Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen, Yêu lại từ đầu, em nhé! full full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
- Alô
- Thiên ah ? 1 tuần nữa Thy Loan về Việt Nam đó
- Em biết rồi chị
- Ukm, bữa đó ra sân bay đón nó nhé.
- Ukm, thôi bye chị.
Chap 18 : Lời trái tim muốn nói
- Alo, Trâm hả ?
- Ukm, có gì không mày ?
- Tối nay đi bar chơi nhá, tao có chuyện vui.
- Chuyện gì vậy ?
- Tao kết thúc công việc ở nhà tên thầy giáo đáng ghét đó rồi, hehe
- Vui mà sao nghe giọng mày buồn vậy ?
- Con quỷ, buồn cái đầu mày ak, 1 tiếng nữa qua đón tao nha.
- Ok
Có chuyện gì xảy ra với nó rồi sao ? Bình thường nó đâu có thích mấy quán Bar này, sao hôm nay lại rủ mình đi, khó hỉu thật. Cách đây 3 năm, nó cũng 1 lần như thế, cũng 1 lần chủ động rủ nhỏ Trâm đi quán bar và hôm nay, có lẽ là lần thứ 2.
7h pm
Quán bar lại được 1 phen rung động khi 2 cô gái đẹp như thiên thần bước vào, có rất nhiều ánh mắt bị tụi nó thu hút, nhưng hôm nay nó chẳng để ý gì đến xung quanh cả vì với nó bây giờ điều cần thiết là trút hết mọi chuyện buồn hay vui với nhỏ Trâm. Cũng vẫn là chiếc bàn nằm trong góc khuất, hai đứa lại ngồi nói chuyện với nhau nhưng hôm nay, không phải là dùng nước ngọt, kem dừa hay xí muội nữa. Mà trên bàn bây giờ là 1 chai rượu Vokđa loại nặng.
- Nào, cụng ly, chúc mừng tao nghỉ việc, thoát khỏi tên thầy giáo hắc ám, hehe
- Con này, sao hôm nay lại kêu rượu vậy, sao mày uống được mà kêu.
- Kệ tao, tao thích thế, lâu lâu đổi món chứ, hehe
- Đưa đây cho tao, mai còn đi thi nữa đó. Nhỏ Trâm giựt ly rượu từ tay nó.
Mới có 3 ly mà Ny đã bắt đầu đứng không vững, cứ gục lên, gục xuống. Haizzz đúng là gái ngoan mà, chưa gì đã chịu không nổi, điệu này phải kêu anh Nam lái xe lên chở về quá, chứ xe mình mà chở nó ngồi đằng sau sao được. Nghĩ rồi Trâm lấy điện thoại gọi cho Nam.
- Hắn đuổi việc tao, không muốn thấy mặt tao…hức…thì tao nghỉ thôi…hức…ai thèm công…hức…việc của…hức…hắn chứ
- Thôi nào, say quá rồi ak, chỉ là chuyện nghĩ việc thôi mà. Nhỏ Trâm vỗ nhẹ vào vai nó.
- Hức…mà Trâm ah…hức…sao tao…hức…thấy đau…lắm…hức..,đau chỗ này nè.
Nó cầm tay nhỏ Trâm đặt vào phía ngực trái của mình. Nhỏ Trâm trơn mắt trước hành động của nó. Chẳng lẽ, chẳng lẽ mày yêu thầy thật rồi sao ? Ny dựa vào vai Trâm, nước mắt nó vẫn cứ chảy dài. Người ta thường nói, khi say là lúc người ta nói thật nhất, liệu nhỏ Ny có chấp nhận được sự thật này, bởi vốn dĩ trái tim nó từ trước tới giờ chỉ có duy nhất hình ảnh của Nhật Minh. Bây giờ, nếu nhỏ Trâm nói với nó là nó đã yêu thầy giáo rồi, liệu nó có tin, có chấp nhận được không ?
- Alô, em nghe nè
- Trâm đợi anh tý nhé, kẹt xe quá ah. Giọng Nam vang lên trong điện thoại
- Ukm, e biết rồi nè, không sao đâu.
Nó vừa tắt điện thoại thì thấy 1 đám con trai, khoảng chục thằng đang tiến lại phía tụi nó.
- Oh, sao 2 em lại ngồi buồn thế này, tụi anh góp vui với 2 cô em nhé. Một tên có vẻ là đại ca lên tiếng
- Không cần đâu, cám ơn. Nhỏ Trâm đáp trả
- Haha, sao khó chịu thế em, hình như cô bạn em say quá rồi đó, để anh đưa về giúp cho nhé. Nói rồi hắn sấn lại kéo lấy tay Ny
- Bỏ ra, làm gì vậy ? Tôi tự đưa bạn mình về được. Trâm trợn mắt nhìn lũ người đó.
- Haha, đẹp mà dữ thế em, hay anh đưa cả 2 em về luôn nhá. Hắn ra lệnh cho bọn đàn em lao vào kéo cả nhỏ Trâm lẫn Ny đi.
Khi hai bên đang giằng co nhau, hai ba tên thì giữ nhỏ Trâm lại, tên đại ca thì ôm lấy Ny với giọng cười dê chúa.
- Đai ca, con nhỏ này đẹp quá, tướng tá nhìn ngon phết. Một tên đàn em nói.
- Haha, đưa nhỏ này ra xe đi, say bí tỉ rồi.
- Vậy còn nhỏ này sao đại ca
- Đưa đi luôn, haha
Nhỏ Trâm vùng vẫy, la hét um sùm, vừa chống trả vừa bị bọn chúng lôi kéo. Bỗng :
- Bỏ 2 cô gái đó ra, sao thô bạo quá vậy ?
- Thằng nào mà dám ăn nói với tao như vậy ? Biết tao là ai không ?
- Đây là anh Ba Hổ, trong quán Bar này ai cũng biết tiếng, tụi mày ở đâu mới đến mà dám ăn nói với anh Ba như vậy hả ? Một tên đàn em khác lên tiếng.
- Haha, Ba Hổ ah, tao không cần biết, bỏ 2 cô gái đó ra mau
- Haha, mày muốn thì tới đây mà lấy này. Tên đại ca ôm chặt Ny trong tay, siết chặt lấy nó làm nó đau quá nhăn mặt và vung tay quất một phát vào mặt hắn :
- Đau quá, buông ta ra. Nó nói với giọng lè nhè vì rượu.
Tên đại ca bị đánh bất thình lình vào mặt, đau quá buông Ny ra làm cô ngã xuống đất. Thấy thế, một chàng trai tóc vàng chạy đến, nhanh tay đỡ cô lên. Nó mắt nhắm mắt mở nhìn chàng trai, tay nhẹ nhàng sờ lên má anh, mỉm cười lên tiếng.
- Đang nằm mơ nữa sao ? Sao thầy lại chui vào giấc mơ của em nữa thế này.
- Thật còn ra thể thống gì nữa chứ, học sinh ngày mai thi rồi mà giờ còn say xỉn ở đây, Tường ah, mày giải quyết đám này đi, tao đưa cô bé này về. Phước Thiên hét lên
- Ok, ok yên tâm, để tao. Duy Tường cười nói.
Nhỏ Trâm cũng chạy ra khỏi quán bar, lúc này Nam cũng vừa đến
- Có chuyện gì sao em ? Nam hốt hoảng khi thấy vẻ mặt của Trâm
- Ukm, 1 chút chuyện nhỏ thôi anh.
Nói rồi nhỏ chạy lại phía Phước Thiên
- Thầy ah, thầy đưa Ny về giùm em nhé.
- Ukm, được rồi, giao cho tôi. Phước Thiên cũng nhẹ nhàng trả lời.
Còn lại Duy Tường trong quán bar, anh ngồi vắt chân lên ghế, nhếch mép cười nói :
- Ba Hổ ah, vậy mày có biết Seven không ? Nói rồi anh huýt sáo 1 cái, lập tức 1 đám người mặc áo đen xuất hiện
- Giải quyết đi. Tường nói rồi bỏ tay vào túi quần bỏ đi ra phía cửa quán bar. Haha, đã đụng vào Seven này thì tụi bây chỉ có nước đi xứ khác mà sông thôi.
Trên chiếc Audi trắng, Ny thiêm thiếp trên cánh tay của Phước Thiên. Anh nhìn cô, 1 chút đau xót, xin lỗi anh không thể ở bên em được, chỉ khi nào giải quyết xong mọi chuyện, anh sẽ tìm lại em. Anh khẽ nói rồi cuối xuống hôn vào môi cô, một nụ hôn thật dài.
Chap 20 : Thử….
Về đến căn biệt thự màu tím môn, Thiên lại bế nó lên phòng. Đây là lần thứ 3 anh bế nó như vậy rồi. Người nó toàn mùi rượu, anh nhẹ nhàng đặt nó lên giường và ra lệnh cho người giúp việc thay quần áo cho nó. Sau đó, anh lấy 1 chai rượu vang ra, vừa nhâm nhi vừa ngồi như thế nhìn nó ngủ đến khi ngủ quên lúc nào không biết. Trời hôm này thật đẹp, ánh trăng sáng lung linh chiếu vào căn phòng màu hồng, căn phòng mà ở nơi đó có 2 trái tim đang thuộc về nhau nhưng vì 1 lí do nào đó mà chưa thể đến được với nhau.
4h sáng.
Nó giật mình thức dậy, đầu choáng quá. Mình đang ở đâu thế này, căn phòng màu hồng ư, nó nhìn ra chiếc ghế sopha được kê gần cửa sổ, ai đang nằm ở đó vậy ? Và nó lại càng hoảng hốt hơn khi phát hiện đó là Phước Thiên. OMG, mình nhớ là đã về nhà rồi mà, sao lại ở đây, nó bước xuống giường nhẹ nhàng tiến lại gần chiếc ghế sopha đó, trên bàn, chai rượu đã vơi đi một phần rồi. Nó nhẹ ngồi xuống bên chiếc ghế và lần này, đến lượt nó nhìn anh ngủ. Gương mặt anh đẹp thật, da trắng, tóc vàng, mũi cao, môi đỏ cứ như là con gái vậy. Và rồi, không biết một động lực nào đã khiến nó muốn thử chạm vào đôi môi kia một lần nữa, nó nhẹ nhàng đưa những ngón tay trắng ngần của mình đụng nhẹ lên đôi môi anh. Cứ nhẹ nhàng như thế cho đến khi bàn tay của anh nắm lấy tay nó, nhẹ nhàng kéo nó xuống, tư thế lúc này hoàn toàn bị hoán đổi, nó bị anh kéo ngã xuống và không biết anh đã làm như thế nào mà bây giờ, cả cơ thể nó đều bị tay và người anh giữ chặt, nó tính la lên nhưng miệng cũng không la được vì 1 lẽ môi anh đang chạm vào môi nó, đôi mắt anh vẫn nhắm nghiền lại. Chẳng lẽ anh làm việc này trong vô thức hay sao. Anh vẫn hôn nó, hôn rất nhẹ nhàng nhưng bây giờ, nó thấy không bực tức, không muốn xô anh ra nữa, cảm giác rất gần gũi, thân thương, ấm áp, nó cũng không hiểu nổi mình nữa, chỉ biết rằng trái tim nó lại đang đập nhanh, nhanh hơn bình thường rấ nhiều. Và khi môi anh nhẹ nhàng lướt xuống cổ nó. Ôi không, nó không thể chịu được nửa rồi và cũng không thể để cái chuyện kì cục này xảy ra được, dùng hết sức nó đạp và lấy tay đẩy mạnh anh một cái. Và “ bịch ” , anh rơi tự do xuống nền nhà. Lúc này anh lồm cồm bò dậy, lấy tay xoa đầu và lưng, mặt nhăn nhăn nhìn nó :
- Tôi đang ngủ mà, cô làm gì vậy ?
- Thầy…thầy…có biết mình vừa làm gì không ?
- Làm gì ?
- Thầy vừa hôn tôi và có những ành động khiếm nhả với tôi đó. Nó nói mà mặt đỏ ửng
- Haha, làm gì có, chắc tại tôi mộng du ak, sr sr nhé
- Thầy…thầy .Nó bực mình đẩy Phước Thiên ra khỏi phòng rồi làm VSCN, bây giờ cũng đã 5h30 rồi.
Anh bước ra khỏi phòng và đi về phòng mình, vừa đi anh vừa khẽ nhếc môi, “ em yêu anh thật rồi sao, NaDy ? Anh cũng không muốn trốn tránh em nữa, nhưng cũng không muốn làm em tổn thương, cô ta sắp về Việt Nam rồi, nếu cô ta biết được những chuyện của chúng ta, cô ta sẽ không để cho em yên đâu NaDy ah, vì thế, hãy chờ anh nhé, chỉ 1 thời gian thôi. ”
7h sáng.
Phước Thiên chở cô về nhà rồi lái xe thẳng đến trường. Cô vào nhà cũng lấy xe đạp điện đi học, cô thích đi xe đạp điện vì không phải đội mũ bảo hiểm và cũng không sợ công an bắt nữa, hehe.
Nó tung tăng đến trường mặc dù đầu vẫn còn hơi choáng, hôm nay nó bắt đầu kì thi rồi, lúc nãy mẹ nó gọi điện nói đang trên đường về Sài Gòn, bà nó đã khỏe. Bước chân vào trường, nó đi nhưng vẫn còn loạng choạng, và không biết ở đâu thò ra 1 cái chân làm nó suýt ngã và may mắn, nó ngã vào 1 người, nó vội cám ơn :
- Cám ơn bạn nha.
- Ny sao vậy ? Bị ốm ah, một giọng nói ấm áp vang lên
Thì ra là Quốc Huy, nó đang dựa vào người của Huy, ngay lập tức nó đứng thẳng lên cười cười :
- Hihi, không sao, không sao đâu
- Ukm nè, thôi lên lớp đi Ny sắp tới giờ thi rồi ak.
Hành động của Quốc Huy với nó lại được dịp làm cho bọn con gái tức điên lên, cứ lườm rồi liếc nó. Hôm nay nhỏ Trâm đi thi trễ, nhưng nhỏ cũng làm bài được nên mặt rất tươi. Vỗ vai Ny, nhỏ hỏi :
- Tỉnh chưa cô ? Hôm qua tính làm playgirl hả ? hehe
- Hihi, đâu có.
- Hôm qua ngủ nhà thầy giáo đẹp trai hả ?
Nhỏ Trâm nhắc làm nó nhớ lại chuyện hôm qua, đỏ mặt rùi liếc con bạn :
- Khùng mày, hihi thôi đi về.
Lúc này Quốc Huy chạy ra, đến chỗ Trâm và Ny, cậu cười tươi như hoa :
- Nay làm bài thi tốt, đi ăn kem nhé, Huy khao, hihi
- Thì đương nhiên ông phải khao rồi. Nhỏ Trâm lém lỉnh.
Ba người lại vi vu trên đường và tắp vào quán café Bali, họ nói nói cười cười rất vui vẻ, kết thúc 1 ngày thi, còn 2 ngày nữa, phải cố gắng thôi, cả ba cùng hứa với nhau.
Hôm sau, nó đến trường sớm hơn mọi người, đang đi lên lầu thì thấy 2, 3 đứa con gái đang đi từ trên lầu xuống. Một đứa lên tiếng với nó :
- Này bạn, đã có thầy giáo rồi thì đừng có ham hố thêm Quốc Huy nữa.
- Mình không hiểu ý bạn. Nó ngạc nhiên trả lời
- Ok, vậy thì mình nói thẳng, bọn mình không muốn bạn dây vào Quốc Huy nữa.
- Xin lỗi, nhưng mình và Quốc Huy là bạn và bạn không có quyền cấm đoán mình.
- Cái gì ? Một con nhỏ tức giận khi nghe nó nói, nhỏ này giơ tay định tát nó thì bị nó chụp lại được, nó trợn mắt, gằn giọng nói :
- Bạn không có cái quyền bắt mình phải chơi với ai và không được chơi với ai. Nói rồi nó bỏ đi.
Thật là một đám hám trai mà, nó bực mình tự nghĩ và đi lên lớp. Đi qua phòng thầy Hiệu Trưởng thì nó thấy Phước Thiên đang ở trong đó. Không biết là có chuyện gì nhỉ ? Nghĩ rồi nó chạy thẳng lên lớp khi tiếng chuông báo hiệu giờ thi bắt đầu.
Chap 21 : Anh xin lỗi
Những ngày thi vật vã cuối cùng cũng qua đi, trường nó hình như sắp tổ chức một cái Event thì phải, ah đúng rồi, cuộc thi “ Sinh viên thanh lịch ” đây mà, mệt thật, sao nó chẳng thích mấy cuộc thi vớ vẩn này tý nào cả. Đọc bảng thông báo xong nó lắc đầu rồi đi lên lớp.
Lớp nó hôm nay lạ thật, bọn con gái trong lớp thì điệu đà hẳn lên, cả cái tướng đi cũng sửa nữa chứ. Nó lại típ tục định vị vào bàn đầu, thằng lớp trưởng bắt đầu đứng lên thông báo :
- Các bạn girl lớp 10KT115 nghe thông báo đây, trường mình đang có cuộc thi “ Sinh viên thanh lịch ” , chắc các bạn đã đọc dưới bảng thông báo rồi nên mình không nói nhiều nữa, 1 lớp sẽ cử ra 1 bạn đi thi, nào lớp chúng ta chọn ai đây ?
Cả đám nhao nhao lên, Ny và nhỏ Trâm cũng không quan tâm, chỉ lo ngồi tám với nhau, bỗng 1 giọng nam cất lên :
- Tớ đề nghị chọn bạn NaDy Ny, bạn ấy đẹp, lại còn lai Pháp nữa, học cũng đứng nhất nhì lớp, để bạn ấy đi thi lớp ta chắc chắn có giải.
- Phải đấy, phải đấy. Ngọc Trâm cũng được nè. 1 nam sinh khác lên tiếng
Bọn con gái có vẻ không ủng hộ nó lắm, cũng phải thôi, người nào được con trai thích nhiều thì sẽ bị con gái ghét nhiều hơn, đó là lẽ thường tình trong đời ( Lynh thấy vậy đó ) . Nó thì nhăn mặt, nó ghét mấy cuộc thi nhắng nhít này, nhỏ Trâm lại càng ghét hơn. Nó đứng lên nói :
- Ny thấy Ny không đủ tự tin với lại lớp còn rất nhiều bạn có thể đi thi.
- Trâm cũng vậy. Nhỏ Trâm cũng ý kiến
- Mà trong lớp này Ny có học lực khá nhất lớp và theo bọn mình thấy thì Ny xứng đáng đi thi nhất đó. Lớp trưởng nói
- Nó không thi thì thôi, việc gì phải năn nỉ. 1 nữ sinh nói.
- Vậy bạn xem lớp mình có ai có những điểm đầy đủ để dự thi bằng Ny, xinh đẹp, học giỏi, dáng chuẩn, nói được tiếng Pháp nữa, mình thấy chỉ có Ny là xứng đáng.
Cả lớp im lặng trước lời nói của lớp trưởng, cậu ấy nói đúng quá mà, nguyên lớp làm gì có ai được như pé Ny nhà ta, thế là trước những lời thuyết phục của lớp trưởng, Ny nghiễm nhiên phải đi thi mặc dù trong lòng không muốn tý nào.
- Ny đi thi đi, Huy tin là Ny sẽ thành công mà. Quốc Huy cười nhăn răng nhìn nó.
- Ờ…ờ…Nó nhăn mặt trả lời, nó không tự tin vào bản thân mình.
Reng…reng…reng…chuông vào học vang lên. Thầy giáo đẹp trai bước vào, anh nở nụ cười chết gái hỏi tất cả học sinh :
- Các bạn vừa trải qua kì thi như thế nào ? Tốt chứ ?
- Vâng, tốt thưa thầy . Cả lớp đồng thanh trả lời
- Ukm, vậy cuộc thi sắp tới, lớp trưởng đã thông báo cho các bạn chưa ? Và đã chọn được ai đại diện lớp mình rồi.
- Dạ, em đã thông báo và cả lớp cùng thống nhất chọn bạn NaDy Ny. Lớp trưởng đứng lên trả lời.
- Thế ah. Anh liếc mắt nhìn sang nó mỉm cười. Nó lại đỏ mặt trước cái nhìn của anh.
- Em cố gắng mang lại chiến thắng cho lớp nhé. Anh dịu dàng nói với nó.
- Dạ, em sẽ cố gắng thưa thầy.
- Tốt, tất cả các bạn vào tiết học thôi.
Hôm nay anh giảng bài cũng rất hay và nó để ý 1 điều rằng anh rất hay nhìn nó, 1 cái nhìn khá buồn, chuyện gì vậy nhỉ. Ra chơi thì nó bị Quốc Huy và nhỏ Trâm kéo xệch xuống canteen còn anh thì vẫn bị vây quanh bởi các nữ sinh. Trong trường bây giờ ai cũng nghĩ nó và Huy là một cặp vì đi đâu cũng có nhau ( toàn là Quốc Huy kéo nó đi đấy chứ ) , thâm chí cậu nhóc còn chuẩn bị cả bữa sáng cho nó nữa. Cuộc thi đã bắt đầu, nó cũng rối rít chuẩn bị cho cuộc thi nên không để ý đến Phước Thiên nữa. Quốc Huy và nhỏ Trâm thì giành nhau làm quản lí cho nó, các bạn nữ tuy ghét nó nhưng vẫn thay nhau chuẩn bị đầu tóc, trang điểm cho nó vì trong cuộc thi này, không ai muốn lớp mình thua cuộc cả.
Cuộc thi lên đến đỉnh điểm khi vòng chung kết chỉ còn lại 2 thí sinh là nó và Thúy An, cả 2 ngang tài ngang sức, đều học giỏi và thạo ngoại ngữ. Thầy hiệu trưởng là người cho ra nhận xét mà vẫn không biết thiên về bên nào. Vòng cuối cùng là vòng ứng xử, và người được quyền đưa ra câu hỏi là người có thế lực lớn nhất Blue Moon. Đó là người thừa kế của Denis. Hôm nay, anh mặc áo sơmi đen tuyền, tóc vuốt đứng như mọi ngày, quần jean dài và đôi giày màu nâu thẫm. Sau khi đặt câu hỏi cho Thúy An, anh quay sang nhìn nó, mỉm cười và hỏi :