Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Hôn Lễ Tháng Ba full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
“À, thì ra là vậy. Cô nói xin lỗi cái gì?” Tôi ngồi xuống mép giường, gặng hỏi.
“Không…không biết…”
“Cô…cút…cút!” Tôi gầm lên, chỉ tay ra cửa.
Mễ Lan không nói gì, cầm cái giẻ lau định bỏ đi.
“Mễ Lan…”, tôi khó nhọc cất tiếng, mắt không nhìn cô ta. Khi Mễ Lan đi đến gần cửa, tôi nói chậm rãi, đầy tuyệt vọng: “Cô không biết nắm bắt hay sao, cô chỉ chờ sự bố thí của người khác phải không?”
“Nắm bắt cái gì?” Mễ Lan ngơ ngác, giọng run run hỏi.
“Hạnh phúc của cô, lòng tự trọng của cô!”
“Em đã sai…Anh muốn đánh đuổi em phải không? Xin anh đừng đuổi em. Hãy để em ở bên anh và con, em sẽ không dám động vào bức ảnh nào nữa, chỉ cần anh không đuổi em, anh muốn em làm gì cũng được!” Mễ Lan nghẹn ngào, nước mắt như mưa rồi quỳ sụp xuống.
Tôi còn có thể nói gì đây, tôi còn hy vọng sự giao lưu chia sẻ nào nữa, làm sao để cứu vãn?
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt, xua tay ra hiệu, bảo cô ta đi ra.
Có lẽ tất cả đã sai lầm ngay từ lúc bắt đầu.
3. Khi tôi để đơn ly hôn trước mặt Mễ Lan, cô ta kinh ngạc, hoảng hốt.
Đầu tiên là khóc, nước mắt đầm đìa, cứ như là đã vay nước của Long Hải Đông Vương, sau đó quỳ lạy, van xin, nhận lỗi.
Tôi hỏi, cô sai chỗ nào.
Cô ta ngây người không nói, chỉ lắc đầu, một mực, “Đừng đuổi em! Đừng đuổi em!”
“Mễ Lan, cô có yêu tôi không?” Tôi lại hỏi.
“Chỉ cần cho em ở lại đây, em chỉ muốn ở lại đây!” Mễ Lan vừa khóc vừa nói, người khác nghe nhất định sẽ mủi lòng.
Nhưng lòng tôi đã chai sạn.
Tôi chỉ hỏi cô ta có yêu tôi không, đây là tình cảm cơ bản nhất của vợ chồng, chỉ cần cô ta nói một tiếng yêu hoặc gật đầu… nhưng cô ta không hiểu, cô ta chỉ biết phục tùng, chỉ quen ngước nhìn người khác mà không biết thực ra cô ta cũng cao như mọi người.
“Chúng ta ly hôn thôi, không phải tôi đuổi cô, cô có thể tìm cuộc sống mới, tôi cũng vậy.” Khi đã bình tĩnh lại, tôi kéo cô ta đứng dậy, nói nhẹ nhàng.
“Không! Không! Không! Em không cần cuộc sống mới, như thế này là tốt lắm rồi, em không cần gì nữa, thật mà…”
“Nhưng tôi cần! Tôi cần một người vợ, chứ không phải là người giúp việc! Tôi cần sự giao lưu tình cảm về tâm hồn, cô hiểu không?”
“Vậy anh có thể đi tìm người phụ nữ anh thích, chỉ cần cho em ở lại…” Mễ Lan lao đến nắm áo tôi.
“Cô định bức chết tôi hả?” Sự kiên nhẫn của tôi hoàn toàn tiêu tan. Quả thực không thể nói gì với cô ta.
Cuộc sống như vậy sẽ làm tôi phát điên. Tôi tức giận giật cửa lao ra ngoài.
Sau lưng là tiếng kêu khóc của Mễ Lan, “Em sai rồi, đừng đuổi em”.
Giống như bị một người điên rượt đuổi, tôi chạy thục mạng.
Nghĩ tới vợ trước của tôi, người tôi yêu nhất, tôi muốn đi tìm cô ấy.
Tôi đứng giữa đường, tôi biết trong tích tắc tôi có thể gặp được Niệm Niệm, chỉ cần tôi đứng yên.
Một chiếc xe tải lao đến, tôi nhắm mắt chuẩn bị đối diện với tử thần, nhưng chỉ thấy tiếng gió rít bên tai và một tiếng quát thô bạo, “Muốn chết hả?”
Mở mắt thấy chiếc xe đã lướt qua.
Lúc đó tôi nghĩ đến con trai, nó sắp tan học, con trai về nhà sẽ tìm tôi, sau này thi đại học còn cần tôi giúp đỡ, con tôi sẽ kết hôn, sẽ tìm một cô dâu như thế nào, cháu nội tôi sẽ giống ai… ham muốn sống bỗng trỗi dậy.
Vừa lúc đó, một chiếc taxi lao đến, tôi vội né sang bên, người toát mồ hôi
Suýt thì tôi đã mất mạng trong tích tắc, một sinh linh sống, bất giác cảm thấy kinh hãi.
Lại nghe đằng sau có tiếng phanh chói tai…
Thực ra bi kịch đã nảy sinh ngay từ lúc đầu: vợ tôi, Niệm Niệm, không sinh con được, mẹ tôi lại cần cháu nói dõi, thấy cô giúp việc khỏe khoắn, nhanh nhẹn, nhân lúc vợ tôi đi công tác nước ngoài, bà bí mật sắp kế hoạch mượn người đẻ mướn, khi vợ tôi trở về, con của tôi và người đàn bà khác đã sắp đầy tháng, trong lúc đau buồn tuyệt vọng, Niệm Niệm uống thuốc tự vẫn. Đứa con là máu thịt của người mẹ, vì vậy cô giúp việc lo sợ nhất là bị đuổi đi.
Không thể nói rằng chết đi là lương thiện, nhưng kì thực, sống, đôi khi quá bi đát.
“Con trai, con tan học chưa?” Tôi gọi điện thoại cho con trai.
“Con đang trên đường về, sắp về đến nhà rồi ạ, có chuyện gì vậy bố?”
“Con đến bệnh viện Tây Nam ngay, bố đợi con ở cổng”.
“Bố, bố ốm phải không, có chuyện gì vậy?”
“…”
Con trai vội đến bệnh viện, găp mặt cô lần lần cuối – lúc tôi tránh chiếc xe tải, Mễ Lan tưởng tôi muốn chết, lao ra cứu tôi.
Tôi tránh được còn cô ta nằm trong vũng máu, dưới ánh nắng chiều, chiếc váy màu xanh của Mễ Lan đỏ thẫm, đỏ đến choáng người.
Bác sĩ nói với tình trạng vết thương như vậy, nạn nhân có thể chết tại chỗ, dường như Mễ Lan đang cố chống chọi bằng một nghị lực phi thường, cô ta đang chờ đợi điều gì?
“Gọi mẹ đi con!” Tôi bảo con trai, giọng nghẹn ngào.
“Dạ?” Con trai kêu lên.
Cả khuôn mặt Mễ Lan đã không còn một phần nguyên vẹn, chỉ có đôi mắt vẫn long lanh, da diết nhìn đứa con.
“Cô ấy là mẹ đẻ của con!” Nói ra câu đó, tôi cũng bật khóc.
Con tôi dường như không thể chấp nhận mẹ đẻ của nó lại là người giúp việc, nó chần chừ không nói.
Cuối cùng thấy tôi trừng mắt, mới khẽ gọi, “Mẹ!”, giọng yếu ớt như tiếng muỗi kêu.
Cúi nhìn, Mễ Lan đã tắt thở.
Bác sĩ đứng bên thở dài, “Chờ đợi, gắng gượng suốt một giờ đồng hồ, cuối cùng vẫn không nghe được một tiếng gọi mẹ “
“Chờ đợi một tiếng đồng hồ có là gì!” Tôi thầm thì nhìn con trai vừa lau nước mắt, vừa chạy ra ngoài: “Cô ấy đã chờ đợi tiếng gọi mẹ của đứa con trai suốt mười lăm năm nay rồi”.
Hôn Lễ Tháng Ba - Chương 07
Hôn nhân xanh xanh, đỏ đỏ
Giấy kết hôn màu đỏ, giấy ly hôn màu xanh, nhưng các loại giấy tờ xanh xanh đỏ đỏ này cũng không thể làm xấu đi tình yêu của người đời.
Tôi không ngờ gặp lại Tiêu Khả trong lễ cưới một người bạn. nhưng chắc chắn khi tôi nhìn thấy anh ta, anh ta cũng nhìn thấy tôi.
“Em vẫn khỏe chứ?” giọng nói của quen thuộc của Tiêu Khả vang lên bên tai.
Tôi cố nén nước mắt cứ chực trào ra.
Chiếc ghế bên cạnh phát ra tiếng động, tôi đoán anh ta đã đến ngồi bên tôi.
“Đã biết nấu ăn chưa?” giọng nói xem ra có vẻ khá thoải mái. “…”
Tròng mắt đã ứ nước, thậm chí tôi không dám quay nhìn anh ta.
“Sau này anh không còn nữa, nhất định phải học nấu ăn!” Tiêu Khả tiếp tục nói.
Tôi bực mình vì sự quan tâm không đúng lúc của anh ta, quay phắt lại. “Anh đã nói hết chưa! Không khéo người ta lại tưởng tôi và anh ly hôn vì tôi không biết nấu ăn!”
Hai chữ ly hôn tôi không muốn nhắc tới, nên nói ra một cách khó nhọc.
Tôi và Tiêu Khả quen nhau tám năm, qua lại với nhau năm năm, kết hôn nửa năm, anh là cây đại thụ hạnh phúc, tôi là con chim nhỏ vui tươi nhảy nhót trên cành. Khi mới kết hôn, nhiệm vụ của tôi là đón đợi ánh nắng hè ấm áp giữa ngày đông lạnh giá và gió đông mát mẻ giữa mùa hè nóng nực.
Còn nhớ những ngày trăng mật, dựa vào Tiêu Khả, tôi vừa gặm thịt xiên nướng, vừa cười hể hả, nói: “Bây giờ em chưa muốn tìm việc làm, chỉ cần em muốn, chỉ cần nói ra cái tên ‘Chi Hạ’, là các công ty sẽ tranh nhau mời em, anh có tin không?”
Tiêu Khả vẫn dịu dàng: “Anh cũng không muốn em đi làm. Em không cần phải đi làm. Anh có thể nuôi được em.” Nhưng cũng chính giọng nói đó, nửa năm sau ngày cưới lại lạnh lùng tuyên bố: anh ta đã yêu người khác.
Thời kỳ đó Tiêu Khả rõ ràng đã thay đổi, không thích về nhà, không ăn cơm nhà, tắt máy di động, không cho tôi động chạm vào người, càng không có chuyện chăn gối. Mấy ngày sau, theo đúng trình tự, anh ta yêu cầu ly hôn.
Tiêu Khả muốn ly hôn, tôi đồng ý ngay, tôi là người kiêu ngạo, xưa nay không thích lằng nhằng chuyện tình cảm. Ngay hôm đó, tôi chuyển về nhà mẹ đẻ.
Lúc đầu tôi cứ tưởng Tiêu Khả đang giở trò gì đó, vậy là tôi đàng hoàng yên trí ở nhà mẹ đẻ, chờ anh ta hối hận chậy sang xin lỗi. Lúc đó điều tôi bận tâm duy nhất là có nên tha thứ cho anh ta hay không…Nửa tháng trôi qua vẫn không hề có động tĩnh, tôi mới dần cảm thấy hoang mang thực sự.
Lần thứ hai gặp lại, chính là hôm nay.
Tiêu Khả gầy đi, nhưng vẫn đẹp trai. Tôi không nén được tủi thân. Lúc đó có lẽ không ngờ tôi lại phản ứng mạnh như vậy, Tiêu Khả ngẩn người ra, không nói gì, mắt nhìn lên sân khấu giả bộ xem cô dâu chú rể trao nhẫn cưới.
Tôi hối hận…Sợ bị Tiêu Khả hiểu lầm tôi đang nuối tiếc anh ta, tôi bèn hỏi một cách độ lượng
“Sao không đưa cô ấy đến?” Nói xong, chăm chú quan sát nét mặt Tiêu Khả.
“Hả?” Tiêu Khả ngạc nhiên hỏi tôi.
“Em đâu phải là người hẹp hòi!”
Tiêu Khả ngồi thần ra một lát mới trả lời: “Hôm nay cô ấy đi làm”. Nói xong lại nhìn tôi cười hoan hỉ.
Tôi cũng cười đáp lễ, trong lòng thầm nguyền rủa Tiêu Khả và người đàn bà đó.
Khi mới kết hôn với Tiêu Khả, tôi thích nhất là tưởng tượng ra một ngày nào đó, Tiêu Khả bỗng thay lòng đổi dạ, tôi sẽ làm thế nào. Sau đó tôi nói với Tiêu Khả như một người hiểu biết, độ lượng: “Ông xã ơi, nếu sau này anh thích người phụ nữ khác, em tuyệt nhiên không cần tài sản của anh, em cũng không cố níu kéo anh! Em không khóc lóc cầu xin chồng như những người đàn bà khác! Khi đàn ông đã thay lòng, khóc lóc níu kéo cũng chẳng ích gì?” Rồi hết lần này đến lần khác tôi truy hỏi Tiêu Khả, liệu anh có thay lòng không, có hay không. Tiêu Khả véo mũi tôi âu yếm: “Cái đầu em nghĩ vớ vẩn gì vậy! Người khác có thể xa em, nhưng anh thì không bao giờ!”
Bây giờ Tiêu Khả đã thực sự thay lòng, tôi chợt nhận ra, giả vờ không quan tâm đến chuyện đó thật là khó khăn.
“Vậy cô ấy…” Muốn vui vẻ tán ngẫu như bạn bè bình thường nhưng không biết nên nói như thế nào, lại bắt đầu bằng một câu dở ẹc, “… cô ấy ăn uống tốt chứ?”
Tiêu Khả không ngờ tôi hỏi như vậy, lại ngơ người ra, sau đó nhìn đăm đăm vào mặt tôi bằng ánh mắt buồn rầu, đoạn gượng cười, “Rất tốt, cùng thích ăn thịt xiên nướng”
Thôi hỏng rồi, nụ cười của tôi bây giờ còn khó coi hơn của người chết…
“Ông xã, món thịt xiên anh làm ngon tuyệt, quá ngon, thế này thì em đến phát phì mất.”
“Phát phí cũng chẳng sao, đằng nào bây giờ anh cũng quá gầy!”
“Không được! Nếu em béo quá, anh không cần em nữa, em làm sao lấy được chồng?”
“Muốn ăn đòn hả! Ngoài anh ra em còn muốn lấy ai!”
“Hà hà, vậy món thịt xiên này anh chỉ làm cho một mình em ăn thôi đấy!”
“Được, chỉ làm cho mình em ăn, con mèo tham lam”
Đột nhiên nhớ lại những câu trước đây tôi hay nói với Tiêu Khả. Mượn cớ đi vệ sinh, tôi đi thẳng. Rồi giam mình trong đó, mở vòi nước thật to, nước chảy ào ào, át tiếng khóc của tôi. Buổi chiều, trong tiệc rượu, một phút trước còn được bạn bè biểu dưong: “Tửu lượng của Chi Hạ có tiến bộ!”, nhưng rồi bất tỉnh nhân sự lúc nào chẳng rõ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, đầu óc u u mê mê, mẹ tôi bảo là Tiêu Khả đưa tôi về. Nghe đến tên Tiêu Khả, thần kinh tôi căng lên, tôi hoảng hốt, hôn nhân của chúng con đổ vỡ thật rồi sao? Cảm thấy không thể nào chịu được. Nhưng người không thể tin chuyện đó nhất lại là mẹ tôi, lúc này mẹ đang thu dọn phòng, miệng không ngừng phàn nàn: “Tiêu Khả tốt như vậy, mẹ không tin nó thay lòng! Người thay lòng là con đúng không, mẹ đã nói mãi với con rồi, phải tìm công việc mà làm, phải học nấu ăn, dựa vào đâu mà con bắt Tiêu Khả phải phục vụ mình? Bố mẹ nó mất sớm, nó gọi mẹ thân thiết là thế! Lại chăm chỉ đi hiến máu…có hiếu, chu đáo, biết quan tâm đến người khác…” Với mẹ, hiến máu là việc kinh khủng nhất, người hiến máu đích thị là trang anh hùng. Thế nên mẹ luôn nhắc đến chuyện hồi sinh viên Tiêu Khả thường xuyên đi hiến máu, nói rằng tôi đã cưới được một anh hùng.
Tình cờ thế nào lại đi đến nhà Tiêu Khả, nửa tháng trước là nhà của tôi. Đứng dưới nhìn lên, không cần tìm cũng nhận ra ngay ban công nhà mình, trên lan can có đặt chậu hoa hướng dương do tôi và Tiểu Khả trồng.
Chậu hoa hướng dương vốn để ở ban công, nhưng con cho bẹc giê giống Đức hay lấy chân cào đất nên phải để lên bậc lan can.
Tiêu Khả nói, “Hoa hướng dương giống như em vậy, lúc nào cũng vui vẻ”.
“Ông xã, mặt em trái xoan cơ mà!” Tôi phản đối.
“Hướng dương rồi sẽ kết hạt” Tiêu Khả phản bác.
…
Bây giờ chậu hoa vẫn còn, nhưng không biết có phải đã mang ý nghĩa mới.
Trong phòng có ánh đèn, tôi tưởng tượng nếu có bóng dáng phụ nữ đi lại trong phòng, không biết tôi có chịu đựng nổi. Đột nhiên nhìn thấy Tiêu Khả đi xuống, tay cầm túi rác. Anh đi đôi giầy thể thao ngày trước chúng tôi cùng nhau đi mua. Đôi giầy màu da cam, lúc mua Tiêu Khả không ưng, cau mặt nói, đàn ông đi giày màu này rất kỳ cục, nhưng tôi nhất quyết thuyết phục, bảo màu này mới ấn tượng, anh đành miễn cưỡng đồng ý.
Tiêu Khả đi xuống, dáng điệu rất buồn, bỗng ngẩng đầu nhìn thấy tôi, bốn mắt gặp nhau.
“Em…có việc gì không?” Nhìn thấy tôi Tiêu Khả giật mình, đứng sững một lúc mới lên tiếng.
“Em …tiện đường thôi” Tôi bối rối quay mặt đi. “Nhân tiện đến lấy ít đồ”.
“Vậy lên đi”.
“Cô ấy có hiểu lầm?”
“….Hôm nay cô ấy không có nhà”
Phút đầu tiên vào phòng, tôi bị một con vật đồ sộ xông đến, chồm lên người. Con béc giê giống Đức, tôi gọi nó là con, tôi là mẹ, Tiêu Khả là bố, nó là con trai một tuổi của chúng tôi. Con chó biểu hiện sự vui mừng cố hữu: lồng lên, sủa dữ dội.
“Ngoan nào! Thôi để mẹ đứng lên!” Tôi cười, đẩy đầu nó ra, miệng nó phát ra những tiếng ư ử sung suớng.
Nửa tháng không gặp, xem ra chó còn nhớ hơn người. Tôi nhìn người đàn ông đứng ngây như tượng gỗ sau lưng mình, ánh mắt đờ đẫn.
“Con trai, bố và mẹ kế có bắt nạt con không!” Tôi cố tình chọc tức Tiêu Khả.
“Tiêu Khả, cô ấy không ghét nó chứ?” Tôi hỏi, tiếng “ông xã” chỉ chực bật ra, cảm thấy bây giờ mình không còn tư cách nữa, lại thấy cay đắng trong lòng. Tiêu Khả gật đầu.
Tôi ngồi trên sofa chơi với con chó.
Tiêu Khả không pha nổi cho tôi một tách trà, chỉ giục tôi vẻ nôn nóng, “Chẳng phải em đến lấy đồ sao?”
Tôi kinh ngạc nhìn anh, chợt thấy anh tàm nhẫn đến xa lạ! Anh sợ người đàn bà kia thấy tôi nên vội đuổi tôi đi?
“À…Tôi định lấy mấy tấm ảnh…” Tôi nói.
Tiêu Khả đứng dậy đi lấy ảnh.
Theo thói quen, tôi đi đến bên tủ lạnh tìm đồ ăn, nhưng tủ lạnh trống không, nghĩ bụng, người đàn bà kia chắc không hay ăn như tôi. Tiêu Khả ngồi trên sàn nhà, lật từng tấm ảnh, của anh ta, anh ta giữ lại, của tôi, anh ta đưa cho tôi.
Nhưng đa số là ảnh chụp chung .
“Em mang hết đi” Tiêu Khả đưa cả tập ảnh cho tôi, vẻ chán chường, dường như bức ảnh chẳng có ý nghĩa gì với anh. Tôi chú ý đến một bức ảnh, tôi dứng bên