Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Không Yêu Thì Thế Nào full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
t gật đầu, "Bên kia điều kiện chữa bệnh rất tốt, bác sĩ nói tim ba không khỏe, cần tĩnh dưỡng, hơn nữa hơi thở cũng khò khè, cũng không thích hợp ở lại nơi khí hậu lạnh như thế này." Từ lúc rời khỏi nhà, mặc dù tôi không gặp họ, nhưng tôi có đến bệnh viện hỏi thăm bệnh tình của ông. "Đứa con này, kì thật con thoạt nhìn cũng không giống đứa thờ ơ với mọi thứ." Ba nói xong thở dài một tiếng, tôi nhất thời im lặng. "Ba mẹ vốn đi sớm hơn, nhưng lại dời ngày, chính là vì muốn tham dự lễ tốt nghiệp của con. Cũng vì muốn tìm cơ hội cùng con nói chuyện." Nói xong, ba nhìn xung quanh, "Trường đẹp như vậy, đây đúng là nơi thích hợp để học tập, đối với người làm ba này cũng là lần đầu tiên đến đây, xem ra thật sự là thất trách quá rồi." Tôi lắc đầu, lại không biết nên nói gì cho phải. Vẻ mặt ba tôi có chợt trở nên nghiêm túc, "An Tịnh, hôm nay baba muốn cùng mẹ và con nói một chút chuyện cũ, bất kể ba mẹ có làm sai gì với con, đều hi vọng con nghe xong có thể tha thứ cho ba mẹ." Tôi mẫn cảm chú ý đến hai chữ "Ba mẹ" mà ba tôi đã nói, đối với người khác, đó là để gọi người sinh thành ra họ, trong trường hợp của tôi thì không phải vậy, thậm chí họ còn chưa kết hôn với nhau. "Trước đây baba đã từng có cuộc sống rất phong trần," nói xong ông nở nụ cười tự giễu, "Khi đó baba có một sòng bạc rất lớn ở Macao, cũng gọi là có tiếng trong giới hắc đạo, ngày quay ngày sống như vậy. Một lần ngẫu nhiên có cơ hội về nước, baba gặp được mẹ của An Bình, bà ấy là người phụ nữ đầu tiên làm cho baba cảm động, vì bà ấy, baba đã rời khỏi Macao, bắt đầu làm lại cuộc đời. Có thể do thấy cuộc sống trước kia quá nhàm chán, baba thành lập công ty Bảo Toàn, sau công ty phát triển lớn mạnh, trở thành tập đoàn bảo hiểm chuyên nghiệp Bình An. Sự nghiệp thành công, baba bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề người thừa kế, hi vọng có thể để lại cho con của chính mình những thành tựu này. Mà Nhã Văn, chính là mẹ của An Bình, sức khỏe rất yếu, chúng tôi kết hôn năm năm sau mới có được An Bình, đồng thời bác sĩ của nói sức khỏe bà ấy yếu, không thể lại có con được, Nhã Văn biết được tin này rất đau khổ, hơn nữa sau khi sinh con, sức khỏe lại càng yếu hơn, phần lớn thời gian đều ở bệnh viện. Nhưng baba vẫn thủy chung với bà ấy, cho đến khi gặp được mẹ con." Nói xong ba lại nhìn mẹ, "Lúc đầu khi baba cảm mến mẹ con, bởi vì mẹ con rất giống Nhã Văn năm đó, mà baba cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, tâm lí cũng muốn có con trai kế nghiệp, vì thế chúng ta nhanh chóng sống chung với nhau." Tôi thật sự không rõ cảm giác của chính mình, tôi quả nhiên lựa chọn làm một tình nhân giống mẹ tôi năm đó, cũng khó trách ngày đó lời tôi nói lại khiến mẹ kích động đến vậy. Đồng thời tôi không thể không thấy áp lực bởi các giác được tôi chính là kết quả của mối tình vụng trộm đó. Ba tôi lại nói tiếp: "Không lâu sau, mẹ con có thai, baba chờ đợi đó sẽ là một cậu con trai nối nghiệp, ai ngờ đứa bé lại là con gái, baba khó nén thất vọng, mà mẹ con lại rất coi trọng những chuyện này, đã mang con rời khỏi baba, khi đó con còn chưa đầy một tháng tuổi." "Con chính là đứa nhỏ đó." Không phải là nghi vấn, mà là trần thuật, khi tôi hướng ánh mắt về phía mẹ, chỉ thấy mẹ nhẹ nhàng gật gật đầu, trong mắt có chút lệ. Phải nói những năm gần đây tôi vẫn mơ hồ có cảm giác như vậy, đến khi được chứng thực, tôi vẫn không thể che dấu được sự kinh ngạc, trong suốt mười mấy năm qua, người mà tôi tưởng như cha nuôi cư nhiên lại là cha ruột mình. ..Bạn đang đọc truyện tại meli.mobi,chúc các bạn vui vẻ... "Baba đã cho người đi tìm mẹ con, lại nghe nói mẹ con đã kết hôn, vì thế baba đành phải từ bỏ." Lòng tôi không khỏi muốn hỏi ông không muốn đi tìm đứa bé đó sao? Khi đó chắc An Bình đã mười tuổi, đối với ba tôi mà nói, có một người con gái như vậy là đủ rồi. "Đến khi gặp lại hai mẹ con, con đã bốn tuổi rồi, khi đó baba mới biết mẹ con giả kết hôn, chẳng qua vì muốn đứa bé có họ, mà mẹ con vẫn độc thân chờ baba, những năm tháng đó, mẹ con đã chịu khổ sở không ít." "Nói những lời này để làm gì chứ." Nước mắt rơi xuống, mẹ lập tức gạt dấu đi. Baba vỗ vỗ tay bà, nhẹ an ủi. "Đối với mẹ con baba rất áy náy, bà ấy không màng danh phận ở bên cạnh baba, cho đến khi mẹ An Bình mất, baba mới đón hai mẹ con đến An gia, vốn muốn kết hôn với mẹ con, nhưng lại bị An Bình cương quyết phản đối, đứa bé này cũng rất mẫn cảm, hơn nữa khi đó nó cũng đã hơn mườituổi, cũng đã hiểu chuyện, lúc Nhã Văn lâm chung, baba đã đáp ứng với bà sẽ không để An Bình phải chịu một chút ủy khuất nào, đối mặt với vẻ mặt khóc nháo không ngớt của nó, baba chỉ có thể bất lực im lặng, đành phải để cho mẹ con hai người không danh không phận ở bên người mình, mà mẹ con vì không muốn làm cho baba khó xử nên cũng đã đồng ý như vậy, cứ thế hơn mười năm." Ba tôi lại thở dài, "Có lẽ ông trời đã định sẵn, bắt baba phải là ba của hai cô con gái." Trong lòng tôi nổi lên tia chua xót, chỉ sợ baba tôi không biết đứa bé năm tuổi như tôi khi đó cũng có thể hiểu được rất nhiều chuyện. Baba nhìn thấy ánh mắt của tôi, "Con biết không, lúc con còn nhỏ, là một đứa bé rất xinh đẹp, mỗi lần nhìn thấy con mở to đôi mắt đen láy nhìn baba gọi baba là An thúc thúc, lòng baba tràn đầy tự trách. Khi đó baba nghĩ, dù sao sau này con cũng sẽ gọi mình là baba, baba cũng đối đãi với mẹ con như một người vợ, chúng ta là người một nhà, cho đến một ngày baba nhìn thấy sự hờ hững trong mắt con, baba mới biết được mình sai lầm rồi. Ngay từ nhỏ con và An Bình đã không giống nhau, con chưa bao giờ làm nũng với baba, cũng không gọi baba một cách thân thiết, baba cảm giác được giữa chúng ta có một khoảng cách rất lớn, lại không biết phải làm thế nào, baba nhận ra rằng mình không phải là đang sống chung cùng con gái mà là đang sống chung với người lạ." Tôi chưa bao giờ giống An Bình sao, trước đây tôi cũng rất khát khao được baba quan tâm, chính là một câu khích lệ, một cái ôm khi khóc nháo baba đều dành cho An Bình, sau đó ông sẽ dành nhiều thời gian hơn cho An Bình, nhân sao quả vậy, tôi dần dần cũng dùng thái độ lạnh lùng đối lại với ông, tôi nghĩ làm vậy sẽ khiến ông suy nghĩ lại mà ít quan tâm đến An Bình hơn. "Mẹ con vẫn tiếc nuối vì con không phải là con trai, nên đã giáo dục nghiêm khắc để con trở thành đứa nhỏ thật xuất sắc, baba biết tuổi thơ của con cũng không vui vẻ gì, mỗi ngày chỉ biết có học và học, vì mẹ con quá áy náy, baba cũng không cứng rắn can thiệp vào phương thức giáo dục của mẹ. Sauk hi con rời nhà, ba mẹ đã nói chuyện rất nhiều lần, ba mẹ đã lờ đi cảm nhận của con từ mười mấy năm nay, luôn đem suy nghĩ của ba mẹ áp đặt lên con, baba chỉ chú ý không để cho An Bình chịu uỷ khuất, lại không nghĩ tới con có bị tổn thương hay không, thậm chí cũng không nói cho con biết là chính là con gái ruột. Hôm nay ba mẹ đến đây, chính là hi vọng có thể nhận được sự tha thứ của con." Tôi lắc đầu, chưa từng oán hận, làm sao có tha thứ. Tuổi thơ, chẳng qua cũng chỉ là một khoảng thời gian quá xa xôi rồi, từ lúc tán gẫu cùng Mặc Vũ, tôi cảm thấy tâm trạng mình thoải mái hơn rất nhiều. Để tay lên ngực tự hỏi, điều duy nhất làm cho tôi khó có thể tiêu tan chính là: tôi chính là con của nhân tình, một đứa bé được sinh ra vì ích lợi tiền tài. "Con chưa từng oán hận hai người, dù sao cũng cảm ơn hai người đã cho con biết, con cũng giống như những người khác, cũng là đứa nhỏ được sinh ra vì tình yêu." "Tịnh à, thật xin lỗi con." Mẹ nắm lấy tay tôi mà khóc. Đại khái là từ lúc tôi năm tuổi, mẹ đã không còn gọi tôi là "Tịnh" nữa. Mẹ không có dáng vẻ tao nhã rụt rè ngày thường, nhìn thấy nét thương tâm trong đôi mắt của baba, tôi không biết phải nói gì với họ, Nhược tam tổn thương tôi nguyên do cô yêu Ngải Bồng quá sâu đậm, mà mẹ tôi mấy năm nay đối xử với tôi rất lạnh lùng, cũng chỉ vì bà quá yêu baba. Yêu, cư nhiên lại là mũi dao rất nhọn có thể đả thương người. "Ba và mẹ ngày mai sẽ rời khỏi đây, con còn trẻ, nếu muốn cùng ba mẹ qua nước ngoài du học, baba sẽ giúp con liên lại với trường học phía bên kia." Tôi lắc đầu, "Con chưa từng nghĩ sẽ đi du học." "Vậy con không thể sống cả đời như thế này được." Mẹ vội vàng nói, mẹ vẫn canh cánh trong lòng việc tôi làm nhân tình của người khác. Baba vỗ vỗ tay bà, ý bảo bà cứ yên tâm. "Chúng ta nên để cho An Tịnh tự lựa chọn cuộc sống của mình." Nói xong ông đưa cho tôi một thiếp giấy, "Đây là địa chỉ và số điện thoại của ba mẹ ở Thuỵ Sĩ, có gì con hãy gọi điện thoại cho ba mẹ nhé." "Cảm ơn ba." Tôi theo thói quen lễ phép trả lời. "Về sau vẫn gọi là baba đi." Ông cũng chú ý đến sự phân biệt trong cách xưng hô của tôi. "Dạ, baba." Lần đầu gọi ông như vậy, tôi gọi rất chậm rãi, lòng cũng trào dâng cảm động. "Con gái ngoan," ông cũng cảm động không kém tôi là bao, "Baba và mẹ chắc sẽ không dự được sinh nhật mười chín tuổi của con, ba mẹ cũng không biết con muốn quà sinh nhật gì, chi phiếu này con cứ giữ lấy, mua cho mình thứ mình muốn, hoặc làm chuyện mình muốn làm, nếu con dùng nó mua vé máy bay đi Thuỵ Sĩ, baba càng vui mừng hơn." Baba nhìn hai người phụ nữ thương cảm bên cạnh mình, "Được rồi, nói chuyện nghiêm túc cả nửa ngày trời, một nhà chúng ta có phải hay không nên chụp một bức ảnh làm kỉ niệm." Nói xong ông lắc lắc máy ảnh trong tay. Tôi cùng ba mẹ đi dạo quanh vườn trường, baba nhờ những sinh viên khác chụp cho chúng tôi rất nhiều hình, ông nói muốn mang những bức ảnh này theo mình ra nước ngoài, nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của ông, tôi tuy rằng nhất thời chưa thể thích ứng với sự thân mật này, nhưng cũng bị lây sự vui vẻ của ông. Chúng tôi cùng nhau ăn cơm trưa, tôi cố lấy dũng khí nói với ông ngày mai tôi không thể đến sân bay tiễn hai người được. Vì tôi biết An Bình sẽ đi tiễn, tôi không biết phải đối mặt với chị ấy như thế nào. Baba có chút thất vọng, nhưng ông vẫn cười nói "Không sao, sau này ba mẹ sẽ sắp xếp thời gian về nước, hoặc con cũng có thể qua Thuỵ Sĩ thăm ba mẹ." Sau đó lái xe tới rước ba mẹ về nhà. Tôi lang thang bước không mục đích trên đường, không quay về trường, cũng không nhìn vào các tủ kính trang trí sặc sỡ, tôi cứ thế theo dòng người bước đi, rồi ngồi nghỉ mệt trên vỉa hè, sau đó lại tiếp tục đi. Nhìn thấy thế giới quanh mình ồn ào náo nhiệt, nhưng lòng tôi lại rất ngổn ngang. Tôi không khỏi lặp đi lặp lại những điều baba đã nói, vẫn không xác định được chính xác cảm giác của mình, đột nhiên tôi thấy thương ba mẹ mình, tôi có quyền lựa chọn cuộc sống của chính mình, nhưng tôi lại không biết nên đi con đường nào. Nỗi bi ai của con người không phải là không thực hiện được mục tiêu của mình, mà là không có mục tiêu. Vừa đi vừa suy ngẫm, suy nghĩtới lui đã thấy tôi đang đứng trước cửa nhà trọ, sao đã đầy trời, tôi mệt mỏi không muốn làm gì nữa cả. Mặc Vũ cũng đã về nhà. "Xem ra lễ tốt nghiệp của em rất vui, thật tội cho anh mà, còn tưởng em chỉ có một mình nên định chúc mừng em đây." "Thật xin lỗi." Tôi bỗng nhiên thấy áy náy, xem ra hắn đã đợi cũng lâu rồi, và cũng vì lòng tôi đã có quyết định. "Không cần phải nói xin lỗi, mặc kệ em đã ăn tối hay chưa, giờ phải theo anh đi ăn cơm." Nói xong hắn cố ý làm vẻ mặt hung tợn nhìn tôi. Tôi nở nụ cười, "Nhưng em mệt đến nỗi không muốn động đậy gì đây, cũng không muốn ra ngoài, chúng ta gọi nhà hàng đem đồ ăn đến đi." Tuy hắn không tình nguyện nhưng vẫn gọi điện thoại. Đó là một buổi tối yên tĩnh, sở dĩ tôi không muốn ra ngoài một vì mệt mỏi trong người, hai là tôi muốn yên tĩnh ở cùng hắn, cùng hắn tán gẫu. "Hôm nay ba mẹ em đến trường em, bọn họ đến tham dự lễ tốt nghiệp của em." Tôi đá đá vào hai chân hắn, hai tay cũng vòng thành vòng ôm, mỗi lần nói chuyện phiếm với hắn, tôi đều tự động tìm một tư thế thật thoải mái. "À." Hắn khép mắt suy nghĩ, lưng dựa vào sofa, giống như là đang ngủ. "Thì ra ông là ba ruột của em." Tôi không cần biết hắn có đang nghe tôi nói hay không, tôi vẫn nói, hệt như đang nói với chính mình, tựa hồ đem những lời nói sáng ngày thuật lại một lần nữa, cũng muốn xác định lại tính chân thật của những lời nói đó. Tôi nói xong không biết đã bao lâu nhưng vẫn không thấy hắn nói gì. Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, mới phát hiện hắn đang chăm chú nhìn tôi. "Anh nên chúc mừng em song hỉ lâm môn nhỉ, tốt nghiệp đại học, lại cùng người nhà đoàn tụ." Tôi lắc đầu, "Ba mẹ ngày mai sẽ bay sang Thuỵ Sĩ. Baba muốn em qua đó du học, nhưng em đã cự tuyệt." "Sao? Em cự tuyệt sẽ không phải vì anh chứ?" Hắn cười cười nói. "Nếu em nói là vì anh, anh có tin không?" Tôi cười hỏi lại, không đợi hắn trả lời, tôi lại nói tiếp, "Chính em cũng không tin." Hắn dang tay ôm lấy tôi, "Em thật đúng là không để cho anh có mặt mũi mà." Tôi nghiêm nghị nhìn hắn, không thể không thừa nhận hắn rất xuất sắc, không phải là xuất sắc bình thường mà là rất xuất sắc, cho dù hắn không làm gì, quanh người cũng toả ra hương vị rất mê người. Nam nhân như hắn, thật khiến cho nữ nhân dễ sa vào lưới tình, An Bình là một ví dụ. Mà tôi, hẳn sẽ không có ngày đó đâu. "Tụi mình hôn nhau đi." Tôi nhìn bờ môi khêu gợi của hắn, đột nhiên gợi ý. Hắn không đáp lại, chỉ là nghi hoặc nhìn tôi, "Em hôm nay rất lạ." Tôi không nói gì, chỉ là đứng dậy bá lấy cổ hắn, nâng môi lên, cũng thử khẽ cắn hút môi hắn, nụ hôn này nhanh chóng khơi lên lửa nóng, "Em quyến rũ anh à." Hắn thấp giọng nói. Tôi với tay cởi từng nút từng nút cúc áo sơmi của hắn xem như câu trả lời. Tôi ít khi chủ động nhưng vào lúc này tôi lại muốn có được một đêm thật ôn nhu. Tôi cố ý làm rớt tấm chăn, làm cho thân người lộ ra trong ánh sáng. Mặc Vũ vẫn còn ngủ say, tôi rời giường, vào phòng tắm rồi quay lại an vị ngồi bên giường nhìn khuôn mặt đang say ngủ của hắn. Những vệt nắng sớm hắt lên khuôn mặt hắn, sau đó ánh mắt màu lam chợt mở lớn. "Chào em." Hắn chào tôi, xoay người, lưng quay về phía cửa sổ tiếp tục ngủ. Tôi lẳng lặng chờ hắn xoay người lại, lúc này đây, thoạt nhìn hắn hoàn toàn tỉnh táo. "Em muốn ra ngoài à? Vẫn là thay đổi ý định, muốn qua Thuỵ Sĩ du học à?" Hắn cau mày hỏi tôi. Hắn thấy tôi đã thay đồ, bên chân là một túi du lịch to. "Em không xuất ngoại, đời em học như vậy là đủ rồi, em chỉ muốn rời khỏi đây." "Ý em là sao?" Hắn ngồi thẳng dậy, cánh tay khoanh lại đặt trước bờ ngực trần. "Quan hệ của chúng ta đến hôm nay là kết thúc, em muốn ra ngoài làm việc, muốn có một cuộc sống độc lập." "Sao?" Hắn nhìn chằm chằm tôi vẻ nghiền ngẫm, tựa hồ như tôi đang kể một câu truyện cười. "Em đã nhận lại ba mẹ ruột, cùng chị gái nối lại tình xưa à? Cô gái lạc đường rốt cục muốn quay trở về à?" Hắn là cố ý, sớm biết tôi và An Bình không thể giao hảo, không nên hỏi tôi như vậy, "Em nghĩ em đã nói rất rõ ràng, em muốn tự mình tạo dựng cuộc sống, em muốn có cuộc sống độc lập." Tôi nói gằn từng tiếng. "Dựa vào chính em?" Hắn vẫn nhếch môi cười như trước, "Đây lại là tình tiết trong cuốn tiểu thuyết nào đó à? Anh nghĩ cô gái thông minh nên theo tình nhân bao dưỡng mình mà sống tiếp. Cho dù em có tìm được việc làm, em có nghĩ đến em là một người chân ướt chân ráo bước chân vào vòng xoay xã hội, một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền, trong khi đồ em dùng có giá lại không ít, em đã nghĩ đến chưa?" Tôi thật đã không nghĩ tới, nhưng tôi tin con người luôn có thể thích nghi được với hoàn cảnh, trước khi sống với hắn, tôi cũng không dùng những thứ đồ hiệu này, sau này tôi sẽ lại mặc áo thun bình dân như trước đây thôi. "Không nhọc công anh lo lắng, sau này tôi sẽ tự liệu cơm gắp mắm." "Thật không? An Tịnh, em cho là em rời đi An gia là có thể tự dựa vào chính mình mà sống sao, chính là em chưa nghĩ đ