Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Níu tay tớ một lần, được không full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
Bảo Nam đang tức tối nghĩ, bỗng dưng giật mình khi thấy một bóng dáng quen thuộc đang chạy vội vã về phía kí túc xá. “Đó không phải là cậu bạn nó vừa gặp hôm trước ở máy bán nước tự động đó sao? Nhìn vui thật đấy. Hay là mình đuổi theo gọi cậu ta lại?” Bảo Nam thoáng nghĩ, rồi đưa cặp lên che đầu, chạy vội ra ngoài. Nhưng vừa đi được đúng một đoạn thì “phựt”, chiếc dép bên chân trái dính chặt xuống bùn, bị đứt một quai, khiến Bảo Nam mất đà té chỏng gọng. Nó lồm cồm bò dậy, nhìn đôi dép đang mang thương tật mà lúng túng, trời lại đang mưa rất to nữa. Tự dưng Bảo Nam thấy mắt cay cay.
-Hóa rồ rồi à, tự dưng chạy ra ngoài này!
Tiếng Vũ Hoàng văng vẳng bên cạnh, khiến Bảo Nam đưa mắt nhìn lên, bắt gặp gương mặt châm biếm của kẻ mà mình ghét nhất, cộng với việc bị nước mưa rơi vào, khiến mắt nó bỗng đỏ hoe. Vũ Hoàng lúc này bực dọc nhìn nó, gắt:
-Này, cậu khóc cái gì hả? Chỉ là đứt một đôi dép thôi mà, có cần bù lu bù loa lên không?
Nhưng Vũ Hoàng càng mắng, Bảo Nam càng có dấu hiệu muốn khóc to lên. Cậu túng quá đành thở hắt ra bực dọc, rồi nói như ra lệnh:
-Đứng dậy mau, bỏ nốt chiếc dép kia ra!
Bảo Nam giương đôi mắt đỏ hoe nhìn Vũ Hoàng, rồi thoáng nhẹ nhõm khi thấy cậu bỏ đôi dép đang mang ra, gắt lên:
-Mang vào nhanh đi!
Nó ngoan ngoãn làm theo, rồi chợt nhớ tới cái cặp lúc nãy cũng phi hành một đoạn khá xa, liền đi đến nhặt. Đang định quay lại thì nó nghe giọng Vũ Hoàng bực dọc đằng trước, bèn chạy lên bắt kịp cậu.
-Làm gì mà lề mề vậy? Không thấy trời đang mưa à?
-Xin lỗi. Bảo Nam lí nhí, rồi sực nhớ ra, quay sang hỏi Vũ Hoàng. Còn dép của tôi đâu?
-Hỏi vớ vẩn, đương nhiên vẫn còn ở đấy. Không lẽ cậu nghĩ tôi mà lại xách dép cho cậu đấy chứ. Vừa đối xử tốt với cậu một chút, nghĩ là mình được thăng chức rồi à?
-Gì chứ. Bảo Nam khó chịu đáp. Để tôi đi nhặt lại!
-Không cần! Vũ Hoàng nắm chặt tay nó, lôi đi. Chỉ là đôi dép sứt thôi mà, cứ vứt đi là được rồi.
-Là quà của ba tôi đấy. Bảo Nam gắt lên. Cậu không biết gì thì đừng có nói!
Bảo Nam gạt tay Vũ Hoàng, nhưng lại bị cậu nắm chặt hơn. Vũ Hoàng đưa ánh mắt không vừa lòng nhìn nó, nói vội vã:
-Về phòng ngay, đang mưa gió thế này cậu không thấy à! Cứ bảo chú Hùng mua lại đôi khác là được rồi. Ngốc cũngphải có mức độ thôi, đừng để tôi phải cáu!
-Không thích! Không muốn!
Bảo Nam dùng toàn lực hòng thoát ra khỏi vòng tay cậu, không ngừng la hét. Còn Vũ Hoàng thì vẫn cương quyết lôi nó đi, khiến ai nhìn vào cũng phải thở dài cho cái mức độ rỗi hơi của cặp đôi này. Hai người đều bướng ngang nhau, nhưng mà cũng không cần phải giằng co dưới trời mưa to thế này vậy chứ. Thật hết nói nổi.
-“Ắt xì”! Bảo Nam ngồi trên giường, run lên cầm cập, nhưng miệng vẫn không ngừng kêu than. “Không công bằng, quả thực không công bằng. Tôi và cậu đều dầm chung một cơn mưa, sao chỉ có mình tôi bị sốt chứ! Ông trời đúng là không có mắt mà!”
-“Sốt cao như vậy mà còn lắm điều, thật bực mình!” Vũ Hoàng bực dọc nhìn nó, rồi từ từ đi đến bên cạnh. “Cậu còn không ngoan ngoãn nằm im thì…”
-“Cậu đang hù con nít đấy à!”. Bảo Nam hất mặt lên nói. “Tôi cứ nói đấy, thì đã sao?”
-Đúng là đồ không biết điều!
Vũ Hoàng nói rồi sấn tới bên giường nó.
“Chụt”.
“Bốp”.
Níu tay tớ một lần, được không? - Chương 11
Vũ Hoàng một tay nhét cái nhiệt kế vào miệng Bảo Nam, còn tay kia đặt cái túi chườm lên trán nó. Chỉ là thân thủ có phần hơi mạnh bạo, khiến Bảo Nam bị đau, đưa cặp mắt chán ghét nhìn cậu. Nó tức khí lấy cái túi ra, tiện thể phun nốt cái nhiệt kế khỏi miệng, trừng mắt nhìn Vũ Hoàng, rồi gắt lên bằng cái giọng khàn khàn của người ốm:
-Này! Cậu định thừa cơ hạ độc thủ với tôi đấy à? Sao tiểu nhân quá vậy?
-Cậu bảo ai tiểu nhân hả? Vũ Hoàng vừa nói vừa dứ dứ nắm tay trước mặt Bảo Nam. Nếu tôi muốn làm gì cậu thì chẳng việc gì phải đợi đến lúc cậu ốm nằm lăn ra đây cả, vừa đỡ phải lây bệnh của cậu!
-Hứ! Bảo Nam vét số sức tàn còn lại, cố gân cổ lên phản pháo. Đã thế, lúc vào nhà tắm tôi sẽ tiện thể phun vào mấy cái khăn của cậu, để tặng cậu vài con vi trùng cho có bạn mà chơi nhé!
Vũ Hoàng không nói gì, chỉ đưa ánh mắt kinh hãi nhìn Bảo Nam, sau khi nghe được cái ý đồ mất vệ sinh của nó. Cậu lấy cái túi chườm bỏ lên bàn, rồi nhặt cái nhiệt kế lên, nói lạnh tanh:
-Không chườm đá cũng được, nhưng cậu liệu mà nhét cái này vào. Biết sốt bao nhiêu độ để tôi còn đi lấy thuốc!
Bảo Nam đưa mắt lờ đờ nhìn cái nhiệt kế mà Vũ Hoàng vừa nhặt dưới đất lên, nói hổn hển:
-Cái đấy bẩn rồi, cậu đi tiệt trùng cho tôi đi!
-Càng lúc càng láo nhỉ! Vũ Hoàng vừa nói vừa sấn lại gần nó. Không ngậm thì cho vào nách kẹp, rồi đưa ra ngay cho tôi. Nãy giờ cậu lãng phí thời gian của tôi quá rồi đấy!
Bảo Nam bị mắng thì co lại như con mèo con, ngoan ngoãn làm theo lời Vũ Hoàng. “Sốt 39 độ”, Vũ Hoàng nhìn cái nhiệt kế, rồi quay sang bảo nó nằm im, còn mình thì xuống phòng y tế lấy thuốc. “Thật là, tự dưng lại phải chuyển sang cung phụng con nhóc lắm điều này, biết thế khi đó mình nhặt quách đôi dép cho cậu ta, thì giờ đã thoải mái biết là bao nhiêu!”.
Vũ Hoàng đi lấy thuốc, rồi tiện thể xin ra ngoài mua ít cháo nóng, mang về cho Bảo Nam ăn. Cậu cũng không phải là người hay để bụng, hôm qua Bảo Nam đã cho cậu mấy vố đau, nhưng giờ lại đổ bệnh nằm lăn lóc ra đấy, cậu đâu thể khoanh tay đứng nhìn. Thái độ bực mình đang thường trực trên mặt cậu cũng vậy, vốn dĩ chỉ là để bảo vệ cho cái vỏ bọc lạnh lùng của một cậu nhóc không biết biểu lộ tình cảm. Trước giờ cậu chưa từng thử quan tâm ai, giờ lại phải ôm đồm một Bảo Nam bưởng bỉnh và cực kì có ác cảm với mình, đúng là có phần hơi lạ lẫm.
-Tôi về rồi đây!
Vũ Hoàng nói, rồi khẽ đẩy cửa bước vào. Cậu thoáng hoảng hốt khi nhìn thấy trước mặt là Bảo Nam, lúc này đang ngồi thoi thóp, lưng dựa vào tường, sắc mặt tái mét. Vũ Hoàng vứt vội đống thuốc và mên cháo lên bàn, rồi chạy đến chỗ nó, hỏi dồn:
-Này, cậu làm sao đấy!
-Không sao! Bảo Nam mệt mỏi lăc đầu. Tôi thấy khát nước nên đi qua đây uống, đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng.
-Không phải tôi đã bảo cậu nằm yên ở đấy rồi sao? Vũ Hoàng lúc này đang lo lắng, giọng nói có phần gay gắt. Lúc nào cũng đi lung tung như vậy, lỡ có chuyện gì thì đừng có nhờ đến tôi!
-Tôi đâu dám phiền đến cậu!
Bảo Nam tức giận đáp, rồi cố gượng đứng dậy, nhưng cái đầu đau như búa bổ khiến nó mệt nhoài, vừa đứng lên một tí đã chực ngã xuống, khiến Vũ Hoàng phải dang tay ra đỡ. Cậu thật hết nói nổi với nó rồi, thôi đành ngậm bồ hòn làm ngọt, chứ cứ cãi nhau mãi thế này không khéo cậu ta lại ốm nặng hơn, rồi báo hại mình thêm mấy hôm nữa thì… Càng nghĩ càng thấy tương lai sặc mùi đen tối, Vũ Hoàng bèn nhẹ giọng cầu hòa:
-Được rồi, là tôi tự nguyện, cậu cương quyết không cho nhưng tôi vẫn cứ đâm đầu vào giúp đấy, hài lòng chưa?
Bảo Nam đâu thể bướng bỉnh mãi được, nó vẫn còn đang mệt mà. Câu nói dài dòng của Vũ Hoàng chẳng thể lọt vào đầu nó, cơ mà cái giọng điệu dịu dàng của cậu khiến nó chùng lại, khẽ gật gật đầu. Giờ điều nó muốn làm nhất chính là trở lại nằm trên cái giường êm ái của mình, rồi ngủ một giấc thật ngon, hi vọng khi thức dậy, nó sẽ trở lại làm một Bảo Nam hoạt bát, khỏe mạnh. Nhưng mà, mọi chuyện hình như không suông sẻ như Bảo Nam đã nghĩ...
Vũ Hoàng loay hoay mãi vẫn không thể nhấc nổi một Bảo Nam nặng xấp xỉ cậu, lại đang sốt nằm co quắt. Cậu cố nín nhịn, nhưng đã bị Bảo Nam nhướng mắt lên nhìn, rồi nói giọng khàn khàn khiêu khích:
-Con trai gì mà yếu như sên vậy! Có bồng nổi không để tôi còn biết mà tự về giường!
Bảo Nam tuy nói cứng vậy, nhưng cũng hiểu rất rõ, sức lực bây giờ vốn không đủ để nó lết về giường. Vũ Hoàng lúc này bị chọc khoáy, bực mình ra mặt. “Nếu không phải cậu đang ốm, tôi đã tống cổ cậu ra ngoài rồi. Con gái gì mà béo quá vậy, ăn cho lắm vào”. Càng nghĩ càng thấy tức, Vũ Hoàng lấy hết sức lực nhấc bổng nó lên, rồi lặc lè đi về giường. Nỗi sợ sẽ làm rơi Bảo Nam giữa đường khiến Vũ Hoàng hơi hoảng, trong lòng than thầm không ngớt. Lần sau mà Bảo Nam còn ra ngoài trời lúc mưa nữa, cậu chắc chắn sẽ xông ra ngăn cản, không thì phải ngay lập tức lôi cổ nó về phòng, nhất định không thể để chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa.
Quãng đường từ chỗ Bảo Nam ngồi khi nãy đến giường nó chỉ cách có hơn mườibước chân, mà Vũ Hoàng cảm tưởng như đã đi được nửa vòng trái đất. Cậu thu hết sức tàn đặt nó xuống, không ngờ lại mắt nhắm mắt mở ngã vào người nó.
-Á!
Bảo Nam vừa nằm xuống giường thì bị Vũ Hoàng đè lên, khiến nó hốt hoảng la lên. Rồi nó chợt im bặt, khi phát hiện ra rằng, nơi mà cậu ta đang úp mặt vào chính là vòng một của nó. Vũ Hoàng sau một tích tắc bàng hoàng, đương nhiên cũng nhận ra ngay mình đang ở chỗ nào, liền lập tức đứng phắt dậy, phóng ngay về giường. Bảo Nam đang giả trai, nên lúc nào cũng quấn một dải băng quanh ngực, nhưng thứ đó cũng không đủ để cậu hết ngại ngùng. Lần đầu tiên sau gần một tháng nhập học, Vũ Hoàng có cảm giác muốn lập tức rời xa căn phòng êm ái có sẵn "người hầu hạ" này, để khỏi phải đối mặt với một Bảo Nam không biết sẽ còn giận dữ đến đâu…
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy Bảo Nam lên tiếng, khiến Vũ Hoàng càng lo lắng hơn. Cơn giận mà nén lại lâu ngày, đến lúc phun trào thì không biết sẽ khủng khiếp như thế nào nữa. Vả lại, suy đến cùng cũng là cậu có lỗi. Vũ Hoàng khẽ hắng giọng, nói vọng sang:
-Cháo và thuốc để trên bàn đấy!
Không có tiếng trả lời, cũng không thấy Bảo Nam nhúc nhích gì. Vũ Hoàng đành bất lực lôi mấy quyển sách gần đó ra xem, mặc dù chẳng còn lòng nào mà đọc. “Rốt cuộc cậu ta cũng là con gái, và đám con gái lúc nào cũng đem lại phiền phức cả. Mệt thật!” Níu tay tớ một lần, được không? - Chương 12
Cả tuần sau đó, Bảo Nam cạch mặt không thèm nói chuyện với Vũ Hoàng, khiến cậu cảm thấy hơi khó chịu. “Thà cậu ta cứ nheo nhéo cả ngày như trước kia còn thoải mái hơn. Đúng là con gái, giận hờn gì mà lâu quá vậy?”, Vũ Hoàng nghĩ, rồi kín đáo liếc sang nhìn Bảo Nam, lúc này vẫn đang hí hoáy chép bài. Cậu khẽ huých tay nó, khiến nó bực bội quay sang, hỏi gọn:
-Có chuyện gì?
-Đưa vở đây tôi tự chép! Vũ Hoàng nói.
Bảo Nam không nói gì, vứt cuốn vở của Vũ Hoàng qua bên cậu, rồi tiếp tục quay lên bảng nghe giảng. Nó bất chợt quên mất, hóa ra cậu vẫn còn có tay có chân. Vậy thì tốt nhất là tự lực đi, đừng có làm phiền đến nó nữa.
Hình như lời thỉnh cầu của Bảo Nam rốt cuộc đã chạm đến trời xanh, vừa ra chơi, nó theo quán tính cất vội sách vở vào cặp, chạy ngay xuống căn tin. Nhưng Vũ Hoàng đã nắm tay nó lại, nói trống không:
-Hôm nay để tôi đi mua!
Đến lúc Vũ Hoàng đi khuất khỏi tầm mắt, Bảo Nam vẫn không tin nổi những gì đang diễn ra. Tự nhiên đối xử với nó tốt vậy (thật ra thì cũng không tốt là mấy, nhưng đối với một Bảo Nam sống ở địa ngục quen rồi thì quả thật rất lạ lẫm). Không biết cậu ta lại định giở trò gì ra nữa?
Vũ Hoàng đương nhiên không phải là tên rảnh rỗi thích bày trò như Bảo Nam nghĩ. Cậu ta chỉ đơn giản là thấy hơi áy náy, nhưng cái tôi to đùng của Vũ Hoàng khiến cậu không thể nào mở miệng xin lỗi nó được, đành phải làm mấy việc mà thường ngày Bảo Nam vẫn làm. Chỉ là, chen lấn mua cơm ở cái hàng nam vào buổi trưa quả thật kinh khủng hơn những gì cậu đã nghĩ. Níu tay tớ một lần, được không? - Chương 13
Nhìn Vũ Hoàng tơi tả bước ra khỏi hàng, đem hai dĩa cơm về bàn khiến Bảo Nam phải bụm miệng cười. Hình ảnh này quả thực quá hợp với cậu ta rồi, nói sao nhỉ, có chút bụi bặm kiểu cái bang ấy. Có lẽ nó đã quá quen với hình ảnh sạch sẽ tinh tươm của cậui, nên chỉ cần Vũ Hoàng tàn tạ một chút là đã thấy rất hả dạ. Vũ Hoàng đến gần, đặt dĩa cơm sườn đến trước mặt nó, nói mệt nhọc:
-Ăn đi!
Bảo Nam lúc này cười tươi, quay sang hỏi cậu ta:
-Bây giờ cậu đã biết nỗi khổ của tôi chưa? Mà sao cậu biết tôi thích ăn sườn vậy?
Vũ Hoàng nhìn nó, nói lạnh tanh:
-Một tuần có bảy ngày thì đến bốn ngày cậu ăn món này rồi. Tưởng tôi là thằng ngu chắc!
-Ừ, thì cậu thông minh, được chưa!
Bảo Nam đột nhiên dễ tính, mặc kệ mấy lời nói cau có của Vũ Hoàng mà ăn một cách ngon lành. Vũ Hoàng nhìn thấy nó như vậy thì trong lòng cũng nhẹ nhõm đôi chút, liền quay qua nói tiếp:
-Chiều nay, cậu có rảnh không?
-Chi vậy? Bảo Nam ngừng ăn ngước lên hỏi.
-Tôi muốn tham gia một câu lạc bộ.
-Thì cậu cứ đi đi, sao lại hỏi tôi rảnh hay không rảnh? Bảo Nam thong thả nói, rồi cắm cúi ăn tiếp.
-Tôi muốn cậu đi đăng kí chung với tôi!
Vũ Hoàng thản nhiên nói, rồi không né kịp hứng luôn một tràng cơm đang bay như phi tiêu vào mặt. Bảo Nam lúc này trợn mắt lên nhìn cậu, nói giọng như hét:
-Này! Cậu đừng có quá đáng. Làm như tôi là bảo mẫu của cậu không bằng. Đi học thì phải chung lớp, ở cũng phải chung phòng, giờ còn lại bắt tôi tham gia cùng một câu lạc bộ với cậu là thế nào? Tôi không thích, nếu tham gia câu lạc bộ nào thì cậu cứ báo trước cho tôi một tiếng là được.
-Chi vậy? Vũ Hoàng khó chịu lau mấy hạt cơm trên mặt, thản nhiên hỏi.
-Để tôi đăng kí vào nơi khác chứ còn gì nữa? Lâu lâu cũng cho tôi hít một bầu không khí không có cậu chứ! Mà sao đột nhiên lại thích tham gia mấy thứ này, không phải cậu chỉ thích nằm lỳ trong phòng đọc truyện thôi sao?
-Là đọc sách đấy, cậu đừng có nói bừa. Vũ Hoàng nhìn nó, nói tiếp. Tôi cần phải tham gia một số hoạt động ngoại khóa, như vậy sẽ tốt hơn khi làm hồ sơ ứng tuyển vào các trường ở nước ngoài.
-Thì ra là có ý đồ khác! Bảo Nam nhìn cậu, cười nhạt. Thế thì càng không can gì đến tôi nhé, tôi không có ý định bước một bước nào ra khỏi lãnh thổ Việt Nam đâu.
-Tôi đã nói với ba cậu rồi, bác bảo cứ dắt theo Bảo Nam theo, sợ cậu lạc lõng!
Vũ Hoàng nói, rồi thong thả ăn tiếp, tránh cái ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của Bảo Nam. “Cậu ta càng ngày càng quá quắt, hở chút là đem ba mình ra dọa nạt. Tên khốn này, để tôi nắm được điểm yếu của cậu thì…”, Bảo Nam vừa nghĩ vừa khó chịu dăm dăm cái muỗng vào dĩa cơm, phát ra mấy tiếng khô khốc. Vũ Hoàng nhìn qua nó, nói giọng lạnh tanh:
-Đằng nào cũng phải tham gia với tôi rồi, thôi thì cho cậu chọn câu lạc bộ nào mà cậu thích đấy!
-Thật sao? Bảo Nam có chút hớn hở. Vậy tham gia câu lạc bộ cắm hoa đi!
Vũ Hoàng đảo mắt nhìn nó một lượt, rồi trả lời ngán ngẩm: