Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện teen hài Tên sở khanh ta ghét ngươi full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
Huy thì bị bố mẹ bắt về nước, bây giờ cậu đang là ngôi sao nổi tiếng, à, lúc bên Hàn nó có thấy tấm poster hình cậu nhưng nhìn khác quá nên lúc đó nó không nghĩ đó là cậu.
Quyên và Thái giờ cũng rất hạnh phúc,Quyên đang mang thai, Thái thì quản lý công ty nhà cậu, nói chung họ bây giờ gia đình, sự nghiệp đều rất yên ổn.
Chỉ có điều, không ai nói cho nó biết hắn giờ đang làm gì và ở đâu. Nó cũng thấy ngại khi hỏi nên đành thôi. Sau khi thanh toán tiền và bước ra khỏi quán, nó va phải một người con trai.
-Ơ..xin lỗi!_Nó nói rồi định bước tiếp thì va phải một cô gái nữa.
Nó cũng định xin lỗi thì con nhỏ đó hét lên.
-Là con nhỏ chết tiệt này đấy sao?_Cô ta chỉ vào mặt nó.
-Cái gì sao cô lại **** tôi?_Nó tức giận, là cô ta va trước với lại nó còn có ý xin lỗi nữa là.
-A nói đi! Phải là con này không?_Cô ta lại hét lên.
-Đúng là cô ấy!_Một giọng nói quen thuộc phát ra. Nó quay đầu lại là hắn, chính xác là hắn. Nó vẫn còn đang ngẩn ngờ thì hắn kéo nó vào lòng.
-Cái gì? Một con nhỏ thấp bé, xấu xí thế này mà anh lại bỏ em sao?_Cô ta nói vẻ mặt tức giận, nhưng người tức nhất vẫn là nó, nó thế mà che lùn, xấu.
Nó tức giận bước lại gần cô ta.
-Nè, nè, cô nghĩ sao mà cô bảo tôi lùn, cô thử bỏ đôi giầy cao hai tấc đó xuống đo rồi nói nhá, còn nữa, cô nói tôi xấu, xời.. Nhìn kĩ đi, tôi không hề trang điểm đậm đến nỗi che đi lớp da mặt dầy như cô nha, cô có dám tẩy trang rồi đo với tôi không, xem da ai trắng hơn ai mịn hơn nè. Hừ bực bội!_Nó tuôn một lèo làm cô ta mặt tím ngắt.
Rồi xoay qua hắn.
-Anh nữa, chuyện của anh tốt nhất đừng kéo tôi vào._Nó quay lưng đi thì cô ta lôi nó.
-Con này, mầy đứng lại làm rõ rồi muốn đi đâu thì đi.
-Cái gì...tôi có Liên quan gì ở lại giải quyết hả??_Nó nói.
-Anh nói đi, tại sao anh lại bỏ em?_Cô ta hét vào mặt hắn, mặt như muốn khóc.
-Vì tôi không yêu cô, và người tôi yêu là đây._Hắn kéo nó đặt lên môi nó một nụ hôn nồng nhiệt, vô cùng ngọt ngào, và có chút tham lam, nó chới với, buông không được, đẩy không ra.
Cô ta tức tối bỏ đi, không quên hét lớn một câu.
-Được rồi! Hai người cứ chờ đó.
Khi cô ta đi khuất, hắn bỏ nó ra."Bát.."
-Anh làm cái gì vậy hả? Anh vẫn như ngày nào, một tên sở khanh đáng ghét!_Nó tức tối bỏ đi.
Hắn đứng đó cười, trong đầu suy nghĩ nó là một cô gái đáng yêu, cá tính,.. Hắn bỗng nhiên thấy hứng thú vội chạy theo.
-Cô tên gì vậy?_Hắn hỏi nó.
Nó nhìn hắn ngạc nhiên, không lẽ nó thay đổi quá nhiều đến nỗi hắn không nhận ra?
-Anh có phải là Hoàng Tú không vậy?
-Ơ..sao cô biết tên tôi? Chúng ta gặp nhau rồi à?_Hắn vẫn cười nói.
-Anh định diễn kịch với tôi à?không hay chút nào!
-Tôi chưa hề gặp cô bap giờ, nói đi, cô tên gì vậy? Để tôi còn cảm ơn nữa chứ!_Hắn vẫn tiếp tục nói, như tìm ra một món đồ chơi thú vị.
Nó nhìn hắn, ánh mắt gương mặt vẫn vậy, chỉ có điều nhìn hắn quyến rũ hơn, đẹp trai hơn, menly hơn,..(Ẹc..)
Nó lắc đầu, chắc chắn cậu ta đang giả ngu ngơ đây mà!
-Anh biết tôi?
-Tất nhiên, chưa gặp bao giờ!
-"nếu thật như vậy thì càng tốt chứ sao, có gì mà mầy phải thất vọng vậy Ngọc??"- Vậy tôi cũng chưa hề gặp anh. Nó bước nhanh đón taxi nhanh chóng chạy đi.
-Ơ.. Này!_Hắn có chút buồn,-Cô ta thú vị nhỉ, mà sao cô ta biết tên mình vậy?haizz..thôi kệ!_Hắn móc điện thoại ra.-Hẹn em quán bar chỗ cũ nhé!bye em yêu!chụt.._Rồi hắn thong thả bước đi.
Nó về nhà suy nghĩ suốt, rốt cuộc hắn đang giỡn với nó à? Lại gương soi, vẫn như cũ, chỉ có mái tóc là nhuộm nâu hạt dẻ thôi, nó không tài nào hiểu.
-Chắc Thái biết! Gọi hỏi cho ra lẽ vậy..nhưng...haizz..thôi gọi luôn!_Rồi nó điện Thái, cậu hẹn nó tối nay tại bar Devil, cậu sẽ kể nó nghe mọi chuyện.
Chap 28ai nạn mất trí.
Đêm hôm đó, tại quán bar,nơi cái bàn có cô gái vô cùng xinh xắn đáng yêu trong trang phục chiếc quần Jean ngắn, áo phông, chiếc túi xách nhỏ, mái tóc nâu xoan hạt dẻ, nhìn nó vẫn như ngày nào chỉ có điều phong thái chững chạc hơn một chút.
Thái bước vào,anh vừa từ công ty về sẵn ghé luôn, Thái nhìn nó cười.
-Lâu rồi không gặp, xinh đẹp hẳn ra nhỉ?
-Chứ không lẽ ngày càng xấu! Mà sao lại hẹn ở bar?_Nó hỏi cậu.
-Sẵn tôi giải quyết công chuyện ở đây thôi!
-Ừm! Vậy vào chủ đề chính đi!
-Cậu gấp gáp quá! Tuy nhiên, tôi nói là cậu không được giận tôi với Huy nhé!_Thái cười cười nói.
Nó thấy hơi ngạc nhiên, nếu mất trí thường là do bị tai nạn hay đại loại là vậy, thế sao lại liên quan tới hai người? Hay là do cứu hai người này thì bị tai nạn đập đầu mất trí?
-Nói đi!
-À Ừm..mà cậu quan tâm như vậy là còn thích Tú à?_Thái hỏi.
-Trời ơi..từ khi nào mà ông hỏi nhiều quá vậy?chuyện đó không cần cậu biết. Mà nếu cậu không nói tôi sẽ hỏi người khác!_Nó đứng dậy thì Thái kéo xuống.
-Chẳng ai biết ngoài tôi với Huy đâu!
Chuyện này có cái gì đó bí ẩn nha! Mà tại sao nó lại nóng lòng như vậy, chắc Thái nói đúng nó vẫn còn thích hắn.
-Cái gì mờ ám dữ vậy?_Nó ngồi xuống hỏi.
-Thật ra chuyện là vầy!_Thái bắt đầu kể cho nó nghe.
Từ ngày nó đi thì tụi hắn vẫn đi học bình thường, mà hắn thì lúc nào mặt mày cũng ủ rũ, không chịu đến trường, ăn nhậu suốt suốt, Thái và Huy thì không biết làm thế nào cho hắn quên đi nó và vui vẻ sống.
Rồi tối hôm đó, hắn uống đến say khướt, về nhà Thái và Huy phải chăm sóc cho hắn. Thái thì đi pha nước cho hắn uống giải rượu, còn Huy thì hì hục cởi giày, áo khoác hắn ra. Bỗng nhiên, hắn ôm chầm lấy Huy.
-Bảo Ngọc ơi, heo ngốc ơi, đừng bỏ anh..chụt.._Hắn ôm hôn.
Huy la oai oái.
-Thả em ra,cái anh này, trời ơi,..gúm quá!!!_Huy vừa nói vừa đẩy cái đầu đang định hôn cậu ra.
-Đừng bỏ anh...Ngọc.._Hắn vẫn cố gắng ôm Huy.
"Bịch.."
Huy đá cậu rớt giường.
-Trời ơi... anh hại đời trai tôi rồi!!!á.._Huy hét lên và chạy đi.
Thái nghe vậy vội chạy lên, vừa mở cửa phòng thì Huy chạy ra, rồi hắn ôm cậu,và định hôn thì bị Thái đá một phát đầu đập vào tường bất tỉnh..
-Quyên còn chưa ôm tui nữa kìa, đừng hòng hạm tui!
Thế là Thái và Huy khiêng cậu lên giường.
-Bực bội quá!_Huy chống hông nói.-Có cách nào đó cho thằng cha này quên đi Bảo Ngọc không nhỉ?
-Có!_Thái nói.
Huy hai mắt sáng rỡ.
-Nói nói!
-Mới lạ a!_Thái nhún vai bỏ đi.
Huy suy ngẫm điều gì đó rồi cũng bỏ đi.
Sáng hôm sau, hắn tỉnh dậy, bước xuống lầu thấy Huy và Thái đang ngồi.
-Tỉnh rồi đó hả ông kia?_Huy hỏi vẻ mặt bực tức.
Cậu nhìn Huy rồi nhìn Thái. Bỗng nhiên, hắn chạy lại ôm Huy.
-Ôi...Ngọc!!!anh nhớ em quá!
-Buông ra, trời ơi..Thái cứu với!tên này dám *** người ban ngày!_Huy la lên.
Thái thấy vậy chạy lại kéo hắn ra.
-Có *** thì ban đêm hãy ***!
-Cái gì??_Huy hét.
-Ý
lộn..cậu ta là Huy chứ không phải Ngọc!_Thái vẫn kéo kéo hắn.
Hắn buông ra, quay qua Thái, Thái vội vàng chạy.
-Ôi..heo ngốc.._Hắn đuổi theo Thái.
-Cứu với Huy!_Thái vừa chạy vừa la.
Huy vội vàng đuổi theo hắn. Cả ba chạy ra ngoài, Thái Huy chẳng thấy hắn đâu, nhìn qua bên kia, hắn đang ôm một bà lão.
Cả hai vội chạy lại lôi hắn đi.
-Anh yêu em!_Hắn cố nói.
-Ẻm..cũng..yểu anh,,hì..hì.._Bà lão đỏ mặt cười nói.
-Già rồi mà còn thế!_Huy nói, một bên tay đang lôi hắn.
-Tại cái tên này nè! Giờ nhìn ai cũng là Ngọc hết!_Thái cũng một bên lôi hắn.
Hắn cứ vùng vằng rồi chạy lại ôm ông cảnh sát. Huy tức quá lấy khúc cây đập vào gáy cậu, và đưa cậu tới bệnh viện.
-Bác sĩ, có thuốc nào làm cho tên kia mất trí không hả?_Huy hỏi.
-Tôi nghĩ là không thưa cậu, nhưng mà ở phần sau bị chấn thương, là do bị đánh phải không?_Ông bác sĩ hỏi.
-Ờ vâng, sao vậy bác sĩ?_Thái hỏi.
-Tuy là không có di chứng gì, nhưng cú đánh hơi bị mạnh về phía sau tiểu não, ảnh hưởng tới phần thần kinh trí nhớ nên có thể là mất trí tạm thời hoặc vĩnh viễn, bởi ngoài cú đánh ấy thì cậu ta thường sử dụng nhiều bia rượu nữa, điều này ảnh hưởng rất nghiêm trọng hệ thần kinh cũng như việc mất trí._Ông bác sĩ nói.
-Vâng cảm ơn._Thái và Huy bước ra ngoài.
-Cầu mong cho tên đó mất trí vĩnh viễn!_Huy nói.
-Ác vậy?
-Hừ..!
Hiện tại...
-Vậy là cậu ta mất trí thật cho tới bây giờ?_Nó hỏi.
-Ừm..đúng vậy!Lúc cậu ta tỉnh dậy thì hoàn toàn khác giống như trước đây khi chưa từng quên cậu!
-Vậy cũng tốt!_Nó nói rồi đứng lên.-Thôi tôi về trước.
-Ừm!bye!
Nó bước đi, thì hắn từ đâu đi tới bên cạnh là một con bé vô cùng dễ thương, vóc dáng nhỏ nhắn, gương mặt hiền lành, đang nép trong cánh tay hắn.
-Ơ..là cô sao?Chúng ta thật có duyên, ủa cô biết Thái à?_Hắn ngạc nhiên khi thấy Thái đứng dậy phía sau nó.
-Thông cảm, tôi không quen anh, tránh đường!_Nó nói.
-Thôi mà!cô thật thú vị quá, cô cho tôi biết tên đi!_Hắn cầm tay nó, nó vùng ra.
-Đi mà chơi với bạn gái anh kìa, ở đó mà nói nhảm, bực bội._Nó bỏ đi.
Hắn đứng đó cười to, Thái cũng lắc đầu, rồi cả hai ngồi uống với nhau.
Nó về nhà, ngả người lên chiếc giường, nhớ lại câu chuyện Thái kể, muốn cười cũng không được, muốn thương cũng chả xong, nó dần chìm vào giấc ngủ. Ngày mai sẽ là một ngày thú vị đây!
Chap 29ại gặp nhau.
Sáng hôm sau, tại công ty Nguyễn gia, trên chiếc ghế giám đốc, một chàng trai với đôi mắt nhắm hờ, khuôn mặt có vẻ đăm chiêu,suy nghĩ. Phải, hắn đang suy nghĩ về nó,về cô gái mà hắn cảm thấy thú vị ấy, nhưng hắn cảm giác rất lạ, không đơn thuần thích thú, mà nó làm cho trái tim hắn đập nhanh, một cảm giác thương nhớ, thân thuộc khi thấy bóng dáng nó.
Nếu nói hắn yêu nó như vậy có điên không khi chỉ mới nhìn thấy nó hai lần, nhưng trái tim hắn lại không như lý trí, cứ phản ứng mãnh liệt, điều đó làm hắn cứ mãi suy nghĩ suốt. Một điều lạ nữa là nó biết hắn, biết tên hắn và quen cả Thái bạn hắn, thật sự bây giờ đầu óc hắn đang rối tung lên, cảm giác đau đến khó tả, phải chăng hắn và nó đã từng gặp nhau?
Không chần chừ, hắn điện ngay hỏi Thái, mà kể cũng lạ nha, hắn tỉnh dậy thì đúng là mất trí nhưng sao chỉ quên mỗi nó thôi nhỉ? Hay tại yêu quá, nhớ quá nên đầu không chịu nỗi mà nổ tung cho nên quên nó luôn.(trí tưởng tượng phong phú,thông cảm).
-Lô...._Đầu dây bên kia phát ra giọng đang ngáy ngủ.
-Bữa nay không tới công ty hay sao mà ngủ ngái dữ vậy?_Hắn hỏi.
-Chút đến,tao là giám đốc mà mậy, bữa nay không có cuộc hợp nên trốn chút.
-Ừm..tao hỏi cái, cô gái hôm qua mầy nói chuyện là ai vậy?sao mầy lại quen cô ta?à mà cô ta còn biết tao nữa thì phải?
-Ờ..thì trước kia cô ấy cũng là bạn chúng ta mà._Thái nói.
-Tao không tin nổi, sao tao không nhớ gì hết vậy?
-Ờ thì tao có biết đâu mầy!thôi tao bận rồi!_Thái nói rồi vội vàng cúp máy.
Hắn thì cảm thấy khó hiểu hơn nhưng mặc kệ vậy, chứ giờ ngồi vắt óc suy nghĩ thì được gì!
Thái cũng không muốn hắn nhớ làm gì, nếu hai người họ thật sự có duyên thì sẽ đến với nhau, coi như đây là một thử thách chẳng hạn. Thái muốn xem thật sự khi mất trí và gặp lại nó thì hắn có yêu nó như trước kia không. Một trò chơi cũng thú vị nhỉ?
Nó bây giờ đang ở công ty, được làm phó giám đốc, nhưng nó thấy mình chẳng có kinh nghiệm gì mấy mà tự dưng được làm thế này thì hơi khó nhưng nó vẫn rất quyết tâm, tuy nhiên không ít nhân viên trong công ty luôn ghanh ghét, nói xấu nó.
Và một chuyện đã xảy ra, không biết là ai đã đánh tráo bản hợp đồng hôm trước nó đọc qua, hôm nay là ngày kí, vì do nó quá tự tin nên đã lỡ kí vào một bản hợp đồng với số lượng hàng hoá khủng và ngày giao lại cận kề, nếu trễ ngày giao thì phải nộp gấp đôi số tiền bồi thường hợp đồng.
Tại nó bất cẩn quá, không xem xét gì hết, nhưng mà ai đã đánh tráo, giờ mang tiếng hại công ty. Anh nó đã phải nhờ tới công ty lớn bố nó mới giải quyết được. Thật là một vấn đề nan giải. Và thế là nó quyết định không làm nữa, nó phải tìm hiểu, tìm kiếm kinh nghiệm, nó đâu có ngờ rằng ở công ty lại phức tạp như vậy.
Nó đi nộp hồ sơ tìm việc làm ở các công ty khác và nó quyết định thuê nhà riêng ở, không dám đối mặt với anh và bố, tuy là họ thông cảm cho nó. Nó quyết định không sử dụng tiền trong thẻ tiết kiệm của bố nữa và coi như đang đền bù cho ông.
Nộp hồ sơ vào những công ty và trong khi đợi trả lời thì nó phải đi làm thêm để trang trải, gia đình biết tính nó nên cũng không dám ngăn cản. Cứ để mọi thứ theo hướng tự nhiên đi.
Kéo dài cho đến hai tuần, sáng hôm nay nó phỏng vấn cả chục công ty mà không biết có được không, về nhà nghỉ ngơi một chút nó chạy đi làm thêm ở nhà nhà. Và tối nay, nó làm ở quán cafe nhỏ nhưng là chỗ lý tưởng các cặp đôi hẹn hò. Nó chạy tới, nhanh chóng vào thay đồ.
-Ngọc! Tới rồi à? Giúp chị bưng phần này qua bàn 25 đi!_Một chị cũng làm chung nói.
-Dạ vâng!
-Ngọc này thanh toán tiền bàn 73 kìa em!
-Dạ!
.
.
.
Chạy một hồi cuối cùng cũng được nghỉ, cách cửa bỗng mở ra, nó đang uống nước nên không thấy.
Hắn và một con bé hôm bữa ở quán bar, hắn thích con bé này,tính con bé hiền và dễ thương nên hắn thích thú. Ai cũng cho rằng họ như một cặp đôi lý tưởng,chàng hoàng tử và cô bé lọ lem.
-Ngọc! Đằng kia có khách kìa em!_Một chị chạy ngang nói.
Nó vội vã chạy lại.
-Vâng, quý khách dùng gì ạ?_Nó nói.
-Là cô?_Hắn nói, vẻ mặt vui mừng không tả nỗi.
-Xin lỗi, tôi không biết anh, anh dùng gì ạ?_Nó ngước lên nhìn thấy hắn nhưng nhìn bên cạnh thấy con bé thì giả vờ nói.
-Ơ..anh uống gì? Hay là capuchino nhé!_Cô bé nhìn hắn nói.
Hắn gật đầu.
-Vâng, sẽ có ngay ạ!_Nó bước vào trong.
-"Thì ra hắn đã có bạn gái rồi, cô bé hiền và dễ thương ghê!"_Nó nghĩ thầm, trong lòng tự nhiên cảm thấy buồn.
-Chị nghe nói hai người họ là một cặp đôi mà ai cũng mơ ước hết đó em, cô bé đó mồ côi nhờ cậu mà cô bé được ăn học, họ giống hoàng tử và cô bé lọ lem trong cổ tích vậy._Chị chủ quán vừa làm vừa nói, và cười rồi mơ tưởng.
-"Vậylaf nếu mình xem vào thì khác nào nhân vật phản diện??"_Nó suy nghĩ.-"Vậy thì tốt nhất không nên phiền tới họ! Nhưng mình cũng chẳng có ý định yêu hắn!ui.."
Nó đang suy nghĩ thì chị chủ quán đưa cho nó cầm lại.
-Mời quý khách dùng tự nhiên._Nó nói và lui ra nhưng bị hắn nắm tay lại.
-Cô nói đi, cô tên gì vậy?_Hắn nhìn nó chăm chăm.
Nó liếc nhìn cô bé, cô đang nhìn nó cười.
-Chị nói đi, không anh ấy giận thì ghê lắm.
Ớ cái con bé này đúng là hiền dữ nha, thấy bạn trai nắm tay người con gái khác còn không tức giận lại còn cười, bảo nói tên.
Nó tức giận nhìn hắn, muốn cho một phát lắm rồi, nhưng vì hắn là khách nên nó cố nhỏ nhẹ.
-Xin lỗi anh, tôi còn việc, xin anh buông ra._Nó nói và cố gỡ tay hắn nhưng không được.