watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Truyện Teen Hôn Lễ Tháng Ba

Truyện Teen Hôn Lễ Tháng Ba

Xuống Cuối Trang

Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Hôn Lễ Tháng Ba full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.



Tôi đóng cửa, không ngờ mới yên được hai phút, lại có tiếng gõ, “Chị ơi, chị!”

Thằng quỷ này, tôi bực mình, hét lên, “Không chị em gì hết !”.

“Chị ơi mở cữa, ăn cánh gà rán.” Một giọng nói non nớt trong veo từ ngoài cửa vang lên, tôi sắp không chịu nổi nó.

“Không ăn, mang đi.”

“Chị…”

Sao nó không đi cho chứ ! Tôi tức tốc mở cửa xông ra hét: “Đi ngay, tao không ăn.”

Có lẽ nó sợ, nó lủi thủi cầm hai cái cánh gà lấm lét nhìn tôi. “Chị…” Trong đôi mắt trong veo của nó có một điểm xao động khiến tôi mủi lòng, nhưng tôi không nghĩ nhiều, lại đóng sập cửa, quát: “Đi đi !”

Cuối cùng tôi cũng được yên. Tôi lại đắm chìm trong thế giới riêng của mình với cuốn nhật ký và những bản nhạc.

Khoảng chừng hơn nửa tiếng sau, khi mở cửa lấy nước uống, tôi nhìn thấy một cảnh tượng khiến tôi suốt đòi day dứt: Hạo Tiệp đang ngồi bệt dưới đất, thấy tôi mở cửa, nó đứng lên, hai tay cầm hai cái cánh gà đưa cho tôi. “Chị”. Tôi ngẩn người trong giây lát, đón lấy hai cái cánh gà, nhin đứa em thật lâu…Nhưng tôi vẫn đóng cửa trước sự mong mỏi của nó, không cho nó vào.

Bởi vì tôi không muốn nó nhìn thấy nước mắt của tôi, nước mắt chảy ra là vì nó.

3. Tiếng khóc của đám người đứng bên cạnh khiến tôi sực tỉnh, lấy tay áo lau nước mắt, nhưng nước mắt lại trào ra. Nhìn hàng chữ trên bia mộ, tôi thầm thì nhận lỗi: “Hạo Tiệp, là chị không tốt, chị đồi với em quá tồi…Chị quá khắc nghiệt với em, bắt em không được mắc lỗi, em mới tám tuổi đã hiểu gì đâu? Em nghịch ngợm, hay quấy rầy là chuyện thường, nhưng chị quá hẹp hòi, chị là đồ tồi…Hạo Tiệp, tha thứ cho chị, Hạo Tiệp…”

Nghĩ lại chuyện đã xày ra trước đây, tôi không thể làm được gì nữa ngoài việc khóc trước mộ, xin Hạo Tiệp tha thứ.

Tiếng khóc của đám người bên cạnh lớn hơn tiếng tôi, họ đang khóc một người già. Bảy, tám người vây quanh ngôi mộ, họ khóc rất to nhưng không hiểu sao tôi thấy có gì vẫn gượng gạo. Cảnh tượng vừa ồn ào vừa thê thảm.

“Em ơi, từ nay chị sẽ thường xuyên đến thăm em, được không Hạo Tiệp? Em vẫn thích chơi với chị đùng không? Còn nhớ ngày xưa em rất vui mỗi khi có chị chơi cùng…”

Mặc dù có lúc không thích nó lắm, nhưng rốt cuộc do gắn bó nhiều năm, vả lại Hạo Tiệp thường thích giúp tôi làm cái này làm cái kia, cũng rất biết nghe lời, cho nên vào những buổi tối, nếu tâm trạng tốt, tôi thường rủ nó ra ban công chơi trò đếm sao, hoặc chờ xem chim bồ câu bay về. Thực ra tôi rất ít khi chơi với nó, cho nên mỗi lần được chơi với tôi, nó hớn hở ra mặt. Nó quấn lấy tôi, hỏi hết cái này đến cái khác, khi bí quá tôi mặc kệ nó. Thấy tôi không nói gì, nó tự trả lời những câu hỏi liên miên kì quái của mình. Tôi thường không nhịn được cười khi thấy nó làu bàu một mình, khoa chân múa tay.

Nó rất thật thà, dù bị đánh cũng không nói dối để chối tội. Lần đó, tôi và nó với được cái máy ảnh quý giá của bố. Khi bố vế phát hiện máy ảnh bị hỏng, bố giận lắm. Lôi hai chị em tra hỏi. Kết quả Hạo Tiệp đứng ra nhận tội, và bị một trận đòn nên thân. Lần đó, tôi hết sức khâm phục Hạo Tiệp, nó không đổ lỗi cho tôi, tôi cảm thấy Hạo Tiệp mới chín tuổi đã là một người đàn ông chân chính.

4. Nước mắt vẫn trào ra, tôi không lau nữa, mặc cho nó rơi. Quỳ trước mộ: “Hạo Tiệp, Hạo Tiệp, tại sao em lại dại dột trèo cửa sổ.” Nhìn tấm bia, tôi đau đớn kêu lên. Tội lỗi như một quả núi đè lên ngực tôi.

Đột nhiên, trời đổ mưa to như trút nước từ trên trời xuống, cùng với tiếng khóc thê thảm của tôi. Ông trời ơi, có phải ông cũng đang khóc với tôi?

Ông trời dường như còn đau đớn hơn tôi, trút mưa càng lớn. Nhưng tôi không chỉ đau đớn. Tôi điên cuồng trong nỗi ân hận khôn cùng: Tại sao tôi nhốt Hạo Tiệp trong nhà? Tại sao tôi nhẫn tâm như vậy, không hề động lòng trước tiếng khóc khàn đặc của nó? Tại sao tôi có thể lãnh đạm, vô tình đến thế? Tại sao và tại sao? Nhưng tất cả đã quá muộn.

Hôm đó, sau khi tôi đi, Hạo Tiệp tưởng tôi bỏ nó, liền ra sức đẩy cánh cửa sổ trèo ra ngoài. Đứa trẽ chín tuổi là nó có biết hành động đó là bước đến với tử thần hay không? Khi cánh cửa sổ bật tung, nó đứng không vững và rơi từ tầng bốn xuống đất. tôi không thể ngờ, chính hôm đó tôi đã đặt dấu chấm hết cho cuộc đởi đứa em đáng yêu, đứa em tội nghiệp của tôi.

Đứa em trai của tôi, khi ra đi nó chưa đầy mười tuổi; cuộc đời nó mới chỉ bắt đầu.

“Hạo Tiệp, ngày trước chị hay mắng em là quỷ sứ, là con rơi. Hạo Tiệp, không phải thế đâu, em là con đẻ của bố mẹ. Phải, chính mẹ đã nói với chị, còn người chị độc ác này, kẻ đã bắt nạt em suốt chín năm mới là con rơi…Mười bảy năm trước, bố mẹ đã lấy nhau được ba năm nhưng vẫn chưa có con. Tưởng rằng không sinh con được, liền nhận nuôi chị, về sau bố mẹ sinh được em, bố mẹ sợ người ngoài coi thường chị, sợ sau này em lớn lên bắt nạt chị nên mới nói dối…Hạo Tiệp, em còn cần người chị tồi tệ này không? Trước đây chị không tốt, chị đã làm bao nhiêu chuyện không phải… Hạo Tiệp, em hãy trở về đi. Chi sẽ không mắng em nữa, chị rất nhớ em, hãy để chị chết thay em. Chỉ cần em trờ về, bố mẹ rất cần em…Hạo Tiệp…” Tôi quỳ xuống rủ rượi trước tấm mồ của Hạo Tiệp. Nước mưa xối xuống tóc, tôi nhắm mắt, đón nhận sự trừng phạt của ông trời.

Tôi đã hại chết em tôi, hại chết đứa con ruột của bố mẹ tôi.

5. “Hạo Tiệp, hai năm rồi, cuối cùng chị cũng ra khỏi nhà lao.” Tôi lau nước mắt, vuốt ve tấm bia mộ em trai, cười, nước mắt lã chã.

Thời gian đầu, sau khi biết chân tướng sự việc, tôi sống trong nỗi ân hận giày vò. Tôi bỏ nhà ra đi, quậy phá, làm bao điều dại dột, hút ma túy, cướp giật…Những ngày đó trở thành nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa trong tâm trí tôi. Tôi mất hai năm cai nghiện. Ai cũng bảo tôi là đứa con gái hư hỏng, xấu xa, chỉ có bố mẹ hiểu tôi, họ hiểu gánh nặng khủng khiếp trong lòng tôi. Mười mấy năm trời sống một cách ngạo mạn, bỗng dưng phát hiện cha mẹ không phải là người sinh ra mình, trong khi đứa con đẻ của họ lại bị hại chết bởi tay mình… Không phải chỉ một câu “Tôi có tội” là có thể hóa giải được hết tất cả. Những ngày tháng cai nghiện, nặng nề, đau đớn, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ đến cái chết, bởi một lẽ, thế giới này không chỉ có mình tôi.

“Hạo Tiệp, chị đã ra khỏi nơi đó, em hãy yên tâm trao bố mẹ cho chị.”

Đột nhiên trên đầu xuất hiện một khoảng trời không mưa, tôi ngẩng nhìn, thấy song thân tôi gầy gò tiều tụy giơ tay che ô cho tôi. Đó là bố mẹ tôi, những người đã thiên vị tôi, đã nhặt tôi về nuôi.

“Bố, mẹ !” Tôi lao vào lòng họ, nước mắt chan hòa.

“Con, con tôi. Con khổ quá…” Bố tôi nghẹn ngào, lấy tay lau nước mắt cho tôi.

Tôi lắc đầu quầy quậy.

“Con gái…” Nước mắt mẹ rớt trên tóc tôi. “Con gầy đi nhiều quá, khổ thân con tôi…”

“Bố, mẹ, con đã trở về, từ nay con sẽ là đứa con ngoan.” Tôi nức nở.

“Con ngoan, con về là tốt rồi, về là tốt rồi…” Mẹ nghẹn ngào.

6. Ra khỏi khu nghĩa trang núi bao bọc bốn bề, tôi còn ngoài đầu lại lần nữa.

“Hạo Tiệp, chị mãi mãi yêu em, mãi mãi… Em mãi mãi là thành viên của gia đình chúng ta, mãi mãi sống trong lòng mọi người. Thêm một đứa con rơi là chị, nhà ta đã có bốn người. Tổ ấm của chúng ta sẽ tồn tại vĩnh viễn.”

Tôi dìu mẹ, bố ôm mẹ, mẹ cũng ôm tôi, trong không gian có linh hồn của em tôi, cả nhà bốn người chúng tôi khuất dần trong màn sương.

“Hạo Tiệp, chị rất nhớ em !” Tôi vẫn nức nở. “Hạo Tiệp, em trở về đi, hãy gọi chị đi, hãy vào phòng chị chơi, chị sẽ suốt đời nghe theo em, cưng chiều em, có phải em luôn muốn như thế không? Hạo Tiệp …” Tôi nức nở: “Tất cả là lỗi của chị, lỗi của chị, chị có lỗi, chị có lỗi…”

Tiếng thổn thức điên dại của tôi vang vọng khắp nghĩa trang.

Hôm đó, là ngày tôi không muốn nhớ nhưng lại là ngày tôi vĩnh viễn không thể quên. Đó là ngày thứ bảy của kỳ nghỉ hè. Trời rất oi bức, tâm trạng tôi rất tệ. Không biết tại sao tôi lại cãi nhau với Hạo Tiệp. Đúng vậy, chỉ do một chuyện vụn vặt, không đáng nói, thậm chí tôi còn không nhớ nổi. Hôm đó, bố mẹ đi vắng, tôi khóa cửa nhốt Hạo Tiệp trong nhà, một mình ra ngoài chơi. Mãi đến hơn mười giờ đêm, bố gọi điện thoại, bảo tôi về nhà ngay. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ giọng nói hãi hùng của bố lúc đó, chậm chạm, tắc nghẽn, tuyệt vọng. Tôi không hiểu đã xảy ra chuyện gì, vội quay về, đến gần nhà thấy rất nhiều người tụ tập trước cửa, đang bàn tán điều gì đó, không khí căng thẳng, lẫn trong tiếng nói lao xao là tiếng kêu khóc xé ruột của mẹ.
Hôn Lễ Tháng Ba - Chương 02
Quá khứ hạnh phúc

1. Tiểu Thất xuất hiện trong cuộc đời tôi như một vị anh hùng.

Hồi đó đang mùa đông rét mướt, buổi tối về nhà sau ca làm thêm, bị bọn xấu tấn công, cướp mất túi xắc. Tiểu Thất là người qua đường đã đuổi theo chúng và giành lại cái túi.

Vẫn còn nhớ rõ nét mặt của anh khi trả lại cái túi cho tôi, trong ánh sáng ngọn đèn đường, nụ cười rạng rỡ có phần rụt rè trên khuôn mặt tuấn tú của anh khiến tôi xao xuyến.

Sau đó anh đưa tôi về nhà, chúng tôi sánh vai nhau, thậm chí tôi còn ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng tỏa ra từ người anh. Đường lạnh, đêm vắng, có một người đàn ông bên cạnh, cảm thấy thật ấm áp, yên bình.

Tôi hơi xấu hổ, mắt luôn nhìn xuống.

Gió bấc hun hút, Tiểu Thất hỏi tôi có lạnh không? Tôi nói không lạnh, anh bảo anh cũng thế.

Và anh lại mỉm cười với tôi, lòng tôi rộn niềm vui, ấm áp vô cùng.

Về đến nhà, anh nói:

- Tạm biệt Bắc Bắc.

Trước vẻ sửng sốt của tôi, anh nói, với ánh mắt tinh nghịch, vừa rồi khi giằng cái túi từ bọn cướp, để kiểm tra các thứ trong túi, anh đã mạn phép xem trộm chứng minh thư của tôi.

- Cho mượn lại cái xắc của em! - Anh chìa tay ra.

Tôi đưa ngay không hề nghĩ ngợi. anh chậm rãi mở cái xắc, thận trọng lấy ra tấm ảnh trong ví của tôi; trong ảnh, tôi cười như một con ngốc.

Anh chìa bức ảnh trước mặt tôi nói:

- Tặng tôi nhé!

Từ hôm đó, hầu như ngày nào Tiểu Thất cũng đứng dưới lầu đợi đón tôi tan tầm, đúng giờ như mặt trời lặn, mọc.

Tiểu Thất phong độ lịch lãm, rất điển trai; từ nhỏ quen nhìn vẻ thô ráp, chân quê của bó, tôi lập tức bị thu hút bở vẻ tự nhiên, trẻ trung, đầy nam tính của anh.

Chúng tôi thân nhau rất nhanh, thuận theo tự nhiên, không chút khó khắn.

Tiểu Thất là người lãng mạn, chu đáo đến kỹ tính, luôn tặng hoa cho tôi, thận trọng dìu tôi từng bước khi sang đường.

Buổi tối trở về nhà, việc đầu tiên là mở QQ, nói chuyện ngay với anh, ngay cả lúc đi ngủ vẫn không tắt máy, để âm lượng ở mức lớn nhất, có thể nghe thấy hơi thở của nhau, có lúc tôi hắt xì hơi, anh cười giễu tôi mãi, tôi giả bộ bực mình, anh lại dịu dàng dỗ dành. Hằng đêm, anh có thể hát ru tôi ngủ, nửa đêm tỉnh giấc, có thể nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ của anh, cảm thấy bình yên như có anh bên cạnh, dù trời sập vẫn không sợ hãi. Buổi sáng, anh luôn là người thức dậy trước, nhẹ nhàng đánh thức tôi. Có lúc tôi lưu luyến chăn ấm đệm êm, giả bộ ngủ say, anh âu yếm gọi tôi là Ỉn Con và để tôi ngủ thêm lát nữa, anh sẽ mua đồ ăn sáng đến cho tôi.

Nụ hôn đầu tiên diễn ra trong công viên. Đó là vào một buổi tối, chúng ta ngồi trên ghế đá, gió nhẹ nhàng vờn hoa. Xa xa có mấy người già đang tập thể thao. Tôi và Tiểu Thất chơi trò đoán chữ. Tôi thua, anh hớn hở đòi tôi hôn.

Ngập ngừng một lát, nhìn quanh, trời tối, có lẽ không ai nhìn thấy, tôi nhắm mắt hôn anh, nhanh như chớp. ai ngờ lúc đó, có một chiếc xe máy chạy qua, đèn sáng trưng chiếu thẳng vào chúng tôi. Chúng tôi trở thành điểm sáng duy nhất trong công viên. Tôi đỏ bừng mặt, đứng dậy toan bỏ đi, anh đột ngột kéo tôi vào lòng, sự ngượng ngùng của tôi lập tức tiêu tan trong nụ hôn dịu ngọt của anh.

Đêm hôm đó, thỉnh thoảng mặt tôi lại nóng bừng lên, cười như một con ngốc. Tôi tưởng tượng và mong chờ những nụ hôn khác của anh với nỗi lo âu mơ hồ xen lẫn hạnh phúc.

Nhưng sự chờ đợi hạnh phúc của giấc mơ thiếu nữ trong tôi chỉ là vô vọng.

2. Hai tháng sau khi quen nhau, Tiểu Thất không có hành động nào đi quá giới hạn. Có lúc cảm thấy anh đang cố kiềm chế ham muốn, mấy lần đang hôn nhau say đắm, anh đột nhiên đẩy tôi ra khiến tôi bàng hoàng.

Có lẽ về chuyện này anh là người bảo thủ, cho rằng chuyện đó nên xảy ra trong đêm tân hôn.

Rất nhiều lần anh giả bộ làm ngơ trước những lời bóng gió của tôi. Bị tôi dồn, anh chỉ nói một câu:

- Em vẫn chưa hiểu anh.

- Hay là anh có vấn đề? - Tôi bắt đầu đoán già đoán non.

- Cái đầu ngốc nghếch của em đang nghĩ gì vậy? - Tiểu Thất bị hỏi dồn, luống cuống.

- Vậy tại sao anh không làm gì cả? - Tôi bạo gan hỏi thẳng.

- Bởi vì anh trân trọng.

Hai chữ “trân trọng” anh nói với một vẻ nghiêm túc và thành thật đến nỗi làm tôi xúc động đến tận đáy lòng. Một người con gái được bạn trai trân trọng như một báu vật, hỏi còn gì hạnh phúc hơn?

Buổi tối hôm đó ngồi chơi quá muộn, tôi đành ở lại nhà anh. Trước khi đi ngủ, tôi ngượng ngịu thầm nghĩ: “Nhất định đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì!”

Khi tôi từ nhà tắm bước ra, mơn mởn như đóa phù dung, do quá căng thẳng, mặt tôi lựng đỏ.

Tôi bắt đầu tưởng tượng, anh ôm tôi, vừa hôn vừa thầm thì: “Bắc Bắc, anh yêu em! Sau đêm nay em sẽ là của anh, anh sẽ có trách nhiệm…”

- Em ngủ trong phòng anh, anh sẽ ngủ trên đi văng - Lời của Tiểu Thất như nước lạnh dội thẳng vào luồng suy nghĩ nóng bỏng của tôi.

Sau khi đưa tôi vào phòng, anh ân cần đắp chăn cho tôi. Đúng lúc anh chuẩn bị quay ra…

- Tiểu Thất… - Tôi gọi giật lại.

- Gì thế?

- Anh có thể ở lại với em một lát không? - Nói câu đó, mặt tôi càng đỏ hơn, tôi chui đầu vào chăn không dám nhìn anh.

- Ngốc quá… Muộn rồi, ngủ đi! - Sau đó anh đĩnh đạc hôn lên trán tôi, đi ra.

Tôi cảm thấy rất tủi thân nhưng sự rụt rè con gái khiến tôi đành chờ đợi một cách bất lực.

Chờ đợi thất bại.

Tiểu Thất ngủ trên đi văng. Cả đêm anh không hề gõ cửa phòng tôi. Buổi sáng hôm sau tôi nửa đùa, nửa thật bảo:

- Người thành niên mà quân tử như anh, trên đời này chỉ có anh là duy nhất.

Tiểu Thất không trả lời.

- Hay là em không đủ hấp dẫn? - Tôi cảm thấy thái độ của anh với mình đích thực là một sự nhạo báng giới tính của tôi.

Tiểu Thất lặng lẽ nhìn tôi thở dài:

- Bắc Bắc… Anh… để anh đưa em về.

Muốn nói song lại thôi.

Nếu tôi là đàn ông, tôi sẽ dùng cơ thể mình để truyền đạt tình yêu của tôi đến người tôi yêu. Nhưng tôi lại là một phụ nữ, từ nhỏ mẹ đã dạy con gái phải đoan trang, chừng mực, phải giữ gìn…

Tôi kể tâm sự của mình với cô bạn thân, sau khi kinh ngạc tuyên bố Tiểu Thất là người đàn ông tốt nhất thế giới, cô bày cho tôi một kế.

- Cứ làm theo cách này, đảm bảo anh ta sẽ trở thành một con sói - Cô ghé sát tai tôi bổ sung - Một con sói hoang.

Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Truyện Teen Hôn Lễ Tháng Ba
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé
Truyện Teen, Chồng hờ ơi! Vợ yêu chồng mất rồi!
Truyện Teen, Yêu lại từ đầu, em nhé! full
Truyện Teen - Anh Đã Tan Rồi
Truyện Teen Người Hùng Của Em
Truyện Teen Đừng Hôn Em
Truyện Teen Ký Ức Đẹp
Truyện Teen Biệt Thự Đen
Truyện Cực Hay Tưởng Nhầm Gái Hư Được Nhầm Gái Ngoan
Truyện Teen Hãy Cười Lên Anh Nhé... Để Kẻ Đến Sau Là Em Còn Cảm Thấy Hạnh Phúc
1234...101112»
Trang chủ
U-ON - 324