Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Hạnh Phúc Ngọt Ngào full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
- Đi Nhật, khoảng 1 tháng. Chưa đi mà đã lo về à?
- Anh lạ chưa, tôi hỏi để biết mà?
- Biết để xếp lịch hẹn hò hả?
- Vô duyên.
- Duyên tôi có thừa vậy mà cô bảo vô duyên.
- Thôi…tôi không đi đâu, Ba đi công tác ở Hà Nội chưa về, để mẹ ở nhà một mình tôi lo lắm.
Thanh Sang nhìn cô trìu mến, đi xa lần này anh sẽ nhớ cô nhiều lắm, sống chung với Ngọc Như anh mới thấy được, cô ngoài tính bướng bỉnh hay kiếm chuyện với anh cô cũng dịu dàng, biết quan tâm chăm lo cho gia đình đúng bổn phận một người vợ hiền. Anh nghiêng người nói nhỏ với cô:
- Nếu vậy, em soạn đồ giúp anh nha.
- Không, đồ của anh, anh tự soạn tôi biết gì mà soạn.
Nói rồi cô bước đi. Thanh Sang lầm bầm không biết cô ta làm vợ kiểu gì nửa?
Miệng thì nói không nhưng vừa ăn cơm xong, Ngọc Như lật đật lên phòng soạn đồ tiếp anh, Sang nhìn vợ mà thấy yêu thương tha thiết. Anh nhủ thầm bằng mọi cách anh phải để cô hiểu được tình yêu anh dành cho cô.
Buổi tối đang nằm ngủ, Ngọc Như giật mình vì có bàn tay luồn dưới gối cô, kê đầu cô êm êm, cô nhắm khít nắm, anh ta muốn làm gì đây? Hồi hợp, cô nằng im re không dám nhúc nhích, cô nghe tim mình đập loạn lên. Thật lâu vẫn im ru, ngoài cái lót tay dưới gối và anh ta nằm tựa mặt vào vai cô, chỉ thế thôi và hơi thở nồng ấm đều đều… Ngọc Như hé mắt, trời ơi! anh ta đang ngủ vậy mà làm mình đứng tim nãy giờ.
Ngọc Như nhè nhẹ nhích người ra cho mặt anh rơi xuống gối. Cô chưa kịp nghiêng người quay vào trong, anh đã ôm qua người cô, gác đầu cô lên vai anh. Cô khó chịu:
- Tôi không quen ngủ bị ôm thế này đâu.
Anh kéo mặt cô nhìn anh, giọng ngọt ngào:
- Tại sao?
- Không sao cả.
- Em lúc nào cũng bướng.
- Còn anh lúc nào cũng ngang như cua.
- Ai bảo anh là chồng, vợ thì phải nghe lời chồng?
- Xì… !
- Em mà vậy hoài anh phạt đó!
- Tôi cứ nói đó...
Ngọc Như chưa dứt lời thì Thanh Sang đã nhỏm lên, nhìn cô bằng ánh mắt có lửa, rồi nhanh như chớp môi anh chạm vào môi cô. Ngọc Như ngây người, mãi một lúc sau cô mới ý thức được, cô trở nên giận dữ, dồn cơn giận vào đôi tay, cô đấm mạnh vào ngực anh. Rít qua kẽ răng:
- Lê Thanh Sang ! Anh có buôn tôi ra không?
Mặt cho cô chống cự, anh cố siết chặc cô hơn nhưng nụ hôn thì vẫn dịu dàng chứ không cưỡng bức, toàn thân anh đang nằm trên người cô. Sự nồng nàng từ anh truyền qua, làm cô ngây ngất, cô không chống lại anh, mà vòng tay qua cổ anh hôn trả lại. Thanh Sang chợt cười, tiếng cười nhỏ nhưng cũng đủ đánh thức cơn mê ngây dại. Ngọc Như đẩy anh ngã lăn sang một bên, cô quát khẽ:
- Anh xem thường tôi đó à?
- Sao em biết anh xem thường em? Lúc nào em cũng hung dữ là sao.
- Cưới nhau bấy lâu nay anh đâu có xem tôi là vợ, bây giờ thì đừng có hòng.
- Vậy thì giờ ngủ nhé?
Anh ôm cái gối quay lưng về phía cô như muốn chấm dứt câu chuyện. Cách cư xử của anh lạnh nhạt như không có gì khi vừa hôn cô xong làm cô thấy đau. Cô làm gì nên tội mà anh cư xử với cô như thế chứ? Cô yêu anh điều đó không còn gì để nói, còn anh, anh có yêu cô không? Cô muốn được nghe anh nói, nhưng đó chỉ là những suy nghĩ ngây thơ mà thôi. Tức giận sự yếu đuối của chính mình khi để cho anh đùa giỡn, cô quay lưng để cho nước mắt lăn dài trên má.
Thanh Sang nằm quay mặt vào trong mơ màng suy nghĩ, Ngọc Như bây giờ khác Ngọc Như anh gặp một năm về trước. Ngọc Như bây giờ là vợ anh, là bà Lê mà anh đang trên đường chinh phục. Nằm im nảy giờ không nghe cô nhỏ nói gì, anh ngạt nhiên quay lại. Ngọc Như đang thu người, vai run lên từng nhịp. Thanh Sang thắt thỏm lo sợ. Cô nhỏ bị gì thế nhỉ? Anh lo lắng tột độ:
- Như ! Ngồi dậy nào. Có việc gì em nói đi? Đừng thế anh lo lắm.
- …
Anh xoay người cô lại nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt.
- Sao em khóc vậy Như?
Giọng cô thúc thích nước mắt trãi dài:
- Anh ác lắm? Em là gì…Tại sao anh đối xử với em như thế chứ? Anh nói đi…hít… hít…
Ngọc Như đấm vào vai anh rồi khóc ngất lên. Thanh Sang se thắt lòng nhìn những giọt nước mắt đẫm trên gương mặt xinh đẹp của vợ. Anh không ngờ có lúc Ngọc Như yếu đuối thế này, cô không lạnh lùng, hung giữ như bên ngoài, sự mạnh mẽ đó chỉ là cái vỏ bọc để che đậy sự yếu đuối bên trong tâm hồn cô. Đôi mắt anh đang phủ lên một màu hồng làm Ngọc Như muốn tan rã vào anh. Cả hai nhìn nhau hồi lâu, Ngọc Như đắm chìm trong hồi hợp khi Anh đưa tay vén tóc cô ra phía sau, anh cuối xuống hôn lên vầng trán thông minh, lướt dần xuống đôi mắt đẫm lệ rồi dừng lại trên đôi môi hồng bướng bỉnh, Ngọc Như cụp mi đón nhận môi anh. Thanh Sang như người lạc vào cõi mộng, anh ôm siết cô vào người,vòng ngực rộng của anh ấm lên cạnh tà áo lụa của cô, với bao cảm xúc nóng dần trong người. Anh thì thầm trên môi cô:
- Ngọc Như ! Anh yêu em.… yêu nhiều lắm Như à! Không biết từ khi nào em đã đi vào tim anh, anh …
Ngọc Như không cưỡng nổi sự lôi cuốn của anh, cô vòng tay qua cổ anh, Thanh Sang thích thú nâng cô lên khi cô rướn người hôn trả lại anh bằng cả tình yêu nồng nàng. Cảm giác rạo rực trong người tăng lên Thanh Sang nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ thanh tú, cô hơi ngửa cổ khiến anh càng tham lam hơn. Mùi hương dịu dàng từ cô tỏa ra làm anh ngây ngất. Bàn tay anh bạo dạng lướt trên lưng cô, nóng bỏng rồi lan nhẹ mơn man vào bờ vai đang run rẩy. Ngọc Như mụ mịn cả người khi môi anh lần tìm bờ ngực con gái căng tròn.
- Thanh Sang !
Cơ thể cô ngón ran khi chiếc áo ngủ rơi ra. Anh hồi hợp chờ đợi phản ứng của vợ khi anh áp cơ thể rực lửa của mình lên cơ thể mềm mại với những đường cong tuyệt mỹ, cô ôm ghì lấy anh. Anh sung sướng ghì chặt cô vào người, hai bàn tay đan vào nhau như để nắm chặc hạnh phúc ngất ngây.
- Vợ yêu ! Em tuyện lắm.
Thanh Sang luyến tiếc buông cô ra, Ngọc Như ngượng ngập nép vào ngực anh, tận hưởng những cảm xúc ngọt ngào anh vừa mang đến. Anh âu yếm nhìn cô rồi cúi xuống hôn lên khóe mắt đang đọng lại những giọt lệ, Anh trách yêu:
- Sau em không nói với anh?
- Chuyện gì ?
- Chuyện… sau nhiều năm ở nước ngoài mà em vẫn …
- Em nói anh có tin không?
- Chắc là không rồi, làm sao tin được thân thể đáng yêu, đầy nhựa sống thế này vẫn còn trong trắng thuần khiết chứ !
- Vậy nếu tin, anh có đổi ý không?
- Ngu sao đổi ý chứ bà xã yêu quý ạ.
- Còn nói nửa àh? Anh toàn lợi dụng cơ hội.
Anh chùi người vào tấm chăn, kéo tay cô vòng qua người mình. Ôm siết cô vào lòng, trầm giọng cười:
- Ngủ đi, không thì anh không khách sáo đâu đó.
Ngọc Như mỉm cười, cảm giác ngọt ngào len lỏi trong tim, cô biết rằng giờ đây cô là của anh. Hơi thở anh đều dần chìm vào giấc ngủ khi Ngọc Như nói khẽ với anh:
- Ông xã, Em yêu anh!
Hạnh Phúc Ngọt Ngào! - Chương 26
Buổi sáng những giọt sương đêm còn đọng lại ngoài sân, ánh sáng chiếu vào phòng đánh thức đôi uyên ương đang say giấc nồng. Cô thức giấc thấy mình đang nằm cuộn tròn trong lòng Thanh Sang, cô và anh thân mật và không còn gì để che dấu nửa. Định bước xuống đi vào phòng tắm trước khi anh chưa thức giấc, nhưng cô vừa nhỏm dậy thì:
- Đi đâu đó em yêu?
Vừa hỏi anh vừa choàng tay ôm cô từ phía sau.
- Em… em muốn đi tắm.
Anh nói và nở nụ cười bí hiểm:
- Ừh, vậy em đi đi.
- Nhưng…
Anh cười cười trêu cô:
- Nhưng gì nửa?
Cô ấp úng:
- Em… muốn mặt áo vào.
- Thì em cứ mặt đi.
Vừa nói anh vừa hôn vào cổ cô, nhột quá cô cười khúc khích bảo:
- Sang! tha cho em đi mà, hay… anh xuống trước đi.
Nhìn đôi môi hấp háy, anh kéo cô nằm xuống giường, dùng ngón tay viền trên vành môi cô, anh mỉm cười:
- Đêm qua… không từ chối, bây giờ làm bộ hả?
Cô nũng nịu:
- Năng nỉ mà ông xã.
Nói rồi cô với tay lấy mền che người lại. Anh bước xuống giường cười lớn:
- Anh tắm trước đây, vợ ơi là vợ.
Anh nở nụ cười hạnh phúc khi nhìn xuống tấm darp giường, nơi có vết máu đỏ hồng, miệng lẩm nhẩm:
- Vợ anh đáng yêu lắm, bây giờ anh có trách nhiệm giữ gìn sau cho ngày càng ấm nồng và hạnh phúc.
Thanh Sang lo xong thủ tục giấy tờ, nhìn gương mặt buồn hiu của vợ, anh thấy nao lòng, mới đêm qua chăng gối còn mặn nồng, giờ phải xa cô hơn tháng, anh sẽ nhớ cô lắm, nhớ thật nhiều bờ môi đầy nhựa sống của cô:
- Nhỏ ! cười lên nào. Xong việc anh về mà, em như vầy làm sao anh đi được.
Ngọc Như nghẹn ngào:
- Anh nhớ giữ gìn sức khỏe. Đến nơi anh gọi điện về cho em.
- Anh biết mà, em ở nhà giữ gìn sức khỏe và chăm sóc mẹ dùm anh nghe.
Sang ôm siết cô vào lòng rồi đi nhanh vào phòng cách ly. Ngọc Như nhìn theo đến khi dáng anh khuất dần.
Hạnh Phúc Ngọt Ngào! - Chương 27
- Ngọc Như, em xem nè !
Ngọc Như nghe tiếng Trọng Ân mà không thấy mặt anh đâu, chỉ thấy bó hoa hồng đỏ thật to đi về phía mình. Cô bật cười:
- Anh hai, bộ đổi nghề hả?
Trọng Ân cười cười:
- Ừ !
Cô tròn mắt ngơ ngát, anh phì cười:
- Hoa của em đó, Có một gã khờ nào đó đang làm việc ở xa không về kịp nhờ anh tặng dùm với lời nhắm : “Chúc em sinh nhật vui vẽ”.
Cô vỗ trán mỉm cười, hôm nay sinh nhật mình mà quên mất, cô nheo mắt nhìn anh:
- Thế còn quà của anh đâu?
- Trời, em tham vừa thôi? Có chồng rồi thì chồng lo anh hết nhiệm vụ rồi.
Ngọc Như mím môi cười:
- Vậy… em về công ty Lam Phương nghe?
Trọng Ân nhỏm dậy:
- Ê, em có 20% cổ phần ở Việt Đức đó.
- Hì hì đừng dùng chiêu này với em, nó hết hiệu lực lâu rồi.
Anh lắc đầu:
- Muốn gì nói đi nhóc?
- Ga lăng sớm có phải tốt hơn không?
Buổi tối nằm trên giường Ngọc Như không thể nào ngủ. Sang đi công tác hơn 2 tuần rồi, ôm gối vào lòng cô nhớ anh se thắt ruột, thao thức mãi không ngủ được cô ngồi dậy bước ra ngoài. Đứng trước cửa phòng mẹ chồng cô ngập ngừng đưa tay gõ cửa:
- Mẹ ơi, mẹ ngủ chưa.
Nghe con dâu gọi bà Phương bước ra mở cửa:
- Con chưa ngủ hả Như?
Cô ôm vai bà, mỉm cười giọng tinh nghịch:
- Con không ngủ được. Mẹ… tối nay mẹ cho con ngủ chung nghe.
Nhìn con dâu Bà Phương bật cười lớn làm cô đỏ mặt. Thấy cô còn ngập ngừng bà nắm tay cô:
- Vào ngủ thôi cô nương.
Là con dâu nhưng bà Phương xem cô như con gái. Ngọc Như tuy trẻ con nhưng biết cách cư xử, nhờ có cô quan tâm mà bệnh tình của bà giảm dần, đi làm về là cô tìm bà nói thuyên thuyên đủ thứ chuyện.
Hạnh Phúc Ngọt Ngào! - Chương 28
Thanh Sang mệt mỏi bước vào nhà sau chuyến bay từ Nhật về Sài Gòn. Hơn 3 tuần nay, lần đầu tiên anh cảm thấy mệt mỏi khi lao vào công việc. Những hội họp Parties với đối tác nước ngoài làm anh ngán ngẫn. Thứ anh cần là một không gian nhỏ với những trò đùa, những câu châm chọc của Ngọc Như, anh nhớ cô da diết với cảm xúc dâng trào mà không được đáp ứng. Muốn về gặp cô nhưng công việc cứ kéo dài.
- Thưa mẹ con mới về.
Đang ngồi xem tivi thấy con trai về Bà Phương nhỏm dậy:
- Ơ !Con về sao không nói vợ ra đón?
- Dạ, xong công việc là con về liền, thấy không có gì quan trọng nên không cho cô ấy hay.
- Ừ vậy cũng tốt, à chắc con mệt lắm hay con lên phòng nghĩ đi.
- Dạ, ủa vợ con đâu rồi mẹ?
- Nó ngủ trên phòng ấy?
Vừa định bước đi anh đã đứng lại.
- À ! Hôm nay sức khỏe của mẹ thế nào rồi?
- Dữ hông? Nảy giờ mới hỏi tới mẹ. Mẹ khỏe rồi con nghĩ đi?
- Dạ, lác mẹ ăn cơm trước đi con mệt quá muốn nghĩ, mẹ đừng chờ cơm nghe.
Thấy mẹ cứ tủm tỉm cười. Sang quay lại:
- Mẹ cười gì vậy?
Bà Phương xua tay, thằng nhóc này nhớ vợ đến nổi lộ hết trên mặt mà còn làm bộ. Bà mỉm cười khi thấy con trai hạnh phúc.
Thanh Sang nhẹ nhàng bước vào phòng tránh làm vợ thức giấc. Anh cởi áo khoát rồi ngồi cạnh xuống giường ngắm vợ. Gương mặt dịu hiền say ngủ đầy nữ tính. Ngồi nhìn vợ ngủ hồi lâu anh bước vào phòng tắm, làn nước mát làm anh thấy thoải mái hơn. Vừa bước ra Sang nín thở khi Ngọc Như trở mình quay sang. Chiếc áo dây hớ hên để lộ bờ ngực đều đặn thở, vợ anh đang say giấc nồng còn anh thì đang tiến vào cổng địa ngục. Anh thang thầm:
- Trời ạ, cô vợ định giết anh chắc.
Từng đường cong trên cơ thể Ngọc Như nổi rõ theo mép áo, tắm chăn nửa kín nửa hở để lộ cặp đùi trắng nõn, anh đâu phản là Thánh mà không biết rung động trước thân thể của người phụ nữ, nhất là người phụ nữ mà hằng đêm anh thương nhớ. Để chế ngự cảm giác khó chịu trong người anh cầm gói thuốc bước ra ban công ngồi.
Thành phố bắt đầu lên đèn. Anh cỡi bớt nút áo cho thoáng mát sau chuyến đi dài ngồi trên máy bay. Có tiếng động trong phòng, tiếng người ư hử duỗi thẳng hai tay sau một giấc ngủ. Căn phòng tối mờ, Sang tò mò muốn xem vợ mình làm gì, anh nhìn qua tắm rèm cửa. Ngọc Như tỉnh giấc, che miệng ngáp làm anh nén tiếng cười, ngủ vậy chưa đã nửa à? Cô đứng dậy ưỡn người để lộ đôi chân dài thon thả. Sang hít thật sâu khi người bắt đầu khó chịu. Vợ anh thì vô tư không hay biết gì, cô đi một mạch vào phòng tắm rồi cở áo ra mà chẳng thèm đóng cửa. Tấm kiếng đập vào mắt anh, cả một bờ lưng trắng mịn màng, chiếc cổ thon thả bên dưới mái tóc dài được quấn lên gọn ghẽ. Anh bước vào phòng chẳng nói chẳng rằng, anh ngồi yên tựa lưng lên trên giường, mắt không rời tắm kiếng phòng tắm.
Ngọc Như quấn chiếc khăn lông trên người trước khi bước ra khỏi phòng tắm. Chiếc khăn nhỏ cô giữ để lau tóc. Cô chợt sựng lại khi thấy Sang đang âu yếm nhìn mình từ trên giường.
- Anh…
Cô mở miệng nhưng anh đã ra dấu im lặng bằng một ngón tay trên miệng, rồi vỗ tay lên nệm.
- Lại đây !
Giọng anh nhẹ như ru mà chẳng hiểu động lực nào khiến cô nhũng cả người mà làm theo anh. Cô ngồi xuống mép nệm, tay vẫn giữ chiếc khăn lao tóc. Sang vươn tay ra với lấy:
- Để anh lau tóc cho.
Cô không trả lời mà cũng không phản đối anh. Bàn tay anh dịu dàng với từng lọn tóc ước của cô. Anh hít ngửi mùi hương quen thuộc mà anh hằng nhung nhớ trong những ngày đi xa. Cô nghe tim mình rộn rã khi cảm nhận được hơi thở của anh đang mơn mang trên da thịt mình. Ánh đèn đường chẳng len lỏi vào phòng được bao nhiêu nên càng làm cho không gian mờ ảo dịu dàng.
Cô rùng mình khi một cơn gió thoảng qua. Anh vội vã leo xuống giường bước lại tủ lấy chiếc áo lụa màu trắng hai dây xinh xắn, đến bên cô đề nghị:
- Anh mặc áo cho em nhé !
Cô ngước nhìn gương mặt nghiêm túc nhưng có vẻ bông đùa rồi mỉm cười gật đầu. Cô đứng dậy khuyến chiếc khăn rơi ra. Sang nín thở khi anh mặt áo vào cho cô. Làn vải lụa bóng trước da thịt mịn màng cọ vào bộ ngực trần không cài nút áo của anh, anh có cảm giác rộn rã và khao khát cháy bỏng một nỗi yêu thương ngút ngàn, nhẹ nhàng sửa lại tà áo rồi nghiêng đầu ngắm cô.
Ngọc Như nhướng mày nhìn anh. Thanh Sang mím môi cười, đôi mắt không rời khỏi gương mặt vợ rồi dừng lại thật lâu trên bờ môi dịu dàng, thuần khiết và nồng nàng. Anh ôm siết ngang eo vợ, dụi mặt vào cổ cô, làm cô bật cười vì nhột . Nhìn cô âu yếm, anh thỏ thẻ: