Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Vợ à thua em rồi full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
không nên nghĩ ra một chủ ý tồi như vậy!
Cố An Dương và Tư Đồ An chưa từng trải qua việc như thế, chỉ có điều lừa gạt mẹ mình như vậy, e rằng chỉ có mình Đan Thuần dám làm .
Hai người bọn họ nhìn nhau cười , đêm nay hẳn là sẽ trình diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân rồi, đáng tiếc.... theo bọn họ thấy cũng không hay ho gì cho lắm.
"Đột nhiên phát hiện cô trở nên ngu." Nghiêm Túc không để ý tới hai tên bạn gièm pha, nói với Đan Thuần.
Để hai tên độc thân kia ở một bên bóng gió đi, đừng gây trở ngại anh theo đuổi giai nhân là tốt rồi.
"Đâu có...." Trữ Đan Thuần có chút chột dạ phản bác, chính cô cũng cảm thấy vừa rồi nhất định là đầu bị hoen rỉ, sao có thể nghĩ ra chuyện lừa gạt mẹ vậy chứ, tuy rằng tránh thoát được trước mắt, nhưng, nhưng trở về thì phải làm sao bây giờ đây.... huhu ....
Nghiêm Túc đưa tay vén vài sợi tóc bị rơi xuống của cô ra sau vành tai, động tác rất dịu
dàng, nhiệt độ của tay làm nóng đỏ tai Đan Thuần.
Anh nhìn hai má Đan Thuần phiếm hồng bỗng trong lòng vui vẻ, xem ra cô cũng có một chút cảm giác đối với mình.
Trữ Đan Thuần không dám ngẩng đầu nhìn Nghiêm Túc, cúi đầu, như có như không mà uống một ngụm nước trái cây. Cô không biết,nhiệt độ của tay anh không chỉ nóng tai cô, mà còn nóng cả vào trong lòng cô nữa.
"Tả - Nghiêm" đánh cược .
Trong một góc nào đó.
Ông Nghiêm cùng Tả Thượng đang chơi cờ.
"Vừa rồi có người nghi ngờ cháu trai tôi cùng cháu trai ông có phải đã đồng tính luyến ái hay không đó...." Tả Thượng hít một tiếng: "Cháu trai tôi cũng không có cái sở thích kia."
"Người tôi nói là con gái, con gái, con gái!" Ông Nghiêm bởi vì bị ăn cờ hơn nửa, tâm trạng cũng không được tốt.
"Chung quanh đều là một đống đàn ông, làm gì có cô gái nào như ông nói.... Đúng rồi , có một cô bé, tôi rất yêu thích nha!" Tả Thượng hạ xuống viên cờ trắng.
"Cô bé nào?" Ông Nghiêm cầm cờ đen do dự, nhìn bàn cờ, cờ đen bị ăn hơn nửa.
"Bị hắt rượu vang vào người, phản ứng của nó đúng là gây ngạc nhiên nha! Huống hồ... cháu trai Khâu Minh của tôi cũng rất thích cô bé đó nữa!"
"Hắt rượu vang ..?" Ông Nghiêm đang tập trung đánh cờ, bỗng vô thức nhớ lại, đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp ...
A! "Người bị hắt rượu vang kia sao! Không được! Tuyệt đối không được!" Đùa sao, đó là cháu dâu của ông mà~!
"Chơi cờ sắp thua ông cũng không cần kích động như vậy chứ." Tả Thượng nhấp một ngụm trà, có chút nhàn nhã như dạo chơi.
"Cô bé kia không được! Không nghe vừa rồi tôi tuyên bố sao? Đó là cháu dâu của tôi!"
"Không đúng, vẫn chưa kết hôn mà, huống hồ .... Người ta cũng không có tình cảm gì với cháu trai ông." Vừa rồi Tả Thượng để ý cô bé kia một lúc, nếu cô ấy có tình cảm với tên nhóc Nghiêm Túc thì sẽ không đẩy cháu trai mình qua còn bản thân thì chuồn mất.
"Tình cảm có thể bồi dưỡng mà, ông lo lắng cái gì?" Ông Nghiêm khó chịu, cũng bất chấp nhìn ván cờ.
"Đánh cược thì thế nào? Xem cháu ai theo đuổi được cô bé kia trước?" Tả Thượng hưng trí bừng bừng.
"Cháu trai ông ít tuổi hơn Đan Thuần mà?..."
"Cũng có ít hơn bao nhiêu đâu, miễn cháu trai tôi thích là được!"
"Hai nhà chúng tôi đã đính ước từ nhỏ rồi." Ông Nghiêm uống trà, lắc đầu.
"Đánh cược thôi mà, nếu ông thua thì phải đem cái khu nghỉ mát kia cho tôi!"
"Cược thì cược!" Cháu trai nhà ông gần quan được ban lộc, cũng không tin không thắng được! Hơn nữa, ông cũng ngưỡng mộ một đồ vật của Tả Thượng này đã lâu... "Còn nếu ông thua thì ông phải đem hòn đảo nhỏ ông mua kia cho tôi!"
"Một lời đã định!"
Ngày nào đó, tháng nào đó, năm nào đó, cuộc đánh cược lần thứ năm mươi bảy giữa "Tả - Nghiêm" bắt đầu. Vận động phản mẹ.
Trên một hành lang vắng vẻ trong khách sạn.
"Ai ya, tôi còn tưởng rằng tôi không phải là mẹ cô chứ." Bà Trữ cười như không cười nhìn con gái trốn sau lưng Nghiêm Túc.
Chậc chậc,
bọ cánh cứng cũng biết tìm người giúp đỡ đấy.
"Mẹ, mẹ đang đùa có phải không, sao mẹ có thể không phải là mẹ con chứ ...." Trữ Đan Thuần nắm chặt góc áo Nghiêm Túc, có chút chột dạ nói ....
Ai bảo cô không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ bà mẹ "dũng mãnh" của cô chứ.
Nghiêm Túc lên tiếng giảng hòa: "Đan Thuần vừa rồi chỉ là nói giỡn thôi, mẹ vợ
...không nên so đo làm gì."
Bà Trữ ý vị sâu xa nhìn anh một cái : " Căn cứ theo gia quy nhà họ Trữ, con phải sao chép gia quy năm mươi lần trong thời gian một tiếng đồng hồ, nếu không chép đủ ..."
"Mẹ , mẹ thật quá đáng nha! Trong một tiếng làm sao chép hết được? Mẹ nghĩ con là
thần tiên chỉ cần vung tay một cái liền xong năm mươi lần sao???" Trữ Đan Thuần
kêu lên kháng nghị, năm mươi lần đấy ...
"Chống đối mẫu thân đại nhân, thêm 20 lần." Bà Trữ cười ha hả nói.
"Con nói cho mẹ biết, từ giờ trở đi con muốn đại diện Trữ Đan Thuần bị áp bức mười tám năm tiến hành phản kháng mẹ dùng gia quy nhà họ Trữ!"
Bị áp bức mười tám năm, thấy cô không phản kháng thì dễ bắt nạt sao?
"TRỮ, ĐAN, THUẦN, có gan con đừng chạy !"
(Bạn đang đọc truyện tại Chick chúc các bạn vui vẻ)
"Hừ , con rất có gan, con sẽ không chạy .... A!...." Trữ Đan Thuần hai tay chống thắt lưng, không sợ nhìn mẹ già, nhưng kết quả là, cô thấy mẹ già lấy một thứ từ trong túi hành lý ra ... chổi lông gà?
F*ck! Cô mà không chạy thì cô chính là con ngốc!
Nghiêm Túc không nói gì nhìn Bà Trữ cầm chổi lông gà đuổi theo Đan Thuần. Không nghĩ tới, có người ra khỏi cửa còn mang theo cái này ....
"Con nhóc chết tiệt kia, còn dám làm phản mẹ mi, xem mẹ có chỉnh đốn con không? Rất có gan phải không, có bản lĩnh thì đừng chạy !"
"Không chạy chính là đứa ngốc ~~" Trữ Đan Thuần còn quay đầu làm một cái mặt quỷ.
Năm phút sau ....
"A ...." Trữ Đan Thuần mang giày cao gót, chạy làm bị trẹo chân.
Nghiêm Túc nhanh chóng cản lại, nhẹ nhàng xoa xoa mắt cá chân của cô : "Đau lắm không?"
Bà Trữ đuổi tới nơi, "Đừng tưởng rằng con bị thương thì mẹ bỏ qua cho con!" Nói xong, còn dùng ánh mắt ra lệnh Nghiêm Túc đi ra.
Trữ Đan Thuần biết mẹ già sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy, huống hồ .... hậu quả thật sự rất nghiêm trọng đây .... cả người dựa vào người Nghiêm Túc: "Nếu anh giúp tôi, tôi sẽ đồng ý gả cho anh!"
Tay Nghiêm Túc ở trong túi bấm một cái, cười giả dối, "Đây là tự em nói đó nha."
"Ừ, tôi nói được thì làm được!" Trữ Đan Thuần mải chú ý đến nét mặt của mẹ già ở trước mặt, cho nên không thấy được dáng vẻ tươi cười trên mặt Nghiêm Túc đã phóng đại.
"Mẹ vợ, bỏ qua cho Đan Thuần đi."
Trữ Đan Thuần nhất thời không biết nói gì, anh ta cho rằng nói như vậy thì mẹ già sẽ bỏ qua cho cô sao? .....
"Được rồi, sau này Đan Thuần giao cho con quản ..." Bà Trữ rấtthẳng thắn đồng ý.
Hả?
Trữ Đan Thuần ngây ngẩn cả người, sao cô lại không biết, mẹ già cũng có lúc dễ nói chuyện như vậy? ....
Nham hiểm quá nham hiểm.
Không bình thường, rất không bình thường!
"Anh với mẹ tôi đã thông đồng trước rồi đúng không?" Trữ Đan Thuần suy nghĩ cả buổi, hỏi.
Bằng không làm sao mẹ già có thể dễ dàng bỏ qua cho mình vậy được? .... Tiền kia thế nhưng có thể mua một bộ trang điểm cao cấp nha ....
"Thông đồng thì thế nào? -" Nghiêm Túc quay đầu nhìn Đan Thuần cười sâu xa. "mà không thông đồng thì thế nào? Kết quả cũng như nhau thôi .... em cũng đồng ý gả cho anh rồi."
Trữ Đan Thuần bĩu môi, khóe miệng có một dáng vẻ tươi cười đắc ý: "Nói miệng không bằng chứng!"
Anh ta có thể nham hiểm, mình cũng có thể chơi xấu nha, dù sao - nói miệng cũng không có bằng chứng mà.
Nghiêm Túc nhướng mày: "À?" Lấy di động ra, bấm nút ....
"Nếu anh giúp tôi, tôi sẽ đồng ý gả cho anh!"
"Đây là tự em nói đó nha."
"Ừ, tôi nói được thì làm được!"
....
Trữ Đan Thuần đổ mồ hôi lạnh .... cái kia không phải là cô .... vừa mới nói đó sao?
"Anh thật nham hiểm!!!" Trữ Đan Thuần phát điên, anh ta, anh ta thế mà lại ghi âm?
"Giống nhau cả mà." Nghiêm Túc rất khiêm tốn mà nói.
Ừm... Bộ dáng phát điên của Đan Thuần cũng rất đặc biệt! Sau này anh có nên chọc tức cô thêm vài lần nữa không nhỉ?
" ..." Trữ Đan Thuần đã tức giận đến nói không ra lời, thế mà lại nằm trong tay của tên não tàn này! .... Mất mặt mất mặt mất mặt ~ ô .... Sau này cô không dám gặp ai nữa!...
"Anh cũng đã ghi âm lại rồi, em có chối cũng không chối được đâu!" Nghiêm Túc cườiđến vui vẻ, duỗi cánh tay dài kéo cô vào lòng mình: "Mà nếu như.... em xúc phạm gia quy thì phải thế nào?"
Trữ Đan Thuần ngửi hương vị trên người anh, có hương vị yên tâm, cũng không giãy dụa nữa, thuận theo dựa vào lòng anh: "Mẹ tôi không để yên đâu .... Nhất là gần đây có cái gì mà 'cuộc thi người mẫu bikini' .... tiền thưởng cũng đủ để bà mua một bộ trang điểm cao cấp đó ...."
Nghiêm Túc không nói gì. "Bà ấy là mẹ ruột em sao?" Vậy mà lại bảo con gái mình đi
tham gia cuộc thi kia? .... Kết quả chỉ là vì bộ trang điểm cao cấp.... ?
"Aizzh~ thì cũng bởi vì tôi không muốn tham gia cuộc thi kia nên bà mới gắn mác xúc phạm gia quy để trừng phạt tôi đó...." Cô có nên nói là mẹ mình quá khôn ngoan rồi hay không đây?
"Ha ha ..." Tiếng người của ông Nghiêm truyền đến.
Nghiêm Túc cùng Trữ Đan Thuần nhìn về phía tiếng cười, phát hiện ông Nghiêm đang đứng cùng một người khác.
Ông Nghiêm thấy hai người đang ôm nhau liền nhìn sang Tả Thượng cười cười: "Hòn đảo nhỏ, hòn đảo nhỏ, haha ..."
Tả Thượng không nói gì nhìn hai người trước mắt, vừa rồi rõ ràng quan hệ không tốt thế này nha ....
Không được, ông cũng không chịu thua, "Vị tiểu thư này, ta gả cháu trai ta cho cháu có chịu không?"
Trữ Đan Thuần sửng sốt, có người lại đem cháu trai mình gả cho cô sao! .... Gả thì phải là con gái chứ.
Sắc mặt Nghiêm Túc căng thẳng. "Một cô gái chỉ có thể lấy một chồng, cô ấy là vợ của cháu!" Đùa sao, Đan Thuần là của mình mà!
Tả Thượng không thèm để ý tới anh: "Tiểu thư, cháu trai ta là Tả Khâu Minh. Thế nào? Đồng ý chứ, rồi sáng mai sẽ để các cháu đi đăng ký kết hôn!"
Trữ Đan Thuần không biết nói gì , "Cháu ...."
"Cô ấy là người của cháu!" Nghiêm Túc bá đạo lại lần nữa kéo Đan Thuần vào trong lòng.
Trữ Đan Thuần bởi vì những lời này của anh mà lập tức như đi vào cõi thần tiên ! Cái gì gọi là .... người của anh ấy?
Ông Nghiêm cười ha hả vỗ vai Tả Thượng: " Hòn đảo nhỏ."
Ha ha, từ lúc đánh cược bắt đầu đến lúc chấm dứt chỉ có một tiếng đồng hồ thì đã thắng! Cho em một con dấu.
Trên đường về nhà, Trữ Đan Thuần do dự hồi lâu, đi đến trước mặt Nghiêm Túc , lấy lòng nói: "Tôi có thể đổi ý không?" Cô thật sự hối hận mà !!!
Nghiêm Túc cười như không cười, con ngươi chuyển một vòng: "Anh ghi âm lại rồi, chối cũng không chối được!"
Trữ Đan Thuần oán hận nhìn anh, "Hứ, gả cho anh thì gả cho anh. Nhưng ... tôi có điều kiện ...."
"Điều kiện gì?"
"Sau khi kết hôn, không được can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi."
Điều này sao có thể?
"Gả cho anh thì em đã là vợ anh rồi, anh mặc kệ em thì ai quản được em đây?"
Trữ Đan Thuần liếc mắt nhìn anh, "Dù sao anh cũng không yêu tôi nên chuyện của tôi không cần anh quan tâm!"
Hả?.... Nghiêm Túc kinh ngạc nhìn cô, đây là đang ghen sao?
Anh có thể hiểu là Đan Thuần đang vì anh mà ghen không?
"Tôi muốn đi 'The Queen'." Trữ Đan Thuần mở miệng: "Anh về trước đi." Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn
Cô muốn đi tìm con bé Vũ Tình kia, vài ngày không gặp nó rồi, thật là nhớ quá điiiiii.
"Quán bar?.... Không được đi!" Nghiêm Túc ngăn cản, nơi đó sao cô có thể tùy tiện đi được? Cho dù đó là nơi cao cấp, người trong xã hội thượng lưu đến rất nhiều, nhưng những kẻ có sắc tâm còn nhiều hơn!
Trữ Đan Thuần không vui nhìn anh: "Vẫn chưa kết hôn mà anh đã muốn nhúng tay vào cuộc sống của tôi rồi sao?"
"Đó không phải là nơi em có thể đến!"
"Anh làm ơn đi,
nơi đó gần giống như nhà tôi rồi, sao tôi không thể đến chứ?" Cô nàng Vũ Tình cả ngày đều ở trong đó, cô cũng chưa đến vài ngày thì đến một lần, cũng có khác gì nhà mình lắm đâu.
Nghiêm Túc cau mày, xem ra cô rất thường xuyên tới .... Anh có nên quản lý chặt cô lại không? Để cho cô biết, bổn phận làm người phụ nữ của anh.
"Tôi không cho phép."
"Cái gì? Anh không cho phép? Thật là tức cười quá, anh không cho sẽ không đượcsao?
Anh không cho thì tôi phải nghe lời anh sao? Anh không cho thì tôi sẽ không đi sao?
Anh quản lý tôi sao?" Trữ Đan Thuần cười khinh thường, anh muốn quản lý cô? Kiếp sau đi!
"Dù sao em cũng không được đi, người phụ nữ của Nghiêm Túc anh đây không được đến nơi 'cày cấy' đó !" (ý chỉ nơi làm những việc gì đó đó)
"Sh*t ! Tôi họ Trữ, tên Đan Thuần, đừng lôi danh hiệu người phụ nữ của tên não tàn ra mà gọi tôi!" Trữ Đan Thuần bất mãn nhìn anh, tên này luôn thích xen vào chuyện của người khác như vậy sao? Mấy ngày trước đây không phải còn không để ý gì tới mình mà?
Nghiêm Túc cười quỷ dị: "Chẳng lẽ em muốn anh cho em một con dấu sao?"
Vừa mới nói xong, anh liền kề sát vào Đan Thuần, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, vừa lòng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vì quá kinh ngạc mà trở nên đỏ ửng.
"Anh, anh, ai cho anh hôn tôi?" Trái tim Trữ Đan Thuần đập thình thịch thình thịch, giọng điệu trong lời nói rõ ràng chưa đủ, còn kèm thêm ngại ngùng mà cô chưa bao giờ có.
Nghiêm Túc đưa tay vuốt ve khuôn mặt tinh xảo kia, nhiệt độ ở đầu ngón tay khiến anh không khỏi vui mừng, dáng vẻ Đan Thuần xấu hổ thật sự cực kỳ đáng yêu. Nhất là cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch kia làm anh hận không thể hung hăng yêu thương!
Đèn neon ở ngã tư đường không ngừng phát sáng, trong nháy mắt dường như đang thưởng thức cặp đôi hoàn hảo này vậy.
Muốn một hồi yêu đương oanh oanh liệt liệt.
"Hoa Nhược Hữu Duyên", là một cửa hàng bán hoa, thứ hấp dẫn mọi người chính là bảng hiệu độc đáo kia, đồng thời bây giờ hấp dẫn mọi người chính là hai thiếu nữ đứng trước cửa.
Một người vô cùng xinh đẹp, một người thanh khiết như bông sen.
"Tớ còn nghĩ là cậu quên mất tớ rồi chứ!" Vũ Tình cắm hoa, bất mãn nhìn Trữ Đan Thuần nói.
Trữ Đan Thuần oan ức nhìn cô: "Tiểu Tình Tình, đừng trách tớ nhé .... Là do anh ta
không cho tớ đến nơi đó ...."
"Anh ta? Ông xã tương tai của cậu?"
"Aizh, đừng nói tới anh ta nữa, nếu không vì mẹ tớ, làm sao tớ có thể đồng ý gả cho tên đó." Trữ Đan Thuần căm phẫn bứt một cánh hoa hồng.
"Chị hai à, đừng trút giận lên hoa của tớ nữa!" Hoa Vũ Tình vội vàng đoạt lấy bông hoa hồng bị tàn phá kia, trên mặt lộ vẻ trêu tức: "Không phải cậu đã động lòng với anh ta rồi chứ?"
"No! Không có! Tuyệt đối không có!" Cô mà lại động lòng với tên não tàn kia sao? Chuyện đó tuyệt đối không có khả năng!