Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Tiểu Thuyết Ông Xã Hấp Dẫn Mê Hoặc Vợ full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
Nói xạo, cô này thật cho là hắn có ngốc nghếch không biết cô đang cùng hắn vạch rõ giới tuyến sao?
Nhiều lần, hắn cũng cố gắng muốn tìm cô hỏi nguyên nhân vì sao, thậm chí không nể mặt tới lấy lòng cô, nhưng là cô lại xem hắn như một cây đinh trong mắt, biểu hiện đối với hắn là chẳng thèm ngó tới, cũng chưa có sắc mặt nhã nhặn với hắn.
Hắn là người trời sanh ngông nghênh, chưa từng có thói quen đặc biệt đi lấy lòng phụ nữ, làm sao chịu được việc bị người ta "lăng nhục"! Cho nên từ đó trở đi hắn cũng không hỏi có gì không vui, dứt khoát thu thập quần áo chuyển ra sang phòng khách, hoàn toàn vạch rõ giới tuyến với cô, hai người có cuộc sống riêng của mình, tạo thành trạng thái hiện tại lạnh như "Băng".
"Em đi làm." Đông Ánh Thần lạnh lùng mở cửa lớn, vòng qua hắn đi về phía cửa thang máy, đưa lưng về phía trên mặt của hắn vẻ mặt cô mới xẹt qua cô đơn.
Không sai, cô làm hết sức xem như không thấy được hắn, bởi vì thấy hắn một chút cũng không có, vẫn là giữ một khoảng cách tương đối thì tốt hơn, không nhìn, không muốn, không nghe. . . . . .
Hắn nhìn bóng lưng lãnh lẽo của cô, môi cười một tiếng, đi vào bên trong nhà ——
Bà xã lãnh đạm, hắn đã sớm tập mãi thành thói quen.
Mấy ngày sau, sắp tới giữa trưa, Đông Ánh Thần mới vừa khách hàng nói xong một khoản làm ăn, đưa đi khách đi, cùng với thư ký ở lại trong quán cà phê thảo luận.
Lơ đãng ngẩng đầu, cô nhìn thấy Đỗ Thiên Hải đang đi vào trong khách sạn, bên cạnh mang theo một cô gái ăn diện hợp thời trang, hai người đi tới bàn ngoài ngồi xuống, giống như thân mật trò chuyện. . . . . .
Thần sắc của Đông Ánh Thần trầm xuống, nhưng ngay sau đó nói với thư ký bắt đầu sắp xếp lại văn kiện, chuẩn bị rời đi.
Cô và thư ký đi về phía cửa khách sạn, trên đường lại không thể không đi qua cái bàn chói mắt kia ——
"Cũng không phải là không nhận ra, ít nhất nên chào hỏi một tiếng." Đỗ Thiên Hải lên tiếng ngăn cản bà xã tựa dường như quên dừng bước. Mới vừa rồi cô cúi đầu bận rộn thu dọn đồ đạc, hắn liền thấy cô.
"Là anh sao! Ý không tốt, bởi vì bên cạnh anh có vị tiểu thư này này quá xinh đẹp, đến nỗi em mới vừa rồi chỉ lo thưởng thức cô ấy, không cẩn thận quên mất anh tồn tại." Đông Ánh Thần ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn và cô gái bên cạnh, đem giả dối kinh ngạc thuyết minh rõ ràng.
"Không sao, tình hình này anh sớm đã thành thói quen." Hắn cũng nói từ trống rỗng, trong lời nói tỏ vẻ hắn bị cô quên không phải chỉ có một hai ngày, tuyệt không ngoài ý muốn.
Nhưng không biết tại sao, hắn mặc dù thói quen bị cô bỏ qua, nhưng từ đầu đến không cách nào đối với cô bỏ qua hay hoàn toàn quên được, mỗi lần nhìn thấy cô cố ý làm như không thấy hoặc không thèm quan tâm, trong lòng hắn còn giống như là biết có ý gì, tổng hội không nhịn được muốn đi nhắc nhở chính cô tồn tại. . . . . .
"Hi, cám ơn." Cô gái ở đây đành nhận lấy, cho là Đỗ Thiên Hải không để ý, còn có chút đắc chí về phía Đông Ánh Thần nói cám ơn.
Hai vợ chồng đồng thời nhìn cô gái kia, lần đầu cô cảm thấy cô gái này thật là "Ngây thơ" làm cho người khác không nói gì. . . . . .
"Gíup anh giới thiệu một chút nha?" Đỗ Thiên Hải dẫn đầu đáp lời đề nghị. Nhìn người đàn ông mặt tây phục đứng ở phía sau Đông Ánh Thần, vóc người cao gầy là người có văn hóa.
"Vị này là Trần Tín Vĩ, thư ký của em. Anh ấy là chồng của tôi, Đỗ Thiên Hải." Nếu hắn đã mở miệng,cô cũng chỉ tốt phối hợp với giới thiệu, trước mặt người khác cùng hắn duy trì lẫn nhau.
Chương 4.3
"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, Đỗ tiên sinh." Trần Tín Vĩ đi trước đưa lên danh thiếp, nhợt nhạt cười một tiếng, khẽ khom người, cử chỉ khách khí hữu lễ.
Nhưng Đỗ Thiên Hải thật giống như từ trên người hắn cảm giác được một cổ không quá chân thành khách sáo, hơn nữa hắn nhìn mình chằm chằm trong ánh mắt dường như cũng mang theo vài phần đánh giá cùng châm chước. . . . . .
"Không dám nhận, bất quá ta danh tiếng dường như thật rất vang dội." Đỗ Thiên Hải thoải mái dựa lưng vào ghế một chút, đối với tiếng tăm của mình không chút nào khiêm nhường, thần thái bình thản ung dung lộ ra một cổ khí phách vương giả.
"Đúng vậy a, mọi người đều biết Đỗ tiên sinh rất hiểu được cuộc sống thượng lưu." Trần Tín Vĩ mặt mỉm cười, tầm mắt lơ đãng từ bên cạnh hắn thoáng nhìn qua.
Lại một lần nữa, Đỗ Thiên Hải cảm thấy câu này nghe giống như người hâm mộ khen tặng, làm sao cũng giống như mang theo một tia chế nhạo. Chẳng lẽ làm bí thư đã lâu, nói chuyện hình thức cũng sẽ giống như người chủ sao?
"Vậy cũng được, nhờ cưới được một bà xã tốt, anh mới có thể trôi qua những ngày thoải mái như vậy." Hắn đắc chí cười nói, nhìn lên người đứng ở bên cạnh bàn bà xã. Lời này, có lẽ cũng nói được có chút cố ý. . . . . .
"Cám ơn anh khích lệ." Đây là việc cô phải làm. Đông Ánh Thần cười nhạt một tiếng.
"Không khách khí." Đỗ Thiên Hải khẽ nghiêng đầu, cũng là cười đến sáng lóa như ánh mặt trời.
Hai vợ chồng trên mặt nụ cười bốn mắt nhìn nhau, trong đó ẩn hàm ngoại nhân sở không biết đấu sức cùng đấu. . . . . .
Bất quá ngồi ở một bên cô gái nũng nịu nhìn không nổi nữa ——
"Thiên Hải, anh đã quên em rồi nha." Cô gái giả bộ oán giận, đem bộ ngực hướng trên người hắn dán lên, hoàn toàn không có đem Đông Ánh Thần tồn tại ở trong mắt.
"Anh làm sao có quên mất em, tự giới thiệu với bà xã anh đi." Hắn cũng không chút e ngại khoác vai cô gái, giọng nói có chút dịu dàng, dáng vẻ của đại tình thánh .
Cô gái mềm mại gật đầu, ôm cánh tay hắn, nữa ngẩng đầu nhìn Đông Ánh Thần ——
"Này, tôi tên là Kay cùng với Thiên Hải là. . . . . . Bạn tốt." Cô cố ý dừng lại, cười đến dương dương đắc ý, dùng giọng nói quyến rũ đem từ cuối cùng nói xong rất ám muội, hơn nữa thần thái uyển chuyển.
Ỷ vào Đỗ Thiên Hải dám ở trước mặt bà xã ôm mình, thái độ của cô càng cao ngạo hơn .
"Nhìn ra được hai người các ngươi giao tình không tệ." Đông Ánh Thần tự nhiên hào phóng mỉm cười, nghĩ thầm người mù mới nhìn không ra hai người bọn họ không có giao tình ấy, quan hệ không tầm thường, nhìn chân của cô ấy muốn để lên người hắn.
Bất quá, còn có người hấp dẫn Đông Ánh Thần chú ý ——
"Bởi vì chúng tôi chơi rất thân, cho nên thường chạm mặt, cùng đi chơi. . . . . Xin lỗi! Không có mời Đỗ phu nhân, cô không có để ý sao?" Cô trên miệng nói xin lỗi, khoác tay chồng người khác không thấy chút nào giản ra, ngược lại giống như đang lo lắng phu nhân chính thức có tức giận hay không.
"Sẽ không, tôi một chút cũng không ngần ngại." Đông Ánh Thần không sao cả nói, còn có ý giải thích rõ ——
"Trên thực tế bởi vì tôi quá bận trong công việc, cũng thường xuyên lạnh nhạt chồng của tôi, để cho hắn cảm thấy một người rất nhàm chán, lúc này có bạn tốt như cô đến hắn vui đùa một
chút, giải buồn cũng tốt, dù sao trời vừa sáng hắn sẽ trở lại bên cạnh tôi." Cô hết sức có lễ phép nhìn đối phương biểu đạt ý cảm ơn của mình, cô cao minh châm chọc bất quá là chồng cô nhàm chán cần giải sầu, vui đùa để giết thời gian mà thôi.
"Cô!" Sắc mặt Kay tại chỗ đại biến, tức giận bị người ta nhục nhã.
"Tôi sao?" Đông Ánh Thần lạnh giọng hỏi, ánh mắt lườm lại, đáy lòng cũng toát ra một đám lửa giận, cũng muốn nhìn cô gái này có phải dám trước mắt Đỗ Thiên Hải nói năng lỗ mãng, cùng cô gây ầm ĩ một đoàn.
Thật ra thì cô cũng không muốn đôi co với cô gái này, nhưng nếu như các cô ấy muốn dẫm lên trên đầu cô, có chủ tâm tìm cô gây phiền toái, cô sẽ không im lặng không lên tiếng để mặc người ăn hiếp!
". . . . . . Cô không có hiểu lầm là tốt rồi." Kay không cam lòng nhịn xuống khẩu khí này, bởi vì cô cũng biết Đỗ Thiên Hải không thích phụ nữ ở hắn bên tai cãi lộn, vạn nhất lỡ như hắn không vui, chẳng phải bởi vì nhỏ mà mất lớn.
Muốn tìm người đàn ông có điều kiện tốt giống như Đỗ Thiên Hải đúng là rất khó tìm, cô cũng không thể dễ dàng để cho con cá lớn từ trong tay mình chạy đi.
"Yên tâm, tôi rất tin ông xã mình." Đông Ánh Thần cười cười nói, âm thầm hy vọng đối phương ngày sau đừng có ý đồ tới khiêu chiến sự chịu đựng của cô.
"Không sai, tình cảm vợ chồng chúng tôi không thể so với bình thường." Đỗ Thiên Hải cố ý nói, tay nắm chặt tay vợ hắn: "Bà xã, có muốn cùng thư ký của em cùng nhau ngồi xuống ăn bữa cơm hay không?"
Cô thấy một tay hắn còn khoác lên vai người khác, nghĩ đến thái độ hắn mới vừa rồi không thèm đếm xỉa đến, hiện tại lại còn nghĩ muốn mời cô và hắn còn có tình nhân ngồi cùng bàn ăn cơm. . . . . .
Cho dù hôn nhân của bọn họ chĩ có danh nghĩa, hắn cũng không cần làm cho cô vô trên danh nghĩa rơi vào tình cảnh khó chịu này chứ!
"Không được, chúng tôi còn phải về công ty mở hội nghị, hai vị chậm dùng." Cô rút tay về, hờ hững rời đi.
"Hừ, cái gì." Kay hừ nhẹ một tiếng, đối với thái độ cao ngạo của Đông Ánh Thần cảm thấy rất không chấp nhận.
Chương 4.4
Đông Ánh Thần định bước đi đột nhiên cảm thấy cô gái này thật là khiến người không thể nhịn được nữa!
Cô hít vào một hơi, lui về hai bước, nhìn cô gái kia đắc ý vênh váo kia. . . . .
"Kay, giọng nói của cô nghe cũng rất quen tai." Lời cô vừa ra khỏi miệng, trên mặt đối phương lập tức hiện lên vẻ kinh hoảng.
"Phải không? Cô nghe lầm sao! Tôi lại không thấy quá cô, làm sao có thể đã nói với cô." Kay sờ đầu tóc, vội vàng phủ nhận.
Vẻ mặt Đỗ Thiên Hải thoải mái mà uống cà phê, sắc mặt không có gì biến hóa.
"Nói cũng phải, tôi gần đây luôn nhận được một cuộc gọi do một người phụ nữ xa lạ gọi tới, đại khái là bởi vì lỗ tai chịu không ít quấy nhiễu, mới có thể lẫn lộn giọng nói của cô, bất quá cách nói chuyện không khách khí giống như vậy. . . . . . Chắc không phải là cô." Đông Ánh Thần cố ý giả bộ giọng nói do dự, nhưng kỳ thật từ khi nghe được Kay tự giới thiệu cô đã nhận ra, chẳng qua là không muốn ở trước mặt Đỗ Thiên Hải vạch trần cô ta vì yêu cho nên điên cuồng hành động, cùng với cô so đo quá nhiều. Không ngờ Kay được voi đòi tiên, lần nữa khiêu chiến sự chịu đựng của mình, như vậy cũng chỉ tốt quay đầu lại áp chế áp chế đối phương, làm cho cô ta khiêm tốn một chút.
"Dĩ nhiên không phải là tôi." Thấy giọng nói Đông Ánh Thần chần chờ, cô tự nhiên phủ nhận.
"Không phải là là tốt rồi, có thể thật là tôi đã nghĩ sai." Đông Ánh Thần không có cười, nhìn vẻ mặt Kay bất an, chợt quay đầu rời đi, để tránh ở lâu bị đả thương càng nhiều.
Cô vội vã đi ra phòng cà phê, bước đi về hướng xe, dáng người nhanh nhẹn đi qua đường, cô chợt thấy một trận choáng váng ——
"Cô có khỏe không?" Trần Tín Vĩ kịp thời ổn định thân thể mảnh mai, đỡ lấy hai vai gầy yếu của cô.
"Không có chuyện gì, chẳng qua là hơi chóng mặt." Cô nhắm mắt lại, đợi chờ cơn choáng váng kia biến mất.
"Tối hôm qua cô lại thức đêm làm việc sao?” Hắn suy đoán không chút khó khăn, hơn nữa tin tưởng chuyện mới vừa rồi nhất định ảnh hưởng tới cảm xúc của cô không nhỏ, chẳng qua là cô cố ra vẻ kiên cường, giả bộ được như không có chuyện gì xảy ra.
"Ngủ trễ một chút mà thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ không chuyện." Cô mở mắt, cảm giác khá hơn một chút.
"Tôi đỡ cô lên xe." Hắn lo lắng cô sẽ té xuống.
"Cám ơn." Đầu còn có chút choáng váng, cô tiếp nhận ý tốt của hắn, nhưng lại tránh cử chỉ thân mật không để hắn ôm, mà đổi thành để hắn dìu cánh tay, chậm rãi đi về phía trước. . . . . .
Vừa đi, Trần Tín Vĩ đưa tay thay cô che ánh mặt trời chói mắt, cẩn thận từng li từng tí đưa cô lên xe.
"Chồng cô có tiền như vậy, thật không biết vì sao cô làm việc bán mạng như vậy." Nhìn sắc mặt cô có vẻ tái nhợt. Trần Tín Vĩ thấy cô vất vả cực nhọc, cảm thấy cô thật sự không giống như mấy phu nhân nhà giàu kia.
Theo lý thuyết nợ nần công ty đáng lý chồng của cô phải ra mặt giải quyết, vận chuyển buôn bán trạng huống cũng cho thấy khởi sắc, cô hẳn là không cần phải làm việc cực khổ như thế mới đúng, nhưng ngược lại lúc hắn mới vào công ty thấy cô tận lực kiếm tiền, thường xuyên làm quá sức .
"Có ai có chê nhiều tiền ? Làm sao, hiện tại ngay cả cậu cũng bắt đầu đồng tình, cảm thấy tôi rất đáng thương?" Cô nhàn nhạt hỏi. Kể từ khi cô gả cho một Hoa Hoa Công Tử đỉnh đỉnh nổi danh, bên ngoài thường nhìn cô với ánh mắt đồng tình, cho cô là không ai thương yêu, là cô gái đáng thương.
Nhưng mà ..đây cũng không phải là hoàn toàn không có lợi, ít nhất cô cũng bởi vì được đồng tình nên nhận được thêm vài nét bút người khách nữ, cũng có người bởi vì thân phận Đỗ Thiên Hải mới nguyện ý cùng cô bàn hợp đồng, cảm thấy sau lưng cô có "Long Đằng" giúp đỡ, nên làm ăn tới cũng tương đối có bảo đảm.
"Không phải, tôi chỉ là cảm thấy cô nên đối với mình tốt hơn một chút, còn có. . . . . . Hắn cũng giống …." Hắn làm sáng tỏ mình không có ác ý, chẳng qua là hy vọng cô yêu mình một chút. Hơn nữa nhớ tới chuyện xảy ra vừa rồi, hắn liền không nhịn được thấy thật bất công với cô, cảm thấy chồng của cô đối với cô rất quá đáng, làm sao có thể làm trò truyện với vợ mình mà còn ôm tình nhân bên cạnh, còn dám nói cô là bà xã trước cô gái kia, chẳng lẽ đó là lời nói với vợ mình sao?
Chương 4.5
Trần Tín Vĩ nhìn cô trầm tĩnh, nghĩ thầm nếu như đổi lại mình, sẽ không bỏ qua được một cô gái tốt như vậy. . . . . .
"Tín Vĩ, chồng của tôi cũng không có bạc đãi tôi." Môi của cô nở nụ cười, vẻ mặt giống như cám ơn sự quan tâm của hắn, đã ở nói "Tôi rất khỏe" .
Nói thật, cô cũng không cảm thấy Đỗ Thiên Hải bạc đãi cô cái gì, hắn chẳng qua là chiếu vào hợp đồng hôn nhân hắn có cuộc sống riêng của mình, hơn nữa lúc trước còn cho cô thiếu rất nhiều tiền, rồi lấy lợi tức thấp để cô từ từ hoàn lại, không tính kỳ hạn.
Chỉ bất quá, cô hiện tại không thể từ từ trả, bởi vì lòng của cô đã vượt qua bổn phận nên có, bị tổn thương nặng nề, cho nên cô không muốn mạo hiểm lần nữa ở lại bên cạnh hắn, sợ tới gần quá hắn vừa có sinh ra chuyện không nên có. Vì vậy cô muốn cố gắng làm việc kiếm tiền, nghĩ tại trong thời gian ngắn nhất trả hết nợ hắn tất cả tiền nợ, chuộc lại tự do của cô, rời xa tất cả có liên quan đến hắn. . . . . .
Đau, một lần là đủ rồi.
"Tôi biết rồi." Hắn biết điều không nói thêm lời, biết cô không vì tổn thương trở thành người yếu, hơn nữa mỗi lần chỉ cần có người ở trước mặt cô nhắc tới chồng của cô là cô luôn che chở hắn, thay tên lãng tử kia nói tốt.
Nhưng vừa rồi mới thấy, hắn thật là thay cô cảm thấy không đáng giá, cảm thấy cô thật là ngốc. . . . . .
"Về công ty trước đi trước ăn bữa trưa, tôi biết có một tiệm ăn cũng không tệ lắm. Cô sẽ không bạc đãi nhân viên sao?" Hắn đổi giọng nói, chuẩn bị đưa cô đi ăn cơm, bổ sung thể lực.
Sáng nay giúp cô mua bữa ăn sáng còn chưa ăn, thì đã cùng khách hàng nói chuyện cả buổi sáng, khó trách cô hoa mắt.
"Tốt, tôi mời khách." Cô nhếch môi cười tươi, giờ phút này thật rất muốn ăn thật ngon bữa cơm, nghe nói bụng no đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
"Cho là tôi sẽ khách sáo với cô sao?" Hắn cười nói, chuyển động tay lái.
Trong quán cà phê, Đỗ Thiên Hải vỗ vỗ cằm trầm tư, vừa rồi nhìn về nơi xa thấy Đông Ánh Thần dựa ở bên cạnh Trần Tín Vĩ, rồi hắn còn đưa cô vào bên trong xe, dường như nói chuyện một lát mới rời đi. . . . . .