Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Tiểu Thuyết Bắt đền ông xã nhiều tiền full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
Anh đưa tay cầm lấy lễ vật, lễ vật lần này là một sợi dây chuyền, rút bên trong quả nhiên là thấy, vẫn nội dung cũ không có gì thay đổi.
Anh biết cô là một cô gái mạnh mẽ, cái này có lẽ là tính cách riêng của những người làm nghệ thuật, có điều anh không nghĩ cô lại cố chấp đến thế, cô thật sự quyết tâm muốn anh và cô sau này mãi mãi là hai đường thẳng song song sao.
“Đây là là món quà thứ bảy mươi, cậu còn muốn tiếp tục sao?”
“Đương nhiên!” Anh tính sai, anh không nghĩ cơn giận này của cô lại lớn đến thế, có điều, kiến thức của cô về nghị lực của anh còn quá ít, nếu cứ thế mà buông tay thì dùng gì để chứng minh cho cô thấy là anh chân thành đây?
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lâm Mẫn Chi suy nghĩ xoa xoa cằm, “Từ những thứ giá trị vài ba trăm ngàn đến châu báu giá trị vài trăm vạn, quà nào cũng đều tặng qua, có điều, tất cả ngay cả mở ra nhìn một cái cũng không có, cô ấy đúng là không phải đối thủ bình thường.”
“Cô ấy không phải đối thủ, mà là muốn cùng tôi phân rõ ranh giới.” Bạch Vũ Đường bất đắc dĩ cười khổ, nếu cô chỉ là giả bộ làm khó anh anh đã không cảm thấy lo lắng, vấn đề ở chô, cô thật lòng không muốn có bất cứ thứ gì liên quan đến anh.
“Trên đời này hẳn là không có cô gái nào muốn phân rõ ranh giới với cậu chứ? Trừ khi cô ấy không biết cậu là ai.” Lâm Mẫn Chi không phải cố ý tạt cho anh một gáo nước lạnh, mà đây chính là sự thật. Tập đoàn Thiên Tuấn bốn chữ này đã đủ hoàng kim, giờ lại còn là người thừa kế nữa, không thể nào có cô gái nào biết mà không động lòng, đây là bản chất con người.
“Cậu tin như thế sao? Nếu cô ấy biết chi tiết về tôi, cô ấy có khi còn chạy nhanh hơn ấy.”
“Đúng thế, bị người nhà của cậu doạ chạy mất.”
Anh lắc lắc đầu, anh biết rõ phản ứng của cô “Chỉ sợ người nhà tôi còn chưa kịp lên tiếng đe doạ hai chân của cô ấy đã lắp giày trượt băng chạy mất rồi cũng nên.”
“Thì ra trong mắt cô ấy cậu không chút giá trị.”
Anh nhướn mày, lạnh lùng xem xét khuôn mặt đang hớn hở phía trước “Cậu vui quá nhỉ?”
“Nếu cậu không nói cô ấy rất đẹp tôi đối với cô ấy sẽ vô cùng tò mò, cô gái này thật khó lý giải.” Nếu những điều anh nghe được là sự thật thì cô ấy nhất định khiến Bạch gia nổi sóng gió. Nói thẳng ra, mỗi lần nhìn đến dáng vẻ không ai bì được của công tử tiểu thư Bạch gia, anh luôn không nhịn được mà nghĩ, bọn họ không biết là bộ dạng gà bay cho sủa gì nữa, thật sự nghĩ muốn thưởng thức một chút. {hana: đoạn này lủng củng quá, hana cũng không biết ed thế nào cho dễ hiểu hơn nữa}
Bạch Vũ Đường biết bạn mình muốn xem náo nhiệt, anh đương nhiên cũng biết sự tồn tại của Chương Gia Quân nhất định gây sóng gió trong gia tộc thế nào, Bạch gia từ trên xuống dưới chắc đều phát điên, chính là dù bọn họ có kêu gào thế nào đi nữa kết quả cuối cùng vẫn được quyết định bởi một tiếng “Yes” của ông nội, những người khác cũng chỉ có thể mở lớn ánh mắt để phản kháng thôi.
Có điều mặc kệ thế nào, đấy vẫn là chuyện của tương lai, mà anh sẽ không đối với một vấn đề quá xa vời mà hao tâm tổn trí, trước mắt vấn đề quan trọng là anh làm sao có thể khiến cô mở rộng lòng với anh đây.
“Cái tôi cần chính là một sáng kiến có tính thuyết phục.”
“Cậu không phải là tính tiếp tục dùng quà tặng làm siêu lòng người đẹp sao?”
“Vấn đề là, món quà thế nào mới đủ để làm cô ấy mềm lòng?”
“Tôi không biết cô ấy, vấn đề này không thể giúp cậu, có điều, nếu ngay cả quà cũng không muốn mở vậy cậu tặng cái gì cũng không có ý nghĩa.”
Đúng thế, ngay cả mở nhìn một chút cô ấy cũng không thèm mở, đừng nói đến những dòng tâm huyết của anh viết trong ấy, cô một chữ cũng không thèm nhìn tới.
“Thật muốn biết, trên đời này có loại quà tặng gì khiến cô ấy không thể cự tuyệt a?” Lâm Mẫn Chị thuận miệng hỏi.
Món quà khiến cô ấy không thể cự tuyệt sao? Bạch Vũ Đường nghe thấy nhíu mày, nâng ly trà lên nhấp một ngụm, trong đầu bắt đầu lưu chuyển….
“Mỗi người đều có thứ khiến mình không thể cự tuyệt, giống như tôi, yêu nhất chính là đồng hồ.” Lâm Mẫn Chi nói tiếp.
Anh nhớ đến lần đầu hai người gặp nhau….
Anh bị cô bắt cóc lần ấy không phải là lần đầu hai người gặp nhau, từ rất lâu trước đấy, có lẽ cũng phải tháng mười một năm ngoái, một buổi chiều mưa lớn!
Lúc ấy anh và Lí Duẫn Trạch có hẹn, bởi vậy lái xe đến gần chỗ Lí Duẫn Trạch, bất chợt cơn mưa lớn khiến anh bị giam trên xe, khi đó anh nhìn thấy cô ôm một con mèo nhỏ đáng yêu, con mèo thật gầy yếu được cô cẩn thận ôm vào trong lòng, anh còn nhìn ra được con mèo nhỏ đang bị thương. Cô dịu dàng nói chuyện cùng con mèo nhỏ, tuy khoảng cách xa khiến anh không nghe được nội dung câu chuyện của cô và mèo nhỏ, nhưng nhìn ánh mắt ôn nhu của cô anh đã không thể quên. {hana: hoá ra là có JQ, thảo nào nói nhất kiến chung tình}
Nếu không có phần ôn nhu kia, cô tuyệt đối không thể lưu lại trong trí nhớ của anh, anh đã gặp qua nhiều cô gái ôn nhu, nhưng chỉ mình cô ngày hôm đó khiến anh rung động, có lẽ bởi sự ôn nhu kia đặt lên một con vật bị vứt bỏ, một con mèo nhỏ đáng thương, cho nên anh mới đặc biệt trân qúy. {hana: anh, em cũng là con mèo nhỏ đáng thương nề}
“Boss, nghĩ cái gì thế?” Lâm Mẫn Chi nhẹ nhàng đẩy anh một chút.
Bạch Vũ Đường phục hồi lại tinh thần, cười nói “Tôi đã nghĩ ra một thứ rất hay.”
“Ý kiến gì hay?”
“Không cần vội, cậu sẽ biết nhanh thôi.” Anh quay lại bàn làm việc, áng mây đen bao phủ trong lòng nháy mắt tan thành mây khỏi, lúc này đây anh không chỉ muốn cô nhận quà của anh mà còn muốn nhờ phần quà này đưa họ về cùng một chỗ.
Anh không khó để tưởng tượng ra biểu tình khiếp sợ của cô khi nhận quà, thật hi vọng có thể hoá nhỏ lại, chính mình tận mắt chứng kiến cằm cô rơi xuống đất… anh không cần phải tránh ở chỗ tối chụp ảnh? Hay là nhờ người đưa bưu phẩm chụp lại hình ảnh kinh điển ấy?
Cô có phải là đang nằm mơ hay không? Cái này nhất định không phải sự thật…. đúng vậy, đương nhiên không phải sự thật! Chớp mắt mấy cái sẽ phát hiện cảnh trước mắt thật sự là ảo ảnh, tuy rằng loại ảo giác này xuất hiện thật rất buồn cười, chính là mỗi ngày nhận được quà của Bạch Vũ Đường đưa đến, chuyện nảy sinh loại ảo giác này cũng không có gì lạ…
“Cô ơi, xin ký tên vào phần này.” Thấy cô không một chút động tích, người đưa bưu phẩm phải nhắc nhở một chút.
Chương Gia Quân kinh ngạc phục hồi tình thần, sự thật thật là tàn khốc, cái cô thấy không phải là ảo giác, mà là việc thật cảnh thật.
Cô như người máy cứng ngắc ký tên vào hoá đơn giao hàng, tiếp nhận cái giỏ, cúi đầu nhìn con chó nhỏ đang giương đôi mắt tội nghiệp nhìn cô, tiếp theo phát hiện một tấm bưu thiếp.
Cô đặt cái giỏ xuống đấy, lấy bưu thiếp xem….
Đây là một con chó nhỏ bị lạc, nếu không thể chăm sóc nó, em có thể tuỳ tiện quăng nó ra đường, anh tin nó sẽ gặp được một người tốt thật lòng muốn nhận nó.
P.S: nếu em muốn nuôi nó thì đừng quên đưa nó đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe và tiêm phòng, trên người nó không ít vết thương do bị tấn công đâu.
Này chẳng qua chính là muốn cô nhận nuôi con chó nhỏ này, trừ phi cô chính là nhận mình là người không có lương tâm.
Nếu cô chán ghét mấy món quà này thì cô nhất định đủ nhẫn tâm để vứt nó đi, có điều lại cố tình chọn thứ mà cô thích, hơn nữa lại là loại bị vứt bỏ, khiến cho cô dấy lên cảm tình thương cảm.
“Chị cả, đứng đây làm gì? Không phải lại có người đưa bưu phẩm sao?” Chương Gia Nhạc từ phía sau vỗ vai chị.
Cô giật mình trừng mắt “Em làm gì mà đột nhiên vỗ chị?”
“Em gọi đi điếc tai mà không có ai trả lời…. a? Cái gì đây?” Chương Gia Nhạc phát hiện cái giỏ đặt trên mặt đất, lập tức dùng tay cầm lên, “Oa… con chó nhỏ này là của nhà ai thế?”
“Con chó nhỏ này từ hôm nay chính là thành viên thứ bảy của Chương gia.”
“…. Cái gì?”
“Ý là, từ nay về sau nó sẽ ở nhà chúng ta, trở thành một phần của nhà chúng ta.” Cô đưa tấm thiệp hua hua trước mặt em gái, đển cho em gái có thể thấy rõ nội dung lời nhắn.
Nếu không phải trên tay đang cầm làn Chương Gia Nhạc nhất định vỗ tay khen ngợi, người đàn ông này quá là thông minh, hoàn toàn nắm bắt được nhược điểm của chị cả.
Chương Gia Quân không giận không hờn trừng mắt “Chương Gia Nhạc, thái độ của em khiến chị không thích đâu đấy!”
Cô hai Chương gia nghe xong cười càng vui vẻ “Chị cả hào phóng thừ nhận là được rồi, người đàn ông này đúng là quá sức lợi hại, anh ấy có thể chạm đến trái tim chị, biết rõ chị là người có tình yêu rất lớn đối với động vật a.”
“Cái này chỉ là trùng hợp!” Là trùng hợp sao? Hay là anh thật sự biết được cô có tình yêu rất lớn đối với những con vật nhỏ đáng thương?
Chương Gia Nhạc lắc đầu, cô khẳng định đây không phải là trùng hợp “Chị nghị xem, loại quà này có thể tuỳ tiện tặng sao? Nếu như chị sợ chó, phần quà này không phải chính là càng khiến chị giận hơn sao?”
Như thế, có thể khẳng định, Bạch Vũ Đường biết cô thích chó nhỏ.
“Chị cả, người đàn ông này thật không tệ, chị nhận người ta đi.”
Cô không cho là đúng, nhíu mày “Bởi vì anh ta tặng quà chị mà chị phải chấp nhận anh ta?”
“Không phải, chị không biết người đàn ông này đối với chị là dụng tâm sao?”
“Cái này không phải là dụng tâm, anh ta chỉ vì muốn chị tha thứ!”
“Anh ấy cố gắng để chị tha thứ như thế, cái này cũng coi là có cố gắng đi.”
“Nguỵ biện?”
Chương Gia Nhạc không phục, bĩu môi. “Mặc kệ là vì mục đích gì, một người đàn ông nguyện ý vì chị mà vắt óc suy nghĩ đủ thứ, cái này thể hiện rằng người ta đói với chị là có lòng, nếu không, anh ấy ngay cả lời nói cũng cảm thấy lãng phí thời gian.”
Đây là sự thật, cô cũng không phải là con người sắt đá, sao có thể không cảm thấy tâm ý của anh? Có điều là miệng không dám nói ra “Nếu khinh địch như thế chị sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân.”
“Em có một dự cảm rất mãnh liệt, chị cả nhất định bị anh ấy nắm bắt.” Chương Gia Nhạc dùng tay trái khẽ huých cô một chút. “Chị cũng đừng có cứng đầu nữa, thật sự là chị đối với anh ấy là có động lòng đi.”
“Em đừng nói bậy, chị chỉ là không thể không nhận con chó lưu lạc này, không không thể hiện cái gì.”
Phải không? Chương Gia Nhạc cố ý tốt bụng đề nghị. “Nếu chị không muốn nuôi nó thì ta cũng có thể giúp nó tìm chủ nhân mà.”
Chần chờ một lúc lâu sau, cô vẫn quyết định nhận nuôi con chó nhỏ lưu lạc này. “Nhà chúng ta cũng có cái hoa viên nhỏ, bên ngoài còn có công viên, em có thể tìm được hoàn cảnh nào thích hợp hơn thế này sao?”
“Từ từ tìm, em tin nhất định có thể tìm được một người chủ có hoàn cảnh thích hợp.”
“Coi như xong, chờ em tìm được thì chúng ta cũng đã bồi dưỡng tình cảm thành thân thiết.”
“Chị thật sự muốn nuôi nó? Em hơi lo lắng, nhỡ đâu nuôi không tốt làm nó bệnh nó chết, chị có khi nào sẽ khóc đến chết đi sống lại không?”
Nhớ năm trước ở công viên nhặt được một con mèo nhỏ bị thương, trên mặt Chương Gia Quân xuất hiện một thoáng đau xót.
Trong khi Bạch Vũ Đường rời đi thì Chương Gia Quân đang ngồi trong chăn vỗ vỗ trán. Anh như thế nào có thể làm thế? Quá bất ngờ, ít nhất cũng phải để cô chuẩn bị tâm lý chứ, cô mới không để ý một chút mà… trời ạ! Cô đang nghĩ cái gì, đáng lẽ cô phải lên án anh vô sỉ mới đúng chứ, đằng này lại oán giận anh không thông báo cho cô, cho dù anh có nói ra thì cô có cảm thấy chuyện anh hôn cô là chuyện được phép không?
Loại cảm giác này thật sự khiến người ta chán ghét, đột nhiên trong lúc đó, anh hình như đã vượt qua phòng tuyến của cô mà cô hoàn toàn không phát hiện ra, cô cuối cùng có thể như lời anh nói… sẽ yêu anh?
Chương Gia Quân lắc đầu. Không có gì ràng buộc, mà cái kia cũng chỉ là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, không đến mức làm cho thế giới của cô biến đổi được. {hana: chuồn chuồn lướt nước ý chỉ hành động hời hợt, không đạt được chiều sâu đáng có}
Nhất thời cảm giác thoải mái ấm áp lưu lại người cô suốt đêm.
Đây là cuộc họp gia đình của Bạch gia, thành viên trong Bạch gia đều có mặt đông đủ, lúc này mỗi người đều cố gắng để mình có thể ở gần người có quyền lực nhất trong Bạch gia – Bạch đại lão gia, bởi vì biểu hiện của họ hôm nay có thể thay đổi địa vị của họ trong gia tộc, chỉ có gia đình Bạch Vũ Đường là ngoại lệ, Bạch Vũ Đường luôn không đếm xỉa gì mà chỉ nằm ở ghế ngoài sân phơi nắng đọc sách.
Anh thoải mái tự tại bày ra bộ dáng tự tin cao ngạo, có điều những người này cũng không biết, để có ngày hôm nay anh cũng đã phải trả giá, mà so với người khác sự trả giá này còn khốc liệt hơn. Hoàn cảnh đã đưa đến cho anh cơ hội nhưng nếu muốn đứng vững, không bị người khác làm dao động chính là phải dùng thực lực của bản thân.
Lúc này có một hương nước hoa nồng đậm bay đến, Bạch Vũ Đường không tự giác nhíu mày. Tuy nói phụ nữ dùng nước hoa cũng là một loại lịch sự, có điều sao không thể chọn một loại có hương thơm nhẹ nhàng một chút sao? Phụ nữ Bạch gia không lẽ sợ người ta không chú ý hay sao mà phải cố gắng để bản thân có thêm hương vị, nghĩ chỉ cần thế có thể tăng giá trị tồn tại của bản thân sao?
“Anh luôn nhàn nhã như vậy sao?” Hà Hi Nhiên dựa lưng vào bức tường đá cẩm thạch cạnh sân phơi nắng, chắn ánh sáng của Bạch Vũ Đường, thì ra hương thơm đậm đặc là trên người cô.
Có điều người đọc sách hoàn toàn không di động ánh mắt, chỉ là nét mặt càng lúc càng nhăn lại. Sao lại là cô ta? Anh rõ ràng biết cô gái này không thể xuất hiện trong cuộc họp gia tộc, cô nhất định đã chiếm được tình cảm của ông nội, nói cách khác, Hà Hi Nhiên đã chính thức là cháu dâu được ông nội anh tuyển chọn, lúc này chỉ cần anh gật đầu là hôn sự có thể tiến hành.
“Tuy rằng anh đã là người kế nghiệp công khai của Bạch gia nhưng anh cũng không lo lắng địa vị của mình bị uy hiếp sao?”
Anh có lo lắng không? Có, đã từng. Có điều, anh hận cảm giác bị người khác đè đầu cưỡi cổ, bản thân đi nói xấu người khác, cái này không phải là rất khó chịu sao? Bởi vậy, anh làm mình mạnh mẽ, cố gắng tự thân tiến lên, tiền vốn cùng tài sản hiện giờ không cần sự che chở của gia tộc, thế giới của anh cũng không sụp đổ nổi.
“Tôi nghĩ, anh khẳng định không để họ vào mắt, đây là đương nhiên, bọn họ căn bản không sánh được với anh, có điều không cần khinh địch, cẩn thận nuôi hổ hoạ thân.”
Bạch Vũ Đường vẫn không buồn hé răng, anh có nuôi hổ hay không cũng là chuyện của anh, liên quan gì đến cô?
“Anh không phải là quá thất lễ sao!” Mãi không nghe anh đáp lại, Hà Hi Nhiên giận dữ giật cuốn sách trong tay anh “Nhìn tôi một mình lảm nhảm anh cảm thấy đáng xem lắm sao?”