watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Truyện Teen Lời Chia Tay Ngày 1 Tháng 4

Truyện Teen Lời Chia Tay Ngày 1 Tháng 4

Xuống Cuối Trang

Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Lời Chia Tay Ngày 1 Tháng 4 full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.



“Phiên Nhiên, có muốn chúng ta cùng đi thăm Sở Phong không?” Anh im lặng rất lâu cuối cùng cũng nói.

“Em vẫn luôn muốn đi gặp cậu ấy.”

“Ừ, được. Chúng ta đi thôi.” Anh tự đẩy xe lăn, còn tôi theo phía sau.

Đi dọc theo con đường nhỏ quanh co, chúng tôi lên đến nghĩa trang trên núi.

Sở Phong đang nằm cô đơn ở đây.

“Sở Phong, hôm nay Phiên Nhiên đồng ý lấy tôi rồi, cậu có vui không?” Anh di chuyển xe lăn một chút về gần tấm mộ lạnh băng kia.

“Sở Phong, thật không phải, đã lâu như vậy mà bây giờ mới đến thăm cậu.” Tôi cúi người hướng về phía bia mộ, khuôn mặt trắng nhợt của Sở Phong trên tấm ảnh mờ ảo như đang cười với tôi.

Anh vỗ hai bên bia mộ, giống như năm đó anh vỗ bả vai Sở Phong. “Sau này, tôi sẽ cùng Phiên Nhiên đến đây thăm cậu.”

Tôi nhìn phần mộ, nhìn anh. Tôi vẫn luôn cảm giác giữa hai người họ có rất nhiều lời để nói, nhưng lại không cần nói gì, đây phải chăng chính là tình bạn của đám đàn ông!

Chúng tôi lại dọc theo con đường ngoằn ngoèo xuống núi, đường hơi nghiêng, tôi cẩn thận giữ xe lăn, sợ làm anh ngã.

“Mệt lắm đúng không, chúng ta qua bên đường nghỉ ngơi chút đi.” Chắc là anh nghe được tiếng thở phì phì của tôi.

“Cũng được đấy.” Tôi lập tức đồng ý. Cổ tay cũng hơi mỏi, nhưng chủ yếu là tôi sợ anh không chịu được nữa.

Trời đã bắt đầu và hạ, thời tiết đang nóng lên.

Anh lấy khăn tay, cẩn thận lau mồ hôi cho tôi, thực ra nhiều khi anh còn cẩn thận hơn cả phụ nữ. Thế giới này có lẽ đã đảo ngược rồi.

Tôi nhìn sắc mặt anh thật sự không tốt, sự ấm áp ôn hòa kia dường như có chút cứng nhắc. “Không khỏe à?” Tôi cau mày hỏi.

“Hơi mệt chút.” Anh ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn, yếu ớt cười.

“Cái hơi mệt anh nói chỉ bằng một nửa thôi, vẫn còn vắt ra được bao nhiêu nữa đây này.” Tôi trả lời không đồng tình. “Chỗ nào không thoải mái vậy?”

“Tất cả những chỗ có cảm giác, đều có chút mệt.”

“Anh —” Tôi trừng mắt nhìn anh, loại người gì mà lại nói những lời như vậy chứ? Tôi nhanh chìa tay ra, xoa bóp lung tung hai vai anh.

“Em cảm thấy anh không thể ở nhà mãi được, anh nên đi bệnh viện kiểm tra thế nào.” Tôi vuốt ve bả vai cứng đờ của anh, trong lòng đau đớn. “Anh xem anh đi, mặt thì như người chết, cả ngày thì mệt mỏi.”

“Bệnh viện không chơi vui.” Ai đó bắt đầu xấu tính, xem ra đã thỉnh giáo được sự truyền dạy của tôi rồi.

“Cứ ốm là sẽ vui hết. Mỗi ngày đều có người cầm kim tiêm cắm vào người anh!” Tôi nghiến răng nghiến lợi đe dọa.

“Vì thế có ốm chết anh cũng không đi.” Anh ung dung đáp lại, ánh mắt mang theo tia cười xảo quyệt.

“Thối tha!” Tôi giơ nắm tay lên chuẩn bị giáo huấn cho tên kia một chút.

“Trời như sắp mưa ấy!” Anh chỉ chỉ ngón tay lên bầu trời không biết đã đen sẫm lại từ khi nào.

“Trời mưa!” Tôi sợ hãi nhìn sắc trời, trong lòng thấy bất an vô cùng.

“Đi thôi.” Anh kéo tôi đang thất thần.

Bỗng nhiên một tiếng sấm nổ vang trên đầu tôi.

“A—” Tôi ngồi thụp xuống thét chói tai, nếu có thể tôi nguyện đào một cái hầm vùi mình vào đó.

“Phiên Nhiên! Đừng sợ, chúng ta nhanh xuống núi đi, còn một đoạn ngắn nữa thôi mà.” Anh biết trong đời tôi có hai thứ tôi sợ nhất: một là anh, hai là sấm.

“Em không đi nữa, em không muốn bị đánh chết.” Tôi chui thẳng vào lồng ngực anh, lúc này tôi chỉ nghĩ rằng chỉ cần có thứ gì đó có thể che đầu mình là tốt rồi.

Trong lúc giằng co, có một thứ gì đó tan vỡ, tôi cảm thấy anh đã mất thăng bằng, bóng trắng nhoáng lên trước mặt…

“Đừng!” Tôi hoảng sợ muốn chìa tay kéo anh. Đầu ngón tay anh và tay tôi trong nháy mắt rời ra, tôi trơ mắt nhìn anh lao xuống dốc bên đường.

Anh muốn chết sao? Tôi đứng ngây ngốc, chiếc xe lăn trượt nhào lăn lóc về phía chân núi.

Một tiếng ầm, âm thanh chiếc xe lăn va vào một bụi cây to khiến tôi đang từ trong không trung trở về hiện tại.

“Khải!” Tôi cập dập lao xuống sườn dốc, giọng nói run rẩy tràn ngập sợ hãi.

“Phiên Nhiên!” – Là giọng nói trầm ấm của anh, một tiếng gọi bình thường này cũng khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.

“Anh không chết, anh không chết!” Tôi đi theo hướng tiếng nói tìm được anh, cả người ngã xuống cạnh anh, kêu la lên những tiếng lộn xộn.

“Chết rồi sao còn gọi em được nữa.” Anh chìa đôi tay mềm mại ra.

“Em, em không biết em đã làm gì nữa, anh có bị thương chỗ nào không?” Tôi vội vàng kiểm tra, trán anh bị chảy máu, quần áo lộn xộn cũng mang theo vết máu, hai đôi chân mềm buông thõng kia vắt lên nhau.

“Anh không sao, anh đã ôm lấy một cái cây rồi, không phải thân thủ anh vốn rất nhanh nhẹn sao? Tất cả những bộ phận cơ thể ngày xưa có thể chuyển động, bây giờ đều đã chuyển động rồi, ha.” Anh thở hổn hết, nói đứt quãng.

“Ôi – em thật vô dụng, thiếu chút nữa đã hại chết anh rồi.” Tôi ôm lấy anh, đau lòng muốn chết, tự trách mình muốn chết.

“Đừng khóc nữa, em mà còn khóc nữa anh cũng sẽ phải chết ở trên núi đấy.” May mà lúc này anh vẫn có thể cười nói, còn tôi thì đã khóc chẳng ra bộ dạng gì nữa.

“Không cho anh chết, nếu chết thì em với anh cùng chết.” Khuôn mặt tôi đầy nước mắt nước mũi.

“Nghe anh nói… Hừ…” Anh bỗng nhiên nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng. “Nhanh gọi điện thoại cho Diệp Phi đi, điện thoại của anh rơi xuống núi rồi.”

Điện thoại?

Tôi bối rối lấy điện thoại ra, ngón tay run rẩy chỉ chực làm rơi chiếc điện thoại.

“Ấn từng nút từng nút một!” Giọng bình tĩnh của anh khiến tôi tìm được chút dựa dẫm.

“Đưa anh.” Anh cầm lấy chiếc điện thoại.

“Diệp Phi, tớ và Phiên Nhiên đi thăm Sở Phong rồi… Ừ, hiện giờ tớ đang lăn lộn bên sườn dốc, bên đường đại lộ có một cái cột mốc báo cách chân núi 1000m. Cậu đến ngay nhé. Trời sắp mưa rồi, Phiên Nhiên rất sợ sấm chớp… Mình để Phiên Nhiên xuống núi trước nhé… Được…”

Tôi ngơ ngác nhìn anh, vào lúc anh hoàn toàn bất lực nhất, người anh nghĩ đến vẫn là tôi.

“Phiên Nhiên, em mau chạy xuống núi đi, chắc một chút nữa mới mưa. Phiên Nhiên?” Anh đưa tay ra động đậy cơ thể, giọng nói nhỏ nhẹ bên tai tôi.

Một tiếng sấm nổ vang trên đầu chúng tôi, cả người tôi run lên, tôi có thể cảm thấy trái tim mình đang run rẩy.

“Em không đi, em muốn ở cùng anh.” Tôi cắn răng nhìn anh. Tôi biết anh đã không còn sức lực leo ra đường lớn, chẳng lẽ để lại anh một mình ở đây đợi Diệp Phi? Tôi không thể tưởng tượng được.

“Không được tùy hứng, nhanh chạy đi.” Anh muốn kéo tôi dậy, nhưng bất luận là vị trí hay sức lực của anh thế nào cũng không thể làm được.

“Anh để em một mình đi sao?” Tôi bíu vào anh như con bạch tuộc.

“Trên núi mưa rồi, e là có sạt lở đất, em mau chạy đi, đến chân núi đợi Diệp Phi, mang theo điện thoại cẩn thận.” Anh nhét điện thoại vào túi áo tôi, sắc mặt cứng lại.

“Anh sợ em xảy ra chuyện, lẽ nào em không sợ anh xảy ra chuyện? Anh nhẫn tâm để em một mình dưới núi hoảng hốt lo sợ sao?” Môi tôi run run không nói ra lời.

Tiếng sấm trên đầu liên tiếp, những tia chớp xẹt qua nền trời đen như mực, tôi cố nén nỗi sợ hãi, so sánh nỗi sợ hãi sấm chớp với sinh tử của anh có lẽ tôi vẫn chịu được đám sấm chớp ấy.

Mưa đã bắt đầu rơi nhanh, đập vào lá cây ào ào.

Trong lúc bàng hoàng, anh kéo tôi vào lồng ngực, lấy áo trên người bọc tôi lại, khi tôi bắt đầu ý thức lại mới phát hiện anh đã dùng thân người mình che gió mưa cho tôi.

“Ha ha.” Tôi ngây ngô cười, nước mắt rơi xuống, cuộn vào trong nước mưa…

Sau này tôi không biết vì sao lại ngất đi, tôi chỉ nhớ trước lúc hai mắt tối sầm lại, tôi nhìn thấy khóe miệng anh rớm máu, cả cơ thể run cầm cập, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi tôi.

Khi tôi tỉnh lại, đương nhiên đang ở trong bệnh viện, đối diện là khuôn mặt của Diệp Phi.

“Đại tiểu thư, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.” Anh đặt ví tiền trong tay lên chiếc tủ đầu giường, đỡ tôi ngồi dậy.

“A Khải đâu?” Đầu tôi đau như muốn vỡ ra.

“Cái tên anh hùng cứu mỹ nhân kia á, vẫn còn nằm trong phòng theo dõi chứ đâu.”

“Phòng theo dõi… Em, em muốn đi gặp anh ấy.” Tôi lật chăn, xuống giường, nhưng gan bàn chân bỗng đau nhói, cả cơ thể chao đảo.

“Cẩn thận, chân em bị trẹo rồi, em không biết sao?” Diệp Phi nhanh đỡ tôi, dìu tôi lại giường.

“Trẹo chân?” Tôi bối rối nhớ lại.

“Haiz, hai người thật là đôi uyên ương cao số, một người trẹo chân không biết, một người cứng cỏi gắng gượng không cho phép mình ngất đi.”

“Em muốn đi gặp anh ấy.” Câu nói của Diệp Phi khiến tôi hoảng sợ.

“Cầm lấy cái này.” Diệp Phi đưa cho tôi một cái gậy chống.

Tôi do dự một lúc, vụng về đặt dưới nách.

“A Khải bảo anh qua xem em thế nào.” Diệp Phi đứng sau lưng tôi, có chút bất lực.

Tôi liếc nhìn anh ta, trên người mang vẻ đau buồn khiến tôi run rẩy.

Qua tấm kính thủy tinh, tôi nhìn thấy anh. Rất nhiều thiết bị quanh người anh, cái trán băng kín băng gạc trắng, những bộ phận khác của cơ thể đều bị tấm chăn trắng che kín.

“Anh ấy sao rồi?” Tôi dán chặt vào tấm kính, hi vọng có thể gần anh hơn một chút.

“Hai xương sườn bị gãy, xương cắm vào phổi, phần eo ngày trước từng phẫu thuật cũng tổn thương nghiêm trọng.” Diệp Phi nói máy móc, chầm chậm từng chữ một.

“Còn nữa không?”

“Hai ngày này là thời kỳ nguy hiểm, qua được thì sẽ ổn.” Diệp Phi rút ra một điếu thuốc, không châm, ngậm trên miệng. Hỏi câu nào Diệp Phi đều trả lời câu đó, nhưng tôi lại cảm thấy một cảm giác rất nặng nề. Hành lang rất yên tĩnh, có thể nghe được âm thanh tích tích của các thiết bị bên trong.

“Anh ấy sẽ vượt qua thôi.” Tôi nói với chính mình, ánh mắt dừng lại ở chiếc nhẫn nhỏ trên tay.

“Chị Hảo vừa tới, tôi bảo với chị Hảo đừng nói cho bố mẹ cậu ấy biết.”

“Ừ.” Tôi gật đầu máy móc như con rối, mắt cũng không muốn chớp.

Tôi ngẩn người nằm trên giường bệnh.

Thời gian trôi qua rất chậm, chậm đến mức khiến tôi hận không thể tự tay quay cái đồng hồ đang treo trên tường thêm hai vòng nữa.

“Bảo bối.” Mẹ tôi đến rồi.

“Mẹ.” Tôi vừa ngước mắt đã thấy bố tôi. Tôi không biểu hiện gì cả, quả thật tôi rất mệt.

“Bác sĩ nói con không sao, vết thương ở chân chỉ cần cẩn thận nghỉ ngơi một thời gian là ổn thôi.” Mẹ già ngồi bên giường vỗ vỗ đầu tôi.

“Vâng.” Suy nghĩ của tôi vẫn còn đang lưu lại nơi cơ thể anh, tôi không sao, nhưng còn anh? Nghĩ vậy, mắt tôi nóng lên.

Tôi cắn môi, không muốn để lộ sự đau thương kia.

“Tiểu Khải thế nào rồi?” Mẹ già nhìn tôi chăm chú, cẩn thận hỏi han.

“Con đang đợi anh ấy tỉnh lại.”

“Bảo bối, con đừng như vậy nữa, con cứ thế này, chúng ta lo lắm.” Bố tôi mở miệng, nhưng có chút cẩn trọng, ông không biết có nên ngồi bên giường như mẹ hay vẫn nên đứng tại chỗ.

Tôi không lên tiếng, có một chút hận thù không sao nói rõ được. Mà bố tôi cũng là một trong số những người đã từng giày vò anh.

“Khi đó ta thật sự quá đáng.” Bố tôi tiếp tục nói.

“Quá đáng hay không hiện giờ cũng không quan trọng nữa.” Tôi mệt mỏi ôm chiếc gối, rất muốn khóc.

“Cậu ấy sẽ tỉnh lại, vì cậu ấy đã có điều vướng bận rồi.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn bố tôi, theo hướng mắt ông, tầm mắt dừng lại ở chiếc nhẫn trên tay tôi.

“Thật sao?” Nước mắt tôi từng giọt rơi xuống, bỗng dưng tôi cảm thấy mình có thể vỡ òa khóc thật to.

Lời của bố đã cho tôi rất nhiều hi vọng, sau khi tiễn bố mẹ về, tôi không kiên nhẫn, cứ cách một giờ lại tập tễnh một chân đi thăm anh.

Ngày hôm sau, bác sĩ cho phép tôi vào phòng theo dõi.

Tôi mặc áo phòng hộ, ngồi ở đầu giường anh, nắm lấy đôi tay anh, nhìn anh rất gần.

Hơi thở anh yếu ớt khiến tôi cảm thấy không chân thực, băng vải buộc chặt trước ngực khiến tôi cảm thấy nỗi đau xâm nhập tận sâu trong xương tủy. Cơ thể đã như thế, vì sao còn phải chịu khổ thế này nữa?

“Khải, ngoan nào, nhanh mở mắt ra được không?” Tôi thì thầm bên giường.

Tôi nghĩ đây nhất định không phải là ảo giác – Tôi thấy mắt anh hơi hơi động đậy.

Tôi há miệng nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy rất muốn gọi tổ tiên ra.

“Anh tỉnh rồi.” Tôi tiến đến gần mặt anh, tuy khuôn mặt anh gần như không động đậy, nhưng xuyên qua ống thở dưỡng khí, tôi vẫn nhìn thấy ánh cười trong mắt anh.

Anh động đậy cơ thể, cố gắng mở miệng, nhưng nhanh chóng bất lực từ bỏ.

“Đừng vội nói chuyện, chúng ta có thời gian mà.”

Anh hơi động đậy ngón tay trong lòng bàn tay tôi, rồi lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, vẻ mặt đã yên bình hơn rất nhiều so với lúc trước.
Lời Chia Tay Ngày 1 Tháng 4 - Chương 15
Mấy ngày sau đó, anh cứ tỉnh một chút thì lại thiếp đi rất lâu.

Một ngày, khi anh đang ngủ thì bố mẹ đáng thương của anh xuất hiện, so với sự uy nghiêm lần đầu gặp mặt thì lần này bố mẹ anh hiện rõ vẻ rất đau thương.

Khi bọn họ xuất hiện bên ngoài phòng theo dõi, A Trung cũng theo sau.

“Tiểu Khải ổn không?” Mẹ anh vừa nhìn thấy tôi liền cầm lấy tay tôi, ánh mắt chờ đợi.

“Anh ấy vẫn ổn ạ, bác sĩ nói anh ấy rất kiên cường, tình hình rất lạc quan.” Tôi cố gắng mỉm cười an ủi hai người.

“Ôi, chúng ta thật vô dụng, hại chết Tiểu Khải rồi.” Họ ghé sát vào tấm kính thủy tinh, nhìn vào bên trong, miệng lẩm bẩm những điều đau đớn.

“Bác trai, bác gái, đợi lát nữa mọi người thay quần áo là có thể vào thăm anh ấy rồi.”

“Được, cháu nói xem, nếu không phải A Trung đi cùng chúng ta thì Tiểu Khải sẽ không xảy ra chuyện này, đúng không?”

Nhìn ánh mắt đỏ ngầu của họ, mắt tôi bỗng dưng đỏ lên.

“Cháu xin lỗi, là tại cháu không tốt…” Tôi không biết phải làm sao nữa, tình cảnh bỗng trở nên rối rắm, mọi người đều qui trách nhiệm về mình.

“Ừ, đừng nói nữa, chúng ta vào thăm nó thôi.” Bố anh vỗ vai tôi, cái vỗ vai nhẹ này dường như có chút khoan dung và tín nhiệm.

Cuối cùng, khoa trương hơn là bố già và mẹ già tôi bỗng dưng xuất hiện, tôi đổ mồ hôi đầm đìa nhìn vở kịch gặp mặt của hai bên thông gia. Tên tiểu tử đáng hận Bạch Vũ Khải kia lại còn bắt tôi một mình chịu cái cảnh “hoành tráng” mà hỗn loạn này nữa.

“Này, anh không mau tỉnh lại đi.” Tôi bắt đầu thói quen mỗi ngày nói nhảm bên tai anh.

“Anh không mau tỉnh lại thì em sẽ chạy đi mất, để lại anh một mình đấy.” Tôi cầm lấy tay anh, giúp anh cử động, bàn tay anh mềm mềm, mịn mịn, tôi không kìm nén được liền đưa lên cọ cọ mặt mình.

“Ừm.” Một tiếng rên yếu ớt.

“Em khiếm nhã với anh thì anh liền tỉnh lại.” Tôi đến gần anh, nói nhỏ.

Anh giơ tay ra, chỉ vào ống dưỡng khí.

“Anh muốn bỏ ra à?”

Anh nhẹ gật đầu.

“Muốn nói chuyện với em?”

Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Truyện Teen Lời Chia Tay Ngày 1 Tháng 4
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé
Truyện Teen, Chồng hờ ơi! Vợ yêu chồng mất rồi!
Truyện Teen, Yêu lại từ đầu, em nhé! full
Truyện Teen - Anh Đã Tan Rồi
Truyện Teen Người Hùng Của Em
Truyện Teen Đừng Hôn Em
Truyện Teen Ký Ức Đẹp
Truyện Teen Biệt Thự Đen
Truyện Cực Hay Tưởng Nhầm Gái Hư Được Nhầm Gái Ngoan
Truyện Teen Hãy Cười Lên Anh Nhé... Để Kẻ Đến Sau Là Em Còn Cảm Thấy Hạnh Phúc
1234...101112»
Trang chủ
U-ON - 157