watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Truyện Teen Nếu Như Anh Yêu Em

Truyện Teen Nếu Như Anh Yêu Em

Xuống Cuối Trang

Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Nếu Như Anh Yêu Em full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.



Công việc của anh ấy dường như thật sự rất bận, còn tôi cũng vậy, cho nên bình thường tiếp xúc nhau không nhiều. Thậm chí có lúc, anh ấy nửa đêm về, lại đi trước lúc tôi đi làm, nếu không thấy vị trí đôi dép lê ở cửa có thay đổi, thì tôi cũng không biết anh ấy đã từng về nhà.

Có lúc, sau khi tôi dậy cũng có thể nhìn thấy anh ấy đang bân rộn nấu ăn sáng trong bếp, dáng vẻ rất buồn cười, song thái độ lại rất cần mẫn. Không biết từ lúc nào, cuối cùng tôi thấy áy náy trong lòng, xuống bếp làm chút điểm tâm, từ đó trong bếp thường xuyên thấy bóng dáng bận rộn của hai người.

Chúng tôi hoàn toàn không giống cặp vợ chồng đã ly hôn, càng giống như hai người đang sống cùng nhau. Cảm giác này khiến trong lòng tôi từ từ thấy thả lỏng.

Hăng hái nửa tháng trời, bản hợp tác giữa Trung tâm Thương mại Thanh Hoa và công ty Vĩnh Chính cuối cùng đã chính thức ký kết. Đây là vị khách hàng đầu tiên của tôi, tuy còn chưa lấy được chi phiếu cuối cùng, nhưng trong lòng cũng vô cùng vui mừng. Vốn dĩ đây chỉ là tâm tư của một nghiệp vụ viên nhỏ, song hôm đó gặp Chu Chính ở thang máy, nghe được từ miệng anh ta hai từ chúc mừng, tôi mới hiểu sâu sắc được rằng ngoài tiền bạc ra, sự thỏa mãn của việc được khẳng định.

Trung tâm Thương mại Thanh Hoa là một trong những công ty hàng hóa lớn nhất thành phố A, dịch vụ mở rộng đến toàn quốc, thậm chí ra cả nước ngoài, ông chủ chính là một người Hoa gốc Mỹ. Hôm nay, Công ty Vĩnh Chính nhận được giấy mời của Công ty Thương mại Thanh Hoa, mời Chu Chính tham gia tiệc rượu kỷ niệm mười lăm năm tròn.

Theo tôi biết, kiểu xã gi­ao giữa các công ty này, nếu là ông chủ không đi, cũng sẽ sắp xếp một lãnh đạo cấp cao khác. Tôi không ngờ Chu Chính lại bố trí tôi đi tham gia.

Anh ấy nói tôi từng nói chuyện về nghiệp vụ, không có tôi, có lẽ Công ty Vĩnh Chính với quy mô này sẽ không thể xếp vào hàng ngũ được mời, đây là một cơ hội mở rộng tầm mắt, để tôi học hỏi hơn.

Tôi hỏi anh ta, như vậy có thể là thiếu tôn trọng với khách hàng không. Câu trả lời của Chu Chính lại là: Con người mạnh dạn bao nhiêu, thì có chỗ đứng bấy nhiêu. Nếu tôi cho rằng địa vị của mình thấp hèn, thì như vậy sẽ khiến người khác coi thường, nếu tôi cảm thấy mình có thể, thì có thể có được sự tôn trọng tương tự.

Lại một lần nữa được anh ấy khích lệ, tôi lại mạnh dạn dùng thẻ tín dụng, sắm cho mình một bộ đồ.

Hôm đó tôi trang điểm cho bản thân, ung dung xuất hiện trong tiệc rượu kỷ niệm mười lăm năm thành lập Công ty Thương mại Thanh Hoa.

Sau khi chào hỏi, rất nhanh, trong túi xách của tôi có vô số danh thiếp của các vị lãnh đạo cấp cao như chủ tịch hội đồng quản trị, giám đốc…

Chu Chính nói khả năng thích ứng của tôi rất mạnh, rất nhanh tôi đã phát huy cái “sở trường” này. Không bao lâu, tôi đã không còn sự căng thẳng và gò bó lúc đầu, dần trở nên tự nhiên thoải mái.

Sau khi Chủ tịch Hội đồng Quản trị đọc diễn văn xong, tiệc rượu chính thức bắt đầu. Chủ tịch của Công ty Thanh Hoa họ Vệ, nụ cười thân mật hữu nghị, không ngừng cầm ly rượu lên chạm ly với mọi người. Chỉ là tôi không ngờ, ông ấy đột nhiên lại cầm ly rượu đi về phía tôi trong rất nhiều người.

Tôi ngẩng lên, cầm ly rượu nói lịch sự: “Chủ tịch Vệ, chào ông!” Sau khi ông ấy uống hết ly rượu đỏ, rồi cười nhìn vào ly của tôi. Tôi hơi ngẩn người một chút, song cũng rất nhanh cười đáp lại lịch sự. Nhìn chung, tôi không thể uống rượu, cho nên trong ly là nước hoa quả, tôi nhớ đã từng có một câu nói: Phụ nữ trời sinh có quyền không uống rượu, chỉ cần bạn không gật đầu, bất cứ ai cũng không thể cưỡng ép bạn. Trí nhớ của tôi luôn rất tốt, cho nên không cảm thấy thất lễ.

Sau khi những người cần quen đã làm quen cả, nghĩ là về có thể báo cáo kết quả rồi, tìm được khe hở, tôi đi ra khỏi phòng tiệc, chạy đến hoa viên trong khách sạn cho thoáng khí. Trong không khí tràn ngập hương hoa thoang thoảng, xung quanh trồng những cây ngân hạnh cao cao, tôi tìm thấy một chiếc ghế bên hồ nước ngồi xuống nghỉ. Vừa ngồi xuống, đằng sau vọng đến giọng nói của một người đàn ông: “Cô Tiêu?”

Tôi bị giật mình một cái, quay đầu nhìn, một người đàn ông khoảng bốn mươi, trông nho nhã tuấn tú đang đứng sau tôi. Dưới ánh đèn chiếu lung linh trong hồ nước, tôi nhìn rõ người này.

“Sếp Vệ!” Tôi vội vã đứng dậy chào hỏi ông ta, nhìn nụ cười tươi như hoa của ông ấy cứ nhìn tôi chằm chằm. Lúc này tôi nhìn thấy bên cạnh có phục vụ mang theo khay rượu đi theo, ông ấy cầm ly rượu đỏ lên, đưa cho tôi, bản thân cũng cầm một ly khác lên, “Cô Tiêu, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau.”

Trước đây tôi làm gì có gặp được một nhân vật lớn như ông ấy chứ?

Tôi hỏi, ông ta chỉ cười.

Trong chốc lát, ông ấy lại cầm ly rượu lên uống hết, cười nhìn tôi.

Tôi nhìn ly rượu đỏ trong tay, nghĩ khoảng ba mươi giây, rồi cắn răng uống vào.

Vị Chủ tịch này rất giỏi nói, cuối cùng biểu đạt ý muốn phái xe đưa tôi về nhà.

Tôi từ chối khéo léo, chính vào lúc tôi cảm thấy có chút nặng nề, thì nghe thấy giọng nói quen thuộc từ đằng sau, “Đồng Đồng, em ở đây à?”

Nghe thấy giọng nói của Mộng Hàn, tôi hơi thở phào. Sau khi anh ấy cười và chào hỏi sếp Vệ, giơ tay ôm tôi vào lòng, tự nhiên tôi rất phối hợp với anh ấy, khép mình vào như con chim nhỏ.

Sếp Vệ hơi cười, ông ta và Mộng Hàn dáng vẻ đã quen, nói chuyện một lúc, cuối cùng rời đi.

Trở về căn hộ chung cư, rượu đã hoàn toàn ngấm vào, đầu có chút choáng váng, dưới chân cũng có chút bất lực. Cửa thang máy vừa mở, Mộng Hàn đã đẩy tôi vào.

“Váy mua lúc nào vậy?” Giọng nói Mộng Hàn khàn khàn, không kịp trả lời, nụ hôn của anh ấy đã áp xuống. Chiếc váy đó vốn đã mỏng manh, cổ hình chữ V, bởi vì có chút kiểu cách lễ phục, cho nên kích thước trước sau đều to hơn so với váy thông thường, tay anh ấy dễ dàng thò vào trước ngực tôi. Tôi giãy dụa, cố dùng tay giữ lấy tay anh ấy, “Anh làm hỏng váy của tôi đó.”

“Chiếc váy này trông thật khó coi.” Anh ấy nói khó chịu. Rõ ràng là cố ý, muốn tìm cách làm cho chiếc váy trông thảm thương đi.

Cửa đằng sau đột ngột mở ra, anh ấy dứt khoát ôm tôi lên, không kịp đi vào phòng ngủ, chỉ trước so­fa vài bước, ném tôi xuống. Có không gi­an thở, tôi cố gắng chỉnh lại váy, chiếc váy này hơn hai nghìn tệ, là dùng thẻ tín dụng mua. Tôi lớn như vậy rồi, lần đầu tiên mua một bộ váy đắt như vậy, mới mặc lần đầu, đã làm thành như vậy rồi, đau lòng đến mức tôi chỉ muốn khóc.

Mộng Hàn nhìn động tác của tôi, dường như càng tức giận, lại một lần nữa túm lấy tôi đang chuẩn bị đứng dậy, không đợi nói gì đã ấn tôi lên so­fa, rồi đè người lên tôi. Lần này anh ấy hôn không có dùng lực, mà rất có kỹ xảo, tôi chỉ cảm thấy không thể hít thở, song làm thế nào cũng không thể tránh được đôi môi anh ấy.

“Mộng Hàn, anh buông tôi ra, chúng ta đã ly hôn rồi!” Tôi hét to lên, cùng lúc thức tỉnh anh ta cũng là thức tỉnh tôi.

“Sau này không cho phép mặc váy như vậy!” Giọng nói anh ta dường như đã không còn là anh ấy, khàn khàn đi. Tôi lại không biết đêm nay anh ta tại sao lại so đo vì chiếc váy của tôi.

Đầu óc tôi trong chốc lát có chút trống rỗng, lại một lần nữa thấy rõ cảnh tượng hôm đó lúc anh ấy mua váy cho cô gái thướt tha yểu điệu ở trong cửa hàng tổng hợp.

Tôi dùng gối đá mạnh anh ta một cái, hiệu quả rất rõ rệt, tất cả động tác của anh ấy lập tức dừng lại, cau mày lại, dùng cánh tay đặt lên trên đỉnh đầu tôi, nhìn tôi từ trên xuống vẻ không hiểu.

Tôi một tay đẩy anh ta ra, nói như đinh đóng cột: “Cút đi, muốn thì đi tìm người đàn bà khác!”

Anh ta ngẩn người một lát rồi trầm giọng nói: “Em phát khùng gì vậy?”

“Đêm nay người phát khùng rốt cục là ai?”

Không khí u ám, anh ấy nhìn tôi, tôi nhìn anh ấy, dường như hai quân trước trận đấu, địch không động, ta không động.

Cuối cùng anh ta lật người nằm cạnh tôi. Chiếc ghế so­fa đủ to, cho hai người còn rộng. Anh ấy ấn tôi xuống không để tôi dậy, cầm chiếc áo vest ném trên sàn đắp lên người tôi. Đêm rất yên tĩnh, ánh đèn bên ngoài lấp lánh. Quần áo anh ta có mùi thuốc lá nhạt nhạt, còn có mùi sạch sẽ mà anh ta thường có.

“Em rốt cục làm việc ở đâu, sao lại có thể xuất hiện ở tiệc rượu?”

“Công ty cử tôi đi, sao nào? Sếp Sở cảm thấy sao vậy, chỉ có anh đi được, tôi không thể xuất hiện đúng không?”

“Chủ tịch Vệ đó làm kinh doanh rất lớn, tin đồn ông ta và vợ ông ta tình cảm luôn rất tốt, song đàn ông ở tuổi tác như ông ta, tâm tư rất khó nói. Sau này em nên ít xuất hiện trước mặt ông ta.”

Tôi cười nhạt một tiếng: “Anh yên tâm đi, loại đàn ông đã có vợ dù cho có trói hai tay đưa cho tôi, tôi cũng không có hứng thú nhìn đâu.”

“Thật sao?” Anh ta quay mặt của tôi lại, để tôi nhìn anh ta.

Tôi không ngại vung tay anh ta ra, “Phải!”

“Hơn nữa em đúng là cũng không có tiềm chất là tình nhân.” Anh ta có được câu trả lời của tôi rồi, tâm trạng dường như trong chốc lát tốt hơn lên, cũng nhắm mắt lại.

“Mộng Hàn, anh nói rõ một chút!” Tuy là tình nhân không phải là chuyện vẻ vang gì, nhưng sự chế giễu đó của anh ta khiến tôi rất không dễ chịu. Nếu Như Anh Yêu Em - Chương 28
Kệ tôi có lay anh ta thế nào, anh ta cũng không mở miệng, cứ nhắm mắt, khóe miệng hơi cười.

“Xem ra sếp Sở nghiên cứu về tiêu chuẩn đối với tình nhân rất thấu đáo nhỉ.” Tôi phản kích lại.

Vì câu nói này mà anh ta mở mắt, muốn ôm tôi ngoài áo khoác. Tôi lùi lại tránh, nhảy xuống so­fa, chạy về phòng ngủ của mình, đóng sầm cửa lại.

Ngồi giữa giường ngơ ngẩn, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên người vẫn khoác áo của anh ta, xung quanh toàn hơi thở của anh ta.

Ba năm của tôi đều đã bày ra trước mặt anh ta, song ba năm của anh ta thì tôi lại không biết gì cả. Trong lòng anh ta có thể không chút băn khoăn mà mở miệng muốn tái hôn với tôi, nhưng tôi lại không có bất cứ lý do gì thuyết phục mình lại chấp nhận anh ấy. Tuy có lẽ như lời Tưởng Nhược Phàm nói, tôi có thể vẫn còn yêu anh ta, nhưng hôn nhân không phải chỉ cần tình yêu là có thể gắn kết được.

Ngoại trừ yếu tố gia đình, tôi không tìm thấy bất cứ cảm giác an toàn nào đối với anh ấy. Tôi thà sống cô độc một mình, cũng không muốn cả ngày thấp thỏm lo âu, đoán tới đoán lui mà sống. Có lẽ năm đó chúng tôi rất nghèo, chúng tôi có thể cãi nhau, song so với những tháng ngày đó, anh ấy như thế này còn khiến tôi không thể yên tâm hơn.

Thực ra, rất nhiều lúc tôi muốn hỏi anh ấy nhưng lại sợ kết quả nhận được khiến mình càng thất vọng, hoặc thậm chí chỉ là một lời nói dối. Tôi thừa nhận mình rất nhỏ nhen, chỉ là một người đàn bà không chịu nổi một hạt cát trong mắt.

Ngày thứ hai đến văn phòng của Chu Chính, đã sắp tan ca rồi. Trong tay anh ta đang có một hộp quà nho nhỏ, nhìn rất tinh tế, trên mặt hộp còn thắt nơ màu hồng. Tôi nghĩ món quà như vậy nhất định là tặng cho phụ nữ. Nghĩ đến lần đầu tiên gặp Chu Chính ở “quán mì thịt bò Gia Châu”, tôi nhịn không nổi cười. Đoán là cuộc sống riêng của anh ấy nhất định cũng rất màu sắc. Nhưng với trí tuệ của anh ấy, có đi qua bao nhiêu người phụ nữ cũng nhất định không bị lung lay gì.

Theo tôi được biết, Chu Chính không có gia thế hiển hách như Tưởng Nhược Phàm, dường như cũng tương tự như Sở Mộng Hàn, anh ấy cũng tự thân lập nghiệp sau khi tốt nghiệp đại học.

“Nào, đến đây, mời ngồi!” Nhìn thấy tôi vào, Chu Chính vội chào hỏi tôi. Xem ra anh ấy giống tôi, tâm trạng rất tốt. Hôm nay, đối với tôi mà nói là một ngày tốt, hợp đồng với Công ty Thương mại Thanh Hoa mấy ngày trước đã chính thức ký kết rồi, còn chi phiếu khoản đầu tiên hôm nay đã gi­ao đến phòng tài vụ rồi. Và điều quan trọng là lúc phát lương vào tháng tới tôi sẽ có thể lấy được khoản hoa hồng đầu tiên.

Chu Chính đưa chiếc hộp trong tay cho tôi, “Tặng cô này!”

Tôi giật mình, thì ra món quà đó là cho tôi, mặt tôi đỏ lên, khách sáo nói lịch sự: “Sếp Chu, cái này ngại quá.” Anh ta nói không nhanh không chậm: “Món quà này đáng ra là Lý Phong tặng cô mới đúng, song tôi biết, cậu ta có chút ý kiến với cô ở hạng mục này, nhân viên ưu tú như cô, tôi chỉ có thể vượt cấp khích lệ thôi.”

Có thể được sếp đích thân cổ vũ như vậy, trong lòng tôi vô cùng cảm kích, hận là không thể đầu tư hết thời gi­an vào công việc, để đối đáp ân tình của ông chủ.

“Mở ra xem đi!” Anh ấy cười và nói.

Tôi cẩn thận bóc ra, thì ra là một chiếc xắc tay màu hồng, tuy tôi không hiểu là nhãn mác gì, nhưng được gia công rất tinh xảo, vừa nhìn đã biết là giá không rẻ.

Nhưng điều tôi quan tâm lại không phải giá cả, mà là thành ý này.

“Cảm ơn sếp Chu!” Nhớ lại quá trình hạng mục này, tôi nhất thời đan xen nhiều cảm xúc.

“Biết tôi tại sao lại tặng xắc tay cho cô không?” Vẻ mặt của anh ấy lúc này đối với tôi rất hài lòng.

Tôi lắc lắc đầu, anh ấy nói: “Tôi hy vọng ví tiền của cô có thể càng ngày càng đầy, như vậy công ty cũng có thể kiếm được càng nhiều tiền.”

Ha ha, anh ta đúng là đang chọc tôi. Và tôi vẫn thật lòng nói một câu cảm ơn anh ấy, “Sếp Chu, cảm ơn sự khích lệ của anh từ xưa tới nay, tôi nhất định không để anh thất vọng.” Lời nói như vậy dường như nói ra rất quê, nhưng lại xuất phát từ trong lòng tôi.

Anh ấy lắc đầu, “Thực ra tôi chưa từng giúp gì cô, tất cả thành tích đều là tự cô giành lấy, là tôi phải cảm ơn sự nỗ lực của cô đối với công ty mới phải.”

Sao tôi lại cảm thấy ông chủ của mình đáng yêu đến vậy, lời nào từ miệng anh ấy cũng đều khiến người ta thoải mái đến thế.

Tôi lại nhớ đến Mộng Hàn, Chu Chính nói cái người họ Sở đó là người mà trong lòng anh ấy tương đối khâm phục, nhưng tôi tưởng tượng không ra trong công việc thì anh ta là như thế nào.

Sau khi tan làm tôi nhận được điện thoại của Mộng Hàn, anh ấy muốn cùng tôi đi ăn cơm. Hôm này là một ngày đáng kỷ niệm, tôi hy vọng có thể có người cùng tôi chia sẻ, dù sao Mộng Hàn chủ động gọi điện, vậy thì là anh ta rồi.

Đã hẹn gặp mặt ở quán ăn trước Trung tâm Thương mại Ise­tan. Nhưng lúc thấy anh ta, anh ta lại không cùng tôi đi vào, mà là kéo tôi quay người vào Ise­tan.

“Đi đâu?” Trước kia anh ấy là một người rất giản dị, nhưng trong căn hộ của anh ta, tôi lại phát hiện trang phục anh ấy lại không ít, lẽ nào anh ta để tôi cùng anh ta đi mua quần áo? Tôi luôn không thích người đàn ông đặc biệt thích làm đẹp, càng bài xích những gã dùng nước hoa, lẽ nào Mộng Hàn ngày nay đã trở thành một người thích chải chuốt, làm đẹp.

Lên khỏi cầu thang vịn mới biết anh ấy đưa tôi đến quầy nữ trang tầng 3.

Cảnh chúng tôi gặp lại nhau lại hiện lên rõ mồn một trước mắt tôi. Tôi nhìn bộ quần áo hàng hiệu đối diện, nghĩ rằng dù sao tháng tới cũng sẽ có một khoản lớn, mình quyết định mua một bộ tự thưởng.

Chọn chọn lựa lựa, chuyển mấy chỗ, cuối cùng tầm mắt của tôi đã ngắm vào một bộ công sở kiểu cách rất giản dị, dù cho vậy cũng cần 1.200 tệ. Và thời tiết cũng sắp lạnh rồi, bộ đồ này đúng là tôi cần.

Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Truyện Teen Nếu Như Anh Yêu Em
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé
Truyện Teen, Chồng hờ ơi! Vợ yêu chồng mất rồi!
Truyện Teen, Yêu lại từ đầu, em nhé! full
Truyện Teen - Anh Đã Tan Rồi
Truyện Teen Người Hùng Của Em
Truyện Teen Đừng Hôn Em
Truyện Teen Ký Ức Đẹp
Truyện Teen Biệt Thự Đen
Truyện Cực Hay Tưởng Nhầm Gái Hư Được Nhầm Gái Ngoan
Truyện Teen Hãy Cười Lên Anh Nhé... Để Kẻ Đến Sau Là Em Còn Cảm Thấy Hạnh Phúc
1234...101112»
Trang chủ
U-ON - 2