Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Tiểu Thuyết Một Nửa Khác Của Tôi Hệ Liệt full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
“Anh đi lấy hoa vào tặng em,em sẽ nói.” nàng làm bộ làm tịch.
“Nhanh chút nói.” hắn há mồm khẽ cắn gáy bộ của nàng.
“Không cần.” nàng ngứa ngứa co rúm lại, nhịn không được cười duyên một tiếng.
“Nhanh chút nói.” hắn tiếp tục cắn cắn cưỡng bức nàng.
“Không cần.” nàng liều chết không nghe,vừa né tránh vừa cười.
“Em thật là càng lúc càng không sợ anh.” hắn ngẩng đầu lên, không hờn giận trừng mắt nàng.
Nhạc San mị mắt mỉm cười. Chuyện này mọi người đều biết, hắn thật sự không cần phải nói riêng nữa ,haha.
Đối mặt nàng cười híp mắt,bộ dáng tiểu nhân đắc chí vẻ mặt khoái trá, Bùi Danh Cạnh không chỉ không có lời nào để nói, mà còn không kế khả thi. Nhưng là tâm lại tràn đầy ôn nhu cùng thỏa mãn,đầy đến hắn sắp không thể thừa nhận, hắn rất thích nàng có bộ dáng hạnh phúc mỉm cười.
“Nhanh chút đi lấy hoa, chính là đem hoa “Đưa cho” em mà thôi, không có khó như vậy.” Nhạc San nhẹ nhàng dỗ hắn một phen, cổ vũ nói. Bùi Danh Cạnh nhíu mi trừng nàng, nàng lại nháy mắt đối hắn cười đến càng thêm sáng lạn, hoàn toàn không sợ hắn.Cứ như vậy thật sự không được, hắn phải nghĩ cái biện pháp khống chế nàng mới được, nếu không mỗi lần vì muốn nghe nàng nói một câu em yêu chồng, hắn sẽ bị vơ vét tài sản thật sự thảm. Vòng vo một chút, hắn đột nhiên buông nàng ra, xoay người ngã đầu ngủ.
“Quên đi.” hắn nói.
“Cái gì?” nàng kinh ngạc.
“Không muốn nói, về sau anh cũng không cần vắt hết óc nghĩ muốn vẽ cái gì.”
“Có ý tứ gì?”
“Ý tứ chính là mỗi ngày đều phải vẽ hình không giống nhau, kỳ thật cũng rất mệt. Suy nghĩ một chút,em cái gì cũng không làm chỉ cần nói là đươc, mà anh lại nếu muốn lại còn vẽ, thật đúng là không có lời, cho nên anh quyết định về sau không vẽ.”
“Không vẽ?” Nhạc San bị dọa, không nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy.
“Đúng vậy. Ngủ ngon.” nói xong, hắn xoay thân đi đưa lưng về phía nàng nhắm mắt lại.
Nhạc San trừng mắt nhìn, thật sự ngây người.
Hắn rốt cuộc là thật sự, về sau thật sự không vẽ đưa nàng? Tuy rằng so với viết ở trên giấy, nàng càng muốn nghe hắn chính mồm nói. Nhưng là nếu muốn hắn chính mồm nói khó như lên trời, nàng làm sao có thể mất tờ giấy này? Như vậy không được. “Danh Cạnh” nàng tới gần, thân thủ đẩy đẩy hắn.
Hắn không hề phản ứng.
“Danh Cạnh”nàng nũng nịu lại kêu một lần, hắn lại vẫn như cũ , không nghe .
Nhạc San nhíu nhíu mày , tròng mắt chuyển vòng vo, quyết định đổi phương thức.
“Bùi Danh Cạnh” nàng ôn nhu kêu lên, sau đó cả người nằm úp sấp trên người hắn, đem mặt tiến đến trước mặt hắn, khoảng cách chỉ còn một cm.
“Cạnh, đang ngủ sao?” nàng ôn nhu hỏi nói.
“Cạnh,anh mở mắt nhìn em một chút thôi.” nàng nũng nịu thỉnh cầu nói.
“Cạnh,nếu anh không mở mắt,em sẽ cắn anh” nàng nhẹ giọng uy hiếp, thấy hắn vẫn bất vi sở động, liền há mồm khẽ cắn mũi hắn một ngụm.
Không dự đoán được nàng thực cắn hắn, Bùi Danh Cạnh nháy mắt mở to mắt.
Nhạc San vừa thấy hắn mở to mắt, lập tức đối hắn nhếch miệng mỉm cười, sau đó tiếp xúc nhẹ nhàng môi hắn mà hôn một chút , một chút.
“Em yêu anh.” nàng ánh mắt tràn ngập tình yêu dừng ở hắn.
“Nói lại lần nữa xem.”hắn trầm mặc nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên mở miệng.
“Em yêu anh.” nàng ngoan ngoãn nói thêm một lần. Hy vọng lần này mất bò mới lo làm chuồng, do chưa trễ hĩ.
“Về sau trừ bỏ trước khi ngủ, buổi sáng trước khi rời giường ,còn có trước khi anh đi,em cũng phải nói với anh.) .” nói xong,hắn phi thân qua, ôn nhu ôm nàng ,phụ nữa mang thai mà thắt lưng biến dạng, được một tấc lại tiến một thước nhân cơ hội vơ vét tài sản.
Nhạc San thở dài, trừ bỏ vâng lời nàng còn có thể nói cái gì đâu?
Đã nói đấu cùng hắn, nàng vĩnh viễn đều là thua thôi, ô……
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 10.2
“Hội đồng học?” Nhạc San mờ mịt hỏi.
“Đối. Cậu không nhận được giấy mời sao?” nàng không biết, bởi vì các nàng bốn người chưa bao giờ từng đi tham gia quá hội đồng học thời kì trung học nào, cũng hiểu sẽ không có người hy vọng các nàng tham gia, cho nên thật lâu trước kia, nàng liền thông báo người nhà,nếu nhận được giấy mời, trực tiếp quăng thùng rác, không cần phải nói cho nàng.
Bất quá nói trở về, Tiệp Ngọc ý tưởng hẳn là giống nàng, đối hội đồng học trung học không nửa điểm hứng thú mới đúng, làm sao có thể đột nhiên hỏi nàng như vậy đâu? “Chúng ta cũng sẽ không đi tham gia, có hay không có giấy mời khác nhau sao ?” nàng xem Tiệp Ngọc đang ngồi đối diện pha cà phê khó hiểu hỏi.
“Năm nay chúng ta đi tham gia đi.”
“A?” Nhạc San bị cả kinh cứng họng, sanh thẳng hai mắt. “Tiệp Ngọc?” nàng không có nghe sai đi, Tiệp Ngọc thế nhưng nói muốn đi tham gia hội đồng học trung học?
“Làm chi kinh ngạc như vậy?” Bạch Tiệp Ngọc buồn cười nghễ mắt.
“Cậu vừa rồi nói là hội đồng học trung học, không phải quốc trung, cũng không phải đại học, đúng hay không?”
“Đương nhiên. Thời điểm quốc trung và đại học, chúng ta cũng không học cùng lớp.”
“Nhưng là ba năm trung học nghĩ lại, chúng ta không mong muốn tái kiến đồng học, chúng ta làm chi còn muốn đi tham gia hội đồng học trung học nha?”
“Bởi vì muốn cho bọn họ biết.” Bạch Tiệp Ngọc mỉm cười.
“Có ý tứ gì?”
“Đơn giản nói muốn đi làm cho bọn họ nhìn xem chúng ta thay đổi, làm cho bọn họ ghen tị đến đỏ mắt, hâm mộ đến chùy tâm can.”
“Bọn họ vì sao lại ghen tị đến đỏ mắt, hâm mộ đến chùy tâm can?”
“Biết cậu kết hôn, nhưng lại gả cho một lão công cực suất, gia thế bối cảnh lại hảo, trọng yếu nhất là lão công đối cậu yêu thương đến không nhịn được, bọn họ có thể không ghen tị đến đỏ mắt, hâm mộ đến chùy tâm can sao? Chúng ta đi tức chết bọn họ.”
Nhạc San bị một câu cuối cùng của nàng làm cho tức cười. “Tức chết các nàng đối với chúng ta có lợi gì?”
“Như thế nào không có? Có thể làm chúng ta hả dạ nha.” Bạch Tiệp Ngọc đại tỷ hào khí nói.
Nhạc San ngăn chặn không được cười lên.
“Tóm lại, mình đã muốn quyết định tham gia, Cần Tâm cùng Sài Nghê cũng đều đồng ý, cho nên cậu cũng phải tham gia. Còn có, nói với Bùi Danh Cạnh, gọi hắn ngày đó nhất định phải bồi cậu đi, chúng ta cùng đi đem những người đó tức chết! Cứ quyết định như vậy.”( Đúng,cứ thế mà làm )
Quyết định.
Hôm đó,nhà ăn được bao trọn, cho nên người ra vào nhà ăn nếu không phải là các đồng học với nhau, chính là “bạn” mà họ mang theo. ( bạn bao gồm : bạn trai bạn gái,lão công lão bà ,….^^!)
Biết được vợ yêu cuộc sống trung học bi thảm, Bùi Danh Cạnh lập tức quyết định muốn cùng đi tham dự hội đồng học, vì vợ xả giận.
Hôm nay, hắn lái xe, lái xe đưa tứ quân tử đến tham gia bữa tiệc này. Hắn ở trước cửa nhà ăn cho nhóm nữ sĩ xuống xe, chính mình đem xe đến bãi đỗ.
Ba mỹ nữ cùng một phụ nữ đang mang thai, làm cho mọi người sửng sốt, hoài nghi các nàng có phải hay không không phát hiện cái biển treo bên ngoài “Kiều tinh trung học ba năm nhị ban đồng học hội”, mà nghĩ lầm gian nhà ăn này vẫn giống bình thường.
Thân là chủ sự đồng học hội lần này ― Tịch Thục Linh, tự nhiên đi ra hướng bốn người giải thích, bảo đảm đồng học hội có thể thuận lợi tiến hành.
“Thực xin lỗi, hôm nay nơi đây đã muốn bị bao trọn, không buôn bán.” nàng giương giọng đối bốn người nói.
“Chúng tôi là tới tham gia đồng học hội, Tịch Thục Linh.” Bạch Tiệp Ngọc mở miệng, thong thả đem kính râm trên mũi hái xuống.
Tịch Thục Linh lăng lăng nhìn nàng, trong khoảng thời gian ngắn nhưng lại nhận thức không ra đại mỹ nữ trước mắt đến tột cùng là ai? Bọn họ lớp học có nhân vật này sao?
“Đã lâu không thấy, Tịch Thục Linh.” Sài Nghê cũng tháo xuống kính râm trên mặt.
Tịch Thục Linh chậm rãi trợn to hai mắt, khuôn mặt này nàng nhớ rõ, chính là trải rộng trên mặt hắn thanh xuân đậu đâu? Làm sao có thể ngay cả cái đậu ba cũng chưa lưu lại?
Chờ một chút, nếu Sài Nghê xuất hiện ở chỗ này, như vậy!
“Đã lâu không thấy.”
Cái thanh âm thứ ba vang lên, nàng là cao nhất trong bốn người, có dáng người mô đen, style. Nàng cũng lấy kính râm xuống, là Đoàn Cần Tâm.
Như vậy! Tịch Thục Linh chấn động, nhớ tới kia tiêu không rời mạnh, mạnh không rời tiêu tứ quái nhân.
Có Sài Nghê, có Đoàn Cần Tâm, còn có! Nàng nữ nhân mặc đồ màu lục trước mắt, chỉ thấy con mọt sách Nhạc San đối nàng xả một cái mỉm cười lãnh đạm. Như vậy, nàng khó có thể tin sanh đại hai mắt, nháy mắt quay đầu nhìn về phía cái đại mỹ nữ thứ nhất mở miệng nói chuyện cùng nàng, nữ nhân này là…… Bạch Tiệp Ngọc? Nữ phi thường? Điều này sao có thể? Quá mức khiếp sợ, nàng cả người nhất thời ngây ra như phỗng.
“Đi thôi, chúng ta tìm vị trí ngồi xuống.” Đoàn Cần Tâm mở miệng, bốn nữ nhân liền thẳng tìm vị trí ngồi xuống.
Ba người đeo kính râm trên mặt,hơn nữa bên cạnh có một người trừ bụng to ra thì ngoại hình không hề khác trước đây, đồng học thực xác nhận tứ quái nhân ngày xưa. Trời ạ, tuy nói là nữ đại mười tám biến, nhưng là các nàng cũng không thể khác nhiều như thế đi? Làm sao có thể trở nên xinh đẹp như vậy, có tự tin như vậy, nhàn tĩnh mê người như vậy?
Nhạc San là người không bắt mắt nhất trong bốn người nhưng lại có bầu? Nàng kết hôn sao? Cái dạng nam nhân gì sẽ thích nàng loại nữ nhân này?(A A A ,dám khinh thường,tý nữa lác mắt nhá) Đại khái là phàm phu tục tử bình thường đến không thể bình thường đi.
Hắn đại khái có cái bụng bia(uống bia là tích tụ mỡ,bụng bia là bụng mỡ a), còn có điểm ngốc nghếch, bộ dạng không cao, tóm lại là thực bình thường.
n, lão công Nhạc San hẳn là như vậy, nếu nàng thật sự kết hôn.
Các học sinh không tự chủ được nhìn chăm chú vào các nàng, nhưng không ai dám lên tiến đến cùng các nàng bắt chuyện, chính là không ngừng mà châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ, cũng chỉ kém không đối với các nàng trực tiếp chỉ trỏ mà thôi.
Bọn họ phản ứng như vậy khiến Bạch Tiệp Ngọc thực vui vẻ, khóe miệng tươi cười thủy chung chưa ngừng.
“Cậu đoán, khi Bùi Danh Cạnh xuất hiện, bọn họ sẽ có cái phản ứng gì?” Sài Nghê lấy vẻ mặt khẩn cấp biểu tình hỏi Nhạc San.
“Mình đoán bọn họ tròng mắt đại khái rơi xuống đi.” Đoàn Cần Tâm khinh phúng nói.
“Cảm giác chỗ này thực chán,chúng ta muốn ở bao lâu?” Nhạc San nhíu mày, tuyệt không tưởng đem thời gian lãng phí tại đây.
“Chờ lão công của cậu tới là chúng ta có thể đi rồi.” Bạch Tiệp Ngọc nói. “Xem, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.” Bùi Danh Cạnh vừa xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt toàn nữ nhân, không chỉ vì hắn bộ dạng rất cao lại thập phần anh tuấn, còn bởi vì hắn cả người tản mát ra một loại hơi thở lãnh đạo, khiến cho hắn làm người ta khó có thể kháng cự mị lực.
Tuy rằng hắn đã là lão công chính mình, Nhạc San thấy hắn hướng chính mình đi tới, tim đập vẫn là không khỏi nhanh lên.
Hắn thật sự hảo mê người, hảo suất.
“Lão bà, chỗ ngồi của anh đâu?” đứng ở trước mặt nàng, hắn tự nhiên mở miệng hỏi.
Nhạc San mơ hồ nghe được bốn phía nhất thời vang lên một mảnh hút không khí, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mỗi khuôn mặt biểu tình đều không sai biệt nhau lắm, không phải nghẹn họng nhìn trân trối khó có thể tin, chính là ngây ra như phỗng trừng mắt bọn họ.
“Không cần chỗ ngồi, bởi vì bọn em quyết định phải đi.” Nhạc San đứng dậy nói.
Bùi Danh Cạnh lập tức thân thủ giúp nàng, động tác ôn nhu lại nhẹ nhàng, một bộ dáng che chở.
“Phải đi? Làm sao có thể nhanh như vậy?” hắn hỏi.
“Bởi vì nhàm chán, cho nên chúng tôi quyết định dời đi trận địa đến nhà anh nói chuyện phiếm. Có thể đi? Tổng giám đốc đại nhân?” Bạch Tiệp Ngọc trả lời. Giải quyết xong vấn đề công ty phụ thân, Bùi Danh Cạnh về công ty đi làm, làm công tác chính mình thích, mà chức vị đúng là tổng giám đốc.
“Đương nhiên.” Bùi Danh Cạnh không chút do dự trả lời, lực chú ý lại đặt toàn ở trên người lão bà. “Bãi đỗ xe cách nơi này có đoạn khoảng cách, muốn hay không anh đi lấy lại?” hắn ôn nhu hỏi.
“Thỉnh thoảng đi bộ cũng không tệ.” Nhạc San lắc đầu, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện. “Cạnh,em còn chưa nộp phí tham gia.”
Bùi Danh Cạnh gật gật đầu, gọi một gã bồi bàn nhà ăn.
“Đây là danh thiếp của ta, hôm nay ta mời, phiền toái anh sau đi một chuyến đến tìm tôi.” hắn hào sảng đối waiter nói, sau đó đưa danh thiếp cho hắn.
“Cạnh?” Nhạc San có chút giật mình.
“Chúng ta tới muộn lại về sớm, có chút ngượng ngùng.Làm thế này cũng có thể đi?” Bùi Danh Cạnh nhìn về phía quần chúng ở đây trợn mắt há hốc mồm, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ngượng ngùng, chúng tôi đi trước.Hẹn gặp lại.”
“Tái kiến.” Bạch Tiệp Ngọc vui vẻ hướng đoàn người vẫy tay tái kiến, quả thực thích phiên.
“Tái kiến. Bất quá vẫn là hy vọng không bao giờ gặp thì tốt hơn.”Đoàn Cần Tâm nói.
“Về sau không cần lại viết giấy mời chúng tôi,tái kiến.” Sài Nghê mặt không chút thay đổi. Sau đó, một hàng năm người cùng nhau đi ra nhà ăn, đi được một khoảng cách, bốn nữ nhân rốt cuộc ngăn chặn không được đứng lại chợt cười ra tiếng.
“Trời ạ, thật sự là rất hảo ngoạn! Mọi người có hay không nhìn đến biểu tình trên mặt những người đó?” Đoàn Cần Tâm biên cười biên nói.
“Bùi đại tổng tài, hào khí mời khách của anh thật đúng là thần đến nhất bút, chẳng qua tiện nghi những người đó.” Bạch Tiệp Ngọc cười tỏ vẻ.
“Bất quá lại có thể cho những người đó ghen tị, hâm mộ Nhạc San đến tử, không phải sao?” Sài Nghê cầm cười.
“Cạnh, anh có thể không cần lãng phí.” Nhạc San nhíu mày.
“Yên tâm,lão công cậu rất nhiều tiền. Chút tiền ấy coi như không cẩn thận rơi vào dòng nước bẩn , bị con rệp ăn luôn thì tốt rồi.” Bùi Danh Cạnh khóe miệng khẽ nhếch, nghiêm trang đối lão bà nói.
Bạch Tiệp Ngọc đột nhiên cất tiếng cười to. “Con rệp? thật không dự đoán được, ha ha……”
Những người khác cũng đều nở nụ cười.
“Tốt lắm, tôi phải đi. Còn có việc phải chuẩn bị.” Đoàn Cần Tâm trước mở miệng.
“Cậu không đi nhà của mình sao?” Nhạc San kinh ngạc hỏi.
“Tâm Tâm không đi, chúng tôi cũng không đi. Hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm, hai người hẹn hò đi,lần khác lại liên lạc.” Bạch Tiệp Ngọc nói xong, vẫy vẫy tay xoay người rời đi.
Sài Nghê cùng Đoàn Cần Tâm,cũng cười cùng nàng nói câu “Lần khác tái kiến” , sau đó cùng Bạch Tiệp Ngọc cùng nhau rời đi.
Nhạc San lăng lăng nhìn theo các nàng càng đi càng xa, có chút không rõ các nàng làm sao có thể nói đi là đi. “Em bị xa lánh sao?” nàng không tự chủ được hỏi lão công, trong giọng nói không có một tia bị thương, chỉ có khó hiểu.