watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Truyện Teen Yêu Cháu Gái Hiệu Trưởng

Truyện Teen Yêu Cháu Gái Hiệu Trưởng

Xuống Cuối Trang

Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Yêu Cháu Gái Hiệu Trưởng full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.



- B-a-r-c-a

- Uhm rồi thanks nhé! - thằng cu lúc lắc tay chị nó - đi về chị, em về 1 mình mẹ mắng em

- Uhm rồi - quay sang mình - tớ về nhé!

- Uhm

Mình cũng quay vào nhà xem Tv, bác T thì chẳng thấy đâu, chắc lên phòng đọc báo mạng rồi. Bật Tv lên coi 1 chút thì bác V cũng về

- Bác đi bộ về ạ?

- Oh bác T đâu con?

- Chắc bác trên tầng ạ

- Uhm ngồi xem Tv đến 10h đi ngủ sớm nhé, bố mẹ mày không cho ngủ muộn đâu.

- Vầng

Xem đến 9.45 mình đã ngáp, tắt Tv lên phòng với lấy cái điện thoại nhắn tin cho em chút

- Anh sắp ngủ rồi, em cũng ngủ đi

Nằm nghe nhạc chút, đang thiu thiu ngủ, thấy tiếng chuông báo tin nhắn đến

- Vâng hi anh ngủ đi <3

Đệch! em định troll mình hay sao đang gần ngủ được thì lại nhắn tin. không rep lại mình nhắm mắt ngủ tiếp.

(chỗ này kể lại chung chung thôi nhé! truyện của mình dài quá so với cái tit rồi)

Những ngày sau đó mình vẫn khá vui khi ở Việt Trì, cái M đã add friend mình, avatar của cô nàng cũng giống như ai, chu mỏ lừa tình, nghoẹo đầu loạn xạ lên =)). Con bé Phương thì chẳng biết cách nào nó lấy được Fb mình, suốt ngày inb cho mình cùng đi chơi với nhóm yêu tinh đó, theo 1 buổi chiều với mấy má con đã vãi hết cả ra quần rồi đi chơi cả ngày khéo mất xác quá, nhiều lần từ chối cuối cùng nó cáu quá độp ngay mặt mình câu

- Cút! chảnh vãi ***, thằng đàn bà! rỗi hơi của bà vcc mày nghĩ mày là ai?!!

Khiếp luôn gái Việt Trì từ đó luôn (các bác ở Việt Trì cứ bình tình). Con gái con đứa nhìn thì có vẻ ngây thơ bên ngoài nhưng bên trong nó hóa yêu tinh bất cứ lúc nào (đúng với cái câu "đúc kết được nhiều năm xem Tây Du Kí rút ra được bài học gái xinh đều là yêu quái =))). Em đi Hạ Long 2 ngày về thì kêu mình bị cháy da 1 chút, kêu trời kêu đất cả lên, quyết tuần này sẽ mặc áo chống nắng để giữ lại làn da. Kì nghỉ 1 tuần của mình ở Việt Trì kết thúc, hôm đấy đang sắp lại quần áo vào balo thì bác V gọi xuống tầng

- Bảo! cái M nó gọi này!

- Dạ vâng cháu xuống ngay

Chạy một mạch xuống nhà, thấy con bé M ngồi ở phòng khách tay cầm hộp nhỏ gì đó, tình cảm gớm tặng mình cả quà. Bác V đi lên phòng còn ném cho mình điệu cười bí hiểm nữa chứ, cháu là cháu có gấu rồi nhé bác .

- Hì M - mình ngồi đối diện M

- À tý Bảo về X hả?

- À uh bố mình khoảng 20p nữa thì đến

- Uhm... có cái này M tặng Bảo nèy - M đưa cả hai tay cho mình chiếc hộp

Chiêc hộp có giấy gói óng ánh khá đẹp không có nơ chỉ gói chay ben ngoài thôi, không to lắm, hộp vuông bẹt không to. Mình nhận lại

- Uhm cảm ơn M nhé, đắt không za? mình không nhận của M đâu, mình thân thiết lắm đâu

- À không có 3 chục thôi, mình nhờ đứa bạn mua hộ, không có gì đâu cái chuông gió thôi mà hì.

- Uhm mình cảm ơn nhé! hì

- Uh thôi mình về

- Ở đây cùng mình chơi chút về cũng được

- Thôi Bảo cứ dọn quần áo đi tý bố Bảo đón rồi

- Uhm khi nào về tớ lại nc với M qua face cho

- Uhm mình về

Mình lên phòng cất nốt mấy cái áo phông vào balo, rồi mở luôn món quà xem chiếc chuông gió. Chiếc chuông gió được làm từ vỏ sò quết sơn lên tạo thành hình trái tim khá đẹp. Hiện giờ mình đã làm hỏng chiếc chuông gió đó, thật sự mình rất hối hận và cáu về bản thân khi làm vỡ mất tình cảm bạn bè của M.

Chào tạm biệt một hồi với bác V rồi lên xe cùng bố về nhà, với bao kí ức về thành phố Việt Trì này


Yêu Việt Trì lắm!
Ngồi trong xe hướng về nhà, những kỉ niệm về 1 tuần trôi qua ở thành phố Việt Trì ùa về mình như một phản xạ. Về bác V, ông Đ, thằng N, anh S và đặc biệt là M người con gái tử tế, không xinh nhưng chắc chắn “xinh” hơn bất cứ cô gái nào… trừ em =)). Nhìn lại chiếc chuông gió bằng vỏ sò được xâu lại thành hình trái tim mà mình không thể có chút nao lòng về người con gái đó. M à nếu nhờ 1 sự tình cờ nào đó đưa bạn đến với những dòng này thì hãy nhớ tới Bảo này nhé, rất xin lỗi vì món quà của bạn, mình vẫn còn giữ những mảnh sò còn lại của chiếc chuông gió để trong hộc bàn làm vật may mắn.

Chợt tiếng bố cất lên xóa tan những dòng suy nghĩ

- 1 tuần ở đấy chơi vui không?

- Cũng vui ạ! – nói chuyện với bố là vậy ngắn gọn và súc tích

- Uhm… ở bác V có cằn nhằn gì không?

- Con giúp bác đấy lau nhà với rửa bát mà

- Uhm mẹ mày nhớ mày phết đấy

- Vầng…

Rút điện thoại ra nhắn tin với em rằng mình đang về, tiện thể lên face nhắn với M luôn, con bé này lạ thật nhà rõ khá giả mà chẳng sắm một chiếc điện thoại . M không online haizz, thôi để khi khác vậy. Cắm tai phone nghe nhạc để giết thời gian trên đườn về. Thiu thiu ngủ lúc nào không hay

- Bảo, Bảo dậy lên phòng mà ngủ, mệt hả?

- Dạ? *ngáp* mẹ ạ?

- Uhm mệt lên phòng mà ngủ

- Vầng

Bước siêu vẹo vào cổng nhà, nhìn quanh phố chẳng có gì thay đổi, tất nhiên đi mới 1 tuần mà có phải xa biền biệt đâu chứ! Cố gắng lết cái balo lên cầu thang, đẩy cửa vào phòng, ném cả balo cả người vào giường. Thế là về nhà rồi…
Nằm một lúc thì móc điện thoại ra kiểm tra tin nhắn

- Anh về rồi à? Em mua chả mực nè đắt lắm mua được 10 miếng thôi hix hix

Khà khà lại có bữa linh đình rồi, nói thật với bạn nào đi Hạ Long mà không nếm vị của chả mực đặc sản thì không phải là đi du lịch (Khi ngồi viết lên những dòng này vẫn thèm thuồng). Mình rep lại ngay cho em

- Thế à hay chiều mang sang nhà cho anh với

Đợi khoảng 2p sau em mới rep lại

- Uhm hay sang nhà em cả 2 đứa ăn nhé! Hì hì

- Bố mẹ em đi đâu à mà anh sang được, không sao đâu bảo là bạn con thôi, anh cứ nói dối là bạn thân học cùng lớp nhé!

- Anh sợ lắm, anh không quen nói dối

- Nhưng em nhớ anh lắm, ăn cùng anh cho vui

Chợt suy nghĩ lại, một tuần chỉ nhìn mặt nhau qua những bức ảnh qua những dòng chữ thô kệch, muốn gặp lại em lắm chứ nhưng nguy hiểm quá mẹ em mà biết được chuyện hai đứa thì xác định luôn… Suy nghĩ một hồi rồi cũng đưa ra quyết định

- Uhm thế 4h anh sang nhé!

- Hi hi cẩn thận nhé! em rủ thêm cái G bạn em sang cho bố mẹ đỡ nghi ^^ nhớ anh lắm!

- Uhm, vậy nhé chút anh sang cho, luv u!

Vứt điện thoại qua một bên haizz… vừa mới về nhà lại có thể dính ngay vào rắc rối rồi… Không biết 2 người họ ra sao, mình chưa được gặp bố mẹ T bao giờ không biết phản ứng họ sẽ ra sao nửa, chắc sẽ căm go lắm đây… “Thôi thì sống chết mặc bay” vậy!

Xuống nhà thấy mẹ đang ngồi phòng lo sổ sách giấy tờ ở cơ quan, mẹ còn ham công việc hơn cả bố. Ngồi ghế đối diện bố xem nốt bộ phim trên HBO mà mong sao đồng hồ chỉ chạy chậm lại, mong đừng đến 4h để sang nhà em. Ngồi xem phim cùng bố mà cứ thấp thỏm nhìn lên đồng hồ, tay toát cả mồ hôi ra, bình tĩnh bình tính nào...

- Bảo này!

- Dạ! - giật thót khi bố đang cắt đứt dòng suy nghĩ của mình

- Khi nào lớp đi CVN?

- Dạ 20 bố, saobố?

- Ờ không... mẹ mày bảo năm nay nhiều việc quá, mệt mỏi nên chẳng muốn đi chơi đâu, bố chỉ sợ mày ở nhà chán, hôm 15 này công ti bố du lịch ở Nha Trang mày đi cùng bố ko.

- Dạ thôi, không có mẹ chẳng đi đâu, bố đi đi, mới cả đợt trước di vào tp HCM say máy bay con mệt lắm.

- Ờ, thế thôi.

Đi phải có cả nhà mới vui chớ, cơ quan bố năm trước cũng đi vào Nam mình đi theo đi máy bay say gần chết @@ (khổ quá 2 lúa ạ ). Ngồi nghĩ miên man quên mất 4h phải sang nhà em. Thôi chết 4.10 rồi! chạy vội lên phòng vớ được cái quần short, thấy điện thoại đổ chuông, em đang gọi

- Alo, ờ ờ anh sang ngay đây

Chạy vào nhà vẹ sinh chỉnh lại tóc chút đã lúc nãy ngủ trên xe rối hết cả lên, chạy lên phòng lăn chút rexona. Mình làm cái quái gì vậy, sang nhà "bạn" chơi chứ sao phải nghiêm trọng quá vậy, mình tự nhẩm. Lao vội xuống nhà dắt xe đạp ra sân

- Con đi chơi chút nha bố

- Về sớm đấy

- Vầng

Đạp xe sang nhà em mà lòng như lửa đốt, không biết "mẹ vợ" sẽ thế nào đây, chắc là một người phụ nữ công sở như bao nhà khác, có lẽ ít nhất với trí tưởng tượng của mình là như vậy....

Dừng xe trước cổng nhà em, thật sự những phần trước mình chưa đề cập tới gia cảnh nhà em, nhà em rất... theo các chú ở đây gọi là... "giàu". Ngôi nhà ba tầng khá to, hầu hết khu phố nhà em là công chức nhà nước, mẹ T là giám đốc sở nông nghiệp của tỉnh, bố T làm phó giám đốc cho 1 chi nhánh, nhưng nghe em nói mẹ em còn làm cao hơn cả bố em nữa, chắc chắn đây sẽ là một người phụ nữ rất sắc xảo!

Trở lại câu chuyện

Mình thu hết can đảm bấm chuông nhà, từ sân vườn với chi chít là cây cảnh, em bước ra.

- Anh đến muộn vậy - em đẩy cửa ra nói

Phải nói 1 tuần nhìn nhau qua những tấm ảnh trên FB thật sự mình rất nhớ! em mặc bộ Barcenola mà mình tặng hồi mới yêu nhau (cả hai coi đây là áo đôi ^^) trông xinh lắm, mặc váy hồng quá gối. Không thể kìm được lòng gạt chân chống xe cuống, ôm lấy bờ eo thon gọn đặt lên một nụ hôn nồng nàn vào môi em, mình có sợ mẹ không ư? mặc kệ! những người đi đường hiếu kì chắc hẳn cũng ngoái đầu lại để xem đôi uyên ương này "hôn nhau". Rời môi em ra

- Nhớ anh không? - tay vẫn ôm hờ eo em

- Ghan quá, bố mẹ em thấy thì sao? - mặt em ửng đỏ dưới ánh nắng ^^

- Thì bảo con rể chứ sao

- Gớm, bỏ tay ra đi em còn đảo nốt chả mực, lúc nãy chưa tắt bếp cháy hết bây giờ

- Rồi - mình đẩy xe vào cửa nhà

Nhà em không to đến nỗi phải xếp vào hàng biệt thự nhưng so cái sân vườn trước nhà em sánh với cái ban công cây cảnh của bố mình thì khác nào.... (viết đến đây chợt không biết so sánh với cái gì ). Dắt xe qua cái "rừng cây cảnh", phải nói nhà em rất biết chơi cây, tuy không có cái nào đến tiền chục trăm triệu nhưng những cây si thu nhỏ "bon-sai của Việt Nam" trông rất yêu, còn cơ man nào hoa, có lẽ do mẹ em trồng, nói thật với mọi người trong cái luống hoa nhà em mình biết đến đúng 1 loại là.... hoa hồng, chứ chẳng biết tuy líp nó như nào hay loa kèn nó ra sao?

Dựng xe bên 2 chiếc đạp điện , có lẽ là xe của cái G (con bé này cũng học chung lớp văn em với mình). Lần đầu tiên trong suốt gần 1 tháng qua yêu em mới biết nhà em như nào. Đúng là nhà của con ông cháu cha, thằng nhóc lớp 11 có lẽ đã không thể tưởng tượng được rằng nó đang yêu.... yêu một công chúa, có lẽ là vậy!

- Nè! sao cứ nhìn quanh thế, em không thích đâu

- Uhm anh xin lỗi, bếp đâu em anh phụ em luôn - nhà rộng quá chẳng biết đâu mà tìm @@

Chợt từ trên chiếc cầu thang gỗ được lết nền bằng đá kia là một người phụ nữ, mẹ em... sao?

Người phụ nữ búi tóc củ hành, trắng, rất trắng. Cô Thương đeo kính, người phụ nữ có thể nói đạt chuẩn trong cái type mà các cô/chú gọi là "nữ công gia chánh", đối với thằng nhóc lớp 11 ngây ngô này... chỉ có thể nói 1 điều rằng đó là 1 người phụ nữ cũng bao nhiêu người phụ nữ khác... cũng giống mẹ nó thôi...

- Mẹ, đây bạn học cùng lớp con, bạn tên Bảo ạ - Trinh mở lời cho mình trước

Mình lễ phép cúi nhẹ đầu, cười thân thiện nhất với cô Thương

- Dạ cháu chào cô

Trái lại với cái viễn cảnh mà cô Thương sẽ cười thân thiệt và bắt chuyện nồng nhiệt với mình với bao người xã giao khác cô Thương chẳng thèm cười với mình chỉ gật nhẹ đầu và nói

- Uhm... chào cháu

Thật sự mình rất ngại và lúng túng trước sự ứng xử của cô Thương, cô không mỉm lấy một nụ cười thay vào đó là nhìn từ chân tơ kẽ tóc mình, đảo từ trên xuống dưới, Trinh cũng chẳng nói gì bằng cách nhìn mẹ em, 2s dừng hình tuy rất ngắn nhưng mình có thể thấy hết được rằng cô Thương.... đã nhận ra đó là lời nói dối (sau này mình mới biết).

Cuối cùng thánh nhân của mình con Giang lên tiếng

- Ê! Bảo vào ăn đi, ơ... cô, cô vào ăn cùng chúng cháu

- Thôi mấy đứa ăn đi, co nghe tiếng ở dưới nhà tưởng ai thôi

2 chữ "tưởng ai" mà mình nghe sao thểu não quá, "tưởng ai" chứ không mong một thằng nhóc lếch thếch như mình. Cô Thương lại quay trở lên tầng, trong 1 tích tắc cô đã nhìn liếc qua mình, không chắc được chỉ cảm nhận vậy thôi. Cái Giang quay trờ vào gian bếp, cả mình và Trinh quay sang nhìn nhau, mình mở một nụ cười gượng gạo chẳng ra hồn... y như lúc mới đầu gặp nhau vậy

- Mẹ em ít cười nhỉ?

- Uhm mẹ ít cười lắm bố cũng thế, thôi kệ mình cào ăn đi - em kéo tay mình vào bếp như 1 đứa trẻ

Bếp nhà em khá độc đáo nó được tách bởi 1 chiếc bể cá khá lớn, thảo nào mình chẳng nhận ra, có thể nói đây đúng là 1 căn nhà của bao các cô, chú côn chức nhà nước ao ước đến. Mình đã đến chơi khá nhiều nhà của các bạn đồng nghiệp khá giả ở sở của bố, cũng chẳng thấy quá lạ lẫm với những cách trang trí phong thủy hay những món đồ đắt tiền kia, chỉ khác rằng.... đây là nhà em... nhà của "bạn gái" mình.

Mình giúp em với lấy 3 cái bát trên kệ đĩa, thấy trên chảo rán là chút khoai tây chiên với xúc xích.

- Ủa, ăn cả mấy món này hả

- Ừa tất nhiên, ông nghĩ ăn mỗi chả mực thì chẳng bõ dính răng

Mà cũng thấy lạ con bé này ăn ghê đến thế mà sao nó vẫn giữ được dáng người cân đối à mà cũng hơi đậm người. Bày 3 đĩa lên bàn, mình hít hà lấy hơi của món chiên khoái khẩu, tính nhúp 1 miếng ăn vụng

- Ê, ê ăn vụng hả - Trinh véo tay mình

- Nếm thử chút thôi mà - mình tiếc rẻ nhưng vẫn cố đưa lên miệng

- .... em ăn với chớ -

Thật hết sức chịu nổi có lẽ một phần em như thế cũng do mình mà ra =)). Đút một miếng khoai tây vào cái miệng nhỏ xinh của em, em nhâm nhi một hồi rồi cười duyên với mình, đệch! thế này thì làm sao mà chịu nổi chớ, liếc qua thấy cái G vẫn đnag lay hoay với mấy miếng xúc xích, mình đặt nhẹ lên má em một cái thơm. Em ngạc nhiên chố mắt nhìn rồi cũng ửng đỏ e thẹn

- Thơm mới chả hôn miệng thì đầy mỡ kia, dơ bỏ xừ - em lườm yêu mình

- Kệ chớ, may không hôn môi đấy

- Thôi ra lấy thêm đĩa để xúc xích đi

- Ròi

Cuối cùng cũng xong mấy món chiên, cả 3 đứa bắt đầu hưởng thụ thành quả, mình thì chấm món chả mực đầu tiên, vị của nó rất ngon, 1 chút mực và hơi có 1 chút hạt tiêu vậy nhưng miếng chả mực tuy cũng bán ở địa phương mình nhưng thật sự không thể "nguyên chất mực" của đất Hải Phòng được.

Sau một hồi đánh chén, trong bữa ăn cả 2 đứa đều gắp cho nhau những miếng xúc xích, chả mực trong cái ánh mắt gato của con bé G, đến nỗi nó phải phản ứng thốt ra lời

- Á được, yêu thương nhau mà quên cả con này chứ gì

Cuối cùng cả 2 đứa cũng phải "thay phiên" gắo cho nó, riêng mình gắp cho nó miếng nào nhỏ nhất ^^. Nguyên mỡ thịt thì cũng hơi chán, may mà em cũng còn có hoa quả và chai pepsi trong tủ lạnh.


Trong lúc ăn tuyệt nhiên mình chẳng thấy bố và mẹ em xuống dưới tầng, tuy có đôi lần định hỏi em nhưng vì không muốn phá giây phút vui vẻ hiếm hoi của hai đứa nên mình cũng chẳng nói gì. Ăn xong cái G rất chi là khôn, té luôn để đống bát đũa cho 2 đứa rửa. Cũng phải cái lợi của cái G khi không cái mồm của nó ở đây, hai đứa mới thức sự dành cho nhau những phút riêng tư (nhưng không quá "riêng tư" ) để trò chuyện về tuần qua không được gặp nhau<

Trang: « Trước 145[6]

Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Truyện Teen Yêu Cháu Gái Hiệu Trưởng
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé
Truyện Teen, Chồng hờ ơi! Vợ yêu chồng mất rồi!
Truyện Teen, Yêu lại từ đầu, em nhé! full
Truyện Teen - Anh Đã Tan Rồi
Truyện Teen Người Hùng Của Em
Truyện Teen Đừng Hôn Em
Truyện Teen Ký Ức Đẹp
Truyện Teen Biệt Thự Đen
Truyện Cực Hay Tưởng Nhầm Gái Hư Được Nhầm Gái Ngoan
Truyện Teen Hãy Cười Lên Anh Nhé... Để Kẻ Đến Sau Là Em Còn Cảm Thấy Hạnh Phúc
1234...101112»
Trang chủ
U-ON - 300