Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Em Đã Là Thiên Thần full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
nhanh miệng.
- A. Vào đây rồi à, nhanh thế? Nghe cu Dương nói nó biết chắc sáng nay nó nói cho Ly biết. Nó nhìn thằng Dương đầy nghi vấn.
- Nhìn gì mày?
- Nghi lắm.
- Ly hỏi đấy, trách gì Dương. - Ly bào chữa cho Dương.
- A..không phải em - Thằng Dương tinh nghịch chối.
Đợi mọi người đi ăn xong thì Ly về, trước khi về còn kịp mua cho nó một hộp cơm bao nhiêu là thức ăn. Ăn cơm trưa xong lại nằm ngủ, thấy cuộc đời trôi qua vô vị quá,, cứ ăn với ngủ, đáng lẽ ra những lúc này phải làm được điều gì đó có ích như kiếm tiền trả nợ. 3h chiều vừa mở mắt được lúc thì Lan với Nhi tới, mắt nó ngơ ngác khi thấy 2 con gái đứng trước cửa phòng. Nó lạ là 2 đứa này đi với nhau cơ đấy.
- Ơ, 2 người đi đâu đây?
- Thăm ông chứ đi đâu nữa - Nhi lanh chanh, con này hình như quen hết cái cảm giác hôm qua rồi thì phải. Lan thì có vẻ buồn buồn.
- A cha, Lan.. - thằng Dương từ xa hóng hớt.
Lan nhoẻn miệng cười rồi cả 2 vào phòng ngồi. Cu Dương chạy ngay tới ngồi cạnh Lan. Nhi thì ngồi ngay góc giường nó.
- T sao rồi? Đỡ hơn chưa? - Lan nhẹ nhàng hỏi.
- Ờ, có gì đâu, ngoài da thôi mà.
- Còn đùa nữa. Chắc lại là ông L rồi.
- Ai? Mà chắc gì?
- Hôm T gặp đó. - À, Long à, tên giống người nhỉ, giàu. Mà có gì đâu. Hè
- Lan xin lỗi.
- Ui dời, tự nhiên đi xin lỗi.
- ... - Lan im lặng.
- Mà 2 người không làm à, bỏ sang đây chi
- Sang coi ông chết chưa.haha. - con quỷ Nhi lên tiếng.
- Còn lâu tôi mới chết nha cô. - vừa nói Nó vừa nhui đầu Nhi 1 cái.
Cả phòng lại cươì vui vẻ. Lúc 2 đứa về, Dương với Bình nhiệt tình tiễn. Chẳng biết lúc xuống nói được cái gì mà 2 thằng lên sung sướng như vớ được vàng.
- 2 thằng mày nhặt được vàng à? - Nó hỏi đùa.
- Hơn vàng đấy chứ
- Ngon. Mà có gì hay thế.
- khà khà, không liên quan đến mày.
- Ờ, thế thôi. - anh Linh có tiền e vay tí em đi mua hộp keo vuốt tóc - thằng Dương hỏi đùa anh Linh.
- mày đổi tính à. Còn keo nữa, dẹp.
- đi cafe với gái thì phải đẹp tí chứ.
- a, thằng này ngon, với ai, Lan à? - Không nó thì là ai nữa.
- Ô cha, tiến bộ thế bây - Nó cũng vào câu chuyện cho xôm.
Từ đó đến tối phòng rộn ràng vì cái việc cafe đó, thì ra là 2 chàng rủ rê được 2 cô ta thứ 7 đi chơi. Ngày hôm sau nó đi học lại, chiều hôm sau nữa (tức là thứ 6) cũng ghé quán chơi, ngồi chơi không cũng chán nên nó xắn tay vào làm việc, mặc dù cái hông vẫn còn đau.
Ngày làm việc trôi qua bình thường, cũng chỉ là những lời nói đùa của mọi người, không ai tỏ thái độ gì cả. Khuya đạp xe về, giờ mỗi khi nghe xe máy nổ to to lại gần là nó cảnh giác hơn. Tối đó về nhà suôn sẻ. Mấy hôm đó cũng không thấy động tĩnh gì nên mọi người cũng quên đi cái thằng đánh nó. Vì giờ mọi người cực chẳng đã mới tính đến chuyện đánh đấm, khi đã đánh đấm sẽ không chỉ ảnh hưởng đến những người trực tiếp mà còn những người xung quanh nữa.
Lên giường nằm ngủ. Một ngày nữa lại trôi qua.
Chap 21:
Ngày thứ 7 bận rộn, thứ 7 máu chảy về tim, nó thì chả biết máu chảy về đâu. Tan buổi học, Nó cùng Ly lang thang một chút sân trường, chiều nó phải họp nên nó xin nghỉ, nghỉ cả tối nữa, vì tối có hẹn với anh Cảnh.
- Ngồi đây tí đi. - Vừa tới ghế đá, Nó bảo Ly ngồi cùng nó một chút, chẳng biết vì sao hôm nay Nó muốn thư thái một chút giữa sân trường như thế này nữa, có lẽ là do thời tiết đẹp, gió nhẹ nhàng khẽ đưa cành lá, gió vờn lên tà áo dài của nữ sinh.
Ngồi xuống, ngửa mặt lên trời, nhắm mắt hít một hơi thật sâu cảm nhận cái mùi vị của hoa, của lá, của cỏ cây, dành cho lòng một chút bình yên, một khoảng lặng giữa dòng đời.
- Sao bảo ngồi nói chuyện mà im lặng thế? - Ly nhẹ nhàng hỏi nó, chắc Ly cũng thấy lạ vì có một ngày chính nó rủ Ly ngồi lại khi đã tan trường.
- Gió mát, cảm nhận tí đã. - Nó đưa mắt nhìn Ly một cách nhẹ nhàng, nhìn người con gái ấy, hôm nay hình như có gì đó đẹp hơn, dịu dàng hơn so với Ly cách đây một năm. Khác với cái cô bé ăn mặc sành điệu, dày cao gót, đôi mắt lanh lẹ bước vào lớp nó, thay vào đó là nét đằm thắm..và đầy tình người. Nó cứ thế đưa mắt nhìn Ly.
- Hôm nay T lạ quá, mà sao nhìn Ly dữ vậy. - Ly tròn mắt nhìn nó lạ lùng, rồi cúi xuống thẹn thùng nhìn cây cỏ dưới chân khi bắt gặp ánh mắt nó, Nó mỉm cười, nhìn thêm một lúc rồi thôi.
- Cảm ơn Ly nhé - Nhìn lá đung đưa, nó khẽ cảm ơn Ly.
- Ơ, sao hôm nay lại cảm ơn, lạ lắm.
- ...- Nó mỉm cười nhìn Ly, Ly cũng chẳng dám nhìn nó.
- Oa, chiếc là đẹp không này. - Ly cúi xuống nhặt một chiếc lá, chiếc là màu đỏ pha tím.Rồi đưa lên, quay sang nhìn Nó, xoay xoay chiếc lá.
- Đẹp gì đâu.
- Đẹp chứ còn gì nữa, màu đỏ của con tim, màu tím cho sự thủy chung.hì.
- Ừ, là con tim thủy chung, nhưng mà nó đã rụng, nghĩa là nó sẽ héo đi. Nếu được thì T vẫn muốn nó ở trên cành, như bao chiếc là kia, dù là màu xanh, nhưng đầy sức sống. - Nó nói như đang nói chính những gì đến với Nó vậy, ước chi ai đó không rụng về cội, dù xấu thì vẫn hơn là đẹp để rồi là vĩnh hằng.
- À..ừ.. - Ly im lặng suy tư, Nó biết Ly đang nghĩ gì, nhưng có lẽ cứ để cho Ly nghĩ một mình sẽ tốt hơn. Câu nói của nó đã làm Ly mất đi cái mạch suy nghĩ của Ly..một trái tim chung thủy, nhưng nó vô tình làm đau trái tim đó.
- Tối nay T gặpanh Cảnh đó. - Nghe xong, Ly ngoảnh sang nhìn nó, rồi lại nhẹ nhàng quay về tư thế cũ.
- Thế à, không thấy anh ấy nói gì cả.
- Ừ..chắc anh ấy chỉ muốn gặp riêng T thôi.
Ly không hào hứng khi Nó nhắc tới anh cảnh, nên Nó cũng thôi câu chuyện ở đó. Chờ thêm một chút, 2 con người lại lặng lẽ chào nhau.
Đứng nhìn bóng Ly xa khuất, Nó cũng quay bước đi về. Giá như tôi có thể yêu thì sẽ yêu người con gái ấy, nhưng trong tôi bây giờ chỉ giữ mỗi mình ai.
Chiều họp xong, cũng còn khá sớm, nhưng nó tự cho Nó một ngày nghỉ, một ngày thư thái, một ngày mà bao người gọi là ngày cuối tuần. Cuối tuần thường làm gì nhỉ? Đôi trai gái hẹn hò? Đi chơi? Nó cũng chẳng biết là như thế nào cả, cái gọi là thứ 7 máu chảy về tim đó đã là dĩ vãng rồi, cải cảm giác tối thứ 7 chờ chực quán net giờ đã là dĩ vãng.
Về thay lại bộ đồ ở nhà, Nó đứng hành lang nhìn mọi thứ, cảm giác cũng hay..lâu lắm rồi nó không có cái cảm giác đó. Về chiều sinh viên bắt đầu đổ ra sân tập thể dục, đá bóng có, chạy bộ có, cầu mây cũng có, và đá cầu nữa. Hình như ngày nó đá cầu gần nhất cũng 5 tháng rồi, trời ơi, sao mà lâu thế. Hôm nay nó cũng muốn tham gia lắm, nhưng chịu thôi, cái lưng này đá sao nổi.
Chợt nghĩ, hay ra chỗ Th chơi..cũng tiện thể đi bộ chút cho dãn gân dãn cốt.
Nó đi, ra đến nơi thì hình như có khách..hình như là nam, nó định quay về thì gặp Th ngay cổng xóm trọ.
- Ơ T, đi đâu đây.
- À, định qua chỗ Th thôi, nhưng mấy đứa gọi ra có chút việc.
- Hôm nay không đi làm à? có anh bạn chị gái tới.
- Ừ, cũng nghĩ là Th có khách, mà khách tới Th lại đi đâu thế. T xin nghỉ ở nhà họp.
- À, Th bên nhà bạn, anh ấy gọi nên giờ về.
- À, ừ..thế Th vào đi.
- T cũng vào đi..
- Thôi, T ra coi mấy đứa co việc gì không?
- Ừ, mà tối đi ăn chè với mấy đứa bạn Th nha.
- Tối chắc T qua quán luôn.
Chào nhau ra về, giờ chẳng lẽ lại về phòng..Nó lững thững bước đi, chẳng có đích đến là đâu cả, đi xuôi phía chợ rồi lại vòng ngược về trường, lượn lờ trong sân trường thả hồn vào mây vào gió. Nó như cố tận dụng lây cái giây phút tĩnh lặng trong lòng này.
Tối đến, 7h thì anh Cảnh gọi cho nó. Ảnh gọi ra chỗ bờ sông hàn, chỗ lần nó thấy ảnh uống bia với Ly.
Nó mượn xe đạp ra, đến nơi thấy đúng là anh đi một mình. Nó bước tới rất tự nhiên.
- Chào anh. anh đến lâu chưa ạ.
- Ừ, chào chú. Cũng vừa tới thôi.
- Dạ. Anh gọi gì chưa?
- Rồi..uống gì đây?
- Dạ, bia đi ạ.
- Bụng chú uống được chưa, nếu chưa thì thôi.
- Dạ, cũng không sao đâu anh, em cũng chỉ uống ít thôi.
Chủ quán đưa một con cá đuối nướng với ít đồ nhậu ra. Nó lấy chai bia khui, mỗi người một chai. Cụng ly đầu tiên thì anh Cảnh nói tiếp.
- Hiểu nhầm giữa anh với chú, chú bỏ qua đi nhé.
- Gì à anh? em có nhớ cái gì nữa đâu?
- Haha, ừ, quên đi.
- dạ, uống tiếp đi anh. - Lại nâng ly thêm hớp nữa
- Chú khá lắm. Đối thủ đáng gờm đấy.
- Đối thủ gì hả anh?
- Giờ ảnh hiểu tại sao Ly lại yêu chú thế
- À..ý anh là đối thủ..em với Ly không là yêu nhau gì đâu anh ạ. Nhưng Ly là người quan trọng với em, Nên nếu anh có yêu Ly thì cũng đừng làm đau Ly
- Ha..yêu gì nữa đâu chú, anh theo cô ấy từ lâu rồi, nhưng Ly dứt khoát lắm.
- Dạ..điều gì cũng có thể xảy ra mà anh.
- haha, thôi bỏ đi, uống tiếp đi chú.
Đang ngồi đàm đạo với anh Cảnh thì có điện thoại của Lan.
- Alo.
- Đang ở đâu vậy, đi chơi với tụi Lan
- Lan đi với 2 đứa kia đi, đang bận rồi.
- Bận gì chứ, đi đi mà.
- Bận, thế nhé.
Nó mặc kệ cho thái độ Lan ra sao, cúp máy lại ngồi với anh Cảnh tiếp.
Ngồi anh em nói chuyện chân tình, từ cuộc sống, đến chuyện gia đình. Đến 9h hơn thì Ly nhắn tin cho Nó.
- Về chưa? người đang đau về sớm đi.
- Ừ, sắp rồi.
Cất máy, Nó nhìn anh Cảnh nó đùa.
- Ly anh ạ, lại bắt em về sớm.
- Haha, Chú bảo không yêu mà nghe lời nhỉ.
- ..có những điều chỉ em với Ly mới hiểu được thôi anh ạ.
- Ừ..anh cũng nghĩ thế, hôm Ly bỗng nhiên trao cơ hội cho anh, anh tưởng tình cảm mình đã làm lay chuyển được Ly, nhưng đâu có phải..
- Dạ..
Buổi gặp kết thúc bằng một li bia, bởi chính anh Cảnh cũng muốn Nó về khi nghe Ly nói như thế.
Cuộc gặp gỡ của một thằng (cứ tạm gọi nó là thằng trẻ con) và một người đàn ông (anh Cảnh nhé) kết thúc, Bước đi về trong nó vẫn thế, chẳng đọng lại được chút gì hơn, nhưng ít nhất nó cũng bớt đi một người đối lập, để thêm một người bạn, tạm thời nó cứ tin thế.
Chap 22:
Nếu trong cuộc đời ai đó khẳng định mình không sai lầm thì có lẽ tôi không tin. Nhiều khi tôi cứ nghĩ(hoặc cố tình) rằng tôi chưa phạm phải sai lầm nào đó quá nghiêm trọng, nhưng chính tôi không nhận ra rằng mình đã sai lầm từ rất lâu,rất lâu rồi. Và để giờ đây lại sai lầm nữa, sai lầm cứ nối tiếp sai lầm. Tôi cứ nghĩ rằng mình sống thể là ổn...nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng. Nay đứng trước bức di ảnh tự vấn lương tâm và cúi đầu tự trách bản thân vì không sống tốt hơn, làm tốt hơn những gì đang có, đang đến.
Trở về với ngày xưa, ngày xưa của sự bồng bột, ngày xưa của một thằng trai bị tổn thương.và ngày xưa của những nỗi buồn mà Nó vô tình gieo vào những người quanh nó.
Bước về phòng, lúc này cũng chưa muộn. Bao cuối tuần nay nó mới được hưởng cái cuối tuần về đêm như trước, tối cuối tuần đầy những bản nhạc nơi hành lang. Phòng nó cũng đi chơi đâu hết, Nó lê cái thân ra ngồi ngay cửa, ngồi như một thằng thất thểu, xõa xuống ngang cửa mà nghe tiếng đàn. Dù là những tiếng đàn không chuyên nhưng cũng đủ lay động lòng người, tiếng đàn hòa cùng tiếng gió vi vu làm không gian thêm sâu lắng.
Ngồi nghĩ về buổi nói chuyện cùng anh Cảnh, Nó lại thấy thương Ly..nó nghĩ về tất cả những hình ảnh của Ly từ ngày nó gặp để rồi nó mỉm cười một mình. Cuộc đời này cũng lạ, người này đuổi người kia, người kia lại đuổi người kia nữa.
10h hơn thì 2 thằng kia về. Nó được kéo ra khỏi những dòng cảm xúc đó khi thằng Bình đá nó một cái.
- Thằng này, tránh cho đại ca vào. - Nó co chân ngước lên thấy 2 thằng cười đầy nham hiểm và sung sướng.
- Sao ngồi giữa nhà thế mày. - thằng Dương tiếp lời hỏi nó.
- Ngồi chờ mấy đại ca về. Đi chơi sao, chắc là vui nhỉ, nhìn cái mặt bây sung sướng quá.
- Mẹ, hai đứa đó lừa bọn tao, bảo đi cafe mà bắt lượn lờ khắp nơi. Mệt vã ngườichứ được cái đếch gì đâu - thằng Dương trách móc nhưng đầy sung sướng.
- Đừng nghe nó, nó được chở Lan, sướng quá giờ nó giả nai đó - thằng Bình chen vào, 2 thằng này đúng lạ, cả ký túc không kiếm lấy con mà dạo trong trường, vừa khỏe vừa đỡ tốn tiền
- Ô, ngon, làm được gì chưa?
- Mẹ, làm đếch, nghe thằng Bình có mà to bụng. Nó với Nhi mới ghê.
Cứ thế qua lại giữa 2 thằng, nó ngồi há hốc mồm ra nghe, buồn cười 2 cái thằng này. Nhưng có lẽ chính 2 đứa đang giúp hộ nó tránh những điều khó xử với cả Nhi và Lan. Ít nhất 2 người con gái đó sẽ gặp được 2 thằng mà nó tin tưởng và thấy tốt. Cũng như nó sẽ không vì sự vô tình mà làm 2 người con gái đó đau.
Thời gian cứ thế trôi, một ngày, 2 ngày....Để tránh những điều không cần thiết và cũng để cho cái tâm trí của Lan và Nhi dành thời gian cho Dương và Bình, cứ thế Nó cũng dần quen với việc mặc kệ cho cái cảm giác trong những người quanh nó như thế nào đi nữa.
Kỳ thi lại tới, một ngày của nó giờ chỉ là ở thư viện và quán cafe, Nó cũng không muốn nghỉ, vì như thế thì nó biết khi nào mới trả hết nợ, tuy nhiên, thời gian trên quán ít hơn, nó thường lên lệch buổi với Lan nên cũng ít phải đụng mặt, cũng ít thấy Lan nhắn tin hỏi thăm như trước, chắc Dương đang dần lấy được cảm tình từ Lan. Còn nó, sáng lên quán, chiều lên thư viện, và luôn cùng nó là Ly, Ly đi học đều đặn nên luôn bên nó cùng ôn thi, cứ thế 2 đứa học cùng nhau từ chiều đến 9h tối. Cùng học, cùng ăn, cùng nghỉ ngơi. Cũng chẳng biết giữa nó với Ly là gì nữa, nhưng nó khẳng định khi ai hỏi rằng không phải là yêu.
Một chút quá khứ thế thôi, giờ mình đi làm việc cần làm đã, chẳng biết đúng hay lại sai, mọi người chúc mình may mắn đi nhé, cứ biết thế thôi, đừng hỏi thêm điều gì, lúc này mình không thể nói gì thêm đâu. Ôi cuộc đời.........
Chap 23:
Chiều ngày thi môn gần cuối, Ly không qua học cùng nó, tối đó nhà Ly có tiệc mời khách, Nó cũng chỉ nghe Ly nói thế mà không thắc mắc gì, Nó tính ăn cơm xong rồi lên thư viện một mình.
Chiều đó, Nó dành một chút ít thời gian thư giãn, cũng lạ là chiều nay đang mùa ôn thì mà vẫn tụ tập đá cầu dưới sân, nó cũng lân la xuống.
- Ê, thằng T nay có đá cầu hả, mày dạo này như chạch ấy nhỉ, lẩn mất tăm - Cái thằng Huy nói nó, thằng này ở trọ ngoài, nhưng chiều nào nó cũng vào đây đá cầu, vì đa số bạn nó đều ở trong ký túc.
- Thế tao có được đá không, tao không đá thì có thằng mất đối chứ gì đâu. - Nó đáp lại, trước khi còn hay tham gia đá cầu với mấy đứa bạn thì thằng Huy
với nó đá rất ăn ý, còn khi chia sân đá thì chỉ Nó với có thể có những cú vớt thần kỳ từ những cú đá của Huy. 2 thằng như khắc lối đá của nhau, Huy
thiên về tấn công trên lưới, cón Nó là thằng phòng thủ hiệu quả.
- Giờ thì xưa rồi nha cu, giờ tao chấp chân trái. - Nó dám chấp cũng đúng thôi, vì giờ chân nó khá cứng rồi.
- Thôi thôi, em không cần anh chấp gì cả, cứ thoải mái đi.
Thế là nó nhập cuộc, đúng là lâu ngày không đá nên cảm giác cầu cực kỳ không tốt, lỡ nhịp liên tục. Như thường lệ là những cú vuốt tầm cao và xa
của thằng Huy, nếu là nó cách đây 5-6 tháng thì những cú đó không khó để bắt, nhưng giờ cái cảm giác vừa chạy vừa xoay vừa giơ chân nó không chính
xác như trước để mà đỡ được quả cầu nữa. Chắc có lẽ phải mất một vài buổi Nó mới lại có cảm giác như trước được.
- Thằng này, tưởng mày vẫn bắt ngon mấy quả đó chứ? - ThằngHuy nhìn nó lắc đầu có vẻ ngán ngẩm.