Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Thay Một Nàng Vợ Dễ Thương Hiền Lành full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
đừng bị phát hiện.
Những ngày được ở cùng với Âu Cánh Thần vô cùng ngọt ngào, được tình yêu ấm áp cùng dịu dàng vô tận của anh bao ở trong lòng bàn tay, Thu Thủy Tâm cảm thấy cuộc đời này chưa bao giờ được hạnh phúc như bây giờ vậy.
Thời gian vội vàng trôi qua, trong nháy mắt, bọn họ đã cùng nhau đón lễ Noel đầu tiên sau khi ở cùng nhau.
Một đêm bình an, bọn họ cũng mở một bữa tiệc lớn đón lễ Noel, sau đó hai người thừa dịp Âu Quân Thiên ngủ say liền vụng trộm đem một đống lớn hộp lễ vật để ở đầu giường của cậu bé, sáng sớm ngày hôm sau, quả nhiên nghe thấy từ phòng của tên nhóc kia truyền đến từng hồi tiếng kêu kinh ngạc.
Cậu bé thét chói tai rồi cười khanh khách, chạy vào phòng cha mẹ. Bây giờ cậu bé cũng đã quen nhìn thấy cha mẹ cùng giường rồi, sẽ không ngạc nhiên giống ngày đầu tiên nữa.
Tên nhóc kia trèo lên giường, làm nũng ngồi vào trong lòng Thu Thủy Tâm, tay nhỏ bé ôm cổ của cô,“Mẹ, thật ra mẹ chính là ông già Noel trong truyền thuyết đúng hay không?”
Thu Thủy Tâm không nhịn được cười ra tiếng, tiểu quỷ này cũng quá thông minh rồi, nhanh như vậy đã đoán được lễ vật là do người lớn cho, chỉ có điều, nó đoán còn thiếu một người.
“Sai.”
“Sai?” Cậu bé nghiêng đầu nhìn cô, khó hiểu.
“Mẹ là bà già Noel.” Cô không nhịn được mà trả lời, đôi mắt vụng trộm liếc mắt nhìn Âu Cánh Thần bên cạnh một cái, ra ám hiệu cho cậu nhóc kia.
Âu Cánh Thần cũng đã dậy từ sớm, đang định thơm trộm vợ một cái, không ngờ con còn nhanh hơn anh một bước, lễ vật anh cũng có phần, lại chỉ ân cần với mỗi mẹ. Anh dấm chua nói:“Tiểu Thiên, con đã là nam tử hán, đừng luôn quấn quít lấy mẹ như vậy, đó là việc chỉ có trẻ con mới được làm.”
Thu Thủy Tâm cảm thấy buồn cười,“Làm ơn đi, Tiểu Thiên mới chỉ có sáu tuổi mà thôi nha.”
“Đủ lớn rồi, có thể không cần mẹ .” Giọng điệu của anh không tốt lắm.
Âu Quân Thiên cực kỳ thông minh, nhìn ra tâm tư của ba, cậu bé rất ra dáng người lớn mà nói:“Tuy rằng bộ dạng ghen của ba ba thực không Man, nhưng con cũng có thể hiểu được. Nếu đã như vậy, mẹ, con sẽ không làm bóng đèn của các người nữa.”
Nghiêm trang nói xong, tiểu quỷ nhảy xuống giường, xoay người rời đi.
Lúc đi tới cửa, cậu bé đột nhiên quay đầu,“Nha, thiếu chút nữa đã quên cám ơn ông già Noel. Đúng rồi, con có thể hẹn trước lễ vật của Noel sang năm không ạ? Con muốn làm anh, ba mẹ….. Cố lên nha!”
Thu Thủy Tâm đỏ mặt lên nhìn cậu bé đi ra cửa phòng, còn hiểu ý đóng cửa phòng lại nữa, “Ân, anh nghĩ về sau chúng ta tốt nhất là khóa cửa thì có vẻ tốt hơn.”
Âu Cánh Thần nghiến răng nghiến lợi, đứa con trước kia thấy anh thì giống như chuột nhìn thấy mèo, từ khi nào đã trở nên cả gan làm loạn như vậy? “ Tiểu quỷ kia thật sự là càng ngày càng mục vô tôn trưởng*.”
*mục vô tôn trưởng: trong mắt không có người lớn.
Cô lập tức nói đỡ cho con,“Em thấy Tiểu Thiên càng ngày càng có cá tính .” Cô cũng là vừa tức giận vừa buồn cười, “Kỳ thật, em cảm thấy cách giáo dục của anh rất thành công, Tiểu Thiên là một đứa nhỏ thông minh, anh để cho nó học tập trước tuổi cũng tốt lắm, tương lai nhất định nó sẽ rất thành công.”
Anh kéo cô vào trong lòng, rũ mắt dịu dàng nhìn cô.“Giáo dục của người làm mẹ như em cũng rất thành công a, ít nhất bây giờ nó đã tươi cười nhiều hơn, cũng vui vẻ hơn. Con là của chúng ta, về sau nó có thành tích lớn bao nhiêu thì công lao cũng là một người một nửa.”
Nhưng là, cô kỳ thật không phải mẹ ruột của nó…… Những lời này cô không nói nên lời, đành phải im lặng xuống.
Chương 7.3
“Sao vậy?” Anh cảm nhận được sự khác thường của cô.
“Không có gì.” Lắc lắc đầu, cô nói sang chuyện khác,“Em chỉ muốn nói là, chúc anh Noel vui vẻ……”
Lời còn chưa nói xong, một nụ hôn nồng nhiệt liền áp lên cánh môi của cô, hai người ở trên giường triền miên rất lâu rất lâu — kỳ quái, rõ ràng vẫn là khuôn mặt này, lại vẫn là tiếp xúc thân mật như vậy đáng lẽ cô phải rất quen rồi a, vì sao mỗi lần anh vừa tới gần thì trái tim cô vẫn không nhịn được mà đập thình thịch vậy?
Đó là một lễ Giáng sinh rất có ý nghĩa, không chỉ có Âu Quân Thiên nhận được một đống lớn lễ vật, mà cả người hầu trong nhà cũng vậy.
Phúc tẩu nhận được một loại kem dưỡng da thích hợp với làn da của mình, Trung bá thì là một cái thắt lưng tinh xảo, Amy thì là một bộ váy xinh đẹp, lái xe lại là một cặp kính mắt thái dương, A Kiệt là đồng hồ…… Toàn bộ Âu gia đều đắm chìm trong vui vẻ cùng hạnh phúc, thiếu phu nhân như Thu Thủy Tâm lúc trước đều bị bọn họ chán ghét cùng sợ hãi nhưng dưới sự trả giá bằng quan tâm tràn ngập tình yêu của cô đã nhận được sự quý mến của mọi người.
Nhà ăn của Âu gia hôm nay dường như cũng phá lệ náo nhiệt hơn so với mọi ngày, đoàn người chẳng phân biệt chủ tớ ngồi vây quanh cái bàn, thưởng thức một bữa tiệc Noel lớn rất phong phú .
Khi mọi người đang đùa giỡn thì xuất hiện một vị khách không mời mà đến –“Tôi đã quấy rầy các vị rồi sao?” Tống Nhã Huyên trang điểm xinh đẹp sáng rọi bốn phía đang đi vào, trong tay còn cầm theo một cái túi xách đắt tiền số lượng có hạn.
Âu Cánh Thần đứng dậy, khách khí hỏi: “Hôm nay tôi nghỉ ngơi một ngày, không đến công ty.” Dù Lễ Giáng sinh không phải kỳ nghỉ đặc biệt ở Đài Loan, nhưng trường Tiểu Thiên theo học là trường của giáo hội, cho nên mới được nghỉ ngày hôm nay.“Tống tiểu thư có chuyện gì sao?”
Tống Nhã Huyên phóng khoáng cười cười, thong dong nói ra mục đích mình đến,“Có tin tức tốt tôi muốn nói cho anh đầu tiên, nên cũng bất chấp suy nghĩ có làm trở ngại hay không. Dự án hợp tác giữa tập đoàn Âu thị cùng Hoa thị sẽ được công bố vào buổi sáng ngày hôm nay, qua sự trình bày của tôi, Tổng tài của chúng tôi đã hoàn toàn đồng ý với điều kiện của bên các anh đưa ra.”
Hóa ra là người phụ nữ này tới để tranh công ?! Âu Cánh Thần ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Vậy tốt rồi, dự án hợp tác này đối với cả hai tập đoàn chúng ta đều có nhiều chỗ lợi.”
Thu Thủy Tâm nghe vậy thì vô cùng hưng phấn, cô vui vẻ ôm lấy cánh tay Âu Cánh Thần,“Ý của Tống tiểu thư có phải muốn nói bản vẽ trước trận đấu kia của chúng ta cùng nhau cố gắng đã được thông qua rồi hay không?”
Anh nhìn vợ mình lộ ra một nụ cười chân thành. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cô, anh mới cảm thấy hành vi tự tiện chạy tới báo tin tức của Tống Nhã Huyên cũng không đáng ghét cho lắm. “Đúng vậy.”
“Oa nga!” Thu Thủy Tâm thật giống như trẻ con mà kéo tay anh vừa nói vừa nhảy,“Đây là sự thật sao? Ông trời! Đó là lần đầu tiên em tham gia thiết kế nha, không ngờ thế mà được thông qua nhanh như vậy !”
Anh nhẹ nhàng ấn cái mũi của cô một cái,“Cô gái, đừng quá đắc ý.”
Tống Nhã Huyên vẫn bị lạnh nhạt bất mãn nhìn sự thân mật giữa hai người, âm thầm khó hiểu, nếu cô nhớ không lầm, tình cảm giữa Âu Cánh Thần và vợ anh ta là không tốt, bằng không sao Âu Cánh Thần lại một mình đi uống rượu giải sầu được? Trong cuộc thi đấu trang phục, cô cứ tưởng vì ở trước công chúng cho nên hai người mới diễn với người bên ngoài, nay xem ra, tựa hồ chuyện không phải như vậy.
“Cám ơn cô đã đặc biệt đến báo cho tôi biết tin tức tốt này.” Âu Cánh Thần khách sáo nhìn sang Tống Nhã Huyên. Người phụ nữ trước mắt này có ý đồ gì anh đều hiểu rất rõ, có điều, anh cũng không định cho cô ta bất cứ cơ hội nào để phá hỏng gia định mỹ mãn ngàn vàng khó đổi như bây giờ của anh.
Nhưng Tống Nhã Huyên cũng không dễ dàng từ bỏ như vậy, cô ta lấy lùi làm tiến nói:“Young, nhà anh náo nhiệt như vậy khiến tôi rất hâm mộ, cho tôi gia nhập nữa có được không? Mọi người trong nhà tôi đều ở Mỹ cả rồi, một mình đón lễ Noel sẽ cảm thấy rất cô đơn .”
“Được!” Người hàng năm luôn phải một mình kiếm sống ở bên ngoài như Thu Thủy Tâm vừa nghe thấy liền cảm động lây, hơn nữa người ta còn đặc biệt đến báo tin tức tốt này cho bọn họ, bọn họ cũng không nên cách xa người ta ngàn dặm như vậy.
Cô mang theo vẻ mặt chân thành đứng dậy, đi tới cầm tay Tống Nhã Huyên,“ Hôm nay Phúc tẩu chuẩn bị rất nhiều món ăn phong phú, nếu Tống tiểu thư không chê chúng ta đương nhiên là hoan nghênh cả hai tay a. Amy, phiền cô tới phòng bếp lấy thêm bát đũa lại đây được không?”
“Tôi đây sẽ không khách khí .” Tống Nhã Huyên cười nhẹ, lấy từ trong cặp tài liều ra một hộp lễ vật đã chuẩn bị sẵn, đi đến trước mặt Âu Quân Thiên.“Tiểu Thiên, con còn nhớ dì không? Khoảng một năm trước lúc ba con dẫn con đến nhà hàng ăn cơm chúng ta đã từng gặp nhau nha.”
Âu Quân Thiên chỉ là lễ phép cười,“Chào dì.”
“Đây là quà Giáng sinh dì tặng cho con, con xem có thích hay không?”
Âu Quân Thiên nhìn về phía ba, trưng cầu ý kiến của anh. Âu Cánh Thần nhàn nhạt nhìn con gật gật đầu, cậu bé mới thật cẩn thận lễ phép nhận lấy.
“Cám ơn dì.” Nói xong, cậu bé nhảy xuống ghế dựa, chạy đến bên chân Thu Thủy Tâm thân mật ôm thắt lưng của cô,“Mẹ, lát nữa mẹ giúp con mở quà được không?”
Cô dịu dàng mỉm cười với cậu bé một cái,“Được, đúng rồi, mẹ nói nhỏ cho con biết nga, mẹ với ba ba con cũng chuẩn bị rất nhiều quà cho Tiểu Tam đó.”
“Thật không?”
“Nếu gạt con sẽ là……”
Âu Cánh Thần không muốn bị lạnh nhạt, cũng đi qua ôm vai vợ.“Bà xã, lát nữa ăn cơm trưa xong anh cũng có một món quà muốn tặng cho em.”
Mắt thấy bọn họ một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, gương mặt Tống Nhã Huyên đang giả vờ hiền lành dường như đã sắp không giữ được, theo những gì cô biết, chuyện này nhất định có cái gì đó kỳ quái, Âu Cánh Thần chính xác là cùng vợ ‘Tướng kính như băng*’ bảy năm, mới gần đây sao có thể có chuyển biến lớn như vậy được?
*Tướng kính như băng: chỉ sự xa cách, lạnh lùng với nhau.
Cô chắc rằng trong đó nhất định là có ẩn tình, cô nhất định phải làm rõ ràng!
Quà Giáng sinh Âu Cánh Thần tặng cho vợ đó chính là mang cô cùng con xuất ngoại chơi nửa tháng.
Có điều ham chơi thì phải trả giá rất đắt, thời gian nghỉ lâu như vậy nên lượng công việc tích lũy nhiều đến mức không thể tưởng tượng, vì thế, sau khi về nước Âu Cánh Thần liền dồn tất cả sức lực vào công việc, còn Thu Thủy Tâm thì vẫn giống như trước kia mà ở nhà làm nhàn thê lương mẫu(vợ hiền mẹ tốt) của cô.
Chương 7.4
Vào thời điểm gần tới tết âm lịch, cô dẫn dắt tất cả người hầu trong nhà tổng vệ sinh, năm mới phải có hình tượng mới, Phúc tẩu cùng Trung bá phụ trách lầu một, Amy cùng A Kiệt lầu hai, còn cô thì phụ trách dọn dẹp lại phòng ngủ, Âu Quân Thiên cũng không nhàn rỗi, cậu bé mang theo Tiểu Tam quét dọn sạch ổ của nó.
Gần đến giữa trưa, Thu Thủy Tâm thấy phòng của Âu Cánh Thần quét dọn cũng tạm ổn rồi liền đi đến gian phòng mà cô đã ở khi vừa mới đến ngôi nhà này, cũng chính là phòng ngủ của Angel.
Kỳ thật đối mặt với căn phòng quá xa hoa này, trong lòng cô bỗng dưng
chán ghét ở trong này.
Tủ quần áo to như vậy tất cả đều là hàng hiệu, loại quần áo ‘Bán thịt’ này căn bản không phải style của cô, cô suy nghĩ một lát, sau đó đem toàn bộ những quần áo này bỏ vào trong vali hành lý, chuẩn bị đi bán, rồi mang số tiền có được đi quyên góp.
Đang thu dọn, đột nhiên ánh mắt của cô bị một vật làm chú ý – trong góc tủ quần áo có một quyển nhật ký tinh xảo màu lam.
Cô tò mò lấy ra, quyển nhật ký này tản mát ra một mùi mốc nhàn nhạt, rõ ràng thứ này đã bị bỏ quên một khoảng thời gian .
Cô chần chờ một lúc mới mở nhật kí ra, bên trong có một bức ảnh, trên bức ảnh là một cô gái, mà còn là một cô gái có hình dạng giống cô như đúc, đại khái là khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, tóc là tóc xoăn nhuộm thành màu đỏ.
Mặc dù biết rõ người phụ nữ trong bức ảnh này nhất định chính là Angel, nhưng lúc cô mới nhìn thấy vẫn là có chút chấn động, bộ dạng các cô thật là quá giống, nếu nói giữa hai người không có quan hệ huyết thống gì, cũng quá làm người ta không thể tin được rồi!
Nhưng cô xác thực cho tới bây giờ cũng không có nghe cha mẹ đề cập qua là ở trên đời này cô vẫn còn một người chị hay em nào…… Nhìn vào trang đầu tiên trong nhật ký, số lượng từ không nhiều lắm, viết lộn xộn, cô lại xem vài tờ, trên đó đều viết một số việc lặt vặt trong cuộc sống, tỷ như hôm nay hẹn hò cùng một bạn học nào đó, ngày mai cùng một bạn học nào đó đi xem phim linh tinh.
Cô tiếp tục lật ra phía sau, cuối cùng cũng xem đến chuyện mà cô muốn biết nhất — ba mẹ mình rất chán ghét mình, vì sao sinh mình mà không thương mình? Chẳng lẽ Thu Thủy Tâm mình là đứa con bọn họ nhặt được sao? Vì sao bọn họ chỉ thương em trai mà không thương mình vậy?
Vài tờ kế tiếp, tất cả đều là mấy câu cô ấy oán hận cha mẹ mình.
Điều đó là không thể! Điều đó là không thể! Sao mình có thể chỉ là con gái nuôi? Cho tới nay, mình đều là ưu tú nhất, sắc đẹp của mình, dáng người của mình, khí chất của mình, tất cả tất cả của mình đều nổi bật trong số đông các cô gái, vì sao ông trời lại đùa giỡn với mình như vậy, mình lại đúng thật là đứa bé mà cha mẹ ôm về từ quê nhà ở Nam Bộ?
Cha mẹ nói, sau khi bọn họ kết hôn không lâu, phát hiện mình không thể sinh con, anh họ của baba ở Nam Bộ lại vừa sinh một đôi song sinh, vì thế, mình cứ như vậy mà bị đưa về nuôi …… Nghe nói,cha mẹ ruột của mình yêu cầu cha mẹ không được nói thân thế của mình cho mình biết, hai nhà cũng vĩnh viễn không gặp mặt, mình cùng em gái cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp mặt đều tên là Thu Thủy Tâm, biểu trưng cho mỗi nhà chỉ sinh một người con gái, một người con gái duy nhất…… Từ sau khi ba mẹ thụ thai nhân tạo mà có em trai, địa vị của mình trong nhà liền cấp tốc giảm xuống. Mình thật sự rất hận, vì sao cha mẹ ruột của mình lại độc ác như vậy, vì sao lúc trước người bị đưa đi không phải là Thu Thủy Tâm kia?
Vài tờ tiếp theo, đều là Angel bất mãn oán hận cha mẹ ruột cùng cha mẹ nuôi, cô ta từng nghĩ tới có nên về Nam Bộ tìm cha mẹ ruột của mình hay không, nhưng rồi cô ấy lại do dự, nếu điều kiện của gia đình cha mẹ ruột thật sự không tốt như thế này, vậy cô phải làm gì bây giờ, cô không muốn ở nông thôn làm thôn nữ.
Thu Thủy Tâm xem thì thấy rất khó chịu, điệu bộ cùng lòng ham hư vinh của Angel làm cho cô cảm thấy rất khó có cái nhìn tốt về cô ta.
Trên đời này sao có thể có người đàn ông hoàn mỹ như vậy, tướng mạo tốt, dáng người tốt, thể thao giỏi, thành tích học tập cao, chủ yếu chính là, anh ta có tiền, cho tới bây giờ mình cũng không ngờ có một ngày mình có thể quen biết được một người đàn ông vĩ đại như vậy, mình biết mình đã động tâm vì anh ta, nhưng là vì sao anh ta luôn cố ý trốn tránh ánh mắt ái mộ của mình, chẳng lẽ anh ta không thích mình sao?
Hôm nay mình lại thổ lộ với anh ta, nhưng là anh lại cự tuyệt mình. Mình rất đau lòng, rất khổ sở, mình cảm thấy thế giới này với mình mà nói thật sự là rất không công bằng , vì sao lại như vậy? Vì sao?