Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Vì em là búp bê của tôi full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
-Ax ax…- Nó giằng mình.
Anh thật sự muốn giết nó.
Rồi bàn tay anh thả ra.
-Không…tôi không thể giết em, tôi thà giết mình còn hơn.
*
Im lặng.
Chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc từng giây nặng trĩu.
Anh ngủ, tay còn ôm chặt nó.
*
Một hình ảnh thoáng qua trong tâm trí nó, cũng giống như vậy.
*
“Cạch”
Nhóc bước vào, chứng kiến cái khung cảnh đó.
-Hai người…
Em sẽ lấy Kiên sao nhóc?
-Lan.
Nhóc đứng tựa vào cửa, gương mặt dửng dưng trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của nó.
-Em không nghĩ sẽ được chứng kiến cảnh này đâu.- Nhóc bước lại gần, nhìn thẳng vào mặt nó.- Nói nhỏ thôi, để anh ấy ngủ, ít khi anh ấy ngủ ngon vậy lắm.
-Em không thấy tức giận sao? Dù sao anh ấy cũng là hôn phu của em mà?
-Thì theo ý người lớn là như thế.- Nhóc ngồi xuống chiếc ghế bành, nghịch nghịch bong hoa hồng cắm trong lọ.
-Em sẽ lấy Kiên?
-Chị nghĩ sao?
-Chị không biết.
-Đương nhiên em sẽ không lấy anh kiên rồi.
-Chả phải em nói hai người đã đính hôn sao?
-Đính hôn thì đính hôn chứ chắc gì đã cưới.- Nhóc phồng hai má lên nhìn dễ thương và nhí nhảnh hơn hẳn cái vẻ mặt vô tình từ khi bước vào phòng nãy giờ.- Gia đình anh Kiên muốn anh lấy em vì muốn dễ dàng làm ăn ở khu vực châu Á, gia đình em muốn em lấy anh vì muốn bành trướng thế lực. Đơn giản là lợi dụng nhau trên những đứa con của họ chứ tụi em có yêu thương gì nhau đâu.
-Thế…
-Tụi em lập một giao ước nho nhỏ.- Nhóc tiếp tục giải thích.- Anh Kiên và em sẽ giữ cái hôn ước đó tới khi em tròn 18 tuổi, đủ tuổi để kế thừa sự nghiệp. Khi đó, tụi em sẽ hợp tác như bạn bè thân thiết để phát triển cả hai công ty, khỏi kết hôn chi cho mệt.
-Vậy sao?- Nó thở phào nhẹ nhõm như thể vừa trút được gánh nặng.
-Thôi, em đi nhé. Hai người cứ tiếp tục khi anh ấy ngủ dậy nhé.- Nhóc nháy mắt cười tinh nghịch.
-Này, cởi trói cho chị đã.
-Hai người cứ từ từ nhé, không ai làm phiền đâu.- Nhóc đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng, không để anh thức giấc.
*
Nhóc bước xuống cầu thang từng bước một.
-Cô Lan.
-Ông Lâm? Có chuyện gì vậy?
-Hai người đó…xin cô đừng tiết lộ với ông chủ.- Ông Lâm cúi đầu. Ông không muốn anh bị rắc rối. Nếu thật sự nó có thể làm anh hạnh phúc thì sao cũng được, nó cứ ở bên anh đi. Thấy được anh sống yên ổn là ông vui mừng lắm rồi, dù phải trả giá thế nào đi nữa.
-Cháu biết mà, mà đừng để ai làm phiền hai người đó nhé.- Lan vỗ vỗ lên vai ông Lâm một cách hết sức thoải mái và tự nhiên, giống như hai người là những người bạn hiểu nhau.Quản gia Lâm cũng thế, ông quý cô tiểu thư này. Nhóc khác hoàn toàn với những cô gái nhà giàu quyền quý khác, họ luôn tỏ ra cao sang, kiêu kì tới khó ưa, còn nó, nó như hoa Mộc Lan thuần khiến, tươi mới, mạnh mẽ hơn hẳn họ. Ngoài nó ra, người thích hợp nhất để ở bên anh có lẽ là nhóc chăng.- Cháu về nhá. Mà hộp trà dạo trước cháu tặng ông ông có uống không?
-Vâng, cảm ơn cô.
-Ông đừng thế, cháu coi ông như người ông trong nhà vậy thôi mà. Cháu vào garage lấy xe vậy.
*
Nhóc bật điện trong garage, đèn sáng trưng. Một hàng xe đắt từ hiện đại tới kiểu dáng cổ đều có. Nhóc tiến lại gần chiếc Porsche 911 Turbo màu vàng khá bắt mắt mà mình gửi nhờ mấy hôm trước, chìa khóa còn cắm nguyên trong ổ. Ngay khi nhóc khởi động xe, cửa garage tự động mở lên. Chiếc xe màu vàng phòng ra ngoài đường.
Trong xe vang tiếng nhạc rock khá ồn ào. Nhóc cảm thấy thoải mái, đôi lúc còn lẩm nhẩm theo tiếng nhạc.
Bất giác, nhóc nghĩ tới hắn.
Mỉm cười.
Một lời thề từ rất lâu của một con nhóc chưa hiểu chuyển khi mới chân ướt chân ráo học võ nhưng tới giờ nhóc vẫn sẽ tuân theo.
*
Căn phòng lại tiếp tục chìm vào bầu không khí im lặng.
Có điều, bầu không khí này sắp bị phá vỡ bởi một người mà cả nó và anh đều căm hận tận xương tủy.
*
-Bà chủ, không được đâu. Không ai được lên đó vào lúc này.- Quản gia Lâm nói.
-Tôi có việc cần nói với Kiên thôi.- Rebecca nói.
-Thật sự là không được đâu thưa bà.
-Đây là chuyện cha nó ngờ tôi nói với nó, lẽ nào không được?
-Tôi xin lỗi.
-Hay là có chuyện gì hả?- Bà ta liếc mắt nghi ngờ.- Tôi phải lên đó xem sao?
-Bà chủ…
-Để tôi lên nếu không đừng trách tôi đuổi việc ông!- Bà ta đe dọa.
Quản gia Lâm khựng lại.
-Ai cho bà cái quyền đuổi quản gia của tôi hả?- Giọng anh vang lên lạnh lẽo.
Bà ngước lên nhìn thấy anh đang đứng trên cầu thang, ánh mắt không còn quyền uy như ban nãy mà chỉ còn sự e dè khi thấy đứa con riêng của chồng mình.
-Từ khi nào…con trở nên hư đốn thế vậy Kiên?- bà ta nhướng mày khi thấy mấy cái cúc áo bị cởi bỏ, làm lộ rõ vùng ngực rắn chắc của anh.
-Đó không phải chuyện của bà.- Anh lãnh đạm thờ ơ.
-Kiên!!! Thả tôi ra!- Tiếng nó hét lớn tận trên tầng 4 vang xuống.
-An? Sao nó lại ở đây?- Bà ngạc nhiên.
-Không phải chuyện của bà.- Anh quay lưng đi lên lầu nhưng bà đã vội vàng chạy lên, đẩy anh sang một bên rồi chạy nhanh lên tầng 4.
*
Chúa ơi!
Bà không dám tin vào mắt mình nữa.
Cái gì đã diễn ra trong phòng này vậy chứ?
-Bà làm cái gì ở đây?- Nó trố mắt nhìn bà.
-Sao con lại ở đây? Còn trong bộ dạng đó nữa.
-Không cần bà quan tâm. Nhưng…- Nó nhỏ giọng- làm ơn mở trói giùm tôi.
Bà lúng túng làm theo một cách chậm chạp. Tay bà run rẩy.
Lẽ nào hai đứa nó lại có mối quan hệ như vậy?
Không, không thể được.
Nếu thế làm sao bà đón nó về sống cùng với danh nghĩa con gái đây?
Người chồng hiện nay của bà sẽ nghĩ ra sao về đứa con gái của bà? Liệu ông có nghĩ nó là đứa lăng loài đi dụ dỗ con ông không? Liệu ông có chập nhận sự thật nó là con gái của bà và mu6on1 đưa nó về ở chung không? Ông có đồng ý không?
-Được rồi.- Nó bước xuống giường, dùng tay này xoa xoa vết hằn màu hồng hồng do sợi dây để lại bên tay kia.
-Rốt cuộc…
-Bà làm trò gì vậy hả?- Giọng anh vang lên khiến nó giật mình.
Gương mặt bà càng lúc càng tái dại.
-Còn em, tôi không nghĩ em lại chọn cách nhờ bà ta giúp đỡ đâu.
-Mặc kệ tôi, tôi phải đi về.- Nó bước ngang qua anh.
Bàn tay anh nắm lấy bàn tay nó, cúi đầu xuống, anh thì thào từng chữ vào tai nó:
-Tôi sẽ tìm em.
-Tôi không quan tâm.
-Em vẫn không tháo chiếc khuyên tai chứng tỏ em vẫn nhớ về tôi dù trong mơ hồ.
-Tôi không hiểu anh nói gì cả.- Nó giật tay ra.
-Tôi sẽ chờ em.
Chỉ còn tiếng bước chân nó vang vọng đằng xa.
*
-Ta cần con cho ta một lời giải thích.
-Chẳng có gì để giải thích cả. Mọi chuyện như bà nghĩ đó.
-Nó là con gái ta.- bà nói.
-Thì sao?
-Nó là em con.
-Bà không phải mẹ tôi, cô ấy không phải em tôi, cô ấy là ngu7oi2 con gái của tôi.
-Nhưng đó là sự thật. Con không thể…
-Đừng gọi tôi là con!- Anh trừng mắt.- Còn về chuyện giữa bà và cô ấy à? Đơn giản thôi, bà đừng bao giờ nhận cô ấy là con bà là xong. Vả lại như thế cô ấy sẽ thấy vui hơn đấy.
-Sao lại thế được?
Anh nhìn bà vài giây rồi cúi thấp mình xuống, hai tay đan chặt đặt trên đầu gối:
-Một cuộc trao đổi.
-Hả?
-Bà im lặng và không đả động tới việc An là con gái bà, tôi sẽ không gây khó dễ cho bà, thậm chí nếu muốn, tôi có thể gọi bà là mẹ dù sau khi làm thế tôi sẽ cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Đọc tiếp: Vì em là búp bê của tôi! – Chương 19
Bị bắt cóc. Thật sự!!!
-Bảo.- Nó đóng cửa lại, gọi tên hắn.
-Em về sớm vậy.
-Có tí chuyện thôi.
-Vậy để anh đi nấu cơm.- Hắn tắt ti vi rồi đi vào bếp.
-Cảm ơn anh, em đi tắm trước vậy.
*
Lau mái tóc ướt sũng nước của mình, nó bước xuống bếp.
-Thơm quá.- Nó hít hà.
-Cảm ơn lời khen.- Hắn nói như thể một đầu bếp được nhận khen khiến nó bật cười.- Ngồi xuống đi.
-Dạ.
Và hắn đã thấy.
*
Một vết hôn còn mới, ửng hồng nổi bật trên làn da nó. Kẻ làm thế mà nó không thể nói với hắn thì ngoài anh ra còn ai chứ? Có vẻ nó chưa nhận ra hắn đã phát giác chuyện này nên vẫn cười cười nói nói một cách giả tạo để che giấu việc nó đã gặp anh, thậm chí…
Nhưng thế thì đã sao?
Nếu nó muốn quay lại bên anh dù có thể nào chăng nữa thì sao?
Hắn có quyền cản nó lại không?
Hay rồi hắn phải buông tay nó ra?
Hắn phải làm thế nào chứ?
*
-Hôm nay anh không đưa em đến phim trường được.
-Sao thế?
-Mẹ gọi về nói anh về ăn cơm với hai người.- Hắn nói. Đó thực ra chỉ là cái cớ, hắn muốn tìm một người để giải đáp mọi khúc mắc trong lòng hắn, chỉ có thể là mẹ hắn thôi.
-Vậy tối em tự ăn vậy.
-Nấu ăn đàng hoàn, không ăn mì tôm đó.
-Em biết mà. Chúc anh vui vẻ nhé!- Nó nháy mắt.
*
Nó không đi taxi mà chọn cách đi bộ. Như thế thoải mái hơn nhiều so với việc giam mình vào trong những chiếc xe hơi thiếu thoải mái, còn không tốt với môi trường nữa chứ.
Thế nhưng đó chính là sai lầm tại hại của nó để rồi dẫn tới những điều thay đổi cuộc sống của nó hiện nay, quay về cuộc sống như của sáu năm trước kia.
*
Màn đen bao phủ khiến nó không còn nhận thấy gì cả.
Mê man.
*
Nó bị bắt cóc?
Là Kiên?
Không, nếu thế anh sẽ không trùm kín mặt nó lại bằng vải đen thế này. Anh cũng không có bàn tay to bè ám mùi thuốc lá như kẻ đã dùng khăn thuốc mê bịt mũi nó lại ban nãy.
Rốt cuộc thì nó đã bị đưa tới đâu thế này.
*
-Bảo công tử.- Một giọng ồm ồm trầm đục đến ghê người vang lên. Tên đó nói tên hắn. Hắn đang ở đây sao? Không, hình như hắn đang gọi điện thoại.- Tôi thông báo cậu biết, cô bạn gái của cậu đang ở trong tay tôi. Nếu cậu muốn cô ta sống sót thì hãy mang 10.000 đô la đến nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô thành
phố.- Cúp máy.
*
-Bá Đình, chúng tôi đang giữ Witch, nếu muốn cô ta toàn mạng, mang 500.000.000 đồng tới nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô.- Chấm dứt cuộc gọi.
*
-Thiếu gia Kiên, tôi đang giữ người con gái cách đây mấy ngày vừa bước ra từ nhà cậu đấy.- Giọng tên đàn ông đó có vẻ hí hửng nhưng có gì đó tàn độc hơn khi gọi cho anh.
-Các người muốn gì?- Lần trước, tên đó nói một tràng rồi cúp máy nhưng lần này anh đã ngắt được lời tên bắt cóc.
-Một cái giá xứng đáng mà hẳn cậu phải tự biết.
-Được. Địa điểm?
-Nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô.
-Tôi sẽ tới đó gặp ông, giám đốc Trần.
Im lặng.
Bại lộ danh tính.
Tiếng gác máy khô khốc vang lên và sau đó là tiếng hét điên tiết bùng nổ.
*
-Bắt được con nhỏ này là vớ bở rồi, không uổng công chúng ta theo dõi nó mấy ngày nay.- Giọng một kẻ khác lên tiếng.
-Nhưng tao đã bị lộ với thằng Kiên đó rồi.- Giám đốc Trần đay nghiến.
-Xong việc chuồn ra nước ngoài là ok.- Một tên khác nói.
-Phải đó, chia tiền xong mỗi đứa một ngả.- Vậy là ít nhất có bốn tên.
*
“Soạt”
Miếng bịt mắt màu đen bị tháo ra.
Ánh mắt đột ngột chiếu vào mắt khiến tuyến lệ hoạt động nhẹ. Một giọt nước chảy ra từ khóe mắt.
-Sợ sao?- Một người đàn ông tầm bốn mươi, gương mặt gân guốc với đôi mắt ti hí không chút thiện cảm, chính là kẻ cầm đầu, giám đốc Trần.
Nó không nói gì.
-Một trong ba chàng hoàng tử của cô tới rồi kìa.- Ông ta chỉ tay ra cửa.
Là anh.
Trên tay còn cầm một chiếc valise cực kì lớn.
—
Bản chất.
-Cậu là người tới sớm nhất.- Giám đốc Trần thuyên bố.
-Cô ấy đâu?- Anh không quan tâm, hỏi thẳng.
-Kia.- Giám đốc Trần chỉ về phía nó đang bị trói trên một chiếc ghế.
-Thả cô ấy ra.
-Chưa tới lúc.
-Tôi mang tới rồi.- Anh chỉ vào cái valise bên cạnh mình.
-Nhưng trước đó tôi muốn cậu làm một việc.
-Việc gì?
-Quỳ xuống.
-Ông quá đáng quá rồi đấy.- Nó bỗng hét lên. Nó thừa hiểu với tính khí cao ngạo của anh sẽ không thể cam chịu làm việc gì khiến danh dự của mình bị bôi nhọ.
-Im đi. Sao, quỳ xuống hay cô ta sẽ bị vài đường rạch trên mặt?- Giám đốc Trần hếch mặt lên nhìn anh.- Cô ta mới mười bảy tuổi đúng không? Cái tuổi này mà nhan sắc bị tàn phá thì thật là khổ sở đấy.- Lão ta cười hềnh hệch.
-Không!- Nó hét lớn.
Anh nhìn nó, nhìn lão già kia rồi nhìn xuống chiếc valise.
*
Anh quỳ xuống.
Một người có lòng tự tôn lớn như anh, từ khi sinh ra đã đứng trên người khác đã quỳ xuống.
Lần đầu tiên anh hạ mình, từ bỏ lòng tự trọng là vì nó. Và lần thứ hai, cũng là vì nó.
*
Tiếng cười khả ố của lão già kia vang vọng trong nhà kho khiến nó tức nghẹn.
Anh đã quỳ xuống dưới chân người khác, chỉ vì nó, một đứa con gái đã từ chối anh.
Nó khóc.
Thế nhưng sao ánh mắt anh lại hướng về nó, xoát sâu vào tâm trí nó.
Đôi mắt màu hổ phách.
Đôi mắt màu thạch anh tím.
Anh đang quỳ trước nó.
Phải, anh quỳ trước nó chứ không phải trước lão già đê hèn kia.
*
-Mọi chuyện là do tôi vừa phá sập công ty ông phải không?
-Phải, một cái thích đáng chứ nhỉ?
-Là do ông chuốc lấy kết cục đó cơ mà.
-Nếu không phải do cậu cố ý thì hả thiếu gia?- Lão hỏi mỉa mai cay đắng.
-Chứ không phải do ông nhập lậu hàng trái phép để lừa công ty tôi à?- Anh nhếch mép.
-Câm đi! Giờ thì mở valise ra cho tôi kiểm tra xem bao nhiêu tiền.- Lão nhìn chiếc valise bằng ánh mắt thèm thuồng.
-Đó là thứ vô cùng giá trị với ông đấy.- Anh thoáng cười lạnh giá.
*
“Cạch”
Chiếc valise mở toang.
Một tiếng rên rỉ nhỏ vọng ra.
Ánh bạc lóe lên của lưỡi dao lạnh.
*
Ở trong valise là một cô bé tầm mười tuổi, miệng bị buộc lại bởi một chiếc khăng màu trắng, tay chân bị trói tới thâm tím, mắt tràn trề nước mắt. Mái tóc cô bé rối bù bị giựt ngược lên bởi tay anh, tay còn lại anh cầm con dao bạc sáng lóe, lướt nhẹ lưỡi dao trên gương mặt cô bé.
Giám đốc Trần tái mặt.
Con gái lão…sao nó lại ở đây trong tình trạng đó chứ?
-Sao…
-Con gái ông đúng không? Cô bé mới mười hai tuổi. Cái tuổi này mà nhan sắc bị tàn phá thì thật là khổ sở đấy.- Anh dùng lại chính câu lão vừa nói.
-Khoan đã…- Gương mặt lão lấm tấm mồ hôi, nước da tái mét, mặt cắt không còn một giọt máu.- Bĩnh tĩnh…đừng…- Chợt nhận ra, lão bỗng mỉm cười ranh ma.- Cậu đừng quên cô ta đang trong tay tôi.- Lão chỉ về phía nó.- Cậu mà đụng tới con gái tôi thì đừng mơ cô ta yên ổn.
Anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt tự tin đó.
-Vậy sao? Nếu các người động tới cô ấy dù chỉ là một sợi tóc thôi thì tôi sẽ cho tất cả các người và gia đình các người sống không bằng chết.