảng cách.
“Không sao, cho chúng tôi giúp cô đi!” Nam sinh bên phải đến gần cô.
“Không. . . . . .” Uông Ngữ Mạt lắc đầu, ôm bình tưới, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì khẩn trương mà hiện hồng, con ngươi e sợ loạn chuyển, cô thật sự không có quen cùng nam sinh xa lạ đến gần như vậy.
Nhưng dáng vẻ khẩn trương của cô lại làm cho hai người nam sinh cảm thấy chơi thật vui, không nghĩ tới tiểu nữ sinh ở nông thôn đáng yêu như thế.
“Cô đừng sợ. . . . . .”
“Nha đầu.” Thanh âm dày cắm vào, thân ảnh cao to bước vào, cánh tay tự nhiên ôm eo Uông Ngữ Mạt,để cho cô rời xa hai người nam sinh.
“Anh Phương!” Thấy Phương Nhĩ Kiệt, Uông Ngữ Mạt thở phào nhẹ nhỏm, nhưng cảm xúc khẩn trương mới hoãn lại , rồi lại lập tức bay lên,cô nhớ tới mình đang trốn hắn.
Cô vội vàng ngăn cánh tay của hắn, “Ách,Anh Phương. . . . . .”
Nhưng cánh tay người đàn ông này ôm càng chặc, một cái tay khác thậm chí giơ lên mặt của cô, muốn cô ngẩng đầu nhìn hắn.”Nha đầu.” Thanh âm trầm thấp làm cho tim cô run rẩy.
“A?” Cô khẩn trương hô một tiếng rồi ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lại nhìn sang một bên, không dám nhìn thẳng hắn, bị hắn ôm lấycả thân thể đều cứng ngắc, cánh tay hắn. . . . . . Nóng quá.
“Mặt của em bẩn quá.” Ngón tay thân mật mơn trớn gương mặt của cô, ngón cái ám muội ép lên cánh môi của cô.
Sao? Bẩn? Có sao? Nhưng cô rõ ràng không có đụng phải đồ bẩn a. . . . . . Mà, hơn nữa, hắn tại sao sờ môi của mình chứ? Hắn sờ môi của cô thật nóng.
Cô muốn mở miệng, nhưng vừa mở miệng giống như ngậm ngón tay của hắn, cho nên cô chỉ có thể đẩu cánh môi, không dám lên tiếng.
Dáng vẻ của cô chọc cười hắn, thấy cô giống như chỉ tiểu bạch thỏ run rẩy, gương mặt ửng đỏ lên, ngay cả hô hấp cũng rất rối loạn, khả ái đến làm cho người ta muốn dùng lực khi dễ.
Này hai tiểu tử kia hẳn cũng có loại ý nghĩ này? Tròng mắt đen nhàn nhạt liếc hai người nam sinh một cái.”Các cậu có chuyện gì sao?”
“Ách. . . . . .” Không nghĩ tới có người đàn ông lạ mặt khác, hơn nữa khí thế lớn như thế kia, bọn họ hoàn toàn không thể so sánh với hắn , hai người vội vàng lắc đầu.
Phương Nhĩ Kiệt khiêu mi.”Không muốn mua hoa sao?”
Hai người nghĩ rồi lắc đầu,nhưng nhìn đến Phương Nhĩ Kiệt híp lại con ngươi,bọn họ lại lại vội vàng gật đầu.”Mua, muốn mua!”
“Muốn mua hoa gì?” Phương Nhĩ Kiệt nở nụ cười câu khởi, giọng nói rất ôn hòa , nhưng khí thế cũng rất đáng sợ.
Hai người nam sinh chỉ đại hai chậu hoa.
“Xin chờ một chút.” Phương Nhĩ Kiệt nhìn về phía tiểu nha đầu trong ngực, ngón tay của hắn vẫn ma sát môi của cô, thậm chí đẩy cánh môi ra, để cho đầu ngón tay đụng phải phấn lưỡi.
“Ừm. . . . . .” Uông Ngữ Mạt không nhịn được phát ra một tiếng thở khẽ, thân thể sớm bởi vì hắn xoa mà nóng lên, con ngươi mọng nước.
Uông Ngữ Mạt nghe được mình phát ra thanh âm, lập tức tỉnh táo lại, nhìn lại mắt của hắn, hai chân không khỏi như nhũn ra, trong lòng chấn động,cô khẩn trương mở to mắt.
Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha - Chương 38
“Nha đầu, bọn họ muốn mua hoa.” Giọng nói trầm thấp lại khêu gợi làm cho tim cô đập nhanh hơn.
“Được.” Nàng tùy tiện gật đầu,bàn tay nhỏ bé lần nữa muốn kéo cánh tay của hắn ra, lần này cánh tay cường kiện dễ dàng buông ra.
Uông Ngữ Mạt vội vàng lui ra, xoay người chuẩn bị cầm chậu hoa. Ai ngờ cô mới xoay người, một sức mạnh nào đó lại đem cô kéo về phía sau,cô sửng sốt , khuôn mặt nhỏ nhắn bị bàn tay nắm chặt, sau đó cô ngưỡng mặt lên.
“Nha đầu, chổ này của em cũng rất bẩn.”
Gì cơ? Còn chưa nói ra nghi vấn, cánh môi liền lập tức bị vật ấm áp đặt lên.
Vì, tại sao. . . . . .
Uông Ngữ Mạt không hiểu, vì sao Phương Nhĩ Kiệt đột nhiên hôn cô, hơn nữa còn là ở trước nơi đông người ,mọi người trong trấn đều thấy được. Mà cô cũng bị hù đến . …..nong nóng,môi mềm nhũn, hắn còn đem đầu lưỡi đưa vào , làm cho cô sợ đến tròn con ngươi xanh,nhìn lại cặp mắt đen quá sâu kia.
Sau đó. . . . . . Cô bị hù đến muốn chạy.
Cô đẩy hắn ra, không dám nhìn bốn phía, cúi đầu bước nhanh,lại không biết muốn chạy đi đâu.Cô tin tưởng chuyện hắn hôn cô không cần ba phút đồng hồ sẽ truyền khắp trấn nhỏ, năng lực cái trấn nhỏ Bát Quái này cô cũng đã thấy rồi, vì vậy cả trái tim cô hoang mang rối loạn, cô hoàn toàn không muốn bị dò hỏi nha!
Bởi vì ngay cả cô cũng không biết Anh Phương tại sao hôn cô nha!
Kết quả cô không thể làm gì khác hơn là trốn đến dòng suối nhỏ phía sau núi, cả người tựa vào gốc cây lớn, che cánh môi, ngây ngốc ngẩn người.
Ngẩn ngơ một cáu, thì ngây người cả một ngày.
Bụng kêu ùng ục làm cô cau mày, mặt trời cũng xuống núi, cô cũng không thể ở nơi này qua đêm nha? Nhưng mà trở về. . . . . .
Nghĩ đến trở về nhất định đụng phải Phương Nhĩ Kiệt, Uông Ngữ Mạt liền phiền não vùi đầu vào đầu gối.
Cô đã né hắn ba ngày, vốn là nghĩ hôm nay cũng chiếu theo công việc, ai ngờ hắn lại đột nhiên hôn cô, làm cho cô không biết làm sao, cũng không biết đối mặt hắn như thế nào nữa!
“Tại sao hôn cô nha. . . . . .” Sờ cánh môi,cô còn nhớ rõ nhiệt độ trên môi hắn, tim đập thình thịch, nghĩ đếnlúc hai người nhìn chăm chú trong mắt của hắn hiện lên ánh lửa.
Chân cô thiếu chút nữa mềm nhũn, nếu không phải kịp đẩy tay hắn ra, bỏ chạy đi,cô nhất định sẽ tựa vào ngực hắn, sau đó chủ động hôn hắn.
Bị hắn dù dọa, làm cho đầu óc cô cả ngày đều hỗn loạn, nghĩ cũng là Phương Nhĩ Kiệt, mà càng muốn đầu óc lại càng loạn,làm cho cô rất nôn nóng.
Ai, rất phiền nha! Uông Ngữ Mạt không nhịn được nắm lấy tóc, ùng ục….ùng ục. . . . . . Cái bụng lại vang lên ,cô chu cái miệng nhỏ nhắn,do dự mấy phút đồng hồ, mới từ từ bò dậy.
Cuối cùng, không có chỗ để đi, cô chỉ có thể trở về nhà Phương Nhĩ Kiệt kia.
Cô cúi đầu yên lặng đi tới, vừa nghĩ làm như thế nào đối mặt với Phương Nhĩ Kiệt. Cô muốn hỏi hắn buổi sáng vì sao hôn cô, nhưng lại sợ nghe được câu trả lời của hắn.
Trải qua chung đụng lần này, cô biết Phương Nhĩ Kiệt thích trêu chọc cô, hắn luôn không đứng đắn xem cô như thú cưng để trêu, mà cô thì bị hắn chọc đến đỏ mặt tim đập.
Nhưng khi đó giữa hai người còn có giới hạn, hắn trêu chọc cô, cũng không vượt qua, nhưng cô bối rối, cũng biết đây chỉ là đùa, chỉ cần không vượt qua giới tuyến kia, bọn họ đều rất an toàn.
Nhưng mà. . . . . . Bọn họ đã lên giường .
Giới tuyến đột nhiên đứt lìa, quan hệ của hai người trở nên mơ hồ, mặc dù trong miệng nói đã quên chuyện lên giường, nhưng mà cô vẫn nhớ rõ ràng nha .