Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Đọc Truyện Hay Đối Thủ Của Đại Ca full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
“cách” cửa lớn của phòng họp mở ra, Lý Tử Kỳ tiêu sái tiến vào, tầm mắt lướt qua những người đang ngồi chờ trong phòng, bỗng dưng ánh mắt của hắn dừng lại trên một người, trên khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó hắn lấy lại vẻ nghiêm trang, đi ngồi vào ghế chủ trì dự án ngồi xuống.
Khi hắn ngồi xuống, nữ thư kí đứng lên giới thiệu mọi người –“Đây là tổng giám đốc công ty chúng tôi –Lý Tử Kỳ, dự án này do ngài ấy phụ trách” – Nói xong cô quay về hướng Lý Tử Kỳ -“Đây là Chu phó giám đốc, Vệ quản lý và Hàn trợ lý, là người phụ trách dự án này do bên tập đoàn Hàn thị phái đến”
Trong suốt quá trình nữ thư kí giới thiệu, tầm mắt của Lý Tử Kỳ chưa từng dời đi người Hàn Dương nửa phút. Tầm mắt nóng rực mang nhiều điều muốn nói.
Ngay từ lúc Lý Tử Kỳ tiến vào, Hàn Dương cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm, bởi vì nàng cũng đã dự đoán được có thể xảy ra trường hợp này, nhưng nàng vẫn không khỏi ngạc nhiên, mấy năm qua, hắn càng thêm thành thục, vẻ mặt tuấn tú mang chút non nớt trước kia đã không còn, thay vào đó là một khuôn mặt tuán tú với tính mị lực rất cao.
-“Vậy chúng ta có thể bắt đầu bàn bạc về dự án này được rồi chứ?” – giọng nói của hắn vang lên.
Chu phó giám đốc nở nụ cười vui vẻ -“Tất nhiên là được.”
-“Dự án này phía công ty chúng tôi muốn cùng quý công ty hợp tác sản xuất nghiên cứu ra một loại sản phẩm nước hoa mới, chưa có trên hiện trường, loại nước hoa này có thể sử dụng cho cả hai phái nam và nữ, hiện tại công ty chúng tôi đã có công thức nguyên liệu.” – Vệ quản lý mở miệng nói.
Cuộc họp diễn ra khá suôn sẻ, chỉ trừ thỉnh thoảng Hàn Dương hơi lúng túng ra, còn lại có thể coi là hoàn hảo.
Trong suốt quá trình họp, Tử Kỳ luôn dùng một loại ánh mắt sâu xa nhìn Hàn Dương làm cho nàng cảm thấy áp lực, rất muốn kết thúc nhanh chóng và lao ra khỏi công ty. Bởi vì khi nhìn thấy đôi mắt đó, Hàn Dương lại nhớ về sáu năm trước, mặc dù lúc đó hai người còn rất ngây thơ, nhưng tình cảm đó là thật, vì vậy cho đến bây giờ nàng vẫn chưa thể quên được nỗi đau mà hắn gây cho nàng.
Nhưng không biết tại sao khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, nàng lại có cảm giác tội lỗi, rõ ràng lúc đó hắn là người phản bội nàng, đang yêu nàng nhưng lại dây dưa với người yêu cũ, thậm chí còn ôm hôn nhau thân thiết.
-“Dự án của quý công ty tôi đã nắm khá rõ, nhưng do đây là một dự án khá lớn, nên tôi không thể tự quyết định, cần phải mở cuộc họp công ty để quyết định, vì vậy chúng tôi sẽ đưa câu trả lời sớm nhất có thể cho quý công ty sau.” –giọng nói trầm ổn của Lý Tử Kỳ vang lên, trong suốt quá trình nói, ánh mắt của hắn vẫn không có rời đi khuôn mặt của Hàn Dương.
-“Vậy chúng tôi sẽ đợi câu trả lời của quý công ty, tái kiến.” – Chu phó giám đốc lên tiếng, đứng dậy giơ tay về phía Lý Tử Kỳ bắt tay.
-“Tái kiến.”
Lý Tử Kỳ tự mình đưa ba người ra khỏi công ty, ra tới cửa công ty bỗng nhiên lại lên tiếng –“Hàn trợ lý, xin hỏi tôi có thể làm phiền một chút thời gian của cô sao?”
Câu nói này làm cho Hàn Dương bỗng dưng cứng đờ, Chu phó giám đốc cùng Vệ quản lý cũng không cảm thấy kì quái cho lắm, bởi vì trong lúc họp giữa hai công ty, hai người cũng nhận thấy vị Tổng giám đốc trẻ tuổi này luôn nhìn chằm chằm vào Hàn Dương, nhưng hai người chỉ nghĩ rằng tuổi trẻ gặp nhau có ấn tượng.
Im lặng trong giây lát, Hàn Dương quyết định đồng ý –“Hảo, tối nay tôi có chút thời gian rảnh.”
-“Vậy tối nay hẹn cô 19h tại Bar Angle , không gặp không về.” – Hắn mỉm cười.
Nhìn chiếc xe chở ba người biến mất khỏi tầm mắt, Lý Tử Kỳ vẫn một mình đứng đó, tâm tư trầm lặng không biết đang suy nghĩ điều gì đó.
Khi Hàn Dương đến quán bar thì đã thấy Lý Tử Kỳ ngồi chờ tại một góc, nhìn hắn một mình ngồi uống rượu, dáng vẻ rất cô đơn. Cô đơn? Tại sao nàng lại dùng từ đó để hình dung chứ, lẽ ra hắn cùng với bạn gái trước phải vui vẻ hòa hợp trong sáu năm nay, chỉ có một mình nàng cô đơn.
Hít sâu một hơi, Hàn Dương tiến vào bên cạnh Lý Tử Kỳ -“Xin chào”
Lý Tử Kỳ nâng mặt lên, nhìn thấy Hàn Dương đang đứng trước mặt, nàng so với sáu năm trước khác rất nhiều, dáng người đầy đặn hơn, khuôn mặt tinh xảo hơn, rất có mỹ nhân vị.
-“Ngồi đi.” – Hắn mở miệng nói.
Hàn Dương ngoan ngoãn ngồi vào ghế đối diện, chăm chú nhìn mặt của hắn, ban ngày bởi vì lý do công việc nên nàng cũng không dám quan sát quá mức thất thố, bây giờ nhìn kĩ lại mới thấy hắn còn tuấn mỹ hơn ban ngày, lại còn có thêm một loại mị lực khiến cho các cô gái muốn đến gần.
-“Cô muốn uống gì?”
Chương 34
Có lẽ nàng quan sát quá mức chăm chú, bỗng nhiên nghe thấy hắn mở miệng liền cảm thấy có chút ngại ngùng, khuôn mặt thoáng chút đỏ bừng –“Cho tôi một ly Hồng Nương là được rồi.”
Hắn gật đầu, sau đó gọi phục vụ yêu cầu.
-“Lâu không gặp, mấy năm nay cô vẫn khỏe chứ?” – Lý Tử Kỳ vẫn
là người mở miệng trước.
-“Mấy năm nay tôi vẫn rất khỏe, còn anh? Anh cùng bạn gái vẫn vui vẻ chứ?” – Khi mở miệng hỏi câu này, Hàn Dương cảm thấy lòng mình như dâng lên một dòng chua xót.
Lý Tử Kỳ nhướng mày –“Tôi vẫn khỏe, nhưng mà tai sao cô lại cho rằng tôi có bạn gái và chúng tôi đang rất vui vẻ?”
-“Bởi vì…” nàng xúc động suýt nữa thì nói ra –“Không có gì, tôi nghĩ đã lâu như vậy anh hẳn là đã có bạn gái, nên thuận miệng hỏi thôi.”
Thuận miệng hỏi thôi? Một lý do hết sức kì quái, ngay cả nàng cũng cảm thấy buồn cười.
-“Ra là vậy, cô đoán đúng rồi, chúng tôi vẫn rất vui vẻ, chỉ là tháng này cô ấy có việc đi sang nước ngoài, nên không có ở đây.” –Sau khi nói câu này, hắn chăm chú nhìn từng biểu hiện của nàng như là muốn tìm kiếm gì đó.
Nghe xong hắn nói,ngực Hàn Dương cảm thấy nhói đau, hóa ra hắn và người yêu cũ vẫn còn bên nhau, chỉ có mình nàng si tình, xem ra nàng lựa chọn ra đi để cho hai người bên nhau là đúng. Nàng chua xót mỉm cười –“Chúc mừng anh.”
Nhìn thấy nàng không những không có tức giận hay đau khổ gì, trong lòng hắn không khỏi tức giận. Tại sao khi nghe hắn nói có người yêu khác nàng không những không đau khổ lại còn mỉm cười chúc mừng hắn, chẳng lẽ nàng không còn yêu hắn nữa sao? Chẳng lẽ chỉ có một mình hắn cố chấp chờ đợi? –“Tại sao chúc mừng?” – giọng nói lạnh lùng làm cho người ta cảm thấy có chút kinh hoảng.
-“Bởi vì anh và người yêu cùng một chỗ hạnh phúc.”
-“Chẳng lẽ cô vẫn không có người yêu sao?” – Khi hỏi câu này, hắn có chút chờ mong rằng nàng nói không, như vậy chứng tỏ hắn vẫn có thể vãn hồi mọi chuyện.
Nàng chột dạ nhìn hắn –“Tôi tất nhiên là có, tôi rất yêu anh ấy.” người ấy đang ngồi trước mặt tôi. Trong lòng nàng bồi thêm một câu.
-“Thật sao? Hai người khi nào thì bắt đầu? Tại sao mấy năm nay tôi không thể liên lạc với cô?” trong giọng nói mang nồng đậm mùi dấm chua. Quả nhiên, nàng đã yêu người khác mà quên đi hắn.
-“chúng ta có thể không bàn về vấn đề này được không?” nàng lên tiếng đề nghị.
-“Vậy mấy năm nay cô đã ở đâu? Làm gì?”
Nàng mỉm cười, nhấp một chút rượu sau đó từ từ kể lại cho hắn một số việc nàng trải qua trong sáu năm qua, đương nhiên đó chỉ là những việc bình thường, không liên quan gì đến tình cảm của nàng.
-“Tôi nghĩ tôi muốn hỏi anh về dự án giữa hai công ty. Như tôi được biết, hiện nay anh là tổng giám đốc, nhưng trên thực tế ba anh đã giao cho anh toàn bộ quyền lực, với quyền lực của một tổng tài, anh hẳn là có thể đồng ý hợp tác mà không cần mở cuộc họp công ty.” Nàng đề nghị chuyển đề tài.
Hắn không khỏi thầm khen ngợi sự thông minh của nàng, hắn tất nhiên có thể không cần hỏi ý kiến ai mà trực tiếp đồng ý hợp tác, chẳng qua như vậy nàng sẽ rất ít xuất hiện trước mắt hắn, hắn nghĩ hắn nên dùng cuộc hợp tác này để nối lại tình cảm giữa hắn và nàng.
-“Qủa thật tôi có thể trực tiếp đồng ý hợp tác ngay, chẳng qua….” Hắn cố ý ngừng lại nhìn nàng một chút.
-“Chẳng qua cái gì?”
-“Chẳng qua tôi nghĩ giữa hai chúng ta cần bàn một số chuyện trước khi bàn chuyện làm ăn.”
Nói xong, hắn khuynh thân về phía trước, không cho nàng kịp hiểu ra chuyện gì đã dùng tay đặt sau gáy nàng kéo nàng lại gần và áp lấy đôi môi hoa đào của Hàn Dương.
Sự việc xảy ra bất ngờ, Hàn Dương ngây ngốc trong chốc lát, sau đó ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì hoảng hốt vội vàng đẩy hắn ra. Nhưng sức lực của hai người quá chênh lệch, nàng làm vậy chỉ làm cho hắn càng thêm nhiệt tình hôn nàng, chiếc lưỡi nóng bỏng của hắn khiêu khích hàm răng của nàng, buộc nó phải mở ra sau đó chui vào trong khoang miệng nàng dây giưa quấn quýt lấy lưỡi của nàng.
Nụ hôn này làm cho Hàn Dương mất hết khí lực, chỉ có thể tùy ý hắn hôn đủ rồi buông ra. Sau một thời gian thật dài, hắn mới không tình nguyện buông ra, trong miệng của nàng vẫn còn lưu lại hương vị của hắn cùng với một chút vị rượu.
Hàn Dương được thả tự do, vội vàng hô hấp lấy lại bình tĩnh, lúc này nàng đẩy hắn ra, khiếp sợ nhìn hắn. Tại sao hắn lại hôn nàng? Không phải hắn có người yêu rồi sao, chẳng lẽ người yêu hắn không có ở đây nên hắn lại lấy nàng làm vật thay thế như năm đó? Nghĩ đến đây làm cho Hàn Dương không khỏi tức giận –“Anh làm gì vậy?”
-“Làm gì không phải cô đã rõ sao? Hay là cô vẫn chưa hiểu, tôi rất sẵn lòng làm lại một lần cho cô hiểu.” – Hắn cợt nhả nhìn nàng.
“Ba” một thanh âm thanh thúy vang lên, trên khuôn mặt tuấn tú của Lý Tử Kỳ xuất hiện một dấu tay –“Anh hơi quá đáng” nói xong, Hàn Dương đứng dậy xoay người bỏ đi.
Hắn không phải là người bắt cá hai tay sao? Không phải hắn phản bội nàng trước sao? Tại sao bây giờ hành động của hắn lại làm cho nàng cảm thấy rằng chính mình làm sai? Hai dòng nước mắt rơi trên má Hàn Dương, đi trên đường, nàng nhìn lên trên trời, bầu trời của Đài Bắc vẫn không khác gì mấy so với mấy năm trước, nhưng tại sao con người lại thay đổi nhanh vậy?
Trằn trọc một đêm, sáng sớm Hàn Dương vẫn nhanh chóng tỉnh dậy chuẩn bị đi làm.
Khi xuống lầu ăn cơm, nàng vẫn thấy ông Hàn Phong đã ngồi chờ ở bàn ăn từ lâu, do hai cha con cùng làm một nơi nên hàng ngày Hàn Dương và ba nàng cùng nhau đi làm.
Thấy Hàn Dương đi xuống, ông Hàn Phong ngẩng đầu lên –“Sắc mặt của con có vẻ không tốt, dạo này lượng công việc quá nhiều sao? Có cần ba giảm bớt cho con không? Dù sao con cũng mới tiến vào công ty, không cần làm quá nhiều việc, chú ý học hỏi kinh nghiệm là được rồi.”
Hàn Dương có chút mỏi mệt đáp lại –“Không ba à, con vẫn khỏe, chỉ là tối qua không ngủ được mấy nên hôm nay có chút không thoải mái thôi. Công việc ở công ty cũng không có nhiều, con vẫn có thể làm được, ba không cần vì con mà giảm bớt”
-“Nếu như vậy thì con ở nhà nghỉ ngơi một hôm đi, ba sẽ thông tri cho bộ nhân sự.”
-“Không cần đâu ba” – Hàn Dương vội vàng từ chối –“Con vẫn ổn, nếu lúc nào cảm thấy không khỏe thì con sẽ xin phép sau”
Ông Hàn Phong không nói nhiều nữa, đồng ý để cho Hàn Dương tự quyết định.
Vào đến công ty, Hàn Dương trực tiếp tiến vào chỗ ngồi của mình, có vài người hỏi thăm quan tâm về dự án hôm qua nàng cùng với phó giám đốc Chu hợp tác với Lý thị. Bởi vì ở công ty nàng được khá nhiều đồng sự yêu mến, và đây là lần đầu nàng tiếp xúc với dự án lớn, nên có người hỏi thăm là chuyện bình thường.
Chương 35
Mặc dù nàng vẫn đang cầm tài liệu, mắt vẫn đang nhìn vào những chi tiết trên mặt giấy, nhưng tâm hồn của nàng vẫn đang nghĩ về chuyện hôm qua. Tại sao hắn lại hôn nàng? Nàng quả thật không thể hiểu được lý do, không thể tìm ra một lý do nào để biện hộ cho hành vi đó của hắn.
Lắc đầu, nàng quay lại với những con số trên tài liệu, hôm nay nàng phải sửa lại bản báo cáo này, đánh máy và photo nộp cho các chủ ngành mà thời gian cách giờ ăn trưa không còn nhiều, nếu không bắt tay vào làm ngay chỉ sợ đến chiều sẽ không xong,vì vậy nàng cố gắng gác mọi chuyện tư sang một bên để tập trung vào công việc.
Bên phía Lý Tử Kỳ cũng không khác gì Hàn Dương, hôm qua quả thật hắn đã quá xúc động nên mới làm vậy, hai người rất lâu không có gặp nhau mà nàng lại làm bộ lạnh nhạt với hắn, hắn tức giận đến muốn xem xem trong đầu nàng đang nghĩ gì. Nguyên bản tối hôm qua hắn chỉ muốn hai người nói chuyện bình thường, sau đó trao đổi phương thức liên lạc, dần dần hắn sẽ “trị tội” nàng về chuyện ra đi không nói một lời sau, ai ngờ do một phút xúc động hắn lại làm hỏng tất cả.
Lý Tử Kỳ ngồi thẫn thờ trước bàn làm việc trong phòng tổng giám đốc, đến nỗi có tiếng gõ cửa mà hắn cũng không nghe thấy.
Nữ thư kí đứng ngoài gõ cửa mà không thấy bên trong có động tĩnh bèn lên tiếng –“Tổng giám đốc”
Lần này thanh âm thành công kéo tâm tư của Lý Tử Kỳ quay trở lại hiện thực –“Vào đi”
Nữ thư kí tiến vào –“Xin hỏi trưa này ngài ăn gì để tôi chuẩn bị”
Hắn trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng –“Không cần! Hôm nay tôi đi ra ngoài ăn, cô không cần phải mua giúp tôi!”
Thư kí hơi thất vọng, mọi ngày đều do nàng giúp hắn chuẩn bị bữa trưa thỉnh thoảng hai người cũng cùng ăn một chỗ, vậy mà hôm nay hắn lại có hẹn. –“Vâng, tôi đã biết” sau đó nàng quay người đi ra ngoài.
Ngó đồng hồ đeo trên tay, cũng đã sắp đến giờ ăn cơm, hắn quyết định đóng lại văn kiện trên bàn, cầm lấy áo tây trang sau ghế đứng dậy đi ra ngoài.
Thời gian ăn trưa, Hàn Dương cùng với mấy đồng sự vừa ra tới đại môn của công ty, nàng liền thấy một chiếc xe đỗ ngay gần đó, nam nhân tuấn tú suất khí đứng cạnh cửa xe thu hút rất nhiều ánh mắt người qua lại, nhưng tầm mắt của hắn vẫn thủy chung dừng trước cửa công ty, cho đến khi nhìn thấy Hàn Dương liền cho tay vào trong xe nhấn còi.
Hàn Dương làm bộ không thấy hắn, nhưng hắn vẫn không bỏ qua, liên tục nhấn còi làm cho mọi người đều nhìn về phía bên đó, trong lúc Hàn Dương đang định xoay người chạy thì thanh âm của hắn bỗng vang lên –“Hàn Dương!”
Lần này ánh mắt của mọi người lại chuyển về phía nàng, nàng tức giận hận không thể quay lại đạp cho hắn một cước giống nhiều năm về trước. Vì tránh cho mọi người tiếp tục tò mò và nhìn nàng, nàng đành phải tiến về phía hắn, lành lạnh hỏi –“Anh có việc gì mà đến đây?”
Lý Tử Kỳ không trả lời, mở cửa cho nàng –“Lên xe!”
-“Anh không thể nói ngay tại đây sao?”
Hắn nhướng mày –“Chẳng lẽ cô thật sự muốn ta nói ngay tại đây? Không thành vấn đề, ta nói…hôm qua…”
Hắn chưa kịp nói hết, Hàn Dương đã vội vàng cắt đứt –“Chúng ta lên xe!” sau đó vội vàng lên xe.
Lý Tử Kỳ hài lòng mỉm cười, ngồi vào tòa điều khiển rồi mới nói –“Chúng ta đi ăn cơm rồi nói chuyện.”
-“Tùy anh!” Hàn Dương biết lúc này cho dù nàng phản đối thế nào thì hắn cũng sẽ lôi nàng đi bằng được, như vậy nàng không nghĩ mình mất nhiều sức lực làm gì.
-“Anh có chuyện gì thì hãy nói đi” sau khi hai người ăn cơm xong, Hàn Dương chủ động lên tiếng trước.
Lý Tử Kỳ ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào nàng, trong ánh mắt có mang theo một chút bi thương, đáng tiếc người nào đó không có phát hiện.
-“Chẳng lẽ chúng ta không thể hẹn nhau ăn cơm sao? Dù sao đi nữa chúng ta cũng là đồng học”