Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Thái Hậu 15 Tuổi full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
Gã đàn ông đứng chết trân.
-Nhưng nói gì thì nói, từ xưa tới nay, nữ tử chuyên chính không phải chuyện tốt! – Hắn lớn tiếng gào lên gỡ lấy một ít thể diện.
-Đúng rồi đúng rồi, với các ngươi, xem ra, đàn bà con gái chỉ xứng đáng bị nhốt trong khuê phòng thêu hoa, nấu cơm đẻ con, đến tối sẽ cởi hết quần áo nằm sẵn trên giường cho các ngươi trèo lên phát tiết dục vọng hả? Một khi há miệng bàn chuyện thì là thất tài thất đức. Nếu nắm quyền to thì lại là thiên cổ bất dung! – lời nói của Hoa Hoa vạn phần châm chọc.
Lời nói thật không thèm nể nang ai, làm cho đám đàn ông ở trong quán cũng hơi đỏ mặt.
-Ngươi… tam tòng tứ đức, đạo phu thê, ngươi nói bậy thành cái thứ gì thế hả?
-Ta nói bậy cái gì chứ? Không phải ta đã nói trúng tim đen của ngươi sao? Hoa Hoa vẫn thản nhiên nhơn nhơn cãi lại, cứ như nàng không biết mình đã hơi bạo miệng.
Người đàn ông dường như sắp không kiềm chế nổi, nổ bùm một cái!
Nhưng hắn lại nhịn được!
-Ngươi… vì sao ngươi cứ một mực bênh ả? Hay ngươi và yêu nữ đó có quan hệ gì?
-Yêu nữ yêu nữ! Trả cho ngươi cái từ “yêu nữ”! – Vừa nghe thấy hai tiếng “nhạy cảm”, Hoa Hoa lại nổi điên, quơ tay lấy mấy cái bát tô trên bàn ném loạn về phía trước. Hình như còn cảm thấy chưa đủ, đẩy ghế dựa sang một bên, chạy sang bàn bên cạnh bê cả mâm cơm cà cá canh văng tất lên đầu hắn. Ném mấy cái, hết cả bát cả đũa, tiện tay vác luôn cả cái bàn lên mà ném, chỉ vào mũi hắn:
-Mặc kệ chúng ta có quan hệ hay không, chỉ cần ta là nữ nhân, thì tuyệt không cho phép ngươi tùy ý mạt sát nữ nhân!
Trên người gã đàn ông lúc này thô thỉ đủ loại mắm muối dưa cà, thịt chó mắm tôm, như một quán cơm nhỏ, nước trà nước rượu ướt nhẹp nhỏ tong tong, vài lá rau còn đang theo nước canh chảy xuống cổ. Lúc này đến cái thân hắn hắn còn lo không kịp, hơi đâu mà lo cho Hoàng thượng mất quyền với Thái hậu chuyên chính!
Đám người xung quanh bị sự cường bạo cảu Hoa Hoa dọa cho chết khiếp, không biết nói gì, càng không dám làm gì, chỉ có thể đứng trơ như phỗng nhìn gã đàn ông ban nãy còn lớn giọng kêu gào.
Có vẻ như Hoa Hoa vẫn chưa hả giận, nàng hầm hừ bước lên, hung hăng vung chân đạp cho gã mấy cái, vừa đá vừa mắng sa sả:
-Ngươi nói thử xem, người ta mới là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, phải vất vả đưa đầu vào miệng cọp ổn định hậu cung như một cái chuồng hổ, chỉnh đốn đâu ra đấy, tưởng dễ lắm hả? Các ngươi ở đây một đám mở miệng ra là yêu hậu yêu hậu, mặc kệ có đúng hay không.
Các ngươi nghĩ cái gì hả? Chẳng lẽ vì xác tắc giang sơn chỉ có thể là đàn ông? Nữ nhân kém nam nhân ở điểm gì? Mà chỉ vì người ta là nữ nhân mà không thèm suy nghĩ, các ngươi mắng người ta như vậy?
Gã đàn ông bị nàng đạp đến đau nhừ xương, liên tục lùi về sau miệng không ngớt:
-Quân tử động khẩu bất động thủ. Ngươi làm cái gì thế hả?
Hoa Hoa vẫn cứ đuổi theo đá tiếp không tha:
-Ngươi ngu thế! Bản cô nương ta là nữ tử, ngươi mới là quân tử! Cho nên mời ngươi tiếp tục động khẩu đi! Còn ta thì động thủ!
-A, không đúng – nàng nghĩ nghĩ một lúc – ta không động thủ, ta động chân!
Hai mắt bỗng sáng ngời
-Ngươi không nhắc ta cũng quê, ta còn có thủ có thể động!
Dứt lời, hai tay cũng nhập chiến cuộc!
Chịu đựng hai tay đấm hai chân đá, thân là thư sinh văn nhược, muốn đánh lại cũng không thể, chỉ có thể chịu trận làm bịch cát cho nàng trút giận.
Xuân Yến k buồn xem, bước tới kéo cánh tay muội muội:
-Hoa Hoa, nỏi đủ rồi, đánh cũng đủ rồi. Chúng ta đi thôi!
Hoa Hoa giằng hai tay, lớn tiếng quát:
-Yến tử, đừng ngăn ta! Ta muốn nói! Ta muốn đánh! Ta thấy tỷ thật hiền quá đấy, bị người ta nói như thế mà còn có thể nhịn. Lần này, tỷ không ra mặt, để ta ra mặt cho tỷ!
Dứt lời lại chạy đuổi theo nam tử đang muốn trốn đi kia, tiếp tục thượng cẳng chân hạ cẳng tay:
-Ngươi nghĩ người ta nguyện ý hả? Cô nương người ta còn đang phơi phới xuân thì, ai không muốn được lấy người mình yêu? Ai không muốn có được một gia đình hạnh phúc ấm áp sống qua ngày? Ai muốn bị nhốt giữa triều đình gian manh xảo quyệt, phải đương đầu với đủ việc quốc gia, chiến đấu với đám triều thần không nói, lại bị các ngươi mắng như thế? Người ta muốn lắm đấy hả?
Gã bị đánh cho oai oái kêu trời, chạy vòng quanh khắp quán, nhưng cũng không tránh được nắm đấm của Hoa Hoa, lại bị nàng đá cho một cước.
Mọi người lúc này mới nhậ ra công phu chân tay của Hoa Hoa rất lợi hại, thôi thì tránh tên bay đạn lạc, ai nấy đều dẹp sang một bên, trơ mắt nhìn một đại nam nhân bị một tiểu cô nương đuổi đánh.
Khả năng cách âm thời cổ đại thật quá kém! Tiếng rầm rập oai oái chen cả vào phòng trà đã đóng cửa càng lúc càng lớn ong ong khủng bố lỗ tai bọn Phượng Dật đang ngồi ở lầu trên. Mà tiếng động lớn như thế, trừ phi là điếc đặc, còn không chỉ cần có thể nghe thì không ai không nghe thấy.
Lâm Văn nhướng mày, chắp tay hỏi chưởng quầy đang hầu hạ bên cạnh:
-Chưởng quầy, phía dưới phát sinh chuyện gì? Sao lại ầm ý như thế?
Chưởng quầy run run vội vàng trả lời:
-Tiểu nhân không biết. Để tiểu nhân chạy xuống xem thử rồi sẽ lên hồi báo!
Cửa phòng bật mở, tiểu nhị xông tới, vẻ mặt bối rố hét ầm lên:
-Chưởng quầy, không ổn ròi không ổn rồi. Dưới nhà… Dưới nhà… Đánh… Đánh nhau!
-A! Chưởng quầy kinh ngạc giật mình, vội vàng chạy tới – Để ta đi xem xem!
Tiểu nhị cũng vội vàng theo ra, nhưng bị Lý Ti Thần giư chặt lấy, tò mò hỏi:
-Nói mau nói mau, sao lại thế?
-Thưa đại gia, là ở dưới lầu có một vị cô nương gây sự cãi nhau với một vị khách nhân, rồi đánh nhau!
-Hả? Đôi mày Ti Thần nhướng cao – Một cô nương tới gây sự cãi nhau với khách nhân, rồi đánh nhau? Một đại nam nhân sao lại không biết nói đạo lý, lại đi đánh một cô nương? Cho dù thắng cũng chẳng vẻ vang chút nào!
-Ách… vị đại gia này… – tiểu nhị lo lắng gãi gãi tai, mở miệng khá khó khăn – xem tình hình, là cô nương đó thắng…
-Không thể nào! – Vô Song sợ hãi kêu lớn – Một đại nam nhân, làm sao lại đánh không lại một cô nương? Thật quá mất mặt, sau này làm sao có thể ra đường gặp ai nữa!
Phượng Dật cũng có vẻ không thể tin, con sâu tò mò gặm trọng bụng đến khó chịu, đứng lên quyết định:
-Đi xem!
Hắn cũng muốn biết, vị cô nương ấy dũng mãnh ntn mà một nam nhân cũng không thể đánh lại.
Đích thân Hoàng Thượng đã khai long khẩu, còn ai dám không theo? Tất cả đều rục rịch đứng lên đi xem náo nhiệt.
Bước vài bước đến cầu thang, xuống mấy bước nhìn, vừa lúc Hoa Hoa đang điên cuông đuổi đánh nam nhân kia qua mặt Xuân Yến, thấy đã vừa tầm, vung tay muốn đánh. “Yêu hậu” lạnh lẽo nhìn kẻ đáng ghét chạy tới gần, vào đúng lúc mấu chốt đá cho một cước.
-Ngao!
Nam tử kêu lên một tiếng, bất ngờ ngã xuốngm ôm lấy hạ thân mà lăn lộn kêu gào. Ở trong quán, miễn ai là đàn ông đều giật mình mà rét run khi tưởng tượng cú đá ấy mà nhằm vào mình thì…
-A…. Rất… Ti Thần nhìn cú đá vô cùng chuẩn xác kia, batas giác hô lên một tiếng. nhưng lại cảm thấy hình như không đúng, lời nói ra đến một nửa lại nuốt lại.
Vương Đạc cũng thấy. Lập tức bước nhanh xuống lầu, kêu lớn:
-Hạ cô nương! Chu cô nương!
Xuân Yên nghe thấy tiêng gọi, quay đầu nhìn, cả mặt trắng bệch.
Hoa Hoa đang đuổi nam tử kia ngã xuống đất không dậy nổi, mặt mày hưng phấn đá loạn lên người hắn, vừa đá vừa hận hận mà rằng:
-Nói! Ngươi còn muốn mắng nữ nhân nữa! Còn mắng! Còn mắng!
Xuân Yến nhanh chân chạy tới kéo tay nàng:
-Hoa Hoa, đừng đánh nữa, chạy mau!
-Không chạy, ta đánh còn chưa đã! – Hoa Hoa giật lại cánh tay, lại đá thêm vài cú.
-Muốn đánh sau này gặp lại sẽ đánh tiếp. Còn bây giờ thì không thể ở lại! – Xuân Yến chỉa chỉa lên lầu lo lắng.
Hoa Hoa ngước đầu giương mắt nhìn theo thấy ngay Vương Đạc, mới nhận ra mình vừa mới làm ra chuyện tốt gì, vội vàng vén váy, kéo tay tỷ tỷ chạy như điên ra ngoài.
Phượng Dật gặp lại các nàng, khựng lại một chút, cũng nhanh chân chạy xuống lầu. Nhưng khi hắn xuống đến nơi thì lại chỉ thấy một cánh bướm vàng chập chờn xa dần rồi biến mất!
36
Hồng nương Hoa Hoa
Cắm đầu cắm cổ chạy vào một con ngõ nhỏ k ngươì, Xuân Yến và Hoa Hoa đang ngồi dài dưới đất, nhàn nhã thảnh thơi hưởng thụ cảm giác thong dong ngắm mặt trời lặn đã trót quên từ lâu.
-Hoa Hoa, ngươi có nhận thấy k, cả ngày hôm nay chúng ta chỉ có cắm đầu chạy với chạy? – Tà tà dựa vào bên tường, Xuân Yến nhắm mắt thong thả -Đúng đó! Hoa Hoa nhắm hai mắt day day chân mày lòng cũng cảm thấy rất kỳ quái khó hiểu – sao lại thành ra như thế! K phải chúng ta đi xem mỹ nam sao!
Xuân Yến nhấc một con mắt liếc nàng – Ngươi xem được chưa?
Hoa Hoa lắc đầu – K có. Trừ Hòn đá nhỏ nhà tỷ.
-Tên đó k tính! Xuân Yến trề môi dươí thành một cái biũ môi thật dài.
-A! Bỗng nhiên nàng vỗ đùi nhảy dựng lên kêu to.
Hoa Hoa bị nàng dọa cũng giật nảy cả người – Làm sao thế?
-Hoa hoa, chúng ta đập nát quán người ta, chưa bồi thường đã bỏ chạy! Xuân Yến nhìn nàng áy náy.
-Ừ nhỉ. Quên mất! Hoa Hoa cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, nhớ ra khi nãy mình chỉ lo chaỵ thaó thân đến cái tên cũng k lưu lại cho ngươì ta biết mà đến bắt đền.
-Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ giờ mình quay về đền tiền? Nàng lại hỏi.
-Ngươi nghĩ rằng chúng ta ngu đến mức tự chui đầu vào lưới thế sao? – xuân yến nghe thấy đề nghị này xua tay phản đối.
-Đúng là thế, nhưng đến tiền cơm chúng ta cũng còn chưa trả. Hoa Hoa bối rối, nghĩ nghĩ một lát hai mắt sáng lên – chẳng lẽ đây chính là ăn cơm cướp trong truyện?
Lại nghĩ nghĩ thêm một lát, mặt mũi tươi như hoa hí hửng toe toét lôi tay tỷ tỷ – Yến tử, chúng ta vừa ăn cơm cướp đấy. Đời này sướng nhất là ăn cơm cướp đấy! Thì ra cảm giác ăn cơm cướp là thế này a! Thích thật sướng thật khoái thật!
- Hai vị cô nương!
Giật mình! Một âm thanh quen quen vang lên bên tai.
Lần này Hoa Hoa k có nước trà để mà phun, nhưng đồng chí Bạch Vô Thường chắc vẫn sợ k dám yên tâm, thôi thì tự nhận mình bất tài lanh lánh trốn sau lưng Hắc Vô Thường cẩn thận e dè tiến đến gần các nàng.
Xuân yến quay đầu lại, thấy Hắc Bạch Vô Thường đang thong thả tới gần, phủi phủi bụi đất trên người chạy tới cười giả lả:
-Tiết công tử, Hàn công tử, hai người sao cũng lại ra đây?
-Hai người làm loạn lên phá phách tan tành như thế, còn ai có thể ngồi trong quán được nữa? – từ sau lưng bằng hữu Bạch vô thường thò đầu ra nói một câu lại rụt vào.
Ách……xuân yến không nói được gì mà chống đỡ.
-Hơn nữa, các ngươi phá tung bét rồi lại quay lưng chạy, vừa đi, cả chủ quán lẫn tiểu nhị thấy chúng ta ngồi chung bàn khăng khăng nói bọn ta là đồng bọn của các ngươi nhất định giữ rịt lấy bắt chúng ta bồi thường, k bồi tiền k cho đi. – Bạch Vô Thường lại ấm ứcthò cổ ra
- A a……- Xuân yến ngây ngô cười.
- Lại còn được Chu cô nương đánh thương người ta, cũng lại nhè chúng ta mà đòi dược phí. Một đám người vây quanh chúng ta, thiếu chút nữa đi không được.” Bạch vô thường lại bổ thêm một câu.
Một đám quạ đen bay qua đỉnh đầu.
Nam Cung xuân yến ngậm câm như hến đến cười a a cũng k cười nổi.
-Lại còn…… Cái đầu Bạch vô thường lại thò thò ra từ sau lưng hắc vô thường.
Hoa hoa k thèm nghe thêm, bực mình phăm phăm bước lên tóm lấy cái lỗ tai con rùa cứ thò thò thụt thụt lôi xệch xệch nó ra oang oang mắng:
-Đồ nhỏ nhen! K phải chỉ có mấy đồng tiền thôi sao? Bao nhiêu? Nói ra rồi chúng ta trả lại cho ngươi là xong chứ gì! Nhìn ngươi này, cân cân đo đo tính tính toán toán như bà mẹ đi chợ, còn hơn cả đàn bà.
Bạch vô thường há miệng nhe răng muốn xin tha nhưng lại ngại sĩ diện k dám mở miệng.
Hắc Vô Thường thấy bộ dạng đáng thương của bạn mà xót, đưa tay tương trợ kéo hắn lại tiến lên mấy bước che cho hắn, chắp tay xá xá với hai nàng:
-Không cần, Phi Vũ chỉ nói thế thôi, chút tiền ấy để chúng ta trả.
-Vậy sao đươc! Quán là chúng làm hỏng, các ngươi là người vô tôi bị dính vào. Vô cớ bị người ta mắng đã chịu thiệt rồi, làm sao lại để các ngươi mất tiền oan được. – Xuân Yến cũng tiến lên.
-Nói đi, bao nhiêu? Ta trả!
Dứt lời từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc… Trợn tròn mắt!
Năm lạng…
Lại moi lại móc, lôi ra sáu bảy đồng bạc lẻ. Khônggggg!
Đây là lục ngọc thu dong như mọi khi chuẩn bị cho nàng.
thật ra, nếu các nàng chỉ ăn điểm tâm rồi đi thì nhiêu đây cũng đủ cho các nàng ăn uôngs no say, lại dư dật mua thêm mấy thứ đồ linh tinh. Nhưng! Mấu chốt ở chỗ, hôm nay các nàng không phải chỉ có ăn ngoan, mà còn đập phá tan nát quán người ta, lại còn đánh người khác bị thương thê thảm.
Dối giỏi thì cũng đã có học toán rồi, chỉ một phép tính đơn giản nhất cũng có thể biết mấy đồng tiền ấy không đủ để mua một quán rượu và thức ăn, huống chi Hoa Hoa còn thuận tay đập vỡ của người ta không ít bát đĩa, ngộ thương mấy người.
Tu sửa phía! Đền bồi phí! Dọn dẹp phí! Ngộ thương phí! Vân vân phí….
Đếm được đến bảy tám loại phí khác nhau, tính ra không dưới trăm lạng không ăn tiền!
Xuân Yến ngượng ngùng rụt tay về, xấu hổ cười nói:
-Ngượng quá, ta… Hôm nay xuất môn vội quá, không mang nhiều tiền như vậy…
-Đừng có nói thế. Chuyện là do một mình ta gây nên. Ai làm nấy chịu, bao nhiêu tiền? Ngươi nói, lập tức ta thảo một văn khế ghi nợ, lần sau gặp ta sẽ thanh toán sòng phẳng!-Hoa Hoa vỗ vỗ tay, hào khí ngất trời xanh.
Xuân Yến vội ôm lấy ống tay áo của nàng, thầm thì nhắc khẽ:
-Hoa Hoa, tiền trong tay ngươi đều là của ta gửi. Hơn nữa ngươi không biết chữ, định viết văn khế thế nào đây?
-Ai nha! Chúng ta là ai chứ? Hai ta là một, của tỷ cũng là của ta! Ta không biết viết, không phải còn có tỷ sao? Tỷ viết đi, ta điểm chỉ là được!
Hai tỷ muội đứng một bên rầm rì to tướng bàn chuyện tiền nong, mặc kệ Hắc Vô Thường coi như một sợi chỉ đen rơi bên đường.
-Hai vị cô nương, thực sự là không cần! – Bất đắc dĩ, hắn đành làm người vô duyên lớn tiếng nhảy chen vào cuộc đối thoại của hai tỷ muội các nàng.
-Hả? Hai cái đầu cùng quay lại, lom lom nhìn hắn.
Lần đầu bị con gái nhìn “hiên ngang” như thế, Hắc Vô Thường cũng hơi thụ dủng mà kinh, vội lui về sau mấy bước, mới dám nói:
-Tại hạ ngưỡng mộ hai vị cô nương đã lâu, nguyện xin được kết làm bằng hữu với hai vị cô nương. Bữa cơm vừa rồi, coi như là tại hạ mời. Có được không?
Nghe xong những lời này, Hoa Hoa không những không chút vinh hạn, chỉ cảm thấy buồn cườ. Khóe miệng khẩy một nụ cười mỉa mai, bước lên vài bước, nói như tát vào mặt:
-Đầu ngươi có vấn đề hả?
-Ách? – sau một màn vừa rồi, hình như Hắc Vô Thường vẫn chưa tiêu hóa được cách nói chuyện của nàng, trợn tròn mắt.
-Nói dối! Đóng kịch cũng không nên thân! – Hoa Hoa chẳng thèm nể nang, cười cười hảo thâm giải thích cho hắn – Sau một trận ầm ỹ vừa rồi, nếu là nam nhân bình thường có ai là không coi chúng ta là loại con gái không đàng hoàng chứ? Chỉ cần có cái lễ nghĩa liêm sỉ của các ngươi, sẽ đều đối với chúng ta mà kính nhi viễn chi. Ngươi thì còn đòi kết bằng hữi. Trả tiền cho ngươi. Ta không cần!
Mày liễu nhíu chặt, mắt tóe lửa, nàng nhìn hắn, dựng lên một cái lô cốt:
-Nói! Ngươi có ý đồ gì?
Hắc Vô Thường vẫn còn ngẩn ngơ ngỡ ngàng sửng sốt một lúc mới chắp hai tay: