watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Tiểu Thuyết Lão Đại Là Tổng Đài

Tiểu Thuyết Lão Đại Là Tổng Đài

Xuống Cuối Trang

Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Tiểu Thuyết Lão Đại Là Tổng Đài full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.


“Nhưng mà… bọn họ cũng không phải là mẫu người ta thích.” Dịch Tiểu Liên kìm không được lẩm bẩm nói.
“Hừ, cuối cùng cũng nói ra lời thật lòng, cho nên ta mới nói tiêu chuẩn của ngươi quá cao, ngươi còn không thừa nhận.” Tiểu Mỹ tức giận liếc nàng một cái, hừ nói.
“Cái tiêu chuẩn cao hay không cao kia không có liên quan gì, mà là do cảm giác có liên quan được chưa?” Nàng kiên quyết tranh luận.
“Được, xin Dịch tiểu thư đưa ra dẫn chứng để nói rõ hơn, có người đàn ông nào từng làm cho ngươi cảm thấy không tệ, là ngươi thích mẫu người nào? Để sau này có người vào phòng thải khấu chúng ta ‘thám thính’ ngươi, chúng ta còn có thể phụ trách tuyển chọn cửa đầu tiên, giúp cả hai tiết kiệm không ít thời gian cùng phiền toái.”
Dịch Tiểu Liên yên lặng không đáp, nhưng trong đầu không tự chủ được mà hiện lên khuôn mặt Hạ tổng tài.
“Bịch.” Một tiếng, nàng không nhịn được lại gõ trán vào bàn, nghĩ rằng mình thật là sắp nổi điên lên thật rồi.
Tiểu Mỹ hỏi nàng mẫu người nàng cảm thấy không tệ, yêu thích, sao hắn lại hiện lên trong đầu nàng chứ? Không thể là do vô tình, nàng đối với hắn động lòng sao?
Không thể nào? Không thể a?
Biết rõ là không xứng lại còn nghĩ đến, có gì khác con thiêu thân kia biết sẽ chết nhưng lại cố lao đầu vào lửa?
Quan trọng là nàng còn có một người chuyên thêm dầu vào lửa chính là mẹ nàng.
Lửa lớn hừng hực, thiêu thân lao đầu vào lửa, và chỉ có duy nhất một kết cục có thể gặp, đó chính là còn chết nhanh hơn.
Mà nàng, còn chưa muốn chết nha.
Có vẻ như không còn cách nào, nàng chỉ có thể dụng lại chiêu cũ- mắt nhìn chân chạy, chạy đến một nơi thật xa là được rồi.
Ta van ngươi lão Thiên cho ta có thể sống lâu trăm tuổi nha, a di đà phật. (tỷ tham dzậy còn a di đà phật ji' nữa, có mà à đi đá phật thì có _ _!)

Trước kia vừa mới bắt đầu ra lệnh tuyển nhân viên khi thấy tên của nàng, Hạ Tử Giác chỉ cảm thấy may mắn khi nghĩ rằng khoảng cách giữa bọn họ đủ xa, bất kể là chức vụ, tầng lớp hoặc công việc đều là từ dưới nhìn lên tòa nhà cao, khoảng cách giữa hai người đều đủ xa, dường như khó có cơ hội gặp nhau.
Nhưng mà bây giờ chính điểm này cũng làm hắn bất lực, bởi vì mối liên hệ tầng lớp và tầng làm việc, hắn cùng nàng khó có cơ hội gặp nhau.
Dường như là hoàn toàn không gặp, thật sự là từ khi hắn “tỏ tình” với nàng, trong tuần hai người họ đều có ba lần gặp nhau.
Một lần là giờ nghỉ khi định bước lên thang máy, nàng vừa nhìn thấy hắn trong thang máy, liền xoay người bỏ chạy như bay.
Một lần là tại phòng nghiệp vụ, nàng vừa nhìn thấy hắn xuất hiện, tựa như chuột thấy mèo vậy lập tức tiến vào bàn bên trong, nàng còn tưởng rằng hắn không phát hiện ra nữa.
Lần cuối cùng là do nàng đặc biệt sắp xếp, bởi vì nghe nói nàng đã biểu hiện rất tốt trong sự việc hỏa hoạn của La Bảo, hắn đặc biệt mở một hội kiểm thảo* chỉ đích danh nàng tham gia, kết quả là nàng có tới, nhưng ngay cả liếc nhìn hắn một cái cũng không thèm, sau khi kết thúc bài báo cáo của bộ phận nàng, thừa dịp hắn không chú ý liền báo lên cấp trên một tiếng rồi lặng lẻ rời khỏi.
*Kiểm thảo: kiểm tra lại, xem xét đánh giá những việc đã làm.
Nàng đang tránh hắn, hắn khá chắc chắn. chắc100
Nhưng mà tại sao? Chẳng lẽ nàng thật sự chán ghét hắn như vậy sao?
Giám đốc phòng thải cấu vừa hay là bạn cùng lớp thời đại học của hắn, mà vị hôn thê của hắn ta trong công ty lại vừa hay là có giao tình với nàng thật không tệ, nghe nói còn là bạn tốt.
Cho nên hắn mới biết nàng không có bạn trai, hình như cũng không có đối tượng yêu thích, hơn nữa hắn lại là chàng rể tốt nhất đáng chờ mong do chính mẹ nàng lựa chọn, điều kiện cũng tốt không thể kén chọn hơn- đây không phải là hắn tự khen mình, mà là mọi người đều nghĩ như vậy. Cho nên hắn thật sự không hiểu, nàng đối với hắn có điểm nào không vừa ý?

Dĩ nhiên, tình yêu là thứ không thể ép buộc, nếu như nàng nói tự tận đáy lòng chán ghét hắn, hắn cũng không thể nói gì hơn. (tội ca T^T)
Vấn đề là, trước khi nàng biết thân phận thật của hắn, hoàn toàn không thể nhìn ra là nàng chán ghét hắn nha, hơn nữa quan trọng là, cho dù nàng thật sự chán ghét không muốn nhìn thấy hắn đi nữa, ít nhất cũng nên cho hắn một lời cự tuyệt thuyết phục chứ? Đó cũng là cách xử sự tốt mà? Như vậy làm hắn cứ như bị hóc xương cá, nghĩ nghĩ suy suy rồi cuối cùng cũng chẳng biết làm thế nào cả, tình cái gì đây?
Thành thật mà nói, hắn cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa.
Từ lần đầu tiên nghe thấy tên nàng thoát ra từ miệng lão Nhị, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng trong bức ảnh của hồ sơ nhân viên được trúng tuyển, đến lần đầu tiên gặp nàng trong thang máy, sau đó lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư…
Nàng giống như là nước thấm vào bọt biển, dễ dàng chiếm lĩnh hắn.
Mặc dù nói một cách nghiêm khắc hơn, hẳn là bản thân hắn chính là miếng bọt biển muốn đi đến đụng chạm vào nước của nàng, sau đó cả người đều bị nước chiếm giữ, chỉ là tốc độ thật có chút nhanh một cách đáng ngạc nhiên.
Một khi xác định được mục tiêu sẽ không lãng phí thời gian mà dũng cảm tiến tới, luôn luôn là phương châm làm việc của hắn, đối với chuyện tình cảm cũng không ngoại lệ, nhưng mà làm thế nào có thể đụng tới con đà điểu như nàng? 0, tưởng rằng chỉ cần dúi đầu vào trong cát là không còn việc gì sao?
Cho đến bây giớ hắn vẫn là người công tư phân minh, tuyệt đối sẽ không để chuyện tư ảnh hưởng đến công việc, nhưng mà lúc này đây hắn thật sự là bị nàng bức đến nóng nảy, bản thân chưa rõ nên làm cái gì trước, đã nhấn nút thông thoại nội tuyến, kêu thư ký mời Dịch tiểu thư của phòng thải cấu đi lên đây một chuyến.
“Tút.” Một tiếng, nội tuyến vang lên.
“Tổng tài, Dịch tiểu thư của phòng thải cấu đã đến rồi.” Giọng nói của thư ký từ điện thoại truyền đến.
“Cho cô ấy vào.” Hít một hơi thật sâu, hắn tỉnh táo lại như thường nói.

Chương 7:
Edit+ Beta: Tử Sa
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên, cánh cửa đang đóng chặt chậm rãi bị đẩy ra, gần đây nàng không ngừng dây dưa trốn mặt, giờ đây đã có thể xuất hiện trước mặt hắn.
Do dự bước vào, ánh mắt nghi ngờ trông chừng, còn có bộ dạng căng thẳng, nhưng ít nhất không có biểu tình chán ghét hay khinh thường.
“Bước vào, đóng cửa lại.” Hắn nhìn nàng ra lệnh, giọng nói hoàn toàn công sự hóa. (có nghĩa nói sao cho giống bthường về vấn đề công việc chẳng hạn…)
Sau khi nhận được lệnh gọi từ điện thoại của hắn, tim nàng loạn nhịp đập nhanh một cách điên cuồng cho đến khi Dịch Tiểu Liên có thể từ từ bình tĩnh lại.
Mặc dù nàng vẫn chưa hiểu rõ hắn là người thế nào, nhưng chớp mắt nàng đã vào Liên Chuẩn được nửa năm, cũng nghe không ít về tác phong của hắn, biết được hắn là người công tư phân minh.
Cho nên đột nhiên hắn gọi nàng lên đây tuyệt đối là vì công việc, không phải là về chuyện trong thang máy hôm trước, đúng không?
Trên đường lên đây, mặc dù nàng vẫn tự nhủ với chính mình như vậy, nhưng vẫn còn cảm thấy bất an, cho tới hiện tại chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt lãnh khốc nghiêm trọng của hắn khi làm việc, nghe thấy giọng nói công sự hóa của hắn, nàng bấy giờ mới cảm thấy yên tâm.
“Vâng.” Đáp lại bằng một giọng cung kính, đóng cửa lại, nàng như một tiểu viên chức đối với đại tổng tài có chút cúi đầu bước tới trước bàn làm việc của hắn.
Chờ đại tổng tài phân phó, ra lệnh.
Trong phòng tổng tài yên lặng như tờ.
Dịch Tiểu Liên đợi và đợi, thủy chung không thể đợi tới lúc hắn mở miệng, rốt cuộc nhịn không được mà lén lút ngẩng đầu lên nhìn lén hắn, không ngờ lại vừa vặn cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt hắn thâm thúy nóng bỏng, ánh mắt không hề lãnh khốc nghiêm trọng, mà là mang theo một cái nhìn suy tư, nàng không thể diễn tả được cái ánh mắt nóng bỏng dữ dội đang nhìn nàng, nhìn thật chăm chú làm cho nàng cả người cứng đờ ra, cảm thấy một nhiệt lượng lớn làm cả người nóng lên. (chỗ này hơi chém chút, thông cảm>’’<)
Hai chữ không ổn mới từ trong đầu nàng hiện lên, nàng liền thấy hắn chậm rãi mở miệng nói chuyện.
“Câu trả lời của ngươi là gì?” Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, đi thẳng vào vấn đề, gọn gàng dứt khoát hỏi nàng, “Có muốn làm bạn gái của ta hay không?”
Nàng nhất thời toàn thân đờ ra, hóa đá tại chỗ.
Đây là phúc hay họa, là họa thì tránh không khỏi, tại sao Dịch Tiểu Liên cũng không nghĩ tới công tư phân minh, Hạ tổng tài đại nhân đại công vô tư có thể lợi dụng thời gian làm việc, dùng danh nghĩa BOSS mà kêu nàng đến phòng tổng tài, chỉ vì muốn nghe câu trả lời của nàng.
Hơn nữa điều nàng không nghĩ tới chính là hắn làm nàng không nói nên lời, khi chậm chạp không quyết định, hắn lại có thể mở miệng nói như là tự bán chính mình cho nàng… (@__@ ca ấy iu wa’ hết cứu dc ruj')
“Ta biết ngươi không có bạn trai, cho nên ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc vì cái gì mà ngươi lại do dự?” Hắn nói.

Nàng do dự nhiều hơn, cảm thấy thân phận hai người bọn họ không thích hợp; cảm thấy điều kiện của hắn tốt như vậy như thế nào lại coi trọng nàng; cảm thấy nếu mẹ nàng mà biết được con cả nhà họ Hạ theo đuổi nàng nhất định sẽ phát điên- nàng vì sức khỏe của mẹ mà suy nghĩ. (ta nghi ngờ câu này của tỷ wa’ U_U!)
Nói ngắn gọn, nàng có rất nhiều lý do để do dự.
“Trước mắt ta còn độc thân, chưa lập gia đình, trong quá khứ cũng chưa từng có hôn sự gì, thân thể khỏe mạnh, điều này đầu năm công ty đã kiểm tra có thể làm chứng cho ta (uj chaj' uj _ _!!).” Thấy nàng trầm mặc không nói gì, hắn tiếp tục nói.
“Ta không có sở thích xấu, sẽ không hút thuốc, không nhai trầu cũng sẽ không đánh bạc, thỉnh thoảng có thể vì công việc mà uống chút rượu, nhưng tuyệt đối sẽ không uống quá say, ngày thường rảnh rỗi thích nói chuyện cùng mọi người, thích phim ảnh cùng hội họa, bức họa thích nhất là ‘Khóa Trường Đảo Canh Tác’ cùng với ‘Hải Tặc Vương’.” (ca ấy đang quảng cáo mặt hàng… mời quý vị tiếp tục lắng nghe a )
“Công việc của ta chắc là không cần giới thiệu nhỉ? Về cơ bản đều là tại Đài Loan, nhưng mỗi năm ra nước ngoài kinh doanh hai ba lần, sớm thì một tuần, trễ thì mười ngày nửa tháng đều có thể.”
“Tiền lương mỗi năm chưa gồm tiền thưởng công ty, lợi nhuận cổ phiếu, cổ tức ước chừng khoảng một ngàn hai trăm vạn (12 triệu) (ca pỏ tỷ ấy theo muội nek' T^T), đi làm tại công ty bằng chiếc Mercedes-Bens, tạm thời sống trong một căn hộ không gian lớn nhỏ khoảng bốn mươi bình. Thế, ngươi còn muốn biết cái gì nữa không? Ngươi cứ việc hỏi, ta đều sẽ thành thật trả lời.” Hắn nhìn nàng không dời mắt, ánh mắt chăm chú dị thường, ánh mắt- đó là đôi mắt mà nếu không đạt được mục đích thề không bỏ qua, một ánh mắt kiên định.
Dịch Tiểu Liên “囧囧hữu thần”* nhìn hắn, đầu óc rối loạn, hoàn toàn không biết phải nên hỏi những gì.
*囧囧hữu thần: đứng hình, kêu gào thảm thiết, bó chiếu…(cái này là ta xách dép đi hỏi đó nha >’’<)
“Không có chuyện gì khác muốn hỏi sao? Vậy…”
“Khoan, chờ một chút.” Sợ rằng hắn có thể nghĩ cái im lặng của nàng là cam chịu, nàng vội vàng mở miệng.
Hắn nhìn nàng, ánh mắt nóng rực như muốn thiêu đốt người khác.
“Ta, ta muốn hỏi tại sao?” Nàng mở miệng hỏi hắn.
“Cái gì tại sao?” Hắn nhìn nàng không chuyển mắt.
“Tại sao lại là ta?” Nàng nhẹ nhàng nhăn mày, liều hỏi hắn, “Tổng tài điều kiện rất tốt, hẳn là sẽ có rất nhiều lựa chọn tốt hơn mà phải không? Tại sao lại là ta?”
“Ngươi nghĩ tại sao?” Hắn không đáp hỏi lại.
“Ta chính là nghĩ không ra mới muốn hỏi ngươi”, đôi lông mày của nàng lại nhíu thêm một chút.
“Ngươi cảm thấy bản thân có điểm gì không xứng với ta sao?” Hắn đảo ngược câu chuyện hỏi lại nàng.
Dịch Tiểu Liên mím chặt môi, im lặng không nói nhìn hắn. Nghĩ rằng, đáp án này không phải là quá rõ ràng rồi sao? Hắn cần gì phải để chính miệng nàng thừa nhận chứ? Muốn bôi nhọ người khác cũng cần gì phải dùng cách này?
“Trong từ điển về tình yêu của ta không có hai từ không xứng, chỉ có chuyện, muốn hay không muốn, yêu hay không yêu, mà thôi.” Nhìn nàng im lặng không nói gì, hắn bỗng nhiên mở miệng.
Nàng chớp chớp mắt, không chắc chắn về ý tứ trong lời nói này của hắn.
“Từ sau chuyện trong thang máy, ngươi đã vô tình tiến vào tâm tư ta, làm cho ta không thể tự chủ được mà cứ nghĩ đến ngươi.” Hắn nhìn nàng nói.
“Mới đầu ta cũng không hiểu ý nghĩa của việc đó, cho đến khi lần thứ hai gặp ngươi, dĩ nhiên là vẻ mặt ngươi trông cứ như gặp quỷ vậy, vừa nhìn thấy ta liền xoay người bỏ chạy, lúc này mới làm cho ta hiểu rõ cái mình muốn là gì.” Bỗng chốc, đôi mắt sâu lắng của hắn nhìn nàng chăm chú nói: “Ta muốn ngươi.” (uj, sao ca hok nói là iu, chả lãng mạn tí nào huk’ _ _!!)
Ngôn từ cùng ánh mắt của hắn đã bộc lộ ra tất cả làm cho Dịch Tiểu Liên một chốc bị ngạt thở, không kìm được đỏ mặt, nhưng không có mất đi năng lực tự hỏi cùng lý trí.
“Ngươi là bởi vì thấy ta tránh xa ngươi như rắn rết bò cạp, lòng tự trọng bị tổn thương nên mới có thể nghĩ muốn dựa vào việc chinh phục ta để bù đắp mà thôi, cũng không phải là thật sự như lời ngươi nói, ngươi… ách, muốn ta.” Nàng hít một hơi thật sâu, phân tích lý do với hắn, nói đến chỗ rõ ràng vẫn không nhịn được mà nói lắp một chút.
Hạ Tử Giác nhìn nàng im lặng hồi lâu, lúc này mới chậm rãi lên tiếng hỏi nàng, “Trong mắt ngươi, ta thoạt nhìn là một con người nhàm chán như vậy sao?”
Lúc này nàng trở nên trầm mặc nhìn hắn.
“Thành thật mà nói, ta thật sự không biết.” Một lúc sau, nàng thành thật thừa nhận.
“Nếu thật không biết, sao không để cho bản thân ta và ngươi một cơ hội, để cho ta một cơ hội có thể chứng minh ta cũng không phải là một kẻ nhàm chán như vậy, chứng minh ta đối với ngươi là thật lòng?” Ánh mắt hắn rực cháy, tựa như có thể thiêu đốt người khác.
Dịch Tiểu Liên do dự không quyết bất an nhìn hắn, nghĩ tới nghĩ lui vẫn còn cảm thấy không biết hắn rốt cuộc có phải là thật lòng hay không.
“Ta vẫn còn không hiểu tại sao lại là ta?” Nàng lắc đầu nói. (mịt tỷ wa’ a', ca ấy nói rát lưỡi, quảng cáo, chào hàng hết lời …cuối cùng cũng không hiểu là sao = =!!)
“Động lòng là lý do duy nhất.”
“A?” Câu trả lời quá mức lãng mạn làm cho nàng nhất thời không thể phản ứng.
“Ta bị ngươi làm động lòng.” Ánh mắt hắn sáng lên, chậm rãi nói với nàng.”Đây là lý do tại sao lại là ngươi, bởi vì ta bị ngươi làm động lòng.” (10 điểm dành cho ca, good good!! >_O)
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.mobi
“Ta cần suy nghĩ một chút.”
Đó chính là câu trả lời ngày đó Dịch Tiểu Liên ban cho Hạ đại tổng tài, sau đó dường như liền chạy trối chết rời khỏi phòng tổng tài.
Thật đúng là chạy trối chết, bởi vì nàng cảm thấy nếu bản thân mình cứ tiếp tục đợi được đi xuống rất có thể sẽ gây hại đến thể xác và tinh thần đang khỏe mạnh.
Nàng thề, nếu ở đó mà huyết áp có thể đo được bằng lời, tim của nàng đập một trăm lần trên một phút, huyết áp lại còn tăng lên 200, thật sự là quá nguy hiểm.

Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Tiểu Thuyết Lão Đại Là Tổng Đài
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé
Truyện Teen, Chồng hờ ơi! Vợ yêu chồng mất rồi!
Truyện Teen, Yêu lại từ đầu, em nhé! full
Truyện Teen - Anh Đã Tan Rồi
Truyện Teen Người Hùng Của Em
Truyện Teen Đừng Hôn Em
Truyện Teen Ký Ức Đẹp
Truyện Teen Biệt Thự Đen
Truyện Cực Hay Tưởng Nhầm Gái Hư Được Nhầm Gái Ngoan
Truyện Teen Hãy Cười Lên Anh Nhé... Để Kẻ Đến Sau Là Em Còn Cảm Thấy Hạnh Phúc
1234...101112»
Trang chủ
U-ON - 404