Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Cổ Tích Tình Yêu (Chuyện tình cô bé ngốc) full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
DIAMOND trường trung học danh tiếng, ở đây tập hợp đầy đủ các thành phần học sinh từ học sinh nhận học bổng, học sinh được đặc cách, học sinh thi tuyển trực tiếp,..
Trước mặt tôi là phòng hiệu trưởng. Tất cả các học sinh vừa mới chuyển đến đều phải gặp thầy. Mỗi học sinh phải có một màn giới thiệu về bản thân trước thầy. Dựa vào đó để đánh giá học sinh mà xếp lớp.
Cánh cửa gỗ màu nâu sẫm, to sừng sững tượng trưng cho uy quyền của ngài hiệu trưởng nhưng nó lại có cái gì đó gần gũi, thân thuộc.
Tôi đẩy cửa bước vào.
Tôi sững người. Khác hẳn với vẻ bề ngoài uy nghi lẫm liệt, bên trong là một không gian nhỏ hẹp chỉ kê vừa một bàn làm việc, một tủ sách, một bộ bàn ghế tiếp khách. Điều khiến tôi chú ý hơn cả là những bức tranh treo tường. Những đường nét mềm mại, uyển chuyển vạch lên trên nền trắng những hình ảnh ngộ nghĩnh đáng yêu. Phía trái là tranh một nàng công chúa đầu đội vòng hoa được tết từ nhiều loại hoa khác nhau, tinh khôi trong chiếc váy trắng ngồi giữa cánh đồng hoa, mắt hướng lên bầu trời như đang mong ngóng điều gì đó. Ở cuối bức tranh có một dòng các kí tự khó hiểu. Tôi ngỡ ngàng các kí tự đó có nét giống với các kí tự trong quyển sách kì lạ trong thư viện.
-"Nó cuốn hút đến vậy à!"--Giọng nói ồm ồm đầy uy lực vang lên xoá tan những suy nghĩ trong tôi.
Tôi nhìn về phía bàn làm việc. Một người đàn ông với mái đầu bạc trắng, đeo một chiếc kính với gọng kính đã sờn bạc, trông rất uy nghiêm. Đó là thầy hiệu trưởng. Tôi không ngờ rằng thầy hiệu trưởng đã già đến thế. Các nếp nhăn cứ đua nhau nằm xếp lên nhau, in hằn lên khuôn mặt nghiêm nghị của thầy. Khẽ đẩy gọng kính lên, thầy nhìn tôi một lượt rồi nói:
-"Min, học sinh mới phải không?"
-"Vâng, em là Min"--Tôi dõng dạc trả lời, trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng cũng chẳng biết lí do vì sao.
-"Em thấy bức tranh đó có gì hấp dẫn"
Tôi hơi bất ngờ trước câu hỏi của thầy. Đáng lẽ thầy phải hỏi lí do tôi muốn học ở đây chứ.
Nhưng thật lòng tôi rất ấn tượng với bức tranh đó. Tôi có cảm tưởng mình là cô gái trong tranh.
-"Hấp dẫn nhất là ở đôi mắt cô gái, dường như người vẽ bức tranh này đã gửi gắm điều gì đó vào đôi mắt này nhưng em không nhìn ra được..."
Tôi hít một hơi dài chờ đợi sự đánh giá của thầy. Tôi cũng không chắc điều tôi nói là đúng nhưng đó là tất cả những gì tôi cảm nhận được.
Thầy nhìn tôi, trong ánh mắt có những tia sáng lạ, các nếp nhăn dãn ra, bất chợt một nụ cười hiện ra. Tôi đã từng tưởng tượng lúc đó thầy là ông bụt trong cổ tích.
-"Em sẽ học lớp A1"
Tôi khó hiểu nhìn thầy, thầy không hề nhận xét gì về câu trả lời của tôi.
-"Em có thể về lớp!"--Thấy tôi còn đang ngu ngơ, thầy liền đứng dậy đến vỗ vào vai tôi.
Tôi nhìn thầy mấy giây sau đó đi ra ngoài.
Kim vẫn đợi tôi ở ngoài. Nhìn thấy cô bạn tôi mới sực tỉnh nhớ lại lời thầy lúc nãy. Tôi học cùng lớp với Kim.
Mọi thắc mắc vừa nãy bị tôi xoá sạch. Chắc thầy hiệu trưởng là người kì quặc nên mới hỏi như thế. Tôi không bận tâm nữa.
..* *..
Kim và tôi đi về phía lớp 11A1. Thế là từ nay tôi và Kim tha hồ mà "tám không ngừng nghỉ".
-" Lớp chúng ta hôm nay có bạn mới, Min!"--Cái giọng thánh thót của cô chủ nhiệm vừa dứt tôi liền bước vào lớp. Ở phía dưới Kim vẫy tay với tôi cười tươi như hoa.
-" Xin chào mình là Min"
-" Bạn ở đâu chuyển đến?"--Một cô gái bàn hai cất lời.
-" Mình từ trường Roll đến đây"--Tôi mỉm cười hoà nhã.
-" Lí do?"
-" Mình chuyển nhà!"
-" Bạn học lớp nào ở trường Roll"--Một cô gái khác phía trái
-" 11KD2"
-" Bạn có biết chơi bóng rổ không ??"--Lần này là một cậu con trai tóc vàng.
-" Bạn nghĩ với chiều cao của mình có thể chơi bóng rổ?"--Tôi nhún vai.
-" Thần tượng của bạn là gì?"
-"..."
Khoan đã! Sao tôi cảm thấy đi vào lớp như kiểu đi phỏng vấn thế nhỉ?
-" Ah! Tên Min nghe quen quen!"--Một cô gái tóc xoăn, mặt trang điểm đậm tự dưng đứng dậy đập bàn sau đó lại ngồi xuống chống cằm suy nghĩ có vẻ đăm chiêu.
Tôi thì nhận ra ngay, đó chính là cô hoa khôi cùng lớp cấp hai với tôi. Thay đổi nhiều quá: điệu đà hơn, đanh đá hơn,.. Duy có cái tên không thay đổi: Sun-mặt trời. Cô nàng luôn tự hào mà khoe rằng " cái tên nói lên tất cả", luôn toả sáng rực rỡ như mặttrời. Và tôi cũng không quên tôi và Kim từng được liệt vào danh sách " kẻ thù" của cô nàng. Giờ thì hai đứa lại đụng mặt nhau thì sẽ ra sao đây??
Tôi và Kim ngồi cùng bàn với nhau. Không phải là ngẫu nhiên mà là khi cô hỏi:
-" Em muốn ngồi ở đâu"
Tôi chưa kịp trả lời thì Kim đứng dậy dõng dạc:
-" Min sẽ ngồi cùng em!"
-" Nhưng.."
-" Em ngồi một mình mà."--Kim ngắt lời cô chủ nhiệm.
Cậu bạn kế bên tròn mắt không hiểu, sau khi nhận được ánh mắt "yêu thương" của Kim thì tự động thu dọn đồ đạc xuống bàn dưới ngồi. Cậu bạn có vẻ hậm hực trông thật đáng thương. Tôi không thể ngờ rằng cô bạn thanh mai của mình giờ cũng đanh đá đến vậy.
Cháp 4:
Buổi học đầu tiên trôi qua khá là mệt mỏi. Tiết Toán thầy giao cả một đống bài tập cho lớp làm, tiết Văn cô ngồi kể chuyện cho lớp và gần như nửa lớp gật gù, tiết Sử với một cô giáo mặt đằng đằng sát khí, hình sự giảng bài. Chốc chốc lại bắn ánh nhìn "1 chết 10" với học sinh, cả lớp co rúm người...
Mệt mỏi thật!
Tôi lê từng bước ra cổng trường chờ Kim lấy xe. Tự dưng hôm nay cô nàng từ bỏ cuộc sống xa hoa đòi đi xe đạp với tôi. Kim xung phong đi lấy xe còn tôi phải đèo.
Tôi đá mấy hòn đá dưới chân. Từ từ cũng thấy thú vị.
Cốp!
Do lực mạnh, viên đá bay theo một đường parabol đẹp hoàn hảo và đáp trúng đích, đích là chiếc xe ôtô thể thao.
Tôi bịt miệng, mắt mở to nhìn viên đá hạ cánh. Quả này lại bị một trận rồi...
1phút...
2phút...
3phút...
Không thấy có sự nổi giận nào?
Trong xe hình như không có người...
Phù...Tôi vuốt ngực.
Có tiếng bước chân...
Tôi vội lấp vào gốc cây bên cạnh.
-" Ken, sao lúc nào cậu cũng cau có thế nhỉ, cười lên cho yêu đời!"
-" Tôi sẽ cho anh thoả mãn.
Cười 100 lần cho tôi"
Lập tức người kia im thin thít.
Mà nghe hai giọng nói này quen quen. Tôi thò đầu nhìn về phía chiếc xe. Có hai dáng người cao dong dỏng, một người quay lưng về phía tôi khoác bộ đồng phục trường DIAMOND, mái tóc nâu loà xoà, người bên cạnh quay mặt về phía tôi.
Vest xám, tóc đen nổi loạn. Đó chẳng phải người chỉ đường cho tôi sao?
Người đó bất chợt nhìn về phía tôi, ánh mắt thoáng ngạc nhiên sau đó mỉm cười, khuyến mãi thêm cái nháy mắt cho tôi.
Tôi ngây người...
Không phải vì cái nháy mắt mà là vì ánh sáng của chiếc khuyên tai phát ra từ người ngồi trong xe....
-" Này, sao đứng như người mất hồn thế?"
Tôi giật mình quay lại..
Là Kim...
-" Không sao, đi thôi"
Tôi đèo Kim lòng vòng qua mấy con phố. Do có Kim là quân sư nên tôi không còn sợ lạc đường nữa.
-" Dừng lại"
Tôi dừng xe, Kim liền chạy tót vào cửa hàng trang sức trướcmặt.
Tôi đi vào theo.
Kim đang đứng bần thần trước một hộp kính, mặt méo xệch:
-" Có người mua rồi.."
-" Mua gì cơ?.."
-" Lắc tay...."
" lắc tay"... Tôi nhìn sang tấm bảng mẫu...
Bàng hoàng ....
Sững sờ....
Tôi thò tay lấy chiếc lắc tay trong túi áo.
Là một....
-" Là cái này sao..?"
Kim ngạc nhiên nhìn tôi
-" Cậu mua nó hả.."
-" Không, nó có trên bàn học tớ!"
-" Chắc bố mẹ cậu mua tặng cậu?"
Tôi đắn đo một lúc rồi nhìn sang cô bạn.
-" Chắc thế!"
Tôi nhận rõ sự tiếc nuối trong mắt Kim. Nhưng tôi không thể tặng vật này cho Kim được, nó là quà của...bố mẹ tôi...mặc dù không chắc chắn.
-" Cậu biết không cái lắc này không có cái thứ hai đâu..."--Kim ngập ngừng.
Tôi tròn mắt nhìn Kim
-" Là sao?"
-" Nó được thiết kế bởi Hollen Ray, nhà thiết kế nổi tiếng về độ kì quặc, chỉ thiết kế một cái duy nhất cho mỗi mẫu trang sức, không được làm nhái cái thứ hai..."
-" Hollen Ray..."
-" Là người Việt nhưng sống bên Mĩ"
Thế thì chiếc lắc này rất qúy giá. Tôi phải giữ cẩn thận mới được.
~*~
Về đến nhà, tôi chạy luôn lên phòng. Tôi để cái lắc tay trong một chiếc hộp gỗ nhỏ xinh xinh. Tôi ngắm kĩ chiếc lắc, càng nhìn tôi lại càng thấy đẹp, những viên đá rực rỡ sáng long lanh như những viên kim cương. Sao tôi lại liên tưởng những viên đá này giống như đôi mắt của cô gái trong bức tranh hôm nay nhỉ? Rất đẹp, quyến rũ nhưng bí ẩn...
Cốc cốc...
Tôi thấy hơi lạ. Từ trước đến nay có ai gõ cửa phòng tôi đâu. Bố mẹ thường gọi tôi ra mở cửa, Anh Kat thì cứ tiện là xông vào...thế thì ai gõ cửa.??.
Tôi cất chiếc hộp vào ngăn kéo tủ rồi ra mở cửa..
Có nằm mơ thì tôi cũng không ngờ rằng người ở ngoài kia là ông anh qúy hoácủa tôi...Mr Kat..
Hôm nay anh lại lịch sự đến bất ngờ...
-" Khép miệng vào, mắt mở bình thường thôi, anh đâu phải quái vật.."
-" Còn hơn cả quái vật ý, thấy ớn.."
-" Không thấy anh đẹp trai ngời ngời thế này à?"
-" Đẹp mà khôngcó người yêu...pleple"
Tôi lè lưỡi.
-" Chiếc lắc tay..."
-" Lắc tay?? Sao anh biết?"
-" Em nhớ giữ cho cẩn thận, nó là của em..."
-" Tất nhiên là của em rồi..."
-" Em...nhớ ra rồi"
Anh Kat nhìn tôi lo lắng, lay cánh tay tôi.
-" Nhớ cái gì chứ! Đó chẳng phải là bố mẹ tặng em sao.."
Anh Kat thở phù một cái, mặt cũng dãn ra, xoa xoa đầu tôi....
-" Uhm! Nhớ giữ cẩn thận nhé, Hứa đi"
Anh Kat trẻ con thật, còn bắt tôi phải hứa nữa chứ nhưng nhìn anh có vẻ không có ý gì đùa cợt, tôi liền giơ tay lên, nói to:
-" Em hứa, phiền phức quá à"
-" Tốt!"
Anh Kat lại xoa đầu tôi. Đầu tôi có phải cái giẻ lau đâu mà xoa, xù hết lên rồi!?!T.T
Tôi vuốt lại tóc, rồi chạy vào ngắm tiếp chiếc lắc tay...
~*~
reng...reng
-" Sao cậu vẫn chưa vào lớp hả"
-" Suỵt, tớ đang chuẩn bị leo tường!"
-" Hả! Cậu bị nhốt ở ngoài rồi hả?"
-" Tớ cúp đây"
-" Chờ đã, này, này,.."
Tôi tắt máy. Thắt lại dây giày và balô. Khởi động tay chân.
Ngày thứ hai đi học là thế đấy...
Dậy muộn...
Giữa đường xe hỏng...
Giờ phải trèo tường...
Nhìn bức tường cao chót vót mà tôi nuốt nước bọt. Tuy chưa được học lớp huấn luyện trèo tường nào nhưng tôi đủ sức để trèo qua vì tôi đã từng được học võ.
Tôi chọn chỗ tường thấp nhất, nơi có mấy cành cây vắt vẻo.
Muốn trèo qua phải tìm một chỗ bám...
Cành cây này khá cứng, to vừa một nắm tay...
Tôi bắt đầu nắm lấy cành, chân trượt lên tường...
Một bước...
Nửa bước...
Aaaa
Tôi trượt chân ngã phịch xuống đất.
-"ui da! Mông của tôi"
Tôi bất ngờ. Đó đâu phải là tiếng của tôi. Tôi ngó xung quanh...
Một cô gái buộc tóc cao, cũng mặc đầu phục trường DIAMOND đang phủi váy, mặt nhăn nhó, không ngừng suýt xoa.
Không phải mỗi mình tôi đi học muộn....
Cố gái đó phủi xong liền đi tới chỗ tôi, khoanh tay nhìn tôi khó chịu:
-" Bạn vừa nhìn thấy gì?"
-" Ngã, kêu than, phủi váy.."
Tôi thành thật trả lời.
-" Không phải thế, bạn nhìn nhầm rồi. Tôi đang đi như thường thôi"
Cô gái này có tính sĩ diện cao ngất, nhìn cũng xinh xắn, dáng chuẩn mà tính cách thì như...cọp.
-" Nhưng mắt tôi đâu có vấn đề!"
-" Chắc chắn là có vấn đề... Bạn nên đi khám lại đi"
Nói xong cô gái lướt qua tôi đi về phía cổng trường..
-" Khoan đã"
Tôi gọi với theo
Cô gái nhìn tôi bực bội, vẫn dáng điệu khoanh tay bức bối đó.
-" Việc gì nữa?"
-" Tôi biết đường vào trường!"
Tôi vừa nhớ ra hôm qua tôi có đi khám phá trường phát hiện một khoảng tưởng bị vỡ, có thể chui vào được.
-" Tôi thích đi cổng chính hơn!"
Cô gái tỏ ra bình tĩnh nhưng trong mắt có cái gì đó loé sáng.
-" Thế thì tôi đi, chào"
Tôi quay người đi. Chưa buớc được một bước thì cô gái kia chạy đến trước mặt tôi chặn đường:
-" Vì không nỡ để bạn đi một mình, tôi sẽ đi theo cùng bạn"
Tôi phì cười với cái lí do quái đản ấy. Tôi biết cô gái kia không tự hạ thấp sĩ diện của mình được mà.
-" uhm, đi theo tôi"
.
.
.
Sau một hồi vật lộn với đám cây cỏ lằng nhằng, tôi đã vào được trường an toàn.
-" Ách! Quần áo bị tèm nhem hết rồi"
Cô gái kêu than, bực bội chỉnh sửa váy áo.
-" Vào được trường là may lắm rồi"
Tôi lắc đầu nhìn cô gái
-" Biết trước thế này, tôi thà bị phạt còn hơn"
Cô gái lại càu nhàu.
Còn 2p'! không còn nhiều thời gian nữa, tôi vội vã chạy về phía lớp mình.
Cháp 5:
Tôi rón rén khom người, bước thật nhẹ vào lớp. Cô giáo vẫn thao thao giảng bài. Tôi mừng thầm trong bụng.
Còn 2m....1,5m..1m...50cm...
-" Min!!!"--Tiếng hét bay bổng như hát opêra làm tôi thót tim.
Tôi ngẩng đầu nhìn cô Lyn đang trừng mắt nhìn tôi. Quả này tôi không thoát được rồi...
Kim nhìn tôi xót xa, thông cảm...
Cả lớp lắc đầu ngán ngẩm với tôi...
Tôi chợt cảm thấy người lạnh toát, cảm giác bất an đang dâng trào....
-" Ra ngoài úp mặt vào tường, nhanh!!"
Một lần nữa âm thanh thánh thót lại vang lên.
Tôi ngậm ngùi bước ra ngoài cửa.
Hình phạt cho tôi là úp mặt vào tường, hai tay giơ cao giống như hành động "đầu hàng" ý, nói 100 lần câu ' từ nay em không đi học muộn nữa'.
Đã 15 phút trôi qua, tôi đã đọc được gần hết số lần mà cô yêu cầu. Chân tay thì mỏi rã rời. Muốn ăn gian cũngchẳng được...