Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen, Yêu lại từ đầu, em nhé! full full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
- Thôi chuyện qua rồi, tao không có giận mày đâu, bây giờ phải tìm cho ra kẻ đã tung những tấm hình này
- Thôi, tao không muốn tìm hỉu đâu, mày kể cho tao nghe về chuyện của mày đi
- Ukm, lên lớp đi.
Nó và nhỏ Trâm vừa bước tới cửa lớp, hàng trăm con mắt đổ xô vào nhìn tụi nó như sinh vật lạ, thoáng ngượng ngùng 1 chút nó tiến xuống phía bàn gần cuối ngồi bởi vì hôm nay, nó k muốn ngồi bàn đầu nữa. Đang đi, 1 bàn chân thó ra làm nó giẫm ngay vào, con nhỏ giãy nảy, đứng hẳn lên :
- Ay da, mày đi mà để mắt ở sau lưng hả ?
- Xin lỗi
- Lỗi phải gì, cái thứ gái như mày….
Bốp…. Nhỏ Trâm từ đằng sau phang thẳng 1 cái tát vào mặt nhỏ đó rồi rít lên :
- Câm đi, tao mà nghe mày xúc phạm Ny 1 lần nữa thì khuôn mặt mày sẽ có sẹo đó. Nói rồ nhỏ Trâm kéo tay nó đi, nhỏ đó tức tím mặt ngồi xuống không dám đáp trả lại.
Nhỏ Trâm là dân chơi có tiếng trong các quán Bar, về khoản ăn chơi quậy phá thì nó chỉ là số 2 thôi, còn về kiểu quýnh nhau đường phố thì có lẽ nó sẽ nắm vị trí đầu bảng. Trong trường cũng nhìu người biết tiếng nó vì thế ít ai dám kiếm chuyện hay quýnh nhau với nó.
Tiếng chuông báo hiệu giờ học đã đến, lúc này nó mới để ý, nó không thấy Quốc Huy đâu cả, chẳng lẽ Huy giận nó, mà nó đâu có làm gì đến nỗi Huy phải giận, giữa nó và thầy, cả anh Duy Tường nữa, làm gì có chuyện gì xảy ra, Huy đã biết nó từ thời cấp 2 thì phải hiểu nó là người như thế nào chứ, Nó ủ rũ úp mặt xuống bàn. Lúc đó cô giáo bộ môn cũng vừa bước vào lớp, sau 1 hồi điểm danh, đọc đến tên nó, cô lên tiếng :
- NaDy Ny là em nào ? Đứng lên cho tôi xem.
- Dạ, em thưa cô.
Ánh mắt cô giáo nhìn nó không mấy thiện cảm, chắc cô cũng xem những bức hình đó và cũng nghĩ nó như những người khác, thôi kệ, tới đâu thì tới.
- Em cầm sách lên giải cho tôi bài 6 trang 124. Cả lớp xì xào lên, bài này cô chưa dạy mà, sao mà nó biết làm.
- Thưa cô, bài này cô chưa dạy ạ
- Em nói gì, chưa dạy sao ? Nhưng học đại học là phải tự tìm hiểu mà học chứ, đâu phải tôi cứ dẫn dắt em như hoc sinh lớp 1 được, không làm được thì bước ra khỏi lớp. Mới tí tuổi đầu đã bày đặt ăn chơi, em ra khỏi lớp đi.
Nó uất ức trước những gì cô giáo nói, nước mắt lăn dài trên má nhưng nó đã nhanh tay lau đi những giọt nước mắt đó vì nó không thể yếu đuối trước mặt cả lớp được, nó từ từ buông cuốn sách xuống bàn rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi lớp học. Lúc này đây, nó cảm thấy ghét hắn, tên thầy giáo hắc ám, tất cả là tại hắn, chính hắn đã khơi nguồn cho tất cả mọi chuyện, nó ghét hắn, thật sự rất ghét. Nhỏ Trâm cũng chạy ra khỏi lớp đi theo nó.
Hai đứa lang thang ở sân sau của trường học. Lúc này, nhỏ Trâm lên tiếng :
- Cách đây 1 tháng, tao ham chơi, đua đòi sa lầy vào đập đá ( ma túy tổng hợp ), tên khốn kia đã lợi dụng điểm đó, tiếp cận tao, cho tao hàng để chơi, cứ thế mà tao không dứt ra được, hắn bắt tao làm bồ hắn, phục vụ hắn những khi hắn cần. Rồi sau đó anh Nam biết được mọi chuyện, anh ấy đã đến tìm tao, khuyên tao hãy từ bỏ thứ giết người ấy mà tao làm không được, sau đó Nam nói là Nam yêu tao, yêu tao từ rất lâu rồi nhưng vì những năm qua, tình bạn giữa 3 đứa mình rất tốt nên anh ấy không muốn phá vở, bây giờ thấy tao thế này, ảnh không thể bỏ mặc tao được.
- Rồi sao nữa . Nó chuyển từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác với từng câu nói của con Trâm
- Trước cái hôm mà mày đánh tên khốn đó, thì đêm trước ở quán Bar tao đang đi sinh nhật hắn thì Nam gọi điện kiu tao ra ngoài nói chuyện. Sáng hôm sau hắn biết được đã gọi điện cho tao tới và tra hỏi, khi tao và hắn đang cãi nhau thì mày đi tới và sau đó thì mày biết rồi đó
- Vậy bây giờ mày vẫn còn nghiện ư ?
- Không, khi tao bắt taxi về nhà thì Nam đã đứng ở cổng đợi tao. Ảnh vào xin ba mẹ tao cho tao lên Đà Lạt chơi, thực chất ảnh đưa tao lên đó để giúp tao cai nghiện. Mà ba mẹ tao thì mày thấy rồi đó, chỉ có tiền, tiền và tiền mà thôi, nhìu khi tao ở nhà con vướng bận ông bả. Nói tới đây nước mắt nhỏ Trâm rơi xuống
Nó bất giác ôm lấy nhỏ bạn, quả thật con Trâm bất hạnh hơn nó nhìu, từ tình cảm gia đình đến mọi thứ, nhưng bây giờ có lẽ trái tim nhỏ sẽ ấm áp hơn trước, vì nó đã được sưởi ấm bởi tình cảm chân thành của Nam.
- Thôi được rồi chị, làm như em yếu đuối lắm vậy đó. Nhỏ Trâm đẩy nó ra rồi cười khanh khách
- Hihi, mới khóc giờ đã cười, mày biết vừa khóc vừa cười ăn 10 cục gì không ?
- Con này, cục chả chứ cục gì, hihi. Hai đứa rượt đuổi nhau chạy vòng vòng sau sân trường
As long as you love me….Nhạc chuông điện thoại của nhỏ Trâm vang lên
- Alô…
- Em ra cổng trường lấy thuốc nè.
- Dạ, đợi em tý.
Trâm đang trong tình trạng cai nghiện nên mỗi ngày đều phải uống thuốc, cuộc điện thoại vừa rồi là của Nam, Nam sợ Trâm mang thuốc đi học uống lỡ bị ai thấy được thì sẽ tai tiếng cho nó. Nên mỗi ngày anh đều đến trường đưa thuốc cho Trâm hết.
- Đợi tao tý nha. Trâm quay qua nói với nó rồi chạy đi
- Ok.
Chỉ còn 1 mình, nó lại đi dạo về phía gốc cây mà nó từng nằm ngủ. Và thật ngạc nhiên, hôm nay, nó nhìn thấy Quốc Huy đang ngồi dựa vào gốc cây và cũng ngủ như nó trước kia. Nó khẽ lại gần, nhìn thật kỹ khuôn mặt Quốc Huy, thật sự quá baby, đôi mắt cậu nhắm nghiền được che sau cặp kiếng Gucci, mái tóc màu hung đỏ dài gần như sắp che đi đôi mắt, chiếc mũi thẳng tắp và cái miệng đỏ mọng như được đánh son. Đang chăm chú nhìn nên nó không để ý, bàn tay của Quốc Huy đang từ từ đưa lên với lấy vai nó kéo sát xuống.
Chap 13 : Bất Ngờ
Quốc Huy kéo nó xuống làm nó ngã hẳn vào người Huy, tay còn lại, Huy cũng ôm chầm lấy nó. Nó giật mình trước hành động của Quốc Huy
- 1 phút thôi. Quốc Huy nhẹ nhàng nói
Nó bối rối đỏ cả mặt. Hôm nay Huy bị sao vậy. Đang làm gì thế này, lỡ ai thấy được thì sao. Nó thoáng nghĩ rồi gỡ tay Huy ra, đứng lên bỏ đi. Vừa cất bước thì Quốc Huy lặng lẽ nói :
- Chỉ có 1 phút mà cũng không được hả Ny, 5 năm nay, Huy luôn muốn được 1 lần ôm Ny vào lòng như thế, chỉ như thế thôi chứ chưa bao giờ dám nghĩ đến việc hôn Ny như tên thầy giáo đó, tại sao với Huy thì Ny lại xô đẩy ra như thế, còn với thầy, Ny lại im lăng đồng ý. Thầy có gì hơn Huy ?
Nghe những lời Huy nói, mặt nó tái nhợt đi, nó không ngờ Quốc Huy lại nghĩ về nó như vậy :
- Huy im đi, Huy không hiểu, không biết gì cả ? Nếu nghĩ Ny là người như vậy thì xin lỗi, mình đừng làm bạn nữa. Nói rồi nó bỏ đi.
Quốc Huy khẽ nhếch mép cười chua chát,5 năm trước cậu đã mất Ny vào tay Nhật Minh, chẳng lẽ bây giờ Nhật Minh đã chết rồi cậu cũng không nắm giữ được người mình yêu sao ? Lại để mất Ny vào tay gã thầy giáo mà My gặp chưa đầy 2 tháng. Mày tệ quá Huy ah. Không nhất định là không, dù là thủ đoạn hay bất cứ cách nào thì nhất định My phải thuộc về cậu. Không phải là bây giờ nhưng sẽ là sau này và mãi mãi.
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi reng lên. Cả sân trường xôn xao, rung động cả lên khi 1 chiếc Lexus mui trần màu trắng phóng thẳng vào giữa sân trường. Trên xe là 2 chàng trai, 1 mặc áo thun màu trắng ở trong, áo ves khỉ bằng da màu đen ở ngoài, tóc dựng đứng hết cả lên, đeo kính mát màu đen, 1 thì mặc áo thun cổ tim màu xám, quần Jean rách, mái tóc cũng được chải ngược đứng lên rất phong cách. Cả hai mở cửa xe bước xuống làm sáng cả một góc trường. Nói vậy chắc các bạn biết ai rồi nhỉ. Đó là thầy giáo Phước Thiên và ông giám đốc trẻ tuổi Duy Tường. Cả hai tiến thẳng vào phòng thầy hiệu trưởng. Lúc này, tiếng loa thường được dùng để thông báo những điều cần thiết cho hoc sinh của trường vang lên :
- Em NaDy Ny, học sinh lớp 10KT115 , lên phòng hiệu trưởng gấp.
Nghe tên mình được xướng lên khắp toàn trường, nó ngạc nhiên
- Một lần nữa, em NaDy lớp 10KT115 nhanh chóng lên phòng hiệu trưởng.
Cả trường bàn tán ầm cả lên, chắc thầy Hiệu Trưởng xử vụ mấy tấm hình của Ny đây.
Nó liền chạy một mạch lên phòng Hiệu Trưởng, vừa bước vào phòng nó nhìn thấy 2 ngôi sao đang ngồi vắt chân lên ghế. Nhìn thấy nó Duy Tường đứng lên tiến gần về phía nó, cuối sát mặt mình vào mặt nó, tay anh nhẹ nhàng lướt trên má nó và dừng lại ở nơi đang đỏ và sưng phồng lên. Anh khẽ chau mày :
- Chuyện gì xảy ra với em thế cô bé ?
- Ơ…ơ…k có gì ạ. Nó hơi bối rối trước hành động của Duy Tường
- Lần trước anh xém tông xe vào em, xin lỗi nhé, mà anh nhớ bữa đó em chưa bị thương tích gì mà sao hôm nay mặt lại sưng đỏ như vậy ?
- Em…em…
Duy Tường quay sang thầy Hiệu Trưởng :
- Thưa thầy, tuy em là sinh viên đã ra trường nhưng với số cổ phần em bỏ vào trường này thì em nghĩ mình có quyền can thiệp trong chuyện này huống chi trong 3 tấm hình không biết của kẻ nào đó úp lên lại có em trong đó, em không muốn vì một chuyện hiểu lầm mà làm mất danh dự của cô bé này.
- Haizzzz….mày tập cái tật nói nhiều từ bao giờ thế Tường. Phước Thiên giọng điệu uể oải nói
Không thèm nghe Thiên nói, Duy Tường ngước qua phía thầy Hiệu Trưởng với ánh mắt sắc lạnh y như đang uy hiếp nhìn thầy, thấy thế thầy Hiệu Trưởng ấp úng :
- À…ờ…thì ra là do tai nạn hả, ukm…ukm được rồi thầy sẽ thông báo cho học sinh toàn trường biết về chuyện của em Ny vào thứ Hai chào cờ, em an tâm đi.
- Vâng, em cảm ơn thầy.
Nãy giờ Phước Thiên lặng lẽ nhìn Tường nói chuyện với thầy, lâu lâu chỉ khẽ nhếch miệng cười 1 cái, nụ cười như ẩn chứa 1 điều bí hiểm. Sau khi Duy Tường và thầy Hiệu Trưởng nói xong, Phước Thiên cũng đứng dậy, tiến ra phía Thoại My, anh khoác tay lên vai cô bé, chậm rãi nói :
- Cô bé đây hiện đang là quản gia của gia đình em và có vẻ sắp là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị bạn gái em, hihi thế nên việc hôn người sắp là bạn gái mình không có gì đáng ngại chứ thưa thầy ?
- Hả…hả….hả…..Cả 3 người đứng trong phòng cùng giật mình, nhất là Ny, mắt chữ O, miệng chữ A nhìn chằm chằm vào Phước Thiên
- Không có gì phải ngạc nhiên đâu, hi vọng thầy hãy làm đúng như những gì thầy đã nói với Duy Tường. Thôi bye thầy.
Nói xong Phước Thiên kéo tay Ny ra khỏi phòng Hiệu Trưởng, Duy Tường có lẽ đang an ủi để thầy khỏi shock trước câu nói của Phước Thiên nên 1 hồi sau mới ra.
Hất tay Phước Thiên ra khỏi tay mình, Ny lớn tiếng :
- Thầy đang làm cái trò gì vậy ? Ăn nói, kiểu cách như vậy mà xứng đáng làm thầy sao ?
Không bực mình cũng không tức giận trước những câu nói của Ny, Phước Thiên chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang tức giận của nó :
- Đúng đấy, tôi vốn dĩ không tính làm thầy giáo, những cô thử nghĩ xem, chỉ có người iu thì mới hôn nhau giống tôi và cô thôi, huống chi lúc đó cô tự ngã vào người tôi mà.
- Thầy…thầy…
- Thôi không tranh cải nữa, tuần tới là bắt đầu kỳ nghỉ ôn thi, cô hãy đến nhà tôi làm quản gia cho tôi, ông quản gia nhà tôi qua Anh có việc rồi.
- Việc gì tôi phải làm quản gia cho thầy, tôi còn phải ôn thi nữa chứ
- Ukm, việc 2000 USD đó, nhớ chưa ? Mà cô an tâm, qua làm quản gia cho tôi vừa trừ nợ, vừa được tôi giúp ôn thi, lời quá rồi còn gì ? Suy nghĩ đi, đồng ý thì báo cho tôi biết.
Nói rồi Phước Thiên đút tay vào túi quần quay lưng đi, vừa đi anh vừa lấy ra 1 tuýp thuốc quăng ngược về phía nó kèm theo câu nói :
- Ah quên nữa, làn da trắng hồng trên khuôn mặt mà bị 1 vệt sưng đỏ như vậy xấu lắm đó, sức thuốc này đi. Nói xong cậu giơ tay bái bai mà không quay đầu lại đi thẳng.
Chụp lấy tuýp thuốc, phút chốc nó thấy lòng ấm áp lạ thường, khẽ mỉm cười nhìn bước đi của Phước Thiên, lúc đó nó cảm thấy dường như bước chân của thầy giáo trẻ tuổi đang bước nhanh hơn. Có lẽ anh sợ Ny chạy theo và nhìn thấy được khuôn mặt đang đỏ lự của anh lúc đó.
Lúc này, giờ ra chơi đã kết thúc nên không ai thấy hoặc nghe được cuộc đối thoại của Phước Thiên và Ny vì trường này toàn xây bằng kiếng (Chap 3 Lynh đã giới thiệu rồi ), mà toàn là kiếng cách âm không mới ghê chứ, để đảm bảo không gây ồn cho học sinh trong giờ học. Nhưng lúc đó cả Phước Thiên và Ny đều không ngờ là có người đã nhìn thấy toàn bộ sự việc vì đã nấp sẵn 1 góc rồi, và người dám làm điều đó chỉ có thể là 1, đó là Thúy An, cháu gái của thầy Hiệu Trưởng.
Sau khi tan học, trường học không còn ai cả thì phía sau 1 khuôn viên đang xây dở của trường, có 2 bóng người đang nói chuyện với nhau.
- Em ah, việc tung những tấm hình đó không gây ảnh hưởng gì nhiều đến nó hết, ngược lại, thầy giáo đẹp trai của chị và anh Duy Tường còn đến trường thanh minh cho nó nữa, chị tức quá.
- Không sao chị ah, dù sao cũng cám ơn chị đã dán mấy tấm hình đó lên giúp em, em định cho nó nghĩ là tên thầy giáo đó làm, không ngờ lại như vậy mà tên Duy Tường đó là ai mà papa em có vẻ nể nang vậy ?
- Ah hắn trước đây là sinh viên trường mình, nhưng sau đó hắn qua Anh du học mới về được 1 năm nay, nghe nói 45% cổ phần trường mình là do hắn bỏ vào đó.
- Thế còn 55% còn lại ?
- Của tập đoàn Denis
- Tập đoàn này nghe quen quá nhỉ ? Ukm thôi được rồi, chị yên tâm đi, mọi việc chưa dừng lại ở đây đâu. Hôm nay thế này là đủ rồi, em sẽ yên lặng 1 thời gian, sắp tới kì thi quan trọng rồi, thôi em về đây, pipi chị.
Bóng người đó dần dần rời khỏi trường học với những âm mưu và toan tính trong đầu, chốc chốc hắn khẽ lắc đầu vì 1 vài sơ hở của mình khi tung ra những bức ảnh của Ny.
Chap 15 : Công việc mới
Thấy nó bước vào, hắn quay sang ra hiệu cho cô gái rời khỏi, cô gái đó bước đi lướt qua nó, ánh mắt nhìn nó không mấy thiện cảm.
Nó kéo ghế ngồi xuống, nhìn hắn hỏi :
- Bạn gái thầy đó hả ? Xinh thế nhỉ ?
- Không, chỉ là người ngồi nói chuyện cho tôi đỡ buồn trong lúc đợi cô thôi , mà này cô làm gì mà lâu vậy ? tiền lời tăng thêm 500 USD. Hắn gằn giọng nhìn nó.
- What ? thầy quá đáng vừa thôi nhé, ăn lời gì cắt cổ vậy ? Nó hét vào mặt hắn.
- Tôi đã nói tới trễ thì tăng tiền lời, cô không nghe thì ráng chịu.
- Tại nhà tôi có việc chứ có phải tôi muốn tới trễ đâu. Mắt nó đỏ hoe như sắp khóc
Thấy thế, hắn đành xuống giọng hỏi han nó :
- Nhà cô có việc gì ?
- Bà ngoại tôi bị té, đang cấp cứu dưới Long Khánh đó, mẹ tôi về đó rồi, không biết bà có sao không ? Nước mắt nó chảy ra, nó lo cho bà.
- Thôi, thôi nín đi, bà cô sẽ không sao đâu, mà bà cô nằm bệnh viện nào ? Nói tôi biết được không ?
- Làm gì ?
- Thì nói đi, hỏi nhiều quá.
- Ờ…ờ…bệnh viện Bạch Mai
- Mà bà ngoại cô tên gì
- Lê Thị Mai
Nó vừa nói xong thì thấy hắn lấy điện thoại ra, không biết là gọi cho ai, nó vểnh tai lên nghe hắn nói chuyện :
- Alo, có phải giám đốc bệnh viện Bạch Mai không ạ ?
- Tôi đây, cho hỏi ai vậy ? 1 giọng đàn ông trong điện thoại vang lên
- Cháu là Phước Thiên, con trai của ông Lâm tập đoàn Denis đây ạ,
- Oh, là cậu Thiên ạ, chẳng hay gọi cho tôi có việc gì không ?
- Bà ngoại nuôi của tôi là bà Lê Thị Mai vừa mới nhập viện sáng nay, cảm phiền ông giám đốc chăm sóc giùm nhé.
- A, thì ra là vậy, cậu yên tâm, người nhà của ông Lâm thì chúng tôi sẽ tận tình mà.
- Ukm, vậy cám ơn ông trước nhé, thôi, chào ông
Hắn nói xong cúp máy nhìn nó, nãy giờ nó cứ tròn mắt nhìn hắn, sao mà hắn quen biết bác sĩ dưới tận Long Khánh vậy ta ? Thấy cái mặt ngố ngố của nó nhìn hắn, hắn mỉm cười :
- Yên tâm đi, ông giám đốc đó trước đây là người của gia đình tôi, sau này thấy có năng khiếu nên ba tôi cho đào tạo và đưa về bệnh viện đó làm. Tôi thì cứ vài tháng xuống đó kiểm tra 1 lần, hình như lần trước cũng gặp cô dưới đó.