Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Hạnh Phúc Ngọt Ngào full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
- Nè ! Từng đi du học mà chẳng chút tự tin khi ở chung phòng riêng với một người đàn ông lại đỏ mặt tía tai đến thế à?.
Đang rơi vào thế bị động, Ngọc Như đã im lặng vậy mà Thanh Sang vẫn không tha. Cái giọng chậm chọc của anh làm cô tức nghen, mím môi lại, ánh mắt Ngọc Như nhìn anh có lửa. Cô lừ mắt mắn mỏ:
- Bộ ai đi du học cũng tự nhiên trong phòng riêng à? Tôi còn phải xem người ở chung với mình là ai nửa kìa. Với một người như anh tôi tự nhiên được mới lạ đó.
Nhướng mày nhìn cô, anh bật cười rung cả vai:
- Tôi… đâu phải là cọp sao cô phải sợ?
- Anh còn hơn thế nửa!
- Vậy à?
Biết anh cố tình đùa giỡn cô xua tay:
- Mệt quá tôi không đùa với anh nữa, anh muốn nhìn kệ anh.
Nói rồi cô tự nhiên bước lại bàn trang điểm. Anh cố nén cười. Xem ra mồn mép cũng không vừa. Mẹ mình cũng khéo chọn quá chứ! Cái dáng co người mất tự nhiên của cô khi nảy trông càng quyến rũ hơn. Thanh Sang giật mình khi nghĩ về cô quá nhiều, anh đưa tay tằng hắng:
- Tôi đi tắm đây.
Khi tắm trở ra anh đã thấy cô chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường duy nhất trong phòng bên cạnh cô đặt chiếc gối ôm vào giữa. Anh khẽ cười: "Lớn rồi mà như con nít, một khi anh đã muốn thì có mười cái gối cũng không cản nổi nói gì là một", mỉm cười anh đi lại ngã người lên giường ngủ bên cạnh cô.
Hạnh Phúc Ngọt Ngào! - Chương 19
Sáng sớm, ánh nắng chiếu vào phòng làm Ngọc Như tỉnh giấc cô có cảm giác mình đang ôm cái gì đó như gối ôm nhưng ấm hơn và dễ chịu hơn. Cô mở mắt thì thấy, ý trời, là anh ta. Cô chợt thấy xấu hổ, anh ta mà biết được mình ôm anh ta thế này thì sẽ nghĩ gì đây. Nghĩ rồi, cô nhanh chóng ngồi dậy bước xuống giường, nhưng chưa nhỏm dậy được vì Thanh Sang đã ôm cô lại:
- Vợ yêu, đi đâu vậy em?
- Anh nói gì ? Anh buông tôi ra chưa, vợ yêu gì chứ?
- Làm gì mới sáng ra em đã cằn nhằn anh rồi, còn sớm lắm mình ngủ chút nửa đi bà xã.
Ngọc Như tức lộn ruột , anh ta muốn giở trò đây mà, cô hét lên:
- Nè! Đủ rồi nha, anh muốn chết hả?
- Ha ha ha, chúa ơi, nghe vợ tôi nói nè sợ quá… Chứ không phải em là người vi phạm trước àh? Ôm anh rồi còn gì?
- Vô duyên. Cô nguýt anh một cái , vùng vằng mãi không thoát ra được tức mình cô cắn mạnh vào tay anh, anh buông cô ra và la oái lên. Thoát được cô nhanh chóng đi vào tolet. Còn anh thì mắn thầm:
- Gì mà dữ thế, giỡn chút thôi mà.
Bước ra khỏi phòng anh nắm tay cô đi xuống bếp ăn sáng, vì thỏa thuận trước nên cô đành ngoan ngoãn để anh dắt.
Vừa ngồi vào bàn, Ông Phương hỏi:
- Hai con ngủ ngon chứ?
- Dạ ngon. Ngọc Như đáp nhanh.
Ông Phương hỏi tiếp:
- Tụi con tính đi hưởng tuần trăng mật ở đâu chưa?
- Dạ, chưa ba. Thanh Sang đáp nhanh.
- Vậy thì tính luôn đi.
- Dạ không cần đi cũng được mà ba. Ngọc Như đáp.
Nghe con dâu nói bà Phương lên tiếng:
- Sao không cần con ?
Thấy mẹ lên tiếng Thanh Sang hỏi vợ:
- Mình đi Đà Lạt nha em?
Thấy dây dưa hoài cô gật đầu đồng ý cho rồi.
- Dạ, anh quyết định khi nào đi cũng được.
Thỏa thuận xong hai vợ chồng đi Đà Lạt, ở đây không khí mát lạnh làm cả hai thấy sản khoái rất nhiều. Khi lên phòng của khách sạn, Sang lên tiếng:
- Cô nghĩ đi, khi nào khỏe, chúng ta đi chơi.
- Ừ, vậy cũng được.
Nói rồi cô lên gường nằm nghĩ, thấy anh cũng ngã lưng trên giường cô kêu lên:
- Ê, sao anh nằm ở đây?
- Tôi là chồng cô mà.
- Anh qua salon nằm đi.
- Chị hai à, ở đây lạnh lắm, qua đó nằm chịu sao nổi.
Nghe anh nói cũng có lý nhưng không muốn nằm chung với anh.
- Sao anh không mướn hai phòng?
- Cô có vấn đề hả? Hai vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật, mướn hai phòng để người ta cười cho.
- Anh không nói, ai biết đâu mà cười?
- Người ta nhìn là biết, ừ mà cô không sợ ba mẹ tôi cho người theo giỏi à? Để lộ chuyện ai chịu trách nhiệm đây?
Nghe anh lý sự cô đành thôi. Anh cười cười, mình lấy ba mẹ ra đỡ đầu cô nhóc phải im re thôi.
- Anh cười gì thế?
- Ờ, tôi cười… mà thôi không nói đâu.
- Trời, anh nghĩ xấu gì tôi mà lấp lửng thế hả?
- Không nghĩ gì hết.
Thấy anh cứ mỉm cười Ngọc Như không buôn tha, cô quay qua thọt lét, buộc anh khai ra. Thanh Sang nhột quá nên cứ né người giãy giụa, chụp được tay cô anh hóm hỉnh:
- Tôi sẽ trả thù.
Không kịp để cô phản kháng anh tiến hành thọt lét cô, cả hai đùa giởn rất vui và không biết từ lúc nào anh đã nằm đè lên người cô. Bốn mắt giao nhau, cái nhìn ấy không còn là cái nhìn khó ưa của lần đầu gặp mặt, chỉ còn lại ánh mắt trao nhau thật nồng nàng, chỉ còn nghe tiếng hơi thở của hai người. Thanh Sang cuối xuống thật gần gương mặt Ngọc Như. Cô lúng túng, mặt đỏ hồng lên, chợt nhớ ra cô và anh chỉ đóng giả làm vợ chồng, cô đẩy anh ra, nằm thẳng lại:
- Đi nghĩ thôi, tối đi chơi.
Thanh Sang còn ngỡ ngàn chưa kịp lấy lại bình tĩnh:
- Ừh.
Họ nằm cùng một chiếc giường mắt nhắm như ngủ nhưng họ lại suy nghĩ về điều gì đó, chẳng biết có giống nhau không?
Những ngày đi chơi ở Đà Lạt là những ngày hòa bình nhất. Hai người tham quan rất nhiều nơi, cảnh đẹp thơ mộng và lãng mạn của Đà Lạt góp phần giúp họ rút ngắn được khoảng cách.
Hạnh Phúc Ngọt Ngào! - Chương 20
Sau khi đi Đà Lạt về Thanh Sang trở lại công ty làm việc, do sức khỏe bà Phương còn yếu nên Ngọc Như ở nhà lo cho bà. Mới sáng ra Ngọc Như vừa thức dậy đã nghe anh hỏi:
- Hôm nay em có đi đâu không Như?
- Không.
- Sao em trả lời chỉ có một chữ vậy?
- Vậy chứ muốn mấy chữ?
- Ít ra cũng phải có thêm chữ “Anh” chứ em yêu.
- Anh vừa thôi, đừng thấy tôi hiền rồi lấn tới nha?
- Ừ thì không giỡn, chiều nay nay tôi bận tiếp khách, cô khỏi chờ cơm.
- Được rồi, mấy giờ anh về?
Anh cười cười nhìn cô:
- Gì đây? Quan tâm tôi hả?
Cô lúng túng trước nụ cười đáng ghét đó:
- Ai thèm qua tâm anh, tôi hỏi cho biết, lỡ mẹ có hỏi tôi còn biết mà trả lời.
Anh háy mắt trêu cô:
- Dạo này cô lý sự dữ hé ?
- …
Chiều tối, vừa bước xuống phòng ăn cô gặp mẹ chồng:
- Như à ! sao giờ này chồng con chưa về?
- Dạ, anh Sang nói hôm nay đi gặp khách hàng, tối mới về mẹ àh.
- Ừ, vậy mình vào dùng cơm thôi con.
Dùng xong bữa cơm, cô lên phòng. Mọi hôm giờ này Sang đã có mặt ở nhà để cãi cọ với cô, hôm nay không có anh, cô thấy thiếu thiếu cái gì đó? Nghĩ thế rồi cô thiếp đi lúc nào không hay. Đến khuya cô nghe có tiếng lục đục trong phòng, vừa mở mắt ra cô thấy chồng mình đang bước xiêu quẹo, trông anh có vẻ đã say. Cô đứng dậy đỡ anh nằm xuống giường, lật đật tháo giầy, cô chạy lấy khăn lau mặt cho anh, người anh nồng mùi rượu làm cô nhăn mặt , uống gì mà say thế không biết? Quậy phá một hồi anh chìm vào giất ngủ. Cô ngồi ngắm anh, trong giấc ngủ trông anh dễ thương đó chứ, không còn châm chọc, bắt bẽ cô như thường ngày… cô mỉm cười trở lại giường ngủ, mình với anh ta là oan gia mà.
Hạnh Phúc Ngọt Ngào! - Chương 21
Sức khỏe bà Phương dạo này khá lên nhiều, bà vẫn uống thuốc nhưng không còn mệt nửa. Ngọc Như trở lại công ty , ngoài giờ làm việc, lúc ở nhà cô vẫn làm tròn vai trò của người vợ. Cô hết lòng chăm sóc mẹ chồng, lo cho bà từng miếng ăn giấc ngủ. Bà Phương rất hài lòng với đứa con dâu bà đã chọn, nhưng bà vẫn thấy giữa vợ chồng con trai có gì đó không ổn, bề ngoài tụi nó vẫn cư xử mặng nồng, vậy sao cưới nhau gần hết năm mà Ngọc Như vẫn chưa thấy gì? Bà suy nghĩ một hồi rồi mỉm cười với kế hoạch của mình…
Reng … reng….
Ngọc Như bắt máy.
- Alô !
- …
- Ah, anh Khang hả?
- …
- Sao anh biết em không nhớ, nhưng anh có nhớ em không đó?
- …
- Hì hì… Biết mà còn hỏi?
- …
- Bye nha, chúc sức khỏe nhé !.
Từ lúc Ngọc Như bắt điện thoại, Sang chăm chú lắng nghe. Ai mà cô ta xưng anh em ngọt sớt vậy trời, với mình thì chỉ biết tôi với tôi.
- Ai gọi cho cô vậy?
- Anh hỏi chi? Đâu có liên quan đến anh.
- Tôi muốn biết ai vậy mà.
- Anh nhiều chuyện từ khi nào vậy?
Ngọc Như khẽ cười. Hôm nay tự nhiên quan tâm chuyện của mình. Anh gặn hỏi:
- Ai gọi thế?
Ngọc Như cố nén tiếng cười. Muốn biết ông chồng mình có quan tâm mình không thì dễ thôi mà:
- Bạn tôi.
- Bạn nào? Quen từ bao lâu, có thân không?
- Ê ! Anh hỏi hơi nhiều rồi đó? Làm gì điều tra dữ vậy? Tôi đâu có nghĩa vụ phải trả lời anh những chuyện này. Thôi tôi đi ngủ đây…
Thanh Sang vẫn còn ấm ức vì chưa biết được câu trả lời. Mà sao hôm nay mình để ý chuyện của cô ta chứ? Mặt kệ cô ta. Nói vậy nhưng khi nằm trên giường anh cứ thao thức không ngủ được, quay sang anh thấy Ngọc Như đang ngủ. Trong giấc ngủ cô mang nét đẹp vô tư, dễ thương. Bàn tay anh vô thức vuốt những sợi tóc xòa trước trán cô, lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Sang mím môi cười, mắt hai mí, mày rậm, ăn hiếp chồng là cái chắc. Đôi mắt anh dừng lại đôi môi hồng xinh xắn, anh nhắm mắt cố én cảm xúc đang nóng dần lên, vừa nghiêng người về chổ cũ thì cô đã xoay nhẹ người nằm nghiêng gối đầu trên tay anh và điều quan trọng là anh đang trở thành gối ôm cho cô. Anh mắn thầm.
- Vợ ơi là vợ, uổng công thường ngày em mồm mép cho nhiều vào. Bây giờ anh quay qua là ôm trọn ổ nhé.
Thanh Sang nén tiếng cười để đi vào giấc ngủ.
Hạnh Phúc Ngọt Ngào! - Chương 22
Mới sáng ra thì điện thoại Thanh Sang reo. Sợ làm Ngọc Như thức giấc anh với tay bắt máy:
- Alô, Thanh Sang nghe.
- …
- Ừ, vậy hẹn em ở chổ cũ nghe.
- …
Anh nhẹ nhang để vợ nằm nghiêng qua gối, bước xuống làm vệ sinh thật nhanh rồi sửa soạn đồ ra ngoài. Nằm trong phòng Ngọc Như đã thức từ lâu, cô đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa anh và người gọi đến. Mím môi thở mạnh, cô cố ghìm cái gì đó đang cuồn cuộn dâng lên, đêm qua trên chiếc giường này cô đã nằm yên cho anh ngắm, cô còn nhớ rõ vòng tay êm ái của anh vậy mà sáng thức dậy anh đã quên hết. Cô giận mình không đủ can đảm để khống chế cảm xúc. Khi hiện giờ cô phát hiện hình ảnh anh đã nhẹ nhàng đi vào tim cô. Mí mắt đã ước tự bao giờ nhưng cô không thể khóc.
Ngọc Như đi làm mà bụng dạ chẳng yên, không tập trung vào việc được, nên cô về nhà sớm.
Vừa về đến nhà Thanh Sang đã nghe mẹ nói:
- Sang àh! Con lên phòng xem vợ con có bệnh gì không? từ chiều đi làm về nó ở trong phòng luôn, mà dạo mày mẹ thấy vợ con ăn uống ít lắm, mẹ thấy nó hơi ốm, giống như đang…
Bà bỏ lỡ câu nói để xem sắc mặt con trai. Còn anh thì ấp úng, đâu phải anh không hiểu mẹ mình ám chỉ điều gì, nhưng trời ơi có ai biết được, từ hồi cưới đến giờ anh có đụng đến cô đâu thì là sao có chuyện đó… Chợt nhớ lần cô nghe điện thoại xưng anh em ngọt xớt với tên nào đó, mặt anh đỏ lên vì giận. Thật hết nói cô vợ mình mà, anh hầm hầm đi lên lầu. Còn bà Phương thì tủm tỉm cười khi con trai mình bị trúng kế.
Vừa vào phòng riêng, thấy cô anh hỏi:
- Như, cô sao vậy? Sao hôm nay không xuống ăn cơm?
Cô trả lời mà không nhìn anh:
- Tôi không đói.
- Gì mà không chứ, hay là cô ăn phở bên ngoài no rồi?
Giọng cô chua chát:
- Phở là món tôi ghét nhất. Anh mới là người ăn đó.
Giận bầm gan với cách nói ngang của cô nhưng anh cố nén lại:
- Cô có chuyện gì để nói tôi biết không?
- Không.
Anh trêu cô:
- Thường ngày cô mồn mép lắm mà, sao hôm nay im lặng thế. Có vấn đề gì hả?
- Nếu anh muốn tìm người nói chuyện thì tìm cô gái hẹn anh hồi sáng mà nói, tôi không rảnh.
Cô tính không nhắc đến chuyện này nhưng cô đã không kịp ngăn mình lại.Thanh Sang nhướng mắt, thì ra lý do ở đây.
- Vậy à ? Nhưng tôi đưa người ta về rồi.
- Vậy sao… giờ này anh mới về?
Anh bước lại gần nhìn thẳng vào mặt cô:
- Em ghen hả?
Ngọc Như lúng túng:
- Không…không rảnh. Anh quen ai kệ anh. Tôi không quan tâm.
- Không quan tâm sao lại tuyệt khẩu, không quan tâm sao có thái độ lạ vậy, không quan tâm sao lại hỏi, không quan tâm sao…
Anh nhìn vào mắt cô, bất chợt phát hiện đôi mắt ấy bắt đầu long lanh nước, ánh mắt ấy làm tim anh lỗi nhịp. Anh lúng túng:
- Như… anh xin lỗi? Anh nói giỡn mà.
- Không có gì.
Nói rồi cô bước nhanh ra ngoài để khỏa lấp tậm trạng của mình. Bỏ mặt anh nhìn theo ngơ ngát. Hạnh Phúc Ngọt Ngào! - Chương 24
Trọng Ân vừa bước vào phòng đã xuống giọng:
- Như à ! em thu xếp đi công tác ở Cần Thơ giúp anh vài ngày nghe?
- Sao anh không đi mà nhờ em?
- Anh bận tiếp vài người khách nước ngoài, với lại còn một số việc anh làm chưa xong, em giúp anh nghe?
- Cũng được, nhưng em phải thưa với ba mẹ bên chồng mới trả lời anh được.
- Ừ em cứ hỏi đi rồi cho anh biết.
Buổi chiều ở phòng khách Ngọc Như ngồi kế mẹ chồng :
- Mẹ à ! Công ty cử con đi công tác vài ngày mẹ cho phép con đi nghe !
- Ờ công việc thì con cứ đi.
- Nhưng…
- Nhưng gì con?
- Dạ, Anh Sang đi Nha Trang chưa về, con chưa cho anh Sang hay, có gì mẹ nói dùm con nghe.
- Ừ để mẹ nhắn lại cho. Thôi con lên phòng chuẩn bị đồ đi.
- Dạ.
Hôm sao Thanh Sang về đến nhà vào phòng không thấy Ngọc Như đâu anh nhăng mặt. Đi đâu mà giờ này chưa chịu về nhà, gần bảy giờ tối rồi mà. Xuống phòng ăn gặp mẹ anh liền hỏi:
- Mẹ à ! Vợ con đi đâu rồi mẹ !
- Vợ con đi công tác rồi.
- Hả ? Sao cô ấy không cho con hay gì hết vậy ta.
- Nó có nhờ mẹ khi nào con về thì nhắn lại. Mẹ chưa kịp nói thì con đã hỏi rồi.
- Dạ, thôi mình ăn cơm đi mẹ con đói rồi.
Buổi tối, đứng nơi ban công nhìn xuống đường phố Thanh Sang thấy trống vắng. Ngày thường có cô ở bên anh không biết quý trọng, cứ tìm chuyện để gây cãi với cô, nhưng hôm nay không có cô bên cạnh anh mới biết mình cần gì, anh rất muốn nghe giọng nói chanh chua, và những trò nghịch phá của cô biết bao. Anh thầm hỏi mình: "Anh phải làm sao đây khi đã trót yêu em rồi Ngọc Như ơi...".
Sau khi Ngọc Như đi công tác về cuộc sống vợ chồng vẫn bình thương. Cái tôi trong họ quá lớn, hai người không ai chịu nói lên tâm sự của mình dù biết rắng trong tim yêu đối phương tha thiết, chỉ biết đốt thời gian để khỏa lấp tình yêu cháy bỏng trong tim qua những đêm thao thức khó ngủ.
Hạnh Phúc Ngọt Ngào! - Chương 25
Ngọc Như ngắm nhìn khung ảnh cưới, vậy là mình và anh ấy lấy nhau gần một năm rồi, tuy có lúc cãi cọ nhưng bên anh cô thấy vui, ngày nào không cãi nhau thấy thiếu thiếu cái gì đó. Chợt nghĩ đến ngày anh vào cô ly hôn, nếu xa anh thấy sao ấy, chắc buồn lắm, đang đắm chìm trong suy nghĩ cô giật mình khi nghe tiếng Sang:
- Ngày mai tôi đi công tác cô đi với tôi nha?
- Ủa? Đi đâu vậy anh, chừng nào về ?