Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Tiểu Thuyết Một Nửa Khác Của Tôi Hệ Liệt full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
Trước mắt hoàn cảnh lạ lẫm,khiến hắn trong giây lát có chút ngây ngốc.
Hắn chậm dãi xoay người ngồi dậy, bốn phía xung quanh quả thực rất lạ.Đây là làm sao ? Hắn sao có thể ở trong này nha?
Trí nhớ quay lại tối hôm qua,vài người bạn tốt vì hoan nghênh hắn về nước,thay hắn mở tiệc chúc mừng,đoàn người đều uống không ít rượu,hắn cũng không nggoại trừ.
Bất quá,mấy người này,người nào kết hôn rồi thì gọi điện thoại kêu vợ tới đón,có bạn gái thì kêu bạn gái tới đón,duy nhất có hắn là người cô đơn,lại giả thanh tỉnh,miễn người khác có hảo ý muốn đưa hắn về,trực tiếp đứng ở đại sảnh KTV bắt taxi,nói địa chỉ xong liền ngất.Bây giờ tỉnh lại thì thấy mình hiện tại không biết ở nơi nào.
Đúng,vấn đề là nơi này là chỗ nào a.Hắn không phải cùng lái xe nói địa chỉ sau đó mới ngủ sao?Hiện tại như thế nào là 1 nơi xa lạ.
Hắn từ trên sô fa đứng dậy,vì tối qua uống nhiều nên tỉnh lại có chút choáng váng,cũng không thể ngăn hắn làm rõ ràng loại sự tình này.
Đây là 1 căn nhà nhỏ thích hợp với người độc thân,có phòng vệ sinh ,phòng bếp cùng ban công và 1 chú chim sẻ nhỏ.Cánh cửa phòng ngủ đóng kín,không biết là chủ nhà có hay không có mặt,nhưng là có thể xác định ốc chủ là nữ nhân,bởi vì ban công còn chưa rút nội y xinh xắn .
Còn lại,hắn phỏng đoán trong phòng cũng sẽ được bố trí nhu hòa,nữ tính.
Hắn đột nhiên,dừng cước bộ trước quầy bar,rút ra 1 đống văn kiện,mặt trên có ghi tên công ty,mày hắn nhăn lại. “Cần Hâm khoa học kỹ thuật”,thật sự là không còn quen thuộc được hơn.Nơi này ốc chủ sẽ không vừa vặn là nhân sự của công ty Cần Hâm đi.
Cau mày,hắn để đống văn kiện lại chỗ cũ,ánh mắt đột nhiên bị 1 vật hấp dẫn,tùy tay rút ra khỏi tập văn kiện,nó quả nhiên là ảnh chụp.Trong ảnh là 4 nũ nhân trẻ tuổi,tuổi cõ lẽ xấp xỉ nhau,lúm đồng tiền xinh như hoa,vừa nhìn thấy là biết bọn họ giao tình tốt lắm.
Bốn nữ nhân này mỗi người 1 vẻ,đều có loại hương vị độc đáo của riêng mình .
Bộ dáng xinh đẹp nhất hẳn là phía ngoài cùng bên trái,đôi mi thanh tú,con ngươi trong suốt như nước hồ thu,mũi thẳng cùng đôi môi phấn nộn,tuyệt đối là 1 đại mỹ nhân nha.
Đứng bên cạnh mỹ nhân kia là người có dáng vẻ cao nhất,trên mặt nàng mang theo tươi cười ,nhưng vẫn có khí chất lạnh lung,kiều diễm,rất thích hợp làm môđen.
Người tiếp theo có khí chất xuất chúng ,cảm giác như 1 tiểu thư khuê các,dáng người cũng tốt lắm,ít nhất trong ảnh chụp là như vậy,hẳn là nàng được rất nhiều nam nhân muốn lấy làm vợ nha.
Cuối cùng là người đứng ngoài bên phải,nàng là bình dị nhất trong 4 nữ nhân đi?.Không công tịnh tịnh,thanh thanh tú tú,sau đó hắn không tìm được từ ngữ nào có thể hình dung nàng,nên nói như thế nào đây?
Bùi Cạnh Danh nhìn chăm chú vào nữ nhân này,càng nhìn cang thấy dễ xem nha ,mặc dù trong ảnh không phải đẹp nhất,cúng không đặc sắc cùng để cho nam nhân mơ tưởng kết hôn,nhưng là không hiểu sao lại hấp dẫn ánh mắt của hắn,khiến hắn không tự chủ được nhìn nàng chằm chằm.
Hắn là làm sao vậy?Mà chủ căn nhà này với 4 nữ nhân trong ảnh là cái quan hệ gì,bằng hữu sao,vẫn là ốc chủ là 1 trong 4 cô gái trong ảnh đi?
Hắn tò mò nghĩ,sau đó đột nhiên phát hiện 1 sự việc,chính hắn thế nhưng lại hi vọng chủ nhân nơi đây là cô gái có bộ dáng đơn giản nhất kia.Hắn rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì a?
Hắn lắc lắc đầu,muốn bỏ ý niệm kỳ quái này đi,nhưng lập tức hối hận không kịp,phát ra 2 tiếng kêu đau đầu nha !
Đem bức ảnh để lại chỗ cũ ,Bùi Cạnh Danh đi bộ tới sô fa lại lần nữa nằm xuống , gạt bỏ cảm giác không khỏe ,sau đó mới mở mắt ,tiếp tục nghiên cứu xung quanh.
Trên tường,chiếc đồng hồ chỉ 9h50 phút ,trên kệ tivi,bên cạnh ti vi,tóm lại là xung quanh ti vi đều có sách,tiếp đến quầy bar cũng như vậy .Xem ra ốc chủ là người thực yêu sách nha!
Phóng tầm nhìn khắp căn phòng,trừ bỏ đống văn kiện trên quầy bar,còn lại rất ngăn nắp ,sạch sẽ.Này có thể hay không là nữ nhân dáng điệu khuê các kia.Nếu là vậy cũng không có gì lạ.Hắn yêu thích nữ nhân chịu khó,sạch sẽ nha.
Quên đi,không nghĩ nữa,thực đau đầu.Tối hôm qua,ốc chủ nếu đã nguyện ý cho hắn mượn sô fa ngủ,hẳn là không ngại cho hắn nằm thêm chốc lát đi?
Nhắm mắt lại nghỉ ngơi,Bùi Cạnh Danh bất tri bất giác lại lặng lẽ tiến vào giấc ngủ.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 2.1
Ngủ tiếp sau đó tỉnh lại, Bùi Danh Cạnh cảm giác tốt hơn nhiều.
Nhìn về phía trên tường đồng hồ báo thức, bây giờ đã là 12 giờ, thay lời khác nói, hắn bất tri bất giác lại ngủ hai giờ đồng hồ
Trong phòng vẫn là một mảnh trầm tĩnh, không có thanh âm gì khác. Hắn nhìn về phía cửa phòng, đoán nó qua hai cái giờ này cũng không từng mở ra đi?
Đầu của hắn đã muốn không đau, người cũng ngủ no rồi, kế tiếp hắn là có thể ly khai đâu? Hoặc là, hắn nên đợi cho ốc chủ xuất hiện, hướng đối phương nói tiếng cám ơn sau lại rời đi?
Vấn đề là, ai biết ốc chủ khi nào sẽ xuất hiện?
Có lẽ hắn có thể lưu lại lời cảm tạ trên tờ giấy, nhiều lắm thì danh tính cùng điện thoại, phương tiện để liên lạc vớihắn.
Đó là một biện pháp. Nhưng không biết vì sao, hắn đã có dục vọng, muốn biết này ốc chủ có thể hay không là 1 trong bốn nữ nhân trong ảnh chụp đó ?
Có lẽ -- hắn vẫn là chờ một chút tốt lắm.
Đứng lên khỏi ghế sô fa, hắn đang muốn đứng dậy đi tìm quyển sách để xem, lại đột nhiên nghe thấy 「 cách 」 một tiếng, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khóa cửa phòng ngủ mở ra, từ trong phòng đi ra một cô gái đang ngáp ngủ,đi lại có thể đụng tường.
Nói nàng là cái cô gái, tuyệt không quá, bởi vì nàng xem chính là như vậy trẻ tuổi, trên người là bộ đồ ngủ dài, tóc dài,khuôn mặt thanh tú,bộ dáng thật giống 1 nữ sinh trung học a..
Hơn nữa trọng điểm là, không biết có phải hay không ông trời biết trong lòng hắn chờ đợi, trước mắt này nữ sinh nhưng lại chính là nữ nhân có dáng điệu đơn thuần nhất trong 4 nữ nhân ở bức ảnh, lại không hiểu sao hấp dẫn ánh mắt hắn.
Hắn im lặng ngồi ở trên sô pha nhìn nàng, chờ xem nàng khi nào thì mới phát hiện hắn tồn tại.
Chỉ thấy nàng đụng vào vách tường , hồ lý hồ đồ lấy tay sờ sờ vào cái trán, sau đó tiếp tục hướng mục tiêu của nàng đi tới, cảm giác chưa hoàn toàn thanh tỉnh.
Nàng ở trong toilet chốc lát, sau đó nhìn không chớp mắt tiêu sái đi ra đổ nước uống.
Cầm lấy cái chén, đem nước lạnh cùng nước sôi đổ vào cái chén , sau đó nâng chén đến bên miệng, cô lỗ cô lỗ uống lên mấy ngụm.
Tầm mắt của nàng tùy theo góc độ cái chén nâng lên mà giơ theo, rốt cục theo chén nhìn đến hắn, nàng đầu tiên là ánh mắt trợn trừng, tiếp theo 「 phốc 」 một tiếng, nháy mắt đem ngụm nước trong miệng phun ra.
Nàng ngây ra như phỗng trừng mắt hắn, một bộ dáng bị dọa ngây ngốc, mà hắn lại chỉ cảm thấy muốn cười, thực muốn cười.
Nàng sẽ không ngốc đến đã quên trong nhà có người khách đi?
Nhạc San thật sự đã quên chuyện này, cho nên liếc thấy trên sô pha phòng khách có một người nam nhân, nàng thật sự bị dọa nhảy dựng lên, bất quá cũng nhanh chóng hồi tưởng hết thảy chuyện tối hôm qua.
Nàng hít sâu một hơi, trấn an trong lòng kinh hách sau đó mở miệng nói chuyện --
“ Anh......” ân, nàng nên nói cái gì đâu?
“Tôi vì sao lại ở chỗ này, cô là ai?”
Nam nhân kia đột nhiên mở miệng hỏi nàng, thanh âm có chút lãnh đạm, nhưng là mang điểm trầm thấp khàn khàn tiếng nói thật sự là dễ nghe.
“Đêm qua anh uống say, như thế nào kêu vẫn là bất tỉnh, cho nên tôi mới đem anh mang về đây”. nàng thành thật trả lời.
“ tôi nhớ rõ tôi đã ngồi xe taxi.”
“ Đó là tôi gọi điện thoại gọi tới xe taxi, lái xe xuống xe giúp tôi nâng 1 bằng hữu say rượu lên xe, khi quay lại anh đã ngồi ở trên xe, hơn nữa kêu như thế nào đều bất tỉnh. Vốn lái xe muốn đem anh đưa đến cục cảnh sát đi, nhưng là bởi vì hắn trong nhà xảy ra chút sự tình, vội vã muốn chạy về nhà, để lại anh cùng tôi cùng nhau xuống xe. Tôi không thể đem anh để tại ven đường, đành phải mang về đây a”
nàng đơn giản kể lại chuyện phát sinh tối qua.
“Cô là ai?”
“ Tôi gọi là Nhạc San. Nhạc trong Nhạc Phi, San trong khoan thai đến chậm.”
“Cô quen biết tôi”
Nhạc San lập tức lắc đầu.
“ Cho nên, cô có thói quen tùy tiện mang người xa lạ về nhà”
“A…”Nàng kinh hô nhìn hắn,nhất thời ngây ngốc
“cô không biết tôi,sao lại mang tôi về”.Hắn giải thích.
“ Bởi vì tôi không thể đem người bất tỉnh nhân sự để lại trên đường nha, nếu anh xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cả đời lương tâm bất an.” nàng nhăn mày, bộ dáng đương nhiên trả lời.
“Cô cũng không quen biết tôi.”
Nhạc San mờ mịt nhìn hắn, không hiểu hắn nói những lời này là cái ý tứ gì. Có hay không quen biết, cùng đem người để tại ven đường sẽ làm lương tâm nàng bất an chuyện này có cái gì quan hệ sao? Nàng thực ngu ngốc, thật sự nghĩ không ra trong đó có liên hệ như thế nào.
Bùi Danh Cạnh có chút đăm chiêu nhìn nàng vẻ mặt không ra biểu tình, một hồi lâu sau, mới lại lần nữa mở miệng --
“Cô muốn tôi như thế nào cảm tạ cô tối hôm qua thu nhận?” hắn nói.
“A? Cái gì?” nàng ngây người một chút, bỗng nhiên hoàn hồn, sau đó lập tức bả lắc lắc đầu. “không cần, không cần.” nàng nhanh chóng nói.
Không biết vì sao, Bùi Danh Cạnh sớm có dự cảm sẽ nghe được câu trả lời này .
“Xác định không cần?” hắn nhìn nàng.
Nhạc San dùng sức gật đầu.
“ Tôi đây phải đi” hắn từ trên sô pha đứng lên, tuyên bố.
“Hảo.” nàng lại lần nữa gật đầu, vươn tay hướng hắn vẫy vẫy.
Bùi Danh Cạnh hướng cửa ra vào đi tới,lúc mở cửa liền quay đầu lại , chỉ thấy nàng đối hắn vẫy tay chào, một bộ dáng đơn thuần giản dị a..
“Cô thực ngốc.” hắn không tự chủ được bật thốt lên, lưu lại 1 câu nói, mới rời đi.
Nhạc San ngây ra như phỗng đứng tại chỗ sau một lúc lâu, hoài nghi vừa mới nàng có phải hay không nghe được một câu rất kỳ quái ? Kỳ quái không phải câu nói kia thân mình, mà là câu nói kia làm sao có thể tại tình huống này xuất hiện, nhưng lại là từ cái nam nhân kia trước khi đi ra để lại?
Ngươi thực ngốc
Nàng không có nghe sai đi? Đây là lời nói đối ân nhân là nàng sao? Nàng thu nhận hắn một đêm, không làm cho hắn ăn ngủ đầu đường bị người cướp sạch không còn nha, kết quả hắn chưa nói cám ơn nàng thế nhưng còn đối nàng nói “ Cô thực ngốc”.
Đáng giận! Tại sao có thể như vậy? Sớm biết rằng hắn là cái tên vong ân phụ nghĩa lại khuyết thiếu đạo đức, nàng tối hôm qua nên đem hắn để tại ven đường, mặc hắn tự sinh tự diệt,thực đáng giận.
Nhạc San tức giận bất bình trong chốc lát, mới đột nhiên bừng tỉnh, nàng làm chi đứng ở chỗ này sinh hờn dỗi nha? Nàng hẳn là muốn đuổi theo hắn, đem cái tên vong ân phụ nghĩa vô lễ kia mắng một chút mới đúng.
Hắn dựa vào cái gì nói nàng ngốc ? Cho dù nàng thật sự thực ngốc, cũng không liên quan tới hắn nha!
Nàng nổi giận đùng đùng hướng cửa lớn đi đến, “hoắc” một tiếng, dùng sức mở cửa, ngoài cửa đã không có một bóng người, chỉ thấy thang máy hiện thị con số 8, 7, 6, 5 không ngừng mà đi xuống.
Hắn rời khỏi, không còn kịp rồi, mà nàng thậm chí ngay cả hắn họ tên là gì cũng không biếtĐáng giận, tức chết người đi được, nàng làm sao có thể ngốc như vậy.
Lợn là chết như thế nào? Đáp án là ngốc nghếch, đáng giận!
Chương 2.2
Nhạc San không thích bát quái , khi đi làm ở công ty, trong đầu đều là nghĩ nên như thế nào mới có thể tan tầm đúng giờ, tăng tiến hiệu suất công việc chính mình, mà không cần mang về nhà làm. Cho nên, đối với trong công ty bát quái hoặc biến cố nhân sự cùng linh tinh chuyện, nàng luônbất tri bất giác.
Sáng sớm thứ Hai, nàng như thưòng lệtới trạm xe,lên xe buýt, trên đường lại gặp tai nạn xe cộ mà khiến cho tắc xe, cho nên đến muộn giờ.
“Thực xin lỗi, cho qua một chút, cho qua một chút.”
Thật vất vả mới len qua cơn tắc giao thông xe công cộng, Nhạc San ba bước cũng làm hai bước chạy tới công ty, một bên cầu nguyện hy vọng quản lí cũng bị tắc xe, so với nàng còn muốn tới trễ, nếu không nàng nhất định phải chết.
Tuy rằng tai nạn xe cộ làm cho tắc xe là chuyện ngoài ý muốn không thể kháng cự, nhưng là quản lí thời điểm này tâm tình không tốt căn bản là mặc kệ lý do này nọ, tệ hơn là, quản lí gần đây tựa như ăn thuốc nổ , việc nhỏ đều có thể khiến hắn phát hỏa.
Nàng chết chắc rồi, nếu quản lí đã đến công ty, nàng như thế này nhất định sẽ bị mắng thật sự thảm thực thảm. Cho nên làm ơn, hy vọng quản lí hôm nay muộn, tốt nhất còn có thể so với nàng trễ hơn. Làm ơn, làm ơn. “đinh.” thang máy tới tầng trệt công ty, nàng rón ra rón rén bước ra khỏi thang máy, thật cẩn thận mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng phủ phục đi tới, rốt cục thành công không có bị quản lí bắt lỗi, ngồi vào chỗ của mình.
“Hiểu Mĩ, quản lí đâu? Hắn có hay không phát hiện mình hôm nay đi muộn?”. Nhạc San nhỏ giọng hỏi đồng sự cách vách bàn cùng nàng cảm tình cũng không tệ lắm.
“Cậu muốn nói quản lí nào?”Lâm Hiểu Mĩ hỏi lại.
Nàng sửng sốt, khó hiểu Hiểu Mĩ như thế nào hỏi nàng như vậy?
“Mình nói dĩ nhiên là quản lí của chúng ta nha.” nàng trả lời đương nhiên.
“Cậu hẳn là nói Trần quản lí trước kia của chúng ta đi?” Hiểu Mĩ nói.
“Trước kia ?”nàng trừng mắt nhìn, vẻ mặt mờ mịt,không hiểu Hiểu Mĩ vì sao nói 2 chữ “trước kia.”
“Xem ra, cậu không biết quản lý của chúng ta từ hôm nay trở đi đổi người mới làm đi?” Hiểu Mĩ bất đắc dĩ nhìn nàng.
“Thay đổi người làm?” Nhạc San nháy mắt kinh ngạc trừng lớn hai mắt.
“Cậu quả nhiên không biết.” nàng thở dài, lắc lắc đầu. “ Chẳng lẽ cậu cũng chưa phát hiện tâm tình quản lí gần đây siêu khó chịu, gặp người liền gây sự sao?”
“Mình có phát hiện.” Nhạc San nhanh chóng gật gật đầu. “Chẳng lẽ đây là nguyên nhân? Hắn bị cách chức?”
“Cách chức thì không, bất quá tổng công ty điều đến đào viên nhà xưởng.” Hiểu Mĩ nói xong, nhịn không được nở nụ cười.
Nàng từng đến đào viên nhà xưởng, hoàn cảnh nơi đây như vậy cũng gọi là sạch sẽ, thế nhưng phương tiện lại không thoải mái,thời tiết cố chút lạnh. Tưởng tượng thể trọng hơn trăm ký, sớm quen thói sống an nhàn sung sướng ,Trần quản lí bị điều tới đó công tác, nàng liền cảm thấy buồn cười.
“Khó trách quản lí một tháng gần đây này tâm tình lại kém như vậy.” Nhạc San bừng tỉnh đại ngộ.
“Chuyện này mọi người đã sớm biết, chỉ có cậu không biết, lại còn hỏi mình quản lý đâu nha?” Hiểu Mĩ nói 1 cái ý tứ xem thường.
Nàng ngượng ngùng hỏi:”Kia Trần quản lí bị điều đi rồi, ai thay thế? Phó lý sao?”