watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Truyện Teen Vì anh thật ngốc

Truyện Teen Vì anh thật ngốc

Xuống Cuối Trang

Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Vì anh thật ngốc full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.


-Em ko tin, em biết anh còn yêu em. Anh chỉ đùa giỡn với con bé đó thôi, em chắc là vậy.
-Ko anh quên em từ lâu rồi, người anh thích bây giờ là Bảo. Em đừng làm phiền anh nữa.
-Em cứ làm phiền đấy ! Sớm muộn gì anh cũng quay về bên em thôi. Em xuống nhà đợi anh ăn trưa cùng đó. Vì anh thật ngốc - Chương 07
Cô ta đỏng đảnh bỏ đi mặc kệ cho Minh Nhật có nói gì. Bánh Dâu dọn chén ra hết rồi, Minh Nhật làm gì mà lâu thế. Đói sót cả ruột ! Nó bất ngờ khi thấy Hoài Anh. Cô ta bước lại bàn ăn, khoanh tay với thái độ đáng ghét. Trời ! Cô ta đeo một chiếc nhẫn y chang nó T_T, tim nó chợt thốt lên, nó tháo vội chiếc nhẫn của mình nhét vào túi.

-Tôi ko ngờ cô là người như thế. Miệng thì nói sẽ xa bạn trai tôi, mà hành động thì hoàn toàn ngược lại.
-Tôi đang tìm nhà, ko lâu đâu.
-Lần này ko biết tôi có dám tin cô hay ko. Nhưng cô biết rồi đó, tôi và Minh Nhật sẽ cưới nhau theo hôn ước của gia đình. Vì thế tôi khuyên cô nên ra đi càng sớm càng tốt để tránh tổn thương ngày càng nhiều.
Nó im lặng đến gần như vô hồn.
-Với lại cô cũng tự nhìn mình đi – Hoài Anh nhếch mép – Xấu xí, quê mùa, nghèo khổ, cô xứng với Minh Nhật à ? Nếu lấy tôi, thì việc làm ăn của gia đình anh ấy sẽ chẳng lo bất kì trở ngại nào. Cô suy nghĩ kĩ đi tất cả là vì Minh Nhật thôi. Đây là vật đính ước Minh Nhật mới tặng tôi, có đẹp ko ? – Cô ta khoe bàn tay đang đeo chiếc nhẫn ban nãy lấy trộm từ phòng Minh Nhật.

10.-1

Nó bỗng chết lặng đi. Tại sao chị ta lại có chiếc nhẫn giống hệt nó ? Hay là nó nhìn lầm ? Không thể ! Lẽ nào Minh Nhật lại đối xử tàn tệ như vậy với nó ư T_T. Nó khờ quá ! Lúc nào cũng tin vào Minh Nhật, hắn chỉ mới năn nỉ tí thì đã xiu lòng T_T… Huhu… Sụp đổ cả rồi, tất cả niềm tin về Minh Nhật trong nó sụp đổ cả rồi.

Bỗng có tiếng chuông cửa, nó vội chạy ào ra sân hix…hix…

- Hix…ụa anh Ken, anh đi đâu đây ?
- Ba em có việc bận nên nhờ anh chở em đi xem nhà mới. Em ok là chú ấy thuê luôn .
- Anh vào ăn cơm tí đi rồi mình đi luôn. Em cũng đang muốn rời khỏi đây T_T.
Minh Nhật xuống, nó và Trường Giang bước vào, nó liền choàng tay Trường Giang. Gương mặt Minh Nhật bỗng biến sắc.
- Anh thay đồ xong rồi đó hả honey ? Còn Bảo nữa, bạn trai em đến chơi à, qua ăn chung hết luôn cho vui nào ! – Hoài Anh chí chóe.
- Giới thiệu với hai anh chị, từ hôm nay Giang là bạn trai em.
Trường Giang hơi bị shock trước phát ngôn của nó. Anh khẽ đưa ánh mắt ngạc nhiên về phía Bánh Dâu. Minh Nhật thì khỏi phải nói, hắn bỗng trừng trừng cả lên, máu trong lồng ngực hắn bắt đầu sôi sung sục. Duy nhất mỗi Hoài Anh là thản nhiên như ko có gì.
- Vậy chúc mừng 2 người nha ! Thôi ăn đi ! Chiều nay chị với anh Minh Nhật đi suối tiên chơi. Em với cậu Trường Giang có muốn đi luôn hok ?
- Thôi khỏi chị, tụi em có hẹn riêng rồi.
- Tiếc quá nhỉ !

“Cái gì mà đi suối tiên ? Huhu”

Tim nó như nghẹn lại :((… Rõ ràng mới lúc sáng Minh Nhật còn ngọt ngào với nó lắm cơ mà ! Tất cả là giả dối hết sao !? Nó không muốn nghe gì nữa, cũng không muốn tin, rằng đây là sự thật.

“Minh Nhật à ! Hãy nói với em tất cả đều không như những gì em thấy đi ! T__T Huhu…”

Minh Nhật lầm lầm lì lì, đôi mắt anh xám đen lại. Trường Giang có lẻ hơi hiểu tình hình im lặng và ko dám nói gì.

- Hôm nay em có việc bận rồi, ko phụ chị Linh dọn dẹp được, chị thông cảm nha ! Mình đi anh – Nó lôi Trường Giang đi mất hút. Minh Nhật đập bàn tức giận bỏ về phòng. Hoài Anh nhếch môi khoái chí.
10-2

Trường Giang đèo Bánh Dâu dạo một vòng loanh hoanh đâu đó rồi tấp vào một bờ sông nằm ở ven thành phố. Bánh Dâu ngồi đấy, úp mặt vào đùi và chỉ biết khóc huhu… Trường Giang nhìn nó vẻ vô cùng xót xa, anh vỗ nhẹ lên đôi bờ vai mà anh cho là nhỏ bé mong manh ấy, lòng anh như đang có hàng vạn mũi kím đâm xuyên thấu tận tâm can.

Xa Xa mặt trời chỉ còn sót lại vài tia nắng yếu ớt le lói của cái khoảnh khác gọi ngày tàn. Bầy chim rừng cũng đang tìm về chốn nghỉ. Cảnh vật đã buồn nay lại buồn hơn vì hai con người đang ngồi đấy. Người ta chẳng thường bảo, tâm cảnh thấm đẫm ngoại cảnh sao !

- Tại sao…tại sao Minh Nhật lại đùa giỡn với em như thế T_T ?
- Chắc không phải như em nghĩ đâu, bình tĩnh đi em !
- :(( Anh ta đã tặng Hoài Anh chiếc nhẫn giống của em, hai người còn biết chắc sẽ lấy nhau mà :((… Chiều nay hai người còn đi chơi như em và Minh Nhật từng đi suối tiên nữa huhu :((….
- Thôi em nín đi ! Bánh Dâu của anh mà thiếu gì người theo đuổi…
- Nhưng em chỉ thích Minh Nhật ! :((……
“Ước gì em quan tâm anh bằng một nửa Minh Nhật thì hay biết mấy T_T”
---
-Vào dọn hành lí đi, mai anh sang chở em qua nhà mới.

Ngày hôm sau,
Bánh Dâu tiếc nuối nhìn căn phòng của nó tại nhà Minh Nhật thật kỹ lần cuối. Hix, là lần cuối thật rồi. Chắc nó sẽ nhớ lắm !
Nhớ cái lần nó ngã nhào xuống hồ bơi rồi được Minh Nhật cứu. Nhớ những lần Minh Nhật bắt nạt nó cứ đòi cho nó ra đường ở. Nhớ cái vết bỏng mà Minh Nhật đã bôi thuốc lên. Nhớ nụ hôn chớp nhoáng trong căn phòng này. Nhớ những lần hai đứa cùng học bài rồi nó ngồi xem Minh Nhật luyện đàn…T_T. Nó nhòe đi khi nghĩ về mọi thứ. Tất cả giờ chỉ là quá khứ mất rồi T_T.

“Qúa khứ thật đẹp nhưng chỉ là dối trá, là giả tạo, huhu…”

Bánh Dâu ôm đầu ngăn dòng nước mắt vô nghĩa kia. Nó tự trách mình sao phải khóc trước những con người vô cùng tàn nhẫn đã làm vỡ vụn trái tim non nớt của nó này. Nó quệt nước mắt tự trấn tĩnh mình, nó hít thật sâu rồi kéo chiếc vali đi.
Chợt nó đá phải một vật gì đó trên sàn nhà. Là một chiếc điện thoại, hình như của Minh Nhật thì phải. Bánh Dâu lưỡng lự một chút nhưng rồi cũng bật lên T_T. Thật thêm đau lòng khi hình nền nó và hắn trên đu quay giờ đc thay bằng bức hình của Hoài Anh T_T.
Bánh Dâu cười nhạt đau đớn đặt chiếc điện thoại trở lại ngay ngắn trên bàn rồi vội bước đi.

- Tại sao em lại làm vậy ? – Minh Nhật xuất hiện vô cùng giận dữ.
- Anh tránh đường cho tôi đi !
- Không em không được rời khỏi đây !
- Anh đã nghe tôi nói gì chưa ? Anh Ken mới là bạn trai tôi. Tôi chưa bao giờ thích anh cả - +_+ nó cô kìm nước mắt.
- Em nói dối ! Anh ko tin. Có phải vì Hoài Anh ko ?
- Không phải. Vì tôi. Anh nên chấp nhận sự thật đi. Và yêu chị ấy !

Bánh Dâu đẩy Minh Nhật ra rồi bước thật nhanh, lau vội giọt nước mắt và ko dám quay đầu lại. Minh Nhật gục xuống , hắn thét thật to….. Hắn thấy mơ hồ quá ! Hắn ước đây chỉ là mơ, chỉ là mơ thôi ! Hắn không hiểu, không hiểu vì cớ gì mà Bánh Dâu lại thay đổi nhanh đến thế ? Hắn không tin Bánh Dâu là người như thế ! Chắc chắn, chắc chắn phải có ẩn khuất gì. Và rồi hắn lại hét thật to…

Nó khóc, nó muốn chạy lại ôm hắn, nói với hắn rằng nó rất yêu hắn nhưng chẳng thể. Nói làm gì khi nó nghĩ hắn không yêu nó, hắn vui đùa với nó, hắn lường gạt nó. Trái tim nó mách bảo là nó nên tin hắn, nên đừng tin vào những điều nó thấy. Nhưng lý trí thì cứ ngược lại. Nó đã chọn lý trí. Liệu nó đã đúng hay liệu nó có sai ? T__T Nó khóc ngày một to hơn. Trường Giang phóng xe cái vèo, nó nhìn căn nhà, vỡ òa +_+.

“Tha lỗi cho em….yêu anh T_T”

11.-1

Chuyển nhà cũng đồng nghĩa với việc nó phải chuyển trường. Nhà mới của nó ở tận một vùng ngoại ô vắng vẻ. Chắc vì ở đó giá cả rẻ hơn trong thành phố. Nó trở lại một cuộc sống như trước kia. Cô độc và buồn tẻ. Thi thoảng thì cũng có Trường Giang đến chơi. Quốc và Thy đòi đến thăm mãi mà nó không cho. Đơn giản là vì nó không muốn Minh Nhật biết nó ở đâu thành ra tốt nhất là cũng không nên cho Thy với Quốc biết. Mà chắc gì Minh Nhật giờ còn nhớ đến nó T_T. Nghĩ thế nó lại thêm thẫn thờ…

***

Cuộc sống mới của nó cứ trôi qua nhạt nhòa thế đấy cho đến cái hôm cuối tuần nọ. Hôm ấy là ngày mà Minh Nhật thi trận chung kết của giải piano học sinh. Không hiểu vì lí do gì mà nó đã quyết định đến xem. Nó tìm một góc khuất để ngồi. Nó thấy Minh Nhật trong bộ sơ mi phẳng phu, chỉnh tề. Hắn vẫn đẹp trai như ngày nào, hixhix… Hắn ta có đeo chiếc nơ là quà sinh nhật của nó nữa…+_+ Minh Nhật đã tìm ra món quà nó giấu à ?

“Em nhớ anh quá Minh Nhật ơi +_+” Nó thút thít.

Minh Nhật bắt đầu bài thi của mình, anh thật điêu luyện trên những phím đàn. Ngày xưa thì nó vốn thích con trai biết chơi ghi ta hơn. Nó nghĩ con trai mà chơi piano trông cứ ẻo lả thế nào ấy. Giờ thì mới cảm được cái hay của việc con trai chơi piano. Trông chẳng ẻo lả mà phong độ thì đúng hơn. Con trai chơi ghi ta phong trần, lãng tử; còn con trai chơi piano lịch lãm, phong độ. Mỗi thứ điều có cái hay của nó cả.
.
.
Đến lúc người ta công bố giải rồi kìa… Nó cũng hồi hộp quá !
.
.
.
Giải nhì, hắn đoạt giải nhì, nó mừng quính lên. Vậy là công lao tập luyện bấy lâu nay của Minh Nhật đã gặt được thành quả xứng đáng ! Giải nhì là giỏi rồi ! Thi cả quốc gia chứ ít ỏi gì.
Nhìn Minh Nhật vui thật. Người ta lên chúc mừng và tặng hoa cho hắn đông đảo ghê. Nó mỉm cười lủi thủi ra về.

“Bánh Dâu, có phải là Bánh Dâu, Bánh Dâu đến xem mình?”
-Bảo…Bảo…

Nó quay lại theo quán tính. Chết hình như Minh Nhật thấy nó thì phải ! Làm sao bây giờ ? Nó vội bỏ chạy. Minh Nhật đuổi theo nhưng không bắt dấu kịp.

“Bánh Dâu còn nhớ đến mình. Nhưng tại sao lại ko muốn gặp mình. Không Bánh Dâu đã nói chẳng hề yêu mình, mình không cần cô ấy nữa T_T… Nhưng sao mình nhớ Dâu quá. Điên mất !”

“Không biết anh có còn nhớ mình không nhỉ +_+. Hôm nay thấy anh vui mình cũng vui lắm +_+. Dạo này có còn biết lễ phép với người lớn ko nữa ? Rồi ăn uống có điều độ không ? Sắp thi tốt nghiệp với đại học rồi còn gì hix. HuHu mình nhớ anh quá !”

Nó thẫn thờ lang thang tìm xe buýt về nhà. Quên mất đường rồi huhu. Đi đường nào để lên xe buýt số 13 đây ?

Ào…ào…+_+ trời bất chợt đổ mưa…. Những hạt mưa nhỏ bé tí tách đập vào gương mặt xinh xắn của Bánh Dâu. Nhưng sao thay nó lại không tìm cho mình một chốn trú chân. Nó cứ đi như thế, đi trong vô vọng giữa tiếng mưa mỗi lúc một ào ào xối xả. Đúng là ông trời cứ năm lần 7 lượt trêu ngươi nó mà. Nó bất chợt khóc, nước mưa hòa với nước mắt tạo ra một thứ vị vừa mặn vừa buốt mà chính nó cũng không thể tả nỗi.
Lạnh ! Nó tự siết chặt đôi vai gầy mỏng manh để tiếp tục lao đi. Sao nó nhớ lần giận anh dưới mưa quá….! Ước gì Minh Nhật lại đến T_T…

Nhưng không thể ! T_T Anh sẽ lại làm tim nó quặn thắt khi anh quan tâm nó. Vậy thì thôi xin anh đừng đến, cứ mặc nó, mặc nó đau đớn, lạnh giá giữa cơn mưa nặng trĩu và dòng người vội vã này. Rồi tất cả sẽ chóng phai thôi nếu như anh đừng đến T__T. Huhuhu…. Bánh Dâu khựng lại òa khóc…

-Ngốc quá sao lại đi dưới mưa chứ ? – Một chàng trai cầm ô bước đến sau nó.
11-2

-Ngốc quá sao lại đi dưới mưa chứ ? – Một chàng trai cầm ô bước đến sau nó.

Giọng nói này… Nó cố kìm nước mắt, thút thít quay lại…

-Em khóc sao ?
-Không phải việc của anh.

Bánh Dâu lau nước mắt cố tỏ vẻ lạnh lùng nhất dù nó không hề muốn. Người ta thường bảo phải yêu theo lý trí nhưng thường thì họ cứ làm bằng con tim nhưng nó thì không. Nó yêu bằng con tim nhưng lại hành động theo những mách bào của lý trí. Cả hai đứa còn đang học cấp ba thì lấy gì mà bảo đảm tương lai sẽ tươi đẹp cho nhau. Mà nó đâu phải nghĩ nhiều thế này vì suy cho cùng T_T Minh Nhật đâu có yêu nó !
Anh ta yêu Hoài Anh kìa ! Hoài Anh mới là tình yêu đích thực của anh ta đấy. T_ T Hoài Anh xinh đẹp lại là con nhà giàu có quyền lực, yêu chị ấy việc làm ăn của gia đình anh mới phát triển hơn. Đúng, vậy thì đúng là có cái cớ gì mà Minh Nhật yêu nó đâu. Vui đùa, giả dối cả thôi T_T…

- Em…
- Anh về đi !
- Em nói dối. Tất cả những gì hôm trước em nói với anh cũng là giả phải ko ?
- Đều là sự thật cả. – Nó lạnh lùng.
- Nếu là thật thì sao hôm nay em vẫn đến xem anh diễn .
- Anh hiểu lầm rồi, trường em cũng có bạn đi thi, em đến cổ vũ cho bạn ấy.
- ANH KHÔNG TIN !!!
- Còn nhiều điều về em nữa mà anh chưa biết đâu. Em không phải ngoan hiền như anh nghĩ. Em giả vờ yêu anh vì em đã cá cược với mấy đứa là em sẽ cưa đổ anh. Khi anh Trường Giang về nước được một thời gian thì em bắt đầu yêu anh ấy và hôm đó anh ấy buộc em phải dừng màn kịch này lại. Vì em đã trở thành bạn gái chính thức của anh ấy. Anh hiểu không ?
- Không ! KHÔNG ! ANH KHÔNG HIỂU !
- Không hiểu thì cũng phải hiểu đi. Đồ khờ khạo.

Bánh Dâu nhếch mép rồi vội quay lưng đi.
Minh Nhật buông chiếc ô mặc cho làn mưa giá buốt dội xối xả vào tâm can anh. Bánh Dâu ngậm ngùi oà khóc bước nhanh về phía xa xa…

***

Mỗi ngày trôi qua với Bánh Dâu đều là một nỗi nhớ nhung da diết đến quặng lòng. Đêm nào nó cũng gặp ác mộng, giật mình tỉnh giấc thì nó lại khóc, khóc đến không còn cả nước mắt. Nhiều lúc nó tự trách mình sao tàn nhẫn quá. Rồi lại trách Minh Nhật ngốc đến không hiểu rằng nó nói dối.

Vì em tàn nhẫn hay vì anh thật ngốc ?
Để yêu thương mãi vội xa em.
Để em khóc than trong muôn vàn đau đớn
Để cả con gió xinh nay cũng hóa u buồn.
[NaNa] Vì anh thật ngốc - Chương 08
Tổng kết cuối năm học, nó đạt loại giỏi và đứng nhất lớp. Cũng vì đây là huyện nhỏ nên chứ nếu ở trường cũ nó nhằm mình đạt cỡ loại khá và đứng nhì, ba gì thôi. Nghe Minh Thy báo, Minh Nhật đậu đại học Kiến Trúc rồi, nó thầm vui cho anh, ước gì nó được chia sẽ niềm vui ấy cùng anh . . . T_T

Và cũng như mọi năm, hè đến là Bánh Dâu lại làm một chuyến Bến Tre để về thăm ông bà nội. Bến Tre quê nó nổi tiếng nhất là cây dừa, người dân ở đây yêu dừa và tự hào về dừa lắm. Họ sống và còn làm giàu cả bằng dừa nữa. Dừa hiện hữu và thân quen với dân Bến Tre từ cuộc sống bình dị nhất đến những thứ trang trọng nhất. Nào là gỗ dừa làm vật dụng trong gia đình, trái dừa để ăn, để uống để làm thứ đặc sản kẹo dừa, bánh tráng dừa. Củ hủ dừa thì dùng mà làm gỏi là cực ngon luôn rồi ngay cả con đuông sống ở thân dừa, gốc dừa cũng là một loại đặc sản tuyệt nhất Bến Tre và cả Nam Bộ. Chưa kể hết nữa là bao khu du lịch, tham quan, nghĩ mát ở Bến Tre hàng năm thu hút biết bao du khách trong và ngoài nước đến đây nữa.
Hây da, chưa gì mà nó đã háo hức về quê thế này khi nghĩ tới bao nhiêu là thứ thật tuyệt ở Bến Tre. Ông bà nội nó thì khỏi chê. Thương yêu và chìu chuộng nó hết mực. Hức, chắc tại ông bà muốn phần nào bù đắp sự thiếu vắng tình thương cha mẹ của nó T_T..

Về quê rồi là nó chỉ việc ăn với ngủ, thỉnh thoảng ra bờ sông dạo mát hoặc là chèo xuồng vòng vòng câu cá. Sướng cả cuộc đời !

Nó khuây khoả và đỡ nhớ Minh Nhật hơn. Ông bà nội thương nó sống cô đơn một mình trên thành phố mà về dưới quê này sống thì sợ nó khổ. Ông bà bảo nó có muốn ra Phan Thiết ở với cô ba thì ra. Chú 3 nó mới mất ko lâu vì bệnh hiểm nghèo. Giờ cô 3 phải một mình nuôi 2 thằng em họ. Ông bà nói nó ra đấy ở, chăm sóc cho cô 3 đỡ buồn mà nó cũng có em để chơi, học xong 12 rồi về lại thành phố mà học đại học. Nó lưỡng lự khá lâu, thương cô ba quá, nó đồng ý.

“Sống xa Sài Gòn, biết đâu em lại càng dễ quên anh hơn anh nhỉ !.....”

***

Lại thêm một chiều hoàng hôn vùng sông nước mênh mông nữa đến ! Nó ngồi bên bờ kênh xem giở quyển “In Your Heart”. Hoàng hôn đã buồn, mà hôm nay lại là hoàng hôn vùng quê ! Buồn thê lương thế nào ấy !

Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Truyện Teen Vì anh thật ngốc
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé
Truyện Teen, Chồng hờ ơi! Vợ yêu chồng mất rồi!
Truyện Teen, Yêu lại từ đầu, em nhé! full
Truyện Teen - Anh Đã Tan Rồi
Truyện Teen Người Hùng Của Em
Truyện Teen Đừng Hôn Em
Truyện Teen Ký Ức Đẹp
Truyện Teen Biệt Thự Đen
Truyện Cực Hay Tưởng Nhầm Gái Hư Được Nhầm Gái Ngoan
Truyện Teen Hãy Cười Lên Anh Nhé... Để Kẻ Đến Sau Là Em Còn Cảm Thấy Hạnh Phúc
1234...101112»
Trang chủ
U-ON - 625