Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Tình yêu dịu dàng full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
- Tao cấm mày đến gần cổ, đừng để bạn bè bị sứt mẻ đấy.
Dương cười châm biếm :
- Anh em bà con nhau mà mày có quyền lực với cổ vậy sao ? Lạ thật. Không có ai tỏ ra ghen tuông khi bạn bè thích em gái mình. Kiểm tra lại thần kinh của mày đi Quốc.
Quốc rất muốn đấm cho Dương một cái, nhưng bị khống chế vì bí mật phải giữ, anh đành cố nhịn, chỉ buông ra một câu đe dọa :
- Nếu không muốn Thùy biết, thì hãy chấm dứt, cái trò săn đón đó đi.
Dương cười khinh bỉ :
- Mày không thể nghĩ ra cái gì hay hơn một chút sao ? (hết trang 109)
- Cho là mày không cần Thùy thì cũng không chinh phục được Quỳnh đâu.
- Vậy à ? Thử xem.
Quốc hừ một tiếng, rồi bỏ đi ra sân. Dương thản nhiên đến ngồi vào bàn vẽ. Cử chỉ khiêu khích lúc nãy biến mất. Anh ngồi trầm ngâm nghĩ về phản ứng của Quốc. Không ngờ hắn nóng nảy như vậy. Anh hiểu rằng từ lúc này , hai bên sẽ trở thành thù nghịch vì Quỳnh. Và anh quyết tâm sẽ đoạt cho được cô từ tay Quốc.
Tình yêu dịu dàng - Chương 07
Quốc dựng xe trước cổng trường, rồi ngồi lên yên xe chờ. Đây là lần đầu tiên anh đón Quỳnh ở đây. Hơn tuần nay, cô luôn tìm cách tránh mặt anh. Đã vậy còn đi chơi với Dương. Hành động của cô chẳng khác nào sự chống đối thách thức. Cô làm anh mất ngủ vì tâm trạng bất an. Và anh trở nên liều lĩnh bất kể.
Một lớp học đang đi ra, Quốc nghiêng đầu nhìn vào sân tìm Quỳnh. Anh thấy cô đang đi trên hành lang và anh quay mặt ra phía ngoài đường chờ cô đi ra.
Chợt Sương và Thùy đi về phía anh, Quốc vừa nhận ra hai người thì Sương đã đi nhanh đến anh, mặt tươi rói :
- Anh đến tìm em hả ?
- Không. Anh đến đón Quỳnh.
Sương cụt hứng, mặt tiu nghiu :
- Vậy mà em tưởng… Quỳnh nó còn trong kia kìa, bộ nhà anh có chuyện gì hả ?
- Không.
- Tại thấy anh tìm nhỏ Quỳnh, em tưởng có chuyện gì.
Quốc nói lơ đãng :
- Cũng có đấy. Em về truớc nhé. Hẹn hôm nào gặp.
- Chiều anh có đến chỗ bida không ?
Sương thì biết có một chỗ mà Quốc hay tới, nên bao giờ muốn gặp anh, cô chỉ hỏi chỗ đó. Và Quốc hiểu ngay, anh lắc đầu :
- Anh không biết. Đừng tời đó chờ, anh không hứa trước đâu.
Sương nguýt anh một cái thật dài :
- Thấy ghét ghê. Làm người ta cụt hứng.
Quốc cười không trả lời. Anh chờ hai cô đi rồi mới nhảy xuống xe, định đi vào sân trường tìm Quỳnh.
Nhưng Quỳnh đã đi ra. Cô đã thấy Hồng Sương đứng nói chuyện với anh. Cô định sẽ giữ vẻ thản nhiên và giữ đúng khoảng cách trước mặt Sương. Không nhờ Quốc dám xông vào tìm. Điều đó là cô đâm ra lúng túng.
Năm phút sau, cả hai đã ngồi đối diện nhau trong quán nước. Quốc định tra hỏi Quỳnh về buổi tối Dương đưa cô về, thì Quỳnh đã lên tiếng trước.
- Tìm em như vậy, anh không sợ bạn em nghĩ sao ?
- Anh không quan trọng chuyện đó. Anh gặp em để hỏi cho ra lẽ. Em đã làm gì trong tuần rồi ? Trả lời trung thực đi.
Quỳnh hơi ngạc nhiên về vẻ cau có đó. Cô hỏi lại :
- Anh hỏi để làm gì ?
- Em chuyển qua thằng Dương hồi nào vậy Quỳnh ? Anh không nhờ em lo xa thế.
Quỳnh tái mặt. Bình thường, cô nói chuyện rất nhỏ nhẹ, thanh tao. Nhưng hôm nay, sự giận dữ làm cô trở nên khô khan.
- Anh nói chuyện khó nghe quá. Không có gì để nói nữa.
Cô đứng bật dậy định về, nhưng Quốc đã chồm qua bàn kéo tay cô lại
- Ngồi xuống, đừng coi thường anh như vậy.
- Chính anh đã coi thường em trước.
Quỳnh nói và cố gỡ tay anh ra :
- Em không đồng ý anh làm như vậy.
- Vậy thì em ngồi xuống đi.
Quỳnh nhìn quanh. Thấy vài người ngồi nhìn sang bàn mình, cô quê quá, vội ngồi xuống và rút tay lại. Quốc buông cô ra, và cũng ngồi xuống.
- Tại sao mấy ngày nay em tránh mặt anh ?
- Chuyện này đã nói nhiều lần rồi, anh đã biết tại sao rồi mà.
Quốc cười gằn :
- Lúc trước thì anh nghĩ em ghen với bạn em, nhưng bây giờ anh nghĩ khác, em có nghĩ là nếu quyến rũ thằng Dương, Thùy sẽ không để em yên không ?
- Không ngờ anh nghĩ về em như vậy. Em càng thấy ghét anh hơn.
Quốc quắc mắt lên :
- Anh không nghĩ khác được, nếu không chính mắt thấy em đi chơi với nó, có lẽ anh sẽ còn nghĩ em trong sáng lắm.
- Tùy anh. Em không giải thích.
- Dương nó bảo sẽ tấn công em, em nghĩ sao ?
“Không ngờ anh ta táo bạo như vậy”. Quỳnh nghĩ thầm, bỗng nhiên cô thấy hoảng sợ.
- Em không muốn giành giật cái gì của bạn bè cả, em chỉ nói vậy thôi, còn mọi người đánh giá về em thế nào thì tùy mọi người.
Cô chợt cười buồn :
- Em thua kém tất cả bạn bè và thân phận thì hèn kém. Em biết người ta sẽ nghĩ em tìm cách vươn lên bằng cách chinh phục những người giàu, anh cũng không ở ngoài suy luận đó phải không ?
Quốc hơi lúng túng :
- Em đừng mặc cảm như vậy.
- Em không thể không mặc cảm, anh luôn làm cho em thấy mình không bằng ai và em biết thân nên tự rút lui, như thế anh chưa hài lòng sao, còn kiếm chuyện hạ thấp em ?
- Anh không có ý đó, nhưng anh không chịu nổi khi thấy em đến với bạn anh.
Quỳnh nhìn thẳng vào mắt Quốc, khuôn mặt nghiêm trang :
- Nếu anh bức bách em thì em sẽ làm như vậy.
Đó là một sự thách thức mà Quốc không ngờ cô dám nói. Anh nghiến răng, quắc mắt nhìn cô :
- Vậy thì cô ra khỏi nhà tôi đi, tìm tới người nào đó có thể bảo bọc cô đi, cô thì chỉ cần bao nhiêu đó thôi là đủ rồi.
Nói xong câu đó, anh hả hê nhìn cô. Sự ghen tuông làm anh muốn dồn Quỳnh vào chân tường. Hạ thấp cô để thoả mãn tính hiếu thắng.
Mà quả thật Quốc đã thành công. Đó là đòn quá nặng đối với Quỳnh. Cô choáng váng ngồi lặng đi không đủ can đảm nhìn vẻ đắc thắng của anh.
Khá lâu cô mới bình tĩng lại và lặng lẽ đứng dậy :
- Em sẽ không để anh có tư tưởng em ăn bám nữa. Anh yên tâm. Không phải chỉ một mình em, mà cả mẹ em cũng không dựa vào gia đình anh nữa.
Cô nhanh chóng rời khỏi bàn, bỏ đi như chạy ra phía cổng.
Quốc sững sờ ngồi yên không ngờ Quỳnh phản ứng như thế. Anh muốn thấy cô khóc và thề thốt sẽ không yêu ai ngoài anh. Anh chỉ có thứ vũ khí duy nhất để khống chế cô, đó là sự lệ thuộc vào gia đình anh của mẹ con cô. Anh đã quen cư xử với cô theo cách đó, nên khi cô vùng lên, anh thấy hụt hẫng.
Anh ngồi im nhìn theo đến lúc Quỳnh mất hút ngoài đường. Chợt một tiếng nói sau lưng làm anh giật mình.
- Em có thể ngồi cùng bàn với anh không anh Quốc ?
Quốc quay lại, anh nhận ra Thùy. Cô đang đi vòng qua phía trước mặt anh, tự ý kéo ghế ngồi xuống.
- Có phải anh với Quỳnh không phải là anh em không ?
Bị một người biết bí mật của mình, đối với Quốc là một điều cấm kỵ. Anh khó chịu nhìn Thùy, chưa biết nói thế nào thì cô nói tiếp :
- Lúc nãy thấy cử chỉ của anh với nó lạ lạ nên em tò mò. Em nghe hết rồi.
Quốc khó chịu ra mặt :
- Anh quý Thùy, vì em là bạn của bạn anh. Nhưng tất cả đều có ranh giới, anh không thích Thùy nhảy bổ vào câu chuyện của anh..
Thùy tỉnh bơ :
- Em cũng biết như vậy là xấu, nhưng Hồng Sương với em là bạn thân. Thấy bạn mình bị gạt gẫm em áy náy lắm.
Quốc chợt nhếch môi cười, một nụ cười đầy ẩn ý.
- Tốt nhất là em nên lo cho chính em đi, chắc gì em đã không bị gạt gẫm.
Thùy cau mày :
- Anh nói vậy là sao ?
- Em hãy hỏi thằng Dương xem.
Thấy Thùy ngẩn ngơ suy nghĩ, anh bồi thêm :
- Cám ơn em đã quan tâm chuyện của anh, nhưng cách hay nhất là hãy lo cho em, hãy giữ kỹ người yêu của mình, nếu em không muốn bị đá.
- Nhưng thực chất là anh thương ai trong hai người bạn của em ?
Quốc nhún vai :
- Em là một cô bé tò mò và hơi thiếu thận trọng đấy . Mai mốt đừng như vậy nữa, nếu không phải anh thì em đã bị chửi rồi.
Thấy vẻ quê quê của Thùy, anh cười đầy chế giễu, rồi đứng dậy với dáng điệu cố ý lễ phép.
- Xin phép cho anh rút lui.
Đi vài bước, anh chợt quay lại, ngồi hẳn xuống trước mặt Thùy :
- Em có thể nói với Sương, nếu em thích, anh không thanh minh gì cả.
Bị Quốc nói cho mấy câu, Thùy quê đến đỏ mặt. Cô thấy mình lố bịch quá. Nên dù rất muốn biết Quốc yêu ai, cô cũng không dám hỏi.
Vẻ ngượng ngùng của Thùy làm Quốc như trút đi sự bực tức. Anh khoan khoái đứng lên rời quán. Thật ra, anh không ghét cách tò mò vô tư của Thùy. Nhưng bị cô ta hỏi giữa lúc đang bực mình, nên anh trút vào cô cho đỡ bực.
Buổi tối, khi Quỳnh lau rửa trong bếp, anh xuống đứng bên cạnh cô, nói nhỏ :
- Lúc trưa anh nóng quá nên nói bậy, đừng giận anh.
Quỳnh quay phắt lại. Theo bản năng, cô ngó lên cầu thang một cách sợ hãi. Quốc nói như trấn an :
- Không có ai ở nhà hết, em đừng ngại.
Anh buớc qua đứng sau lưng Quỳnh, choàng tay qua người cô :
- Lúc trưa em giận anh lắm phải không ?
- Em không giận, chỉ suy nghĩ xem sẽ thuyết phục mẹ em như thế nào, và tìm chỗ nào cho thích hợp.
- Đừng nghĩ tới chuyện đi nữa, ở lại đi em, mai mốt anh sẽ không nói bậy nữa.
Quỳnh lắc đầu :
- Anh không nói, nhưng luôn nghĩ, từ lâu em đã lờ mờ thấy điều đó. Nhưng trưa nay, khi anh nói ra, em thấy như vậy là hết rồi. Trong thâm tâm, anh luôn coi thường em.
- Không phải, anh yêu em thật lòng, anh thề đó.
- Người ta có thể vừa yêu vừa khinh. Anh đã dạy cho em biết điều đó.
- Em đừng mặc cảm rồi suy đoán xa xôi Quỳnh ạ.
Quỳnh vẫn không lay chuyển :
- Em biết, nếu em là con nhà giàu, mẹ em cũng giàu có quyền lực như mẹ anh thì anh đã không dám cư xử với em như vậy. Trong tình yêu, em quan trọng chuyện đẳng cấp lắm. Em không xứng với anh đâu.
Quốc hạ giọng, cách nói quy lụy đến tội tình :
- Nhưng cái đó không liên quan gì đến tình cảm, anh yêu em thật mà.
- Không có em rồi anh cũng sẽ yêu được người khác thôi.
Quốc chợt siết mạnh cô, nói như thú nhận :
- Anh không dối em là anh hay đi chơi với bạn em, và vài người khác nữa. Nhưng anh coi mấy người đó như trò giải trí lúc không đi chơi được với em. Từ đây về sau, anh chỉ biết có mình em thôi.
- Em không tin đâu.
- Anh thề đi, mai mốt anh không quan hệ với mấy cô đó nữa. Dù không được công khai yêu em, anh cũng bằng lòng chấp nhận hoàn cảnh của mọi người.
-Thôi anh à. Em mệt mỏi cách lén lút lắm. em cảm thấy như mình bất chính, sống như vậy em chịu không nổi. Cộng thêm chuyện không tin anh, thà chia tay nhau cho đỡ khổ.
- Làm như vậy em không sợ anh khổ sở, không có em, anh cảm thấy cuộc sống vô vị lắm.
Thấy Quỳnh đứng thừ người do dự, anh tấn công thêm :
- Mấy ngày nay anh đau khổ ra sao em biết không ? Cứ nghĩ chuyện mất em thì anh muốn chết cho xong. Người quan trọng nhất với mình không còn là của mình nữa, em thử xem bi đát đến đâu.
Anh chợt quay người Quỳnh lại, cúi xuống hôn cô thật mãnh liệt. Quỳnh cũng quên cả mình đang ở đâu. Cô vòng tay qua cổ anh, đầu óc quay cuồng trong cảm giác đê mê.
Cả hai không biết bà Nghị đang đi xuống cầu thang. Thấy cảnh trong bếp, bà sững người đứng nhìn một hồi lâu.
Quốc buông Quỳnh ra, anh định kéo cô đến đúng phía tường thì chợt thấy bà Nghị. Anh lập tức buông tay Quỳnh, bối rối mỉm cười :
- Mẹ về lúc nào vậy ?
Quỳnh không cười nổi như Quốc. Cô sợ nhói cả tim. Tay chân anh lạnh ngắt. Giọng cô tắt nghẽn không nói được. Nếu trong đời có gì làm cô sợ điếng, thì chính là bây giờ.
Bà Nghị nhìn cả hai hồi lâu. rồi nghiêm nghị :
- Quốc lên đây mẹ bảo.
Bà quay lưng đi lên lầu. Quốc cũng vội đi theo.
Anh quay lại nhìn Quỳnh, cái nhìn ngán ngẩm vì sợ rắc rối hơn là trấn an cô. Và Quỳnh rã rời tựa vào tường nhìn chỗ khác.
Trên lầu, bà Nghị ngồi dựa ngửa ra ghế, dáng điệu đầy vẻ bất mãn :
- Mẹ không ngờ con nhăng nhít kiểu đó, thật là mất mặt quá. Con định làm chuyện gì đây ? Quen với nó bao lâu rồi ?
- Con không nhớ, nhưng cũng đã lâu.
- Rồi có định cưới nó không đây ?
- Con chưa biết.
Tình yêu dịu dàng - Chương 08
Bà Nghị hơi chồm tới, gằn giọng :
- Không có chuyện cưới hỏi ở đây, phải chấm dứt ngay cho mẹ. Bộ ngoài đường hết con gái rồi sao ? Thật là mất mặt mẹ.
Quốc thoáng nhăn mặt :
- Làm gì mà mẹ bảo mất mặt ? Mẹ nói quá rồi đó.
Bà Nghị đập tay xuống bàn :
- Còn không à? Hết chuyện rồi đi qua lại với con của người ở như vậy là vinh dự lắm sao? Chuyện này mà lọt ra ngoài thì người ta cười vô mũi của mẹ. Mẹ thiệt không ngờ là con tệ đến mức như vậy.
Quốc chống chế:
- Quỳnh cũng đâu có tệ hả mẹ. Cổ có học thức, đẹp và nết na, làm gì mà mẹ khinh người ta như vậy?
- Cho là đẹp thì sao hả? Bộ đẹp là đủ để cứu vãn danh dự hả? Mẹ thấy con bạn bè rộng rãi, tưởng con khá lắm, ai ngờ lại tự hạ thấp mình như vậy, thật là làm mẹ thất vọng quá.
- Mẹ cũng hay khen cổ lắm mà, sao mà lại tự nhiên quay ra phản đối con dữ vậy?
Bà Nghị cau mày:
- Mẹ khen là chuyện khác. Ai đời con trai một gia đình có tiếng tăm lại đi tằng tịu với con của người ở. Đầu óc của con để ở đâu rồi? Ba con mà biết được là ổng làm giặc lên đó.
Bà chợt ngưng lại, nhìn Quốc lo ngại:
- Này! Con có làm gì nó chưa? Có để xảy ra chuyện gì chưa?
Quốc lắc đầu:
- Tụi con còn đi học mà. Con đâu dám làm bậy đâu.
Bà Nghị thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy cũng tốt, đó không phải là rắc rối. Nhưng con có ý định gì không đó?
- Dạ không.
- Vậy con còn định quen đến chừng nào đây?
- Con cũng chưa quyết định gì hết, cứ để như vậy đi.
Bà Nghị vội gạt ngang:
- Không được. Con phải chấm dứt ngay đi. Nếu không mẹ sẽ đuổi cả hai mẹ con của nó ra khỏi đây ngay.
Quốc không ngờ là mẹ của mình lại làm căng đến như vậy. Anh vội trấn an bà:
- Chuyện gì ở đâu còn có đó mà mẹ. Đừng làm lớn như vậy. Con là con trai, quen với ai cũng đâu có mất mát gì. Mà con cũng không có ý định cưới cổ đâu, con biết gia đình của mình mà.
- Nếu con ý thức được như vậy thì tốt.
Bà Nghị nói buông xuôi. Thái độ nửa vời của Quốc làm cho bà đỡ lo một chút. Nhưng yên tâm tuyệt đối thì chưa. Tối hôm sau chờ Quỳnh dọn dẹp xong, bà Nghị gọi cô lên phòng riêng. Nhìn vẻ khép nép sợ sệt của cô, bà rất hài lòng. Nhưng cũng nói phủ đầu:
- Lâu nay tôi tưởng cháu tôn trọng gia đình của tôi lắm, không ngờ là cháu qua mặt của chúng tôi, coi chúng tôi không ra gì cả.
Quỳnh không trả lời, chỉ cúi gằm mặt nhìn xuống. Bà Nghị trấn áp thêm:
- Có phải là gia đình này quá ư dễ dãi, nên cháu coi như không ra gì hết phải không?
Quỳnh nói khẽ, giọng khàn khàn đến mức nghe không thành tiếng:
- Dạ, con không bao giờ dám nghĩ đến như vậy .
- Tôi lại thấy ngược lại đấy, chứ nếu như biết mình là ai thì cháu đâu dám lộng hành đến như vậy.