watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Truyện Teen Tuyết Đen

Truyện Teen Tuyết Đen

Xuống Cuối Trang

Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Tuyết Đen full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.


- Khụ… khụ… khụ… - Nhã Thanh ho sặc sục, ra công ra sức dùng hai tay xua khói đi.
- Không chịu được khói thuốc lá sao? – Việt Lĩnh hỏi.
- Muốn chết luôn đây – Nhã Thanh bịt mũi.
- Vậy thì tôi không hút nữa. Cậu mà không ăn hết chỗ này tôi sẽ hun cậu bằng khói thuốc đấy.
- Đồ độc ác! Tôi là heo sao?
- Mua đồ ăn cho cậu mà bị gọi là độc ác à? Có nhầm không vậy? Ăn đi! Nói nhiều – Việt Lĩnh ấn vào tay Nhã Thanh cái hamberger to đùng.
Hoàng Nam vừa đi vào canteen. Theo sau là Cát Tường.
- Kia chẳng phải là Nhã Thanh sao? – Cát Tường cố tình chỉ cho Hoàng Nam thấy Nhã Thanh.
- Đáng ghét! Cười đùa vui vẻ vậy sao? – Hoàng Nam nghĩ thầm.
- Cứ cười đi Hoàng Nhã Thanh. Không lâu nữa đâu cô sẽ quên mất cách cười như thế nào – Hoàng Nam nhìn Nhã Thanh bằng đôi mắt tóe lửa.
Mắt Nhã Thanh vô tình đảo quanh canteen và cô đã nhìn thấy Hoàng Nam đang đứng nhìn mình sừng sộ.
- Ặc… - Nhã Thanh vỗ ngực mình.
- Uống cái này đi! – Việt Lĩnh mau mắn đưa bình nước trái cây cho Nhã Thanh.
- Thì ra là cậu tham ăn như vậy. Ăn đến mức chết nghẹn luôn – Việt Lĩnh châm trọc.
- Thế mà còn “tôi là heo sao” – Việt Lĩnh nhại lại câu của Nhã Thanh ban nãy.
Thế là cả hai lao vô đấu khẩu. Nhã Thanh quên luôn Hoàng Nam đang lườm mình.
Vẻ đẹp hình thức có thể thấy bằng mắt nhưng lại chẳng thể tồn tại cùng thời gian.
Nhưng vẻ đẹp của cô gái trước mặt tôi đây thì cần phải dùng tâm hồn để cảm nhận. Và vẻ đẹp ấy sẽ tồn tại vĩnh viễn.
Tôi thề sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ tâm hồn trong sáng của cô ấy.

__________

Đã một một tuần trôi qua từ hôm Hoàng Nam hôn Nhã Thanh rồi. Một tuần nay ngày nào Nhã Thanh cũng phải chứng kiến cảnh Hoàng Nam ôm hôn cô gái khác trong nhà. Sáng ra thì phải chứng kiến Hoàng Nam và Cát Tường ngồi cạnh nhau trên xe bus.
Sáng nay cũng vậy. Hoàng Nam và Cát Tường đang ngồi cạnh nhau bên hàng ghế phía bên phải trong xe bus. Nhã Thanh thì ngồi cạnh 1 nam sinh cũng mặc đồng phục trường Huyền Thoại bên hàng ghế bên tay trái.
Nhã Thanh ngả đầu vào lưng ghế. Mắt nhìn lơ đễnh ra bên ngoài kính xe (Nhã Thanh ngồi cạnh cửa sổ) Cô chẳng để ý ai lên ai xuống nữa.
- Thằng này. Ra chỗ khác ngồi! – Một giọng nói như ra lệnh vang lên. Nam sinh ngồi cạnh Nhã Thanh lập tức đứng lên nhường chỗ. Vậy mà Nhã Thanh cũng chẳng hay biết gì.
Nhã Thanh chợt thấy vai mình nằng nặng. Quay qua thì thấy một cái đầu màu nâu hạt dẻ đang gục trên vai mình. Một mùi thơm quyến rũ tỏa ra từ những sợi tóc bồng bềnh của người đó.
Nhã Thanh chọc chọc vào đầu người đó nhưng không thấy có phản ứng gì.
Ban đầu Nhã Thanh còn thấy dễ chịu vì mùi hương từ tóc người này nhưng giờ cô bắt đầu mỏi vai nên thấy hơi bực mình.
Nhã Thanh lại chọc chọc ngón tay trỏ vô đầu người đó nhưng vẫn không thấy người đó nói năng gì.
- Cốp!!! – Nhã Thanh cốc mạnh vào đầu người đó.
- Hoàng Nhã Thanh, cậu muốn chết à? – Người đó bật dậy quát.
- Bùi Việt Lĩnh? Là cậu sao? Cậu ở đâu chui ra vậy? – Nhã Thanh ngạc nhiên.
- Cái gì mà ở đâu chui ra? Tay con gái gì đâu nguyên xương không. Gõ đau muốn chết – Việt Lĩnh xoa xoa vào chỗ vừa bị Nhã Thanh đánh.
- Nếu biết là cậu tôi sẽ gõ mạnh thêm tí nữa – Nhã Thanh làm vẻ mặt tiếc nuối.
- Cậu giỏi đấy! – Việt Lĩnh giơ tay định cốc lại nhưng nhìn mặt Nhã Thanh đang nhăn lại như khỉ. hai mắt nhắm tịt Việt Lĩnh lại thôi.
Nhã Thanh đợi một lúc không thấy gì thì hé một mắt ra nhìn. Việt Lĩnh đã bỏ tay xuống từ đời nào rồi. Cậu đang dựa đầu vào lưng ghế mắt khép lim dim.
- Woa! Cậu ta đẹp trai quá! Công nhận là đẹp thật!
- Gương mặt cân đối nhìn hoài không thấy chán. Đôi lông mày đen rậm.
- Lông mi dài quá! Cái mũi thì cao mà lại thon gọn.
- Đôi môi đẹp một cách bí ẩn.
- Cậu ta làm mình ghen tị thật! – Nhã Thanh nhìn Việt Lĩnh một cách chăm chú.
- Cái con nhỏ kia? Con gái gì mà nhìn con trai như muốn ăn tươi nuốt sống vậy hả? – Hoàng Nam nãy giờ quan sát điệu bộ của Nhã Thanh. Cậu đang tức sôi máu.
- Nhìn đã chưa? – Việt Lĩnh ngồi thẳng dậy. Quay đầu qua nhìn Nhã Thanh. Ở góc độ của Hoàng Nam nhìn tới thì y như Việt Lĩnh vừa hôn Nhã Thanh vậy.
Hoàng Nam thấy trong lòng bực bội vô cùng. Đôi mắt trở nên u ám hơn bao giờ hết. Lồng ngực cậu nhói lên một cái rõ đau.
- Sao tâm trạng lại tệ thế này chứ? – Hoàng Nam nghĩ thầm.
- Ai… ai nhìn cậu đâu – Nhã Thanh bối rối. Đôi mắt màu nâu vàng của Việt Lĩnh làm Nhã Thanh hơi bấn loạn.
- Hôm nay cúp học đi! – Mắt Việt Lĩnh sáng lên vẻ thích thú.
- Cúp học? – Nhã Thanh chau mày.
- Đến chạm rồi. Xuống thôi! – Việt Lĩnh kéo tay Nhã Thanh chạy xuống xe.
- Cô được lắm Hoàng Nhã Thanh! Xuống xe ở chạm này sao? Định cúp học à? – Hai bên quai hàm của Hoàng Nam đang nhô lên vì cậu đang gồng.
- Con nhỏ đáng ghét! Sao nó lại thân với Quỷ Vương như vậy chứ? – Cát Tường tức tối.
- Này! Đi đâu? – Nhã Thanh hỏi trong khi vẫn đang bị Việt Lĩnh kéo tay chạy như bị ai đuổi.
- Đi đâu cũng được. Cậu muốn đi đâu tôi sẽ đưa cậu đến đó – Việt Lĩnh trả lời. Chân vẫn chạy đều đều.
- Tôi muốn đến thiên đường – Nhã Thanh nói giọng có vẻ nghiêm túc.
- Được! Bây giờ đi ăn sáng rồi tôi sẽ đưa cậu đến thiên đường – Việt Lĩnh hứa chắc nịch.
Nhà hàng XYZ
- Này! Ăn đi chứ! Sao ngồi tần ngần vậy? – Việt Lĩnh hỏi Nhã Thanh.
Nhã Thanh chọc chọc cái nĩa vào miếng bít tết, vẻ không mấy thích thú.
- Sao vậy? Không hợp khẩu vị hả? – Việt Lĩnh hỏi, ánh mắt quan tâm.
- Ngon lắm! Nhưng tôi không thích – Nhã Thanh mím môi.
- Vậy cậu muốn ăn gì? Tôi đưa cậu đi ăn – Việt Lĩnh không nổi giận mà còn tỏ ra quan tâm hơn.
- Thật không? – Nhã Thanh cười toe, mắt sáng rực.
- Thật! Ăn gì cũng được, trừ ăn đập – Việt Lĩnh cười nham nhở.
- Vậy thì đi! – Nhã Thanh hào hứng.
Công viên thành phố
- Này Hoàng Nhã Thanh, đây là món cậu thích sao? – Việt Lĩnh hỏi.
- Rất thích nữa là đằng khác – Nhã Thanh cười toe.
- Có gì ngon chứ? – Việt Lĩnh ỉu xìu.
- Tôi không có thói quen ăn sáng. Nhưng tôi thích được ngồi trong công viên ăn bánh mì thịt nướng và uống nước mía vào buổi sáng. Với tôi đó là sự bình yên – Nhã Thanh nói nhưng không nhìn Việt Lĩnh. Mắt cô đang típ lại vì thích thú.
Nhã Thanh đưa ổ bánh mì thịt nướng nóng hổi lên cắn một miếng thật to. Nhai ngon lành. Rồi hút một hơi nước mía.
- Chà! Tuyệt quá! – Nhã Thanh cười.
- Có thật là tuyệt vậy không? – Việt Lĩnh nhìn Nhã Thanh cười cũng cười theo nhưng đôi lông mày còn nhíu lại vẻ nghi ngờ.
- Cậu cũng thử đi! – Nhã Thanh đưa cho Việt Lĩnh ổ bánh mì.
Việt Lĩnh cũng há to và cắn một miếng. Nhai, nuốt, rồi hút một hơi nước mía.
- Đúng là cảm giác rất tuyệt! – Việt Lĩnh công nhận.
- Tôi đã nói mà – Nhã Thanh nói vẻ tự hào.
- Tôi chưa bao giờ gặp một cô gái đẹp đến thế này – Việt Lĩnh nhìn Nhã Thanh, nghĩ thầm.
- Vẻ đẹp hình thức có thể thấy bằng mắt nhưng lại chẳng thể tồn tại cùng thời gian.
- Nhưng vẻ đẹp của cô gái trước mặt tôi đây thì cần phải dùng tâm hồn để cảm nhận. Và vẻ đẹp ấy sẽ tồn tại vĩnh viễn.
- Tôi thề sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ tâm hồn trong sáng của cô ấy.
Việt Lĩnh nhìn Nhã Thanh bằng đôi mắt thật hiền trong khi Nhã Thanh đang cười cười nói nói, thao thao bất tuyệt nên không để ý đến ánh mắt của Việt Lĩnh.
Trường Huyền Thoại
Hoàng Nam đang tập bóng rổ để chuẩn bị cho giải đấu giữa các trường trung học phổ thông trên toàn quốc.
- Hoàng Nam, em nói chuyện với tôi một chút! – Huấn luyện viên (HLV) gọi Hoàng Nam.
- Dạ? – Hoàng Nam chạy đến.
- Em không khỏe ở đâu à? – HLV
- Dạ em hơi mệt một chút.
- Hôm nay tinh thần của em giảm sát đi rất nhiều.
- Em xin lỗi thầy.
- Thầy biết chương trình cuối cấp rất nặng. Em còn phải học để thi đại học. Nhưng trường ta đã 2 năm liền vô địch. Thầy muốn lần này chúng ta sẽ tiếp tục dành giải nhất.
- Dạ vâng. Thầy hãy yên tâm ạ! Em nhất định sẽ dốc hết sức.
- Em hãy mau lấy lại phong độ vốn có của mình đi. Từ đầu buổi đến giờ em chưa lên rổ được trái nào cả.
- Em xin lỗi thầy.
- Được rồi. Đi luyện tập đi! Đừng làm tôi thật vọng.
- Vâng thưa thầy – Hoàng Nam cúi chào rồi quay lại sân tập.
- Chết tiệt! Mình làm sao thế này? Rốt cuộc là tại sao người lại chẳng có chút tinh thần nào chứ? Rõ ràng mình đâu có mệt. Nhưng sao cơ thể lại rã rời không có chút sức lực thế này? – Hoàng Nam nghĩ thầm.
Quay lại với Nhã Thanh và Việt Lĩnh nhé!
- Đúng là thiên đường thật! Tôi cứ nghĩ cậu nói xạo tôi chứ - Nhã Thanh nói, mắt cô đang sáng lên vẻ thích thú.
- Gì chứ? Tôi là ai mà lại đi nói xạo con nhóc như cậu – Việt Lĩnh xoa đầu, điệu bộ tự mãn.
- Ai con nhóc hả? Chưa chắc cậu đã sinh trước tôi đâu – Nhã Thanh nhếch môi.
- Cậu sinh ngày bao nhiêu? – Việt Lĩnh hỏi.
- Ngày 20-11
Việt Lĩnh nghe xong bặm môi.
- Thế cậu sinh ngày bao nhiêu? – Nhã Thanh hỏi.
- 12-12

- Vậy thì từ này bỏ cái từ “con nhóc” đi nhé! Chú còn sinh sau chị nữa đấy.
- Này, tôi dẫn cậu tới “thiên đường” cậu còn chưa cám ơn tôi mà cứ cãi tôi leo lẻo vậy đó hả? Cậu có tin tôi đạp cậu 1 cái lăn xuống dưới kia không? – Việt Lĩnh làm bộ mặt đe dọa nhưng chỉ là đùa thôi.
- Rồi, tin! Cám ơn cậu! – Nhã Thanh chắp tay vái.
- Tôi chưa chết đâu mà vái.
- Phải chết rồi thì mới đến thiên đường được chứ.
- Vậy cậu chết rồi hả?
- Ừ, tôi chết lâu rồi – Nhã Thanh nói.
Việt Lĩnh quay qua nhìn Nhã Thanh một cái thật khẽ.
Nơi Việt Lĩnh đưa Nhã Thanh đến là một đồi cỏ xanh mướt. Dốc thoai thoải (nếu lên đây mà lười đi bộ xuống thì nằm lăn xuống cũng được đấy ^^) Thỉnh thoảng lại có một cây thông che bóng mát. Ở trên đồi này nhìn xuống có thể thấy những dải màu đỏ, màu vàng, màu trắng… rất thích mắt. Đó là những vườn hoa. Đà Lạt nhiều hoa mà.
Ở đây không khí rất trong lành. Trời không nắng. Gió thổi nhè nhẹ mơn man mái tóc. Thoảng trong gió là hương thơm của trà. Cảm giác rất dễ chịu.
Việt Lĩnh nồi bệt xuống đám cỏ mềm mại và Nhã Thanh cũng ngồi theo.
Rồi Việt Lĩnh đột nhiên nằm hẳn ra cỏ. Gối đầu lên tay, điệu bổ thảnh thơi. Cậu nhìn lên bầu trời xanh. Việt Lĩnh giơ một tay ra phía trước.
- Tôi đang chạm vào bầu trời đấy – Việt Lĩnh nói lơ đãng.
- Cảm giác thế nào? – Nhã Thanh hỏi.
- Cậu thử đi rồi biết – Việt Lĩnh kéo Nhã Thanh nằm xuống bên cạnh.
Nhã Thanh cũng làm theo Việt Lĩnh.
- Đúng là chạm vô bầu trời thật. Mây mềm mại như kẹo bông! – Nhã Thanh nói.
- Còn nền trời xanh kia mát như nước vậy! – Việt Lĩnh nói.
Việt Lĩnh cứ nằm nhìn lên bầu trời. Cậu hít thật sâu để tận hưởng bầu không khí dễ chịu nơi này.
- Sao im lặng vậy? – Việt Lĩnh quay qua hỏi Nhã Thanh.
- Ngủ mất rồi sao? – Việt Lĩnh chau mày. Nhã Thanh đang nằm ngủ ngon lành. Nét mặt thanh thản. Gió đang thôi làm một vài sợi tóc vướng lên mặt Nhã Thanh. Việt Lĩnh chồm người dậy, đưa tay vén những sợi tóc ấy ra. Đôi mắt cậu lúc này thật dịu dàng.
- Sao lại có thể ngủ dễ dàng như vậy chứ? Con ngốc này! Cậu không sợ tôi sao? Tin người như vậy cơ à? – Việt Lĩnh nghĩ thầm.
Việt Lĩnh từ từ hạ thấp đầu mình xuống để hôn Nhã Thanh. Nhưng khi môi Việt Lĩnh còn cách môi Nhã Thanh khoảng 3cm, Việt Lĩnh đột nhiên rướn người lên và đặt đôi môi đẹp một cách bí ẩn của mình lên trán Nhã Thanh. Nhã Thanh trở mình làm Việt Lĩnh hơi bối rối. Tưởng Nhã Thanh thức dậy nhưng thì ra cô nàng chỉ nằm nghiêng người qua thôi. Việt Lĩnh nằm xuống bãi cỏ. Cậu cũng nằm nghiêng về phía Nhã Thanh. Thế là bây giờ hai người đang nằm quay mặt vào nhau.
Nhã Thanh tỉnh dậy. Giật mình! Gương mặt Việt Lĩnh đang rất gần với mình. Cô có thể nhìn thấy từng lỗ chân lông của Việt Lĩnh. Trán cô và trán Việt Lĩnh đang chạm vào nhau. Gương mặt Việt Lĩnh hoàn hảo tuyệt đối. Không tì vết dù cu cậu đánh nhau như cơm bữa. Hơi thở đều đều thoảng mùi hương hoa sứ. Mặt Nhã Thanh bắt đầu chuyển sang màu đỏ. Tim đập mạnh
Việt Lĩnh và Nhã Thanh đang cùng đi bộ về. Cả hai đều im lặng vì hai người đang ngại ngùng chuyện ban nãy trên đồi cỏ.
- Cậu muốn về à? Tôi đưa cậu về nhà – Việt Lĩnh quyết định phá vỡ bầu không khí im lặng.
- Không cần đâu. Tôi tự về được mà – Nhã Thanh nói.
- Tôi đưa cậu đi thì sẽ đưa cậu về. Việt Lĩnh tôi là người có trách nhiệm lắm đấy – Việt Lĩnh vỗ ngực, giọng bông đùa.
Đột nhiêu từ phía trước vang lên những tiếng ồn ào.
- Bắt thằng chó đó lại!
- Không được để nó chạy mất.
- Hôm nay phải giết nó.
Việt Lĩnh và Nhã Thanh chưa kịp xác minh xem chuyện gì đã bị một người con trai đang cắm đầu chạy từ phía ngược lại va phải, cả 3 cùng té xuống đất.
Việt Lĩnh và Nhã Thanh đứng dậy nhưng người con trai kia vẫn nằm bẹp dưới đất. Mặt mũi người đó tím bầm. Người đầy máu.
- Nhã Thanh, cậu không sao chứ - Việt Lĩnh lo lắng.
- Tôi không sao? – Nhã Thanh lắc đầu. Rồi cả Việt Lĩnh và Nhã Thanh đều quay qua nhìn người vừa lao vào mình.
- Báo? – Việt Lĩnh nhận ra người con trai đó dù gương mặt người đó dính đầy máu và dày đặc những vết thương.
- Có chuyện gì vậy? – Nhã Thanh đến gần Báo và hỏi nhưng Báo kiệt sức nên không thể trả lời.

- Không liên quan đến chúng ta. Đi thôi! – Việt Lĩnh kéo tay Nhã Thanh.
- Cậu làm gì vậy? Người cậu ấy bị thương nhiều lắm. Đâu thể bỏ mặc được – Nhã Thanh níu tay Việt Lĩnh lại.
Đúng lúc đó thì có khoảng 20 thằng con trai chạy từ đâu đến. Tay cầm tuýp sắt.
- Nó kia rồi – Một thằng con trai chỉ cho cả bọn chỗ Báo đang nằm. Cả đám nhao nhao chạy tới nhưng rồi đứng khựng lại khi thấy Việt Lĩnh đang đứng ở đó.
- Quỷ Vương trường Huyền Thoại? – Một boy trong đám lên tiếng, hắn là đại ca của nhóm người đó.
- Thằng đó là người của cậu à? – Hắn cầm cây tuýp sắt và chỉ vào Báo
- Không – Việt Lĩnh trả lời.
- Vậy phiền cậu tránh ra để bọn tôi giải quyết thằng đó – Hắn có vẻ rất tôn trọng Việt Lĩnh.
- Được! – Việt Lĩnh kéo tay Nhã Thanh đi.
- Bùi Việt Lĩnh, sao cậu có thể thấy chết mà không cứu như vậy chứ? – Nhã Thanh tức giận giằng tay ra.
- Đó không phải là chuyện của tôi – Việt Lĩnh nói.
Nhã Thanh nhìn Việt Lĩnh, ánh mắt thất vọng tràn trề. Nhã Thanh cứ nghĩ Việt Lĩnh là người tốt, cô không biết rằng ngoài cô ra, Việt Lĩnh chẳng tốt với ai cả.
- Muốn đi thì cậu đi đi! – Nhã Thanh nói rồi quay mặt đi không thèm nhìn Việt Lĩnh.
- Thằng đó làm gì các cậu? – Việt Lĩnh quay qua hỏi đại ca của nhóm kia.
- Nó dám đến địa bàn của bọn tôi gây rối.
- Đánh cũng đã đánh rồi. Cho qua đi! – Việt Lĩnh nói.
- Đây là vấn đề danh dự của bọn tôi. Đâu thể cho qua được.
- Quỷ Vương tôi đã đích thân nhờ vả mà các cậu không chịu. Vậy thì tôi cũng chỉ còn cách bảo vệ danh dự của mình. Lên đi! – Việt Lĩnh vênh mặt, điệu bộ thách thức.
Cả đám đàn em bên kia chuẩn bị xông lên nhưng đại ca của chúng ra hiệu dừng lại.
- Được! Lần này tôi nể mặt cậu. Nhưng nếu thằng đó còn bén mảng đến địa bàn của tôi. Tôi sẽ chôn xác nó ở đó – Hắn nói.
- Chúng ta đi! – Hắn quay lại nói với bọn đàn em.
- Như vậy được chưa? – Việt Lĩnh quay lại nói với Nhã Thanh. Cậu cứ tưởng Nhã Thanh đang ngồi bên cạnh Báo, không ngờ Nhã Thanh đang đứng ngay phía sau cậu, mắt ngấn nước.

Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Truyện Teen Tuyết Đen
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé
Truyện Teen, Chồng hờ ơi! Vợ yêu chồng mất rồi!
Truyện Teen, Yêu lại từ đầu, em nhé! full
Truyện Teen - Anh Đã Tan Rồi
Truyện Teen Người Hùng Của Em
Truyện Teen Đừng Hôn Em
Truyện Teen Ký Ức Đẹp
Truyện Teen Biệt Thự Đen
Truyện Cực Hay Tưởng Nhầm Gái Hư Được Nhầm Gái Ngoan
Truyện Teen Hãy Cười Lên Anh Nhé... Để Kẻ Đến Sau Là Em Còn Cảm Thấy Hạnh Phúc
1234...101112»
Trang chủ
U-ON - 630