Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Học trò full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
về đến lớp rồi mà nó không biết, đi lững thững như người mù. nó không đáp lại câu chào của Linh và HÀ, đi thẳng về chỗ, không nói chuyện với ai, không chạy đi tán phét như mọi khi. nó thấy hụt hẫng, cảm giác như bị phản bội. đau lòng quá T.T
- này, bạn hôm nay làm sao mà buồn thế?
có tiếng nói bên cạnh nó, nhưng nó không để ý (đang buồn thế sao để ý >"
- chắc là lạnh quá não bị đơ, không hoạt động, đóng băng rồi. thành tượng rồi nè
câu này hơi bị quá đáng, làm cho suy nghĩ trở lại trong nó. nhìn lên xem đứa nào to gan dám phát biểu linh tinh, nó thấyLlong đang quay xuống nhòm nó, bên cạnh là Bảo. cả 2 nhìn nó như đang xem triển lãm động vật bị tuyệt chủng >_
nó cố cười:
- không, không sao. vẫn bình thường mà. sao 2 người đến sớm thế?
Long đáp liền:
- không sao gì mà như người mất hồn ý. tưởng tụi này không biết ah. đây rất hiểu tâm lý con gái nhá
ak, hiểu tâm lý con gái mà không biết ai đang thích mình. nó le lưỡi đốp lại luôn:
- hiểu tâm lý àh? thôi xin bác, nói phét cũng vừa thôi
Bảo vẫn hỏi nó tiếp (dai thế):
- sao thế, buồn gì thế, buồn nhiều nhanh già lắm đấy, lại hại sức khoẻ, còn nữa buồn thì không ai để ý đâu, con trai để ý con gái vì nụ cười (thiệt hông, nghe giống nói phét nhỉ =_=). smile!
Bảo lấy 2 ngón tay véo má bắt nó cười (dã man>_
- buông, đau quá - nó hất tay bảo, xoa xoa má, rồi bật cười
- đấy! cười thế có phải hơn không. tội gì phải buồn cho mệt. để tớ kể chuyện cười cho đỡ buồn nhá
k hổ danh là Bảo. Bảo là người khác giới duy nhất nó cảm thấy nói chuyện thoải mái, tính Bảo hiền hoà, hay cười, không chấp vặt, hay đùa nữa, nói chuyện với Bảo nó không thể không cười. tuy là con trai nhưng nó có thể nói hết tâm tư (tình cảm thì ngoại lệ) với Bảo mà không sợ Bảo sẽ bô lô ba la cho ai biết. nó thấy Bảo như 1 người bạn cùng giới (đừng hiểu nhầm nhá ^^).
Bảo vẫn huyên thuyên kể chuyện cười cho nó. hình như có năng khiếu hay sao mà chuyện bảo kể cực buồn cười, làm nó và Long ôm bụng cười mãi không hết. nó cũng thấy đỡ hơn sau vụ vừa rồi.
- cười sướng rồi thì trả ơn tớ đi - Bảo quay sang nó toe toét
- trả ơn gì đây, cho cậu kẹo chupachup nhá hehe - nó cũng cười, lần này là nụ cười cực thoải mái
- tớ có trẻ con thế đâu
- thế cai gì được nào?
- ra ngoài tớ bảo
rồi không đợi nó kịp phản ứng Bảo đã kéo tay nó ra ngoài.lớp vẫn khá ít người, mùa đông nên các mem lớp nó thiên về đi học muộn sát giờ vào lớp. Bảo ngó xung quanh (làm như) ngắm cảnh
- có chuyện gì thế? định nhờ tớ cái gì hả - không thấy Bảo lên tiếng nên nó hỏi
- không, có cái này.....tặng cậu này.....hôm qua....quên không mang
Bảo chìa cho nó 1 hộp quà trái tim hồng cực bắt mắt, làm nó ngạc nhiên
- quà gì?
- giáng sinh, ngố thế không biết - Bảo cốc đầu nó
- đauuuuuuu!!!!!!!!!!! thế sao giờ mới tặng tớ? - nó cầm hộp quà ngắm nghía
- thì tớ đã bảo hôm qua quên rồi mà. tặng quà cho cậu vui, cười đến mang tai rồi kìa - Bảo chọc chọc má nó
- hi, được tặng ai chả thích, tks bạn nhìu nhá hihi
- không có gì, nhưng.....đừng nói ai biết là được - Bảo ngập ngừng nhìn nó
- sao lại phải thế?
- thì...cứ làm thế đi, thế nhá, lạnh quá, tớ vào trước - Bảo quay lưng đi nhanh để nó không nhìn thấy đôi tai dần đỏ lên của mình. nó ngạc nhiên nhìn theo Bảo. kỳ thật, mắt giữ bí mật làm gì nhỉ?
nó vào lớp, nhìn sang chỗ Bảo đã thấy Bảo đá cầu với mấy mem khác. cất hộp quà vào balo, nói quay lên tán phét với Long. Dung vừa đến, thấy nó với Long đang nói chuyện có vẻ vui nên Dung nhập cuộc:
- có chiện gì mà sáng ra đã zui zẻ thế nỳ? cho tham gia dzới nào!!!!!!!!
Dung lợi dụng thời cơ nhảy lên ngồi cạnh Long, cũng tại chỗ Dung đang bị Du (cũng vừa đến) chiếm. nhìn bạn bè cười vui vẻ nó thấy thật hạnh phúc, nó đã có những người bạn tuyệt vờii, giúp nó quên đi buồn đau, giúp nó cười lên thực sự chứ không gượng ép. nó thấy yêu mọi người quá đi.
Linh, Phương cũng đến nhập cuộc vui với tụi nó. đã vui, thêm người càng vui. nó đã dần quên đi nỗi buồn kia, giờ đang đấu tay đôi bằng mồm với Du (hồi phục nhanh thế ^_^)
lớp bắt đầu đông dần, nửa lớp đã có mặt (mới có nửa >_
Hà đến gần bảo Long có người cần gặp, như mọi khi nó thường nhìn ra cửa nhưng nó vẫn đang mải mê nói chuyện với Bảo và Dung. có lẽ cái tính vô tư quá khiến nó không nhận thấy biểu hiện của Long trước khi ra ngoài....nhưng 1 người để ý, đó là Dung (chuyện thường tình)
dĩ nhiên Dung sẽ nói cho nó nghe....nhưng k phải bây giờ
hôm nay lớp nó tiến hành đổi chỗ ngồi. mặc cho lũ học trò la ó phản đối, năn nỉ ỉ ôi. cô chủ nhiệm vẫn quyết định đổi chỗ. cô muốn tụi nó đổi luân phiên để hiểu nhau hơn, gắn bó hơn trong năm học cuối này. sắp nghỉ tết mà cô bày lắm trò quá hà >"
lớp nó có tiết mục đổi chỗ hơi bị....bài bạc. nghe đừng hiểu lầm hen. lớp có tất cả 15 bàn, chia 3 dẫy. các bàn đc đánh số thứ tự từ phải qua trái, từ trên xuống dưới. tụi nó có nhiệm vụ bốc thăm chọn bàn. chọn phải số nào thì ngồi bàn tương tự. 2 đứa 1 bàn nên dĩ nhiên, có 2 số giống nhau. mỗi lần đổi chỗ kiểu này lớp nó lại tán loạn vì không thể chọn được chỗ như ý muốn. cả lớp lần lượt bốc thăm theo danh sách. nó và Dung nếu không được ngồi cạnh nhau nữa chắc buồn chết mất. không ngồi cạnh thì nói chuyện kiểu gi, tâm sự kiểu gi, lấy ai tám chuyện trong giờ, chán thế. Dung bốc trước nó. số 10, vậy là bàn cuối dẫy giữa. nó cầu nguyện bốc dược số 10, không thì số nào ngồi gần dung cũng được, đừng là mấy số đầu, nó ghét ngồi bàn đầu.
hy vọng của nó tắt đi 1 nửa khi mà người bốc phải số 10 lần nữa không ai khác lại là Du, bố nó. nó thầm nguyền rủa "bố j mà không chịu nhường con, làm khổ con" (sao trách Du được cơ chứ >
tiếp theo là Linh, Linh chuyển sang dãy ngoài cùng, bàn 2, cùng với Hà bàn 5, Phương thì may mắn vẫn chỗ cũ, bàn 12, Trang thì bàn 6 dãy giữa, ngồi đầu tiên. Bảo gần nó với Long nhất, ngồi ngay trên. nhóm nó hầu như phân tán hết, trừ vài đứa tâp trung ở cuối lớp. buồn 1 phút. cuối cùng sau 1 khoảng thời gian ngắn lớp nó đã ổn định (ít người nên làm nhanh). người ngồi cạnh nó xúi quẩy thế nào lại là Long không phải nó không thích mà là nó lo cho Dung, hix.
có vẻ nhận thấy ánh mắt chán nản của lũ học sinh, cô giấo bèn ban ơn:
- được rồi, ngồi chỗ cụ nốt ngày hôm nay, ngài mai phải ngồi vị trí mới, không ai đc đổi, nghe rõ chưa?
- hoan hô, cô vạn tuế! - cả lớp nó reo hò phấn khởi. cũng phải có thời gian....chia tay bạn cùng bàn chứ lỵ, hê hê hê
về lại chỗ cũ, nó và Dung tận dụng hết cơ hội còn lại trong ngày để nói chuyện riêng tư bí mật (ai cũng biết chuyện gì rồi đấy) và bàn nhau cách liên lạc. cũng không khó vì may chúng nó cùng hàng, nhưng vấn đề là 2 người ngồi cạnh kìa. Dung nó ngồi trong Long ngồi ngoài nên khó khăn nhân đôi, nó cũng không dám đổi chỗ vì...sợ ngồi ngoài T_T. không may bị đọc trộm thì quá tội
trong giờ học Dung có kể cho nó 1 chuyện làm nó thắc mắc. chuyện là thế này (khỏi cần trích tên người nói nhá, ngại lắm, Dung nói trước cứ thế lần lượt)
- đầu giờ hôm nay, lúc tụi mình đang nói chuyện, Long có người gọi ý, đệ nhớ không?
- uhm, có, mang máng, đệ không để ý, sao?
- thái độ Long lúc đó lạ lắm!
- lạ thế nào??????????
- cụ thể thế này: Long nhìn ra cửa xem ai gọi, rồi quay đầu nhìn đệ 1 cái, không biết là ánh mắt thế nào, rồi quay ra nói chuyện , ra vẻ bí mật lắm, cứ chốc chốc lại nhìn vào!
- lạ nhỉ, thế huynh có thấy người nói chuyện với Long là ai không?
- không , thằng đấy (chắc chắn là boy) đứng lấp ở cửa, huynh không nhìn đc.
- thế lúc nó đi về lớp cũng không thấy ah?
- không, lúc đấy thì huynh lại không để ý.........
- trùi, lỡ theo dõi rồi sao huynh không nhìn luôn xem là ai!!!!!!!!! thiệt là........
- huynh quên không để ý mà! nhưng đê không thắc mắc ah?
- có chứ sao không. nhưng thôi, kệ đi. thắc mắc thì làm được gi đâu, phải không huynh? Long cũng kín lắm, sau này ngồi cạnh đệ thăm dò sau
- ah...uh.....
(chấm dứt câu chuyện)
Dung nhìn nó đang hý húi chép bài, vẻ mặt hối lỗi. Dung ngước nhìn lên phía Long, thấy Long nháy mắt với mình, nhưng Dung k thấy đỏ mặt (lạ ?_?). ngược lại thấy thắc mắc.
có 1 sự thật Dung đã nói dối nó. thực ra, Dung nhìn thấy, rất rõ là đăng khác, người Long nói chuyện cùng. thế nhưng Dung không thể tiết lộ cho nó vì Long đã nhờ Dung giữ kín chuyện. sau khi quay vào lớp, Long nhận thấy Dung đã nhìn thấy tất cả nên nhờ Dung đừng nói cho ai, kể cả nó. Long hứa sẽ giải thích sau
Dung thật sự thấy bối rối. chuyện này sẽ đi đến đâu đây?????
nhưng 1 phần Dung cũng vui (vui được chứ >"<) vì jờ Dung và Long đã chung nhau 1 bí mật (giấu nó ^^)
thời gian vô tình, quá vô tình, trôi qua nhanh đến khó tin. tuần sau khối 12 sẽ làm bài thi thử. thế nên trong tuần này tất cả học sinh cuối cấp đều bị tra tấn bởi màn học, ôn, học.....điên cả đầu!!!!!!!!
nó đang trên lớp, uể oải, mất hết sức sống. mấy ngày nay, vì các thầy cô phóng đại tầm quan trọng của việc thi thử mà lớp nó, cũng như các lớp khác, phải nhồi vào đầu 1 lượng kiến thức khủng long. đã vậy còn biết tin điểm thi thử tính thành điểm hệ số 2, liên quan đến điểm tổng kết cuối năm. đã điên lại càng điên.
mệt quá!!!!!!!! buồn ngủ quá!!!!!!! chán quá!!!!!!!!! muốn nghỉ quá!!!!!!!!!!
sau khi tra tấn lỗ tai bạn bè bằng 1 tràng tố khổ, hành hạ Long cùng Bảo bằng 1 trận giằng xé sách vở, làm cho hộp bút hình gấu Pooh Long tặng trở nên tàn tạ, nó lăn ra ngủ (không phải nằm đâu nhá, hiểu là gục đầu xuống bàn thui mừ^^). may cho nó hôm nay toàn môn nhẹ nhàng, không có trong đợt thi thử nên nó thoải mái ngon giấc, thậm chí còn xúi giục mọi người che giấu cho nó để nó không rơi vào ánh mắt của thầy cô nữa chứ. nó (cũng) may mắn là có đến tận 2 tiết văn của ông thầy hiền nhất trường, cùng với tiết anh nó chẳng thèm sợ bà cô già khó tính.
trong khi nó ngủ, xảy ra vài chiện mà nếu nó thức....cũng không thể chứng kiến(vì sao xảy ra trước mặt nó được ^^).
nó ngủ nên không biết bà cô già chém gió nó như thế nào (nhưng chả ai thèm gọi nó dậy), vì ngủ nên nó cũng không biết Long với Bảo thi nhau lấy tóc chọc mũi, chọc tai nó (nhưng chẳng ăn thua). ngủ nên nó không biết Long và Dung bắt đầu viết thư chuyền tay (nói chuyện gì thì càng không thể biết).....
Long và Dung, couple (trong tương lai) tranh thủ lúc nó ngủ mà nói xấu nó. đùa thui, đang bàn bạc về nó.
- đến mệt với con nhóc này,kêu suốt ngày, mệt hết cả óc - Long rên rỉ khi thấy Dung quay sang hỏi thăm nó
- thôi, chịu khó đi, chuyện thường ý mà- Dung an ủi - hồi ngồi cùng Khanh, ngày nào tớ chẳng phải nghe, riết rồi cũng quen, thậm chí nhiều khi còn bị lây, kêu cùng nó ý chứ
- nhưng giờ thì không chịu được, đã thế trong giờ học thì nói liên hồi nữa chứ
- đâu đến nỗi. khi nào học chán quá nó mới kêu thôi mà (tks Dung vì đã bảo vệ nó ^^)
- uh thì cũng đúng nhưng.....chưa quen - Long cố cãi 1 câu
- thế chả nhẽ cậu không nói gì hết à? - Dung tò mò hỏi thêm
- thì....cũng có chứ, tiết nào chán thì cũng có nói chuyện
- có người nói cùng sướng còn gì nữa
- nhưng vẫn khổ. suốt ngày ca cẩm, rồi thi thoảng hỏi mấy câu chết người, làm tớ càng thêm rối thôi - Long vò đầu làm tóc đã rối càng thêm không ngay ngắn
- hỏi cái gì mà chết người?
- vấn đề riêng tư...
- CÁI GÌ CƠ? - DUng la lớn làm Long giật mình
- gì mà ghê thế? - Long ngó sang nó xem có bị thức giấc không (quan tâm gứm ^^),rồi trố mắt nhìn Dung
-à không.... mà... chuyện kia là thế nào? - Dung dò hỏi. mấy ngày nay Dung thắc mắc, tò mò kinh lắm nhưng không thể chia sẻ với nó để 2 đứa cùng nghĩ được, Dung cũng có hỏi Du nhưng hình như Du không biết gì (hay giả vờ không biết thì chịu ?_?). hôm nay Dung quyết định hỏi Long cho ra nhẽ.
- uhm, cái này.....- Long ngó xung quanh. lớp nó mấy hôm nay học hành mệt mỏi nên giờ ra chơi các mem tranh thủ ngủ lấy lại sức, như nó.
sau khi đảm bảo an toàn không ai nghe lén, thậm chi còn kiểm tra xem nó ngủ chưa bằng cách véo tai nó >" - thế là cậu biết Minh thích Khanh hả?
- ừ, thì Minh hỏi chuyện suốt mà, nhưng mà Khanh ý *ấn đầu nó* ngốc nên có biết cái gì đâu
- vậy à, Khanh đơn phương thích Minh từ lâu rồi, nhưng không dám nói, lâu rồi không nói chuyện nên Khanh nghĩ hết hy vọng
- thế hả, đúng là ngốc *lại quay sang ấn đầu, đồ cơ hội >
- mà sao lại phải làm thế? giấu Khanh như vậy Có sao không? Long giấu hơi bị nhiều chuyện, khanh mà biết thì chắc nó treo cậu lên làm tùng xẻo mất ^^
- an tâm đê, nhỏ ngốc này vô tâm lắm, không để ý nhiều đến thế đâu (Dung nghi ngờ: thật không ). dù sao giấu được qua giai đoạn này đã. Dung giúp hen? - Long vừa cười vừa nhìn Dung với ánh mắt hơi cầu khẩn
- uh, được rồi. mặc dù giấu Khanh chuyện lớn thế tứ thấy hơi tội lỗi, Khanh không giấu tớ chuyện gì hết mà - Dung băn khoăn
- an tâm, không sao. mà đây không phải là giấu, mà là giúp Khanh đấy chứ, mặc dù tớ cũng chả biết phải thế này đến bao giờ. tên kia không nói, cứ bảo chờ thêm chút nữa. vì tớ cũng không chắc Khanh có tình cảm gì không, nhưng hôm nay cậu nói thì chắc rồi, phải thông báo để tên kia thay đổi chiến lược - Long động viên Dung - mà mới nhắc nó đã đến kìa
Dung nhìn ra cửa, hơi ngạc nhiên, nhưng vì đã biết chuyện nên không hỏi gì
- vào đi mày! - Long gọi với ra cửa (con trai xưng hô với nhau hay thật đấy)
cái người ngoài cửa đó, chắc mọi người cũng đoán được là ai, ngó nghiêng vào lớp để chắc chắn rồi bước đến chỗ Dung và Long đang ngồi.
- không sao thật chứ? còn đây...- Minh (ai cũng biết nên nói tên cho nhanh) hỏi Long, quay sang nhìn Dung, tò mò và nghi hoặc
- không sao mày, đồng minh mới của 2 đứa - Long vô tư nói với Minh - đảm bảo an toàn tuyệt đối
- vậy thì được..... - Minh thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt hướng về con bé đang ngủ say sưa, không biết trời đất gì bên cạnh Long, cái dáng ngủ như đứa con nít 5 tuổi, trong tay còn ôm chặt con gấu bông mini quà của...."ai đó" làm Minh cười mỉm (ôi chết mất, sao lãng mạn thế ^_^)
Long và Dung nhìn Minh, Minh nhìn nó, cứ thế trong nửa phút. rồi Long quay sang Nhìn Dung đầy ẩn ý, hehehehehe (cười gian quá >_
- uhm, vậy mọi chuyện thế nào rồi - cuối cùng Minh quay sang nhìn Long, ngồi xuống bàn của Bảo (Bảo cũng đang ngủ)
- ổn cả,tớ vẫn đang thăm dò, nhưng tạm thời chưa hỏi được gì vì phải thích ứng với nhóc này đã- Long chỉ sang nó (dám gọi là nhóc >" Dung phì cười vì câu nói của Long
- nếu muốn biết chi tiết hỏi người này - Long lại chỉ tay vào Dung - bạn thân của Khanh đấy, an tâm chuyện gì cũng biết, nhỉ - Long nhìn Dung xác nhận
Dung gật gù với 2 người
- uhm, nếu trong phạm vi cho phép thì tớ mới nói cho được. rồi Dung bắt đầu kể lể
- có kết luận rồi thì hành động đi chứ - 3 tên châu đầu vào thầm thì to nhỏ - cậu cũng phải nói chuyện nhiều với Khanh thì mới dễ bề cho mai sau