Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Bạn Học Chào Em full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
Dụ Vi Hề bỗng nhiên cảm thấy được gì đó, cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy anh, vô thức lấy tay che người, lúng túng, "Sao anh cứ tuỳ tiện xông vào như thế?".
Mộ Tử Khâm chậm rãi đi tới trước mặt cô, dừng lại, nước thấm ướt cả người anh nhưng anh không thèm để ý. Giọng nói anh vì tình dục mà trở nên khàn khàn: "Cơ thể em anh biết rất rõ mà, sợ gì chứ?".
Trong phòng tắm, hơi nóng mờ mịt mang theo hương vị gột rửa tươi mát.
Dụ Vi Hề không nhịn được hỏi: "Hôm nay anh đi đâu thế? Muộn vậy mới về".
"Những lời này của em nghe cứ như là giọng điệu của một bà vợ ấy". Mộ Tử Khâm mỉm cười.
"Vậy anh không thích em nói thế à?". Dụ Vi Hề hơi cúi đầu.
"Anh không có ý đó". Mộ Tử Khâm vươn tay, "Này, xem đây là cái gì?".
Dụ Vi Hề ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng: Trên tay Mộ Tử Khâm là một quả cầu thơm bằng bạc được làm mô phỏng theo tài liệu từ đời Đường. Cô còn nhớ mấy tuần trước đã từng vô tình nói trên điện thoại với Nhan Ngạn rằng cô rất thích món đồ này, không ngờ Mộ Tử Khâm vẫn còn để trong lòng.
"Anh là vì đi tìm mua cho em cái này nên mới về muộn thế à?". Dụ Vi Hề nhìn quả cầu thơm bằng bạc. Dưới ánh đèn, nó toả ra ánh sáng long lanh như ngọc làm nổi bật nụ cười nơi khoé môi cô.
"Không thì còn gì nữa?". Mộ Tử Khâm hỏi lại.
"Cảm ơn anh". Dụ Vi Hề đang muốn vươn tay ra lấy nhưng Mộ Tử Khâm không cho.
"Đến lượt anh hỏi em", Mộ Tử Khâm nhìn cô chằm chằm: "Hôm nay em đã đi ra ngoài gặp Giản Vu Ngôn đúng không?".
Dụ Vi Hề thành thực gật đầu, giải thích: "Em chỉ muốn nói cho anh ta biết chuyện chúng ta đang hẹn hò thôi".
"Hai người còn nói gì về anh nữa?". Mộ Tử Khâm gặng hỏi.
Dụ Vi Hề chậm rãi nhớ lại: "Ưm, anh ta khuyên em chia tay với anh, còn hỏi em có thích anh không, còn...".
Mộ Tử Khâm ngắt lời cô: "Vậy khi cậu ta hỏi em có thích anh không em trả lời thế nào?".
Dụ Vi Hề ngây người, vội hắng giọng nói: "Anh đói bụng rồi chứ, ra ngoài trước đi, em tắm xong sẽ dọn cơm cho anh".
Mộ Tử Khâm không chấp nhận, "Dụ Vi Hề, không được đánh trống lảng".
"Vấn đề này không quan trọng mà!". Dụ Vi Hề bắt đầu dỗ anh.
Mộ Tử Khâm nắm tay cô, trong mắt bao phủ một lớp sương mù, "Quan trọng, ít nhất là đối với anh, nó rất quan trọng".
Dụ Vi Hề bị ánh mắt của anh làm giật mình trụ, cô nói khẽ: "Em nói, em thích anh".
Nghe vậy, Mộ Tử Khâm nở nụ cười, không đợi Dụ Vi Hề định thần lại anh đã cúi người xuống, hôn lên nơi mềm mại trước ngực cô. Hai bên mềm mại nhẵn mịn hoà vào với dòng nước trong suốt tạo nên một thứ quyến rũ nhất trên đời. Mộ Tử Khâm thưởng thức thật kỹ, anh dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn vào nụ hoa của cô, dùng lưỡi vẽ nên những vòng tròn mê hoặc. Tay anh quyến luyến trên người cô, chặn lại dòng nước. Bầu không khí trong phòng tắm trở nên nóng bỏng khác thường. Từng cái đụng chạm của Mộ Tử Khâm mang đến cảm giác run rẩy không ngừng, Dụ Vi Hề ngẩng cao đầu, bắt đầu thở dốc. Quần áo của Mộ Tử Khâm bị nước làm ướt dính chặt vào người làm lộ ra cơ thể cường tráng và mùi nam tính của anh. Anh cởi quần áo mình ra ngay lập tức, dùng tay nâng một chân Dụ Vi Hề lên vòng qua thắt lưng mình, như thế, nơi bí ẩn của cô đã nằm trong tầm khống chế của anh. Đôi chân mảnh khảnh, thon dài đó là thứ mà mọi người đàn ông đều khao khát được nó quấn quanh thắt lưng. Mộ Tử Khâm ôm chặt lấy eo Dụ Vi Hề rồi đưa vật nóng rực của mình tiến vào trong đường mòn của cô. Vật to lớn cứng rắn ấy lại mang đến cho Dụ Vi Hề một loại cảm giác an toàn mãnh liệt, còn nơi mềm mại chật hẹp lại khiến trái tim Mộ Tử Khâm dần dần tan chảy. Nơi bí ẩn của bọn họ kết hợp với nhau, cô dịu dàng bao lấy vật rắn chắc của anh. Dưới tấm màn nước trong suốt, anh ôm lấy cô, cùng nhau rong ruổi, cùng nhau tiến đến cảnh giới dục vọng cao nhất...
Bạn Học, Chào Em ! - Chương 19
Cuộc sống, cứ như thế mà tiếp tục. Tình cảm giữa hai người dần dần càng thêm thắm thiết. Nhưng khi tưởng như tất cả đều yên bình thì một tảng đá xinh đẹp lại từ một góc không biết tên nào đó văng tới, đảo lộn cuộc sống của Dụ Vi Hề.
Hôm nay, Dụ Vi Hề đang trực ban trong đại sảnh thì thấy một người con gái tuổi còn trẻ xinh đẹp rạng rỡ, theo sau là một đám người hầu trùng trùng điệp điệp đi đến, vung tay lên cái đặt luôn phòng tổng thống ở trong vòng một tháng. Khách hàng hào phóng như thế rất hiếm thấy đích, Dụ Vi Hề không kìm được quan sát cô ta thật kĩ: Làn da mịn màng, đôi mắt to tròn khiến người ta hồn xiêu phách lạc, cả khuôn mặt sáng ngời đẹp đến hoàn hảo, đúng là một đại mỹ nhân thật sự.
Đang lúc thưởng thức thì Mộ Tử Khâm gọi điện thoại tới tìm cô, Dụ Vi Hề tưởng có chuyện gì quan trọng hơn, lập tức đi tới phòng làm việc của anh.
Ai ngờ Mộ Tử Khâm lại nói: “Hôm nay tan làm sớm một chút”.
“Vì sao?”. Dụ Vi Hề không hiểu.
Mộ Tử Khâm liếc mắt nhìn cô, “Em bị mắc chứng đáng trí của người già à? Đến cả sinh nhật mình cũng quên được?”.
Dụ Vi Hề nhếch miệng, hoá ra là anh ấy biết, coi như còn có lương tâm.
“Buổi tối làm nhiều thêm mấy món, chúc mừng em già thêm một tuổi”. Mộ Tử Khâm vẫn không nói được câu nào hay.
Dụ Vi Hề cảm thấy bất công, “Nếu là sinh nhật em thì đương nhiên là đi ra ngoài ăn chứ, sao còn bắt em xuống bếp?”.
“Đồ ăn bên ngoài cũng khó ăn chẳng kém gì đồ ăn em nấu, hà tất phải phiền phức như vậy, quyết định thế đi”. Mộ Tử Khâm thái độ kiên quyết.
Dụ Vi Hề đành phải đồng ý.
“Đúng rồi, em ở trong đại sảnh làm gì mà mãi mới lên đây?”. Mộ Tử Khâm vừa lật xem văn kiện vừa nhàn rỗi hỏi.
Dụ Vi Hề vỗ vỗ tay, “A, đúng rồi, quên chưa nói với anh, vừa có một khách hàng lớn tới, là một cô gái tuổi còn trẻ, ngoại hình rất đẹp, vung tay rất hào phóng…”.
Mộ Tử Khâm bỗng ngẩng đầu, cắt lời cô: “Cô ta tên là gì?”.
Dụ Vi Hề suy nghĩ một chút, “Hình như là Đổng Tả Ưu”.
Nghe vậy, sắc mặt Mộ Tử Khâm lập tức thay đổi, trong mắt thoáng qua chút phức tạp, anh đứng dậy mặc áo khoác, vội vàng nói: “Kế hoạch thay đổi, bây giờ chúng ta về nhà luôn”.
Dụ Vi Hề không hiểu ra sao, không kịp hỏi đã bị Mộ Tử Khâm kéo ra ngoài. Nhưng đúng lúc này, có một người đang đi vào phòng làm việc, chắn trước mặt bọn họ.
Chính là cái cô Đổng Tả Ưu kia. Cô khoanh hai tay trước ngực, ung dung hỏi: “Mộ Tử Khâm, sao vừa thấy em tới anh đã chạy thế? Chẳng lẽ anh ghét em?”.
Mộ Tử Khâm trấn định cười cười: “Sao thế được? Anh đang định đi tìm em mà”.
Cặp mắt yêu mỵ của Đổng Tả Ưu lướt đến bàn tay Mộ Tử Khâm đang nắm tay Dụ Vi Hề, rất có thâm ý nói: “Hoá ra vị này chính là bạn gái anh?”.
Vừa dứt lời, Mộ Tử Khâm đẩy Dụ Vi Hề sang một bên, cười nói: “Sao thế được? Anh còn chưa có bạn gái”.
Dụ Vi Hề bị đẩy lui về phía sau ba bước mới đứng vững được, vẻ mặt ai oán, cái tên Mộ Tử Khâm này, sao phải dùng thái độ ghét bỏ thế chứ?
Đổng Tả Ưu thản nhiên cười: “Nếu vậy tối nay anh hãy đi shoping cùng em đi”.
Dụ Vi Hề tưởng rằng Mộ Tử Khâm sẽ từ chối thế nhưng anh lại đồng ý luôn: “Đương nhiên, có chuyện gì có thể quan trọng hơn em được?”.
“Tốt lắm, em về phòng tắm rửa trước đã, anh chờ một chút rồi hãy đến tìm em”. Đổng Tả Ưu nói xong liền nhanh chóng rời đi.
“Cô ấy là ai thế?”. Dụ Vi Hề hỏi, khẩu khí có chút miễn cưỡng. Mộ Tử Khâm này, rõ ràng đã nói buổi tối sẽ cùng mình chúc mừng sinh nhật, sao lại nói mà không làm như thế?
“Bạn bè bình thường thôi”. Mộ Tử Khâm hắng giọng nói: “Em về trước đi, anh sẽ cố gắng về sớm”.
Dụ Vi Hề mở miệng đang định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ nói: “Được rồi”.
Vì vậy, sau khi tan tầm, Dụ Vi Hề một mình đi mua thức ăn rồi nấu cơm chờ Mộ Tử Khâm về chúc mừng sinh nhật cùng mình.
Thế nhưng, đồng hồ trên tường quay từng vòng, trời càng ngày càng tối, đồ ăn đã hâm lại vài lần mà đến cái bóng Mộ Tử Khâm cũng không thấy đâu.
Dụ Vi Hề ngồi bên cạnh bàn, chán muốn chết. Bỗng nhiên, điện thoại di động vang lên, Dụ Vi Hề tưởng Mộ Tử Khâm gọi vội vàng nghe máy. Ai ngờ là Lâm Nhan Ngạn gọi tới chúc cô sinh nhật vui vẻ, “Vi Hề, cậu đang làm gì thế?”.
“Chờ Mộ Tử Khâm về ăn cơm”. Dụ Vi Hề sờ sờ cái bụng kẹp lép, lầm bầm nói: “Rõ ràng đã nói sẽ về chúc mừng cùng tớ nhưng đến bây giờ còn chưa thấy mặt mũi đâu”.
“Cậu ta đi đâu rồi?”. Lâm Nhan Ngạn hỏi: “Sao đến cả sinh nhật bạn gái cũng vắng mặt thế, thật quá đáng”.
“Tớ cũng không biết, hôm nay có một mỹ nữ tới khách sạn, hình như là bạn anh ấy, anh ấy nói muốn đi cùng cô ấy một lúc nên bảo tớ về trước”. Dụ Vi Hề thở dài.
Lâm Nhan Ngạn vội vàng hỏi: “Cô gái đó tên là gì?”.
“Đổng Tả Ưu”. Dụ Vi Hề trả lời.
Đầu bên kia điện thoại, Lâm Nhan Ngạn nói từng chữ một: “Dụ Vi Hề, cậu phải cẩn thận đấy”.
“Sao vậy?”. Dụ Vi Hề nhận ra sự bất thường trong giọng điệu của Lâm Nhan Ngạn, “Lẽ nào cô gái đó… có quan hệ gì với Mộ Tử Khâm?”.
“Tớ đã từng nghe Giản Vu Ngôn nói qua, anh ta và Mộ Tử Khâm trở mặt chính là vì một cô gái”. Lâm Nhan Ngạn chậm rãi nói: “Mà cô gái đó tên là Đổng Tả Ưu”.
Nghe vậy, trong lòng Dụ Vi Hề giật mình, sau đó cô ra vẻ thoải mái cười cười: “Thế thì có gì đâu, đều là chuyện trước kia rồi mà”.
“Nếu cậu nghĩ như vậy thì tớ cũng không cần nói thêm gì nữa”. Lâm Nhan Ngạn nhắc nhở: “Nói chung, cô gái này rất quan trọng trong lòng Mộ Tử Khâm… Sinh nhật vui vẻ nhé!”.
Ngắt điện thoại xong trong lòng Dụ Vi Hề chua xót. Đổng Tả Ưu trong lòng Mộ Tử Khâm có vị trí rất quan trọng. Nói vậy, có khi nào bọn họ tình cũ nối lại chăng?
Nghĩ vậy, Dụ Vi Hề lắc đầu thật mạnh, không thể nào, Mộ Tử Khâm chẳng phải đã nói vẫn luôn muốn mình làm bạn gái anh ấy ư, sao bỗng nhiên lại thay lòng đổi dạ chứ?
Nhất định là bụng đói quá nên mới suy nghĩ linh tinh. Dụ Vi Hề cầm dao nĩa lên bắt đầu nhét đầy thức ăn vào miệng. Nhưng đến khi dạ dày căng không nuốt nổi nữa thì ý nghĩ kia vẫn quanh quẩn trong đầu cô không gạt đi được.
Khi Mộ Tử Khâm về nhà thì Dụ Vi Hề đã đi nằm. Nhưng cô vẫn chưa đi vào giấc ngủ được. Cô biết Mộ Tử Khâm đi vào phòng tắm, tắm rửa xong sau đó đi ra nằm bên cạnh mình.
Trên người anh có một mùi nước hoa nồng nặc mà xa lạ.
Thuộc về một người phụ nữ khác.
Hôm nay, Dụ Vi Hề trắng đêm không ngủ.
Ngày thứ hai sau khi Mộ Tử Khâm tỉnh dậy, Dụ Vi Hề hỏi thẳng: “Hôm qua, anh đi đâu thế?”.
Ánh mắt Mộ Tử Khâm hơi né tránh, “Đêm qua khách sạn có việc đột xuất, anh phải ở lại xử lý”.
Dụ Vi Hề cắn cắn môi dưới, “Em đã đợi anh rất lâu”.
“Xin lỗi!”. Mộ Tử Khâm ôm lấy eo cô: “Như vậy đi, chờ thêm vài ngày nữa hết bận anh sẽ tổ chức sinh nhật bù cho em, được không?”.
Dụ Vi Hề gật đầu, hơi gượng cười. Mộ Tử Khâm hôn lên trán cô, sau đó xuống giường bắt đầu mặc quần áo và nói: “Hôm nay anh không đưa em đi làm được. Trong khoảng thời gian này, khách sạn có chút bận rộn nên tan làm em cứ tự về nhà đi, không cần chờ anh đâu”.
Là sợ cô Đổng Tả Ưu kia phát hiện ra quan hệ của bọn họ ư?
Dụ Vi Hề nhìn bóng lưng Mộ Tử Khâm, ánh mắt dần dần trở nên cô đơn.
Sửa soạn xong, Dụ Vi Hề một mình đi tới khách sạn. Nhưng vừa đến nơi đã được báo là cô Đổng Tả Ưu kia muốn gặp cô. Dụ Vi Hề hơi do dự rồi vẫn đi tới phòng tổng thống, người giúp việc của Đổng Tả Ưu mở cửa cho cô.
Dụ Vi Hề đi vào thì thấy Đổng Tả Ưu đang quay lưng về phía mình nói chuyện với ai đó: “Em không thấy có gì khác thường cả, xem ra Mộ Tử Khâm vẫn không quên được em. Tối hôm qua, em đã lôi anh ta đi rất nhiều nơi mà anh ta không có lấy một câu oán hận, hơn nữa còn ra sức giải thích với em, nói mình và cô gái tên Dụ Vi Hề kia không có quan hệ gì cả… Hả, anh thực sự muốn em làm vậy à? Liệu có hơi quá đáng không? Thôi được rồi, đành để cô ấy chịu thiệt trước đã vậy… A, cô ấy tới, em sẽ gọi điện thoại cho anh sau”.
Đổng Tả Ưu ngắt điện thoại, nhìn Dụ Vi Hề từ trên xuống dưới, ngạo mạn nói: “Cô chính là Dụ Vi Hề?”.
Dụ Vi Hề gật đầu, nhưng cổ họng cứ như bị bùn đất chặn lại, nghẹn đến khó chịu.
Hoá ra, tối hôm qua Mộ Tử Khâm thực sự đã ở cùng cô ta. Hoá ra, trước mặt cô ta Mộ Tử Khâm đã nói không có quan hệ gì với mình. Hoá ra, anh ấy đã lừa mình.
Đổng Tả Ưu nằm xuống ghế quý phi, váy ngủ tơ lụa dài mà sang trọng xoà xuống mặt đất, khiến cô càng thêm mỹ lệ.
“Cô và Mộ Tử Khâm có quan hệ gì?”. Cô ta hỏi.
“Mộ Tử Khâm chẳng phải đã nói với cô rồi sao, chúng tôi không có quan hệ gì hết”. Ánh mắt Dụ Vi Hề để lộ sự tổn thương sâu sắc.
“Thật sao? Nhưng, tôi vẫn còn chưa yên tâm lắm”. Đổng Tả Ưu đứng dậy, đột nhiên gạt nước hoa trên bàn trang điểm xuống đất. Thủy tinh văng khắp nơi, mùi hương nồng nặc tràn ngập căn phòng. Không sai, mùi hương này chính là thứ mà cô ngửi thấy trên người Mộ Tử Khâm hôm qua.
Sau đó, Đổng Tả Ưu cầm điện thoại, gọi cho Mộ Tử Khâm, “Chỗ em xảy ra chuyện rồi, anh tới đây nhanh lên”.
Dụ Vi Hề kinh ngạc nhìn Đổng Tả Ưu, không biết cô ta làm thế là có dụng ý gì.
Không lâu sau, Mộ Tử Khâm cùng hai người cấp dưới đi tới phòng tổng thống, hỏi: “Làm sao vậy?”.
Đổng Tả Ưu bỗng nhiên chỉ vào Dụ Vi Hề: “Nhân viên này của anh vô cớ chạy ào vào phòng em làm ầm lên, còn ném vỡ nước hoa của em, em mặc kệ, anh mau sa thải cô ta đi!”.
Dụ Vi Hề trợn to mắt, đây, đây chẳng phải là ngậm máu phun người ư? Cô vội vàng xua tay, “Không phải, là chính cô ta ném vỡ mà”.
Mộ Tử Khâm hơi nhíu mày, “Có phải là có gì hiểu lầm ở đây không?”.
Khoé miệng Đổng Tả Ưu cong lên thành một nụ cười như có như không, “Thế nào, anh không nỡ đuổi cô ta? Xem ra, giữa hai người có vẻ không đơn giản”.
Mộ Tử Khâm trầm mặc, trái tim Dụ Vi Hề cũng thót lại, không đâu, anh ấy đương nhiên là phải tin tưởng cô rồi. Thế nhưng Mộ Tử Khâm lại hít một hơi thật sâu, mở miệng: “Vi Hề, mấy ngày này tâm trạng của em không được tốt, về nhà nghỉ ngơi trước đi”.
Trái tim Dụ Vi Hề lập tức rơi xuống tận đáy cốc.
“Nghe thấy chưa?”. Đổng Tả Ưu nở một nụ cười chiến thắng, “Còn không đi đi?”.
Dụ Vi Hề định thần lại, nén lại dòng nước mắt sắp trào ra, đi ra ngoài.
“Sao?”. Mộ Tử Khâm hỏi: “Bây giờ đã thoả mãn chưa?”.
“Cũng không tệ lắm, có điều, cô bé kia hình như rất tủi thân”. Đổng Tả Ưu mỉm cười.
“Không sao, không cần phải quan tâm đến cô ấy”. Mộ Tử Khâm hời hợt nói nhưng lông mày đã nhăn lại lộ vẻ khó chịu, “Không có việc gì nữa thì anh ra trước đây”.
“Chờ chút đã”, Đổng Tả Ưu ngăn anh lại, “Làm gì mà cứ vội vã như thế? Lẽ nào anh không muốn ở bên em thêm một lúc?”.
Mộ Tử Khâm hít sâu một hơi, mỉm cười, “Sao thế được? Anh rất hi vọng mỗi ngày đều có thể được ở bên em”.