Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen, Yêu lại từ đầu, em nhé! full full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
Nhắc tới làm nó nhớ tới cái bữa bị ướt như chuột, là tại hắn. Nó lườm hắn 1 cái rồi cuối xuống hút ly nước cam roẹt roẹt .
- Không biết cám ơn tui hả ?
- Ờ…ờ cám ơn anh, ý lộn thầy. Nó lí nhí.
- Cứ gọi tui là anh, đây không phải trường học, vi phạm phạt thêm 500 USD
Nó lườm hắn 1 cái nhưng trong lòng cũng rất vui, ít ra bà ngoại nó cũng sẽ được tiếp đãi tốt hơn.
Hắn mỉm cười nhìn nó rồi chìa ra 1 tờ giấy được đánh bằng máy vi tính trước mặt nó.
- Đọc đi, đây là những việc mà quản gia phải làm đó
Nó đọc tới đâu trố mắt tới đó, sao cứ như osin vậy nè.
- Này này, quản gia hay osin vậy ? Nó trợn mắt hỏi hắn.
- Cô thấy có quản gia nào thư thái như cô không ? Buổi sáng, đánh thức thiếu gia dậy, dọn bữa sáng cho thiếu gia, phòng của thiếu gia thì chính tay quản gia lau chùi, dọn dẹp, mỗi ngày lựa ra 1 bộ đồ để sẵn cho thiếu gia mặc, cho 3 con dog Becgie và con Chiwawa cua thiếu gia ăn và nhất là thiếu gia nói gì nghe nấy. Cứ 3h pm mỗi ngày thiếu gia sẽ kèm cho cô học tới 6h thì cô sẽ được thoải mái có thể về nhà hoặc ngủ lại nhà thiếu gia. Ok thì kí vào, vi pham hợp đồng đền gấp 10 số tiền đang thiếu. Thời gian làm việc là kể từ hôm nay cho tới khi ông quản gia về, tức là 1 tháng nữa.
- Tôi không đồng ý khoản cho chó ăn và anh nói gì nghe nấy.
- Cô là con nợ, không được quyền thắc mắc, còn ý kiến nữa là tôi tăng tiền lời đó.
Nó đành ngậm ngùi ký vào, ai biểu mày đểnh đoảng làm rớt đồng hồ của hắn làm chi, hichic may là ba đã đi công tác và mẹ về quê chăm bà, không thì nó không biết ăn nói sao với pama. Sau đó, nó và hắn ra lấy xe cùng về nhà hắn.
Đến với căn biệt thự màu tím môn, nó lại ngơ ngẩn ngắm nhìn. Hắn bấm chuông cửa thì 1 cô giúp việc chạy ra mở cửa :
- Thiếu gia đã về.
Phước Thiên chạy xe vô mà thấy nó vẫn cứ đứng ngẩn ngơ, cậu nói lớn .
- Vào đi, định đứng gác cửa hả ?
- Từ từ…Nó quắc mắt nhìn hắn.
Sauk hi cất xe, nó lẽo đẽo bước vào ngôi biệt thự theo sau Phước Thiên, mấy cô người làm lại được dịp thì thào
- Oh, bạn gái của thiếu gia kìa.
- Phải không ?
- Đúng rồi, hôm bữa ngồi ăn sáng chung với thiếu gia đó
- Xì xào…xí xào…xì xào
Nó đỏ chín cả mặt khi nghe những lời thì thào đó.
- Im đi, ồn ào quá. Cô gái này là quản gia mới của tôi, sẽ thay mặt chú Đình trong 1 tháng. Cô ( Phước Thiên chỉ vào 1 nhỏ giúp việc), mang bộ đồ quản gia nữ ở phòng trưng bày lầu 1 lên phòng tôi ngay.
- Dạ, thưa cậu
Nó theo hắn lên lầu 2, hắn đi đâu, nó theo đó:
- Qua căn phòng màu hồng kia đi, bên trái là phòng tôi, muốn theo tôi vô đây có ý đồ gì hả ?
- Thầy…ah anh…tại tôi không biết. Nó liếc hắn 1 cái rồi bỏ đi
- Qua đó và thay đồ đi, đây là nhà tôi, đừng gọi bằng “ thầy ” nữa.
5p sau, Phước Thiên đã đứng trước cửa phòng của Ny.
- Này, xong chưa ?
- Tôi…tôi không kéo dây kéo sau lưng được, bị vướng gì rồi, cứng ngắc ah
- Để tôi kêu người làm kéo giùm cô, đợi tý
Nói xong, hắn đứng trên lầu 2 kêu với xuống dưới :
- A Trinh, lên tôi bảo tý
- Dạ, A Trinh đi chợ cùng với tiểu Bảo rồi thưa cậu
- Thế thì cô lên đây
- Dạ, em đang nấu ăn không lên được ạ, lên là khét hết đồ ăn
- Vật tiểu Qùy đâu ?
- Dạ, tiểu Qùy ra vườn sau cho 3 con Becgie và con Chiwawa ăn rồi thưa cậu
Trời, không có ai hết, làm sao đây, ngày mai chắc phải tuyển thêm người giúp việc quá. Nghĩ rồi hắn lại đứng ngay cửa nói vào phòng
- Bây giờ không ai rảnh để giúp cô hết, hay tôi giúp cô nhé
- Không được, không được, nam nữ thọ thọ bất thân
- Vậy thì cô cứ đứng trong đó đi, khi nào có ai rảnh thì vào giúp cô, mà tôi nói trước, người giúp việc nhà tôi làm liên tục tới 7, 8h tối mới hết việc đó
Hắn vừa quay đi thì nghe tiếng cửa phòng mở ra, mặt nó đỏ lự cúi xuống không dám nhìn hắn, bất giác hắn mỉm cười rồi lên tiếng :
- Tôi không làm gì cô đâu, tôi không phải là loại người lợi dụng xê dẫm đâu. Nào quay lưng lại
Nó quay lưng lại về phía hắn, nó chỉ mới kéo được 1 nửa, hắn mỉm cười trước hành động ngại ngùng của nó, công nhận da nó trắng, trắng thật, bất giác hắn khẽ chạm tay vào lưng nó, làm nó giật mình, quay lại
- Anh làm gì vậy ?
- Tôi vô ý đụng trúng thôi, không có ý gì đâu.
Vừa lúc đó thì tiếng cô giúp việc ở dưới vọng lên :
- Cậu chủ ơi, cậu Tường kiếm
Hắn giữ người nó lại kéo cho hết dây kéo, vừa xong quay mặt ra thì Duy Tường đã đứng ngay trước cửa phòng.
Chap 16 : Bình Yên.
Duy Tường trố mắt nhìn nó và Phước Thiên, anh càng ngạc nhiên hơn khi nhìn bộ đồ trên người nó :
- Cô bé, em làm gì ở đây thế này ?
- Ah, quản gia mới của tao đó, chú Đình qua Anh có việc rồi nên tao tuyển cô ta 1 tháng đó.
Duy Tường lại nhìn nó.
- Bộ đồ quản gia hợp với em lắm đấy.
- Dạ, cám ơn anh
- Thôi, cô đi xuống nhà làm những việc tôi đã giao đi, bây giờ tôi có việc đi rồi. Nói rồi hắn và Duy Tường lái xe ra khỏi nhà.
Quán bar Dark, hai người con trai ngồi cụng ly với nhau.
- Haha, sa lưới tình cô bé lai Tây đó rồi hả ?
- Mày khùng quá, chỉ là muốn hành hạ cô ta tý thôi.
- Thôi đi, tao thừa biết rồi, khỏi phải giấu, mà này, tao nghe nói Thy Loan sắp về nước đó.
- Cái gì ? Ai nói mày ? Tao không biết sao mày biết ?
- Haha, khoảng 3 tuần nữa đó, đợi mà tiếp đón vị hôn phu siêu mẫu của mày đi, haha
Lái chiếc Audi trắng về ngôi biệt thư, hắn lên phòng thì thấy Ny đang lau dọn phòng mình. Hắn cất tiếng :
- NaDy, cô xuống pha cho tôi 1 ly nước chanh mang lên phòng tôi ngay nhé.
- Ukm
Nằm trên giường, Phước Thiên vắt tay lên trán suy nghĩ, tai sao cô ta lại về Việt Nam làm gì chứ, định đeo bám mình tới bao giờ, có thật đó là người mình từng yêu và muốn cưới trước khi bị tai nạn không ? Ở bên cô ta, mình không thấy thoải mái và yên bình tý gì cả, tai sao cả ba, mẹ và chị Ái Liên đều công nhận cô ta….
- Cậu chủ, nước của anh đây.
- Được rồi, cô ra ngoài đi, tôi muốn ngủ 1 lát, 2h kêu tôi dậy nhé.
Nó lặng lẽ bỏ ra ngoài, công việc của nó chỉ có thế, nhẹ nhàng hơn osin nhìu, nó ra chiếc bàn ngoài sân ngồi lấy sách vở ra ôn bài, ba con Becgie cũng không còn gầm gừ nó nữa, chúng có vẻ có thiện cảm với nó hơn, mà hôm nay hắn sao ấy nhỉ ? Không còn la hét hay kiếm chuyện với nó. Trên khuôn mặt hắn, nhất là đôi mắt, ẩn chứa 1 điều gì đó hay nói đúng hơn là 1 nỗi buồn xa xăm.
Nó thiếp đi lúc nào không biết nữa, chỉ biết là khi tỉnh lại, nó mơ màng thấy cơ thể mình đang bay lơ lửng trên không,chắc là đang nằm mơ rồi, hé mở mắt nhẹ nó thấy khuôn mặt hắn. OMG, tại sao hắn chui vào được cả giấc mơ của nó thế này, không phải là sự thật chứ, nó lại mơ màng mở mắt 1 lần nữa, ôi ! không phải là nằm mơ, thì ra nãy giờ nó được bay bổng trên không trung là do hắn đang bế nó, thì ra hắn thức dậy trước , đi xuống nhà tìm hoài không thấy nó đâu, bước ra vườn thì thấy nó đang gục đầu ngủ trên đống sách vở, vì thế hắn đã nhẹ nhàng bế nó lên phòng cho nó ngủ trước sự ngỡ ngàng của những người giúp việc. Nó định la làng thức dậy nhưng nó nghĩ hắn đang bế nó lên cầu thang, lỡ nó la lên hắn giật mình hất nó rớt xuống luôn thì sao ? Ôi, nó đâu muốn bị đáp đất theo cách đó, thế là nó im lặng giả vờ ngủ típ.
Hắn nhẹ nhàng đặt nó xuống chiếc giường màu hồng, sau đó lặng lẽ ngồi nhìn nó ngủ. Người nó cứ đơ ra, “ trời ơi, sao không đi đi còn ngồi đó làm gì ? ” . Nó khẽ nhíu mày với suy nghĩ đó, định mở mắt ra luôn chứ hắn cứ ngồi đó nhìn nó, rồi nó thì cứ cứng đơ ra như vậy, chịu sao nổi. Bỗng nó có cảm giác có 1 thứ gì đó mềm mại vừa đặt nhẹ lên trán nó, gì thế này ? Nó khẽ mở mắt thì thấy hắn đang hôn lên trán nó. Ôi, ôi, nó muốn đục cho hắn 1 cái quá, nhưng nó mà thức dậy lúc này thì hắn sẽ biết nãy giờ nó giả bộ mất, thế là nó đành nằm im chịu trận.
Hắn đứng lên, nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của nó, hắn khẽ nhếch mép cười rồi đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Còn lại 1 mình trong phòng, nó nhổm ngay người dậy, tên đáng ghét, đã dám hôn nó 2 lần rồi, nhưng sao lần này, nó không cảm thấy bực tức, khó chịu như lần đầu tiên nữa.
Hắn cũng về phòng và ngồi vào bàn làm việc, hắn đang vẽ những mẫu thiết kế để chuẩn bị cho tour diễn bên Anh của tập đoàn Denis sắp tổ chức, hắn là người thừa kế của tập đoàn Denis và cũng là người sáng tạo ra những mẫu mã quần áo thời trang nhất, nhưng hắn chưa bao giờ ra mặt cả, chỉ thông qua chị Ái Liên và đưa ra thị trường, vì thế mọi thứ về hắn, người thừa kế và con át chủ bài của Denis là 1 ẩn số đối với các tập đoàn khác trên thị trường Châu Á và Châu Âu. Hai tháng nữa, tour diễn sẽ bắt đầu vì thế, hắn sắp phải từ bỏ chức vị thầy giáo và trở về là người thừa kế duy nhất của Denis. Đang vẽ thì hắn nghe tiếng gõ cửa :
- Kóc…Kóc…Tôi vào được chứ, đã 3h rồi, theo hợp đồng thì giờ này thầy sẽ ôn bài cho tôi.
- Cô vào đi, hắn vội tắt máy tính và cất tất cả bản vẽ vào tập hồ sơ.
Nó ngồi vào chiếc bàn làm việc của hắn, hắn thì đứng dạy nó.
- Này, không hiểu gì thì cứ hỏi.
- Ukm, tôi biết rồi, cái phần về L/C trong ngân hàng ak, khó quá.
- Ok.
Hắn giảng cho nó những điều nó không biết, say sưa, nhìn cách hắn nói, giảng bài, sao mà hay thế nhỉ ? Nó mơ màng cứ nhìn vào cái miệng đang nói của hắn, miệng cũng đẹp thật, đỏ mọng như môi con gái, mỗi lần hắn nói thì cái lúm đồng tiền hiện lên, cười thì cái răng khểnh lộ ra, bỗng nó thấy hắn giống 1 ai đó, ai nhỉ ? Nó cũng không nhớ nữa. Cốp. Hắn kí 1 cái vào trán nó.
- Này, tôi biết tôi đẹp trai rồi, không cần phải nhìn mê mẩn vậy đâu, nãy giờ tôi nói gì chắc cô quên hết rồi hả ?
- Ơ…ơ…nhớ chứ sao không. Nó ấp ủng đỏ mặt.
- Haha, làm gì đỏ mặt vậy ? Nãy giờ tui thấy cô cứ nhìn cái miệng tui hoài vậy ? Muốn gì hả ?
Phước Thiên nhếch mép cười, hai tay đặt xuống chỗ để tay ở chiếc ghế nó ngồi, mặt anh cuối xuống sát với mặt nó. Nó trợn mắt nhìn anh, người cứng đơ, miệng lắp bắp :
- Thầy…thầy làm…làm…gì…vậy ?
- Thì làm cái điều mà cô muốn đó. Hắn ghé sát tai nó, nói nhẹ nhàng như rót mật vô tai nó vậy. Sau đó hắn cắn nhẹ vào tai nó.
Nó giật mình trước cử chỉ của hắn. Lấy hết can đảm nó nắm tay lại thành 1 nắm đấm và dụi thẳng vào bụng hắn. Hắn ôm bụng, mặt nhăn nhó nhìn nó :
- Tôi chỉ đùa tý thôi mà, hic đau quá.
- Đáng đời, lần sau là em sẽ cho thầy đo ván nun đó, thôi chào thầy em về.
Nó gom sách vở vội bước xuống lầu, bỏ mặt hắn đang ngồi ôm bụng, lúc này không có ai cả, nó mới lấy tay đặt nhẹ lên ngực, trái tim của nó đang đập nhanh hơn trước rất nhiều, gì vậy nhỉ, nó cũng không hiểu nổi mình nữa. Nó vội lấy xe chạy về nhà, vừa đến trước cổng thì nó đã thấy Quốc Huy đứng đợi từ lúc nào rồi.
Chap 17 : Lời xin lỗi or lời tỏ tình.
Quốc Huy thấy nó về, cậu im lặng đứng nhìn nó, nó cũng đứng nhìn Quốc Huy, một hồi nó lặng lẽ bỏ đi ngang qua Quốc Huy, không thèm nhìn cậu, nó bước vào nhà.
- Huy xin lỗi. Quốc Huy cất tiếng làm nó phải dừng bước chân của mình nhưng nó vẫn đứng quay lưng về phía Quốc Huy.
- Huy xin lỗi, xin lỗi vì đã nghi ngờ Ny, khi thấy những tấm hình đó, Huy không nén được sự giận dữ bực tức trong lòng nên đã nói những câu không phải với Ny, Huy xin lỗi.
Nó dựng xe xuống, quay sang Quốc Huy, nhìn thẳng vào mặt cậu, nói :
- Ny chấp nhận lời xin lỗi của Huy, mình vẫn sẽ là bạn nhé.
Bỗng chốc Quốc Huy ôm chầm lấy nó, cậu thì thầm bên tai nó :
- Huy không muốn mình là bạn nữa, Huy muốn được là người ở bên Ny, chăm sóc Ny, Huy không muốn tên thầy giáo đó đụng vào Ny 1 lần nữa, Huy sẽ thay thế Nhật Minh, ở bên Ny suốt đời.
- Không ai thay thế được anh Minh cả. Nó nhẹ nhàng bỏ tay Quốc Huy ra.
- Không tay thế cũng được, chỉ cần được ở bên Ny, là người cho Ny trút hết phiền muộn là được.
Nó mỉm cười nhìn Nhật Huy, thì vốn dĩ tình bạn cũng là như thế mà, nó nhẹ nhàng gật đầu. Hay là mình thử mở lòng với Quốc Huy. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu nó.
- Đi ăn nhé. Quốc Huy mỉm cười nhìn nó.
- Ukm, đợi Ny cất xe
Thế là 2 đứa lại vi vu trên con đường đầy đèn của đất Sài Gòn, hết lượn quán kem, bánh bột lọc rồi lại trà sữa. Quốc Huy luôn nói những câu pha trò làm cho nó cười, ở bên Quốc Huy, lúc nào nó cũng thấy vui, cậu nhóc dắt nó đến 1 công viên nhỏ, hai đứa đùa giỡn, rượt đuổi nhau.
Hạnh phúc phải chăng là đây.
Anh nguyện là người mang cho em nụ cười.
Chỉ cần đó là nụ cười thực sự của em.
10pm
Nó đã thấm mệt, Quốc Huy đưa nó về nhà, nó bước chân vô cổng quay đầu lại cười chào Quốc Huy, bỗng cậu nhóc lại bước xuống xe, tiến về phía nó :
- Quên mất, nhắm mắt lại đi, Huy cho Ny cái này.
- Cái gì vậy ?
- Thì nhắm mắt lại đi nè.
Nó khẽ khép hờ đôi mắt, bỗng Quốc Huy hôn nhẹ vào má nó, sau đó leo lên xe chạy thẳng không kịp để nó bắt lại được. Tối đó, có 3 người thao thức mãi mà không ngủ đươc. Quốc Huy cứ mãi nằm trên giường tủm tỉm cười, anh rất vui, vì có lẽ, em sẽ mở lòng với anh. Cậu khẽ mỉm cười trước khi chìm vào giấc ngủ. Còn nó, nó vẫn không tin Quốc Huy đã dám hôn nó, liều thật mà, và 1 người nữa, là hắn, khi chứng kiến toàn bộ sự việc trước cổng nhà nó. Nó để quên sách ở nhà hắn, hắn mang đến cho nó và vô tình thấy được mọi chuyện.
Sáng hôm sau, 6h sáng nó đã có mặt ở nhà hắn, tâm trạng nó hôm nay vui vì tối qua mẹ nó gọi điện báo bà đã ra viện nhưng còn yếu, nên mẹ nó sẽ ở lại 1 tuần nữa. Không sao cả, miễn bà khỏe là nó vui rồi . Đang vui thì nó thấy hắn xuất hiện thình lình ở cửa, hắn chỉ nhìn nó 1 cái rồi thôi, đi lướt qua nó không nói câu nào. Gì vậy, hôm nay tại sao hắn không chọc phá nó như mọi hôm, hay ít ra cũng phải cười với nó 1 cái chứ. Nó cảm thấy hơi nhói trong tim, chợt nó lên tiếng kêu hắn mà chính nó cũng không ngờ là mình đã kêu hắn :
- Thầy…
- Sao ? Hắn dừng lại, đứng quay lưng mà trả lời nó
- Oh, không có gì ? Nó trả lời rồi lặng lẽ bỏ vào trong.
Nguyên ngày hôm đó, hắn không ở nhà, hắn đi đâu đó nó cũng không biết nữa, chỉ tới 3h là hắn về dạy nó học, cũng không nói với nó câu nào, liên tục 3 ngày như thế. Nó cảm thấy ngột ngạt khi phải đối mặt với hắn. Nó đã làm gì mà hắn lại lạnh lùng với nó như thế, thà hắn cứ chọc phá, la mắng nó như mọi khi cũng được, như vậy nó còn cảm thấy dễ chịu hơn là nhìn ánh mắt lạnh như băng của hắn bây giờ.
- Ngày mai cô có thể kết thúc công việc quản gia của mình được rồi. Hắn lên tiếng khi nó vừa dắt x era khỏi cổng.
- Sao vậy ? Chưa hết 1 tháng mà. Nó ngạc nhiên trả lời
- Ngày mai cô đã bắt đầu kì thi rồi và cũng công việc bây giờ cũng chẳng có gì để làm nữa, cô được xóa hết nợ. Hắn nói trên tay cầm bản hợp đồng xé cái roẹt trước mặt nó, sau đó quay lưng đi vào trong nhà.
Nó im lặng nghe hắn nói sau đó lặng lẽ dắt xe ra khỏi nhà hắn. Phải, từ giờ nó sẽ không đến đây nữa, 3 con chó Becgie cũng chạy theo nó như tiễn nó về vậy. Bỗng 1 giọt nước mắt trên khóe mi nó lăn xuống, gì thế này ? Tại sao lại khóc chứ, chỉ là kết thúc 1 công việc thôi mà. Nó lấy tay lau giọt nước mắt rồi cho xe chạy ra khỏi nhà hắn.
Trên khung cửa sổ đó, hắn lặng lẽ đứng nhìn bóng nó chạy xa dần, xa dần. Một tay hắn đặt lên phía ngực trái, sao lại có cảm giác nhói lên thế này. Điện thoại hắn reo lên :