watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Truyện teen hài Tên sở khanh ta ghét ngươi

Truyện teen hài Tên sở khanh ta ghét ngươi

Xuống Cuối Trang

Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện teen hài Tên sở khanh ta ghét ngươi full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.



-Ai đây?_Minh nhìn hai tên bên cạnh, hai tên bên cạnh nhìn Minh, cả ba nhìn nó hỏi.

-Grừm..mấy người..

-Cô nói đi, họ là ai?_Tiếp tục đồng thanh.

Đầu nó bắt đầu nghi ngút khói, ghét nhất là ai chui vô họng nó khi nó chuẩn bị nói. Từ nãy giờ chịu đựng nhiều rồi, nó quay vào trong đóng cửa cái rầm, và nói một câu.
-Mặc xác mất người muốn làm gì thì làm muốn nghĩ gì thì nghĩ!

Cả ba nhìn nhau, chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nó hận hực bước vào nhà, trời ơi, cái gì cũng phải từ từ để nó nói cho mà nghe, cứ vừa mở miệng nói chưa được gì đã bị họ ăn cơm hớt. Rõ điên mà, thôi thì họ muốn nghĩ sao nghĩ.

Nó leo lên sopha đánh một giấc ngon lành. Ngoài kia, Minh đang cố gắng leo tường và í ới gọi nó, hắn đang đứng trước cửa vừa bấm chuông vừa ngóng vào, còn Đăng thì bấm số nó gọi liên tục nhưng chẳng thấy bắt máy.

Nó ngủ mà cái điện thoại cứ reo liên tục, cái chuông cứ réo in ỏi và tiếng Minh gọi lé ché vang vọng trong tai nó khiến nó ôm đầu, chạy ra mở cửa và hét.
-Trời ạ, mấy người có để yên cho tôi không vậy hả?

Trước mặt nó, ba gương mặt nhìn phát tội, giống như sắp vào tù ngồi đếm lịch ý. Minh mếu máo đôi mắt long lanh chỉ chờ nó quát tiếng nữa là sẽ khóc ngay. Hắn mặt nhăn nhó đến khó coi. Minh nét mặt buồn bã.

Nó nuốt một ngụm nước bọt, khẽ thở dài và nói.
-Được rồi, được rồi, muốn gì thì nói đi.

-Chúng tôi chỉ muốn biết họ là ai?_Ba người chỉ tay vào nhau, nhìn nó nói.

Cố gắng để không nổi điên, nó cũng không hiểu sao nó lại điên đến mức đó nữa, có lẽ tại ba tên này đáng ghét, ghét mà chẳng có lý do. Đơn giản chắc tại thấy phiền.

-Đây là Đăng giám đốc cũ của tôi, đồng thời cũng là bạn._Nố chỉ tay vào Đăng và nói, hai tên kia nghe thế thì mỉn cười. Đăng có chút buồn thoáng trên gương mặt khi nghe nó nói vậy.

-Đây là Minh, tôi hiện đang là gia sư cho cậu ấy!

-Còn đây là.._Nó hơi chần chừ khi nói về hắn. -Là bạn thân của tôi! Đó được chưa, thật là!

Chẳng ai nói gì nữa, mỗi người mang một tâm trạng ra về vì bị nó đóng cửa đuổi một cách phũ phàng.

Hắn láy xe, trong lòng không khỏi buồn câu nói "Bạn thân" của nó, nhưng hắn vui vì hai tên kia không phải bạn trai nó. Hắn đã tỏ tình thế cơ mà nó im lặng chẳng chịu nói gì hết, đã thế nhất định hắn phải làm cho nó yêu hắn mới được, lúc đấy tỏ tình thì vẫn chưa muộn. Rồi hắn khẽ mỉn cười cho cái suy nghĩ của mình.

Đăng thì có vẻ buồn, vì với nó anh chỉ một giám đốc cũ và là người bạn của nó, anh biết rằng hai người kia cũng rất thích nó, anh phân vân không biết có nên rút lui hay không, cách tốt nhất để nó cảm thấy thoải mái và dễ chịu. Anh không mong nó sẽ thuộc về anh, chỉ cần nó hạnh phúc chắc rằng anh cũng sẽ cảm thấy vui.

Còn Minh, cái tính trẻ con cộng cứng đầu thì đời nào cậu chịu bỏ cuộc. Biết rằng đối thủ lần này có vẻ nặng ký nhưng nhất quyết phải đấu tới cùng, biết đâu, cô cũng thích cậu thì sao? Nghĩ tới đó cậu cười rõ tươi.

Vậy ra, trò chơi tranh giành tình yêu chỉ mới bắt đầu thôi!
Chương 38: Tranh giành.

Nó đang rảo bước trên vỉa hè, tay mân mê cầm bịch bim bim to đùng vừa đi vừa nhai vừa ngắm cảnh thành phố. Vừa mới tan ca ra, vì chẳng có gì làm nên thảnh thơi đi dạo thế này. Nó thắc mắc không biết ba tên kia làm gì mà từ cái hôm chủ nhật tới giờ chẳng thấy tăm hơi đâu hết.

Thành phố xế chiều nhộn nhịp hẳn lên. Các quán ăn bên vỉa hè từ lúc nào đông đúc người, hai bên đường đèn được bật sáng một màu vàng cam hắt xuống lòng nhựa. Đèn của bản hiệu, những toà nhà sáng lên với muôn màu sắc tuyệt đẹp.

Bước chân vẫn đều đều trên con đường đông đúc người qua lại. Bất chợt, một chiếc xe máy chắn ngang trước mặt nó.

-Hé lu cô yêu quý!_Minh cười tươi đưa tay kiểu quân đội chào nó.

Nó giật mình, liếc nhìn Minh với ánh mắt chẳng mấy thiện cảm.
-Cậu mà cứ hù tôi như thế là tôi đánh cậu hồn phách phiêu lạc luôn á!

-Úi..cô dữ quá à! Mà nè, đi chơi không?

-No! I'm not free! (Không, tôi không rảnh)_Nó đáp rồi lẳng lặng bước đi.

Minh láy con SH đuổi theo.
-Đi mà cô! Cô em biết có một quán ăn mới mở ngon lắm cơ! Em bao cô nhé! Nhé...!

Nó đứng lại làm Minh cũng nhanh chóng thắng gắp.
-Thiệt á?_Nó hỏi.

Minh biết ngay nó nghe tới ăn là sẽ chịu liền. Cậu gật đầu lia lịa.

-Thế thì đi!_Nó không chờ cậu nói thêm gì nữa, giựt phắt cái nón bảo hiểm trên xe, leo lên xe và hối cậu chạy. Cậu cười, phóng nhanh làm nó giật mình ôm cứng cậu.

-Ế..chạy chậm thôi cái tên kia..._Nó hét lên.

Minh cười và nói to.
-Cô đừng lo, ôm chặt em vào là sẽ không rớt đâu!

Gió bên tai nó mỗi lúc ù thêm, Minh láy nhanh đã thế còn lạng lách nữa cơ chứ, nó ngồi sau mà cứ tưởng như mặt mình bị gió tạt cho bể rồi cũng không chừng. Kiểu này lần sau có cho tiền chắc nó cũng không dám ngồi nữa.

-Ế..đèn đỏ.._Cô vỗ vỗ lưng Minh nói.

Minh im lặng phóng thật nhanh qua luôn rồi ngoảnh đầu lại cười nói với nó.
-Lo gì.._Bỗng dưng mặt cậu nhăn lại như cái mâm -Cô ơi..bám chắc vào!_Cậu quay lại, tiếp tục với sự nghiệp rồ ga như bay.

Nó chưa kịp hiểu chuyện gì thì đằng sau đã nghe tiếng thổi, tiếng kêu réo thân thương.
-Cậu kia, đứng lại!hú..hú..đứng lại...

Nó cố quay lại phía sau thì giật bắn mình, hối thúc Minh.
-Trời ạ! Giao thông đuổi theo kìa!_Nó hét lên.

Minh tăng tốc, nó ôm chặt cậu mắt nhắm tịt tai ù ù chỉ nghe tiếng còi hú phía sau của giao thông.

Một lát sau, nhờ tài chạy lượn như diều hâu của Minh, cuối cùng cậu cũng ngừng lại, nó mở mắt ra, thở phào nhẹ nhõm. Trời ơi, cái này giống như mới chơi tàu lượn siêu tốc vậy, cảm giác lượn lờ với tốc độ như rớt từ trên trời xuống rồi từ dưới đất thảy lên trời. Ôi cảm giác thật Yomost!

-Chúa ơi, con ghét ngài....!_Nó than thở.

Minh bật cười to ha hả, nó liếc nhìn cậu trách.
-Cậu còn ngồi đó cười sau, trời ư.._Nó nghiến răng ken két.

-Hì..đi thôi.._Cậu kéo tay nó lên xe.

-Đi đâu nữa?_Nó nhăn mặt.

-Ớ..em chở cô đi ăn! Hè hè..

Rồi cậu chờ cô đi tới một quán ăn bình dân đang khai trương, trong quán sạch sẽ thoáng mát và có vẻ khá đông khách. Cả hai bước vào quán, sau khi ổn định chỗ ngồi, thì chị phục vụ bước tới. Có thể thấy rằng gương mặt chị ta đang đỏ như cà chua chín. Ánh mắt hiện lên hình trái tim to đùng đang chăm chú nhìn Minh.

-Quý..quý..khách dù gì ạ?_Chị ta lắp bắp nói.

Minh quay sang cười nói với chị phục vụ.
-Chị chờ em hỏi bạn gái em nhé!

Trời ơi, chị ta té xỉu vì nụ cười đó luôn rồi. Đúng là hám trai có khác mà. Ơ mà khoan, cậu gọi nó là gì cơ chứ? Bạn gái sao? Nó nhìn cậu chằm chằm như muốn hỏi rằng vừa nãy cậu nói gì.

Cậu nhìn nó, biết nó muốn hỏi gì nhưng đáp lại vẫn là nụ cười tươi ấy, cậu nói.
-Ăn gì nào?

-Gì cũng được, có gì ngon mang ra hết đi._Nó nói

Cậu quay sang nói với chị phục vụ đang chưng nguyên cái trái tim bự chảng trên mặt. Chắc chắn rằng đây là lần lầu tiên bả thấy trai đẹp nè.
Bữa ăn trôi qua nhanh chóng, tự cho đời mình sướng như điên ý lộn như tiên vì lúc nào cũng có người sẵn sàng chở đi ăn, thật khỏi lo tốn tiền à nha!

Trên con đường nhựa vắng lưa thưa chỉ vài người tản bộ vào buổi tối, một chiếc xe chạy lạng qua lách lại với tiếng rú của Minh và tiếng la của nó. Ai cũng nhìn theo chiếc xe vừa chạy qua, khẽ lắc đầu.

-Trại tâm thần bị hư cửa nữa rồi..haizz

Về tới nhà, nó mở cử bước vào và Minh tự dưng theo luôn vào trong, cô ngạc nhiên hỏi.
-Nè, về đi chứ!

-Hôm nay thứ tư có một buổi học! Cô nhớ chứ ạ?_Cậu xách cái cặp trong cốp xe ra, tươi cười nói rồi chạy vào nhà.

-Hừ.._Nó bực bội đóng cổng, bước vào trong. Thật rõ phiền phức với cậu nhóc kia mà!

Nó vào trong, bảo cậu chờ nó tắm rửa sạch sẽ thì mới dạy nỗi. Lúc bước ra, nó tức giận khi cậu lấy abum ảnh hồi nhỏ của nó để trên kệ vừa xem vừa cười như muốn lộn ruột. Nó chạy lại giật phắt lại, chả là hồi nhỏ nhìn nó tưng tửng, hồn nhiên như con điên vậy. Tóc nhuộm đỏ cột hai chùm, ăn mặc vô cùng sexy, mỗi lần chụp hình là nó cười lộ mấy cái răng sún xấu kinh, chính nó xem mà còn ngồi cười như tâm thần nữa kìa.

Nó gầm gừ nhìn cậu.
-Ai cho cậu lục lấy xem, lung tung thế hả?

Cậu vẫn còn đang cười, thấy nó thế thì cố nhịn nói.
-À..ừm..hồi nhỏ trong cô thật đẹp..ha ha.._Nói rồi cậu ôm bụng cười. Nó tức giận nhào vô đá cậu mấy phát, nhéo cậu mấy hồi thế mà không chịu nín cười.

-Cười nè..cho cậu chết nè!_Nó vừa nhéo cậu vừa nói.

-Á..đau cô!_Cậu la oai oái.

Rồi sau một hồi đấu tranh, nó và cậu cũng ngay ngắn ngồi học. Nó luyên thuyên chỉ cho cậu, thế nhưng cậu cứ nhìn nó mà không chịu nhìn vào sách.

-Cô!_Cậu gọi nó.

-What?_Nó hỏi.

-Sao hồi nhỏ nhìn cô lạ thế?_Cậu nói và khẽ cười.

-Grừm.. Còn nói nữa tui đuổi cậu ra ngoài bây giờ!_Nó cầm quyển sách đập vào vai cậu một cái làm cậu nhăn nhó.

Lát sau, bên ngoài có tiếng chuông cửa. Nó bảo cậu ngồi im rồi ra mở cửa. Nó hơi bất ngờ khi thấy hắn tới. Hắn thì mỉn cười nói.
-Hê..mở cửa coi heo ngốc!

Nó mở cửa, nhìn hắn hỏi.
-Có chuyện chi?

-Sang chơi, không được à?_Hắn nó và tự nhiên bước vào nhà. Vừa lúc đấy Minh chạy ra, hai tên chạm mặt nhau. 1s..2s..3s..

-Cái gì thế?_Cả hai tên quay sang nó hỏi.

-Cái gì là cái gì?_Nó bực dọc bước vào trong nhà.

Hai tên kia cũng lũi thũi chạy theo nó vào trong.
-A, nhóc này qua học thêm à? Để anh dạy cho nhé!_Hắn ngồi xuống, cầm quyển sách lên nói, miệng cười như mắt toé lửa.

Minh cũng không vừa, nói mà nghiến răng ken két.
-Dạ vâng, em không cần anh dạy đâu! Anh dạy có mà em ngày đi xuống ạ! Tránh sang một bên để cô Ngọc dạy em..gừ..

-Thằng nhóc

này, miệng còn hôi sữa mà bày đặt yêu đương hử?_Hắn gầm gừ nói.

-Thế liên quan gì tới anh, tôi nghĩ không chừng anh chẳng đấu lại tôi đâu..khà khà.._Minh nói giọng kiêu ngạo.

-Gừ..không biết chọn ai đâu mà nói..

-Tất nhiên là tôi..gừ gừ..

Nó ngồi nghe hai cái tên cứ gầm gừ như muốn ăn thịt nhau thì hắc giọng ho khan vài tiếng nói.
-Chắc tôi phải gọi sở thú tới chở hai người đi, nhà tôi không có nuôi động vật!

-Cô.._Cả hai quay sang nó đồng thanh gọi.

-Gì?_Nó nhìn hai kẻ trước mặt, ai cũng nghiêm nghị như quan toà xét xử nó là tội phạm vậy.

-Nói đi.._Lại đồng thanh.

-Ơ hay, nói gì!_Nó ngạc nhiên hỏi.
Chap 39: Tiểu thiếu gia mặt lạnh.
Ngày hôm nay, mặt trời vẫn mọc, gió vẫn thổi, hoa vẫn nở và nó vẫn phải đi làm. Sáng nào cũng bận bịu thế cơ đấy, giờ nó mới hiểu làm người lớn thật khổ, ước gì có thể như hồi bé suốt ngày hết ăn rồi tới chơi, chả lo chi mấy chuyện này. Haiz, nói qua nói lại nói tới nói lui thì vẫn không thay đổi được gì, sống là phải mưu sinh, vật lộn với thời gian. Mọi thứ điều cần phải có tiền. Là tiền đấy, tuy rằng tiền không phải là tất cả nhưng nếu không tiền thì có tồn tại trên đời này hay không? A ha, sống bằng niềm tin ư?

Trong căn phòng mát lạnh, rộng rãi, nó đang ngồi giải quyết một số giấy tờ thì điện thoại chợt reo. Là số của mẹ nó, không biết là có chuyện gì, nhưng chắc cũng rất quan trọng lắm bà mới điện nó.

-Dạ, con nghe thưa mẹ._Một tay cầm điện thoại nghe, một tay bấm máy tính, nó nói.

-<Ơ..hơ hơ, dạo này công việc ổn định chứ?>

-Vâng, ổn cả, có chuyện gì không mẹ?_Nó đáp, tay vẫn không ngừng ghi ghi viết viết xấp tài liệu trên bàn.

-<Ơ..có chuyện mới gọi sao? Cái con bé này! Mà đúng là có chuyện thật! Hì hì>

Biết ngay mà, nó thở dài nói tiếp.
-Mẹ nói xem con có thể giúp được gì?

-<À, mẹ biết là làm phiền con nhưng mà con hãy giúp mẹ nhé, chả là bạn của mẹ với mẹ dự định đi chơi một chuyến mà khổ nỗi là nhóc Boo không ai chừng hết, mà con biết đó, thằng nhóc đấy chẳng chịu chơi với ai hết, mẹ với dì đi thì không thể dẫn theo con nít. Con..>_Bà ấp úng.

-Mẹ muốn con trông thằng nhóc đó sao?_Nó đập mạnh tay xuống bàn. Trời ạ, cái thằng đó hồi trước sang nhà nó chơi, thấy cái mặt lạnh tanh là nó không ưa nổi, lại thường hay bắt bẻ nó nữa. Nhưng kể cũng lạ, nhóc đấy chẳng thèm chơi với ai hết, muốn nhóc mở miệng nói thì còn khó hơn lên trời, cái thói công tử ấy mà, nhưng chỉ duy nhất nó là thằng nhóc mở miệng móc méo, chẳng lẽ nó đáng ghét thế cơ sao?

-_Bà nói giọng năn nỉ van xin tha thiết.

Ầy, bổn phận làm con thật khổ, nó bất lực thở dài nói.
-Rồi rồi, thế thằng nhóc đó khi nào qua đây?

-_Ơ hay, thì ra là bà sắp xếp sẵn hết rồi chỉ còn chờ nó gật đầu thôi sao?

Trời ạ...nó đập mặt xuống bàn. Trong đầu không ngừng rủa cái thằng oát con khó tính kia chọn ai không chọn lại chọn nó. Khổ!!! Nó ngước mặt lên, trên trán in nguyên chữ "Gian Ác" rõ rệt.
-Nhóc Boo cưng sẽ chết dưới tay chị! Kha kha...

-Giám đốc chuyển sang làm phù thủy hồi nào vậy?_Chàng quản lý bước vào, cười cười nói.

Nó liếc nhìn cái tên vừa bước vào, tưởng bộ hiền ai dè cũng thuộc loại ác quỷ thích móc méo người khác. Nó im lặng, tiếp tục cắm đầu giải quyết công việc.

Đời nó thật khổ, hết mấy cái tên quái gở làm phiền giờ thì tới thằng nhóc tự dưng đâu xuất hiện. Tại sao không yên ổn được hả trời, chỉ cần cho một mình hắn làm phiền nó thôi là được rồi! Nghĩ tới đó cái mặt nó lại cười thích thú như bị tâm thần.

4. PM Nó đón taxi tới sân bay sau khi nhận được cuộc gọi của ông quản gia. Tần ngần đứng đợi thì từ trong cánh cửa kiếng bước ra một nhóc trai vô cùng baby trông như thiếu gia với cái mặt lạnh như tiền. Theo sau là quản gia, họ bước lại, nhóc vừa thấy nó thì nhếch môi cười. Quản gia vui vẻ chào nó và nói.
-Tiểu thư, thiếu gia nhờ vào tiểu thư ạ! Ta xin phép về!_Ông cúi đầu.

-Vâng ạ! Cháu sẽ chăm sóc tốt cho bé Boo ạ!_Nó cúi đầu nói mắt khẽ liếc cái tên đang nhìn nó kiểu mỉa mai.

-Đừng có nói khi chưa chắc mình làm được hay không, dẫn tôi đi ăn, tôi đói rồi!

Không ai có thể ngờ một nhóc mười tuổi lại có thể nói những lời người lớn nghe mà tức ói máu thế.

Nó gầm gừ nhìn thằng nhóc Boo đang đắc chí. Sau khi tiễn quản gia rảnh rỗi hết mình vì sự nghiệp đi. Nó quay sang nhóc cười đắc chí.
-Đi thôi!_Nó nắm tay nhóc lôi đi.

Nhóc vùng tay ra, nói.
-Tôi tự đi được!_Nhóc lạnh lùng đi thẳng, mở cửa xe taxi bước vào.

-Ơ hơ.._Nó ngạc nhiên cũng có mà tức giận cũng có. Hậm hực bực tức lôi cái va li tống lên xe và chui tọt ngồi kế nhóc.

Chiếc taxi chạy đều đều trên con đường đông đúc của thành phố. Trong xe bao trùm là không khí im lặng. Nó tự hỏi thằng nhóc ấy có phải con nít hay không mà tỏ ra chững chạc đến phát ghét. Không hiểu nổi, dì và chú vui tính bao nhiêu thì cái thằng con lạnh lùng bấy nhiêu.

Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Truyện teen hài Tên sở khanh ta ghét ngươi
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé
Truyện Teen, Chồng hờ ơi! Vợ yêu chồng mất rồi!
Truyện Teen, Yêu lại từ đầu, em nhé! full
Truyện Teen - Anh Đã Tan Rồi
Truyện Teen Người Hùng Của Em
Truyện Teen Đừng Hôn Em
Truyện Teen Ký Ức Đẹp
Truyện Teen Biệt Thự Đen
Truyện Cực Hay Tưởng Nhầm Gái Hư Được Nhầm Gái Ngoan
Truyện Teen Hãy Cười Lên Anh Nhé... Để Kẻ Đến Sau Là Em Còn Cảm Thấy Hạnh Phúc
1234...101112»
Trang chủ
U-ON - 286