Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Bạn Học Chào Em full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
“Buông cô ấy ra!”. Mộ Tử Khâm ra lệnh.
“Cô ấy là bạn gái tôi, cậu mới là người nên buông cô ấy ra đấy”. Giản Vu Ngôn bình tĩnh đáp lại.
Hai người ai cũng không muốn buông tay, đều ngầm dùng sức kéo Dụ Vi Hề về bên người mình. Dụ Vi Hề bị hai lực mạnh ở hai bên giằng cô, cô thấy như người mình sắp đứt ra đến nơi. Đau đớn khiến cô tức giận, giật tay lại từ cả hai người, mắng: “Hai người đừng có mà trẻ con quá như thế có được không hả?!!”.
Giản Vu Ngôn đề nghị: “Để cho công bằng, hãy để Vi Hề tự quyết định muốn ở với ai”.
Dụ Vi Hề nhìn ánh mắt cảnh cáo của Mộ Tử Khâm, lại quay sang nhìn ánh mắt cổ vũ của Giản Vu Ngôn, lập tức quyết định: “Không đi đâu hết, tôi sẽ ở lại đây”.
Mộ Tử Khâm cụp mắt xuống, vươn tay ra muốn túm lấy cô nhưng Giản Vu Ngôn nhanh tay nhanh mắt giành được trước kéo Dụ Vi Hề ra phía sau mình. Dụ Vi Hề trốn ở sau Giản Vu Ngôn, không dám nhìn Mộ Tử Khâm, chỉ nói: “Mộ Tử Khâm, hành vi của anh làm tôi không thể làm việc cùng với anh được, tôi muốn từ chức”.
Mộ Tử Khâm cắn răng, “Dụ Vi Hề, lá gan của em thật không nhỏ”.
Giản Vu Ngôn mỉm cười, “Dù sao tôi cũng có khả năng nuôi Vi Hề, để cô ấy làm thiếu phu nhân là được rồi”.
Mộ Tử Khâm trầm mặc, sau đó anh không nói thêm gì mà đi luôn.
Dụ Vi Hề lập tức tê liệt ngã vào sofa, thở phào, “Rốt cục cũng tống được anh ta đi, Vu Ngôn, vừa rồi thực sự rất cảm ơn anh”.
Giản Vu Ngôn nhún vai, “Tiện tay giúp đỡ thôi mà”.
Dụ Vi Hề bỗng nhiên nhớ ra, “Đúng rồi, sao anh lại quen với Mộ Tử Khâm thế?”.
“Bố bọn anh là bạn tốt và lúc học đại học thì là bạn cùng phòng”. Giản Vu Ngôn trả lời, lời ít mà ý nhiều.
“Thật trùng hợp”. Dụ Vi Hề vặn ngón tay, “Anh và tôi là bạn cùng phòng, anh và anh ta là bạn cùng phòng, anh và Nhan Ngạn lại có cùng chung một kẻ thù… Đợi đã!”. Dụ Vi Hề ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi: “Kẻ thù chung của anh và Nhan Ngạn chính là Mộ Tử Khâm đúng không?!”.
Giản Vu Ngôn bật ngón tay, “Thông minh!”.
“Mộ Tử Khâm rốt cục đã làm chuyện gì đắc tội với anh?”. Dụ Vi Hề tò mò.
Giản Vu Ngôn cười mờ ám, “Phụ nữ”.
“Ý anh là… anh và anh ta đã tranh giành một người con gái?”. Dụ Vi Hề thầm mặc niệm cho cô gái kia. Một người nói năng độc địa, một người nghiện sạch sẽ, bị hai người cực phẩm này thích đúng là xui tám đời.
Câu hỏi này Giản Vu Ngôn chỉ cười mà không trả lời.
Dụ Vi Hề tiếp tục chìm vào suy nghĩ rồi lại thấy có gì đó không đúng, “Hai người không phải là đang bày ra âm mưu gì đấy chứ?”.
“Sao lại hỏi như vậy?”. Giản Vu Ngôn nhếch miệng.
Dụ Vi Hề cau mày, “Tôi cuối cùng cũng nghĩ ra, anh và Nhan Ngạn cố ý dẫn tôi đến đây ở”.
“Lí do anh cho em ở cùng là vì em đáng yêu mà”. Giản Vu Ngôn vừa nói vừa rướn người lại gần định hôn cô.
Dụ Vi Hề lại vươn tay ra che miệng anh lại.
“Sao vậy, em sợ nếu đón nhận nụ hôn của anh thì sẽ không kìm lòng được mà yêu anh à?”. Giản Vu Ngôn hỏi.
Dụ Vi Hề mắt giật giật, cười nhạt, “Tôi chỉ là muốn nhắc nhở anh một câu, vừa rồi Mộ Tử Khâm chưa cởi giày đã vào nhà, bây giờ trên sàn nhà có không biết bao nhiêu là vi khuẩn… Thế nào, còn muốn hôn à?”.
Vừa dứt lời, Giản Vu Ngôn lập tức trang bị vũ khí toàn thân, lôi ra một đống lớn dụng cụ vệ sinh bắt đầu cọ sàn nhà.
Nắm được điểm yếu của người khác thật đúng là dễ đối phó. Dụ Vi Hề đắc ý cười cười, đi vào phòng mình.
Sau hôm đó, Dụ Vi Hề một mực trốn trong nhà, mỗi ngày ngủ lại ăn, ăn rồi ngủ, buồn chán đến cả người sắp mốc meo rồi. Qua vài ngày như thế, thấy Mộ Tử Khâm không tới gây chuyện Dụ Vi Hề mới thoáng thả lỏng.
Hôm nay, Dụ Vi Hề nhận được tin nhắn của Lâm Nhan Ngạn hẹn cô ra uống trà, nói có chuyện quan trọng muốn nói. Thấy ngữ khí có vẻ rất gấp, Dụ Vi Hề tưởng Ngô Luật Quần mê muội con hồ ly tinh nào, không kịp nghĩ nhiều, vội vàng lao ra cửa chạy tới quán cà phê đã hẹn.
Tìm một chỗ ngồi xuống, Dụ Vi Hề chọn đồ uống rồi đợi. Nhưng đợi một lúc lâu mà không thấy người tới, Dụ Vi Hề sốt ruột liền gọi điện thoại giục. Nhưng Lâm Nhan Ngạn đầu bên kia cũng không hiểu ra sao:,”Tớ có hẹn cậu đâu, Vi Hề, cậu nằm mơ à?”.
Nghe vậy, Dụ Vi Hề bỗng nhiên có một cảm giác có nguy hiểm đến. Cô đang muốn đứng dậy đi thì bên tai lại vang lên giọng nói của Mộ Tử Khâm: “Dụ Vi Hề, em cho rằng cứ trốn thì anh sẽ không tìm được em sao?”.
Dụ Vi Hề kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thấy Mộ Tử Khâm, lập tức hiểu ra tất cả: “Là anh lừa tôi ra đúng không?”.
“Đúng vậy”. Mộ Tử Khâm thẳng thắn nhận, “Anh đã nhờ Luật Quần dùng điện thoại của Lâm Nhan Ngạn nhắn tin cho em, không ngờ em lại dễ mắc lừa như vậy”.
“Những gì cần nói chẳng phải chúng ta đã nói hết rồi ư? Anh còn hẹn tôi ra làm gì?”. Dụ Vi Hề căng thẳng, cả người bắt đầu ở trong trạng thái cảnh giác, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
“Tuy rằng những gì muốn nói đã nói rõ ràng nhưng những việc muốn làm thì còn cả đống nợ chưa tính”. Mộ Tử Khâm nói lời ẩn ý sâu xa.
“Làm? Chúng ta còn việc gì cần làm cơ?”. Dụ Vi Hề không hiểu ra sao.
Giọng Mộ Tử Khâm nhẹ mà rõ ràng: “Làm tình”. Bạn Học, Chào Em ! - Chương 14
Dụ Vi Hề sửng sốt ba giây sau đó phục hồi lại tinh thần, cười nhạt với anh một cái rồi rất nhanh đứng dậy lao ra ngoài cửa. Điên rồi điên rồi, người đàn ông này điên rồi! Nhưng đi tới trước cửa lại phát hiện cánh cửa kính trong quán đã bị khoá. Dụ Vi Hề xoay người, lúc này mới chú ý đến việc đây đang là buổi chiều mà trong quán không có lấy một người khách, đồng thời, tất cả người phục vụ đều cúi đầu, làm bộ không nhìn thấy bọn họ. “Bịch” một tiếng, tim Dụ Vi Hề chìm xuống đáy cốc, cô đã hiểu ra chủ quán cà phê này chính là Mộ Tử Khâm, cô đã bị rơi vào tay giặc!
Nhìn Mộ Tử Khâm ung dung đi về phía mình, chân Dụ Vi Hề mất hết sức lực, cô dần dần ngồi sụp xuống đất.
“Em đang nghĩ gì thế?”. Mộ Tử Khâm hỏi.
“Tôi đang nghĩ nếu mình là một con chim thì tốt biết bao”. Trong mắt Dụ Vi Hề tràn đầy ước mơ, “Nếu vậy, tôi có thể tự do mà bay thoát khỏi anh… Đúng rồi, lúc sắp đi còn có thể nhảy lên mặt anh ị một bãi nữa”.
Mộ Tử Khâm mỉm cười, “Dù em có biến thành chim thì với dáng người của em cũng không bay nổi đâu”.
Dụ Vi Hề mãi cũng quen với mấy lời châm chọc của anh, cô không nói gì nữa mà chỉ thở thật dài. Sau khi bị bắt ở quán cà phê, Mộ Tử Khâm ép cô lên xe đóng sầm cửa lại, bảy rẽ tám quẹo đi tới cái biệt thự trên đỉnh núi kia. Từ nay về sau, Dụ Vi Hề phải nếm trải cuộc sống bị giam cầm. Cô thân cô thế cô, bơ vơ không ai giúp đỡ đành phải tạm thời khuất phục dưới sự lạm dụng uy quyền của anh.
Nghe nói, căn biệt thự này là ba mẹ Mộ Tử Khâm tặng anh làm quà trưởng thành, nếu như bọn họ biết con mình dùng nó để tiếp tay cho việc làm làm phạm pháp thật không biết sẽ có tâm trạng ra sao. Nhưng lúc này Dụ Vi Hề đã không còn lòng dạ nào mà đi quan tâm đến ba mẹ anh nữa, cô chỉ biết là mình sắp buồn chán đến chết rồi.
“Rốt cuộc anh muốn nhốt tôi tới khi nào?”. Dụ Vi Hề hỏi.
“Đến khi em không chạy nữa mới thôi”. Mộ Tử Khâm thẳng thắn đáp.
Dụ Vi Hề khẽ cắn môi, “Cùng lắm thì tôi đồng ý tiếp tục làm cấp dưới của anh, ngày nào cũng mang cơm hộp cho anh, chạy việc cho anh. Thế nào?”.
“Cấp dưới của anh rất nhiều, thiếu em cũng chẳng sao”. Mộ Tử Khâm không bị dụ dỗ.
“Vậy anh còn muốn tôi làm gì?”. Dụ Vi Hề hỏi: “Nói thẳng ra đi”.
“Yêu cầu của anh em sẽ tuân thủ hết?”. Mộ Tử Khâm hỏi lại.
“Sẽ tuân thủ, chỉ cần anh thả tôi ra”. Dụ Vi Hề gật đầu như giã tỏi.
Mộ Tử Khâm nhìn cô, chỉ nói một câu: “Lên giường với anh”.
“Không được!”. Dụ Vi Hề nghiêm túc cự tuyệt: “Chúng ta đã làm sai hai lần, không thể tiếp tục sai lầm nữa”.
“Tại sao như thế lại là sai?”. Mộ Tử Khâm nhướn mày, “Lẽ nào biểu hiện trong hai lần đó của anh không làm em hài lòng?”.
“Không phải chuyện đó”, Dụ Vi Hề chọc chọc ngón tay, “Chuyện đó chẳng phải là chuyện mấy người yêu nhau mới làm hay sao?”.
“Em cứ tưởng tượng quan hệ giữa chúng ta thành người yêu không được à?”. Mộ Tử Khâm nói qua loa.
“Cái gì mà người yêu, rõ ràng là nô lệ và chủ nhân thì có”. Dụ Vi Hề bất đắc dĩ lắc đầu.
“Anh cũng không muốn uy hiếp em, có điều”, Mộ Tử Khâm đến gần Dụ Vi Hề, chống hai tay bên cạnh người cô, chậm rãi nói: “Nếu như không đồng ý thì cứ ở lại đây mãi mãi là xong mà”.
Đây rõ ràng chính là uy hiếp trắng trợn còn gì nữa!
“Tôi muốn nghỉ ngơi, mời ra ngoài”. Dụ Vi Hề giận đến tức ngực, đẩy Mộ Tử Khâm ra cửa.
Buổi tối, Dụ Vi Hề lật qua lật lại trên giường không thể ngủ được.
Nếu như không đồng ý thì ở lại đây mãi mãi đi. Câu nói của Mộ Tử Khâm vẫn quanh quẩn bên tai khiến cô toàn thân lạnh ngắt. Không được, còn ở cùng với Mộ Tử Khâm thì cô sẽ phát điên mất.
Dụ Vi Hề ngồi bật dậy, chạy trốn, cô nhất định phải nghĩ cách chạy trốn. Đầu Dụ Vi Hề nhanh chóng hoạt động, đúng rồi, cô có thể lợi dụng lúc này để chạy. Chỉ cần đóng công tắc nguồn điện trước rồi có thể trèo tường ra ngoài, sau đó chạy xuống núi.
Bởi vì sợ Dụ Vi Hề trốn nên tối nào Mộ Tử Khâm cũng khoá cửa dưới lầu lại, không có cách nào mở được. Nhưng thế không làm khó được Dụ Vi Hề, cô lấy ra giường thắt vào thành một dây thật dài, cố định chắc chắn vào chân giường chuẩn bị trèo xuống lầu.
Vốn Dụ Vi Hề cho rằng sẽ không khó lắm, ai ngờ lúc thật sự đứng ở trên bệ cửa sổ cô mới phát hiện chân mình đang run.
“Không sao đâu không sao đâu, mày nhất định có thể làm được mà”. Dụ Vi Hề tự an ủi mình nhưng không có tác dụng, chân còn càng run hơn.
“Cố lên cố lên, nếu thành công sẽ cho phép mày được ăn một thùng kem lớn”. Dụ Vi Hề không ngừng cố gắng nhưng chân vẫn chẳng có chút sức lực nào.
“Lẽ nào mày định ở cùng Mộ Tử Khâm cả đời chắc?”. Dụ Vi Hề bắt đầu uy hiếp bản thân, chiêu này quả nhiên hữu hiệu, chân giật một cái không run nữa.
Dụ Vi Hề canh đúng thời gian, thả ra giường xuống dưới. Người đang lơ lửng giữa trời có một sự sợ hãi không nói nên lời, gió thổi vù vù qua mái tóc, tim như sắp ngừng đập. Dụ Vi Hề nắm chặt ra giường, chậm rãi di chuyển xuống dưới, sắp thành công đến nơi rồi. Thế nhưng, tiếng chó sủa bỗng vang lên. Dụ Vi Hề sợ đến buông cả tay ra, ngã luôn xuống đất.
“Bịch” một tiếng, vật nặng rơi xuống đất. Sau đó là một tiếng khóc kinh thiên động địa đào núi lấp biển rống lên: “Chân của tôi! Hu hu hu!”.
“Lá gan em thật không nhỏ”. Mộ Tử Khâm trừng mắt nhìn Dụ Vi Hề đang nằm trên giường, cắn răng nói: “Dám nhảy từ lầu hai xuống, đúng là chỉ có em”.
“Không phải tôi nhảy mà là trong quá trình trèo xuống không cẩn thận rơi sớm hơn dự định thôi”. Dụ Vi Hề nhìn chân phải bị bó như cái bánh chưng của mình, khóc không ra nước mắt.
“May mà lần này chỉ là bị trật, nếu gãy xương thì anh xem em sẽ làm thế nào”. Mộ Tử Khâm liếc xéo cô.
“Còn không phải đều là tại anh làm hại hay sao?!”. Dụ Vi Hề lẩm bẩm: “Nếu anh chịu thả tôi ra chẳng lẽ tôi lại phải dùng đến cách nguy hiểm này ư?”.
Mộ Tử Khâm phản kích: “Nếu em ngoan ngoãn theo anh lên giường chẳng lẽ anh lại nhốt em lại ư?”.
“Anh cố tình gây sự!”. Dụ Vi Hề tức đến nghẹn họng.
“Em nặng đến mức ngay cả ra giường cũng không tải nổi”. Mộ Tử Khâm trả lời lại một cách mỉa mai.
Dụ Vi Hề trùm chăn kín mặt, không muốn nhiều lời với anh, “Tôi muốn đi ngủ, anh đi ra ngoài!”.
“Anh sẽ ngủ ở đây”. Mộ Tử Khâm nói xong liền chui luôn vào chăn, ôm cô vào lòng.
“Ai muốn ngủ với anh?”. Dụ Vi Hề liều mạng giãy dụa.
Nhưng chỉ một câu nói của Mộ Tử Khâm đã khiến cô cứng đờ, “Dụ Vi Hề, em mà còn lộn xộn anh sẽ cưỡng bức em đấy”.
Dụ Vi Hề không muốn bị cưỡng bức, đặc biệt là bị Mộ Tử Khâm cưỡng bức nên cô ngừng giãy dụa, chỉ dám xoay người quay lưng về phía anh.
“Ngủ đi”, Mộ Tử Khâm vòng tay lên lưng cô, nhẹ giọng nói: “Nếu đêm muốn uống nước hay muốn đi toilet gọi một tiếng là được”.
Hoá ra là anh muốn giúp cô. Dụ Vi Hề nhếch miệng, xem ra Mộ Tử Khâm vẫn còn chút lương tâm.
Màn đêm yên tĩnh, bầu trời ngoài cửa sổ tựa như một dải lụa màu đen lộng lẫy, mềm mại mà cao quý.
Trong lúc yên lặng này, Dụ Vi Hề bỗng nhiên nhớ tới chuyện cũ: “Mộ Tử Khâm, tôi thực sự không hiểu vì sao anh lại tráo quà tôi tặng cho Trịnh Dịch Phong thành đĩa A?”.
“Bởi vì em đã làm một chuyện không tốt”. Mộ Tử Khâm trả lời.
“Có á?”. Dụ Vi Hề nghi hoặc.
“Ngủ”. Mộ Tử Khâm nhắm mắt lại, không muốn nhiều lời.
Dụ Vi Hề vẫn nằm nhớ lại thật kĩ nhưng nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra mình đã làm gì đắc tội đến anh.
Sau khi cô bị thương, Mộ Tử Khâm bắt đầu hạ một mệnh lệnh: “Từ hôm nay trở đi, em không được bước đi cũng không được làm việc gì, biết chưa hả?”.
“Thế chẳng phải là tôi nằm trên giường cả ngày sao?”. Dụ Vi Hề than vãn: “Sẽ buồn chán đến chết mất!”.
“Muốn đi đâu thì nói với anh một tiếng, anh sẽ ôm em đi”. Mộ Tử Khâm nói.
“Vậy, bây giờ tôi muốn ra phòng khách xem TV”. Dụ Vi Hề đưa ra yêu cầu.
Mộ Tử Khâm vươn tay, cẩn thận ôm lấy cô. Lúc đang xuống cầu thang, Mộ Tử Khâm nói: “Dụ Vi Hề, hình như gần đây em béo lên”.
Dụ Vi Hề không phục, “Rõ ràng là anh yếu quá thì có”.
“Anh không đủ sức? Hôm đó trong phòng làm việc, là ai khóc lóc cầu xin anh đừng tiếp tục nữa, nói mình không chịu nổi ấy nhỉ?”. Mộ Tử Khâm mờ ám nhìn cô.
“Đó là tại anh cưỡng bức tôi, có gì đáng đắc ý chứ?”. Dụ Vi Hề trừng mắt lườm.
Hai người vừa đấu khẩu vừa đi tới phòng khách. Mộ Tử Khâm nhẹ nhàng đặt Dụ Vi Hề xuống sô pha, cẩn thận để đệm dựa ra sau lưng cô, lại đặt bàn chân bị thương của cô lên đùi mình. Khỏi phải nói, tư thế này đúng là rất dễ chịu, Dụ Vi Hề thoả mãn thở dài, cầm lấy điều khiển từ xa bắt đầu xem TV. Ngửi thấy mùi thơm, có người đưa một quả quýt vào miệng cô. Dụ Vi Hề vô thức nhai mấy miếng, ừm, cũng không tệ lắm, ngọt, mọng nước. Nhưng ba giây sau, cô định thần lại, nhìn về phía Mộ Tử Khâm đang tiếp tục bón quýt cho mình, vô cùng kinh ngạc nói: “Anh… anh đang làm gì thế?”.
“Bón hoa quả cho em ăn”. Mộ Tử Khâm trả lời thế đấy.
Dụ Vi Hề nhỏ giọng nói: “Mộ Tử Khâm, anh, sao anh lại đối xử với tôi tốt như vậy?” Thật sự khiến cô phải lo sợ.
Mộ Tử Khâm hắng giọng: “Ai đối xử tốt với em? Đừng có ngồi đấy mà tự kỷ. Anh chỉ cho em ăn trước để thử xem quýt có độc hay không thôi”.