Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Làm Dâu Nhà Ma full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
-Cậu…- Song Song hình như mất bình tĩnh, đây là lần đầu tiên con bé mất tự chủ trước người khác-… Tóm lại, cậu hãy rời xa Tiểu Phi đi!
-Tui nói rồi, tui sẽ không bao giờ rời xa Tiểu Phi!
-Thôi được vậy thì tôi sẽ nói cho Tiểu Phi biết tất cả về cậu!
AJ cười, gật đầu:
-Được, cứ việc, để xem Tiểu Phi tin tui hay là tin cô!!
Song Song, sao bây giờ trông AJ khác với thường ngày quá…
-AJ… cậu trở nên đáng sợ từ khi nào vậy?
-Tui không đáng sợ, tui chỉ đang bảo vệ người tui yêu thương!
Dứt lời AJ bỏ đi. Song Song siết chặt tay:
-Dối trá là cách cậu bảo vệ người cậu yêu thương sao?
Khi đó, ở nhà ăn, Yến Phi với Du Hạo đã gọi món và họ đang ngồi chờ hai người kia về. Yến Phi sốt ruột:
-Quái lạ, sao Song Song, AJ đi lâu thế, hay là có chuyện gì?
-Chắc là không đâu, có thể họ sắp về rồi đó, đừng lo!
Nhìn nụ cười thân thiện của Du Hạo, Yến Phi tự dưng thấy lòng yên tâm hẳn. Con bé nhìn lại mấy món ăn trên bàn:
-Hình như tớ gọi hơi nhiều thì phải… có lẽ do tớ đói!
-Ăn nhiều thì tốt chứ sao…- Du Hạo cười, chợt thấy Yến Phi lấy cái đĩa cải xào ớt, cậu liền bảo- Cậu không ăn ớt được mà…cậu vốn không thích ớt!
Yến Phi tròn xoe mắt ngạc nhiên:
-Cậu… biết tớ không thích và không thể ăn ớt?
Du Hạo đảo mắt, nghĩ ra lý do:
-À… tớ nghe Song Song nói thế!
-Chà, Song Song nói về sở thích của tớ cho cậu biết cơ đấy, quả nhiên mối quan hệ của hai cậu không bình thường chút nào cả!
Du Hạo cười cười không nói gì thêm. Bỗng, có người tiến đến gần hai người, cả hai ngước lên, là AJ! Cậu hướng cái nhìn về phía Du Hạo… cái nhìn ẩn chứa điều gì không rõ! Còn chưa hiểu chuyện gì thì ngay lập tức AJ nắm lấy tay Yến Phi kéo đi. Du Hạo liền đứng dậy, chặn ngay trước mặt để ngăn lại.
-Có chuyện gì thế, cậu đi đâu?
-Cậu không cần biết, bây giờ tui và Tiểu Phi sẽ về nhà… chúng tui không muốn ở lại đây nữa!
Yến Phi kinh ngạc. Du Hạo thấy khó hiểu:
-Sao lại về… chúng ta đang chơi rất vui mà, cậu hãy ở lại đây…
AJ ngắt lời:
-Không cần, tui sẽ đưa Tiểu Phi về… chơi vui vẻ à, vớ vẩn!
AJ toan bước đi thì Du Hạo dùng tay đặt lên ngực áo cậu, ngăn:
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
AJ nhìn cậu bạn, ánh mắt dường như rất giận:
-Chuyện gì ư? Tự cậu hiểu, cậu phải là người hiểu rõ mục đích đi chơi hôm nay chứ? Cậu đã lợi dụng cuộc đi chơi này để thực hiện kế hoạch của cậu!!
Du Hạo… tui sẽ không để cậu cướp Tiểu Phi đâu…
Du Hạo bất động. AJ quay qua cô bạn:
-Chúng ta đi thôi, Tiểu Phi!
Pặt!! AJ dừng bước, khẽ xoay lại thì thấy Du Hạo nắm lấy cánh tay của Yến Phi. Yến Phi cũng tròn xoe mắt khi cậu bạn mới lại giữ chặt tay mình.
-Đừng như vậy, còn phải để cậu ấy gặp Song Song chứ!- Du Hạo cất tiếng.
AJ lạnh lùng:
-Bỏ tay ra, cậu đừng tùy tiện nắm tay cô gái của người khác!!
Du Hạo kiên quyết, chưa bao giờ lời nói của lại mạnh mẽ như thế:
-Không!! Chờ Song Song đã… Yến Phi, cậu cũng nghĩ vậy đúng không?
Yến Phi định lên tiếng thì đúng lúc Lục Song Song bước vào, con bé thấy Du Hạo và AJ, mỗi người đều đang nắm lấy tay Yến Phi, hai anh chàng còn nhìn nhau… không khoan nhượng!
-Chuyện gì thế… Du Hạo?- Song Song bước nhanh đến hỏi.
Du Hạo vẫn không rời mắt khỏi AJ:
-Tớ không biết, tự nhiên AJ bảo sẽ đưa Phi… à Yến Phi về nhà!
Song Song đặt tay lên bàn tay của hai cậu bạn, nói:
-Bỏ tay Tiểu Phi ra ngay, hai người nắm chặt đến mức tay cậu ấy đỏ cả rồi!!
Nghe thế Du Hạo và AJ nhìn xuống, quả nhiên chúng đã nắm rất chặt tay Yến Phi. Họ liền thả lỏng tay ra… Song Song nhìn bạn thân:
-Có đau không Tiểu Phi?
Yến Phi lắc đầu:
-Không nhưng tớ không hiểu gì cả…
-Về thôi Tiểu Phi, rồi AJ sẽ nói cho Tiểu Phi nghe!!
AJ nắm nhẹ tay cô gái, thế nhưng Song Song đã kịp giữ tay AJ lại…
-Đủ rồi AJ, ở lại một chút đi, đừng ép buộc Tiểu Phi chứ!
-Với cái việc cô và Du Hạo làm mới là đang ép buộc Tiểu Phi!! Bỏ ra!
AJ giật mạnh tay, cứ thế cậu đưa Yến Phi, vẫn chẳng hiểu gì, rời khỏi nhà ăn. Song Song cắn môi, lòng rất giận…
Bị đưa đi một đoạn, Yến Phi nói với:
-AJ… dừng lại một chút đi! Sao cậu lại thế?
Nghe giọng đầy lo lắng của cô bạn, AJ dừng bước, rồi quay lưng lại:
-Tiểu Phi… AJ rất mệt nên muốn về, Tiểu Phi về với AJ nhé?
Yến Phi đặt tay lên trán anh chàng, sốt sắng:
-Cậu bệnh à, thấy khó chịu chỗ nào?
-Không, chỉ hơi mệt… đừng lo, chúng ta về nhà đi!!
-Umh… nhưng khi nãy cậu với Song Song nói chuyện gì tớ nghe mà không hiểu gì cả! Và sao cậu với Du Hạo lại….
-Vì Song Song cứ ép chúng ta ở lại nên tớ mới nói vậy… chẳng gì đâu!
Trông nét mặt AJ có vẻ không tốt lắm, Yến Phi thở ra:
-Vậy chúng ta về! Nhưng mà hãy để tớ vào nói lại với Song Song đã… cho cậu ấy biết là cậu đang mệt nên muốn về.
AJ thật sự không muốn Yến Phi lại vào trong đó gặp mặt Song Song, quan trọng là gặp Du Hạo nên bảo:
-Đừng, để AJ vào nói với họ…AJ cũng muốn xin lỗi vì lúc nãy đã nổi giận!
Yến Phi cười gật đầu. Dõi theo bóng dáng AJ bước vào nhà ăn khi nãy, đôi mắt Yến Phi thấp thoáng điều suy nghĩ nào đó không rõ….
Du Hạo nhíu mày:
-AJ đã biết việc chúng ta muốn Phi Phi lấy lại ký ức à? Thảo nào cậu ấy giận dữ như thế?
-Cậu ta giận dữ thì cứ vậy mà đưa Tiểu Phi về ư? Mà Tiểu Phi cũng im lặng không nói gì cả… tức thật!- Song Song bực mình, chống cằm, rồi nó nhìn cậu bạn hỏi- À vậy cậu và Tiểu Phi sao rồi, có tiến triển gì không?
-Không… Phi Phi chẳng hề có chút ấn tượng gì với tớ, ngay cả khi tớ cố tình gọi cậu ấy bằng cái tên Phi Phi… cậu ấy vẫn bình thường!
-Kỳ lạ thật, cái tên Phi Phi đối với Tiểu Phi là một cách gọi rất đặc biệt vậy tại sao… ngay từ lúc cậu và Tiểu Phi chạm mặt nhau tớ đã thấy kế hoạch này sẽ thất bại vì Tiểu Phi hoàn toàn không nhận ra cậu… Ôi, thế là chấm hết!!
Đúng, lẽ ra Yến Phi phải nhận ra Du Hạo ngay từ đầu ấy vậy mà cô gái chẳng có chút ấn tượng gì, một chút cũng không… Du Hạo dường như đã có sẵn câu trả lời cho việc này cũng vì thế lòng thật sự lo lắng, cậu muốn trốn tránh và muốn gạt chính mình…
-Cậu đừng suy nghĩ nhiều, từ từ chúng ta tính cách khác!- Song Song an ủi, nhớ ra gì đấy lại tiếp- À, Du Hạo… còn về cuốn sách ma thuật, khi nào cậu sẽ trả lại cho Hội Nhật Hoàng?
Không may là đúng lúc ấy AJ đi đến, dĩ nhiên vô tình cậu nghe được câu hỏi của Song Song. Ngay lập tức AJ nép người vào cây cột ở phía sau ghế ngồi của Du Hạo.
Du Hạo thở ra:
-Chắc là mai, tớ nên tranh thủ trả quyển sách ma thuật cho các bác để tránh phiền phức!
AJ thoáng giật mình, đảo mắt nghĩ thầm:
-Sao cơ… sách ma thuật…Hội Nhật Hoàng…?? Chẳng lẽ… Du Hạo đã tìm thấy quyển sách cấm kỵ ấy!? Làm Dâu Nhà Ma - Chương 37
Trò lừa!
Ừ, tốt nhất là cậu mau tống khứ nó đi đi… nhưng mà cậu phải giữ cẩn thận đấy, kẻo có ai tình cờ phát hiện ra thì mệt!- Song Song nhắc nhở.
-Cậu đừng lo, không ai biết dưới sàn nhà gỗ lại có đường hầm… với lại cái vòng xoay kim loại dùng để mở cửa hầm lại nằm khuất ở mặt dưới kệ sách, chính thế nên suốt mười mấy năm tớ có biết đâu!!!
Vì không thể ngờ rằng AJ đang núp sau lưng mình nên Du Hạo đã vô ý tiết lộ những chi tiết quan trọng liên quan đến quyển sách và cả đường hầm bí mật! AJ bất động trong giây lát rồi cậu… nở nụ cười thích thú!!
Bỗng, giọng Yến Phi vang lên:
-AJ, sao cậu còn đứng đây, cậu đã nói chuyện với Song Song chưa!?
AJ nhìn lên thấy cô gái đứng ngay trước mặt.
Du Hạo và Song Song cũng quay qua. Cô gái họ Lục ngạc nhiên:
-Tiểu Phi, cậu chưa về sao?
-À…ừ, tớ định về và nhờ AJ đến nói cho hai cậu biết, nhưng thấy không yên tâm nên tớ vào xem thử thì thấy AJ đang đứng…
-AJ? Cậu đến từ lúc nào… cậu đã đứng đây nãy giờ ư?- Du Hạo kinh ngạc.
Song Song đưa mắt sang Du Hạo, nếu đúng như vậy thì AJ đã… nghe hết cuộc nói chuyện khi nãy!
Không thể để bị phát hiện ra việc đứng nghe lén nên AJ liển bảo:
-Tui vào đây, vừa định đến chỗ Du Hạo từ phía sau thì đúng lúc Tiểu Phi vào luôn…. mà bộ có chuyện gì khiến hai người lo lắng hả?
-Chẳng có gì, thế cậu định nói gì?- Song Song vẫn còn bực bội.
-Tui xin lỗi vì lúc nãy đã nóng giận, tui thấy trong người không khỏe muốn về nhà với Tiểu Phi, thế thôi, điểu tui muốn nói chỉ có vậy!
Yến Phi thêm lời:
-AJ bảo mệt nên thôi chúng tớ về trước, lần sau nếu có dịp chúng ta lại đi chơi với nhau!
-Ừ, cậu muốn vậy thì đành chịu, chúng tớ chắc cũng sẽ về luôn!
Yến Phi nhìn Du Hạo mỉm cười:
-Rất vui được gặp cậu, Du Hạo! Tạm biệt!
Du Hạo cười gượng vì… tiếc nuối, cậu không muốn để cô gái về như thế.
Yến Phi với AJ khuất dạng sau tấm cửa kính của nhà ăn. Song Song khẽ đảo mắt sang Du Hạo, anh chàng nhìn theo hai người, à không… có lẽ là nhìn theo Yến Phi, với gương mặt ẩn chứa nỗi buồn!
***************
Két! Cửa mở AJ vừa vào phòng đã cất tiếng:
-Acc, ta về rồi đây!
Không nghe trả lời, AJ quay qua, Access ngồi xoay lưng, mặt hướng ra cửa sổ. Tên tiểu yêu còn giận chuyện hôm qua bị ném vào tường!
AJ thở dài, từ từ tiến đến gần rồi đưa ra trước mặt Access một giỏ hoa nho nhỏ xinh xinh cùng lời nói:
-Được rồi, ta xin lỗi vì đã ném mi vào tường… ta mua hoa tặng mi nè!
Thấy Access vẫn bỏ mặc, AJ tiếp:
-Đừng giận dai như thế, mi cũng biết từ trước đến giờ ta không bao giờ xin lỗi ai cả… mi là người đầu tiên đó!
Lặng thinh một lúc, Access khẽ xoay người lại:
-Cậu hãy hứa từ nay không làm thế với tui nữa… cậu đã ném tui thẳng tay…
-Umh… ta hứa, vì ta giận quá nên làm thế với mi, sẽ không có lần sau đâu!
Access nhìn nhìn cậu bạn, bảo:
-Còn nữa, cậu đừng bao giờ nói cái câu… “Ta chỉ cần Tiểu Phi thôi, không cần ai hết…” vậy còn tui, tui là gì của cậu?
AJ hơi bất ngờ vì tên tiểu yêu này lại để bụng câu nói ấy.
-Rồi, ta sẽ không nói thế nữa… Acc à, mi đã ở bên cạnh ta hơn tám năm chẳng lẽ mi nghĩ ta không cần mi ư, dĩ nhiên trong lòng ta luôn luôn có mi…
-Thật chứ?
AJ gật đầu liên tục. Access, trong lòng nỗi giận trôi đi hết, bắt đầu thấy sướng sướng. Hắn cầm lấy giỏ hoa nhỏ, cười vui vẻ:
-Chà, hoa cậu mua đẹp thấy sợ… cám ơn nhé!!
AJ cười phì. Cậu thả người xuống ghế, gác chân lên bàn:
-Mi thích là được rồi! Đêm nay có nhiều chuyện vui quá…
Access đang ôm giỏ hoa lăn qua lăn lại khi nghe câu nói đó của AJ hắn ngẩng lên:
-Nhiều chuyện vui!? Là chuyện gì?
Thấy AJ cứ cười cười hình như là có cái gì rất tuyệt thì phải. Access đặt giỏ hoa xuống, bay đến đáp lên vai chàng trai:
-Nè, có gì kể tui nghe đi…
-Từ từ, đừng nóng, ta sẽ nói nhưng bây giờ mi hãy đến chỗ đám thuộc hạ bảo chúng đến đây ngay… ta có chuyện muốn giao cho chúng!
***************
Về đến nhà là Lục Song Song nằm lăn ra giường, mắt hướng lên trần nhà ngẫm nghĩ. Đến giờ con bé vẫn không tài nào hiểu được vì sao Yến Phi lại không hề nhận ra Du Hạo. Dù có bị lấy đi ký ức nhưng khi gặp mặt người con trai mình đã từng yêu sâu sắc thì lập tức phải nhận ra ngay chứ! Lẽ nào tình cảm trước đây của Yến Phi và Du Hạo chỉ là nhất thời? Không đúng, những lần thấy họ đi bên nhau Song Song thấy cả hai rất hạnh phúc, hạnh phúc về một tình yêu gắn bó… Chưa kể nếu không yêu Du Hạo thật sự thì Yến Phi sẽ không trở về khi biết Du Hạo là ma!! Vậy rốt cuộc là vì sao… Song Song bật dậy, nghĩ ngợi, có khi nào là Yến Phi đã không còn tình cảm gì với Du Hạo, giờ đây cô gái chỉ còn biết AJ…? AJ đã hoàn toàn nắm giữ trái tim của Yến Phi? Ối trời, cái tên ấy đáng ghét thật…Song Song vò đầu tức tối!
Ngồi lặng người trong vài giây, Song Song nhìn qua bên cạnh thấy cành hoa Du Hạo tặng… Cô gái họ Lục cắm cành hoa vào cái chậu hoa ở trên tủ trong phòng ngủ. Con bé cúi người nhìn mấy cánh hoa với màu hồng phấn…
-Tặng cậu…!!
-Này, sao trên đời lại có cái kiểu tặng hoa như thế nhỉ… bộ nhìn mặt tôi mà tặng hoa thì cậu thấy buồn nôn hả?
-Cậu này, sao lại nói thế… rồi, tớ nhìn cậu thế này được chưa… cậu không muốn nhận hoa à?
Song Song cười cười, không hiểu sao lúc này thấy lòng có chút hạnh phúc, kỳ lạ… Chợt, nó nhìn chiếc gương soi trên bàn, chiếc gương tròn to phản chiếu hình ảnh nó thật rõ! Song Song lại nhớ lời Du Hạo lần trước…
-Tớ hiểu rồi, tớ sẽ không nhìn nữa… mà này Lục Song Song…
…cậu cười trông xinh lắm nên hãy cười nhiều vào!!!
Song Song nghiêng đầu, áp hai tay lên gương mặt, nói khẽ:
-Mình cười… trông rất xinh sao?
Nghĩ gì đó, cô gái họ Lục tự nhiên nhìn vào gương rồi… mỉm cười!! Nó chỉ muốn kiểm chứng xem lời Du Hạo có thật không!...
Gương mặt đang cười tươi thì bất chợt sụ xuống, Song Song lắc đầu:
-Rồi, mình điên thật rồi, khi không nghe lời cậu ta chứ… mà sao cứ nghĩ đến cái tên Du Hạo ấy nhỉ, đi tắm thôi, tắm xong sẽ tỉnh táo lại ngay!
Song Song rời khỏi phòng. Cành hoa trên bàn vẫn nở rực rỡ như nụ cười của ai đó gửi đến trong đêm đông!
***************
Gió ngoài vườn thổi mạnh, xào xạt những cành cây khẳng khiu. Du Hạo ngồi lặng lẽ trên bậc thềm đá, vì lại nhớ về buổi đi chơi hôm nay… Yến Phi đã hoàn toàn không nhớ cậu là ai nữa rồi! Người con gái ấy đã có tình yêu mới…! Tự dưng lúc này đến lượt Du Hạo thấy ganh tị với… AJ! Lúc AJ nắm tay Yến Phi đưa đi, cậu không thể giữ Yến Phi lại được vì… cậu đối với cô là gì chứ? Phải, giờ đây Du Hạo không là gì trong lòng cô gái nữa…và cũng không có lý do cũng như tư cách gì để mà nắm tay giữ Yến Phi. Du Hạo đang hối hận? Cậu sợ điều Song Song nói trước đây sẽ trở thành sự thật…
“Du Hạo, tôi hy vọng cậu sẽ không hối hận khi đã lấy đi ký ức của Tiểu Phi!!”
Du Hạo cúi đầu, nhắm mắt vì lòng đau nhói…
Đột nhiên, có vật gì đó bay vèo đến rớt ngay dưới chân Du Hạo. Du Hạo liền ngước mặt lên nhìn, ngạc nhiên là chẳng có ai cả. Cậu đưa mắt xuống, là một tờ giấy bị cuộn nhỏ. Với tay lấy lên và mở ra xem, mắt Du Hạo mở to khi dòng chữ hiện ra rõ ràng: Lục Song Song đang ở trong tay ta, nếu muốn cứu cô ta thì đến bãi đất trống ngay!
-Bãi đất trống… là chỗ của bọn Dạ Ma mà… chúng bắt Song Song rồi ư…
Du Hạo vò tờ giấy trong tay… Bỗng, có cái bóng bay vút đi trên mái nhà, Du Hạo đã trông thấy, ngay lập tức liền đuổi theo.
Bóng anh chàng họ Du vừa rời đi thì AJ… xuất hiện! AJ cười nhạt:
-Hóa ra… Lục Song Song cũng quan trọng với cậu quá nhỉ, Du Hạo!?
AJ mở toang cánh cửa ngôi nhà gỗ, đưa mắt nhìn một lượt, căn nhà tối om, vắng lặng. Cậu nhìn sang bên phải, ngay vách ngôi nhà là cái kệ sách cao… “….vòng xoay kim loại dùng để mở cửa hầm lại nằm khuất ở mặt dưới kệ sách…”
câu nói tiết lộ của Du Hạo vang lên, không chần chừ, AJ bước đến, cúi người xuống và đưa tay mò mẫm mặt dưới kệ sách gỗ. Kịch!! Tay cậu đụng trúng vật gì cứng cứng, theo cảm nhận thì đó là vòng kim loại, đúng như Du Hạo nói… AJ từ từ xoay nhẹ một vòng. Lại thêm một tiếng Kịch!! và lần này là cửa hầm bên dưới sàn nhà gỗ mở ra. AJ đến gần nhìn, có bậc thang dài dẫn lối xuống tầng hầm đầy bóng tối.
-Du Thượng, ông ghê gớm thật…giấu quyển sách đáng sợ ấy ngay bên trong nhà của con trai, đáng tiếc tui sẽ là người có nó chứ không phải Du Hạo!