watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Tiểu Thuyết Xin Lỗi Em Chỉ Là Con Đĩ

Tiểu Thuyết Xin Lỗi Em Chỉ Là Con Đĩ

Xuống Cuối Trang

Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Tiểu Thuyết Xin Lỗi Em Chỉ Là Con Đĩ full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.



Hàm ý của tôi là: "Chồng em tiền đồ rộng mở"

Hạ Âu im lặng, cô không thích hỏi về công việc của tôi, tôi cũng không thích để cô lo nghĩ về công việc của tôi. Mặt cô hướng về cửa sổ xe, cho đến lúc xuống xe. Chúng tôi đã sống cùng nhau hai năm rồi, thế mà tôi vẫn không cách gì hoàn toàn nắm giữ trái tim, suy nghĩ của cô, vui đấy, muộn sầu đấy.

Mẹ cô và cô lại nồng nhiệt thân mật một lúc, rồi mẹ cô đi vào bếp.

Lòng tôi bắt đầu bấn loạn, tôi chẳng biết nên mở miệng thế nào để cầu hôn.

Đột ngột, một tiếng rơi ầm trong bếp, tiếng bát vỡ nhọn hoắt. Tiếng một vật đổ xuống.

Tôi và Hạ Âu cùng lúc nhảy bổ vào bếp. Mẹ cô ngã trên sàn, đã ngất đi.

- Mẹ, mẹ! Hạ Âu hoảng hốt chạy tới, vội vã tìm cách nâng đầu mẹ dậy.
- Để yên, có lẽ não tụ máu rồi! - Tôi biết tôi buộc phải bình tĩnh hơn Hạ Âu, bởi trường hợp này khả năng tử vong cao.
- Em mau đi gọi xe cấp cứu! - Cô vội vã chạy ra, mặt lộ vẻ khủng khiếp
Lúc đó thật ra tôi cũng hoảng. Tôi nhẩm đi nhẩm lại trong lòng, Hà Niệm Bân, bình tĩnh, Hạ Âu lại chạy tới, cẩn trọng để người mẹ nằm gọn lại, để đầu mẹ quay qua 1 bên để bà dễ thở. Sau đó nới lỏng áo khoác của bà, rồi mở cửa sổ. Tôi kêu Hạ Âu mang khăn lạnh tới.

Bỗng dưng, tôi nhìn thấy eo mẹ Hạ Âu, một đám bầm tím y hệt như của Hạ Âu, giống y hệt. Tôi lặng đi, quên mất tôi đang định làm gì.

- Bây giờ làm gì, làm gì đây? Hạ Âu nhìn tôi cầu cứu, giọng run rẩy, cô tưởng như tôi là cọng cỏ cứu mạng, tôi nhìn thấy những nước mắt cô đang tuôn hoảng loạn, chúng nhắc nhở tôi, thời gian đã gấp lắm rồi.
- Đặt khăn lạnh lên trán mẹ! - Tôi ra lệnh.

Sau 5 phút, đã nghe thấy tiếng thở phì phò của bà, tôi cũng bắt đầu trở nên tuyệt vọng, tôi nhớ đến hoàn cảnh mẹ tôi ngã tụ máu não 6 năm trước. Sau khi thở phì phò, chỉ vài giây sau bà tắt thở. Tôi cần phải làm mọi cách để cứu bà mẹ đáng thương này. Nhưng những vết thâm xanh mà tôi nhìn thấy làm đầu óc tôi hỗn loạn.

Tôi gượng giữ tinh thần, kêu Hạ Âu mang khăn tới.

-Khô hay ướt? – Cô cuống quýt
-Sư bố cô ngu như lợn! Ướt thì làm được gì, tất nhiên là khăn khô! – Tôi bực mình vì sự vụng về của cô đến cực độ, to giọng chửi cô. Hạ Âu chựng lại 1 giây rồi lao vào buồng.
-Nhanh lên, Tiên sư cô cô lại còn ngồi trang điểm à? – Không nhịn được tôi lại chửi.

Tiếp lấy chiếc khăn run rẩy của Hạ Âu, tôi vội vạch miệng mẹ cô ra, lưỡi bà đã bắt đầu rũ xuống, tôi vội vã dùng khăn bọc lưỡi, nhè nhẹ kéo ra ngoài.
……

Chiếc xe cứu thương chết tiệt đến sau 10 phút. Sau đó Hạ Âu khóc mếu đi theo xe tới bệnh viện. 10 phút nữa, tin dữ đến, mẹ cô đã đi rồi.

Tôi ngồi phủ phục trên đất mất một lúc.

Tôi nghĩ tới người mẹ chết vì tràn máu não, rồi lại nghĩ đến mẹ Hạ Âu, những trùng điệp nhau.

-Mẹ! Tôi thốt nhiên đau vô cùng, những người tôi thương!


Trong óc tôi hiện lên những cảnh tượng ngày tôi thơ ấu.

Hồi đó nhà có ba anh em, tôi là út. Mẹ thương tôi nhất, khi nấu cơm thường kéo tôi ngồi bên, thức ăn chín tôi thích nhón vài miếng ăn trước, mẹ lấy tay phát nhẹ vào đầu tôi, mắng, đồ mèo ăn vụng.

Tay mẹ nhẹ lắm, mẹ mắng vẫn cười.

Tôi lại nghĩ đến mẹ Hạ Âu, vẫn thường gắp miếng ngon nhất cho tôi, nghiêm giọng bắt tôi ăn hết.

Giọng nghiêm mà nồng hậu yêu thương.

Nỗi đau lớn lao khiến tôi quên phắt chiếc nhẫn kim cương, và vết bầm tím trên eo lưng kia.

Vài ngày sau tôi mới gặp Hạ Âu ở cổng trường, cô tiều tuỵ như ngọn lúa héo. Khi nhìn tôi, mắt cô mới có chút thần, tuy vẫn trống rỗng.

- Hạ Âu…- Tôi gọi khẽ, nỗi thương xót như tảng đá lăn từ đỉnh xuống vực sâu, tôi sắp không gánh nổi rồi.

Cầm tay cô, lặng yên.
Chương 8
Mất đi người mẹ, Hạ Âu bắt đầu rất tiêu cực, mọi chuyện giữ lại trong lòng, nỗi đau đớn cũng giữ lại trong lòng. Cô còn ít lời hơn trước, thường một mình ngồi đờ đẫn, hoặc trốn kín trong phòng ngủ, viết gì đó.


Tôi lo cho cô, nhưng tôi không trách gì. Nhẫn kim cương cất trong ngăn kéo. Tôi đã chưa thể trao cho cô, tôi chờ cô bình tâm.

Hạ Âu rất sợ mất tôi, trước, cô có mẹ, giờ, tôi là chỗ dựa duy nhất. Mỗi tối cô không còn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve tôi, mà như con mèo nhỏ náu kín trong lòng tôi, đôi tay gấp gáp ôm chặt eo tối. Thật lâu rồi mới ngủ thiếp đi.


Đã hết hai năm thời hạn làm gái bao cho tôi! Tôi giờ đây không còn phát lương hàng tháng cho Hạ Âu nữa, ngược lại, đưa tất cả thẻ tín dụng và tài khoản, tiền bạc cho cô giữ. Chúng tôi đã sống như một đôi vợ chồng thực sự. Tôi chưa từng nghĩ rồi ái tình của tôi sẽ vỡ tan ra làm sao, tôi cứ tận hưởng cuộc sống yên bình hạnh phúc này.


Có thể nói, tôi vì được đủ đầy mà vui sướng.


Một ngày, cũng không rõ vì sao, cô đột nhiên vui lên, mặt hồng nhuận, đôi lúc hóng ngoài cửa sổ, cười ngọt ngào và thầm kín. Tôi không rõ đã xảy ra điều gì, nhưng tôi vui mừng vì cô đã hồi sinh.

-Cười cái gì hả ngốc? - Hỏi cô, tôi vô tình đã lây nỗi vui kia.
-Em chả nói cho anh biết! Nói rồi, cô quay người chạy mất. Tôi lâu lắm mới có tâm trạng thoải mái.

Dục vọng cuồng lên như sóng cả, khi tôi thấy cô kiều diễm và nhí nhảnh lắc lư đôi mông nhỏ chạy mất.

Tôi như con mãnh thú trong mắt chỉ còn con mồi, ôm cô lại, bước dài về phía buồng ngủ, rồi sau đó chả xót xa gì vứt cô thật mạnh như một đồ vật lên giường, rồi tôi chồm tới.

- A! Không! Cút ngay! – Cô dãy dụa.

Suýt nữa tôi tưởng mình nghe nhầm, vì sự phản kháng đầy mãnh liệt của cô trước đây chưa bao giờ có. Tôi ngừng lại, nhìn cô, trong đầu vô tình bắt đầu nghĩ loạn xạ - trước đây cô làm nghề gì.

- Đừng, anh nhẹ một chút có được không? – Cô ấy nói, vô cùng hấp dẫn trong bộ quần áo xốc xếch, đôi mắt hỗn loạn tia nhìn như thuỷ yêu làm tôi mê mệt. Nhìn thấy Hạ Âu trong lúc khêu gợi và giận dữ, một thằng đàn ông như tôi đã mất cả mọi suy nghĩ và quy tắc.

Tôi lại chồm lên, xé quần áo cô.

-Anh Bân, anh Bân, đừng! Trời ạ, anh đừng làm đau con! – Cô hét lên.

Tôi sững lại, bàn tay để trên bầu vú Hạ Âu, quên vò..

- Cái gì? Con mình à? - Hỏi lại.

- Dạ! - Mặt Hạ Âu đỏ dần, như đoá hồng.

- Của chúng mình à? - Lại hỏi lại, nghi ngờ.

- Dạ!

Tôi có lẽ 3 phút liền không nói năng gì, cứ thế nhìn xuống cô ấy. Người con gái đôi mắt long lanh trong tay tôi, đã làm mẹ rồi. Tay tôi trượt xuống bụng cô ấy, vuốt ve nhè nhẹ, ở đây có một sinh mệnh nhỏ bé! Đó là đứa con của tôi.

Mẹ kiếp, mình có con rồi này!

Rồi tôi bắt đầu cuồng lên ôm bổng Hạ Âu, nhấc bổng cô lên, làm cô lại kêu thét - Kìa, cẩn thận còn em bé nữa!

Tôi lại đặt cô xuống nhẹ nhàng, vui sướng vô bờ bến. Tôi chạy như điên ra phòng khách, chạy vào nhà bếp, rồi lại chạy trở ra, mồm hét váng lên - Tôi có con rồi, ha ha, con ơi, bố mày là thiên tài đấy nhé!

- Khiếp quá, anh điên rồi à! - Hạ Âu cười, mặt tràn trề vui.

- Hạ Âu, Hạ Âu! Em phải nói cho con biết, bố nó là một thiên tài! - Tôi lại hưng phấn chạy tới ấp lấy gương mặt cô hôn như điên.

Hạ Âu lúng búng cười, cười rồi hỏi: - Sao lại thiên tài?

- Vì bố nó làm cho mẹ nó có em bé ! - Tôi hào sảng nói - Không phải thiên tài sao?

Cô ấy cười rạng rỡ.

Tối hôm đó tôi đã đi mua ngay bỉm và bình sữa, mua thêm cả tá quần áo trẻ sơ sinh và giày vải, rồi ôm đống đồ dùng bé xíu xinh xẻo ấy nhủ thầm - Quỷ con, mày nhất định phải đẹp trai và thông minh như bố đây này!

Ngày thứ hai, tôi kéo Hạ Âu đi ra phố mua cái giường trẻ con thật đẹp.

- Còn lâu mới đẻ! - Hạ Âu bảo.

- Em thì biết cái gì, chả lẽ đẻ ra con lại ngủ với chúng mình à? Anh không cho phép ai đến giành mất Hạ Âu của anh, con cũng không được!

- Em thấy có vẻ anh bị điên thì phải! - Cô nói, cười êm ái.

Cuộc sống sau này sẽ thật ấm áp và tươi sáng. Còn phải nghĩ tên cho con này, còn phải mua sách cho con nà, rồi còn phải học cách trở thành một ông bố!

Hạ Âu có lần nhắc, có lẽ em trước khi lo sinh con thì nên lo tốt nghiệp, nhưng bị tôi mắng. Phải biết đã dùng toàn bộ thân thể và tâm hồn tôi để đón đợi đứa con yêu dấu này.

Đứa con đầu lòng của tôi và Hạ Âu.

Sau Hạ Âu không nói gì nữa, cô vốn không thích nhiều lời, chỉ cười mỉm và tận hưởng hạnh phúc làm mẹ.

Hạ Âu trên giường, nằm trong lòng tôi, nhè nhẹ nói về những tâm trạng của người làm mẹ.

- Giá mẹ em còn sống, trở thành bà ngoại, tốt biết bao! - Cô thầm thì.

Mẹ cô? Trong óc tôi phiêu dạt lại những hình ảnh trước lúc bà mất, vết bầm tím trên eo. Nhưng chỉ thoảng qua như mây dạt thôi, bởi Hạ Âu trong lòng tôi ngủ, vết bầm trên eo cô vì cái giường ký túc cũng đã tan đi dần.

- Đừng nghĩ nhiều em ạ, mẹ em sẽ nhìn thấy chúng ta từ trên trời.

Tôi không thể tưởng tượng cuộc sống có thể tràn đầy ý nghĩa như thế này, nhiều đến mức, tôi không kịp nếm trải hết. Công việc cũng nhiều thành tựu, tôi không có gì ưu phiền.

- Hạ Âu! - Tôi ôm cô, gọi tên cô nồng nàn.

- Dạ! - Cô đáp khẽ.

- Anh yêu em và con!

- Em cũng thế!

- Em là của anh phải không?

- Vâng, em chỉ là của anh!

Những âm thanh ấy êm đềm mãi trong trái tim tôi.

Tôi định, vào ngày lễ Tình nhân tới, sẽ đeo vào tay Hạ Âu chiếc nhẫn cầu hôn, rồi cô ấy sẽ là người yêu thương duy nhất của đời tôi.

Nhưng khi đó, tôi không bao giờ nghĩ, sau này tôi sẽ gọi vợ yêu bằng tên người khác. Và chiếc nhẫn cầu hôn như lời thề yêu thương ấy, Hạ Âu suốt đời không còn cơ hội đeo.
Chương 9
Cái thai gần một tháng, tôi chở Hạ Âu đi khám bác sĩ. Khi ông bác sĩ trung niên bảo, mẹ con đều khoẻ, tôi vui lắm. Rồi về, tôi bắt đầu sắc thuốc bổ, hầm canh dinh dưỡng cho cô theo lời khuyên của bác sĩ.

- Anh không thấy phiền phức à? - Hạ Âu nhòm vào nhà bếp, hỏi tôi đang bận túi bụi.

- Không hề, anh vui vô cùng! - Tôi đuổi cô vào phòng khách ngồi nghỉ ngơi.

Cô lại đi viết lách thứ gì đó.

Sau bữa tối, tôi đi rửa bát, phát hiện trên bàn nước có 1 mảnh giấy, trên là nét chữạ Âu:

" Tặng Bân, người em yêu vô cùng
Em nấu ái tình thành món canh
Không gia vị, không bỏ đường
Nhưng nêm chút cảm xúc
Sôi trào
Em nấu ái tình thành món canh
Những vui buồn đớn đau gác lại bên
Để lửa nho nhỏ
Rồi thưởng thức
Em nấu ái tình thành món canh
Không thổ lộ không khoa trương
Để đôi khi trong cô tịch
Mình em nếm
Em nấu ái tình thành món canh
Như hương hoa lan xa mười dặm dù trời lặng gió
Thẩm thấu, cho và gửi lại
Thanh thoát
Em nấu ái tình thành món canh
Không dục vọng không vật chất nhưng đường dài
Lo khi trái tình yêu chín
Nơi em sẽ rộn ràng

---- Hạ Âu tặng---

Tôi vui sướng cầm mảnh giấy, đọc đi đọc lại n lần, cho đến khi thuộc. Sau đó đi vào phòng, tựa sát Hạ Âu, hôn cô, nhà thơ vợ.

Cô cười bảo, tôi nịnh đầm.


- Anh không nịnh vợ thì nịnh ai nào?
Tôi định bảo cô nghỉ học đi, nhưng cô không đồng ý, cô bảo, chỉ vài tháng nữa sẽ tốt nghiệp (cô học hệ Cao đẳng, chỉ 3 năm). Cô nói sau này công việc cần.

Tôi không để ý lắm đến bằng cấp, tôi chỉ lo lắng cho cô và đứa con trong bụng thôi.

Tôi đã quyết định rồi, chờ cô tốt nghiệp sẽ làm lễ cưới. Cô sẽ thành cô dâu nhỏ bé của tôi, mỗi tội lúc đó cưới thì bụng sẽ hơi to. Nhưng bất kể dù sao thì cô cũng sẽ rất xinh đẹp.

Mà sắc đẹp của cô sẽ là tài sản của tôi.

Có một buổi trưa công ty tôi mất điện. Vậy nên tôi về sớm. Tôi định cùng Hạ Âu đi ăn trưa, nhân tiện dắt cô dạo công viên xem khỉ. Hạ Âu thích nhất loài động vật tên là... khỉ, cô bảo loài này giống tôi. Mỗi lần cô nói thế tôi đều tóm cô lại phét vào mông cho vài cái!

Hôm đó là ngày mùng 9 tháng 3, mặt trời lấp ló nắng sau mấy đám mây.

Tôi đỗ xe cách cổng trường một đoạn, bởi Hạ Âu không thích mọi người để ý đến hai chúng tôi.

Tôi chưa đi đến cổng trường đã nhìn thấy Hạ Âu, cô đang đứng nói chuyện với một người đàn ông, trông rõ mặt.

Tôi lo âu, Hạ Âu cứ đứng đó im lặng một hồi lâu, tôi lén đi đến gần, nấp sau một cây to. Không thể nghe thấy họ nói gì, chỉ nhìn thấy gương mặt Hạ Âu đầy khủng khiếp, rồi phẫn nộ.

Người đàn ông đấy nói gì, Hạ Âu im lặng mãi, trầm mặc một lúc, mặt đờ đẫn. Cuối cùng người đàn ông nói thêm một câu, chỉ thấy cô miễn cưỡng gật đầu, rồi đi vào trường.

Người đàn ông bỏ đi, lướt qua tôi, tôi nhìn hắn ta thù hận. Khi tôi nhận ra hắn chính là người đàn ông trung niên đã bao nuôi Hạ Âu hai năm trước, trái tim tôi tràn lên nỗi đớn đau, ngạt thở.

Tôi tự dặn lòng phải tin tưởng Hạ Âu, cô ấy không còn là con đĩ mà người nào muốn cũng có thể sờ mó, cô ấy sắp là vợ tôi, là mẹ của con tôi.

Tối đó, Hạ Âu về nhà đúng giờ, tôi quan sát cô rất kỹ nhưng thất bại. Cô giống như nước xanh và trong, tưởng cái gì cũng nhìn thấu, nhưng nhìn mãi chả thấy gì.

Tôi định hỏi cô về người đàn ông kia, nhưng cô sẽ đau lòng vì tôi. Nhưng tôi sẽ phải hỏi, không tôi chết mất.

Tôi phải đi toa-lét đến lần thứ 4, rồi quay ra mới đủ can đảm hỏi cô:

- Hạ Âu.

- Dạ, gì ạ?

- Hôm nay ở trường có gì không?

- Hì hì, không có gì đặc biệt.

- Thế... không gặp cái gì bất thường à?

Cô ấy chả nói gì, nhìn tôi xem xét. Tôi sợ cái nhìn tinh tường của cô, thành ra tôi lại thành kẻ giấu diếm. Tôi vội thanh minh: " Hơ hơ, anh chỉ muốn hỏi em bé trong bụng mẹ có quậy không, trưa nay anh ngủ trưa, mơ thấy nó gọi bố ơi!"

Cô cười, trìu mến áp vào tôi: - Mới 1 tháng, làm sao dám quậy? Đồ ngốc! Nhưng hôm nay em gặp một người quen, người ta còn dạy em cách an thai nữa!

Cô cười tôi ngốc, tôi thật lòng mong giá mình là thằng ngốc bên cô thì hay.

Tôi liên tục 3 ngày liền xin nghỉ trưa sớm đi đón cô ở cổng trường, tất cả tốt đẹp, chả có chuyện gì. Tôi cũng không thấy trên mặt cô có nét gì bất thường. Nỗi lo âu cảnh giác trong tôi đỡ dần.

Một tuần sau tôi ở công ty nhận cú điện thoại của Đại Bản. Hỏi tôi xem Hạ Âu đang làm cái gì? Hạ Âu đangởđâu. Lúc đó là 10 giờ sáng, Hạ Âu có lẽ đang học tiết 3. Vì thế tôi trả lời là cô đang ở trường. Hỏi hắn vì sao, hắn không nói, bảo tao tiện mồm hỏi thôi mà, rồi dập máy.

Đại Bản xưa giờ chưa từng hỏi câu này, càng không bao giờ nhắc chuyện Hạ Âu. Tôi thấp thỏm gọi tới số của Hạ Âu, một giọng nói thanh nhã vang lên: " Số máy quý khách vừa gọi hiện đang đi vắng..." càng làm tôi run, cả buổi cứ bồn chồn. Trực giác làm tôi nghĩ, chắc chắn sự việc không đơn giản thế.

Trước đây, tôi nghĩ "phải tin mẹ của con mình", giờ câu thần chú ấy vô hiệu.

Mãi mới tới trưa, vội vàng đi tới trường, bạn cùng phòng cô nói:

- Hôm nay Hạ Âu trốn học!

Trái tim tôi lăn xuống tận đáy vực sâu.

Buổi chiều tôi không về công ty, tôi về thẳng nhà.

Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Tiểu Thuyết Xin Lỗi Em Chỉ Là Con Đĩ
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé
Truyện Teen, Chồng hờ ơi! Vợ yêu chồng mất rồi!
Truyện Teen, Yêu lại từ đầu, em nhé! full
Truyện Teen - Anh Đã Tan Rồi
Truyện Teen Người Hùng Của Em
Truyện Teen Đừng Hôn Em
Truyện Teen Ký Ức Đẹp
Truyện Teen Biệt Thự Đen
Truyện Cực Hay Tưởng Nhầm Gái Hư Được Nhầm Gái Ngoan
Truyện Teen Hãy Cười Lên Anh Nhé... Để Kẻ Đến Sau Là Em Còn Cảm Thấy Hạnh Phúc
1234...101112»
Trang chủ
U-ON - 304