Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Tuyết Đen full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
- Đừng nói nhiều nữa. Đánh nó đi! Con này là học sinh mới, phải dạy nó tới nơi tới chốn nó mới biết sợ - Nữ sinh vừa nắm tóc Nhã Thanh nói với 4 nữ sinh còn lại rồi cả bọn xông vô đạp Nhã Thanh túi bụi.
Trong khi đó
- Đại ca. Bắt được 3 thằng chó gián điệp của trường Nhất Phong rồi – Một nam sinh đến nói với Việt Lĩnh khi Việt Lĩnh đang ngồi hút thuốc dưới gốc cây hôm qua Việt Lĩnh tìm thấy Nhã Thanh.
- Lôi tụi nó lên sân thượng dãy nhà phía Tây cho tao! Hôm nay tao đích thân ra tay – Việt Lĩnh dụi điếu thuốc vào thân cây (cây: thằng kia! Muốn chết hay sao mà dụi thuốc vào tao?, Việt Lĩnh: tao đốn mày luôn còn được chứ đừng có nói, cây: Quỷ Vương tha em!)
- Dạ, đại ca.
- Dám bán đứng tao, đâu quân cho trường Nhất Phong à? – Việt Lĩnh nghiến răng, trợn mắt. Đứng dậy, xỏ tay túi quần và đi đến dãy nhà phía Tây.
Việt Lĩnh lên đến sân thượng thì đã thấy 3 thằng boy mặt tái xanh, mồ hôi chảy ướt trán đang quỳ dưới đất.
- Sao không lôi ba thằng này vào nhà kho? – Việt Lĩnh trừng mắt nhìn mấy thằng đàn em.
- Dạ… nhóm Ma Búp Bê đang xử đứa nào trong đó nên… - Thằng đệ ấp úng.
- Biết tụi nó xử đứa nào không? – Việt Lĩnh vừa hỏi vừa kê điếu thuốc lên miệng. Một thằng đàn em bật quẹt cho cậu, điệu bộ cung kính. Việt Lĩnh quan tâm là vì trong nhóm Ma Búp Bê có em họ của cậu. Nhưng đó là bí mật chỉ có hai anh em họ biết.
- Dạ là học sinh mới. Hình như tên Hoàng Nhã Thanh – Thằng đệ làm vẻ mặt ngẫm nghĩ.
- Cái gì? – Việt Lĩnh thả điếu thuốc xuống đất. Dùng chân đạp lên. Gương mặt tức giận.
- Rầm! – Cửa nhà kho bị đạp tung. Việt Lĩnh xỏ tay túi quần đi vào. Ánh mắt sắc lạnh. Nhìn phong độ vô cùng.
- Quỷ Vương – Nhóm Ma Búp Bê dừng việc đá Nhã Thanh, cúi đầu chào.
- Các người đang làm gì vậy? – Việt Lĩnh hỏi, giọng ám mùi sát khi. Cậu đi đến gần chỗ Nhã Thanh đang nằm.
- Bọn em đang thay anh trừng khi con nhỏ hôm qua dám vô lễ với anh – Một nữ sinh trả lời, giọng tự hào.
Nữ sinh ấy những tưởng sẽ lấy lòng được Việt Lĩnh nhưng không ngờ lại phản tác dụng. Việt Lĩnh dùng một tay siết cổ nữ sinh đó, một tay vẫn xỏ túi quần. Mặt không chút biểu cảm.
- Quỷ Vương tôi mà cần lũ con gái các người giúp sao? – Việt Lĩnh nói chậm rãi.
- Em… em… xin… lỗi! – Nữ sinh đang bị bóp cổ thều thào trong khi 4 nữ sinh kia khiếp dúm lại.
- Cút đi! – Việt Lĩnh buông nữ sinh kia ra. Việt Lĩnh bỏ qua dễ như vậy vì đứa em họ nếu không 5 đứa đó tan nát rồi.
- Nhã Thanh! – Việt Lĩnh đến đỡ Nhã Thanh dậy. Gương mặt Nhã Thanh bây giờ bầm dập. Khóe miệng còn dính máu. Mắt nhắm lim dim.
- Nhã Thanh! – Việt Lĩnh vỗ nhè nhẹ vào má Nhã Thanh.
Nhã Thanh mở đôi mắt nặng trĩu ra mơ màng nhìn Việt Lĩnh.
- Hoàng Nam? – Nhã Thanh nghĩ thầm. Cố mở mắt to hơn. Nhã Thanh nhìn nhầm Việt Lĩnh ra Bảo Nam nhưng đầu thì lại nghĩ đó là Hoàng Nam.
Nhã Thanh ngồi dậy ôm chầm lấy Việt Lĩnh.
- Huhuhuhuhu… - Nhã Thanh khóc nức nở.
- Tớ… đau… lắm – Nhã Thanh thút thít.
- Nín đi nào! Tôi đưa cậu đến phòng y tế! – Việt Lĩnh vỗ nhè nhẹ vào vai Nhã Thanh. Mặt cậu đỏ bừng. Tim đập loạn xạ.
- Đừng chuyển động! Hãy như thế này một chút thôi! Một phút thôi cũng được! – Nhã Thanh ghì chặt Việt Lĩnh hơn.
- Người con gái này phải chăng có phép thuật. Cô ấy làm trái tim tôi nhảy rộn lên những vũ điệu cuồng si. Trong giây phút này, tôi biết mình đã hoàn toàn khuất phục trước cô ấy. Một con quỷ như tôi, sẽ cầu xin tình yêu của cô ấy để hóa giải lời nguyền và trở lại làm người.
Phòng y tế
Nhã Thanh từ từ mở mắt ra. Ánh sáng làm cô chói mắt. Nơi này không có trong trí nhớ của cô.
- Cậu tỉnh rồi à? – Việt Lĩnh đang ngồi ngay bên cạnh Nhã Thanh.
- Tôi đang ở đâu vậy? – Nhã Thanh hỏi, giọng nhỏ xíu.
- Phòng y tế - Việt Lĩnh nói.
- Cậu đưa tôi đến đây sao? – Nhã Thanh hỏi.
- Chứ cậu nghĩ là ai? – Việt Lĩnh hơi bực bội.
- Sao mình có thể nhìn Việt Lĩnh thành Hoàng Nam chứ? Không, là Bảo Nam chứ không phải Hoàng Nam. Mình điên mất rồi – Nhã Thanh nghĩ thầm, gương mặt có chút hụt hẫng.
- Vẻ mặt đó là sao? Không lẽ người cậu mong đến cứu cậu không phải là tôi? – Việt Lĩnh khó chịu.
- Này, cậu không định cám ơn tôi sao? – Việt Lĩnh làm mặt ngầu.
- Không phải vì cậu mà tôi bị đánh sao? – Nhã Thanh không chịu thua.
- Đúng là vô ơn. Biết vậy tôi để tụi nó đánh chết cậu luôn – Việt Lĩnh nheo mắt nhìn Nhã Thanh.
- Hối hận cũng muộn rồi. Lần sau nếu cậu gặp chuyện tôi sẽ cứu cậu. Coi như trả ơn.
- Cái gì? Tôi đây mà cần cậu cứu á? Chứ con gà con nào vừa nãy nằm khúm núm trên sàn vậy? Cậu tự cứu mình còn không xong nữa là.
- @#$%^&
Từ hôm qua đến giờ, mỗi lần Nhã Thanh và Việt Lĩnh sáp lại là lại cãi nhau. Thế nhưng bản thân cả hai cảm thấy rất vui.
Trong khi đó cả trường đang đồn ầm lên chuyện Quỷ Vương bế một nữ sinh vô phòng y tế.
- Quỷ Vương của chúng ta bế ai vậy? – Nữ sinh 1
- Nghe đâu là Hoàng Nhã Thanh học sinh mới chuyển trường – N~s 2
- Nghe nói là bị nhóm Ma Búp Bê đánh – N~s 3.
- Tớ nghe nói hôm qua nhỏ đó dám vô lễ với Quỷ Vương nên hôm nay bị đánh đó – N~s 4.
- Nó vô lễ với Quỷ Vương mà anh ấy còn giúp nó sao? Quỷ Vương thành người tốt từ bao giờ vậy? – N~s 5
- Hic! Quỷ Vương đẹp trai, lạnh lùng của tớ. Sao lại bế con nhỏ đó chứ - N~s 6.
- Đại ca của chúng ta sao lại như vậy chứ? – Nam sinh 1.
- Phải đó! Anh ấy vốn ghét con gái mà? – Ns 2.
- Hay đại ca sắp chết nên làm việc thiện tích đực – Ns 3.
- Thằng này, để đại ca nghe được là mày chết trước đấy – Ns 4.
- Mà nghe nói hôm nay đích thân đại ca xử 3 thằng phản bội mà – Ns 5.
Và tin tức đó đã nhanh chóng bay đến tai Hoàng Nam.
- Bị nhóm Ma Búp Bê đánh sao? – Hoàng Nam chau mày, nghĩ thầm.
- Vậy hóa ra không phải chơi chung nhóm à? – Hoàng Nam ngẫm nghĩ.
- Mà làm cái trò gì mà mới đi học ngày thứ 2 đã có kẻ thù rồi vậy? Lại còn vô lễ với Quỷ Vương nữa. Giây thần kinh sợ của cô ta liệt luôn rồi sao? Hay cô ta không có dây đó? – Hoàng Nam thoáng lo lắng.
Quay lại chỗ 3 thằng boy đáng lẽ ra hôm nay bị Việt Lĩnh đánh nha!
Ba thằng đang quỳ giữa sân thượng. Hai tay giơ lên đầu. Chỉ còn có 3 thằng thôi. Đàn em của Việt Lĩnh bỏ đi theo cậu rồi.
- Đại ca bao giờ mới quay lại xử tụi mình chứ? – Boy 1.
- Mày im lặng đi! Lo mà quỳ đi! Anh ấy quay lại thấy “ngoan” may ra còn thương – Boy 2.
- Mày đang mơ đấy à? Quỷ Vương làm gì biết thương người – Boy 3 nói.
- Chẳng phải ban nãy anh ấy cứu người sao? – Boy 2 cãi.
- Xem ra Quỷ Vương đang hoàn lương – Boy 1 nói.
- Hoàn lương cái đầu mày. Thấy gái đẹp ai mà không cứu – Boy 3 cãi.
- Tao cũng đẹp lắm nè – Boy 2 nói, mắt chớp chớp.
- Tao giết thằng này nhá! – Boy 3 hỏi boy 1.
- Tùy mày!
- Binh! Binh! Chát! Chát! Bốp! Bốp!...
- @#$%^&*
Phòng y tế
- Cậu như thế này còn lên lớp học sao? – Việt Lĩnh đang can ngăn Nhã Thanh.
- Phải học chứ. Đã mặc đồng phục đến trường mà không học sao được? – Nhã Thanh nói vẻ như đó là điều hiển nhiên.
- Nói hay đấy! Thế hôm qua cậu có học hành được gì không hay ngồi thơ thẩn cả buổi – Việt Lĩnh vặn lại.
- Sao cậu biết? – Nhã Thanh tròn mắt nhìn Việt Lĩnh.
- Tôi…
Việt Lĩnh đang bối rồi vì không biết trả lời như thế nào. Không lẽ thừa nhận mình nhìn lén. May sao chuông vào tiết vang lên.
- Lên lớp thôi! Không phải cậu nói muốn lên lớp học sao? – Việt Lĩnh nói rồi bỏ đi trước. Chẳng qua là để Nhã Thanh không nhìn thấy gương mặt đang đỏ bừng lên thôi. Nếu còn đứng đó không khéo Nhã Thanh nghe thấy tiếng tim Việt Lĩnh đập mất.
Nhã Thanh cũng lon ton đi theo. Cô không mấy chú ý đến thái độ lúng túng của Việt Lĩnh.
Có 1 người đang đứng trên lầu dõi theo Nhã Thanh và Việt Lĩnh. Đôi mắt tóe lửa.
- Cậu nhìn gì vậy Hoàng Nam? – Một nam sinh đến vỗ vai Hoàng Nam.
- À… không có gì đâu. Vào lớp thôi! Vô tiết rồi.
o0o ---------TUYẾT ĐEN-------- o0o Chap 5 tt
Nhã Thanh lủi thủi đi vào nhà. Nghe đâu hôm nay Hoàng Nam có buổi thi đấu bóng rổ, Nhã Thanh muốn ở lại xem nhưng không dám.
- Tôi sợ bản thân Hoàng Nam hay tôi sợ chính mình?
- Khi đó sao tôi lại nghĩ đó là Hoàng Nam mà không phải là Bảo Nam chứ?
Nhã Thanh đi vào nhà bếp định lấy chút sữa uống. Nhưng chưa kịp uống thì điện thoại reo.
- Gửi cho em chưa? – Nhã Thanh bắt máy, giọng nói lạnh lùng.
- Anh gửi rồi đó. Gọi báo cho em biết nè. Chắc cũng sắp đến rồi. Xíu em ra nhà xe lấy nha.
- Được rồi, em biết rồi.
Nhã Thanh cúp máy. Đôi mắt cô chợt buồn hơn. Một nỗi buồn khó hiểu.
Điện thoại lại reo thêm lần nữa. Lần này là số lạ.
- Alô? – Nhã Thanh nghe máy.
- Chị là Nhã Thanh phải không ạ? – Đầu dây bên kia, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
- Dạ phải – Nhã Thanh cũng lịch sự trả lời.
- Em ở nhà xe Thành Cam. Có người gửi bưu phẩm cho chị. Chị vui lòng đến số XX đường YY lấy nha (hic! Không dám lấy tên Thành Bưởi, sợ bị nhà xe kiện ^^)
- À, dạ được. Cám ơn chị!
Nhã Thanh kết thúc cuộc gọi rồi nhanh chóng quay số taxi Mai Linh.
- Chị cho em 1 chiếc taxi đến số nhà X đường XX ạ.
- 4 chỗ hay 7 chỗ ạ? – Giọng nữ bên kia hỏi.
- Dạ xe nào cũng được ạ.
- Vậy chị chờ một chút nhé! Cám ơn chị!
- Dạ em cám ơn!
Nhã Thanh cúp máy, đặt điện thoại lên bàn ăn. Cô lốc một ly sữa đầy rồi chạy lên phòng thay đồ. Quên bén cái điện thoại di động.
Nhã Thanh vừa xuống tới chân cầu thang thì nghe bên ngoài có tiếng còi xe hơi. Nhã Thanh nhanh nhẩu chạy ra và ngồi vào chỗ bên cạnh tài xế. Cô quay kính xe xuống (say xe nặng) Sáng nay khi đi xe bus Nhã Thanh đã rất cố gắng để không ói.
- Anh cho em đến nhà xe Thành Cam ạ.
Khi xe bắt đầu lăn bánh Nhã Thanh mới phát hiện ra mình quên mang điện thoại. Nhưng thôi kệ. Có ai ở nhà đâu mà lo.
Nhã Thanh đến nhà xe trình giấy chứng minh và làm thủ tục lấy đồ. Cô hơi chóng mặt vì say xe.
- Thật bất tiện quá! Không lẽ phải mua xe máy sao? – Nhã Thanh nghĩ thầm.
Cô trở vào xe taxi
- Anh biết trụ ATM nào gần đây không ạ? – Nhã Thanh hỏi tài xế.
- Có một trụ cách đây khoảng 8km.
- Anh chở em đến đó đi ạ!
Nhã Thanh rút tiền xong xuôi cô quay vào taxi.
- Anh chở em đến cửa hàng bán xe máy nhé!
- Cửa hàng nào cũng được hả?
- Dạ vâng.
Sau khi đi ba cửa hàng lòng vòng trong thành phố. Cuối cùng Nhã Thanh quyết định mua một chiếc Yamaha Mio màu trắng và đỏ đô. Nhã Thanh chỉ cần xe để đi thôi chứ không muốn chơi nổi ^^
Có xe, có bản đồ. Nhã Thanh nổi hứng muốn đi dạo thành phố và ăn cái gì đó thật ngon ^^ Dù sao trời hôm nay cũng khá ấm và trong xanh nên tâm trạng Nhã Thanh cũng tự nhiên thoải mái.
Hoàng Nam về nhà sớm hơn mọi khi. Cậu đang rất bực bội vì trận bóng rổ vừa rồi hòa. Ngay khi chuẩn bị lên rổ trong 3 giây cuối cùng thì đột nhiên Hoàng Nam bị phân tâm. Không hiểu sao cậu bị tin đồn Việt Lĩnh bế Nhã Thanh làm phân tâm.
- Mình bị sao vậy chứ? Học hành nhiều quá nên tinh thần bấn loạn rồi sao? – Hoàng Nam lầm bầm.
Hoàng Nam đi thẳng vô nhà bếp như một thói quen. Cậu định kiếm cái gì bỏ bụng. Vô đến nhà bếp mới nhớ ra mẹ mình không có ở nhà. Hoàng Nam cau có ôm cái bụng đói. Cậu lại bực mình tập 2 vì nhỏ Cát Tường.
- Hoàng Nam à, hôm nay sinh nhật bạn tớ, cậu đi cùng tớ nhé! – Cát Tường ríu rít.
- Không đi! – Hoàng Nam trả lời lạnh.
- Đi với tớ đi mà. Tụi nó ai cũng có đôi có cặp, cậu đi với tớ đi!
- Cậu có nhiều người theo đuổi lắm mà, tụi nó sẵn sàng đi với cậu đấy.
- Nhưng tớ muốn đi với cậu – Cát Tường gắt.
- Không thích! Tôi muốn về nhà.
- Hôm nay cô giúp việc chưa tới đâu. Không có ai nấu ăn cho cậu ăn đâu – Cát Tường giận dỗi bỏ đi.
- Đồ trẻ con! Không có người nấu thì tôi ra ngoài ăn cũng được – Hoàng Nam lẩm bẩm khi nhớ lại cuộc nói chuyện với Cát Tường.
Đang định lên phòng thay đồ rồi đi ăn thì Hoàng Nam thấy trên bàn ăn có 1 vật màu trắng. Đến gần mới biết đó là điện thoại di động.
- Điện thoại ai đây? – Hoàng Nam cầm chiếc điện thoại lên.
- Giờ này chỉ có Hoàng Nhã Thanh về nhà chứ còn ai.
Hoàng Nam vô tình ấn vào bàn phím và màn hình sáng lên. Màn hình điện thoại dù bị che do phần chữ “Bấm phím * để mở khóa bàn phím” nhưng Hoàng Nam vẫn có thể thấy lờ mờ cái hình nền. Hoàng Nam ấn mở khóa ngay lập tức.
- Tại sao cô ta lại để hình nền điện thoại như thế này? – Hoàng Nam trợn mắt nhưng chau mày.
Hình nền điện thoại là hình của Bảo Nam.
- Hoàng Nhã Thanh, rốt cuộc cô là người như thế nào? Bỏ rơi em tôi rồi lại làm như thế này?
- Hay là sau khi em tôi chết cô mới cảm thấy hối tiếc?
- Phải rồi. Vậy nên mỗi khi thấy tôi thân với Cát Tường gương mặt của cô mới thế.
- Hóa ra là như vậy sao?
- Được rồi Hoàng Nhã Thanh, tôi sẽ dày vò cô cho đến khi cô tuyệt vọng mà tự tử như em tôi đã từng tuyệt vọng – Hoàng Nam cười đểu rồi đặt chiếc điện thoại về chỗ cũ. Cậu lên phòng thay đồ rồi đi ăn.
__________
Nhã Thanh về nhà thì thấy Hoàng Nam đang ở trong phòng khách cùng với một cô gái. Cô gái ấy đang ngồi trên đùi Hoàng Nam. Hai tay xoa má Hoàng Nam.
Nhã Thanh khựng lại. Đôi mắt se sắt.
- Tim mình sao lại đau thế này chứ? – Nhã Thanh nghĩ thầm. Cô đang cố gồng người để không đưa tay lên ôm ngực.
Nhã Thanh chỉ nhìn thấy nửa mặt Hoàng Nam vì nửa mặt kia bị đầu cô gái kia che mất.
Hoàng Nam đang cúi xuống hôn lên cổ cô gái kia nhưng mắt thì rướn lên nhìn Nhã Thanh. Đôi môi đang bận bịu vẫn hé nở nụ cười nửa miệng.
Nhã Thanh còn đang chết đứng nhưng nhìn thấy nụ cười đó thì cô đã có thể cử động được.
- Phải rồi. Đó là Hoàng Nam, không phải Bảo Nam. Mày đừng có nhầm lẫn Hoàng Nhã Thanh – Nhã Thanh đáp lại nụ cười của Hoàng Nam bằng một nụ cười nửa miệng đẹp không kém. Nhã Thanh đi lên lầu và làm như không quan tâm.
Ngay khi bóng Nhã Thanh khuất, Hoàng Nam lập tức ngừng hôn cổ cô gái kia.
- Sao lại dừng lại vậy anh? – Cô gái ấy hỏi, giọng õng ẹo.
- Cút đi! – Hoàng Nam buông lời lạnh lùng, đẩy cô gái ấy ra khỏi chân mình rồi đứng lên bỏ đi.
- Anh làm cái gì vậy? – Cô gái kia nói, giọng ấm ức.
Hoàng Nam liếc cô ta một cái sắc lạnh. Cô gái cảm thấy người mình lạnh toạt. Cô ta lập tức đi ra khỏi nhà.
Nhã Thanh đang ngồi trên giường, gục đầu xuống đầu gối. Tuy đã nhắc mình đó là Hoàng Nam chứ không phải Bảo Nam nhưng tâm trạng cô chẳng khá hơn chút nào.
Nhã Thanh quyết định đi tắm. Ngâm mình trong bồn nước nóng may ra có thể giúp cô cảm thấy thoải mái. Đúng là có khá hơn một chút, nhưng tâm trạng vẫn khá nặng nề. Như có một tảng đá đè nặng.
Bar clup
Nhã Thanh đang ngồi lủi thủi trong một góc khuất. Trên bàn là chai Hennessi X.O
DJ bắt đầu lên nhạc được hơn 10 phút rồi. Nhã Thanh đi vô tolet và lấy trong túi ra 1 viên thuốc nhỏ bằng đầu ngón tay út màu trắng. Bẻ ra làm đôi, cô bỏ một nửa vào miệng nhai nhanh rồi nuốt. Đó chính là thừ ban chiều Nhã Thanh đi lấy ở nhà xe T____T
Nhã Thanh trở ra và nốc hai ly rượu “set” (rượu không pha coca)
Chỉ sau 15 phút, “kẹo” đã mắt đầu thấm. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ mờ ảo ảo. Âm thanh nghe to hơn và mạnh hơn. Nhã Thanh nhắm mắt lại và bắt đầu bay. Ngay khi vừa vô quán cô đã boa cho hai vệ sỹ đứng sát bàn cô. Như vậy là đảm bảo không ai quấy rầy cô nữa rồi.