watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Truyện Teen Cổ Tích Tình Yêu (Chuyện tình cô bé ngốc)

Truyện Teen Cổ Tích Tình Yêu (Chuyện tình cô bé ngốc)

Xuống Cuối Trang

Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Cổ Tích Tình Yêu (Chuyện tình cô bé ngốc) full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.



Ấm áp..đầy...ấm áp.

Tôi cũng có cảm giác giống cô bé ấy. Một sự ấm áp nào đó đang truyền vào tay tôi. Tôi muốn nắm vào bàn tay ấy nhưng không tài nào nắm được. Tay tôi cứng đờ.

Mùi bạc hà lại chờn vờn bên chóp mũi...

Người nào đó đang ở cạnh tôi, rất gần...

Tôi muốn mở mắt để nhìn người đó, tôi muốn biết người đang gây ra cho tôi cảm giác yên bình, ấm áp này là ai? Nhưng mi mắt tôi nặng trĩu, tôi mệt nhọc nâng nhưng vô vọng. Tôi muốn hét lên nhưng môi im bặt.

Ai ơi kéo tôi ra khỏi nơi tối om này...

“Min ơi, em nhất định phải tỉnh lại nhé!”

“Phải tỉnh lại nhé!”

“Tỉnh lại nhé!”

Ai đang nói vậy? Tối quá tôi không nhìn rõ, cậu là ai? Là ai?

“Đã hứa sẽ mãi nhớ anh mà!”

Sẽ mãi nhớ!
Sẽ mãi nhớ!

Cậu nhóc đó đang gọi tôi?

Phải chăng cậu là người mà kí ức của mình đã đánh mất?

“Min! Cậu mà không tỉnh lại thì không còn cơ hội nữa đâu!”

Là một giọng nói khác vang lên...nhưng lại rất quen thuộc...

Cơ hội gì vậy?

“Cơ hội ở bên cạnh tôi!”

Ở cạnh cậu? Tôi muốn có cơ hội ấy, rất muốn. Cậu đã hứa phải giữ lời đấy nhé!

Lần này tôi đã nhấc được mi mắt, ánh sáng tràn ngập căn phòng. Rất chói!

Hình như là buổi sáng!

-Đã tỉnh?--người ngồi bên cạnh tôi khẽ nheo mắt rồi nhếch môi mang đầy ý cười..

Bàn tay tôi vẫn cònđặt trong tay người ấy. Nhưng cảm giác lúc này thật khác. Nó chỉ là một cái nắm tay bình thường giữa anh với em.

Tiếng gọi vài giây trước là của ai? Cảm giác tay trong tay ấm áp đó có phải thực?

-Sao vậy? Bị đau à?

-Anh Kat, em muốn về nhà!

Người cạnh tôi lúc này là anh trai tôi. Mr.KAT.

Không phải người ấy...

-Ngoan nào em gái, em phải nằm viện để điều trị, vết thương của em nặng lắm đó!

-Anh ơi, bố mẹ đâu?

-Bố đang chăm mẹ ở nhà, em biết không, vì em mà mẹ ngất lên ngất xuống. Bố phải đưa mẹ về nhà nghỉ ngơi. Anh ở đây chăm sóc em.

-Một mình anh chăm sóc em ạ?

-Ừ! Em làm cho anh lo chết đi được. Mà em xông vào chỗ người ta đánh nhau để làm gì mà chút nữa tự hại mình mất mạng?

-Ai đưa em vào đây đấy ạ?--tôi hỏi vội vã và cố ý không trả lời câu hỏi của anh.

-Hình như người nào đó trong nhóm đánh nhau đưa em vào. Người đó bê bết máu nhưng vẫn cố gắng gượng bế em đến tận bệnh viện rồi ngất xỉu luôn.

-Ngất? Người đó đang nằm ở đâu em muốn gặp?

-Cậu ta đã xuấtviện sáng nay rồi!

-Xuất viện? Cậu ấy có đến thăm em không?

-Chắc là không! Mà em quen cậu ta hả?

-Em mệt rồi muốn nghỉ!--tôi lảng tránh câu hỏi của anh Kat.

Hụt hẫng! Cảm giác này thật khó chịu!

Vậy cái nắm tay cùng lời nói lúc ấy chỉ là mơ...

Đến bao giờ cậu mới bước về phía mình...

Một lần...

Mình chỉ cần cậu đứng lại, tự mình sẽ bước về phía cậu... Cũng đã mãn nguyện rồi...

Dù...

Không cần biết mình có thể chạm vào cậu được hay không nhưng chỉ cần khoảng cách giữa hai chúng ta được rút ngắn lại là mình đã hạnh phúc rồi..

Còn cậu nhóc luôn ẩn hiện trong giấc mơ, tôi sẽ lục lọi kí ức quay trở về quá khứ để tìm lại.

Đã hứa sẽ mãi nhớ nên tôi không thể quên!...

-Em có muốn ăn chút gì không, 5 ngày không ăn không uống rồi còn gì?

-Anh bảo sao, em hôn mê những 5 ngày?

-Ừ!

Tôi chết lặng!!!!!

*****

Tôi nằm viện thêm 10 ngày nữa vậy tổng cộng tôi nghỉ 15 buổi học. Hic...

Hôm nay, Kim hộ tống tôi đến trường bằng...xe đạp. Trong những ngày vắng tôi bạn Kim phải đi bộ đến trường do vậy Kim đã bí mật tập luyện xe đạp để không phải lết gót khổ sở trong ngày nắng gay gắt. Coi như tôi đỡ phải khổ khi mang trong mình đầy thương tích vẫn phải cọt kẹt đèo Kim. Vết thương của tôi vẫn rỉ máu nhưng tôi vẫn nài nỉ bố mẹ cho đi học. Một phần là vì nếu tiếp tục nằm nhà dưỡng thương thì tôi sẽ có nguy cơ...học lại một năm. Một phần là để nhìn thấy Ken...

Lãng xẹt! Hức hức...

-Cậu có thể ở nhà dưỡng thương, lo cho tính mạng mình trước sau đó mới lo đến học!

-Nhưng chán lắm!

-haizz, thế tớ sẽ xin nghỉ học để chơi với cậu. Hihi.

-Tớ biết lí do của cậu chỉ để bao biện cho việc trốn học ở nhà xem phim thôi, phải chứ?

-Hừ, bị cậu nhìn ra hết rồi... À, tớ thấy lạ thật đấy cậu nghỉ và Ken cũng nghỉ cùng một ngày. Cả hai cùng bị bệnh, hình như hai người có liên quan với nhau thì phải?

-Chỉ là trùng hợp thôi, vậy Ken đi học trở lại chưa?--tôi vẫn giấu gia đình về chuyện tối hôm đó. Ai cũng nghĩ rằng tôi hành hiệp trượng nghĩa mà thực ra tôi bị đánh lén.

-Hừm, chưa đâu. Nghe bọn Sun to nhỏ với nhau là hình như Ken sang Mĩ rồi!

-Sang Mĩ? Cậu ấy có trở về không?

-Tớ chịu. Cái này phải hỏi Sun mới biết được!
À, báo cho cậu một tin vui nhé thầy Toán không truy cứu chuyện cậu bỏ giờ lần trước đâu hehe cũng là nhờ tớ cả đấy...

Dường như tôi không nghe thấy tin vui Kim báo, trong đầu tôi tin Ken đi Mĩ mới thực sự quan trọng. Tôi lo cho Ken, chẳng lẽ vết thương của Ken quá nặng phải cầu cứu sang tận nước ngoài?

Buổi tối hôm ấy, một mình Ken đã đánh gục hơn chục tên. Trên người bê bết máu, chắc chắn Ken đã bị trúng rất nhiều mũi kiếm...

Vết thương của tôi còn nhẹ hơn của Ken hàng trăm lần...

Lẽ nào Ken không thăm tôi là bởi cậu ấy vẫn hôn mê? Không phải vậy đâu, tôi chỉ suy tính linh tinh thôi...hức..

-Chào nhóc, khoẻ rồi hả?

Tên biến thái chắn trước mũi xe tôi, nhe răng nhe lợi cười toe toét. Không hiểu sao mỗi lần gặp hắn thì hắn đều cười rách miệng. Khoe bộ răng "trắng gì mà sáng thế" làm chói mắt người nhìn. Đôi khi tôi tự hỏi "nhà hắn bán kem đánh răng chăng?" và hắn tiếp cận tôi để tiếp thị sản phẩm?

-Này anh bạn đẹp trai sao vô duyên thế, không thấychúng tôi đang đi hay sao mà nhảy ra giữa đường chắn xe?--Kim chắc cũng đang nhăn mặt bởi độ chói của hắn ta. Kim hất mặt, bực dọc mắng hắn ta một trận. Thế nhưng hắn ta vẫn cố khoe răng...đây có phải là bệnh nghề nghiệp không vậy?

-Nè hai em xem, Cấm đi xe trong sân trường...cái bảng to lù lù ghi rõ nhé, anh đây tốt bụng nhắc nhở còn gì!

-Nhưng Min đặc biệt bởi vì cậu ấy đang bị thương không thể vận động nhiều rõ chưa?--Kim hét to.

-Thế thì để anh bế em vào lớp nhé?--Hắn ta thôi cười sau đó nhìn chằm chằm vào tôi. Ánh mắt của hắn rất nghiêm túc và chân thành.

-Tôi bị thương ở vai chứ không phải ở chân nên vẫn đi được không cần anh phải bế!--tốt nhất tôi nên thẳng thừng từ chối lời đề nghị của hắn. Có lẽ tôi sợ xui xẻo lại viếng thăm tôi như lần trước. Hắn ta là sao chổi mà!

Ơ...nhưng mà...

-Tên biến thái kia, anh theo tôi đến tận trường chỉ để cười cợt và đòi bế tôi vào lớp thôi sao? Anh bỏ học rồi hả?

-Anh mới chuyển về đây mà, chủ yếu đến trường là được thở cùng một bầu không khí với em. Mà đừng gọi anh là tên biến thái nữa, anh là người đàng hoàng còn là hot boy nữa chứ... Có biết bao cô gái muốn anh chú ý còn chẳng được thế mà em cứ lẩn tránh anh là thế nào... Ơ Min...

Trước khi màng nhĩ tôi bị hắn làm thủng, tôi đã kịp bỏ đi về lớp cùng Kim...

-Có gì khó khăn cứ tìm anh nhé, anh học 12A1! Anh tên Huy Phong!

Hắn ta bắc loa tay hét sau lưng tôi. Ax, hại tôi bị muôn vàn ánh mắt sắc hơn cả kiếm phi tới, lạnh cả người...

Huy Phong 12A1, tôi sẽ không bao giờ bước đến cái lớp đấy và gọi tên hắn ta đâu. Gặp hắn coi như lao vào xui xẻo...

Dại gì vơ vào người!

Cháp 17

Rồi một mai khi ánh nắng lung linh trở về...

Không nghe tiếng lá rơi bên hè...

Mây đã tàn nhanh...

Chỉ có em và anh...
_______

Hiện tại thì tôi đang ngồi học Toán. Không khí lớp thật ảm đạm và buồn chán. Trên bục giảng là ông thầy giáo thực tập mang trên mình một bộ trang phục thật sự rất...nhức mắt. Áo sơ mi màu hồng, cà vạt màu đỏ, bộ vét màu...trắng. Hic, có vẻ ông thầy thuộc tuýt người ưa màu mè và có thể một phần nào đó mang trong mình máu nghệ thuật...hoá trang. Theo tôi là hoá trang trong rạp xiếc ý, chính xác ông thầy không khác nào một chú hề đang diễn trò.

Cả lũ học trò phía dưới chú ý đến cách ăn mặc của ông thầy nhiều hơn là bài giảng. Có những đứa mắt lim dim ngái ngủ, có những đứa hí hoáy chép chép viết viết cái gì đó nhưng tôi cá đó là lời của một bài hát hoặc là một bài thơ tình do một nhà thơ nghiệp dư nào đó viết ra, đến cả lớp trưởng Minh Tiến ngồi ngay đầu bàn cũng gục đầu xuống quyển sách giáo khoa... Thế nên tôi mới nói không khí thật chán ngắt và tiết học thật sự rất ảm đạm.

Một tay gõ gõ đầu bút chì xuống mặt bàn, tay còn lại chống cằm chán nản. Giờ tôi mới thấy đi học là một quyết định sai lầm. Có thể ở nhà cũng chán đấy nhưng còn có thể xem phim hay đọc truyện tùy thích. Chán quá!!!

Tôi quay sang Kim định bắt chuyện ai ngờ đâu nàng ta ngồi cười khúc khích, tay vân vê chiếc điện thoại dưới gầm bàn. Chắc là đọc tin nhắn tỏ tình của một anh chàng đẹp trai nào đó. Ayyyy, thế này Hải Minh ngày ngày phải đi đánh ghen mất...

Hải Minh? Ơ, sao tôi có thể quên mất anh được chứ? Chỉ cần hỏi anh về Ken là biết ngay Ken bao giờ quay lại! Haha sao tôi giờ mới nghĩ ra chứ?

-Kim!--tôi huých tay Kim.

Cô bạn ngẩng lên nhìn tôi với ánh mắt kiểu như tôi là người phá đám. Hic!

-Sao vậy?

-À..ừm..cậu có thể gọi cho Hải Minh để hỏi chuyện Ken được không?

-Không! Mình đâu có số điện thoại của anh ta.

Tôi có nghe nhầm không vậy? Hai người đang yêu nhau mà đến cái số điện thoại cũng không biết sao? Chuyện này vô-cùng-bất-bình-thường!?!

-Kim à, cậu đùa tớ hả. Chẳng phải cậu đang theo đuổi anh Minh sao?

Kim nhìn tôi thoáng buồn sau đó nấc nhẹ.

-Tớ bỏ cuộc rồi! Nhưng không sao, không "cưa" được anh ta tớ sẽ "cưa" anh khác. Các anh chàng đẹp trai trường ta thiếu gì!

Sau bộ mặt ủy mị là bộ mặt tươi rói. Lại vô cùng thản nhiên và vô tư...vui.

Bỏ cuộc?

Tôi có nên giống Kim cũng nên học cách từ bỏ?

-Em nữ ngồi bàn gần cuối có thể rời chỗ và lên bảng làm bài tập được không?--ông thầy ngưng viết quay xuống chỉ đích thân bạn nữ nào đó lên bảng.

Xui xẻo cho bạnnữ xấu số!

-Nào, em nữ...lên bảng đi chứ!--ông thầy nhắc lại lần nữa.

Cái bạn này thầy đã chân thành gọi lên bảng rồi sao lại làm kiêu không thèm lên, hắc mà cũng phải thôi, đến 2 phần 3 lớp tôi dốt toán mà nên chẳng đứa nào muốn bước lên bảng để ngắm đến hoa mắt hàng ngàn con số vòng vèo. Đây còn là tiết Đại số nữa chứ!!! Khổ thân cô bạn bị thầy "ngắm trúng".

Bỗng nhiên thân nhiệt tôi nóng phừng phừng, mồ hôi túa ra như mưa. Sống lưng thì ngược lại lạnh toát. Cảm giác như có muôn vàn phi tiêu đang lao về phía mình.

Tôi ngẩng lên, bất thình lình bắt gặp ánh mắt vô cùng khó hiểu của ông thầy hề. Tình cờ hàng trăm con mắt (tính cả những đứa 4 mắt) đổ dồn về phía tôi. Ực ực, thế này là thế nào?

-Chính là em đó, sao ngồi thần người ra vậy?

Bằng chéo!
Cái tay của thầy đang chỉ thẳng vào tôi. Thế có nghĩa là cô bạn xui xẻo đó...chính là tôi. Đoành!!!

Tôi run run, lắp bắp--Em ạ?

-Ừ!--Vâng, câu nói vô cùng thản nhiên và chắc nịch của thầy làm tôi chết sững.

Mồ hôi toát ra ngày càng nhiều mặc dù tôi ngồi ngay dưới chiếc quạt trần. Bờ vai tôi bắt đầu đau nhức..á..tôi đang bị thương nên không thể viết được..haha..

Tôi làm mặt nhăn nhó suýt xoa giả vờ đau đớn (thực ra tôi đau thật chứ bộ)--Em bị thương ở vai nên không thể viết bài được!

Nhìn bộ mặt ngơ ngơ của ông thầy, tôi đắc ý cười thầm...

-Hình như tôi thấy em bị thương ở vai trái chứ đâu phải vai phải. Vẫn viết tốt!--Đăm chiêu một lúc, ông thầy tặc lưỡi chỉ thẳng vào tôi. Hoá ra bộ mặt ngơ ngơ đó đã lừa được tôi, hic tôi thề là ông ta đã nhìn thấy nụ cười tâm đắc của tôi.

Liếc mắt qua nhan đề bài toán sau đó cơ thể rùng mình một cái, mặt tôi méo xệch như hộp sữa bị bóp nát.

-Thưa thầy em...--tôi im bặt bởi vì hàng trăm con mắt lại đổ dồn vào tôi. Ánh mắt nào cũng mang đầy ý đe dọa "cứ thử không lên bảng xem!". Tôi khóc ròng ròng trong lòng. Tôi biết nếu tôi không lên bảng thì một bạn nào đó sẽ thay thế tôi mà điều này thì chả ai muốn và chịu khuân con 0 béo tròn về cả.

Rời khỏi chỗ trong tâm trạng vô cùng khổ sở và mệt mỏi. Đặt chân lên bục giảng, mặt đối mặt với hàng trăm con số thêm mấy ẩn x, y, z lung tung beng, tôi thở hắt đầy não nề... Tôi đứng đây chỉ để làm cảnh...

-Tôi sẽ gợi ý!--tiếng ông thấy lanh lảnh bên tai tôi. Cái giọng đắc ý nghe thấy ghét.

Mà gợi ý tôi cũng chẳng làm được trừ khi thầy đọc hết cho tôi chép may ra...tôi làm đúng!

-Đọc kĩ đầu bài và áp dụng những kiến thức đã được học để làm. Chú ý điều kiện!

Ayyy, đây mà là gợi ý sao? Tôi thấy nó giống cái đầu bài hơn!

Tích tắc...tich tắc...

Tẩy tẩy xoá xoá...tẩy tẩy xóa xóa..

Viên phấn trên tay tôi bị bào mòn đến phân nửa...

Chiếc bảng xanh yêu qúi bóng nhẫy thường làm gương cho một số bạn đầu bàn giờ đã trở thành trắng xóa, in toàn hình bàn tay của tôi, rõ cả dấu vân tay.
Bên cạnh ông thầy hề mặt méo mó, mắt giựt giựt liên hồi...

Cắn răng bứt tóc một hồi, cuối cùng tôi cũng.........bị thầy đuổi về chỗ.

Lớp trưởng MinhTiến là người tiếp theo lên giải bài. Hắn hùng dũng bước lên bảng và trong vài phút hí hoáy, hắn phủi tay bước xuống trước vẻ mặt vô cùng ngố của cả lớp và ông thầy. Hắn...sửa đổi đầu bài còn về phần lời giải thay thế bởi một câu cụt ngủn...phương trình vô nghiệm!!!!!

Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Truyện Teen Cổ Tích Tình Yêu (Chuyện tình cô bé ngốc)
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé
Truyện Teen, Chồng hờ ơi! Vợ yêu chồng mất rồi!
Truyện Teen, Yêu lại từ đầu, em nhé! full
Truyện Teen - Anh Đã Tan Rồi
Truyện Teen Người Hùng Của Em
Truyện Teen Đừng Hôn Em
Truyện Teen Ký Ức Đẹp
Truyện Teen Biệt Thự Đen
Truyện Cực Hay Tưởng Nhầm Gái Hư Được Nhầm Gái Ngoan
Truyện Teen Hãy Cười Lên Anh Nhé... Để Kẻ Đến Sau Là Em Còn Cảm Thấy Hạnh Phúc
1234...101112»
Trang chủ
U-ON - 849