watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Truyện Teen Lọ lem bướng bỉnh

Truyện Teen Lọ lem bướng bỉnh

Xuống Cuối Trang

Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Lọ lem bướng bỉnh full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.



Max mỉm cười, “Cô ấy đã làm rất tốt việc cảnh cáo tôi tránh xa khỏi em!”.

“Rõ ràng sự cảnh báo này là hơi muộn phải không?”, nàng cúi đầu, nhìn xuống cốc cà phê nóng hổi.

May đã bảo vệ March và January suốt thời gian dài mà cả hai còn nhớ được từ khi còn bé tí. Nhưng đến khi lớn hơn thì họ thường cảm thấy khó chịu vì sự bảo vệ quá đáng này. January đã hết sức giận dữ vì sự can thiệp của May vào mối quan hệ của nàng và Max tới nỗi hai chị em chỉ vừa mới bắt đầu nói chuyện trở lại.

Dù vậy, xét một cách công bằng thì Max cũng không nói cho chị nàng biết chuyện đã xảy ra giữa họ hai tiếng trước khi May tới khách sạn.

“Mẹ em mất khi nào?” Max xúc động hỏi.

January ngước lên, “Năm tôi lên ba, tức là đã hai mươi hai năm rồi”, nàng cau mày đau đớn.

Max đăm chiêu. Như thế hẳn là...”, gã lắc lắc đầu, bất ngờ lên tiếng. “Khi tôi lên năm thì mẹ tôi bỏ đi.”

Và dường như ngay lập tức gã thấy hối tiếc về lời thú nhận này, January có thể nhận thấy sự kinh ngạc hiện lên trong mắt gã, rõ ràng tới nỗi gã không kịp che giấu, nét mặt gã trở nên cảnh giác. Điều này khiến January băn khoăn liệu gã đã từng tiết lộ chuyện này trước đây chưa? Hiển nhiên Max không phải loại người dễ dàng kể lể về cuộc sống riêng tư với người khác. Lọ lem bướng bỉnh - Chương 21
“Sao em không đi lấy gì đó và đi vào chân nhỉ?”, gã nhắc nhở với sự bực dọc vô cớ.

“À, đúng vậy”, nàng nhẹ nhàng công nhận, đứng lên nói với gã trước khi rời đi, “Tôi sẽ không đi lâu đâu”.

Nhưng sẽ đủ lâu cho gã có cơ hội khôi phục sự tự vệ; điều cuối cùng nàng cần đó là tỏ ra thông cảm với Max Golding - hay tệ hơn là cảm thấy thương hại gã!

Dù sao gã cũng không chấp nhận loại tình cảm này. Hơn nữa, gã đã chào đón nàng bằng tình yêu của mình.

Đây là điều mà bây giờ nàng đã nhận ra, bất chấp những lời cay nghiệt gã đã nói tối Chủ nhật đó, nàng gần như chắc chắn.

Có vẻ May đã cảnh báo sai về con người gã!

Gã đang làm quái gì ở đây vậy? Max nóng nảy tự hỏi khi January đi khỏi bếp. Gã đã biết nàng không phải là người bị tấn công tối qua ngay khi nàng mở cửa, vậy sao gã không xin lỗi và bỏ đi luôn?

Bởi vì gã không thể! Bởi vì gã đã cực kỳ hoang mang khi nghe bản tin thời sự sáng nay về nạn nhân vụ tấn công mới nhất đang phải điều trị trong viện! Bởi vì khi nhìn thấy January đứng trên bậc cửa, hoàn toàn khỏe mạnh và lành lặn, gã đã không thể cử động và rời mắt khỏi nàng!

Dù vậy, điều quái quỷ gì xui khiến gã nói với nàng về mẹ mình thì gã hoàn toàn không hiểu!

Gã chưa bao giờ nói với ai về sự ruồng bỏ của mẹ gã. Chưa bao giờ cho ai biết điều đó ảnh hưởng tới gã như thế nào. Điều này không thể biện hộ bởi lý do là gã chỉ đơn thuần đáp lại tâm sự của January về mẹ nàng. Mẹ nàng đã qua đời, đó là do Chúa gây ra, không phải bà ruồng bỏ nàng!

Gã phải rời khỏi đây. Phải đi. Ngay lập tức.

Nhưng thậm chí trước khi gã kịp đứng lên thì cửa nhà đã bật mở và May bước vào, cô tròn mắt ngạc nhiên khi thấy gã đang ngồi rất thoải mái ở bàn ăn. Dù vậy, cô ấy đã kiềm chế cảm xúc rất tốt, Max thầm nghĩ, khi ánh mắt kinh ngạc của cô nhanh chóng chuyển thành một nụ cười lịch sự.

“January đang lên gác để lấy đôi tất khô”, gã bình thản nói với cô.

Cặp lông mày đen mượt rướn lên phía trên đôi mắt xanh lục đang ẩn chứa vẻ chế giễu. “Nó đã làm gì với đôi tất cũ thế?” May dài giọng, cởi áo khoác mắc vào sau ghế.

“Ngã vào đống tuyết”, Max trả lời cộc lốc.

“A”, May gật đầu, không bất ngờ vì điều đó. “Anh có muốn dùng thêm không?”, cô hỏi khi chuẩn bị đun nước tự pha cho mình một cốc cà phê nóng.

“Tôi không cần, cảm ơn cô”, Max gạt đi. “Kết quả kiểm tra thế nào?”

May quay lại ngơ ngác nhìn gã. “Sao cơ?”

“January nói rằng cô đi kiểm tra răng”, gã giải thích.

“À”, May gật đầu. “Không vấn đề gì”, cô trả lời qua loa, tỏ ra bận rộn pha cà phê.Max nheo mắt sắc sảo, tiếp tục quan sát cô. Gã không bỏ qua thái độ lúng túng của cô khi gã hỏi về kết quả kiểm tra, hay cách cô đã lảng tránh không nhìn gã lúc trả lời. Nếu May Calendar mà đi khám răng thì chắc chắn gã không phải là Maxim Patrick Golding!

Một câu hỏi chẳng ăn nhập gì, vậy thực sự May đã đi đâu? Và tại sao cô phải nói dối January?

Dù đó không phải là chuyện của gã nhưng...

“May!” January reo lên một cách không tự nhiên khi bước vào bếp và thấy chị nàng ở đó, “Chị đã khám...”.

“Chúng tôi vừa nói về chuyện khám răng xong”, Max hài hước cắt ngang. “Răng của chị em cũng chắc khỏe như răng em vậy”, gã khàn khàn nói thêm. Phát hiện ra mặt nàng đang dần chuyển thành màu đỏ, gã biết nàng vẫn nhớ vết cắn tím bầm của mình trên vai gã vào buổi tối Chủ nhật khi gã hôn và vuốt ve ngực nàng.

Có điều January không biết là vết răng của nàng vẫn còn nguyên trên vai gã như là bằng chứng cho một hàm răng khỏe mạnh!

Má nàng vẫn đỏ bừng khi nàng ném cho gã một cái nhìn cảnh cáo.

Vậy mà thám tử May vẫn không biết tí gì về chuyện xảy ra giữa January và gã vào buổi tối hôm đó!

Không phải gã tự hào về bản thân vì đã để chuyện đó vượt ra ngoài kiểm soát. Hay cách gã cố ý làm sáng tỏ nó với January sau đó...!

Bởi vì, bất chấp những gì đã nói với nàng, gã đã không thể ngủ suốt đêm đó. Và cả đêm hôm sau nữa. Thay vào đó, gã nằm thao thức suốt hai đêm, tự mâu thuẫn với bản thân. Một nửa trong gã muốn giải thích với January rằng gã không có ý định làm bất cứ điều gì gây tổn thương như đã nói với nàng, đó thuần túy chỉ là sự tự vệ của gã. Nhưng nửa còn lại biết rằng gã sẽ phải thú nhận nhiều hơn nữa nếu gã nói với nàng điều đó. Và đơn giản đó là điều gã không thể - hay không muốn - làm.

Bản tin thời sự sáng nay là một cú huých mạnh vào sự do dự của gã; ý nghĩ January đang nằm trên giường bệnh, dập nát và thâm tím, cũng đủ để khiến hắn rơi vào trạng thái hoảng hốt.

Gã đã không vội vàng lao đến trang trại ngay mà gọi điện cho cảnh sát trước. Nhưng họ từ chối tiết lộ bất kỳ thông tin nào về vụ tấn công, thậm chí cả tên nạn nhân. Bệnh viện cũng không giúp gì, khiến gã không còn lựa chọn nào - trừ khi gã chỉ ngồi và âm thầm lo sợ - ngoài việc đi tới trang trại.

Nhưng giờ gã đã tới đây, chứng kiến January bình yên vô sự thì gã thực sự không hiểu tại sao gã vẫn còn ở lại.

Hay làm thế nào để có thể rời đi mà không mất thể diện.

“Tôi nên rời đi...”


Lọ lem bướng bỉnh - Chương 22
“Anh không phải rời đi chỉ vì sự có mặt của tôi”, May dài giọng trêu ghẹo khi cô tựa lưng vào tủ bếp, cầm cốc cà phê trong tay, nhìn thẳng vào gã với đôi mắt xanh lục hài hước.

Miệng gã mím chặt. “Tôi khiến hai chị em cô không thể làm việc cả ngày hôm nay rồi”, gã kiên quyết.

“Việc đó có thể làm sau được.” May nhún vai và buồn rầu nói thêm. “Max, không quan trọng là anh làm việc chăm chỉ hay lâu như thế nào ở một trang trại. Ở đó luôn luôn có nhiều việc phải làm.”

Gã cau mày, “Nếu vậy...”.

“Điều đó không có nghĩa là chúng tôi hứng thú với việc bán nó”, January khắc nghiệt nói với gã.

Max bình tĩnh nhìn nàng. “Thực ra tôi chỉ định nói tại sao các cô không tìm ai đó giúp đỡ nếu công việc vất vả như vậy?”

“Câu hỏi hay đấy”, May châm chọc.

“Chẳng có gì hay ho cả!” January gắt gỏng chữa lại. “Chỉ có một vấn đề nhỏ là phải trả công cho ai đó để được giúp đỡ.” Nàng quay ngoắt sang Max, “Có điều, ngay cả với anh, tôi cũng chẳng giấu giếm, chúng tôi không có tiền để thuê họ”.

“January...” May nhẹ nhàng quở trách. “Max chỉ đang hỏi thôi mà”, cô từ tốn nói trước khi quay sang Max với một nụ cười buồn. “Chúng tôi cũng đã thuê người cuối năm ngoái sau khi... sau khi cha tôi qua đời, nhưng nó không hiệu quả”, cô giải thích và nhún vai.

Gã không thể không chú ý khuôn mặt January giờ đã tái nhợt, còn ánh mắt May lại lảng tránh gã, khiến gã băn khoăn tại sao việc thuê người lại không hiệu quả.

Gã nhún vai, “Đó chỉ là một ý tưởng thôi”.

“Một ý tưởng hoàn toàn phi thực tế”, January nói đầy khinh bỉ. “Dù điều đó có thể là tin tốt với anh. Suy cho cùng thì nó phù hợp hoàn toàn với kế hoạch của anh nếu chúng tôi bị buộc phải bán trang trại chỉ vì không thể trông nom nó được!”, nàng tiếp tục mỉa mai.

“January...”

“Hãy tỉnh táo một phút thôi, May”, January cay nghiệt cắt ngang giọng điệu tranh luận của chị nàng. “Max - và Tập đoàn Marshall - chẳng mong muốn gì hơn là chúng ta bị thất bại thảm hại! Nằm mơ đi, Max!”. Nàng mạnh mẽ nói với gã, “Anh sẽ chẳng bao giờ đặt bàn tay vụ lợi lên trang trại của chúng tôi được! Còn bây giờ thì thứ lỗi cho tôi”, nàng gay gắt nói, vớ lấy áo khoác ở thành ghế. “May, nếu muốn chị có thể ở đây và tiếp chuyện anh ta, em còn có việc phải làm!”

Căn phòng dường như rung lên khi nàng đóng sầm cửa, May nhăn mặt khi Max rầu rĩ nhìn cô.

“Tại sao anh lại chọn nó lúc này?” May trầm ngâm.

“Liệu tôi có cần ‘làm’ bất cứ điều gì để chọc giận January không?”, gã cau có vặn lại.

“Có lẽ là không”, May thở dài.

“Tôi cũng cho là thế.” Gã gật đầu, nheo mắt giận dữ hỏi, “Anh ta tên gì?”.

May lưỡng lự nhìn gã một lúc lâu, rồi nhún vai buồn rầu. “Ben”, cô trả lời ngắn gọn.

Sự ngưỡng mộ gã dành cho người phụ nữ này ngày càng tăng. Cô đã đảm nhiệm tốt vai trò làm mẹ đối với hai cô em gái khi còn là đứa trẻ lên năm hay sáu tuổi. Rõ ràng cô đã sở hữu một sự thông minh sắc sảo hiếm có và vẻ đẹp toàn diện từ tâm hồn tới hình dáng.

“Cảm ơn!”, gã gật đầu

May nhíu mày, “Vì cái gì?”.

“Vì đã không lăng mạ sự thông minh của tôi bằng cách phủ nhận ‘anh ta’“, Max dài giọng. “Rằng ‘anh ta’ là người được thuê để giúp cô năm ngoái. Tôi đoán ‘anh ta’ cũng chính là người đã làm tổn thương January. Đó chính là người mà cô đã nhắc đến để cảnh cáo tôi tránh xa cô ấy, gã tỏ ra buồn bã.

“Tôi phủ nhận điều này thì có ích gì?” May nhún vai. “Tôi nhận ra có thể mình đã nói nhiều hơn mức cần thiết.” Cô thở dài, “Anh là người thông minh...”

“Cảm ơn cô lần nữa”, gã dài giọng.

“Nhưng không có nghĩa là tôi quý mến anh!”, cô đột ngột cao giọng, đôi mắt xanh lục sáng rực đe dọa.

“Thật đáng tiếc...”, gã mỉm cười tội nghiệp và bắt gặp ánh mắt thắc mắc của cô, “... Bởi vì tôi thích cô”. “Ồ, đừng hiểu nhầm”, gã vội trấn an khi ánh mắt cô trở nên ngờ vực. “Tôi vừa phát hiện ra, một cô gái nhà Calendar là quá đủ rồi!”

“Tôi mừng vì điều đó”, May kéo dài giọng. “Max, anh đã làm gì với em gái tôi vậy?”

Gã thở dài, khuôn mặt bỗng trở nên nhăn nhúm. “Chết tiệt, làm sao tôi biết được?”, gã lầm bầm cau có.

Cô cười hoài nghi, “Ồ, anh mà không biết thì chắc chắn tôi lại càng không!”.

Gã đang làm quái gì thế? January đã nói chắc như đinh khi họ chia tay tôi Chủ nhật rằng nàng sẽ không bao giờ có ý định gặp lại gã và gã biết nàng đủ rõ để tin tưởng nàng sẽ làm vậy.

Tuy nhiên, gã lại rơi vào cảnh “cọc đi tìm trâu”. Bởi nỗi lo sợ cho sự an nguy của January sau khi nghe về vụ tấn công.

Nhưng gã có thể nhấc điện thoại gọi đến trang trại và bất kỳ ai trong ba chị em nàng cũng có thể cho gã biết điều này.

Thay vào đó, gã lại chọn cách lái xe đến trang trại để tận mắt chứng kiến January vẫn an toàn và khỏe mạnh.

Tại sao?

“Anh đã làm xong việc cần làm với em gái tôi chưa, Max?”

Gã sắc sảo nhìn cô, vẻ mặt ngây thơ của cô trái ngược hẳn với nụ cười tinh quái lấp lánh trong đôi mắt xanh thông minh.

“Phải nói gì với anh nhỉ”, cô vui vẻ nói tiếp. “Hãy quay về khách sạn vài tiếng để January có thời gian bình tĩnh lạiồi quay lại đây ăn tối với chúng tôi.”

Max nheo mắt ngờ vực nhìn cô.Tại sao May lại mời gã tới ăn tối? Cô chẳng có lý do gì để tin tưởng gã hơn em gái mình...

May cười dịu dàng trước sự lúng túng rõ rệt của gã. “Hãy coi đó là lời cảm ơn vì đã giúp tôi không phải nói dối thêm lần nữa, khi January định hỏi về cuộc hẹn khám răng của tôi”, cô trầm giọng nói.

Vậy là gã đã đoán đúng về điều này. Gã cũng có thể nhận ra May sẽ không tiết lộ cho gã hay bất kỳ ai cô đã đi đâu hoặc thực sự gặp ai sáng nay.

Gã nhăn mặt, “January sẽ không cảm ơn cô vì mời tôi tới ăn tối đâu”.

May nhún vai, “Anh không để ý sao, thời gian này cô em út của tôi rất hay giận dỗi với tôi”. Cô thở dài, “Việc tôi kết giao với kẻ thù sẽ không khiến tình hình tồi tệ hơn nữa đâu!”.

Max cau mày sửng sốt, “Kẻ thù? Cô thực sự coi tôi là kẻ thù sao?”.

Gã phải thừa nhận cảm giác này thật khó chịu. Không hẳn tất cả các vụ thương lượng gã thực hiện trên danh nghĩa Jude hàng chục năm qua đều dễ dàng, hay thực sự thân thiện, nhưng gã chưa bao giờ coi mình là kẻ thù của họ!

Đó không phải là ý nghĩ đáng hoan nghênh.

“Max, hãy tới ăn tối nhé”, May tươi cười nhắc nhở. “Tôi sẽ làm món gà quay”, cô mời mọc đầy hấp dẫn. “Tôi chắc chắn anh không thường xuyên được thưởng thức một bữa ăn nấu tại nhà”, cô bồi thêm vẻ tiếc nuối.

Max từ từ phát hiện ra, người phụ nữ này quá là hiểu biết và tinh tế. Hẳn Chúa đã rất ưu ái người đàn ông nào lấy được cô làm vợ!
Lọ lem bướng bỉnh - Chương 23
“Chị nói gì cơ?” January kinh ngạc nhìn chị gái chằm chằm.

“Chị nói là em phải xếp bốn cái ghế bởi vì chị đã mời Max tới ăn tối cùng chúng ta”, May bình tĩnh nhắc lại khi cô vẫn đang khuấy nước xốt. “Thực ra anh ta sẽ có mặt trong vài phút nữa.”

Đó cũng chính là điều January nghi ngờ! “Chị bị điên rồi hả, May?”, nàng thở hổn hển.

May cau có. “Theo như chị biết thì không. Kìa”, chị nàng kiên quyết nói tiếp khi thấy January tỏ ra không đồng tình, “Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu... nếu, à, nếu chúng ta hiểu Max thêm chút nữa và để anh ta cũng hiểu rõ hơn về chúng ta? Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà”, cô nóng nảy biện bạch vì January vẫn tỏ ra hết sức giận dữ.

January khịt mũi ghê tởm, “Cho đến bây giờ, dường như Max không gặp nhiều khó khăn về điều này thì phải!”.

Nàng không thể tưởng tượng May lại mời Max tới ăn tối. Hay Max lại đồng ý tới...!

Anh ta phải biết rõ rằng, ở đây anh ta “được” đối xử như một con bò đực đang nổi cơn điên! Thậm chí anh ta còn bị cho là tồi tệ hơn cả con bò điên đó nữa!

Còn về phía May...!

Chị nghĩ là em đã hiểu nhầm về điều đó, January”, chị nàng nói một cách cân nhắc. “Thực sự, chị cảm giác là anh ta đang lưỡng lự trong việc tìm cách đẩy chúng ta ra khỏi đây”, cô tỏ ra vui vẻ.

Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Truyện Teen Lọ lem bướng bỉnh
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé
Truyện Teen, Chồng hờ ơi! Vợ yêu chồng mất rồi!
Truyện Teen, Yêu lại từ đầu, em nhé! full
Truyện Teen - Anh Đã Tan Rồi
Truyện Teen Người Hùng Của Em
Truyện Teen Đừng Hôn Em
Truyện Teen Ký Ức Đẹp
Truyện Teen Biệt Thự Đen
Truyện Cực Hay Tưởng Nhầm Gái Hư Được Nhầm Gái Ngoan
Truyện Teen Hãy Cười Lên Anh Nhé... Để Kẻ Đến Sau Là Em Còn Cảm Thấy Hạnh Phúc
1234...101112»
Trang chủ
U-ON - 682