watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Truyện Teen Này anh tôi không phải là ôsin

Truyện Teen Này anh tôi không phải là ôsin

Xuống Cuối Trang

Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Này anh tôi không phải là ôsin full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.



- Anh xin lỗi…. anh thực sự xin lỗi….. – hắn ôm siết nó hơn.

Nó buông thõng tay, trái tim nó chợt thắt tim. Ánh mắt nó tối sầm lại. Lúc này nó đã nhận thức ra hành động mình vừa làm. Sống mũi nó cay cay, rồi không biết nước mắt ở đâu bỗng chốc trào ra. Nó khóc nấc lên.

Hắn buông nó ra rồi lau nước mắt cho nó. Nó thôi khóc, cố gắng giữ lại bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt hắn.

- Anh đi đi!

Hắn ngạc nhiên nhìn nó.

- Anh mau đi đi!

- Em nói gì vậy?

- Anh nghĩ lời nói lúc nãy của tôi là thật sao? Tôi không ngờ giám đốc như anh lại cả tin đến vậy – nó cười khẩy.

- Em nói dối – hắn nói, trong giọng nói có chút đau khổ.

- Chứ anh quên những gì anh đã làm với tôi rồi sao. Anh nghĩ với tất cả những việc đã làm ấy, tôi còn có thể yêu anh sao? Ha, nực cười – từ “ha” nó nói ra có chút mỉa mai.

Hắn sau một hồi sững sờ khi nghe những lời nó nói, cuối cùng cũng bình tĩnh lại được. Hắn nhếch môi nở một nụ cười nửa miệng. Hắn ngồi xuống cái ghế đối diện nó, chỉnh lại trang phục, vắt chân hình chữ ngũ rồi nói.

- Em đừng quên bản hợp đồng giữa tôi và em.

Nó có thoáng chút giật mình khi nghe hắn nhắc đến bản hợp đồng.

- Tôi sẽ tiếp tục hợp đồng đó. Nhưng…… sẽ chỉ là hôn nhân trên giấy tờ – ánh mắt nó sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt hắn.

Hắn có đôi chút thất vọng khi nghe nó nói vậy, nhưng rồi cũng cười thật tươi.

- Vậy thì hẹn gặp em ở nhà!

Hắn cười có chút đểu cáng, nó nghĩ vậy.

Hắn vừa về, nó liền nằm vật xuống giường. Sao lúc nãy nó lại hành động như vậy được chứ? Gục mặt xuống gối, nó thở dài….. Tại sao lúc đầu nó lại đặt quá nhiều kì vọng vào hắn? Không đặt quá nhiều kì vọng vào một điều gì đó vô vọng thì có lẽ nó đã không phải một mình gặm nhấm nỗi đau…. Lúc này nó đã mất hết kì vọng mà bấy lâu qua nó đã đặt vào…..

—–

Hắn đút tay vào túi quần đi dọc lề đường. Ánh trăng lên cao, bầu trời đêm thật huyền ảo, ánh trăng khuya nhẹ nhàng chiếu xuống khuôn mặt đang tràn đầy hạnh phúc của hắn. Những đường nét hoàn mỹ trên gương mặt hắn cũng trở nên đẹp và sắc nét hơn dưới cái mờ ảo của ánh trăng. Đôi mắt màu nâu trầm bị che khuất sau hàng lông mi dày. Tất cả làm nên một bức tượng vô cùng hoàn hảo.

Hắn vừa đi vừa cười. Hắn vui vì nó đã nói ra câu đó. Nhưng cũng vừa cảm thấy ân hận vì những chuyện đã làm với nó.

.

Hắn và nó… lúc này mỗi người đang theo đuổi một suy nghĩ riêng.

.

Hai người như hai đường thẳng song song, không bao giờ cắt nhau

.

Có lẽ số phận cả hai cũng sẽ đi theo hai lối rẽ riêng…

.

…hay… họ sẽ đến với nhau…

.

…nhưng…liệu…để đến được với nhau…họ sẽ phải vượt qua những thử thách nào…

.

+++

- Này! Nghe nói giám đốc sắp lấy chồng đấy!

- Hả? Sao cậu biết?

Mấy cô tiếp viên ở công ty nó liên tục xì xào bàn tán. Mấy cô này là bà tám kinh nhất quả đất, theo khái niệm của nó là vậy.

Hôm nay nó đi làm nên không tránh khỏi những cái nhìn của nhân viên. Bước vào khu vực tiếp khách ở đại sảnh với khuôn mặt lạnh như tiền.

- Mau làm việc đi! Giám đốc đến kìa – cô nàng thư kí của nó ra hô hào mọi người.

Nhiều lúc nó không hiểu sao mình lại thuê mấy người nhân viên này nữa.

Vừa ngồi yên vị vào chỗ đã thấy cô thư kí mang một sấp tài liệu để trên bàn nó. Nó ngước đôi mắt sắc lạnh lên hỏi cô thư kí.

- Cô bảo họ làm việc cho nghiêm túc vào! – nói rồi nó lại cúi xuống lật dở tập tài liệu.

Cô thư kí co rúm người, tay chân lại run lên bần bật đi ra ngoài. Đối với cô, ngày nào có nó ở đây là ngày đấy cô ở dưới địa ngục. Mặt méo xệch đi ra ngoài. Bước ra khỏi cửa, đập vào mắt là một người phụ nữ trung niên. Tuy nói là trung niên nhưng trông bà ta khá trẻ.

- Cô Alissa… ở trong phòng? – bất chợt bà ta hỏi làm cô thư kí có chút giật mình.

Sao người phụ nữ này lại biết giám đốc? Không lẽ là mẹ? Cũng đúng, nhìn nó đẹp vậy, không lẽ mẹ nó lại xấu. Nghĩ vậy, cô thư kí không ngần ngại mở cửa cho người phụ nữ. Bà ta mỉm cười rồi bước vào trong.

Mắt thì nhìn vào đống tài liệu nhưng nó cứ nghĩ đi đâu đâu.

- Xin chào! Cháu còn nhớ ta chứ?

Một giọng nữ trầm ấm phát ra từ phía cửa. Nó nghe giọng này quen quen, ngẩng mặt lên là khuôn mặt của người phụ nữ đã đưa nó vào viện ngày hôm trước.

- Làm sao cháu quên được bác ạ! Mời bác ngồi – nó lễ phép đứng dậy chào hỏi.

- Ừ! – bà Selina ngồi xuống – cháu biết ta là ai chứ?

Nó đang rót nước mời bà Selina, khi nghe bà hỏi vậy cũng không hiểu bà đang muốn nói đến cái gì. Nó nhíu mày nhìn bà Selina. Nhìn kĩ bà có vẻ giống một ai đó, đặc biệt là đôi mắt màu nâu trầm ấy. Nhưng….. nó không tài nào nhớ nổi. Bà Selina nhìn nó, cười nhẹ.

- Ta….. là mẹ của Steven.



Chương 23: If I don’t see you


Nó lập tức dừng mọi hoạt động lại.

Nó nhìn bà Selina.

- Bác…… – nó chỉ còn biết nói đúng từ đó, không biết nói gì hơn.

- Đúng vậy. Hôm nay bác đến đây để nói với con chuyện này – bà Selina nói lấp lửng, giọng nói có vẻ nghiêm túc càng làm nó tò mò hơn.

- Có chuyện gì mà bác phải đến tận đây vậy? – nó ngồi thẳng dậy.

- Cháu với Steven….. đang là vợ chồng đúng không?

Bà Selina như nói trúng tim đen nó, làm nó giật mình.

Nó nhìn người phụ nữ trước mắt. Quả thực người phụ nữ này toát ra một vẻ đẹp vô cùng quý phái, khiến nó cảm thấy đứng trước mặt người này nó như nhỏ bé hơn gấp trăm nghìn lần.

Nó không nói gì chỉ gật nhẹ đầu rồi quan sát phản ứng của bà Selina.

Bà Selina cười nhẹ.

- Vậy…. ta muốn hai đứa sinh cháu cho ta.

Nó ngạc nhiên nhìn bà Selina. Tại sao bà ấy lại nói vậy.

Nó cười nhạt.

- Cháu xin lỗi nhưng…..

Chưa kịp nói hết câu nó đã bị bà Selina chặn ngang.

- Đừng nói gì cả, ta biết hết rồi. Tuy chỉ là hợp đồng hôn nhân nhưng ta vẫn muốn các con sinh cháu cho ta – bà Selina cười.

Nó cũng không biết nói gì hơn. Thực ra thì nó cũng muốn làm như lời bà Selina, vì nó yêu hắn. Nhưng nó cũng không có đủ dũng cảm để đến với hắn. Sau bao nhiêu chuyện, nó và hắn vẫn cách xa nhau vô cùng. Nó nhẹ cười rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lãnh đạm như ban nãy.

- Xin lỗi bác, cháu không thể làm được – nó nhìn thẳng vào mắt bà Selina.

Bà Selina ngạc nhiên nhìn nó. Bà không nghĩ nó lại có thể thẳng thắn từ chối vậy.

- Tại sao? – lúc này thì bà đã ngồi thẳng dậy.
0
Khi nghe câu hỏi này, nó không biết nên lấy lí do gì. Không lẽ lại nói ra chuyện hợp đồng. Như vậy không được, sẽ vi phạm hợp đồng mất.

- Vì…… cháu bị vô sinh – nó ngập ngừng một lúc lâu mới bịa được lí do để trả lời bà Selina.

Nó cắn răng thầm nguyền rủa cái tên làm nó ra nông nỗi này. Nó có bị gì đâu mà lại phải tự bịa bệnh cho mình chứ. Ôi trời, mà bệnh gì không bệnh lại đi bịa cái bệnh vô sinh bao giờ không, nó cười gượng.

- Con….. bị vô sinh? – bà Selina không tin vào tai mình, phải hỏi lại để chắc chắn.

- Vâ… vâng – nó cười khổ.

- Vậy thôi, cũng không cần nữa – bà Selina mỉm cười hiền hậu – thế hai đứa định bao giờ tổ chức đám cưới?

Lại một lần nữa câu nói của bà Selina làm nó khựng người.

- Cháu cũng không để ý, mấy việc đó anh Steven tranh làm hết rồi – nó lại cảm thấy buồn cười. Đây là lần đầu tiên nó gọi hắn là “anh” một cách tử tế như vậy.

“Rầm….”. Cánh cửa phòng nó bật mở. Đập vào mắt nó là khuôn mặt đang nhễ nhại mồ hôi của Ray.

- Alissa…. – Ray hớt hải nói.

Nó ngạc nhiên đưa mắt nhìn Ray.

- Anh….. làm gì ở đây vậy? – nó đứng dậy hỏi.

Dường như Ray đã nhận ra sự xuất hiện của bà Selina. Ray lễ phép cúi chào bà.

- Cháu chào bác.

Bà Selina mỉm cười đứng dậy.

- Thôi, bác về đây, hai đứa cứ nói chuyện đi – dứt lời bà tiến thẳng ra cửa.

Ray nhìn theo bà Selina một lúc lâu rồi mới quay lại nó.

Nó mỉm cười mời Ray ngồi.

- Anh ngồi đi.

Ray mặt hằm hằm nhìn nó ròi ném một tờ báo xuống bàn.

- Chuyện này là sao? Em và Steven sắp cưới?

Nó cầm tờ báo lên. Cái tiêu đề nổi bật ngay trang nhất làm nó bật cười. Mấy tên nhà bá này cũng nhanh thật. Nó lại đặt tờ báo lại chỗ cũ, ngồi vắt chân, khoanh hai tay trước ngực.

- Vâng – nó thản nhiên trả lời.

- Tại sao em lại chọn Steven? – Ray đập bộp tay xuống bàn làm nó có hơi giật mình.

- Đơn giản vì em yêu Steven – nó nhún vai tỏ vẻ bất cần.

- Em nói dối – Ray hét lên.

Nó cũng muốn lời nó nói ra là lời nói dối lắm chứ.

- Em không nói dối – nó lắc đầu.

Ray tần ngần nhìn nó. Mắt cậu cụp xuống rồi nhanh chóng ôm chầm lấy nó.

- Tại sao không phải là anh? Tại sao không cho anh một cơ hội? – Ray vùi mặt mình vào vai nó như một đứa trẻ con.

Nó cười, đây là lần đầu tiên nó biết thế nào là được yêu thương. Nhưng nó không thể nào làm khác được. Nó đẩy nhẹ Ray ra.

- Em xin lỗi. Còn rất nhiều những người phụ nữ khác xứng đáng hơn em mà – nó lau nước mắt cho Ray.

.

Em không xứng đáng với anh, Ray ạ…

.

Em…không trong trắng như anh tưởng đâu…

.

Xin lỗi anh…một lần nữa…xin lỗi anh…

….

Nó từ từ bước xuống giường. Bóng tối làm mắt nó nheo lại để cố nhìn rõ mọi vật. Chân nó mò mẫm bước đi.

Trời chưa sáng rõ, mới chỉ có vài vệt màu tím nhạt.Từng cơn gió nhẹ nhàng bay vào cửa sổ làm tấm rèm màu đen tuyền bay phấp phới. Những tia sáng lờ mờ chiếu vào khuôn mặt tựa thiên thần của nó. Ánh mắt nó buồn nhìn qua ô cửa sổ. Nó ngồi xuống bệ cửa sổ, ngẩng mặt lên nhìn trời.

Nó đã từng tưởng tượng nó và hắn sẽ thành vợ chồng. Nó thực sự khâm phục trí tưởng tượng của mình. Nhưng mà cuối cùng nó cũng trở thành sự thật, đúng là nực cười. Nó tự cười thầm.

.

Nếu như ngày hôm ấy nó không va phải hắn.

.

Nếu như ngày hôm ấy nó không xin việc ở đấy.

.

Nếu như ngày hôm ấy nó không đồng ý làm ôsin cho hắn.

.

Và nếu như ngày hôm ấy nó không gặp hắn…..

.

Thì có lẽ…. bây giờ nó sẽ không ngồi ở đây.

.

Thật buồn cười khi nó lại đi yêu một người đã hành hạ, làm nhục nó suốt thời gian qua.



Chương 24: Don’t leave


Những tia nắng đầu tiên của buổi sớm bắt đầu chiếu rọi qua khung cửa, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nó. Nó nheo nheo mắt, cố gắng thích nghi dần với ánh sáng ban mai sau một đêm dài chìm vào bóng tối vô tận. Nhưng lúc này, nó vẫn cảm thấy buồn ngủ, thậm chí nó còn muốn ngủ suốt phần đời còn lại….. vì nó thật sự mệt mỏi.

.

Nó đang ở đâu thế này? Đây là một nơi trắng xóa. Không phải bệnh viện.

Nó đứng một mình giữa một nơi trắng xóa, xung quanh chỉ là vài cái nến đang bay qua bay lại. Trên người nó vẫn là bộ đồ ngủ.

Bỗng đằng xa có một thứ ánh sáng làm nó chói mắt. Nó theo phản xạ, đưa tay lên che mắt rồi bước theo thứ ánh sáng đó. Dừng lại trước một chiếc cầu. Người đi trên cầu ai cũng cầm một cây nến, nó phát hiện ra trên tay mình cũng đang là một cây nến.

Cây cầu này dài vô cùng. Nó bước theo mấy vị trước mắt. Không gian im lìm, chỉ có tiếng bước chân và tiếng nước chảy ở bên dưới cầu.

- Con gái! – một giọng nữ trầm ấm, phát ra từ đằng sau nó.

Nó quay lại. Một người phụ nữ trung niên vô cùng xinh đẹp và quý phái đập vào mắt nó. Nhưng nó nhìn, có nét gì đó quen thuộc. Đôi mắt màu xanh ấy, mái tóc ấy đều giống mẹ nó.

- Mẹ! – bất giác nó gọi mẹ.

Người phụ nữ kia mỉm cười xoa đầu nó.

- Mẹ! Đúng là mẹ rồi – mắt nó rơm rớm rồi ôm chầm lấy mẹ – mẹ đừng đi nữa nhé, con nhớ mẹ lắm.

- Mẹ phải đi con ạ! – bà mỉm cười nhưng trong nụ cười có chút gì đó đau khổ.

- Không, con không cho mẹ đi. Con không muốn nhìn thấy bố với mụ đàn bà đó ở bên nhau – nó khóc òa.

Mắt mẹ nó cụp xuống, bà xoa đầu nó, hôn nhẹ lên trán nó.

- Bố con và mẹ không có duyên ở kiếp này.

Nó thôi khóc, ngẩng mặt lên nhìn mẹ.

- Vậy bây giờ mẹ đi đâu? – bất giác nó hỏi.

- Mẹ sẽ hóa kiếp – bà nhẹ nhàng nói.

- Con đi cùng mẹ, con không muốn ở đây nữa – nó lắc đầu nguầy nguậy.

Mẹ nó cười, xoa đầu nó một lần nữa rồi bước thẳng lên cầu. Chiếc cầu cùng mẹ nó dần biến mất trong thứ ánh sáng mờ ảo. Nước mắt nó tuôn trào, ngồi thụp xuống…

.

- Mẹ, mẹ! – nó nói mê man trong khi ngủ.

Ngồi bật dậy, nó thở dốc, thấy người mình đang nhễ nhại mồ hôi. Sao nó lại nằm trên giường? Quay người lại, nó thấy hắn đang nằm cạnh. Hôm qua hắn là người đặt nó lên giường sao?

Tay nó vô thức đưa lên chạm nhẹ vào khuôn mặt hắn. Ánh nắng chiếu vào tràn ngập căn phòng, càng làm hắn lung linh hơn trong nắng.

- Hình như em thích nhìn anh ngủ lắm thì phải? – hắn bất chợt lên tiếng.

Nó giật mình rụt vội tay lại. Nhưng hắn đã kịp nắm lấy tay nó kéo xuống hôn lên môi nó. Nó mở to mắt, không còn nói nổi lời nào.

- Nghe nói em bị vô sinh đúng không. Vậy để anh làm em hết vô sinh nhé! – hắn nói đểu đồng thời tay hắn lần mò vào người nó.

Nó giật mình. Sao hắn biết chuyện nó nói với bác gái nó bị vô sinh? Mặt nó đỏ như quả gấc. Sao lại nhục nhã thế này? Trời ơi, chết mất. Nó muốn độn thổ quá.

Bất chợt nó nhận ra, tay hắn đang sờ vào cái chỗ “không nên sờ”.

- Đồ BIẾN THÁI….

+++++

Hắn ngồi ngoài ghế mà liên tục cười làm nó đứng trong bếp cảm thấy khó chịu.

Nghĩ đến lúc nãy nó nói hắn là đồ biến thái, hắn lại nhớ đến cái lần đầu gặp nó.

- Này! Anh cười gì cười lắm thế hả? – nó cầm cái đũa ra cốc vào đầu hắn.

- Cười mà cũng cấm à? – hắn lại cười to hơn.

Nó không biết nói thế nào nữa. Đúng là đồ cùn.

Mặt hầm hầm, nó đi vào bếp.

Hắn mỉm cười rồi đứng dậy đi theo nó vào bếp.

Một vòng tay vòng qua eo nó.

- Anh xin lỗi – hắn khẽ nói.

Nó cười nhẹ. Thực sự nó cũng muốn cho thời gian dừng lại, nó muốn mãi mãi được ở trong vòng tay hắn thế này. Nhưng nó lại không đủ dũng khí để đối mặt với những gì hắn đã làm với nó trong quá khứ. Liệu có phải nó cố chấp quá không?

Nó nới lỏng tay hắn ra rồi bước ra ngoài.

Mắt hắn cụp xuống. Nó vẫn chưa chịu chấp nhận tình cảm của hắn. Nếu như lúc đầu hắn không ghen tuông nhiều quá. Nếu như lúc đầu hắn tìm hiểu rõ. Thì đến bây giờ nó và hắn đâu có thế này.

Hắn lên lầu mặc quần áo rồi ra xe. Trong cái không khí như thế này, hắn ở nhà càng làm mọi việc thêm rối tung hơn.

Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Truyện Teen Này anh tôi không phải là ôsin
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé
Truyện Teen, Chồng hờ ơi! Vợ yêu chồng mất rồi!
Truyện Teen, Yêu lại từ đầu, em nhé! full
Truyện Teen - Anh Đã Tan Rồi
Truyện Teen Người Hùng Của Em
Truyện Teen Đừng Hôn Em
Truyện Teen Ký Ức Đẹp
Truyện Teen Biệt Thự Đen
Truyện Cực Hay Tưởng Nhầm Gái Hư Được Nhầm Gái Ngoan
Truyện Teen Hãy Cười Lên Anh Nhé... Để Kẻ Đến Sau Là Em Còn Cảm Thấy Hạnh Phúc
1234...101112»
Trang chủ
U-ON - 620